chap 84 (Phiên Ngoại )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Warring = THỊTTTTTTT ]

Beta: Bing.

Phiên ngoại:

Kim Trân Ni dựa vào mạn thuyền, có chút buồn bực nhìn biển xanh yên tĩnh kia.

Trên đầu là bầu trời trong xanh, ngàn dặm không mây, trong tay cầm ly rượu, ánh mắt lay động nhẹ nhàng rung lên trong làn gió biển, làm những nữ nhân xung quanh trộm nhìn chăm chú.

Từng là đặc công cấp cao của quốc gia, bây giờ là họa sĩ có chút danh tiếng, Kim Trân Ni đối với ánh mắt nhìn mình chăm chú như vậy cũng không xa lạ gì, cũng không phải mẫn cảm như bình thường.

Nhưng là….

Ánh mắt từ mặt biển dời đến Phác Thái Anh đang đứng cách mình không xa, Kim Trân Ni ai oán cong miệng, cô không thích những người kia, Thái Anh sao cứ thích làm mình tức giận thôi.

Này này….

Kim Trân Ni ai oán nhìn thấy Phác Thái Anh cùng một người đàn ông khác nói chuyện với nhau, có chút tức giận cắn cắn môi, đem ly rượu trong tay ném vào biển khơi, sửa lại cổ áo sơ mi, bước đi qua, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nâng tay ôm eo Thái Anh, bất mãn trên mặt biến mất, chỉ còn lại nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.

“Thái Anh, vị này là?”

Phác Thái Anh xoay người nhìn vẻ mặt tươi cười của người đang ôm eo mình, nở một nụ cười, “Trân Ni, tôi đồng ý cho em đến đây, không phải cho em quấy rối nha, ngoan, nghe lời tỷ tỷ, đi đến đó vẽ tranh.”

Ắc…

Trên trán Kim Trân Ni rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Người đối diện là người thừa kế của Tập đoàn D, nhìn thấy cô, có chút tò mò hỏi Phác Thái Anh, “Đạm Đài Tổng Giám Đốc, vị này là?”

“À….” Phác Thái Anh tránh tay Kim Trân Ni, nâng tay sờ sờ đầu người kia đang kinh ngạc, “Đây là muội muội của tôi, Kim Trân Ni, là một họa sĩ.”

“Muội muội….” Người đàn ông này gật đầu, nhìn kỹ Kim Trân Ni, lúc này mới xác định người tuấn mỹ trước mặt này là nữ tử, cười cười nói với cô, “Xin chào, tôi là Lý Ngang.”

Muội muội….

Khóe miệng Kim Trân Ni co giật vài cái, nhìn ánh mắt đầy thâm ý của Phác Thái Anh, một câu cũng không dám nói, chỉ nâng tay nắm tay Lý Ngang, miễn cưỡng xả ra nụ cười, “Xin chào.”

“Ngoan, đi sang đó vẽ tranh đi.” Phác Thái Anh lại sờ sờ đầu Kim Trân Ni, sủng nịch mở miệng, sau đó nói với Lý Ngang, “Muội muội này của tôi thích dính tôi, ha ha…”

“Đạm Đài Tổng Giám Đốc quả nhiên là một tỷ tỷ tốt.” Lý Ngang có chút nịnh hót nói, nhưng không chú ý đến ánh mắt bất mãn của Kim Trân Ni ở một bên.

Bị đuổi đến một bên, Kim Trân Ni  phồng phồng miệng, lúc không thấy người khác, hung hăng đạp lan can thuyền.

Thái Anh đáng ghét, muội muội cái gì, hừ!

Phác Thái Anh và Lý Ngang nói chuyện xong lại đi ra, ánh mắt nhìn đến bóng dáng Kim Trân Ni có chút vắng vẻ, đột nhiên cảm giác có chút mềm lòng,

Nhưng là….

Nam nữ đều muốn ăn…

Trong đầu lại hiện lên ý nghĩ này, một ngọn lửa vô danh lại dấy lên, cắn cắn môi, đè ép mong muốn muốn đi qua dỗ dành đứa trẻ kia, Phác Thái Anh đi thẳng vào khoang thuyền.

Thời gian trôi qua, mặt trời từ phía tây lặn xuống chân trời, trong khoang thuyền bắt đầu khiêu vũ cuồng loạn.

Kim Trân Ni đứng ở một góc sáng nhìn Phác Thái Anh và người khác khiêu vũ, giấm chua cả ngày lại đậm thêm làm cô muốn nghe mùi.

Cắn chặt răng, giậm chân, tùy ý lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi, làm cô càng thêm vẻ lãnh ngạo.

Những cô gái xung quanh rục rịch thật lâu, rốt cục nhịn không được tiến đến mời cô khiêu vũ.

Kim Trân Ni nhìn nhìn các nàng, lại nhìn nhìn Phác Thái Anh đang khiêu vũ với Duy Thác trong sàn nhảy, bỗng dưng dâng lên ý tưởng muốn trả thì, nhưng ngay lập tức ném bỏ.

Như vậy vĩnh viễn sẽ không giải quyết được vấn đề.

Kim Trân Ni lắc đầu cự tuyệt lời mời của mấy người kia, ánh mắt lại nhìn đến Phác Thái Anh, chu môi nhìn đến chỗ khác.

Muốn nhắm mắt làm ngơ.

Trong sàn nhảy, Phác Thái Anh dù đang khiêu vũ nhưng mỗi giây đều chú ý đến Kim Trân Ni, nhìn thấy cô cự tuyệt mấy lời mời kia xong, trêи mặt xẹt qua một nụ cười vui vẻ, sau đó lập tức thu hồi.

Trân Ni muốn đi đâu?

Chẳng lẽ em ấy tức giận?

Ý nghĩ bất an như vậy vừa dấy lên, Phác Thái Anh dừng bước chân, nói với Duy Thác vẻ mặt kinh ngạc, “Tôi thật xin lỗi, tôi có một số việc cần đi trước.”

Duy Thác mặt dù có chút không muốn, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ rất thân sĩ lui qua một bên, nhìn nàng bước đi.

Hai tay Kim Trân Ni để trong túi, giống như đang đi chậm chậm, nhưng ánh mắt vẫn liếc đến thân ảnh Phác Thái Anh đuổi theo mình, trong lòng đắc ý vì thực hiện được âm mưu, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng bị vắng vẻ, bước đi đến góc khuất trong khoang thuyền.

Bước đi Phác Thái Anh  nhanh hơn, vất vả mới ngăn được Kim Trân Ni trong một góc nọ, có chút sốt ruột, “Em làm gì thế?”

Phình miệng, bất mãn nhìn nàng, “Chị quan tâm tôi.”

“Em….” Phác Thái Anh nghe được câu này có chút cứng lưỡi nhìn cô, một câu cũng không nói nên lời.

Lần này hình như là nàng quá mức.

Kim Trân Ni nói như vậy, ánh mắt lại nhìn xung quanh, xác định nơi này không có ai đi đến, ghen tuông luôn đè nén, vì lễ phục hở ngực của Phác Thái Anh mà dục hỏa dâng lên, bùng nổ toàn diện.

Kim Trân Ni rất nóng lòng cởi bỏ quần áo của người trước mặt, nhưng vẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, đi ra khỏi góc khuất, làm bộ như phải đi.

“Trân Ni…” Phác Thái Anh giữ chặt lấy tay cô, có chút luống cuống nhìn bóng lưng của Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni nhíu mi, nhìn thấy phục vụ bưng một dĩa trái vải đi qua, cô bỗng nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.

Rút tay bị kéo ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Phác Thái Anh, đi đến lấy một trái vải rồi quay về.

“Trân Ni, em…” Phác Thái Anh có chút khó hiểu nhìn cô, không hiểu ý tứ của Kim Trân Ni, nàng tiến đến giữ chặt cô, rất sợ cô thực sự tức giận mà bỏ tay mình ra.

“Chị không khiêu vũ với Tổng Giám Đốc của Tập đoàn lớn kia đi, chạy đến quản tôi làm gì?” Không để ý đến nghi ngờ của nàng, Kim Trân Ni đem trái vải chưa lột vỏ kia, để vào trong túi của mình, trong mắt hiện lên một tia âm mưu, có vẻ như giận dỗi nói, “Muội muội của chị hiện đang muốn vẽ trái vải được không, hừ”

“Trân Ni….” Phác Thái Anh có chút dở khóc dở cười nhìn mặt trẻ con của người nọ, kéo nàng đến một góc sáng sủa, “Không tức giận được không? Tôi sai rồi.”

“Thật sao?” Kim Trân Ni nheo mắt, cố ý kéo Phác Thái Anh đi đến một góc tường.

“Thật…”

“Không tức giận cũng được…” Kim Trân Ni đem Phác Thái Anh  dồn đến góc tường, hai tay chống lên tường hai bên nàng, “Chị cảm thấy nên bồi thường cho tôi thế nào?”

“…” Phác Thái Anh gương mắt nhìn người kia có ý xâm lược, nàng lộ ra tươi cười, “Trở về phòng bồi thường em?”

“Ha ha…” Kim Trân Ni tùy ý cười cười, tiện thể cúi đầu, hung hăng hôn đôi môi gần trong gang tấc kia, một tay Kim Trân Ni xấu xa trợt xuống khe ngực mượt mà, một tay lần xuống sờ đến đôi chân bóng loáng sau vạt váy, “Thái Anh cảm thấy, bồi thường như vậy là đủ rồi sao?”

Phác Thái Anh có chút hoảng sợ nhìn cô, trong nháy mắt hiểu rõ được âm mưu lóe ra từ mắt cô, nàng bởi vì bàn tay xấu xa đang xoa ngực mình mà khẽ thở vài cái, có chút vô lực ngẩng đầu, nắm chặt tay cô, “Không cần, trở về phòng….”

“Uhm, không cần trở về phòng.” Kim Trân Ni cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói kia, cô cúi đầu, môi miết đến bả vai và xương quai xanh, răng nanh lưu luyến gặm cắn.

“Em…” Tay nắm chặt quần áo Kim Trân Ni, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, cảm nhận được thân thể run rẩy, liều mạng cắn môi, không để cho mình kêu ra tiếng.

Bởi vì trên người mặc bộ lễ phục trễ ngực, nên không có mặc áo trong, chỉ dán lên miếng dán ngực, vì thế trực tiếp bại lộ dưới bàn tay Kim Trân Ni, động tác xoa nắn làm nàng run rẩy một trận.

Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh đã muốn lâm vào mê ly, bàn tay xấu xa trắng trợn xâm nhập vào bầu ngực mềm mại, ngón tay linh hoạt xé tan nhũ thiếp….

“A…” Bị động tác như vậy làm bừng tỉnh, Phác Thái Anh nâng tay nắm chặt tay cô, thở gấp vài cái đứt quãng kêu tên Kim Trân Ni,” Trân Ni…. Trở về phòng tiếp tục….”

“Tôi không!” Kim Trân Ni không chút do dự cự tuyệt, cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa dựng lên vì nhũ thiếp bị lấy mất, tay phải cũng tự do di chuyển trên đùi Phác Thái Anh, xấu xa kéo nhẹ lên phía trên quần lót khiêu gợi….

“A…Uhm…” Bởi vì quần lót bị kéo nhẹ  làm Phác Thái Anh kinh sợ kêu thành tiếng, tay cũng ngay lập tức bất đắc dĩ che miệng của mình, trong mắt tràn đầy bất lực.

Động tác của Trân Ni như lửa nóng bạo phát, chính là muốn….

“Thái Anh….” Kim Trân Ni nâng đầu chôn trước ngực lên, tiến sát đến bên tai nàng nói, “Thoải mái sao?”

“Uh…Uhm…” Tay che miệng cũng không thể che hết được âm thanh rên rỉ mê người kia tràn ra, ánh mắt mê li mở to nhìn vẻ mặt xấu xa cười của người kia, chỗ tư mật ướt át một trận.

“Ô, Tuyền Ki, chị ướt…”

“Không cho nói….” Bị nói như vậy làm xấu hổ, chỗ tư mật lại càng ướt át hơn, Phác Thái Anh nhịn không được đem tay đang ôm miệng mình chặn miệng Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni liếm tay che miệng mình, tay dò xét vào trong quần lót, nhẹ nhàng khuấy động đỉnh hoa hạch.

“A…” Phác Thái Anh hít một hơi lạnh, trừng to mắt nhìn Mạc Tử Hàm, lại nhìn thấy phục vụ đang đi đến, có chút khó thở giãy dụa.

Nàng không thể bị phát hiện làm chuyện đó ở nơi này, rất mất mặt….

Từ trong ánh mắt của nàng đoán được nguyên nhân giãy dụa, Kim Trân Ni nở nụ cười xấu xa, “Thái Anh, thật không muốn làm ở đây?”

“A…Uhm… Nói….” Phác Thái Anh xấu hổ và giận dữ muốn lên tiếng, nhưng vì hoa hạch bị xoa đến mà đỏ bừng cả khuôn mặt, mê người thở ra, cảm nhận được hoa hạch bị tách ra, lại càng dùng sức giãy dụa.

“Như vậy a…” Kim Trân Ni nheo mắt, cúi đầu hôn lên môi nàng, “Cũng được…”

Hả?

Bởi vì câu này mà Phác Thái Anh ngừng giãy dụa, nghi hoặc nhìn cô, nhưng lập tức lại phát ra tiếng rên rỉ….

Sắc lang đáng chết, lại có thể….

Ngón tay Kim Trân Ni nhẹ nhàng chà sát chỗ tư mật của nàng vài cái, sau đó rút ra, trong lúc nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, lấy trái vải từ trong túi ra, lột vỏ….

“Em…” Phác Thái Anh có chút hoảng sợ nhìn Kim Trân Ni cầm trái vải trong suốt ướt át đến gần, tim Phác Thái Anh nhảy lên dồn dập, “Em…”

Kim Trân Ni nhếch lên một nụ cười xán lạn, trong lúc nàng không kịp phản ứng, đem trái vải đưa đến chỗ tư mật, chỉ còn cách quần lót một chút, nhẹ nhàng lay động, “Thái Anh, tôi phát hiện trái vải không chỉ có thể ăn, hay vẽ tranh nha…”

Hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Kim Trân Ni, ánh mắt Phác Thái Anh đầy cầu xin, “Trân Ni, người ta không cần…”

Thật mất mặt, trái vải sao có thể làm như vậy….

“Uhm… Không cần trái vải?”

“Uhm…”

“Vậy cần ngón tay của tôi?”

“…”

Kim Trân Ni thấy ánh mắt Phác Thái Anh rõ ràng nhắm lại không nhìn mình, đến gần, nhẹ giọng du dương, “Nếu, cần ngón tay của tôi, thì làm ở đây… Nếu như là trái vải….”

Tay cầm trái vải đẩy từ mép quần lót vào, Kim Trân Ni áp chế cảm giác hưng phấn, thở gấp gáp vài cái lại nói, “Sẽ đem nó bỏ vào, sau đó, chúng ta trở về phòng.”

“Em…” Phác Thái Anh vốn đang mơ hồ, nhìn ánh mắt thiêu đốt dục hỏa của người kia, trong lòng nhẹ than lên, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói, “Trái vải….”

Thật ra, nàng cũng thấy được…. có một chút hưng phấn….

“Uh..” Kim Trân Ni trả lời xong, ngón tay bắt đầu hơi dùng sức đẩy trái vải, đến khi trái vải vào động khẩu….

“A…. Trân Ni….” Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn không chống được cảm giác kỳ dị khi trái vải tiến vào, Phác Thái Anh gần như tan vỡ, bởi vì quá kích thích mà vành mắt đã ươn ướt.

Thật là khó chịu…. Nhưng mà…. Cảm giác lại mãnh liệt…

Mồ hôi trên trán Kim Trân Ni chảy xuống, nhưng cô không dừng lại động tác, cố sức tăng tốc động tác, đến khi toàn bộ trái vải ở trong huyệt động xong mới lấy ra.

“Được rồi.” Ngón tay có chút không muốn mà sờ sờ cánh hoa, Kim Trân Ni rút tay ra, đỡ người đã xụi lơ, khẽ hôn lên trán nàng.

Bởi vì động tác của cô, còn có trái vải kia, Phác Thái Anh cho dù được đỡ, cũng yếu đuối vô lực, đôi mắt chỉ còn lại một mảnh sương mù, nhưng vẫn thấy được Kim Trân Ni lúc này có bao nhiêu vui vẻ.

“Ô….Lấy ra đi có được không…” Ngữ khí mềm nhũn cầu xin người đang đỡ mình, Phác Thái Anh lúc này một chút dáng dấp của nữ vương cũng không có, âm thanh chỉ có nức nở.

Nàng thật là khó chịu, trái vải trong cơ thể lại trượt đi, cảm giác thật khổ cực….

“Ngoan, trở về phòng, tôi giúp chị lấy ra.” Kim Trân Ni ôm lưng của nàng đi vài bước, làm cơ thể nàng run một trận.

“Trân Ni…” Phác Thái Anh gắt gao cầm lấy tay Kim Trân Ni, chôn đầu lên vai cô. “Thật là khó chịu, tôi không chịu nổi, hu… hu…”

Cảm giác sắp vỡ tan, Trân Ni, sao có thể quá đáng như thế…

Sắc mặt Kim Trân Ni cũng đỏ bừng, trong mắt dục hỏa thiêu đốt, dục vọng kêu gào khiến cô nhịn không được, ôm lấy người kia đã muốn mềm nhũn xém té trên mặt đất.

Sải bước đi đến căn phòng của nàng, Kim Trân Ni muốn trở về phòng, sau đó muốn người đang giãy giụa trong ngực mình, tất cả.

Cho dù là bị ôm, nhưng trái vải ở nơi tư mật vẫn vì động tác di chuyển mà không ngừng trơn trượt, Phác Thái Anh chôn đầu trong lòng cô, gắt gao cắn môi, rất sợ không cẩn thận sẽ rên rỉ ra tiếng.

“Đạm Đài Tổng Giám Đốc làm sao vậy?” Lý Ngang vẫn tìm kiếm bóng dáng Phác Thái Anh, nhìn thấy bọn họ thì lập tức chạy đến, có chút kỳ quái nhìn hai người.

Hàn quang trong mắt Kim Trân Ni chợt lóe, cô có chút tức giận nhìn Lý Ngang, âm thanh lạnh nhạt, “Thân thể của tỷ tỷ tôi khó chịu, tôi đưa chị ấy trở về phòng nghỉ ngơi.”

“A, vậy sao? Tôi…”

“Tránh ra!”

“Mà…”

“Tôi nói là anh tránh ra!” Khí thế đặc công lúc này toàn bộ tản ra, Kim Trân Ni lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lộ ra sát ý.

Bị ánh nhìn như vậy làm kinh sợ, Lý Ngang hơi lui bước, không dám lên tiếng.

“Hừ!” Kim Trân Ni liếc mắt nhìn hắn, nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa nói khẽ với đại nhân đang run rẩy trong lòng mình, “Chị xem chị rước lấy phiền phức, chờ một chút về phòng, tôi sẽ cho chị biết phiền phức này lớn bao nhiêu…”

“Ô….” Phác Thái Anh vì trái vải trơn trượt mà tan vỡ, nghe đến những lời này, huyệt động co quắp một trận, mật dịch mãnh liệt cuộn trào ra, trái vải càng thêm ma sát huyệt động kịch liệt.

Nàng thực sự hối hận, không nên trêu chọc Trân Ni….

Hai người đến cửa phòng, Kim Trân Ni buông Phác Thái Anh xuống, để nàng dựa vào người mình, tay móc thẻ phòng, mở cửa, sau đó lần thứ hai ôm nàng, vào phòng, đóng cửa phòng.

Không muốn nhẫn nại nữa, trực tiếp đem Phác Thái Anh để lên ghế sa lon, Kim Trân Ni quỳ xuống, nhấc lễ phục dạ hội lên, nhìn chằm chằm qυần lót đã ướt át dán chặt nơi tư mật, thở gấp một trận.

Kim Trân Ni nâng tay, kéo qυần ɭót, xoa xoa bên ngoài, làm người kia ngã vào ghế sa lon rên rỉ một trận, Kim Trân Ni nheo mắt, tay bắt đầu trượt vào.

“Trân Ni….A…Uhm…” Phác Thái Anh hoàn toàn không chịu nổi mà gọi ra tiếng, “Tôi biết sai rồi, xin em…”

“Xin tôi cái gì?”

“A..Ah.. Trái vải…”

Nghe âm thanh cầu xin như thế, nhớ đến trái vải còn ở trong người nàng, Kim Trân Ni nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được kéo quần lót che đậy nơi tư mật….

“Thật đáng yêu…”

Cánh hoa vì trái vải ở trong mà co rút lại, mật dịch không ngừng chảy xuống, làm Kim Trân Ni  lại hít một hơi.

Lần thứ hai nuốt một ngụm nước miếng, tiến đến gần, “Thái Anh, tôi muốn ăn trái vải này….”

Phác Thái Anh chưa kịp hiểu ý tứ của mấy lời này, nàng đã cảm nhận được ấm áp tiến nhập nơi tư mật, đầu lưỡi quét đến, làm nàng thét chói tai, “Trân Ni, không nên… xin em…”

Không để ý đến Phác Thái Anh thét lên, đầu lưỡi Kim Trân Ni tham lam tiến nhập, trượt vào, đè ép trái vải trong kia.

“Trân Ni…. Trân Ni…. Trân Ni….”

Tiếng thở dốc, tiếng kêu khóc, tiếng rên rỉ của Phác Thái Anh không ngừng phát ra, làm Kim Trân Ni càng thêm hưng phấn.

“Xin tôi!”

“Trân Ni… Uhm…A… Cầu em, tha tôi, xin em…”

Hai tay gắt gao nắm lấy sa lon, thân mình Phác Thái Anh không ngừng run rẩy, nước mắt tràn ra hốc mắt, “Hu…hu…”

“Nói, sau này còn dám như vậy hay không?”

“Không dám… Không dám…”

Thật sự không dám…

“Thật sự?”

“Thật sự… A ah a… Xin em…”

Thân mình giãy dụa mãnh liệt, khoái cảm trong cơ thể giống như tích lũy đến đỉnh điểm, Phác Thái Anh thất thần nhìn lên trần nhà….

Kim Trân Ni thở gấp, ngẩng đầu, nhìn nàng, ngón giữa tay phải sáp nhập động khẩu đã muốn co rút mạnh mẽ, lấy trái vải trơn trượt ra ngoài.

“A …A….” Rên rỉ không ngừng tràn ra, Phác Thái Anh kêu khóc, các đốt tay trắng bệt vì dùng quá sức nắm lấy tay vịn sa lon, “Đừng… Chịu không nổi…”

“Chị có thể.”

“Ô…A… Đừng… đừng…A…” Khoái cảm như đạt đến đỉnh, Phác Thái Anh buông tay ghế sa lon, níu lấy bả vai Kim Trân Ni, thân mình cương cứng, rột cục dưới ngón giữa và trái vải của Kim Trân Ni đạt được cao triều….

Mật dịch chảy ra thật nhiều, trái vải cũng trượt ra, Kim Trân Ni thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu ngậm lấy trái vải, liếm mật dịch, hòa với nước miếng của mình cùng chất ngọt của trái vải, đút đến miệng Thái Anh.

Biết rõ đút đến miệng mình là cái gì, nhưng không có khí lực cự tuyệt, Phác Thái Anh xụi lơ trên ghế sa lon, trong lòng âm thầm thề, sau này…. Sẽ không bao giờ, làm việc ngốc kích thích đến Kim Trân Ni nữa.

Vì thế, phong ba trong đây cứ trôi qua như vậy, đặc công kia cũng không phải là hư danh, thân là nữ vương, Phác Thái Anh cũng không dám làm cái gì… kích thích Kim Trân Ni nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro