Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào, mỹ nhân~~"

Trì Gia vừa quay đầu, liền bắt gặp hai anh chàng đẹp trai và cao ráo nhiệt tình chào hỏi mình, Trì Gia được tiếp cận như vậy là lẽ bình thường nên sớm đã nhìn quen mắt, Trì Gia quăng ánh mắt quyến rũ đến hai chàng trai, cũng nhiệt tình chào hỏi, "Chào~"

Nàng đã suy nghĩ lại phải để cho Cảnh Nhuế biết rằng, nàng - Trì Gia vẫn cảm thấy hứng thú với nam nhân hơn.

"À...... Xin lỗi, tôi muốn hỏi cô có thể ngồi ghế bên kia được không? Hai chúng tôi muốn ngồi cùng một hàng ghế."

"........" Trì Gia im lặng, ngước mắt nhìn hai chàng trai kia, trông giống như là gay, cái quái gì vậy hai đại nam nhân lại ngồi một hàng ghế, đã vậy còn không phát hiện ngồi trong cáp treo có hai cô gái xinh đẹp, nam nhân bây giờ....., thật không biết quý trọng cơ hội mà.

Tuy trong lòng Trì Gia nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhường ghế cho họ, không cam tâm tình nguyện mà ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhuế.

Cảnh Nhuế hết nhìn nhìn hai chàng trai kia, rồi lại nhìn Trì Gia, cười cười.

"Cười cái gì mà cười......"

Cảnh Nhuế liếc mắt, "Còn không cho người khác được cười?"

Cáp treo từ từ đi lên, Trì Gia uống nước, xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

"Cho tôi uống ít nước." Cảnh Nhuế đẩy khuỷu tay vào Trì Gia.

"Muốn uống nước sao ban nãy không tự mua?" Ngoài miệng Trì Gia phàn nàn, nhưng vẫn đưa chai nước trong tay cho Cảnh Nhuế.

Cảnh Nhuế nhận lấy chai nước, trực tiếp uống ở chỗ đầu miệng chai, còn là chỗ Trì Gia vừa uống qua.

"Này! Ai cho cô uống ở đầu miệng chai hả." Âm thanh của Trì Gia phát ra không lớn cũng không nhỏ.

Cảnh Nhuế vặn lại nắp chai, đem chai nước trả lại cho Trì Gia, nói như một chuyện hiển nhiên, "Chúng ta đều đã môi chạm môi, cô vẫn còn để ý tới cái này à?"

Một vài tiếng cười vang lên, đó là từ hai anh chàng đẹp trai ngồi phía đối diện.

Trì Gia đỏ mặt, "Cảnh Nhuế! Cô câm miệng!"

"Không sao, không sao." Hai chàng trai ngồi phía đối diện vội vàng ôm nhau, vừa ân ái với người tình, vừa cười giải thích, "Thật ra chúng tôi cũng là một đôi mà."

Trì Gia sững sờ nhìn hai vị cùng giới tính, trợn tròn mắt, "Cũng là một đôi mà" có nghĩa là sao? Trì Gia vội vàng giải thích, vừa gạt bỏ quan hệ với Cảnh Nhuế, "Tôi với cô ấy không phải loại quan hệ này!"

Miệng luôn nói không phải loại quan hệ yêu đương, nhưng trên thực tế, các nàng đã hôn nhau và cũng lên giường với nhau rồi.

"Ha ha ha, đánh là thương mắng là yêu, hai chúng tôi cũng như vậy đó, ồn ào chút thì tình cảm mới phát triển tốt, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu. Các cô rất xứng đôi nha, chúng tôi vừa mới gặp liền đoán các cô là một đôi mà, chúc các cô hạnh phúc." Hai chàng trai nói xong với vẻ mặt hớn hở, không phải là loại vui vẻ bình thường, mà như là gặp gỡ người bạn thân chân chính.

Trì Gia không thể ngồi yên ổn được nữa, gì mà hết chuyện này đến chuyện kia, nàng với Cảnh Nhuế ngồi trên cáp treo làm sao có thể là một đôi, đã vậy còn đánh là thương mắng là yêu.

"Cảm ơn, các anh cũng rất xứng đôi." Cảnh Nhuế nãy giờ vẫn cười không nói gì, nhưng khi mở miệng liền làm cho người ta càng thêm hiểu lầm.

Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, không nói thêm gì nữa, một xe đều là cong, nàng không thể nói được câu nào.

Xuống cáp treo.

"Nói cái gì cũng được, nhưng không được nhắc về chuyện xảy ra trong đêm đó."

Cảnh Nhuế hỏi lại, "Tôi có nhắc đến à?"

"Cô vừa mới......"

"Ngoại trừ hai đêm đó, chẳng lẽ cô chưa từng hôn tôi?"

"Không thể nói toẹt ra như vậy được!" Một mình Trì Gia bước nhanh về phía trước, không phải không được nói toẹt ra, mà là do chột dạ.

Chuyện đã xảy ra, làm sao có thể xem như chưa từng có chuyện gì.

Trên núi có rất nhiều chỗ tín hiệu không được tốt lắm, sau khi lên núi, Trì Gia không tìm thấy được Giản Dịch, cũng không liên lạc được với ai.

Nhóm bốn người, nhưng chia thành hai đội hoạt động.

Ngược lại Cảnh Nhuế cảm thấy đúng lúc, tạo cơ hội cho Vân Hân và Giản Dịch có không gian riêng.

Hoàng hôn.

Vào lúc mặt trời lặn, trên núi rực rỡ một màu vàng cam, mọi sự vật trên đời như được mạ lớp vàng nhạt, gió thổi qua rừng cây, tiếng rì rào vang lên, trong lòng dù có nóng nảy đến mức nào, giờ phút này cũng trở nên yên lặng.

"Cô xem, một cái lòng trắng trứng thật lớn...." Trì Gia cười híp mắt dưới ánh nắng chiều tà, nàng quay đầu lại nói, mới nhớ ra người đứng bên cạnh nàng là Cảnh Nhuế, dưới ánh hoàng hôn, với khuôn mặt xinh đẹp đến tuyệt mỹ.

Các nhà thiết kế thường nhạy cảm hơn với những đồ vật đẹp, khỏi phải nói không gì nguyên nhân khác, chỉ đơn giản xuất phát từ góc độ thưởng thức mà thôi, Cảnh Nhuế đứng ở đây, nhìn nàng như đang chụp hình cho tạp chí lớn, tràn đầy khí chất.

Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia nở nụ cười, Trì Gia ít khi cười mỉm, bình thường nàng cười không biết tế nhị gì cả, luôn để lộ ra một hàng răng trắng sáng, trông như không có tim không có phổi.

Cô gái thích cười làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy dễ chịu, đích thật là như vậy.

"Chỉ có biết ăn thôi." Cảnh Nhuế cười nhạo nàng, lại nghĩ đến tướng ăn thường ngày của Trì Gia. Lại nói tiếp, đã lâu Trì Gia chưa đi Cửu Hào, mà cũng đã lâu nàng chưa xuống bếp.

Trì Gia cầm điện thoại chụp được khoảng khắc lúc mặt trời lặn xuống hướng tây, Cảnh Nhuế đã tiện tay đem Trì Gia chụp chung với hoàng hôn, tất cả thu vào ống kính của mình.

Sau khi mặt trời lặn, Cảnh Nhuế mới liên lạc với Vân Hân, Vân Hân và Giản Dịch đều đã xuống núi.

"Đi nhanh lên, là chuyến cáp treo cuối cùng rồi." Nhìn xem thời gian, Trì Gia kéo Cảnh Nhuế cùng nhau chạy, từ hồi cấp 2 nàng đã là kiện tướng của bộ môn thể thao, có thể chạy cũng có thể bơi, rất toàn năng.

"Trì Gia, cô chạy chậm thôi." Lần đầu tiên Cảnh Nhuế bị người khác lôi kéo chạy, còn không có hình tượng như vậy ở nơi công cộng, ngược lại thể lực của Trì Gia rất tốt, về phần tốt đến mức nào, đêm qua Cảnh Nhuế đã..... Thưởng thức qua.

"Cô có thể chạy nhanh hơn một chút được không." Trì Gia vừa lôi kéo Cảnh Nhuế vừa thúc giục.

Cảnh Nhuế nhíu mày ngừng lại, "Mắt cá chân không được thoải mái."

Trì Gia cũng dừng bước lại theo, dường như giống với tối hôm qua, cúi người xuống đứng trước mặt Cảnh Nhuế, "Tôi cõng cô."

"Trì Gia, này....." Cảnh Nhuế đã bị kéo lên lưng Trì Gia, "Thả tôi xuống, tôi tự đi được."

"Cô đừng nói nhảm nữa."

Cảnh Nhuế nhìn gương mặt của Trì Gia, trông như cô gái rất yếu đuối, nhưng tính cách thẳng thắn hơn so với người bình thường, ngoại trừ điểm miệng nói một đằng nhưng lòng một nẻo thì là người rất tốt. Trong chốc lát Cảnh Nhuế nghĩ tới, nếu như Trì Gia có thể tiếp nhận nữ nhân, thì tất cả liền vui vẻ.

Trì Gia cõng Cảnh Nhuế trên lưng, lại cảm thấy sự mập mờ giữa các nàng. Nàng nhận ra nàng đối với Cảnh Nhuế, không chỉ có chán ghét còn xen lẫn chút yêu thích. Bất quá loại tình cảm dễ thay đổi này, chắc cũng giống với tình cảm lúc trước của nàng.

Đến nhanh, đi cũng rất nhanh. Không cần để tâm.

Sau khi bắt kịp chuyến cáp treo cuối cùng, lần này chọn chỗ ít người, Trì Gia và Cảnh Nhuế chiếm được một chiếc cáp treo.

Chỉ có hai người bọn họ, ngược lại càng thêm xấu hổ.

Trời dần sụp tối, ánh trăng trốn sau những đám mây bồng bềnh, như ẩn như hiện trên bầu trời.

Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi đối diện nhau, yên lặng đến bất ngờ, Trì Gia lấy điện thoại ra lướt lướt lung tung xem cái gì đó để giết thời gian, nhưng trong lòng không yên.

Cảnh Nhuế cũng lấy điện thoại ra, vô tình lướt tới tấm ảnh của Trì Gia mà nàng đã chụp được lúc buổi chiều, tấm ảnh chụp được bằng một cách tình cờ, cảm thấy cũng rất thích, Cảnh Nhuế muốn xoá nó đi, nhưng vẫn không nhấn vào nút xác nhận xoá.

Cáp treo vẫn đang di chuyển xuống, gió thổi ào ào qua bên tai.

"Trì Gia....." Đột nhiên Cảnh Nhuế đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, cùng nàng vai kề vai sát cánh, áp sát rất gần.

Ngày hôm nay, chỉ cần ở cùng một chỗ với Cảnh Nhuế, trong lòng của Trì Gia sẽ vẫn chưa thực sự được bình tĩnh, vướng mắc của đêm qua, vẫn còn hiện rõ trước mắt nàng. Cho nên khi Cảnh Nhuế đột nhiên ngồi xuống cạnh nàng, Trì Gia cảm thấy bất an, cũng không biết tiếp theo Cảnh Nhuế sẽ nói cái gì, hoặc..... Làm cái gì.

Chỉ là vài giây im lặng, nhưng có vẻ như dài đăng đẳng.

Cảnh Nhuế quay đầu nhìn qua Trì Gia, "Chúng ta thử xem đi."

"Thử xem cái gì?" Trì Gia cũng nghiêng đầu, hai người nhìn nhau trong hoàn cảnh tối tăm và yên tĩnh, ngồi cáp treo vào ban đêm, dường như cảm thấy thoải mái hơn đi ban ngày.

"Hãy thử hẹn hò đi."

Hẹn hò, Trì Gia chưa bao nghĩ rằng mình có thể nghe được hai từ này từ miệng của Cảnh Nhuế, trong chốc lát làm nàng hơi bất ngờ và nhịp tim đập rộn lên.

Lúc Cảnh Nhuế nói như vậy giọng điệu rất nhẹ nhàng, hàm chứa nét tươi cười, xinh đẹp, đồng thời cũng làm cho người ta không thể thấu hiểu. Nhưng Trì Gia dám chắc chắn, Cảnh Nhuế bây giờ nói "hẹn hò" không phải từ suy nghĩ kĩ càng, chỉ là giây phút nông nổi mà thôi.

Trì Gia thản nhiên cười cười, nàng ngẩng đầu lên, "Cô đây là đang theo đuổi tôi à?"

Cảnh Nhuế nhìn đôi mắt của Trì Gia, cười đáp, "Đúng vậy."

"Tôi nhớ hình như cô đã từng nói, không phải ai cô cũng cảm thấy có hứng thú." Trì Gia nhắc lại món nợ cũ, lúc ấy Cảnh Nhuế nói những lời này, không có nghĩa là Cảnh Nhuế không có hứng thú với nàng.

Cảnh Nhuế không nhanh không chậm nói, "Nhưng bây giờ tôi cảm thấy hứng thú với cô."

Tuy nhiên Trì Gia đã từng nói không yêu nữ nhân, không chỉ nói một lần mà còn là nhiều lần, nhưng hôm nay Cảnh Nhuế lại nói những lời này với nàng. Chẳng lẽ Cảnh Nhuế đã phá vỡ nguyên tắc của mình? Cảnh Nhuế xưa nay không thích lãng phí tinh thần và sức lực lặp đi lặp lại vào một việc nào đó.

"Tôi từ chối." Câu trả lời của Trì Gia rất đơn giản và thô lỗ.

Cảnh Nhuế cười cười cho qua, nàng chưa từng bị người khác giội một gáo nước lạnh như vậy, nếu như đối phương vẫn không có hứng thú, cũng không hỏi tại sao, nói thêm quả thật chỉ là dư thừa mà thôi.

"Bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ lên giường với nhau rồi thì phải ở cùng một chỗ? Đừng nói cô nghiêm túc đi à nha?" Trên mặt Trì Gia vẫn miễn cưỡng giữ dáng vẻ tươi cười như chẳng thèm ngó tới, nàng nhất định sẽ làm được, hơn nữa Cảnh Nhuế biểu hiện thái độ trông như không sao cả. Cứ như vậy còn chưa đủ, Trì Gia dùng giọng điệu đắc ý hỏi, "Cô sẽ không thật sự thích tôi đi chứ?"

Dường như một trong hai ai là người nghiêm túc trước, liền sẽ thua cuộc.

Cảnh Nhuế im lặng nhìn Trì Gia một hồi, "Cô nói đúng được phân nửa."

"A......." Trì Gia nhỏ giọng kêu lên, bởi vì đột nhiên bị Cảnh Nhuế dồn vào một góc, quá vội vàng làm không kịp chuẩn bị tinh thần.

Cơ thể của hai người áp sát vào nhau, chóp mũi cọ xát vào chóp mũi, nhìn đối phương ở khoảng cách thật gần, hô hấp trở nên dồn dập, xém chút nữa hai đôi môi đỏ mọng liền va chạm.

"Cảnh Nhuế......." Giọng nói của Trì Gia có chút run rẩy, tim đập đến nỗi không thể khống chế lại được.

"Tôi thật sự thích nằm trên cô." Cảnh Nhuế để môi áp sát vào môi Trì Gia, chỉ là không có hôn nàng, khẽ thở và hạ giọng, "Giống như tối hôm qua vậy."

Lúc nàng nói từ "nằm trên" nhấn mạnh thêm, Trì Gia hiểu rõ ý nàng nói là cái gì. Khi Trì Gia muốn dùng lực đẩy Cảnh Nhuế ra, Cảnh Nhuế đã đi trước buông lỏng nàng ra, lại trở về chỗ ngồi đối diện như cũ, trên mặt còn mang nét cười bình tĩnh.

Ngược lại Trì Gia mới là người đỏ mặt vì chuyện vừa rồi. Nàng sửa sang lại tóc mình, ngồi thẳng lưng trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, có chút tức giận, "Tôi không muốn dây dưa không rõ ràng với cô! Xem như....."

"Xem như chưa từng xảy ra chuyện gì." Cảnh Nhuế cắt ngang lời của Trì Gia, tiếp thu những câu nàng đã nói, "Tôi hiểu rồi, cô không cần lặp lại một lần nữa."

"Vậy sao vừa rồi cô còn mới......"

"Tôi cứ nghĩ rằng kể từ tối hôm qua trôi qua, cô sẽ có hứng thú."

Tối hôm qua các nàng không có uống rượu, đều rất tỉnh táo, cũng đều rất tận hưởng.

Trì Gia vùi đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh vật ban đêm thật mông lung, "Tôi sẽ không nghĩ tới nữ nhân."

"Xin lỗi." Trước sau như một Cảnh Nhuế vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười, cũng nhìn về phía cửa sổ, "Sẽ không có lần sau."

Trì Gia đã không còn nhớ rõ mình đã nói những câu này bao nhiêu lần rồi, nàng không muốn dây dưa và không rõ ràng với nữ nhân, nếu như đến lúc thật sự thích nữ nhân, vậy thì thêm phiền muộn. Đi vào rất khó để đi ra.... nếu mẹ nàng mà biết được, đoán chừng sẽ kinh hãi đến mức đau tim.

"Hẹn hò với nữ nhân đáng sợ đến vậy sao?" Cảnh Nhuế nhướng mày, "Cô không có ý định hẹn hò với nữ nhân, nhưng lại hẹn nữ nhân trên mạng ra gặp mặt à."

"Tôi..... Chỉ là tò mò." Lần trước khi kết đôi với Cảnh Nhuế tại ứng dụng đồng tính nữ, Cảnh Nhuế nhắc lại làm nàng cứng họng hết đường chối cãi, "Hơn nữa, lúc đó cô chẳng phải chỉ muốn chơi đùa sao?"

Một lần nữa Trì Gia nhấn mạnh mình không có cảm giác với nữ nhân, đến bây giờ nàng còn cảm thấy điều ấy là giả dối.

Cảnh Nhuế không phản bác lại Trì Gia nữa, ngày nay, có nhiều người tuy rằng yêu thích nữ nhân, nhưng đến cuối cùng có nhiều người kết hôn với nam nhân hơn, đôi khi không chỉ đơn giản là..... Vấn đề xu hướng tính dục, mà còn là sự lựa chọn cá nhân.

"Trì Gia, nếu sau này cô vẫn còn muốn tìm nữ nhân, không bằng hãy đến tìm tôi."

Trì Gia không nhận lời, cũng không muốn cùng với Cảnh Nhuế thảo luận về chủ đề này. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng đồng ý với lời nói của Cảnh Nhuế, nhưng khi nàng đến quán bar đồng tính nữ, thất sự không có cảm giác gì, người đến tiếp cận nàng không ít, nhưng không có người nào có thể so sánh với Cảnh Nhuế.

Một phút sau, cáp treo dừng lại ở chân núi.

"Lần trước thuê phòng bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cô......" Trì Gia do dự không biết có nên nói câu này không, nhưng cuối cùng vẫn nói.

Người có thể chọc tức Cảnh Nhuế đến mức nói không ra lời nào, đại khái chỉ có Trì tiểu thư, Cảnh Nhuế lạnh lùng trả lời một câu, "Không cần, dù sao cũng là tôi quyến rũ cô, không phải sao?"

Trì Gia im lặng, Cảnh Nhuế đã bỏ nàng lại và đi xa.

Trở về khách sạn, trả phòng, lại tự quay về thành phố L.

Trên đường về Trì Gia và Cảnh Nhuế không nói chuyện với nhau, Giản Dịch cứ nghĩ rằng đêm qua các nàng thức khuya bàn bạc về phương án thiết kế nên mệt mỏi, nhưng Vân Hân thì nhìn ra được chút chuyện mờ ám ở bên trong.

Trước tiên đưa Trì Gia về nhà, sau đó tới Giản Dịch, cuối cùng trong xe chỉ còn lại Cảnh Nhuế và Vân Hân.

Cảnh Nhuế ngồi từ phía sau đảo lên ghế lái phụ, nàng cười hỏi Vân Hân, "Cậu với tiểu tình nhân tiến triển đến đâu rồi, đánh thắng trận chưa?"

"Cậu đừng nói đùa nữa."

"Ngủ chung với nhau trên chiếc giường lớn như vậy, tối hôm qua các người cũng không có phát sinh chuyện gì à.....?"

Vân Hân không trả lời, mà hỏi ngược lại Cảnh Nhuế, "Cậu với Trì Gia đã xảy ra chuyện gì?"

Nhắc đến Trì Gia sắc mặt của Cảnh Nhuế lộ ra có chút mất mát, "Làm gì có chuyện gì xảy ra được chứ?"

"Sáng sớm hôm nay các người không thức dậy nổi, Tiểu Dịch nói cậu và Trì Gia thức khuya bàn về phương án thiết kế, lời này của Giản Dịch, cậu cảm thấy tôi sẽ tin được à?"

"Trì Gia là cô gái mà tôi đã nói với cậu vào tháng trước." Cảnh Nhuế và Vân Hân đã đề cập qua sự kiện lần đó, là sự kiện uống rượu quá nhiều rồi lên giường với một cô gái, "Tối hôm qua, chúng tôi lại ngủ với nhau."

"Cô gái đó chính là Trì Gia?" Điểm này, ngoài dự đoán của Vân Hân, "Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

"Ngươi tình ta nguyên, có chuyện gì sao?"

"Cảnh Nhuế, cậu đang nghiêm túc? Tôi hi vọng cậu sẽ không làm tổn thương Tiểu Gia....." Vân Hân khó tránh khỏi không suy nghĩ nhiều, bạn gái của Cảnh Nhuế, quả thật thay đổi hơi nhanh.

"Vân Hân, cậu quen biết Giản Dịch được bao lâu, mà bây giờ bắt đầu nói chuyện giúp bạn bè của cô ấy?" Hôm nay trong lòng của Cảnh Nhuế đang bị bế tắc, nàng đỡ đầu, "Cậu nói tôi tổn thương Trì Gia, nhưng Trì Gia tổn thương tôi thì mới đúng."

Cảnh đại tiểu thư vậy mà cũng biết nói những lời ủy khuất, đây là lần đầu tiên Vân Hân được nghe qua, "Đến tột cùng là có chuyện gì vậy?"

"Lần sau rồi nói tiếp, hôm nay tôi có chút mệt." Trước khi Cảnh Nhuế xuống xe, lại bổ sung thêm một câu với Vân Hân, "Tóm lại, tôi và Trì Gia không có chuyện gì cả, chỉ là ngoài ý muốn, cậu biết tôi không thích trêu chọc gái thẳng mà."

"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi." Vân Hân từ chối cho thêm ý kiến, cảm thấy Cảnh Nhuế lúc này có chút khác thường.

Về nhà, tắm rửa.

Trong phòng tắm, Trì Gia cởi quần áo ra sau đó đứng trước gương, khắp nơi trên cơ thể đều lưu lại vết tích mà Cảnh Nhuế đã để lại trong đêm qua, từ trên xuống dưới không thiếu chỗ nào. Màu sắc của dấu hôn biến thành màu sẫm, dưới làn da trắng noãn nà mềm mịn, càng trở nên chói mắt vô cùng.

Bởi vì nói là "một lần cuối cùng", nên mới đặc biệt buông thả. Trì Gia luôn luôn không hiểu cái gì gọi là hôn mê, cho đến khi tối qua cùng với Cảnh Nhuế ở trên giường lăn qua lăn lại.

Tắm xong, Trì Gia đi đến tủ lạnh lấy ra mấy lon bia ướp lạnh, một mạch kéo toàn bộ ra, đặt chúng xuống bàn xếp thành một hàng, tâm tình buồn bực khó chịu liền khui một lon bia uống.

Hẹn hò thử xem......

Nghĩ đến những gì Cảnh Nhuế nói với nàng ở trong cáp treo, Trì Gia muốn bật cười, thật ra lúc Cảnh Nhuế nói muốn hẹn hò, nàng đã có chút động lòng. Trước kia dễ dàng động lòng với nam nhân còn chưa tính, tại sao bây giờ cũng dễ động lòng với nữ nhân?

Dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, thời gian trôi qua sẽ làm con người quên đi. Cái gọi là cảm giác, từ trước đến giờ Trì Gia chỉ có ba phút nồng cháy, hai chữ "yêu lâu" không tồn tại trong từ điển của nàng.

Tương lai, thật sự sẽ có một người khiến cho nàng nguyện ý vì đối phương mà không màn đến tất thảy ư? Trong lòng Trì Gia hơi nghi ngờ về ước mơ này.

Xuống bia xong, Trì Gia dùng bút đánh dấu ghi tên "Cảnh Nhuế" lên lon bia, sau đó bóp nát vỏ lon, hành động tuy rằng rất ngây thơ, nhưng trút được cơn giận, tâm tình tốt lên không ít.

Số đào hoa của hai tháng này thật sự quá tồi tệ, một lần chơi đùa liền u mê, Trì Gia nằm ngửa xuống giường, hồi tưởng lại đã trải qua những mớ hỗn độn gì trong hai tháng qua? Suýt chút nữa bị bạn trai cắm sừng, chia tay xong, rồi tình một đêm với nữ nhân, đối tượng tình một đêm ấy lại còn là nữ thần mà bạn trai cũ muốn theo đuổi.

Trì Gia suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại Cảnh Nhuế, nàng tiếp tục bị mất ngủ.

Tháng chín bận rộn hơn so với tưởng tượng của nàng, hầu như bị công việc chèn ép đến mức không thở nổi.

Trì Gia không quan tâm, làm nhiều thì nhận lại nhiều, chỉ cần mỗi tháng tiền lương đều tăng lên, dù làm việc không ngừng hết nguyên năm nàng cũng chấp nhận, tiền rơi vào con mắt của con ong chăm chỉ, đây là cái miêu tả hết sức chân thực về Trì Gia.

Bởi vì nhận được đơn hàng của Cảnh Nhuế, nên tiền hoa hồng của Trì Gia có chút lớn, khiến nhiều người phải ghen tị.

Cũng may mắn, "đoá hoa đào tàn" của nàng rốt cuộc cũng giải tán rồi. Tần Đông không còn theo đuổi nàng nữa, nhưng mà Cảnh Nhuế......

Sau khi trở về từ núi Phong, hơn một tuần lễ, Trì Gia không gặp mặt Cảnh Nhuế, các nàng có nói chuyện qua điện thoại, Cảnh Nhuế nói bận rộn công việc, phương án thiết kế hoãn lại đến tháng mười.

Không có chuyện gì khác.

Mối quan hệ của nàng với Cảnh Nhuế ở mức bình thường, không còn làm phiền lẫn nhau. Nhưng dường như Trì Gia không vui vẻ như trong tưởng tượng của mình, cũng không có đi ăn để chúc mừng. Rõ ràng thiếu đi những chuyện đó.... Mình phải vui, nhưng không biết vì sao mình lại buồn phiền.

Tần Đông không còn sống chết bám lấy quán bar N, Trì Gia cứ thế tiếp tục đi hát dạo, uống rượu ở chỗ cũ đã thành thói quen, đột nhiên đổi địa phương khác, ngược lại không thích ứng được.

Đi làm, tăng ca, thỉnh thoảng đi hát, cuộc sống của Trì Gia quay về quỹ đạo ban đầu, ngoại trừ tần suất buổi tối mơ thấy mộng xuân ngày càng nhiều.

Đối tượng trong mộng xuân, vĩnh viễn là Cảnh Nhuế.

Trì Gia tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là do đã từng lên giường Cảnh Nhuế, đúng vậy, có thể miễn cưỡng cho là vậy.

Trong quán bar ồn ào và náo nhiệt, Cảnh Nhuế đi qua đám đông, chọn một vị trí thích hợp nhất để nghe ca hát, sau đó ngồi xuống.

Tiếng đàn ghi-ta vang lên, còn có giọng nói êm tai quen thuộc, Cảnh Nhuế ngẩng đầu, ánh đèn sân khấu gọi xuống vị trí Trì Gia đang hát.

Lúc Trì Gia hát luôn không chú ý đến những gì ở dưới khán đài, chẳng qua là đơn giản nhìn lướt qua, khi ánh mắt nàng vô tình nhìn thấy Cảnh Nhuế, đôi mắt của hai người đối diện nhau.

Hồ ly tinh.......

Chính là lúc này, ngón tay của Trì Gia đã vô tình chơi sai dây đàn, làm rối loạn nhịp nhạc, nhân tiện bị lạc điệu. Lâu lắm rồi chưa phạm phải sai lầm cơ bản như vậy, Trì Gia cầm micro, tỏ vẻ áy náy, "Thật xin lỗi."

Giai điệu, nhịp nhạc một lần nữa lại vang lên.

Cảnh Nhuế uống rượu, lẳng lặng lắng nghe nàng hát.

Hát xong ba bài, Trì Gia ngồi xuống vị trí cũ một mình uống rượu. Nàng quay đầu lại nhìn xem, Cảnh Nhuế ngồi ở phía sau nàng không cách xa mấy, cũng là một mình.

Trì Gia nhìn hai giây, quay đầu lại tiếp tục uống rượu.

Lúc Cảnh Nhuế quay đầu nhìn Trì Gia,
nàng đang rầu rĩ rót rượu cho mình.

Không làm phiền lẫn nhau, giống như người xa lạ, lúc này các nàng đều làm rất tốt.

Thứ sáu, Trì Gia sẽ đến đây hát dạo, mà hồ ly tinh thì ngồi ở vị trí cũ, lẳng lặng nghe nàng hát, mà tình hình cũng giống y như đúc với lần trước.

Trì Gia vốn định nếu như chỉ là trùng hợp thì sẽ không cần để tâm, kết quả mấy lần liên tiếp đều như vậy, chỉ cần nàng còn diễn coi như không có gì, tâm lý nhất định sẽ vững chắc khi nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Nhuế. Hơn nữa, mỗi lần đến đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, và chỉ ngồi một mình trong quán bar.

Nhưng Cảnh Nhuế không có tìm nàng cùng nhau uống rượu nữa, thậm chí còn không nói chuyện.

Sau khi kết thúc bài hát, Trì Gia không yên lòng rời khỏi sân khấu, hết lần này đến lần khác giày cao gót bị xiêu vẹo, liền trực tiếp ngã xuống, trước mắt là bao nhiêu người, thật mất mặt.

Cảnh Nhuế trông thấy vội vàng đứng dậy, đi về hướng của Trì Gia đỡ nàng đứng vững, "Không bị ngã chứ?"

"Không có....." Trì Gia ngẩng đầu, chính là khuôn mặt của Cảnh Nhuế, đau thì không có đau, nhưng thật mất mặt.

Hơn nửa tháng, đây là lần đầu các nàng đối mặt nói chuyện với nhau, khi nhìn chằm chằm vào đối phương, đều cảm thấy không đủ, có lẽ do hai người có chút mất tập trung.

Tuy không gặp mặt, nhưng trong khoảng thời gian này, các nàng không chỉ một lần xuất hiện trong mơ của đối phương mà còn là nhiều lần.

"Muốn uống rượu với nhau không?" Cảnh Nhuế mở miệng nói trước.

"Cô có ý gì?"

"Quên đi, không có gì."

Trì Gia gọi Cảnh Nhuế quay lại, cười hỏi, "Mỗi lần tôi đến đây thì cô sẽ đến, Cảnh tiểu thư đang có ý gì?"

Cảnh Nhuế tiến thêm một bước lại gần Trì Gia, khoé môi nhếch lên, liền dứt khoát đi vào trọng điểm của câu chuyện, "Làm sao cô biết lần nào tôi cũng đến?"

________

Tác giả có lời muốn nói:

Ba chương gộp lại thành một chương, đừng hỏi tại sao không phải là ba chương nha QAQ.

.

U là chèn, chương này dài kinh khủng, edit quài mà không thấy điểm dừng luôn ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro