[TG1] 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói này nghe rất quen. Trần Hi vừa ngẩng đầu lên là thấy ngay gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Anh, khóe miệng giật giật "Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ lắm?!".

Bộ dáng rách rưới thê thảm, lúc đầu Nam Cung Anh cũng cho rằng bản thân đã nhầm người, nhưng mà, dù sao cũng đã cải trang thành người ăn mày, thì ít nhất cũng phải hóa trang che bớt đi đôi mắt to tròn như một đứa trẻ con chứ "Trần Hi".

Nghe thấy giọng nói của người nào đó càng thêm lớn tiếng, Trần Hi cho rằng mình đã sắp xong đời, sẽ chết rất thảm. Nhưng mà, dựa vào cái gì chứ.....! Cô gọi, là tôi phải trả lời sao.....! Dám hạ điểm thiện cảm của tôi, tôi sẽ cho cô biết, một khi con thỏ tức giận thì nó cũng sẽ biết cắn người, "Cô nói cái gì, tôi không có quen cái người tên Trần Hi kia, tôi chỉ là một người ăn xin mà thôi!".

Hệ thống: ký chủ, cô đây là muốn chết sớm sao!.

Nam Cung Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt giả ngu, trên trán bắt đầu nổi đầy gân xanh, giơ tay vẫy vẫy gọi hai vệ sĩ đang đứng trước cửa tới, "Mang đi".

"Vâng, cô chủ" Hai người vệ sĩ dáng người to lớn vạm vỡ, bước nhanh về phía Trần Hi.

Mắt thấy hai người vệ sĩ kia chuẩn bị kéo mình đi, người nào đó mới vội vàng nắm lấy tay áo của Nam Cung Anh kêu "Đại nhân, em đúng là, em, là! Em đúng là Trần Hi.....!". Hệ thống, ngươi là một tên lừa đảo, không phải là ngươi đã nói, chỉ có quỷ mới nhận ra sao?.

Nam Cung Anh vẫy vẫy tay, hai người vệ sĩ kia lập tức dừng lại và đứng im một chỗ, cái mặt đã bôi đen giống như là than đá, còn cố gắng làm ra vẻ đáng thương, lúc trước cô còn có thể mềm lòng mà cho qua. Nhưng, sau chuyện ngày hôm qua, cô không thể mềm lòng được. Hình như Trần Hi tiếp cận mình, là vì có mục đích nào đó.....

"Dơ".

"A.....!" Trần Hi kinh ngạc mà mở to hai mắt ra, sau đó nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Anh, mà nhìn xuống đôi tay đen như than của mình đang cầm lấy ống tay áo sạch sẽ của Nam Cung Anh, "Ha ha~ hiểu lầm, hiểu lầm!" Trần Hi vừa cười vừa buông tay ra.

"Đi theo tôi!" Nam Cung Anh lạnh lùng nhìn Trần Hi, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, thẳng bước đi về phía trước.

Trần Hi đành phải chạy theo, hai mắt mở thật to nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của Nam Cung Anh, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, khoảng cách giữa cô và cô ấy đang ngày một xa hơn.

Đi theo Nam Cung Anh lên lầu hai, vào căn phòng đầu tiên, bất ngờ là bên trong căn phòng được trang trí theo sở thích thường thấy của một bé gái, giấy dán tường màu hồng nhạt, trong phòng được trưng bày các loại búp bê xinh đẹp, cùng với chiếc giường ngủ công chúa tinh xảo xinh đẹp. Thật không khó mà nhìn ra được, chủ nhân của căn phòng này được mẹ của mình nuôi dưỡng như là một cô công chúa nhỏ.

Khi Trần Hi còn đang mải mê tưởng tượng đến việc Nam Cung Anh có cô em gái đáng yêu như thế nào, thì bỗng nghe thấy Nam Cung Anh nói "Đây là của tôi khi còn nhỏ, cô vào trong đó chờ một lát, tôi kêu Dương thẩm cầm quần áo lên cho cô sau!".

Cõi lòng vỡ tan ra từng mảnh, căn phòng đáng yêu như vậy, sao có thể là của tòa núi băng trước mắt này, công chúa nhỏ đáng yêu đã đi đâu rồi!.

Nhìn vẻ mặt không thể tin của Trần Hi, Nam Cung Anh ho một tiếng, giải thích nói "Đây là căn phòng trước kia của chị, lúc đó chị mới chỉ học tiểu học, nó được trang trí theo ý tưởng của mẹ chị!". Nói xong, Nam Cung Anh nhanh chóng rời đi với hai lỗ tai đỏ rực.

Có phải ý của cô ấy là, muốn cô đừng suy đoán lung tung không~. Hình như hai lỗ tai của cô ấy đã đỏ bừng, vậy là đang thẹn sao!.

[Đinh! Thiện cảm mục tiêu đối với ký chủ đã tăng lên 50, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng].

Tính tình của nữ xứng này thật thất thường, thiện cảm lúc cao lúc thấp. Nhưng hình như cô đã tìm ra một biện pháp, cô chỉ cần tìm cách chọc cho Nam Cung Anh thẹn thùng, thì có phải là thiện cảm sẽ được tăng lên không.

Hệ thống:.....

"Cô gái, đây là quần áo của cô, tôi có thể mang vào không?" Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền tới, tiếp sau đó là tiếng của một cô gái truyền vào.

Tại sao lại là một cô gái? Không phải Nam Cung Anh đã nói, là sẽ kêu Dương thẩm mang quần áo lên cho cô sao?. Có lẽ là do kiếp trước vì mù quáng đi tin tưởng nhầm người, nên đã hại chết 'Đình Đình', còn ở lúc mới xuyên qua, đã bị một người không quen biết lừa. Chính vì thế, hiện tại cô không thể không đề phòng, "Cô là ai, ai đã kêu cô đem quần áo tới cho tôi!"

"Là cô chủ, tôi là người giúp việc ở đây, cô chủ kêu tôi đem quần áo đến cho cô. Buổi tiệc sắp bắt đầu, cô chủ đang ở dưới chờ cô!" Nói xong, cái tay nắm cửa cũng dịch chuyển, như vậy có thể thấy được là người ở bên ngoài đã không còn kiên nhẫn để chờ.

Trần Hi nhăn mày lại, đi nhanh tới định khóa cửa lại, thì bỗng nghe hệ thống lên tiếng nhắc nhở "Ký chủ, đừng rút dây động rừng, có thể đây là kế hoạch của Nam Cung Hiên, trước tiên chúng ta hãy xem thử hắn muốn làm cái gì".

"Được" Trần Hi bình tĩnh trả lời hệ thống, rồi chủ động mở cửa ra. Nhìn thấy vẻ mặt thất thố của cô gái kia đang mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn mình.

Trần Hi mỉm cười "Thật ngại quá, mới vừa rồi tôi chỉ muốn đùa với cô một chút, mời cô vào!" Khi cô gái kia đi vào phòng, Trần Hi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Cô có muốn thử không? Để xem nó có hợp với mình hay không?" Cô gái kia nói một cách lưu loát, dường như không hề bị bộ dạng hiện tại của Trần Hi dọa sợ.

"Được!" Trần Hi khẽ mỉm cười với cô ta, rồi xoay người đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua người của cô ta, Trần Hi còn cố ý lộ ra cái cổ trắng nõn yếu ớt của mình.

Sau đó, Trần Hi bị đánh ngất, thấy Trần Hi đã ngã xuống mặt đất, cô gái kia mới chạy ra cửa mà thăm dò nhìn xung quanh, xác định không có ai, thì mới rút điện thoại ra bấm gọi, nũng nịu nói "Anh yêu!.....Vâng, mọi chuyện đã xong.....Cô ta đã bất tỉnh! Hiện tại đang ở phòng đầu tiên trên lầu hai.....Hôn anh!!"

Ngọt ngào trò chuyện một lúc rồi mới cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, Trương Mai Lệ mới nhìn đến Trần Hi ăn mặt rách rưới nằm bất tỉnh trên mặt đất, cô ta cười nhạo một tiếng, rồi đi tới ngồi xổm bên cạnh Trần Hi, nhẹ nhàng nói "Thật ra tôi nên cám ơn cô! Nếu Trương Lệ Lệ không đắc tội với cô, thì cô ta sẽ không bị ép nghỉ việc. Tôi sẽ không có được cơ hội như ngày hôm nay, đợi đến khi Hiên trở thành người cầm quyền của gia tộc Nam Cung, thì tôi sẽ trở thành người có công lớn nhất!".

"Cô ta biết tôi! Nhưng tôi không có quen cô ta.....! Chẳng lẽ là do hào quang của nữ chính, không cần làm gì cũng khiến người khác sinh hận". Nằm ở trên mặt đất, Trần Hi âm thầm trao đổi với hệ thống.

"Ừm, cứ cho là vậy đi!" Hệ thống đáp đại một tiếng. Ai mà có thể ngờ, một người chỉ biết đi theo phía sau nịnh hót Trương Lệ Lệ, lại có thể cấu kết với Nam Cung Hiên làm chuyện xấu. Không sai, hệ thống khi nghe thấy lời cô ta vừa nói, nó đã biết được cô ta là ai, cô ta chính là cái người luôn đi theo phía sau nịnh hót Trương Lệ Lệ như một cái đuôi chó, vì Trương Lệ Lệ đã bị đuổi đi nên cô ta có cơ hội thay thế. Đáng tiếc, cô ta đã quen làm người hèn mọn, nên hoàn toàn mất đi khả năng đánh giá một người, một khi đã lựa chọn sai lầm, thì phải dùng cả đời để bồi thường.

"Cốc, cốc~" Từ bên ngoài của phòng truyền vào tiếng gõ cửa. Trương Mai Lệ nghe thấy, thì lập tức vui vẻ đi ra mở cửa, một lát sau, đúng chính là Nam Cung Hiên đi vào.

Nam Cung Hiên vừa đi vào là lập tức đi tới kiểm tra Trần Hi, xem cô có đúng là đã ngất xỉu thật hay không, sau khi xác định xong, hắn mới rỉ tai nói cái gì đó với Trương Mai Lệ, một lúc sau, hắn mới cõng Trần Hi lên lưng và đi ra khỏi phòng.

Không thể tưởng tượng được, Nam Cung Hiên thế nhưng lại bắt cóc Trần Hi đi một cách công khai như vậy, cũng có thể gọi là rêu rao khắp mọi nơi.....!.

"Hệ thống, não của tên nam chính này bị teo rồi sao?".

"Ký chủ, cái này không phải gọi là teo não mà phải gọi là không có não. Hắn cho rằng, hắn đã có thể điều khiển được hết người ở đây. Nhưng hắn đã quên mất một điều, hắn chỉ là thiếu gia của gia tộc Nam Cung mà thôi, chứ không phải là gia chủ của gia tộc Nam Cung. Người ở đây nghe lời hắn như vậy, chỉ sợ là do gia chủ đã giật dây ở phía sau!".

"Nếu là vậy, Cô của Nam Cung Anh hoàn toàn biết mọi chuyện của Nam Cung Hiên sẽ làm, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ. Nhưng mà ta cảm thấy không giống vậy nha, ta nhìn thấy bà ấy thật sự rất yêu thương Nam Cung Anh!".

"Hệ thống, ta cũng không rõ lắm, để quan sát thêm một lúc đã!" Hệ thống thuận miệng trả lời.

Trần Hi ".....". Hiện tại người làm con tin là cô, có thể không vội được sao?

Nam Cung Hiên cõng Trần Hi trên lưng, vừa đi vừa thở hỗn hển đi lên lầu bốn, sau đó hắn thẳng tay ném Trần Hi xuống ghế sô pha, còn hắn thì ngồi bệt xuống đất mà thở. Ai mà có thể ngờ, Trần Hi có vóc dáng nhỏ bé nhưng khi cõng lên lại nặng như vậy, đã vậy bởi vì hắn sợ có người nhìn thấy, nên hắn không thể sử dụng thang máy mà phải đi cầu thang bộ tới đây. Thế nhưng quá trình đi lên hai tầng lầu, như là đang muốn lấy mạng hắn vậy, 'nha đầu chết tiệt!' Nam Cung Hiên nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Trần Hi đang nằm trên ghế sô pha, tính cách thù dai của hắn lập tức bộc phát.

Dù sao ở đây cũng không có ai, nên không cần phải giữ hình tượng. Khuôn mặt điển trai của hắn lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, bước từng bước về phía ghế sô pha.

"Ký chủ, cẩn thận!"

Trần Hi còn đang đắc chí nằm trên ghế sô pha. Đúng như vậy! Mọi chuyện đều là do Trần Hi cố ý làm ra, với vóc dáng nhỏ bé của cô, thì sao có thể khiến một người đàn ông cường tráng như Nam Cung Hiên, có thể thở hỗn hển như vậy. Mỗi một lần Nam Cung Hiên bước một bước, là Trần Hi lại cố ý đè nặng cơ thể xuống, cứ như vậy cho đến hết hai tầng lầu. Cô biết, dù có thế nào Nam Cung Hiên cũng sẽ liều mạng giữ chặt cô. Nhưng mà, Trần Hi đã xem nhẹ một chuyện, Nam Cung Hiên chính là một kẻ tiểu nhân, có thù sẽ báo.

Cho nên khi Trần Hi còn chưa kịp hiểu lời cảnh báo của hệ thống là có ý gì, thì đã bị đá bay tới vách tường, còn chưa kịp kêu, ngay sau đó lại bị hắn đạp đá liên tục lên người. Dường như, Nam Cung Hiên đang muốn đem toàn bộ lửa giận trút hết lên trên người của Trần Hi, xuống tay càng lúc càng mạnh, ánh mắt hung tàn như muốn giết người, đến nỗi khi Trương Mai Lệ vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy cũng bị dọa sợ mà lui lại.

Thẳng đến khi Nam Cung Hiên cảm thấy thỏa mãn, mới ngừng lại và ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc này hắn lập tức nở nụ cười vui vẻ mà nhìn về phía Trương Mai Lệ "Mọi chuyện đã xong rồi chứ?".

"Vâng, vâng" Trương Mai Lệ run rẩy trả lời, đôi mắt không thể không liếc qua nhìn Trần Hi đang nằm trên mặt đất, lớp hóa trang trên mặt đã bị trôi đi không ít, lộ ra một làn da trắng nõn, trên làn da trắng nõn đó có không ít vết thâm tím do bị đạp đá, càng đừng nói tới phần bụng, đó chính là nơi bị Nam Cung Hiên đạp đá nhiều nhất. Tuy bây giờ Trần Hi đã ngất xỉu, nhưng nhìn những dấu vết đó, thì có thể thấy được nó đau đớn như thế nào.

Nhìn sắc mặt tái nhợt run rẩy của Trương Mai Lệ, Nam Cung Hiên thỏa mãn mà cười lớn tiếng. Hắn rất thích cái cảm giác được người khác sợ như vậy, cảm giác giống như là được người khác sùng bái vậy....!

Kéo Trương Mai Lệ qua, ép buộc cô ta phải nhìn thẳng vào Trần Hi "Cô nhìn đi, đây sẽ là chuyện đầu tiên tôi làm khi chính thức trở thành gia chủ của gia tộc Nam Cung, những ai dám phản nghịch với tôi, kết cục đều sẽ giống với cô ta"

Trương Mai Lệ cảm thấy Nam Cung Hiên lúc này giống như là một tên ác ma, bắt đầu cảm thấy hối hận trong lòng, không biết vì sao chính mình lại cùng tên ác ma này hợp tác. Ban đầu, vốn chỉ muốn dựa vào hắn để có thể trèo vào giới thượng lưu mà thôi, chứ không hề muốn hại ai. Thế nhưng bây giờ đã đi tới bước đường này, thì còn có đường để lui sao?.

"Hệ thống, trong cửa hàng có thuốc trị thương không?" Trần Hi đau đớn hỏi hệ thống. Ngay lúc Nam Cung Hiên chuẩn bị giơ chân đá cô, cô hoàn toàn có thể né tránh được. Nhưng mà, lúc này là đang làm nhiệm vụ, cô không thể lùi bước. Nhiệm vụ mà thất bại, cô sẽ không bao giờ.....không còn cơ hội để cứu sống Đình Đình! Tất cả đều sẽ bị phá hủy, nên cô đem sự hành hung của Nam Cung Hiên, là một việc để cô chuộc lỗi, mà cắn răng chịu đựng.

".....Thực xin lỗi! Bởi vì nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành, nên cửa hàng chưa có mở được" Hệ thống gượng gạo mà lên tiếng. Nó không thể ngờ, Nam Cung Hiên lại có thể ra tay đánh người, còn đánh liên tiếp không ngừng.

Trần Hi thầm mắng mắng một câu: cmn!. Sau đó, Trần Hi ép mình cố gắng nuốt xuống ngụm máu tươi đang trào lên cuống họng, nếu nhổ ra lúc này, thì nhiệm vụ sẽ thất bại.

Lúc Trần Hi đang ở chỗ này chịu đau đớn, thì cũng có một người cũng đang gánh chịu một nỗi đau càng lớn hơn. Bởi vì sự hoài nghi của mình, mà dẫn đến sự việc này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro