Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào khoảnh khắc thân thể lên tới đỉnh điểm, hai tay Lý Lăng Nguyệt ôm lấy cơ thể Đồ Thập Mị, đầu của nàng ưỡn ngửa ra sau, giờ phút này, luân lý lễ giáo gì gì đều bị Lý Lăng Nguyệt quăng ra khỏi đầu, ngày sau đại khái sẽ không còn nữa nghịch luân phóng túng như vậy nữa.

Đồ Thập Mị chưa bao giờ nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt đẹp đẽ đến nhường này, đẹp đến mức làm cho người ta hận không thể móc tim gan trao cho nàng. Lý Lăng Nguyệt bình thường như một bông hoa tuyết trắng muốt sáng trong, giờ đây, bông hoa ấy chậm rãi bị những giọt chu sa nhiễm lên, kiều diễm ướt át mà nở rộ cực hạn.

Sau khi Lý Lăng Nguyệt nở rộ, nàng như hao hết nguyên khí, yếu ớt dựa vào người Đồ Thập Mị. Bộ dáng mềm mại thuận theo của nàng khiến lòng Đồ Thập Mị hết sức vui vẻ. Trước kia, mình tốn biết bao nhiêu tâm tư cũng không thể khiến nàng vì mình mà chân chính nở rộ, buộc phải đến khi nàng đem mình ép đến đường cùng thì mình mới có thể tùy ý sao?

Đồ Thập Mị vuốt ve mái tóc dài của Lý Lăng Nguyệt, nàng biết chính mình sẽ không thua, nhưng nàng sẽ thua sự thật rằng đến lúc đó Lý Lăng Nguyệt làm sao còn có khả năng ở bên người nàng được nữa. Nghĩ đến khả năng đánh mất Lý Lăng Nguyệt, trong lòng Đồ Thập Mị căng lên, cảm thấy thật nặng nề.

Thân thể Lý Lăng Nguyệt sau khi nghỉ ngơi một lát, liền hồi phục lại rất nhanh, môi của nàng dán lên tai Đồ Thập Mị khẽ cọ xát, hôn lên hơi thở đặc hữu trêи người Thập Mị, hương vị ngọt ngào nồng đậm ấy làm cho người ta lưu luyến không quên, thì ra là đắm chìm vào nó dễ đến thế, nếu không phải trong lòng nàng có phiền muộn, sa đọa như vậy cũng là một chuyện tuyệt vô cùng.

Lý Lăng Nguyệt ôm Đồ Thập Mị thật chặt, làm cho cơ thể nàng ấy gắt gao dán vào người mình, hương thơm dịu nhẹ từ trong lòng toát ra, giờ đây nàng nào có còn quan tâm đến việc quản Minh Triều như thế nào?

Mấy ngày nay, quan hệ giữa hai người so với bất kỳ ai khác đều thân mật hơn một ít. Sáng sớm trước khi lâm triều, Lý Lăng Nguyệt tự mình họa mi cho Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị nhìn bộ dáng Lý Lăng Nguyệt kéo tay áo, đích thân họa mi cho mình, ở trong mắt nàng ấy, nàng còn thấy được hình ảnh của chính mình, cảm giác giống như cả thiên hạ này chỉ có duy nhất một mình mình được nàng để vào trong mắt. Đồ Thập Mị lại nhớ tới chuyện làm vợ họa mi của thế nhân, vợ chồng cực kỳ ân ái, tự nhiên nghĩ đến đây, đầu Đồ Thập Mị bỗng vang lên tiếng nổ lớn, tim nóng nảy đập nhanh lên một chút. Ngày thường nàng cai trị thiên hạ, ngay cả chân mày cũng chưa bao giờ nhíu lấy một lần, nhưng lại vì việc họa mi nhỏ cỏn con này mà rối loạn tâm tư.

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị sóng mắt lưu ly, sinh ra vô số phong tình, quả thật Đồ Thập Mị tồn tại là để mị hoặc lòng người, quỷ mị đến cực điểm; khi thì cứng rắn như thép, lãnh huyết lẫn vô tình, khi thì mềm mại như tơ, nhè nhẹ dây dưa cùng người; hai mặt hoàn toàn tương phản như vậy, đều tự mình cực đoan lẫn nhau.

“Ngàn hướng hồi phán, vạn tái lưu danh.” Lý Lăng Nguyệt buông cây bút để họa mi trong tay, nhìn Đồ Thập Mị, người được mình họa tốt rồi, tán thưởng.

“Hôm nay công chúa điện hạ miệng lau mật à?” Đồ Thập Mị mỉm cười nói, sau đó tự mình thoa son đỏ tươi ướt át cho chiếc miệng, nhẹ nhàng nhấp vài cái, đôi môi kia liền trở nên diễm lệ như tiên, đỏ như quả mân côi, xứng trêи da thịt trắng như tuyết, đẹp đến nỗi muốn chọc mù con mắt người ta. Đồ Thập Mị nhìn dung nhan mình trong gương đồng, cảm thấy hôm nay mình xinh đẹp dị thường, gật gù hài lòng giương lên khóe miệng.

“Nương nương ăn mặc như thế này, ai mà không biết còn tưởng là tân nương gả cho nhà ai.” Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị mặc đồ xong, trêu ghẹo nói. Đôi môi kiều diễm ướt át, cung bào cũng là cửu phượng hồng bào diễm lệ nhất, thậm chí là hoàng hậu hiện nay, cháu gái của nàng, đứng bên cạnh nàng, chỉ sợ cũng phải ảm đạm thất sắc. Không phải Hoàng Hậu nào cũng có thể sở hữu được quốc hậu chi diễm sắc vô song như Đồ Thập Mị. Đây chỉ là mới nói tới dung mạo, nếu cộng với khí thế của Đồ Thập Mị, thì thiên hạ này đúng là không có nữ nhân nào có thể sánh bằng, nàng là độc nhất vô nhị.

“Vậy ta gả cho ngươi được không?” Đồ Thập Mị đứng lên, tới gần Lý Lăng Nguyệt, tay đặt trước ngực Lý Lăng Nguyệt, toàn bộ trọng tâm của nàng như muốn dựa vào trêи người nàng ấy, hướng nàng ấy cười cười, ngữ khí ái muội hỏi.

Lý Lăng Nguyệt bất giác lui về phía sau hai bước, ‘vậy ta gả ngươi được không?’, nói như vậy làm cho mặt nàng không tự chủ đỏ ửng lên, trong lòng lại có chút hốt hoảng.

‘Ngươi nói giỡn cái gì đó, ngươi là hoàng hậu của hoàng huynh a.’ Lý Lăng Nguyệt nhịn xuống, đem những lời này nuốt vào bụng, thay thành một câu khác: “Thái Hậu tôn quý, ta không thú nổi đâu.”

“Nếu ngươi không thú, vậy ta đây thú ngươi cho khỏe.” Đồ Thập Mị vươn ngón trỏ, câu cằm Lý Lăng Nguyệt lên, cười đến ý vị sâu xa, nói.

“Đừng giỡn nữa, mau lâm triều sớm đi.” Lý Lăng Nguyệt quay mặt sang trái, tránh ngón tay trỏ của Đồ Thập Mị.

Đồ Thập Mị nhìn thoáng qua Lý Lăng Nguyệt, rồi mới từ từ rời khỏi người Lý Lăng Nguyệt, sửa sang lại một chút cung bào hơi nhăn nheo, sau đó mới rời đi.

Lý Lăng Nguyệt nhìn quang cảnh Đồ Thập Mị rời đi, nhớ lại cảnh tượng năm đó lần đầu tiên thấy Đồ Thập Mị, nàng thở dài một hơi thật sâu.

“Nương nương, điện hạ nàng…” Trịnh Lễ muốn nói lại thôi, nếu hỏi ai là người được Thái Hậu nương nương sủng ái nhất, chắc chắn là Tam công chúa điện hạ, nhưng mà gần đây Tam công chúa điện hạ động tác có nhiều điểm kỳ quái, Thái Hậu nương nương như thế nào cũng không giống sẽ dễ dàng tha thứ cho người chuẩn bị phản bội, nhưng nhìn thái độ của Thái Hậu đối với công chúa điện hạ quả thật là dung túng quá mức rồi. Nương nương tuy anh minh, nhưng trêи phương diện tình cảm, nói chung vẫn không thể tránh khỏi ngoại lệ được, nàng vẫn khó tránh khỏi không ngoan tâm* được. Kỳ thật thứ Trịnh Lễ lo lắng không phải là kết cục của Tam công chúa mà là Tam công chúa. (*ngoan tâm: lòng tàn nhẫn)

“Bổn cung biết rõ nàng chuẩn bị làm gì, trước đừng đả thảo kinh xà, bổn cung muốn khiến bọn họ bất ngờ một phen.” Đồ Thập Mị nói, ngữ khí đầy thản nhiên, hy vọng càng lớn thì thời điểm thất vọng cũng càng lớn, nàng cứ để bọn hắn hy vọng, sau đó lại hung hăng phá nát, hẳn là chuyện rất thú vị. Khoảng thời gian này, tình cảm Lý Lăng Nguyệt trước nay chưa bao giờ nhiệt tình đến vậy, cũng giống như một câu nói, mật càng ngọt, độc lại càng nhiều, mặc dù biết có độc, nhưng Đồ Thập Mị vẫn nhận lấy phần nhiệt tình này.

Chỉ là Đồ Thập Mị có một chuyện vô cùng ngoài ý muốn, nàng cho rằng Cấm quân là áo trời không vết vá*, vậy mà vẫn để cho Lý Lăng Nguyệt lách qua một tấm vá chui ra ngoài, bảo hoàng phái** thật đúng là chỗ nào cũng có, nếu không phải trêи đỉnh đầu nàng có ám vệ cơ sở ngầm dày đặc, thì có lẽ khả năng lật thuyền trong mương*** đã xảy ra lâu rồi. (*áo trời không vết vá: nguyên văn là thiên y vô phùng, ý chỉ không có sơ sót nào; **bảo hoàng phái, phái bảo hoàng hay chủ nghĩa bảo hoàng: một trào lưu chính trị – xã hội ủng hộ một quân vương làm người thống lĩnh quốc gia, khác với chế độ quân chủ ở chỗ coi trọng một hệ thống chính quyền quân chủ không nhất thiết phải là một quân vương nhất định; ***lật thuyền trong mương: chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ sự xui xẻo, xúi quẩy)

Nhiều năm trôi qua, Đồ Thập Mị chưa từng giấu diếm Lý Lăng Nguyệt thế lực mà mình sở hữu bao giờ, chỉ duy có đám ám vệ trải rộng cả nước này là nàng chưa bao giờ tiết lộ quá nhiều, thế cục cho tới hôm nay đại khái cũng đã dự liệu trước rồi. Cho dù Lý Lăng Nguyệt có đoán được một hai phần, cũng tuyệt đối không lường trước được ám vệ thần thông quảng đại.

Lúc Lý Lăng Húc còn sống, Đồ Thập Mị đã thiết lập Ảnh Dực rồi, bên trong toàn là ám vệ, khi ấy chẳng qua chỉ có mấy trăm người, mục đích là để bài trừ dị kỷ. Sau đó, trong khoảng thời gian nàng đương quyền, tiếp tục mở rộng và hoàn thiện Ảnh Dực, lấy tác dụng giám sát bách quan để tăng cường sự khống chế đối với triều đình. Có thể nói, bên người tất cả văn thần võ tướng trong triều nắm giữ quyền lực, đều tồn tại ám vệ của nàng.

Xuyên suốt bao nhiêu năm trời, giờ đây không nơi nào là không có ám vệ của nàng, chỉ là Đồ Thập Mị chưa bao giờ đem Ảnh Dực ra bên ngoài ánh sáng, nàng không muốn làm lòng người hoảng sợ, cho nên những người biến đến sự tồn tại của Ảnh Dực cũng không nhiều. Có Ảnh Dực, chỉ cần kẻ địch bên ngoài không xâm nhập vào để chịu chết thì việc nắm chặt chẽ triều đình trong tay đối với Đồ Thập Mị cực dễ dàng, kẻ địch muốn chơi cũng không chơi được ra cái dáng gì, vì vậy Đồ Thập Mị mới không hề sợ hãi như vậy.

Trong hoàng cung có mười hai đạo Cấm quân, Lý Lăng Nguyệt có thể điều khiển ba đạo, dưới tình hình này, ba đạo Cấm quân khó có thể làm nên trò trống gì, dù sao vẫn còn tới chín đạo khác. Cho nên, Lý Lăng Nguyệt muốn ba đạo quân kia canh giữ ngự hoa viên vào thời khắc nàng dẫn Đồ Thập Mị tới, đem Đồ Thập Mị vây khốn ở trong, nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn khống chế được Đồ Thập Mị, hết thảy liền có thể chuyển biến.

“Nương nương, Hoàng Thượng cũng không có vẻ như sẽ ngồi an phận, nô tài cảm thấy chi bằng trừ bỏ Hoàng Thượng đi, như vậy Tam công chúa không còn ai để trông cậy, cũng có thể sau đó nàng sẽ an phận chăng…” Trịnh Lễ cảm thấy trong lòng nương nương mười cái Lý Cảnh Thái đại khái cũng không bằng một cái Lý Lăng Nguyệt nên mới nói vậy.

Đồ Thập Mị lạnh lùng liếc Trịnh Lễ một cái, Trịnh Lễ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, không dám nói thêm lời nào nữa, nhanh chân quỳ sụp xuống dập đầu cầu xin tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro