chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Bing.
Chương 37:

Di động để trên bàn rung lên một cái, Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn về phía Phác Thái Anh.

"Dạ... Thúc thúc.... Buổi tối? Dạ, được.... Dạ, vậy sau khi tan việc chúng con trở về... Dạ...Gặp lại thúc sau."

Phác Thái Anh bắt máy điện thoại xong liếc mắt nhìn Kim Trân Ni một cái, sau đó vẻ mặt tràn đầy ý cười nói chuyện điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, mặt lại lạnh xuống, tiếp tục không để ý đến người kia mà cúi đầu làm việc.

Cần phải tập trung làm việc cho xong, thúc thúc bảo nàng tối nay về nhà ăn cơm.

Kim Trân Ni không được quan tâm có chút ai oán bĩu môi, chạy đến ghế sa lon ngồi xuống lại bắt đầu ngẩn người tự hỏi.

Có gì đặc biệt đâu, vừa nghe cũng biết là cha gọi bọn họ về nhà ăn cơm...

Cha thiệt là, sao tự nhiên không gọi cô mà gọi cho Thái Anh a... Quá đáng, rốt cuộc ai mới là con gái của ông a...

Kim Trân Ni trẻ con chu chu môi, cúi đầu trườn đến sô pha bên cạnh.

Ô?

Động tác trườn đến bỗng nhiên ngừng lại, Kim Trân Ni nhìn thấy dưới đáy sô pha một máy nhỏ bằng viên kẹo, ánh mắt nháy mắt lạnh xuống.

Đứng lên, lập tức đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, lấy bút trong tay người đang chăm chỉ làm việc kéo ra.

Phác Thái Anh kinh ngạc ngẩn đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Trân Ni, còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị giữ chặt.

"Trân Ni..."

Kim Trân Ni lắc lắc đầu, có ý bảo Phác Thái Anh đừng lên tiếng, dùng khẩu hình miệng nói với Thái Anh, "Đi theo tôi ra ngoài."

"..." Phác Thái Anh nhìn gương mặt hiếm khi lộ ra vẻ đứng đắn kia vài giây, gật gật đầu, đứng lên tùy ý để Kim Trân Ni kéo mình ra ngoài.

Không xác định những chỗ khác có gắn thiết bị nghe trộm hay không, Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh đi đến thang máy, ra ngoài đại sảnh công ty trước sự kinh ngạc của nhân viên lễ tân.

Phác Thái Anh một đường cảm thụ được tay nắm mình ấm áp, nhìn thấy người đang kéo mình đi, một trận rung động, tay, không nhịn được, nắm lại chặt hơn.

Tay phải Kim Trân Ni run lên, không dám quay đầu nhìn về người đang nắm tay mình, trong lòng biết rõ ánh mắt của Phác Thái Anh lúc này nhìn mình có bao nhiêu ôn nhu, sợ bản thân quay đầu sẽ không kiềm chế được mà ôm chằm lấy nàng.

Chỉ là, tay, cũng không chịu được, mà nắm lại thật chặt.

Chậc chậc, cư nhiên còn bố trí người theo dõi.

Một cảm giác bị người theo dõi dâng lên, Kim Trân Ni chậm rãi đi song song với Phác Thái Anh, đi đến một thân cây, bỗng nhiên dừng chân.

Phác Thái Anh nghi hoặc quay đầu nhìn Kim Trân Ni, tuy nàng không rõ tại sao Kim Trân Ni làm vậy, nhưng vẫn thư thả đi theo động tác của cô.

Kim Trân Ni xoay người, giúp Phác Thái Anh đem mấy sợi tóc vén vào sau tai, vẻ mặt ôn nhu nhỏ giọng lên tiếng.

Vui mừng khi thấy Kim Trân Ni ôn nhu săn sóc, Phác Thái Anh để mặc cho cô đến gần, sau đó nghe được lời cô nói, thân thể đột nhiên cứng còng.

"Có người theo dõi chúng ta, đang đi theo sau lưng."

Kim Trân Ni vẫn duy trì bộ dáng ôn nhu như trước, sau đó quay người, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sau bên phải, nhìn thấy trong góc một người đang chậm rãi di chuyển.

Khóe miệng Kim Trân Ni nhếch ra nụ cười trào phúng, nhàn hạ cùng Phác Thái Anh tản bộ, nhìn thấy cảnh sát đi tuần phía trước, thu lại nụ cười trào phúng, kéo tay Phác Thái Anh chạy nhanh đến, "Cảnh sát, người đàn ông phía sau mặc áo thể thao kia, từ lúc chúng tôi đi ra ngân hàng liền đi theo chúng tôi, có thể phiền ngài giúp tôi điều tra hắn không?"

Kim Trân Ni trên mặt hiện lên nụ cười khiêm tốn, vừa nói vừa móc bóp lấy ra một vài tờ tiền đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát nhận lấy tờ tiền hớn hở gật đầu, miệng cũng đứng đắn lên tiếng, "Không thành vấn đề, để cho chúng tôi lo."

"Phiền toái các người."

Nhìn thấy mấy người cảnh sát đi đến ngăn lại người theo dõi các nàng, Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh trực tiếp lên một chiếc xe taxi, ở trong xe nhìn thấy tên kia sốt ruột giải thích với cảnh sát, mà ánh mắt vẫn nhìn theo các nàng, Kim Trân Ni khinh thường quay đầu đi.

Hừ, trình độ quá kém...

Ắc...

Tay Phác Thái Anh bỗng nhiên giãy dụa ra khỏi tay mình, Kim Trân Ni quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía nàng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng.

Không phải chứ, lại tức giận, tôi lại trêu chọc chị cái gì đây?

Kim Trân Ni không hiểu ra sao tự hỏi chính mình, áp chế cảm giác buồn bực, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó nói với lái xe, "Được rồi, dừng ở đây đi."

Kim Trân Ni thanh toán tiền, đưa tay định nắm tay Phác Thái Anh, thì bị bỏ ra, Kim Trân Ni sờ sờ cái mũi, chu môi, trực tiếp đi vào quán café bên cạnh.

"Nói đi, đi đến đây làm gì?"

Thực sự là nữ nhân không hiểu nổi, tự nhiên sao lại tức giận cái gì a.

Kim Trân Ni không rõ Phác Thái Anh tức giận cái gì, bĩu môi oán thầm lên, ngoài miệng lại dùng ngữ khí lãnh mạc, "Văn phòng chị có máy nghe trộm."

Phác Thái Anh đang tùy ý cầm ly thủy tinh nhìn nước trong suốt ngẩn người, nghe đến lời nói của Kim Trân Ni sửng sốt, ngẩn đầu nhìn về phía cô, "Phòng làm việc của tôi, sao lại bị đặt máy nghe trộm?"

"Tôi làm sao biết, buổi sáng tôi đi ra ngoài còn không có."
Nói cách khác, là lúc cô đi ra ngoài, mới được gắn lên. Như vậy...


"Là hắn?" Phác Thái Anh nắm cái ly trong tay căng thẳng, nhớ đến sau khi Kim Trân Ni rời đi, chỉ có Đạm Đài Dạ Thiên, Vân Thịnh, và Lâu Hướng Tịch đi đến phòng làm việc của mình, cau mày ngẩng đầu đối diện Kim Trân Ni.

Như vậy, Trân Ni, vừa rồi là muốn bảo vệ nàng?

Lửa giận trong lòng thoáng cái biến mất, Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt có chút ủy khuất của Kim Trân Ni, trong lòng tê rần, hít một hơi,

"Tôi nghĩ đến, em đối với ai, cũng có thể đeo mặt nạ."

Vâng, là nàng đang tức giận, sau khi cảm nhận được sự ôn nhu của Kim Trân Ni thì nghe được người nọ nói có người theo dõi, mới hiểu rõ, ôn nhu kia chỉ là cố tình đóng kịch.

Không chỉ có như thế, khi đó, rõ ràng cả người đang phát ra ngạo khí, trong nháy mắt, nhìn thấy cảnh sát lại có thể trở nên khiêm tốn như vậy.

Trân Ni dạng này, thực sự quá xa lạ.

Cho nên, nàng không xác định, Trân Ni đang ở trước mặt nàng, có còn là Trân Ni trẻ con đơn thuần trước kia nữa hay không?

"Mặt nạ?" Kim Trân Ni ngây ngốc lập lại hai chữ này, bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Thái Anh hoài nghi cô?

Vẻ mặt mất mát mê man của Kim Trân Ni khiến cho cảm giác đau lòng của Phác Thái Anh ngày càng thêm trầm trọng, nàng nhịn không được nắm chặt tay cô đang để trên bàn, "Trân Ni..."

Tùy ý để tay của mình bị nắm, Kim Trân Ni cúi đầu, trong óc nghĩ đến lời nói của Trịnh Thành Huy nói với mình.


Thân là đặc công, nhất định phải giấu thân phận của mình, không thể để người khác biết được, cho dù là cha mẹ, hay là vợ chồng.

Thân là đặc công, nhất định phải học được cách tùy cơ ứng biến.

Lúc nên cười phải cười, lúc nên khóc phải khóc, lúc khiêm tốn phải khiêm tốn, lúc kêu ngạo phải kêu ngạo, hết thảy toàn bộ, đều phục vụ cho nhiệm vụ.

Ánh mắt yên lặng nhìn Phác Thái Anh nắm chặt tay của mình, trong lòng mạnh mẽ cả kinh, đem tay của mình lạnh nhạt rút ra.

Cô bỗng nhiên không hiểu rõ chính mình, thái độ đối với Thái Anh có phải là thái độ đối với mục tiêu của nhiệm vụ hay không.

Giống như, là yêu, nhưng mà, yêu như vậy, cũng giống như đang mang theo mặt nạ, như vậy...

Rốt cuộc là yêu, hay là không yêu?

"Em...." Bị Kim Trân Ni rút tay ra, Phác Thái Anh càng thêm đau lòng, há mồm muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời, chỉ là thương tâm nhìn người tàn nhẫn kia.

"Máy nghe trộm này, chị muốn gỡ xuống, hay là như thế nào?"

Cố ý không nhìn Phác Thái Anh, Kim Trân Ni cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, miệng đứng đắn hỏi.

"Em... Trước hết có thể không nói đến chuyện này không?" Nhíu nhíu mày, Phác Thái Anh ý thức được Kim Trân Ni lại trốn tránh, cô nhìn thẳng lên người đang cúi đầu không dám nhìn mình, tức giận trong lòng chậm rãi dâng lên.

"..." Kim Trân Ni vẫn cúi đầu, níu tay mình, vài giây sau mới mở miệng nói, "Không được."

"Em..."

Nghe được lời nói của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh nhất thời chán nản, nửa ngày không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Người phục vụ bưng cà phê tới liền cảm nhận được không khí quỷ dị, vốn định ôm tâm tư đến xem mỹ nhân, nhưng hắn lại hoảng hốt đem cà phê để lên bàn xong nhanh chóng bước đi.

Khí tức nữ vương, đại đa số thời điểm, đại đa số người, là không có cách nào chống đỡ.

"Kim Trân Ni, em không cần không có tiền đồ như vậy! Trước kia em không phải như thế này!" Phác Thái Anh nhấp một hớp cà phê, có chút tức giận bất bình mở miệng.

Kim Trân Ni hỗn đản, trước đây chủ động, trước đây thương nàng, vì sao, hiện tại, cái gì cũng không có.

Nàng nhìn qua Kim Trân Ni, giống như một con đà điểu, lúc hai người muốn đối mặt nói chuyện, chỉ biết cúi đầu vào bụng.

"Bây giờ là thời gian làm việc, Tổng Giám Đốc, tôi là vệ sĩ của ngài, tôi phải phụ trách an toàn cho ngài."

Kim Trân Ni máy móc nói ra miệng từng chữ, cô vẫn không dám nhìn Phác Thái Anh, chỉ là dựa theo tiêu chuẩn bảo vệ người từ trước đến nay mở miệng.

"Em...Tốt lắm..." Bị câu nói kia làm cho tức giận đến mức bật cười, Phác Thái Anh nặng nề buông ly nước, khiến cho mọi người trong quán cà phê liền nhìn qua.

"Nếu vậy, cô cho rằng, tôi nên xử lý máy nghe trộm này như thế nào?"

Hít một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục có bất kỳ cảm xúc giao động nào trước mặt tên hỗn đản này, Phác Thái Anh vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng.

Tay Kim Trân đặt dưới bàn nắm thành quyền, cảm nhận được rõ ràng thái độ của Phác Thái Anh chuyển biến, ánh mắt Kim Trân Ni ảm đạm, nhìn lên mặt bàn, cố gắng mở miệng như đối xử với chủ nhân, "Nếu, muốn tạo ra tin tức giả, nói đến chuyện bọn hắn cần nghe, sẽ tránh khỏi nghi ngờ, cũng dễ dàng dụ rắn ra khỏi hang."

"Vậy sao?" Phác Thái Anh tao nhã đem ly café uống xong, cầm khăn giấy lau miệng, để qua một bên, sau đó đứng lên, "Vậy về công ty đi."

"..." Kim Trân Ni không nói gì đứng lên theo sát Phác Thái Anh, lại nghe nàng nói một câu khiến cơ thể cứng đờ, "Trở về kiểm tra kỹ lưỡng một lần, đem toàn bộ máy nghe trộm đều hủy đi."

"Chị...."

Phác Thái Anh đã muốn đi ra đến cửa thì nghe Kim Trân Ni lên tiếng có chút khó chịu, xoay người nhìn cô, "Cô có ý kiến gì không? Đây là mệnh lệnh của tôi."

"..." Kim Trân Ni cắn chặt răng, nhìn vẻ mặt lãnh mạc của nữ nhân kia, áp chế cảm xúc muốn rống của cô, mở miệng, với ngữ khí thực không cam lòng.

"Không có."

"Vậy tốt."

Phác Thái Anh xoay người tao nhã bước đi, không để ý người còn phía sau kia vẻ mặt bực mình, nàng cắn cắn môi, trong mắt lộ ra tức giận.

Hỗn đản Kim Trân Ni, làm việc phải không? Tổng Giám Đốc phải không? Vệ sĩ phải không?

Vậy em, liền cố gắng bảo vệ tôi đi.

---🙂🙂Cay_Thì_Uống_Sữa🙃🙃---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro