Chương 8: Hôn tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai lên cao, chiếu vào bên trong văn phòng ngập tràn ánh sáng chói chang, có chút chướng mắt.

Gương mặt trang điểm tinh xảo cũng không thể che hết tiều tụy, Ôn Cận cúi đầu xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu óc đều choáng váng, là hậu quả của ngày hôm qua say rượu.

Điện thoại nội bộ của công ty vang lên.

"Ôn tổng, Ninh tổng muốn gặp cô."

Ngắn gọn xúc tích. Ôn Cận đồng ý, "Ừ."

Nửa phút sau, Ninh Thiển gõ cửa tiến vào văn phòng.

"Hôm nay sao cô không nghỉ ngơi thật tốt?" Ninh Thiển nhìn ánh mắt của Ôn Cận nhàn nhạt quầng thâm, trong tâm vô cùng đau lòng liền đến phòng làm việc của Ôn Cận, thậm chí còn quên những lời chào hỏi khách sáo.

Ôn Cận cười, "Không có việc gì."

Điều nàng nói nhiều nhất đúng là câu không có việc gì, giống như tối hôm qua. Có thể Ninh Thiển cũng không cảm thấy nàng "Không có việc gì", Ôn Cận luôn thành thục ổn trọng, tại sao sẽ ở trong quán bar mua say?

Lúc Ninh Thiển chạy tới, phải nói, lần đầu nàng gặp Ôn Cận chật vật đến thế, vành mắt có chút phiếm hồng, như là bị người khác khi dễ. Ninh Thiển hỏi nàng làm sao vậy, nàng ngoại trừ một câu "Không có việc gì" thì không còn đề cập đến những thứ khác.

"Cô chính là mạnh miệng." Tối qua Ninh Thiển ngồi một lúc nhìn Ôn Cận uống rượu, nhớ lại lúc ấy thật sự muốn ôm Ôn Cận vào lòng an ủi, có thể Ôn Cận chỉ là muốn uống rượu, một câu cũng không chịu nói với nàng. Ninh Thiển vẫn nhịn không được quan tâm, "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Không thể nói với tôi được ư?"

"Ninh tổng, bây giờ là giờ làm việc."

"Ôn Cận....." Đằng sau còn thêm một câu "Tôi thật lo lắng cho cô", Ninh Thiển không dám nói ra khỏi miệng.

Trước mặt Ôn Cận, khắp nơi Ninh Thiển đều phải thận trọng, sợ mình nói một câu nào đó không đúng hoặc là làm cái cử chỉ nào đó không ổn, sẽ làm cho Ôn Cận tránh xa nàng, mâu thuẫn với nàng.

"Đêm qua là tôi mạo muội, cảm ơn cô." Ôn Cận thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Cận nói với nàng câu cảm ơn, nhưng Ninh Thiển cảm giác mình chưa có làm gì cho Ôn Cận.

"Về sau cô.... Nếu như muốn uống rượu, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng có thể." Ninh Thiển giả bộ như không có chuyện gì cười cười, rõ ràng mang theo ý vị tình cảm, lại làm bộ như bạn bè bình thường, "Đừng một mình."

"Cảm ơn."

Ninh Thiển ghét nhất Ôn Cận nói cảm ơn, vất vả lắm quan hệ của hai người mới thân mật chút, hay bởi vì câu "Cảm ơn" mà kéo ra thật xa.

Cảnh Nhuế nói nàng cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng, Ninh Thiển cảm thấy bản thân hiện tại khá giống lốp xe dự phòng, nếu như Ôn Cận đem nàng biến thành lốp xe dự phòng nàng cũng vui vẻ nhận lấy.

Nàng biết rõ nàng và Ôn Cận sẽ không có kết quả, nhưng thủy chung không buông đối phương xuống được. Cứ như vậy đi yêu một người, thật sự rất mệt mỏi.

Có thể những lúc Ôn Cận cười với nàng, hoặc làm ra cử chỉ hơi chút thân mật. Ninh Thiển liền không kiềm chế được bản thân.

Nàng cùng Ôn Cận tách ra, lại gặp lại, tựa như cai thuốc lá rồi lại hút, chỉ biết càng ngày càng nghiện. Có đôi khi Ninh Thiển muốn, vì một nữ nhân, có khả năng cuộc đời còn lại phải sống trong cô đơn....

Tan làm, Trì Gia lại đi Cửu Hào.

Đã không nhớ rõ tháng này đến đây là lần thứ mấy.

Đế giày đạp mạnh tiến vào nhà hàng, vẻ mặt Trì Gia không thể nào sinh động nổi.

Nhân viên Cửu Hào bắt đầu nhìn quen mặt Trì Gia, "Trì tiểu thư, cô lại đến tìm bà chủ của chúng tôi à? Tôi dẫn cô đi."

Cảnh Nhuế nói quán cà phê không vội thi công, thời gian rất dư dả, các chi tiết trong phương án cứ từ từ thảo luận. Trì Gia biết rõ ý tứ này, có nghĩa là nàng vẫn sẽ bị hồ ly tinh tra tấn.

Hai người ngồi trên ghế sô pha vai kề vai sát cánh, chằm chằm nhìn màn hình máy tính.

"Ở đây sửa lại chút."

"Đây không phải đã dựa theo yêu cầu của cô sửa rồi sao?!"

"Hiện tại tôi cảm thấy." Cảnh Nhuế lười biếng nhìn Trì Gia, "Vẫn là cái ban đầu tốt hơn."

"Tốt, tôi sửa." Trì Gia cố gắng nén tức giận. Mọi thứ Trì Gia đều ngoan ngoãn sửa thật tốt.

Cảnh Nhuế nghịch vài sợi tóc của mình, lại nói thêm, "Giống như có vấn đề, lại sửa đi."

Trì Gia nén tức giận đạt đến mức tột cùng, "Cảnh Nhuế! Cô cố ý a! Tôi không rảnh chơi đùa với cô!"

Chính xác mà nói hôm qua hoàn toàn là trêu chọc, chẳng qua do Trì Gia quên hết sạch.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh thích câu dẫn nam nhân khác." Cảnh Nhuế đổi sang chủ đề, từ từ nói ra, đặc biệt những lời này khiến nàng nhớ rõ ràng, từ trước đến nay nàng đều quen nghe lời nịnh nọt, còn không có người dám nói nàng như vậy. Cảnh Nhuế chất vấn Trì Gia, "Cô bình thường mắng tôi là như vậy phải không?"

"....." Trì Gia chột dạ, tối hôm qua không phải uống quá nhiều rượu nên nói cái gì không nên nói rồi? Khó trách hôm nay hồ ly tinh nhắm vào nàng. Đánh chết Trì Gia cũng không thừa nhận, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi, "Tôi.... Không có."

"Tiếp tục sửa, nếu như làm không tốt, phải cực khổ hơn a."

"Làm lại?" Lúc này Trì Gia thừa nhận, nhất định đêm qua nàng đã nói lời không nên.

Tâm mệt mỏi. Trì Gia nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính vài giây, sau đó khép lại máy tính, "Cảnh tiểu thư, nếu cô đối với tôi không hài lòng, nên đổi nhà thiết kế khác đi, tôi không muốn làm chậm trễ thời gian của cô."

Lời nói của Trì Gia tuôn ra tràn ngập ủy khuất cùng đau lòng, hành nghề đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động buông tha khách hàng.

Thu hồi máy tính cùng tài liệu, Trì Gia đứng dậy chuẩn bị rời đi, lời nàng muốn nói đều đã nói hết, nàng chuẩn bị sẵn sàng nhận đơn hàng thất bại.

Một số tiền định sẵn là không thể tự kiếm được.

"Trì Gia, cô đứng lại." Cảnh Nhuế cũng đứng dậy, gọi nàng dừng lại.

"Cô đến cùng muốn thế nào đây....." Lông mày của Trì Gia nhíu lại.

"Ngay từ đầu tôi đã nói yêu cầu của tôi rất cao." Cảnh Nhuế dừng một chút, tiếp tục nói, "Tôi đối với cô không có không hài lòng, nhưng tôi cảm thấy giao cho cô ngược lại làm rất tốt. Đây đối với cô mà nói, là cơ hội rất tốt, cô nhất định buông tha dễ dàng vậy ư?"

Đơn hàng này dự đoán sẽ kiếm được vài trăm vạn, cho dù Trì Gia nhận mười đơn hàng nữa, trích phần trăm khả năng còn không bằng đơn hàng lần này. Cân nhắc lợi hại, Trì Gia trầm mặc một hồi, khẽ cắn môi lại đem máy tính mở ra đặt lên bàn, tiếp tục làm việc, "Tôi sửa, sửa đến khi cô hài lòng mới thôi, được chưa?"

Cô gái nhỏ nóng nảy, Cảnh Nhuế cười cười, nhìn qua thời gian đang trôi, sau đó đi xuống tầng.

Trì Gia tập trung vào màn hình máy tính, hai mắt trở nên mơ hồ.

Tối hôm qua uống rượu xong về tới nhà đã là nửa đêm, vì tháng này toàn phải bận rộn, nên chỉ có nửa ngày nghỉ ngơi làm sao chịu đựng nổi, sau khi tan làm còn phải đến chỗ Cảnh Nhuế tăng ca sửa bản thảo.

Cảnh Nhuế đi được lúc thì đảo lại, Trì Gia đang dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu ngủ say.

Trì Gia cởi bỏ tất ôm sát lấy đôi chân dài, cơ thể co lại thành một đống, nàng rất gầy, ngồi ở một góc của sô pha càng dễ nhận thấy. Xem ra, rất mệt mỏi.

Cảnh Nhuế điều chỉnh lại nhiệt độ điều hoà ấm hơn, nàng ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, đẩy nhẹ vào khuỷu tay của đối phương.

Vừa có động tĩnh, Trì Gia liền tỉnh ngủ, một giấc ngắn ngủi của đêm qua thật sự chưa đủ.

"Tôi kêu cô sửa bản thảo, cô đang ở đây làm gì vậy?"

Đầu óc choáng váng nặng nề, đôi mắt của Trì Gia liền mở to không nổi. Trì Gia dụi dụi mắt, lấy lại tinh thần mạnh mẽ vững vàng, "Tốt, hiện tại tôi sửa...."

Cảnh Nhuế nhìn qua sắc mặt nàng mệt mỏi, trực tiếp thò tay thay nàng khép lại máy tính, lúc nói chuyện âm giọng đột nhiên mềm mại vài phần, "Đừng sửa lại."

"Thì thế nào?"

Cảnh Nhuế đứng dậy, "Ăn chút thức ăn trước đi."

Món mì bít tết tiêu đen trên bàn thơm phức xông thẳng vào mũi. Trì Gia bị hương thơm của đồ ăn hấp dẫn, thật đói. Rõ ràng còn là hai phần.

Cảnh Nhuế ngồi xuống, "Ăn cơm xong cô trở về đi, lần sau lại sửa."

"Cô nghĩ như thế nào thì ra như thế ấy à, không phải cô nói đêm nay kêu tôi tới đây sao?" Trì Gia cảm thấy không thể hiểu được, "Cô không phải nói muốn sửa đến khi hài lòng mới thôi ư?"

"Tôi tạm thời có việc." Cảnh Nhuế ngước mắt, gặp Trì Gia còn đứng cứng đơ tại chỗ, "Mau ăn, đừng chậm trễ thời gian của tôi."

"Tôi lại chưa nói muốn cùng cô ăn cơm...." Ngoài miệng Trì Gia không cam tâm tình nguyện, nhưng bụng rất thành thật, "Ục ục ục-------"

"Tôi không muốn cho cô đi bệnh viện lần nữa."

Nhìn qua Cảnh Nhuế, tâm tình Trì Gia phức tạp. Muốn nói Cảnh Nhuế là người nàng chán ghét, kỳ thật cũng không có chán ghét đến vậy, một số hành vi rõ ràng có ý tốt, nhưng chỉ làm cho nàng cảm thấy khó chịu.

Trì Gia không được tự nhiên mà đứng trơ ra chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện Cảnh Nhuế. Bị hồ ly tinh hành hạ nhiều như thế, nàng ăn một bữa cơm cũng không tính có gì.

Cầm lên dao nĩa, bắt đầu ăn. Tướng ăn của Trì Gia không câu nệ tiểu tiết, cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy bất nhã. Tóm lại, đói bụng đến tối, có cái để ăn đã là hạnh phúc.

Động tác cầm dao nĩa của Cảnh Nhuế ngừng lại, nhìn qua Trì Gia, cười hỏi, "Ăn ngon không?"

"Cô làm?" Trì Gia đã ăn được sắp hết phần của mình, cảm thấy so sánh với lần trước dùng cơm hương vị khá hơn.

"Ừ."

Nhìn không ra khả năng nấu nướng của hồ ly tinh tốt như vậy.

Bỏ qua thành kiến sang một bên ngắm Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy Cảnh tiểu thư có chút quyến rũ, rất xinh đẹp vóc người cũng đẹp, cùng với hồ ly tinh giống nhau sẽ câu dẫn nam nhân, nấu ăn còn ngon.

Chẳng qua nghe xong là Cảnh Nhuế làm, cho dù ăn ngon Trì Gia cũng không muốn thừa nhận, "Tựa như vậy."

Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia ăn, đều ăn không còn sót lại một chút, cãi lại cứng rắn, Cảnh Nhuế cho rằng nàng chưa ăn no, "Không đủ tôi cho cô thêm một phần?"

"Không cần." Trì Gia lau miệng, ăn uống no đủ còn muốn gắp xương từ trong trứng, ghét bỏ chê bai, "Quá mặn."

Cảnh Nhuế: "......"

Nếm qua thức ăn của Cảnh Nhuế, thế cho nên một thời gian dài, Trì Gia đều thèm những món Cảnh Nhuế làm.

Về sau Trì Gia không còn phản cảm với việc đến Cửu Hào ăn cơm. Sửa bản thảo tuy không thành công, nhưng ít ra có thể ăn một bữa cơm, đích thị tay nghề của Cảnh Nhuế so với đầu bếp khác trong Cửu Hào tốt hơn.

Cảnh Nhuế rất ít tự mình xuống bếp, nhưng lúc Trì Gia đến tìm nàng, nàng luôn luôn hào hứng muốn làm chút món gì đó. Không hiểu sao nàng lại thích nhìn Trì Gia ngoài miệng nói rằng nó không ngon, nhưng mỗi lần ăn thì hết sạch sẽ. Một người ăn cơm khó tránh khỏi cô đơn, có thêm một người ầm ĩ cũng không tệ.

Thời gian uống trà chiều trò chuyện, một đám nữ nhân lại đang trong phòng lải nhải, nói nhà hàng của ai ngon miệng. Cuối cùng bàn tán tới nhà hàng Cửu Hào.

"Nghe nói tay nghề của bà chủ rất ngon."

"Vậy cũng vô dụng, bà chủ của bọn họ không dễ dàng tự xuống bếp."

Một bên Trì Gia nhâm nhi tách cà phê, bên cười cười rồi nói một câu, "Khẳng định các cô nghe lầm, tôi mỗi lần từ chỗ đó ăn cơm về, đều là bà chủ bọn họ tự xuống bếp."

Một câu nói tuôn ra làm cho Trì Gia trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

"Tiểu Gia, cô rất quen thuộc với bà chủ bọn họ à.....?!"

Nàng cùng Cảnh Nhuế.... Trì Gia quyết đoán hồi đáp, "Không quen."

"Chuyện này không thể nào."

"Tiểu Gia, nhất định là cô lầm...."

Đám người kia trăm miệng nhưng cùng chung một lời, lại để cho Trì Gia bắt đầu hoài nghi chính mình. Chẳng lẽ, Cảnh Nhuế đối với nàng tương đối đặc thù chiếu cố?

Chủ đề dần dần bắt đầu chạy nhanh.

"Bất quá bà chủ nhà hàng kia quá xinh đẹp, dáng người cực kỳ bỏng mắt, lại còn có tiền!"

"Đúng vậy đúng vậy, tôi đã thấy một lần, cô ấy đối với tôi còn cười mà."

"Tôi muốn gả cho cô ấy quá đi mất!"

"Nếu có thể được phú bà bao nuôi, tôi cũng rất vui vẻ a....."

Một đám người đột nhiên đối với Cảnh Nhuế mãnh liệt khen ngợi, làm cho Trì Gia thấy không khoẻ, nàng nghe không nổi nữa liền mang gương mặt xám xịt đi khỏi phòng giải khát.

Quãng thời gian còn lại của cuộc đời, đám nữ nhân trong phòng giải khát đều đã bị Cảnh Nhuế mê hoặc tập thể. Điên rồi, điên thật rồi.

Trở lại nơi làm việc, Trì Gia vẫn thưởng thức cà phê, Cảnh Nhuế đâu có khoa trương như mấy người kia nói? Nàng thấy cũng nhiều, cảm thấy họ Cảnh, giống như cũng liền như họ nói.....

Mười một giờ đêm, như cũ Trì Gia đi quán bar N hát dạo.

Nàng không mấy hứng thú đi những quán bar khác, bởi vì quen biết chủ của nơi này vài năm, tiền rượu có thể giảm đi chút ít. Đêm nay lại một mình uống rượu.

Âm thanh quen thuộc, hồi dạo đầu của bài hát tiếng Anh đốt lên không khí tưng bừng trong sảnh.

Cảnh Nhuế dựa vào quầy bar bên cạnh, nhìn qua trung tâm sân khấu.

Đây là lần thứ hai nàng nghe Trì Gia ca hát, trong khoảng thời gian này nàng thường một mình đến đây uống rượu, nhưng vẫn luôn không có gặp Trì Gia.

Nàng tới nơi này, chính xác hoàn toàn là ôm mộng muốn nghe Trì tiểu thư ca hát.

Có đôi khi hát khúc ca trữ tình, có đôi khi hát như hiện tại.

Cảnh Nhuế không hề nhận ra, hầu như ánh mắt của mình đều đặt trên người Trì Gia.

Trì Gia cười rộ lên trông rất đẹp, cởi mở tự nhiên, lại có sức cuốn hút. Chính là dáng vẻ tươi cười của cô gái trẻ tuổi, thanh xuân phơi phới.

Cùng đêm đó giống nhau, Trì Gia chỉ hát ba bài. Sau đó xuống sân khấu, tìm một góc nhỏ, yên tĩnh uống rượu.

Còn chưa kịp uống hai ly rượu, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người, Trì Gia thoáng nghiêng đầu, nàng thực hoài nghi Cảnh Nhuế theo dõi nàng, Trì Gia giả bộ không phát hiện.

Hai người ngồi vai kề vai sát cánh, vẫn là tự uống phần rượu riêng mỗi người.

Tình hình cùng với đêm đó cực kỳ giống.

Bàn tay trắng nõn lại mảnh khảnh đẩy nhẹ ly rượu đến, Trì Gia xem xét, hiện tại không có cự tuyệt Cảnh Nhuế, cầm lấy ly rượu uống cạn.

"Bình thường lúc nào cô đến hát?"

"Muốn đến thì đến, xem tâm tình thế nào." Trì Gia nghiêng thân thể, cùng Cảnh Nhuế chạm ly, giống như có rượu vào tất cả mọi thứ đều dễ nói ra, các nàng có thể hòa hợp hơn đôi chút.

Gặp Trì Gia đã uống hết ly này đến ly khác, Cảnh Nhuế trực tiếp túm lấy nửa ly rượu còn lại trong tay Trì Gia, tự mình uống sạch, sau trả lại đối phương một ly rượu đã cạn, "Tửu lượng không tốt đừng uống nhiều."

"Cô vô lý a....!" Trì Gia thúc giục Cảnh Nhuế, "Không được, cô phải mời lại tôi uống một ly nữa."

Đêm nay Cảnh Nhuế có vẻ hào hứng, "Muốn uống bao nhiêu đều được, đêm nay tôi mời."

Uống rượu với nhau một lúc, Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế, giống như không quá không vừa mắt.

Sau nửa giờ, hai người đều đã hơi say.

"Như thế nào luôn một mình uống rượu?"

Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của Trì Gia, còn có cánh môi hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt có chút không thể dời đi nơi khác.

Trì Gia trợn mắt nhổ nước bọt, "Nói bậy, không ai đi cùng không phải là một mình."

"Sau này cùng nhau?"

"Với cô?" Trì Gia cười nhạo, "Tôi không có hứng thú."

"Cạn ly."

"Cạn......"

Trì Gia cũng không thể ngờ rằng, mình sẽ uống rượu với nữ nhân mà mình ghét nhất, lại còn uống đến hào hứng dạt dào.

Bầu không khí trong quán bar tăng vọt. Cách đó không xa, Cảnh Nhuế thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.

Cảnh Nhuế đặt ly rượu xuống, quay sang Trì Gia, "Giúp tôi một việc."

Rượu cồn làm tăng thêm lửa nóng cho bầu không khí, Trì Gia hơi chóng mặt mơ hồ, "Cái gì?"

Cảnh Nhuế đi về phía Trì Gia, tay trái đặt trên quầy bar, tay phải đặt lên eo thon của Trì Gia, đôi môi đỏ mọng chủ động đưa về hướng Trì Gia, "Hôn tôi."

"A...??!"

Hai nữ nhân, cùng một chỗ ôm nhau với tư thế mập mờ cực độ.

Cảnh Nhuế dứt khoát dùng tay trái nâng cằm Trì Gia lên, trừng mắt nhìn nàng, "Hôn tôi....."

_________

Tác giả có điều muốn nói:

Trì Gia mau hôn đi, sẽ thấy không còn thẳng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro