Chương 7: Cơ thể của nàng và Cảnh Nhuế dán tại một chỗ, chóp mũi chạm nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô uống rượu?" Ninh Thiển nghe giọng của Ôn Cận như mang theo hơi say.

Lại một hồi yên tĩnh.

Ôn Cận cũng ý thức được vừa rồi mình đột ngột làm gì, "Thật có lỗi, muộn như vậy còn phiền cô rồi, không có việc gì...."

Giọng nói mệt mỏi, lại bất đắc dĩ, nhất định tâm trạng nàng không tốt.

"Cô đang ở đâu? Tôi lập tức đến ngay." Ninh Thiển lo lắng hỏi, hướng về Ôn Cận nói một câu, "Có thể hay không để tôi bên cạnh cô", cho dù giờ phút này nàng cách Ôn Cận ngàn vạn dặm đường cũng sẽ bay đến đó.

Ôn Cận do dự, vẫn là nói địa chỉ của mình cho Ninh Thiển biết. Nàng không có nhiều bạn thân, trong nội tâm chán nản cũng không biết tìm ai chia sẻ. Ninh Thiển, cho đến hiện tại nàng là người bạn duy nhất có thể nhớ tới.

Cảnh Nhuế một mình uống rượu, mới nhìn đến Ninh Thiển gấp rút bận rộn trở về.

Ninh Thiển cầm lấy túi xách, "Tôi đi trước, cô ấy gọi điện cho tôi, giống như tâm trạng không tốt, tôi phải đến chỗ cô ấy xem qua chút."

"Cô thật giống lốp xe dự phòng, tận lực làm hết trách nhiệm của mình."

Ninh Thiển trước khi đi không quên đính chính, "Là chuẩn bị thành bạn gái, cảm ơn."

Cùng Trì Gia giống nhau, Cảnh Nhuế cũng có thói quen uống rượu một mình.

Cảnh Nhuế thường xuyên nghe Ninh Thiển nói về Ôn Cận, nàng rất khâm phục Ninh Thiển, thầm mến nhiều năm không có kết quả, còn có thể bảo trì mối tình cảm này, cam tâm tình nguyện trao cho người có lẽ bản thân sẽ không được đáp trả lại.

Tuổi tác càng lớn, giống như càng không thể giải thích được loại cố chấp này.

Cảnh Nhuế không còn nhớ rõ là đã qua bao lâu, sẽ bởi vì một người mà sinh lòng vui mừng.

Tới gần nửa đêm, không khí trong quán bar ngày càng náo nhiệt.

Cảnh Nhuế đứng dậy chuẩn bị rời đi, vị trí ngồi bên quầy bar dễ dàng bị chú ý đến, nàng thấy Trì Gia ngồi trên chiếc ghế cao, uống từng ly rượu.

Cả đêm, Trì Gia đều một mình.

Cảnh Nhuế không đi về phía cửa ra vào, mà là đi về hướng của Trì Gia. Ngồi xuống ghế bên cạnh Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng chọn hai ly rượu.

"Một mình?" Thân thể của Cảnh Nhuế nghiêng về phía Trì Gia, chủ động lên tiếng.

Ánh đèn trong đại sảnh vô cùng chói mắt, Trì Gia quay đầu lại cố nhìn rõ là ai, như thế nào đi đâu cũng gặp nàng?

Trì Gia quyết tâm không đế ý tới, tiếp tục một bên uống rượu.

Cảnh Nhuế mang theo hơi men say, nhìn Trì Gia nhiều lần. Nàng đem tóc vén ra sau vành tai, một bên gương mặt lộ ra chiếc cằm thanh tú, tiếp đến nâng ly rượu ngửa đầu uống lấy, khoé môi vươn vấn giọt rượu từ từ trượt xuống làn da trắng nõn ở vùng cổ thon dài. Ánh mắt lơ đãng của Cảnh Nhuế vô tình nhìn thấy cảnh tượng như thế, từ xương quai xanh cho đến vòng một như ẩn như hiện.

Một ngụm của Trì Gia liền hết cạn ly rượu, gương mặt đỏ ửng, nàng cọ xát cổ lung tung, xoay người lấy tay bám lấy đầu, nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhuế, còn học theo giọng điệu của Cảnh Nhuế, "Cô nhìn tôi đủ chưa?"

Ánh mắt của Cảnh Nhuế không trốn tránh, dùng hành động nói cho nàng biết: "Không thấy đủ."

"Cô cứ nhìn tôi chằm chằm, sẽ dễ dàng khiến cho tôi hiểu lầm." Trì Gia nhích thân lại gần Cảnh Nhuế chút ít, nhìn qua đôi mắt của nàng, phần môi đỏ hồng tinh khiết và thơm mùi rượu, "Cô yêu thích nữ nhân....."

Trì Gia học theo những lời Cảnh Nhuế từng nói, bày ra thần sắc ghét bỏ, trên người đều nổi da gà da vịt. Nàng không khỏi cảm thán, trên thế giới này tại sao lại có hồ ly tinh như thế hay là tự kỷ tự yêu bản thân.

Lúc này Cảnh Nhuế đã hiểu, Trì Gia cố ý học theo cách nàng nói chuyện. Đừng nói, Trì tiểu thư uống rượu vào sẽ so với ngày thường đáng yêu hơn đi.

Ngay lúc Trì Gia định cách xa Cảnh Nhuế, phần lưng của nàng đột nhiên bị người khác kéo lấy.

Không phải người khác, là Cảnh Nhuế ôm nàng.

Mà bây giờ, thân thể của nàng và Cảnh Nhuế hầu như dán tại một chỗ, chóp mũi cọ nhau.

Thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, đều mang theo hương thơm nhàn nhạt vị rượu.

"Nếu như không phải là hiểu lầm?" Cảnh Nhuế chạm nhẹ vào chóp mũi của Trì Gia.

Tình hình sửng sốt thoáng xảy ra làm Trì Gia tỉnh rượu.

Hoàn cảnh quá ồn ào, Trì Gia không nghe rõ Cảnh Nhuế nói gì, chẳng qua tư thế của hai người trông thật mờ ám, làm cho mặt của nàng đều nóng hổi. Xấu hổ tim đập bịch bịch, không kiểm soát lại được.

Hai giây trôi qua.

"Nhàm chán...." Trì Gia quay đầu, đẩy Cảnh Nhuế ra xa, vội uống lấy ngụm rượu hạ nhiệt.

Cảnh Nhuế buông Trì Gia ra, vẫn nhìn chằm chằm vào gò má hồng nhạt của nàng, cánh môi cười không ngừng.

Nhìn thấy trên mặt Cảnh Nhuế là ý cười đắc thắng, Trì Gia cảm giác mình bị nếm mùi thất bại, vừa bị nàng đùa giỡn một giận! Mới có như vậy đã kinh hãi rồi ư!

Tất cả là tại họ Cảnh, Trì Gia cảm thấy không thể chiếm được thế thượng phong.

Một ly rượu còn chưa đủ hạ nhiệt, lại thêm một ly nữa.

Cảnh Nhuế đẩy nhẹ ly rượu về phía Trì Gia, "Mời cô."

Trì Gia không muốn nói chuyện với nàng, liếc mắt, vẫn là chuyên tâm uống ly của mình.

Cảnh Nhuế nâng ly uống rượu của mình, nàng mím môi, xém chút nữa ban nãy đã hôn xuống môi của Trì Gia.

Suốt nửa giờ, các nàng ai cũng không nói chuyện với nhau câu nào.

Vai kề vai sát cánh ngồi cùng hàng ghế, lẳng lặng uống rượu.

Đôi lúc Trì Gia liếc mắt qua nhìn Cảnh Nhuế, loại cảm giác này rất tốt, tuy nhiên không nói lời nào, giống như có người bên cạnh bầu bạn, không còn phải cô đơn uống rượu.

Ngồi được hồi lâu, Trì Gia đứng dậy gia nhập vào đám người đang nhảy múa trong sảnh.

Cảnh Nhuế liền tựa vào quầy bar bên cạnh, nhìn xem nàng, một bên uống rượu một bên cười. Thẳng đến khi trông thấy nam nhân nào đó hướng tới Trì Gia quấy rối, động tay động chân. Lông mày của Cảnh Nhuế hơi nhíu lại, lách vào đám người đông đúc, tìm tới....

Trì Gia cũng ý thức được đối phương mưu đồ làm loạn, nàng phản cảm đẩy hắn, khả năng cao động tác khán cự này trông như mời gọi, nam nhân kia liền trực tiếp nhào tới ôm lấy Trì Gia.

Thời khắc mấu chốt, Cảnh Nhuế nắm lấy tay của Trì Gia tránh khỏi hắn, vừa kịp đúng lúc, sau đó tiện thể quăng ánh mắt lạnh nhạt tặng hắn. Trì Gia cũng từng gặp người uống say hành xử bỉ ổi, xem xét tình hình hiện tại, đành phải kiềm chế đứng lên.

Cảnh Nhuế dắt tay Trì Gia, rời khỏi đám đông hỗn tạp.

"Cô làm gì thế...." Trì Gia lấy ray ra khỏi tầm kiểm soát của Cảnh Nhuế.

Cảnh Nhuế trừng mắt, "Tửu lượng kém như vậy, còn muốn uống nhiều?"

Trì Gia không phục, tuy nhiên chân đều đứng không vững, nhưng trong lòng nàng biết rõ, đây không phải lần đầu tiên phát điên, "Tửu lượng của tôi tốt lắm, cô không tin, chúng ta tiếp tục uống....."

"Cô say."

"Tôi không có say!" Trì Gia kiên quyết khẳng định với Cảnh Nhuế, có chút hơi mệt là thật, thực tế đi giày cao gót thời gian dài quá mệt nhọc, Trì Gia mắt nhắm mắt mở không lên, âm giọng buồn bực hờn dỗi dán trên vai Cảnh Nhuế, còn vuốt vuốt, "Chỉ hơi chóng mặt."

Cảnh Nhuế bất đắc dĩ, vẫn là đỡ thân thể của Trì Gia lại trước tiên.

Nếu như không phải do đêm nay uống say, hai người bọn họ không có khả năng hài hoà.

Đi ra quán bar, Cảnh Nhuế gọi một chiếc xe, Trì Gia thề lên thề xuống nói có thể tự mình trở về, một chút cũng không say, rất tỉnh táo, còn muốn đếm bảng cửu chương cho nàng nghe.

Vẻ mặt của Cảnh Nhuế lộ rõ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhét Trì Gia vào xe. Nàng phát hiện, mỗi lần gặp vị tiểu thư này, đều là bộ dáng hư hỏng.

Ngồi ở ghế sau xe taxi, gió đêm mát rượi ùa vào cửa sổ, xe di chuyển hơi run lắc.

Hiện tại đã qua nửa đêm, cơn buồn ngủ ùa đến.

Trì Gia híp mắt, theo thói quen khi còn trên xe buýt, an ổn ngồi ngủ ngon lành. Nghiêng thân một chút, đầu liền thuận lợi rơi xuống vai người bên cạnh.

Cảnh Nhuế nghiêng đầu nhìn nhìn, Trì Gia còn không khách khí dùng hai tay ôm lấy cánh tay của nàng.

Mặt khác, tướng ngủ cực kỳ xấu.

Nhìn thấy, sự việc càng xấu hổ.

Một đường Trì Gia ôm lấy cánh tay của Cảnh Nhuế nỉ non, "Hồ ly tinh..... Rất xinh đẹp rất giỏi giang a....."

Cảnh Nhuế còn không biết Trì Gia đang nói tới ai, cho nên không có phản ứng.

Ngay sau đó, Trì Gia lại nói, "Cảnh Nhuế cô là đồ hồ ly tinh, chuyên gia đoạt nam nhân, hồ ly tinh....."

Cảnh Nhuế: "......."

".... Có mấy cái tiền dơ bẩn trông giỏi lắm sao..... Đã biết rõ tra tấn tôi.... Tôi không làm..... Chẳng phải chỉ là đầu bếp thôi à.... Chính mình không hiểu còn bắt bẻ tôi....."

".....Còn muốn sửa.... Tôi không sửa.... Tôi không nên sửa.... Cái gì.... Muốn làm lại.... Cô đừng làm tôi sợ..... Tôi biết rõ mình sai rồi.... Đều nghe theo cô.... Cô nói đều làm..... Không nên trừ tiền của tôi.... đánh tôi đi...."

Trì Gia có một giấc mơ, trong mơ đều liên quan đến Cảnh Nhuế, đoạt bạn trai nàng, còn bắt nàng sửa bản thảo cho đến khi mặt trời lặn.

Đi đường mất hai mươi phút, hết mười phút là nghe Trì Gia mắng Cảnh Nhuế, trong đó từ "Hồ ly tinh" xuất hiện tần suất cao tới tận ba mươi mấy lần.

Lúc Trì Gia vẫn cố chấp ôm Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế thì mặt lạnh lấy tay Trì Gia ra khỏi mình, còn dịch thân sang một bên, Trì Gia liền bị ngã quỵ mới bắt đầu tỉnh táo.

"Đã đến."

"Ah." Trì Gia xoa xoa đầu, mặc kệ như thế nào, trước khi xuống xe còn nói với Cảnh Nhuế một câu "Cảm ơn."

Chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc vắng người.

Cảnh Nhuế đón gió thổi, nhớ lại cảnh tượng Trì Gia cầu xin tha thứ, nàng nở nụ cười.

Buổi tối Trì Gia lại mơ, Trì Gia từ trong mơ bừng tỉnh.

Quả nhiên Cảnh Nhuế chỉ có trong mơ, đều thuộc vào cấp độ ác mộng đáng sợ nhất.

Trì Gia lau mồ hôi, sợ bóng sợ gió một hồi, tâm trạng khá tốt mới tiếp nằm ngủ, vài ngày trước phương án được thông qua, đã đến thời điểm chính thức ký hợp đồng.

Lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên, "Không trải qua mưa gió, như thế nào gặp cầu vồng, không ai có thể tùy tùy tiện tiện thành công....."

Theo thói quen Trì Gia bị làm hãi hùng khiếp vía một chút.

Cái tiếng chuông này.....

Ngoại trừ Cảnh Nhuế thì còn có thể là ai.

"Cảnh tiểu thư." Trì Gia đánh đòn phủ đầu, "Tôi chuẩn bị hợp đồng xong rồi, cô có thời gian tới đây ký được không?"

"Ký hợp đồng không vội." Cảnh Nhuế không nhanh không chậm nói, mặt mỉm cười, "Có thời gian cô đến đây một chuyến, chúng ta sửa lại vài vấn đề trong phương án."

Lúc Cảnh Nhuế nói đến câu sửa chữa phương án, đặc biệt nhấn mạnh.

Lại muốn sửa, ác mộng trở thành sự thật.

Trì Gia nhịn không được phải gầm thét, "Cô! Cô không phải nói không có vấn đề gì nữa ư?"

Cho dù không đối mặt trò chuyện, Cảnh Nhuế cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt hiện tại của Trì Gia.

"Đó là ngày hôm qua." Cảnh Nhuế thản nhiên nói, "Hôm nay, đột ngột tôi cảm thấy còn thiếu sót vài vấn đề. Đêm nay cô tới chỗ tôi một chuyến, Trì tiểu thư, chúng ta cùng nhau tâm sự thâm tình."

______

Tác giả có lời muốn nói:
Tốt tốt trò chuyện trò chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro