Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...... Cô ngồi ở chỗ dễ thấy như vậy, tôi đâu có bị mù mà không thấy." Dù là vậy, nhưng nàng vẫn đang chú ý đến Cảnh Nhuế và Trì Gia đã vô tình để bại lộ điểm này.

Trong môi trường ồn ào như vậy mà vẫn luôn chú ý đến một người, hiển nhiên cần phải để tâm.

"Tới đây uống rượu nghe ca hát, không phải là quyền tự do của tôi sao? Cảm thấy cô hát nghe không tệ, nên mới đến cổ vũ cho cô." Cảnh Nhuế vừa nâng ly rượu vừa quan sát Trì Gia, cười hỏi, "Nếu không cô cho rằng là vì lý do gì, tôi muốn theo đuổi cô à?"

Khi Cảnh Nhuế nói "tôi muốn theo đuổi cô", có vẻ như đang nói về một trò đùa khiến người đời cười chê, Trì Gia nghe xong cảm thấy khó chịu, ban đầu ở trên cáp treo, cũng chính là Cảnh Nhuế nói muốn theo đuổi nàng, vậy mà bây giờ lại thế.

Trì Gia ngẩng đầu mỉm cười, "Không thể loại trừ khả năng này được."

"Trì tiểu thư, cô tự cảm thấy thật hay quá. Lúc trước có hứng thú, nhưng không có nghĩa bây giờ vẫn còn hứng thú." Cảnh Nhuế uống một ngụm rượu, khoé môi cong lên thành vòng cung đẹp mắt, "Tôi không ăn lại cỏ cũ."

Trì Gia cắn cắn môi, trước sau chưa hơn nửa tháng.... Nhưng nàng ngày càng hiểu rõ con người thật sự của hồ ly tinh, ánh mắt của nữ nhân khi nhìn nữ nhân khác quả thật không thể sai mà.

Ngoại trừ Trì Gia, chưa bao giờ Cảnh Nhuế chủ động nói những câu đại loại như "Chúng ta hẹn hò đi" với một người, bởi vì nàng không cần phải chủ động, thì cũng có rất nhiều người chủ động với nàng.

Một câu giống nhau không thể nói hai lần, đó là nguyên tắc của Cảnh Nhuế, nhiều lần dây dưa với một việc, nàng không muốn lãng phí khoảng thời gian này, dù là trong công việc, hay là trong chuyện tình cảm.

Nhưng Cảnh Nhuế đối với Trì Gia, xem như là lần đầu tiên rơi vào tình trạng này. Vào thời điểm đó, câu nói "Chúng ta hẹn hò đi" đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Cảnh Nhuế đưa ra.

Lúc này Trì Gia không nhịn được phải cười giễu cợt, quả nhiên đụng mặt với Cảnh Nhuế liền cảm thấy sầu não, nhiều lần đều là như vậy rồi.

"Mặt khác, tôi quyến rũ cô cùng với cô cảm thấy tôi đang quyến rũ cô, là hai việc khác nhau."

Cảnh Nhuế nói những lời này chắc chắn là đang nói Trì Gia tự mình đa tình, Trì Gia tận lực bày ra thái độ thờ ơ nhất, "Như vậy là tốt nhất, tôi chỉ sợ cô dây dưa với tôi thôi."

Trì Gia không nói ra nhưng cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, ngược lại sinh ra chút khó chịu, nói xong, nhanh chóng xoay người rời đi, một mình đi uống rượu.

Đôi mắt Cảnh Nhuế dán vào bóng lưng của Trì Gia thật lâu. Nàng uống cạn hết nửa ly còn lại cầm trong tay, tâm trạng buồn bực đứng dậy đi ra khỏi quán bar.

Ngồi phía sau xe ô tô, Cảnh Nhuế xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại nhưng vẫn nghĩ đến Trì Gia, bởi vì đã hai lần lên giường, nên nhớ mãi không quên, có lẽ là thế ư? Thứ mà nàng không muốn nhất vẫn là trêu chọc gái thẳng.

Cảnh Nhuế mở mắt nhìn đèn đuốc rực rỡ khi về đêm, rượu của đêm nay, càng uống càng cảm thấy khó chịu.

Trì Gia ngồi một mình trong quán bar uống rượu vài ly, tâm tình không sao mới bắt taxi trở về nhà.

Khi đang tắm rửa, Trì Gia suy nghĩ về Cảnh Nhuế, nhớ đến khoảng khắc các nàng hôn môi dưới vòi sen, trong phòng tắm còn có làm..... Chuyện kia, Trì Gia nghĩ đến tâm tư càng rối loạn, xém chút nữa không rửa sạch làn da của mình.

Luôn cố gắng nhịn không được nhớ đến những hình ảnh đó, nên khó trách ban đêm sẽ mơ thấy mộng xuân.

Một mình nằm trên chiếc giường lớn, màn đêm yên tĩnh đến lạ thường, Trì Gia lật người qua lại như nướng đồ ăn trên lò vi sóng, nằm ở chỗ này chưa quá hai giây liền lật qua chỗ khác.

Lúc trước có hứng thú, nhưng bây giờ không có hứng thú.... Trì Gia đang suy nghĩ về những câu này. Thật ra nàng nên vui vẻ, vì sau này họ Cảnh sẽ không bao giờ.... Trêu chọc nàng nữa, nàng cũng được phủi sạch quan hệ với nữ nhân, đây không phải là kết quả nàng mong muốn nhất à?

Tuy rằng Cảnh Nhuế luôn xuất hiện trong quán bar, nhưng Cảnh Nhuế không giống như Tần Đông, chính xác hoàn toàn là Cảnh Nhuế không dây dưa với nàng.

Buổi tối, trong mơ Trì Gia lại làm như thế.

Cảnh tượng mà Trì Gia mơ thấy giống hệt như khi gặp Cảnh Nhuế trong quán bar. Chỉ có điều lúc nàng quay người rời đi, Cảnh Nhuế giữ nàng lại, sau đó cưỡng hôn nàng. Mà nàng thì không có cự tuyệt, kết quả, hai người lại đi khách sạn thuê phòng, một đêm lăn lộn trên giường.

"Đêm nay là lần cuối cùng....." Nàng nằm dưới thân Cảnh Nhuế, một bên thở gấp một bên nỉ non.

"Một lần cuối cùng."

"Ưm....."

"Bảo bối, thoải mái không?"

"Gọi thêm vài tiếng nữa đi...."

"Gọi cái gì?"

Trì Gia đỏ mặt, làm nũng, "Gọi tôi là bảo bối~"

"Bảo bối, bảo bối......."

Ngày hôm sau Trì Gia tỉnh dậy, mở mắt trông thấy là trần nhà, bên cạnh cũng không có ai gọi nàng là "bảo bối", nàng đỏ mặt che mắt, rõ ràng là giấc mơ của mình, nhưng sao có thể mơ thấy mình không tiết tháo như vậy được.

Rời khỏi giường, chuyện thứ nhất Trì Gia làm là chạy vào phòng tắm để tắm rửa. Nàng nhìn vào gương, ánh mắt kiên định tự nói với mình rằng, cảnh tượng trong mơ trái ngược với thực tế, nhất định là như vậy.

Thứ tư và thứ sáu, như thường lệ Trì Gia thích đến quán bar để hát dạo, hầu như mỗi lần nàng đến đều gặp Cảnh Nhuế. Bất quá, hai người dù nhìn thấy nhau, nhưng không chào hỏi.

Trì Gia không hiểu Cảnh Nhuế đang nghĩ cái gì, có lẽ chính mình thật sự tự đa tình, dù sao quán bar cũng không phải do nàng mở, Cảnh tiểu thư muốn đến lúc nào mà chẳng được.

Cảnh Nhuế đến uống rượu, hoàn toàn có thể chọn thời gian khác, nhưng dường như đã thành thói quen, tiện thể..... Còn có thể nghe Trì tiểu thư hát một chút.

Tháng mười, nhiệt độ dần dần hạ thấp, thời điểm này chính là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong năm.

Cũng sắp đến cuối năm, để lấy được giá trị sản lượng cao nhất năm của công ty, Trì Gia phải tập trung tinh thần vì công việc đè nặng trên vai, con người một khi đã bận rộn, liền không rảnh rỗi đi đoán mò nữa.

Trong giờ nghỉ trưa, Trì Gia ôm gối bông mềm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, tối qua lại thức đêm sửa bản thảo. Vừa mới ngủ chưa tới năm phút, đã bị chuông điện thoại làm thức giấc....

"Ai vậy......" Trì Gia mơ mơ màng màng oán trách, lúc nhìn thấy ba chữ "Hồ ly tinh" trên màn hình điện thoại, lập tức tỉnh ngủ.

"Ngày mai có thời gian rảnh không?" Cảnh Nhuế chưa nói đến chuyện khác, vẫn là trong công việc.

Điều gì nên đến thì sẽ đến.

"Được, ngày mai tôi tan làm sẽ đến chỗ cô." Tối hôm qua Trì Gia thức khuya, cũng là làm đơn hàng của Cảnh Nhuế, ngày hẹn giao bản thảo đang đến gần.

Đầu mùa thu, chưa đến sáu giờ, bầu trời cũng sắp tối đen.

Nàng đi ra khỏi ga tàu ngầm, nhớ tới đã lâu mình không đến Cửu Hào, lúc trước chưa cùng Cảnh Nhuế xảy ra những chuyện.... "Ngoài ý muốn",  nàng rất cam tâm tình nguyện tới nơi này, bởi vì Cảnh Nhuế nấu ăn thật sự rất ngon.

Về sau Trì Gia cảm thấy không được tự nhiên khi đến đây, bởi vì nàng và Cảnh Nhuế đã làm một số chuyện không nên làm.

Nơi Cảnh Nhuế hẹn gặp mặt Trì Gia, thường là ở văn phòng lớn trên tầng của Cửu Hào, ngoại trừ ở công ty, thời gian còn lại Cảnh Nhuế đều ở đây.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cảnh Nhuế tựa vào ghế sô pha đọc tài liệu, nói câu "Vào đi", ngẩng đầu nhìn lên, là trợ lý đã đưa Trì Gia tới. Trì tiểu thư vẫn như trước ăn mặc theo phong cách giản dị, tràn đầy khí chất tuổi trẻ, một gương mặt xinh đẹp rạng ngời.

Với tư cách là nhà thiết kế, Trì Gia không có sự lựa chọn về thanh toán tiền, ngoại hình đương nhiên là một điểm cộng, ai mà chẳng muốn ký kết và hợp tác với một nhà thiết kế xinh đẹp, hay cười lại thân thiện.

Trì Gia đưa tầm mắt đặt lên người Cảnh Nhuế, cảm thấy hơi khó chịu, này là đang ngồi làm việc thôi mà, có cần thiết ăn mặc khoa trương.... Như vậy không? Váy xẻ cổ thấp chữ V, giống như sợ người ta không biết nàng ngực lớn.

Mỗi lần đến đều phải chứng kiến rãnh mương khoét sâu của Cảnh Nhuế, Trì Gia đã cảm thấy ngực mình càng thêm "bằng phẳng", lúc trước cũng không thấy được của mình bằng phẳng đến mức nào, tốt xấu gì cũng miễn cưỡng chấp nhận, mãi đến đêm hôm đó tại phòng tắm khi cùng với Cảnh Nhuế cởi áo ra hết về sau mới thấy đối lập.....

Chỉ có thể nói, không so sánh sẽ không bị tổn thương.....

Trì Gia tự ý thức được mình đang suy nghĩ lệch lạc.

"Ngồi đi." Cảnh Nhuế nâng cằm, thuận miệng nói với Trì Gia, sau đó đuổi trợ lý ra ngoài.

Trì Gia đặt túi xách máy tính xuống, đồng thời ngồi ở ghế sô pha, lấy máy tính ra, khởi động máy. Chỉ có điều nàng và Cảnh Nhuế ngồi có chút khoảng cách, sau khi xảy ra lần đầu tiên kia, Trì Gia vô thức sẽ giữ một khoảng cách với Cảnh Nhuế.

Cảnh Nhuế vẫn như cũ tựa lưng vào sô pha, chân trái bắt chéo chân phải, dáng dấp giống như nữ vương, nàng miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Trì Gia, khẽ thở dài, "Cô ngồi xa như vậy làm gì? Tôi không nhìn thấy."

Nội tâm của Trì Gia sửng sốt khi nghe giọng điệu này. Nhưng Cảnh Nhuế thật sự có phần mệt mỏi, gần đây vẫn luôn phải gấp rút xử lý công việc.

Lúc này Trì Gia mới phát hiện khoảng cách giữa nàng và Cảnh Nhuế hơi xa, tỏ ra như mình rất tận tâm, nàng cầm lên máy tính và tài liệu, muốn ngồi xích lại gần Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế cũng di chuyển cơ thể lại gần Trì Gia, cơ thể của hai người vừa ý chạm vào nhau.

Trì Gia bắt đầu đồng ý cách nói lúc trước của Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế quyến rũ nàng, và nàng cảm thấy Cảnh Nhuế đang quyến rũ nàng, là hai  tình huống khác nhau. Tình hình hiện tại là trao đổi bình thường, mà khi hai người không cẩn thận chạm vào nhau,
lúc đối mặt, Trì Gia cảm thấy giữa các nàng thật mập mờ.

Khí chất của Cảnh Nhuế luôn như vậy, Trì Gia âm thầm làm cho mình bình tĩnh lại.

"Có thể bắt đầu được chưa?" Cảnh Nhuế thấy được sự phân tâm của Trì Gia.

"Ồ..... Cô xem qua một chút đi." Trì Gia đưa tài liệu cho Cảnh Nhuế, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và giữ im lặng.

Bên cạnh là mùi hương trêu chọc người, Cảnh Nhuế giống như yêu tha thiết loại nước hoa này, bởi vì hai lần Trì Gia lên giường với nàng, nàng đều dùng mùi thơm này.

Mùi thơm không quá nặng, nhàn nhạt, rồi lại còn quyến rũ.

"Ở đây....." Giọng nói của Cảnh Nhuế mang theo chút mệt mỏi và nhỏ nhẹ.

Trì Gia nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phân tâm đi rất nhiều.

"Cô có đang nghe tôi nói không?" Cảnh Nhuế nghiêng đầu sang phía Trì Gia.

"Tôi đang nghe......" Trì Gia lấy lại tinh thần, nàng bị đâm trúng tim đen nên chột dạ, vừa nghiêng đầu đúng lúc đụng phải đôi mắt của Cảnh Nhuế. Thỉnh thoảng khi làm việc Cảnh Nhuế sẽ đeo kính, người khác đeo kính thì lộ ra vẻ tri thức hào phóng, Trì Gia cảm thấy hồ ly tinh đeo kính, khí chất thì càng giống..... Hồ ly tinh.

"Bố cục ở đây tôi không thích..... Còn thiết kế chỗ này cảm thấy quá tệ...." Máy tính đặt bên cạnh Trì Gia, lúc Cảnh Nhuế chỉ vào màn hình, cơ thể tự nhiên áp sát vào người Trì Gia thêm chút, "Những thứ này đều thay đổi."

Lần này, tâm trí của Trì Gia không còn ở trên phương án thiết kế, lại càng không dễ chịu, nàng di chuyển cơ thể, duy trì chút khoảng cách với Cảnh Nhuế.

Hành động nhỏ này thu vào mắt Cảnh Nhuế, nàng hạ tầm mắt nhìn gương mặt Trì Gia, làn da trắng nõn của đối phương, hình như đang ửng đỏ.

Trước mắt Cảnh Nhuế, Trì Gia chính là cô gái nhỏ mới bước ra đời, ở phương diện nhìn người, chắc chắn Cảnh Nhuế sẽ được gọi là lão hồ ly. Mặc dù Trì Gia cho rằng bản thân che giấu cảm xúc rất hoàn hảo, nhưng Cảnh Nhuế chỉ cần lướt mắt nhìn thoáng qua, cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

"Cô không khoẻ à.....?" Cảnh Nhuế biết rõ còn cố tình hỏi khi trông thấy phản ứng mất tự nhiên của Trì Gia.

"Không có."

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mặt Trì Gia, "Mặt đỏ như vậy......"

"......."

Bình tĩnh trong chốc lát, Trì Gia giả bộ khinh thường cười nói, "Sau giờ làm liền một mạch chạy tới đây, hơi nóng."

Cảnh Nhuế nhếch môi cười cười nhìn Trì Gia, "Tôi rót cho cô một ly nước."

Trì Gia không nói, nàng cũng tự hỏi hôm nay họ Cảnh có phải cố tình mặc như vậy không, lúc trước khi đến đây, Cảnh tiểu thư làm việc trong văn phòng cũng không ăn mặc "hấp dẫn" như vậy.

Nghiêm túc mà nói, có ai đi làm trong văn phòng mà ăn mặc như thế này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro