Chương 16 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng, mau dừng lại..." Liễu Tâm Tuyền ôm Yến Phiêu Linh, mười ngón tay cắm vào trong tóc dài nhu thuận, nàng có chút chịu không nổi, nàng cảm giác hạ thân đang không ngừng co rút, nếu tiếp tục ma sát, sẽ đạt được điểm tối cao, nàng hơi e ngại, sợ không khống chế được tình cảm của bản thân, thật sâu rơi vào trong đó, không, nàng không thể thoả hiệp, thế nhưng tình hình hiện tại lại tính là gì đây...

"Đến lúc này rồi, ngươi cư nhiên còn có thể phân tâm? Xem ra ta làm còn chưa đủ a." Yến Phiêu Linh gắt gao nhìn chằm chằm gò má nàng, eo càng thêm ra sức, ngón tay vuốt ve lưng nàng, một đường đi thẳng xuống dưới, biến mất ở mông.

"Không! Không được!" Liễu Tâm Tuyền đột nhiên mở to hai mắt, trong lòng xẹt qua chút hoảng hốt, hai tay kịch liệt đẩy nàng, Yến Phiêu Linh cười híp mắt, đè nàng lên tường, vươn một tay ra, hai ngón tay thon dài nháy mắt xuyên qua dũng đạo, mà ngón tay đặt ở mông cũng trượt sâu vào hậu huyệt.

"A..." Liễu Tâm Tuyền thét chói tai, liền bị môi Yến Phiêu Linh chắn lại, thân thể mềm yếu sắp tê liệt ngã xuống, hai nơi mẫn cảm trên người đều bị nữ nhân này giữ lấy, đầu óc mụ mị, tâm vô thanh vô tức chuyển biến, mỗi khi đối mặt với Yến Phiêu Linh, nàng luôn luôn nhịn không được ôn nhu tương đợi, nhưng lại cường ngạnh phụng phịu, là sợ bị phát hiện? Vì sao? Trầm luân? Từ thân thể khuất phục, đến tâm bị xâm chiếm, nữ nhân này tựa như một kẻ đánh cắp pháo đài, công thành đoạt đất, triệt để đánh tan vỏ bọc lạnh lùng hoàn hảo của nàng!

"Phiêu Linh... Van cầu ngươi..." Liễu Tâm Tuyền không ngừng rên rỉ, nước mắt chảy xuôi theo gương mặt, thần tình thống khổ rồi lại mang theo mị nhân sung sướng, ngón tay dưới thân còn ra vào không ngớt, mỗi một lần ma sát đều nhượng nàng run rẩy, không, nàng không kiên trì nổi.

Yến Phiêu Linh nheo mắt, trong lòng thoả mãn vô hạn, nữ nhân này rốt cuộc đã cầu xin nàng tha thứ rồi sao?

"Cầu ta cái gì?" Đáy mắt Yến Phiêu Linh xẹt qua một tia yêu thương, ôn nhu hôn lên gương mặt nàng, đem mồ hôi và nước mắt mà nàng chảy ra, nhất nhất liếm vào trong miệng, động tác ở hai tay thoáng trì hoãn nhưng vẫn chậm rãi ma sát như cũ, điều này đối với Liễu Tâm Tuyền mà nói, càng là sự giày vò lớn lao, nàng thở hổn hển, vô lực giơ hai tay sờ tóc ai kia, nhãn thần hàm chứa nhu tình, thanh âm mang theo một tia yêu kiều: "Cầu ngươi, đừng giày vò ta, ta chịu không nổi."

"Chịu không nổi?" Yến Phiêu Linh mím môi cười, dán ở bên tai nàng thổi một hơi, mị hoặc nói: "Đã làm thì phải làm đến cùng. Tâm Tuyền, kế tiếp ngươi chỉ cần thoả thích hưởng thụ là được."

"Ân..." Liễu Tâm Tuyền trảo chặt đầu vai Yến Phiêu Linh, còn sợ lực đạo quá lớn sẽ làm nàng bị thương, thế nhưng ngón tay ở hạ thể lại bắt đầu ra vào, điều này khiến nàng không chịu đựng được, gắt gao cắn môi dưới, nhưng không thể che giấu tiếng thân ngâm tiêu hồn, buông ra thôi, cái gì cũng buông ra, nữ nhân này, là kiếp nạn của nàng, Liễu Tâm Tuyền thở hào hển kêu nhỏ: "Phiêu Linh... Nhanh lên một chút..."

Yến Phiêu Linh nhìn thẳng vào từng thần tình của Liễu Tâm Tuyền, rút ngón tay đang chôn sâu ở mông nàng ra, gác hai chân nàng lên vai, thân thể dán nhau càng thêm chặt chẽ, hoa tâm gắng sức ma sát, cảm giác trong dũng đạo có tiết tấu co rút lại, liền biết nàng sắp đến.

"Ngoan, chậm chút nào." Yến Phiêu Linh mê loạn nỉ non, cố sức vọng động vòng eo, hạch tâm mềm mại hung hăng va chạm, không hề chừa lại không gian, ma sát cánh hoa tương đồng, ngón tay song song tăng tốc độ, cũng nhanh đến cực hạn.

"Ô..." Liễu Tâm Tuyền mười ngón xoa lấy tóc nàng, một ngụm cắn vai Yến Phiêu Linh, vui vẻ bạo phát, trong đầu loé ra một trời pháo hoa, trước mắt tối sầm, ngất đi!

"Ách..." Yến Phiêu Linh quên mất đầu vai đau đớn, eo ưỡn lên tới mức cao nhất, chăm chú đem Liễu Tâm Tuyền đặt lên tường, ngón tay chôn ở nơi sâu nhất của nàng, cảm thụ nó co quắp, nàng thoả mãn nở nụ cười, mà hạch tâm của bản thân cũng đang co rút, nàng và Tâm Tuyền đồng thời lên đỉnh.

Hai người chặt chẽ thiếp hợp, đổ đầy mồ hôi, Yến Phiêu Linh yêu thương hôn khoé miệng nàng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, nhìn Liễu Tâm Tuyền đã hôn mê, thật sự có chút hối hận, lần sau không bao giờ... Không tiết chế như vậy nữa.

Yến Phiêu Linh xuống giường, mặc áo đơn vào, đi xuống lầu, khi trở về, trên tay bưng một chậu nước, y như lần trước, vắt sạch khăn nóng, trở về bên giường, lau người cho nàng.

Làm xong tất cả, tiến vào ổ chăn, đưa tay ôm lấy nàng, tựa như trở về buổi tối hôm đó ở Thương Vương Phủ, nếu Liễu Tâm Tuyền ngủ, nàng phải bảo trì thanh tỉnh.

Ánh nến chập chờn, nửa đêm canh ba*.

*11h tối – 1h sáng

Liễu Tâm Tuyền lẳng lặng nằm trên giường, trong giấc mộng, nàng cảm thụ được một phiến môi ấm áp đang thong thả dao động trên cổ nàng, lực đạo ôn nhu như nước kia, cho dù có chìm trong mê man thì vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, lông mi hơi rung động, nhẹ nhàng mở mắt.

Yến Phiêu Linh nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay xoa nắn ngực nữ tử, môi mút cổ nàng, thấy Liễu Tâm Tuyền đã tỉnh, nhẹ nhàng cười nói: "Nằm mơ? Ta đoán a, trong mộng của ngươi, nhất định có ta."

"Ngươi không chỉ ghê tởm, mà còn rất tự kỷ." Liễu Tâm Tuyền giận dữ gầm một tiếng, đè lại cái tay đang làm loạn trước ngực, Yến Phiêu Linh bĩu môi, còn giả vờ lộ ra thần tình kinh ngạc: "Hả, ngươi mới biết ta ghê tởm sao? Chúc mừng ngươi a, sự ghê tởm của ta chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, ngươi là người đầu tiên lĩnh giáo đó."

"Hừ!" Liễu Tâm Tuyền liếc nàng, vừa muốn động đậy, bên hông liền đau nhức một trận, "A..." Nàng không tự chủ được gọi ra, đau quá!

Yến Phiêu Linh lập tức khẩn trương xốc chăn lên, nhíu mày nói: "Ngươi đừng nhúc nhích."

Liễu Tâm Tuyền dựa theo thuyết pháp của nàng, vẫn không nhúc nhích, Yến Phiêu Linh ôm chặt nàng để nàng tựa vào đầu giường, hai tay vuốt ve lưng nàng, ôn nhu nói: "Ta giúp ngươi nhu nhu một chút, rất nhanh sẽ tốt."

"Ngươi đối với bằng hữu của ngươi đều là như vậy sao?" Liễu Tâm Tuyền thư thích thở dài một tiếng, cằm vùi vào gối, khoé môi vung lên một độ cong, tuỳ ý nữ tử ở trên lưng giở trò, thủ pháp rất đặc thù, kích thích huyệt vị ở eo, tuần hoàn lướt đến từng ngóc ngách cơ thể, khiến nàng toàn thân thư sướng.

"Không, ngươi là người thứ nhất." Yến Phiêu Linh ấn thắt lưng nàng, song song cảm thụ da thịt trắng nõn mềm mại, ngọn lửa trong lòng dường như lại muốn bốc cháy, nhưng lần này nàng lập tức áp diệt, nhượng nàng nghỉ ngơi đi, thực tại mệt chết nàng.

Liễu Tâm Tuyền không lên tiếng, Yến Phiêu Linh không nghi ngờ, tiếp tục nói: "Ngày hôm nay Hoàng đế gọi ta tới, là muốn ta giúp hắn trộm Huyết Ngọc."

"Nha? Vậy quyết định của ngươi là?" Liễu Tâm Tuyền híp mắt, thật sự không ngoài sở liệu của nàng, Hoàng đế cùng Thương vương, mặt ngoài hoà bình, kỳ thật cũng đang âm thầm tranh đấu, hiện tại Huyết Ngọc xuất hiện, bọn họ lưỡng phương, ai cũng không có khả năng trầm mặc nữa.

"Ta quyết định, ai cũng không giúp." Yến Phiêu Linh hé miệng cười, Hoàng đế có tâm tư muốn độc chiếm, nếu nàng kiên trì giúp Thương vương, hy sinh sẽ to lắm, nàng cũng không muốn làm phi tử của Hoàng đế, như vậy, Tâm Tuyền làm sao bây giờ?

Hoàng đế bên kia phải nghĩ biện pháp ứng phó, Thương vương bên này cũng phải nắm chặt, nếu không cẩn thận, để cho một trong bọn họ phát hiện, hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng!

"Thế nhưng Vương gia..." Liễu Tâm Tuyền nhíu mày, Yến Phiêu Linh tuyển trạch, cũng không ngoài ý muốn, lấy tính tình của Hoàng đế, tất nhiên là cưỡng bức lợi dụ, thân hãm hoàng quyền, ai cũng không thể chỉ lo cho thân mình, mà hết lần này đến lần khác Yến Phiêu Linh là ngoại lệ, nếu lưỡng phương tranh đấu ngươi chết ta sống, nàng có dự định rời khỏi cũng rất bình thường.

"Tâm Tuyền, kế hoạch của Thương vương, ta sẽ kế tục tiến hành theo yêu cầu của hắn. Về phía Hoàng đế, ta cũng sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục." Yến Phiêu Linh nhẹ nhàng xoa tấm lưng trơn trượt của nàng, cúi xuống hôn cổ nàng, liếm mút da thịt tinh mịn trên vành tai, nỉ non: "Sau khi Huyết Ngọc tới tay, ta sẽ lập tức tiêu thất."

"Cái gì? Ngươi đi đâu?" Liễu Tâm Tuyền giật mình, tim đập gia tốc, nghiêng đầu đối diện cùng Yến Phiêu Linh, một tia không muốn xẹt qua tâm trí.

"Ta sẽ cùng Huyền Tông âm thầm điều tra, nghe ngóng bí mật về Huyết Ngọc, phỏng chừng đến lúc đó, ta thật sự sẽ trở thành khâm phạm triều đình. Thương vương cũng sẽ không tiếc tất cả đại giới truy sát ta, ta là mục tiêu bị vạn nhân chú mục." Yến Phiêu Linh thở dài, trong lòng tràn đầy không muốn, nàng cũng không muốn rời xa Tâm Tuyền, thế nhưng...

"Ngươi cũng muốn chiếm đoạt Huyết Ngọc sao? Truy tầm bảo tàng trong truyền thuyết cùng võ công bí tịch?" Thanh âm Liễu Tâm Tuyền đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn nhiều, nàng bình tĩnh nhìn Yến Phiêu Linh, lòng có chút đau nhức, mỗi chữ mỗi câu đều gằn giọng: "Nếu muốn ngươi bỏ qua Huyết Ngọc, ngươi trăm triệu làm không được, đúng không?"

"Tâm Tuyền, ngươi đây là..." Yến Phiêu Linh nao nao, đột nhiên cụp mắt, nhẹ nói: "Kỳ thật, ta rất ưa thích mạo hiểm a. Nếu chuyện tình kích thích như truy tìm bí mật này có liên hệ mật thiết với trộm đạo, ta đều muốn tìm tòi đến cùng. Nhưng, mọi việc sẽ có ngoại lệ. Tâm Tuyền, ý của ngươi là..."

Hổng phải tui lười mà trì hoãn việc edit đâu, là do cái tên chết tiệt mang tên chạy deadline cơ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro