Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi hai người đứng là một sườn núi hơi thấp, phía dưới có dốc nghiêng, trông không bằng phẳng lắm, lại nằm trong góc chết, bình thường không có ai tiêu sái đi lên chỗ này.

"Chúng ta cũng đến nhìn xem." Liễu Tâm Tuyền nhìn dáng dấp nàng hiếu kỳ, mỉm cười, kéo tay nàng, hai người xuống sườn núi, đi đến dòng người đang vây quanh kia.

Xuân phong dào dạt, bức hoạ cuộn tròn bay phấp phới.

Một lan can rộng thùng thình, bức hoạ tuyết trắng trải dài, trên bàn đặt nghiên mực đỉnh cấp, một đám công tử trẻ tuổi vây ở bên ngoài, ánh mắt tò mò nhìn nam tử áo be bất động, hắn đứng trước bàn, chắp tay, cho dù nhắm mắt dưỡng thần, cũng cảm thụ được khí tức thiên nhiên.

Một lát sau, hắn mở mắt, đó là một đôi con ngươi phi thường tinh lượng, loé ra tia sáng trí tuệ và mưu lược, tay áo vung lên, bút lông treo ngược trên giá bút chẳng bao thuở đã rơi vào giữa ngón tay thon dài, mực sái trên cao, chấp bút khinh toàn, dáng người ưu nhã lại mang theo khí tức thản nhiên, lăng không trở mình, bút lông hạ lạc.

Hắn khinh khinh phiêu phiêu huy vũ vài cái, trên giấy trắng đã thêm một đường viền rất mỹ diệu, đó là một chỗ sơn xuyên vĩ ngạn, nam tử chớp mắt cười, đuôi lông mày cong lên, gương mặt liền càng thêm nho nhã tuấn dật, khẽ nhếch ngón tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai cây bút lông khác bay về phía hắn, ngón tay khẽ nhúc nhích, cán bút dài nhỏ xoay tròn trên đầu ngón tay, mềm mại viết, động tác nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, phong nhã không câu nệ, vẽ nên một hồ nước trong suốt, con cá tự do tung tăng trong nước, ánh vào trên bức hoạ.

Nam tử mân khoé môi, lại một lần nữa phất tay áo, vẩy mực, cán bút xoay tròn, nước mực chuẩn xác nhu thuận vẩy ra, lúc hắn vẽ, có vị đạo tĩnh nhã thoát tục, tay hoạ xuất một đường cong, mâu quang vi lượng, ngón tay suý nhẹ, bút lông búng lên không trung, chuẩn xác rơi vào giá bút, nửa điểm nét mực cũng chưa từng rơi xuống.

Nam tử khẽ cười một tiếng, trở về chỗ cũ, ưu nhã nâng chén trà để trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm, liếc nhìn hơi nước trên mặt trà, mạn bất kinh tâm vung về phía bức hoạ, bọt nước tứ tán ra, trong nháy mắt rơi vào hồ nước trên giấy, một màn thần kỳ liền xuất hiện, mặt hồ thanh tĩnh, đột nhiên chân thực phiêu đãng, để cá vui sướng quẩy đuôi, một màn này thật sâu khắc vào mắt mọi người!

Quang huy biến mất sau đỉnh núi hùng tráng hoa mỹ, thương tùng vờn quanh hai bờ sông, lá liễu lắc lư, nước trong vắt chảy xuôi, cá hoan du vui đùa, thuyền nhỏ lặng lẽ lướt, trong nháy mắt, tất cả cảnh sắc đều biến thành phụ trợ, nhìn chiếc thuyền nhỏ tự tại kia, khiến người ta nảy lên ý tìm tòi nghiên cứu!

Xem kỹ bức hoạ này, vô luận là cảm giác nhẵn nhụi của đường cong, hay là cảm giác mông lung khi mặt trời lặn, đều là thủ pháp cực tốt, sơn xuyên liên miên không dứt, liền lĩnh hội hoài cảm lý tưởng hào hùng, hồ nước cho cảm thụ thanh lương thư thích, mà chiếc thuyền nhỏ kia, hướng tới đạm bạc an nhàn, lại có vẻ phi thường tĩnh dật...

Liễu Tâm Tuyền và Yến Phiêu Linh liếc nhau, trong lòng đều khá kinh ngạc, không ngờ nơi non xanh nước biếc như vầy, cư nhiên có người biết vẽ, mà nam nhân này đã đạt tới cảnh giới hoạ sĩ, thật sự nên xưng tuyệt vô cận hữu*.

*hiếm có, có một không hai

Bức hoạ này, giống như có một cảm giác siêu thoát thế tục, có thể nói, là đem hết thảy linh khí ở trong thiên hạ, thu vào bức hoạ tuyệt mỹ, hùng vĩ, tráng lệ, lại ẩn hàm tình hoài đạm bạc hậu thế.

Những công tử trẻ tuổi kia từ lâu đã choáng váng há hốc mồm, thầm nghĩ trong lòng, dáng người hào hiệp phiêu dật, tài nghệ điêu luyện sắc sảo, bức hoạ tuyệt vời động nhân, bọn họ, thật sự truy không kịp!

"Hoạ kỹ của vị công tử này, thật sự là xuất thần nhập hoá, xảo đoạt thiên công, khiến kẻ khác rất bội phục." Yến Phiêu Linh thần sắc thản nhiên, liếc nhìn bức hoạ kia, đáy mắt xẹt qua một tia vi diệu, thầm oán, không ngờ đi một chuyến này, lại hội ngộ Hoạ Tiên trong truyền thuyết, hơn nữa có thể nhìn thấy phong thái của hắn lúc vẽ tranh, quả nhiên là ý cảnh tuyệt hảo.

"Đương nhiên, Hoạ Tiên của chúng ta xuất thủ, thì nào có tác phẩm trần tục." Một gã sai vặt liếc Yến Phiêu Linh, lập tức cung kính nhận lấy chén trà trong tay nam tử, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Nguyên lai là Hoạ Tiên, Tư Đồ Phong Thuỷ!"

"Ta kháo, lẽ ra phải nhận ra sớm hơn. Nghe đồn Hoạ Tiên hoạ nghệ trác tuyệt, kỹ thuật vô cùng cao siêu, hơn nữa mực mà hắn điều phối có thể ở yên trong nước nửa canh giờ không bị hoà tan, không biết có phải là sự thật không?"

Mọi người kinh ngạc nghị luận, Liễu Tâm Tuyền nhướn mày, mím môi, nhàn nhạt nói: "Chẳng hay Tư Đồ công tử, có thể bỏ qua những thứ mình yêu thích, đưa bức hoạ này cho tại hạ không?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Yến Phiêu Linh thất kinh, mọi người ai nấy đều nhìn qua, trong lòng hít một hơi, nam tử áo xanh khí chất tuyệt hảo, vóc người thon dài tiêm gầy, thân thể ưu nhã thong dong, quanh thân mơ hồ có một tầng lãnh khí đang di động, gương mặt tràn ngập vận ý tao nhã lăng ngạo, đường viền tuyệt mỹ, tiếu ý thản nhiên, hảo một mỹ công tử lạnh lùng ngạo thế a!

"Tặng cho ngươi?" Gã sai vặt thu bức hoạ bỗng dừng tay, quay đầu trừng nam tử áo xanh, không khách khí hừ lạnh: "Rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Cư nhiên muốn đoạt một tác phẩm xuất sắc của công tử nhà ta, thật sự là buồn cười."

"Uy! Ngươi có ý gì? Muốn một tác phẩm của các ngươi thì đã làm sao, vẽ tranh ra không phải là cho người ta thưởng thức?" Yến Phiêu Linh bĩu môi, đáy mắt hiện lên một tia bất duyệt, thần sắc đạm mạc, liền quay đầu, mềm nhẹ nói với Liễu Tâm Tuyền: "Chúng ta đi thôi, người ở đây đúng là không thú vị."

Không để ý tới gã sai vặt tức giận, Yến Phiêu Linh nắm tay Liễu Tâm Tuyền xoay người ly khai.

"Chờ một chút." Một thanh âm ôn nhuận cắt đứt bước tiến của các nàng, Tư Đồ Phong Thuỷ yên lặng nhìn hai người, một bên dùng khăn lau tay, một bên đem ánh mắt định trên người Liễu Tâm Tuyền, cười nhạt: "Cảnh vật trong bức hoạ này, là lúc ta du sơn ngoạn thuỷ, ngẫu nhiên gặp phải. Nhìn thấy một màn đó, ta cảm khái nghìn lần vạn lần, đồng thời nhớ kỹ. Lần này ta đột nhiên có linh cảm, liền vẽ ra. Trải qua sự việc vừa rồi, ta có thể trông thấy, công tử là một người hữu tình. Nếu ngươi có thể vẽ ra một bức hoạ đồng dạng, ta nguyện ý cùng ngươi trao đổi."

Cái gì? Muốn nàng vẽ tranh? Liễu Tâm Tuyền ngẩn ra, Yến Phiêu Linh cũng vô cùng kinh ngạc, oán thầm, không lầm đi, nếu Tâm Tuyền múa kiếm, phỏng chừng còn làm được, nếu là vẽ tranh, sợ rằng...

"Chưa thử qua, sao lại biết không được?" Tư Đồ Phong Thuỷ nhét khăn vào trong áo, mỉm cười nhìn các nàng: "Bức hoạ này, là tác phẩm ta phong bút. Sau này, ta cũng sẽ không vẽ tranh nữa."

Cái gì? Hoạ Tiên cư nhiên không vẽ nữa! Tất cả công tử khác đều giật mình, tuy rằng không biết vì sao Hoạ Tiên lại phong bút, nhưng bọn hắn biết, bức hoạ trước mắt chính là tác phẩm đỉnh cao của Tư Đồ Phong Thuỷ, tuyệt thế trân phẩm như vậy, nếu như mai một, chẳng phải là đáng tiếc?

"Tư Đồ công tử, ngài ra giá đi. Ta muốn mua bức hoạ này, trở về hảo hảo thưởng thức." Nam tử áo vàng đi ra, khẩu khí tài đại khí thô*, nhìn ra được, đối với bức hoạ này, hắn, tình thế bắt buộc.

*có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang tục tĩu

Tư Đồ Phong Thuỷ diện vô biểu tình liếc hắn, mân môi: "Hừ, thô tục khó dằn nổi! Há mồm ra là tiền, bức hoạ của bổn công tử, há có thể dùng tiền tài thế tục tới so sánh, quả thật là vũ nhục nó!"

"Này..." Nam tử áo vàng sững sờ tại chỗ, xấu hổ chỉ muốn tìm lỗ chui xuống, dùng tiền tài cũng không đả động được Hoạ Tiên, phải làm sao bây giờ a?

Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, đều là thẹn thùng, thảo nào vừa rồi vị nam tử áo xanh kia không nói muốn mua bức hoạ, nguyên lai là ý tứ này, bọn họ thầm than, cũng có chút xấu hổ, bức hoạ tuyệt thế như vậy, bọn họ thật sự dự định mua nó, bất quá người kia nhanh hơn, trực tiếp nói ra, may là bọn họ không có xung động, bằng không sẽ rất mất mặt.

Nhìn lướt qua biểu tình của mọi người xung quanh, Liễu Tâm Tuyền nhàn nhạt nhíu mày, nhìn ý cười bên môi nam tử, nói: "Tư Đồ công tử nhất ngôn cửu đỉnh, ta nguyện ý thử một lần."

"Cái gì? Tâm Tuyền..." Yến Phiêu Linh kinh ngạc kêu một tiếng, khó tin nhìn nàng, một cỗ tình cảm ấm áp liền vây lấy trái tim nàng, chỉ nghe Liễu Tâm Tuyền cười nhẹ: "Nàng thích, sao ta lại không đi tranh thủ chứ?"

Không để ý đến mọi người kinh ngạc, Liễu Tâm Tuyền đi tới trước bàn, Tư Đồ Phong Thuỷ giơ tay lên, đưa qua một cây bút lông, tiếp bút, Liễu Tâm Tuyền chậm rãi tiêu sái đi đến một tờ giấy trống, nhìn bút trong tay, trong đầu bất giác loé lên một ít hình ảnh.

Yến Phiêu Linh khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của nàng, thấy Liễu Tâm Tuyền chưa hề bắt đầu, mà là lẳng lặng đứng đó, hình như đang trầm tư, trong lòng thở dài, Tâm Tuyền, không nên ép bản thân, một bức hoạ mà thôi, nàng đừng nên như vậy!

Liễu Tâm Tuyền *mặt lạnh*: "Chỉ cần nương tử thích."

Yến Phiêu Linh *vẫy khăn*: "Tướng công hảo uy vũ ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro