Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay tại khoảnh khắc Lý Lăng Nguyệt thất thần, Đồ Thập Mị nhẹ nhàng đến gần nàng, làn môi thật dịu dàng chạm nhẹ vào vết thương trêи trán nàng. Môi Đồ Thập Mị chậm rãi rời khỏi vết thương, từng nụ hôn tinh tế rơi trêи chân mày Lý Lăng Nguyệt, đến giữa đôi lông mày, dường như không mang theo bất kì ɖu͙ƈ vọng, chỉ đơn thuần là nâng niu. Trong nháy mắt đó, Lý Lăng Nguyệt đã quên mất tất cả ân oán gút mắc giữa hai người, chỉ cảm thấy có một mùi hương thơm ngát vây quanh mình, không mang lực sát thương, ít đi một chút băng lãnh nghiêm nghị ngày thường, nhiều thêm sự ngọt ngào nhu hòa. Bầu không khí này gần như làm nàng quên mất việc kháng cự, thế nhưng cũng chỉ là gần như, Lý Lăng Nguyệt không dám để mình sa vào, nàng cảm thấy sợ hãi trước ái tình.

“Ngươi đừng như vậy, ta không quen…” Lý Lăng Nguyệt dùng lý trí chống cự trong khoảng thời gian ngắn nhất.

“Là thế này phải không?” Môi Đồ Thập Mị rời khỏi mặt Lý Lăng Nguyệt, tiếp theo lại dán tai về phía ngực nàng, cảm nhận nhịp tim Lý Lăng Nguyệt đập nhanh hơn.

“Tim ngươi đập nhanh hơn bình thường, xem ra vẫn là có cảm giác.” Đồ Thập Mị nhếch khóe miệng cười nói.

Lý Lăng Nguyệt không dám nhìn Đồ Thập Mị, nàng mất tự nhiên xoay mặt đi.

“Ta đã buông tha cho Lý Trì Nguyệt, ngươi hôn ta một cái xem như phần thưởng được không?” Đồ Thập Mị biết da mặt Lý Lăng Nguyệt mỏng, tất nhiên phải cân nhắc đắn đo, không dám dùng ngữ điệu trêu chọc đến quá phận, thế nhưng cũng không quên tranh thủ phúc lợi cho bản thân.

“Không được!” Lý Lăng Nguyệt không chút suy nghĩ liền từ chối, giờ khắc này nàng không giống như trước đây cự tuyệt hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, hiện tại nàng có một chút thẹn thùng, cộng thêm một phần lý trí.

“Vậy để ta hôn ngươi thì sao?” Đồ Thập Mị hỏi ngược lại, để Tam công chúa chủ động quả là không dễ.

“Không cho phép!” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy như vậy có gì khác nhau đâu, đều là làm chuyện thân mật, không ổn tí nào.

Sau khi nghe Lý Lăng Nguyệt nói không cho phép, Đồ Thập Mị liền bá vương ngạnh thượng cung hôn lên môi nàng. Lý Lăng Nguyệt trợn to hai mắt, thật sự thì số lần các nàng hôn nhau không nhiều lắm. Rất lâu trước đây, sau khi nàng suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi Đồ Thập Mị thì nàng ấy không còn dám làm càn luồn lưỡi vào miệng nàng nữa. Đối với Lý Lăng Nguyệt, việc này giống như trêи thân thể nàng chỉ còn lại một chiếc nội khố cuối cùng, tuy rằng nàng biết việc này rất vô dụng, thế nhưng nàng vẫn cố chấp. Bởi vì trước đây nàng và La Tuân cũng rất ít thân mật như vậy, nụ hôn của hai người đa phần chỉ như chuồn chuồn lướt nước, La Tuân luôn hết mực ôn nhu, không hề giống Đồ Thập Mị. Đồ Thập Mị hôn rất bá đạo, bức đến nàng không còn chỗ trốn. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy đây mới là bản tính của Đồ Thập Mị, bỏ hết tất cả sự ôn nhu, chỉ còn lại bá đạo quái đản mới đúng thật là nàng ấy. Đại khái nàng ấy đã đoán được nàng sẽ không cắn đứt lưỡi nàng ấy, nên mới không biết sợ là gì, càng ngày càng nhiệt tình hôn, khiến Lý Lăng Nguyệt gần như không chống đỡ được.

Đồ Thập Mị nhìn Tam công chúa sát phong cảnh mở to hai mắt, trong lòng thầm lắc đầu. Nàng cảm nhận được Lý Lăng Nguyệt căn bản không biết cách hôn, không biết là do nhiều năm cấm ɖu͙ƈ bị ảnh hưởng, hay là vốn đã rất ít thân mật với Phò mã như thế. Cuối cùng Đồ Thập Mị cũng chịu thua, mắt Tam công chúa trợn lớn như vậy khiến nàng cảm thấy như nàng đang ép buộc nàng ấy. Tam công chúa quả là không hiểu phong tình chút nào.

Sau khi được Đồ Thập Mị thả ra, Lý Lăng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng sẽ không thừa nhận vừa rồi nàng cảm thấy căng thẳng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào mới phải.

“Lúc hôn thì nhắm mắt lại, đừng như khúc gỗ không hiểu phong tình là gì.” Đồ Thập Mị có chút thất bại nói, cái gì thanh tâm quả ɖu͙ƈ chứ, đúng là đáng ghét.

Lý Lăng Nguyệt đương nhiên hiểu rõ phải nhắm mắt, chẳng qua là mắt nàng không có cách nào nhắm lại. Nếu nhắm chính là ngầm đồng ý, cũng chính là bắt đầu trầm luân. Nếu còn kéo dài thêm chút nữa, nàng sợ nàng sẽ thật sự đắm chìm. Nàng luôn cố chấp giãy dụa, hơn nữa còn có sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm khiến nàng mệt mỏi vô cùng. Nàng không thể phủ nhận, nàng thích sự ôn nhu của Đồ Thập Mị. Mặc dù nàng biết bản chất của Đồ Thập Mị không phải người ôn nhu như thế, tuy nhiên khi sự ôn nhu này đặt lên người Đồ Thập Mị, sẽ khiến người khác khó có thể kháng cự.

Lý Lăng Nguyệt không đáp, nàng cũng hiểu rõ mình là đầu gỗ không hiểu phong tình cho nên không có bất kì lời phản đối nào.

Tuy rằng Lý Lăng Nguyệt là một khúc gỗ, nhưng Đồ Thập Mị vẫn dựa cả người vào khúc gỗ ấy. Đồ Thập Mị cảm thấy người có ý chí kiên định, tinh thần sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Thỉnh thoảng, nàng cũng muốn dựa vào bờ vai này.

Lý Lăng Nguyệt không bài xích việc Đồ Thập Mị dồn hết trọng tâm cơ thể lên người mình. Nàng cũng rất thích những lúc Đồ Thập Mị như vậy, lúc này Đồ Thập Mị bớt đi một chút cường thế, khiến người ta cảm thấy nàng ấy cũng có mặt mong manh, yếu mềm.

“Đại hạn lần này không biết sẽ kéo dài đến khi nào.” Đồ Thập Mị sẽ không để bản thân sa vào chuyện tình cảm quá lâu, lòng của nàng lúc này đã bay tới việc triều chính, bách tính Quan Trung không thu hoạch được một hạt thóc, đến lúc đó người người chết đói, dân chúng chạy loạn khắp nơi sẽ thành đại họa.

Lý Lăng Nguyệt cũng bị lo lắng của Đồ Thập Mị ảnh hưởng, đôi chân mày nhíu lại, đại hạn kéo dài quả thực khiến lòng người bất an.

“Ngươi định lúc nào làm lễ tế trời?” Lý Lăng Nguyệt hỏi, Đế Vương ngày xưa gặp hạn đều phải tế trời gọi mưa.

“Ngươi thấy sẽ hữu dụng sao?” Đồ Thập Mị hỏi ngược lại, bất quá có cái để ký thác cũng xem như để an ủi lòng tin của bách tính.

“Tuy rằng vô dụng nhưng vẫn phải làm.” Nàng biết vô dụng, thế nhưng vẫn phải làm để trấn an lòng dân.

“Mười lăm tháng này để Hoàng đế chủ trì lễ tế trời.” Đồ Thập Mị vốn định tự mình chủ trì nghi thức, bất quá quân phản loạn Thục vương tung ra những tin đồn kia đối với nàng là phi thường bất lợi.

“Ừ.” Lý Lăng Nguyệt xem ra đây đã là cách tốt nhất, chỉ hy vọng lễ tế trời này có kết quả, dù là lừa mình dối người cũng được, chí ít cũng có cái để trông chờ.

“Thục Vương lợi dụng ngay lúc này mà làm phản, hao tốn đại lượng lương thực, lúc này đây một hạt thóc cũng là một mạng người, thật là đáng chết!” Đồ Thập Mị nghĩ đến lương thực trước đó đều bị lãng phí vào việc bình định quân phản loạn Thục vương, trong lòng liền vấy lên ngọn lửa phẫn nộ, hận không thể băm Thục vương thành trăm mảnh.

“Hắn đã có tâm mưu phản, há có thể lãng phí thời cơ này.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy Đồ Thập Mị đã làm tốt lắm rồi, Khâm Thiên Giám nhắc nhở có đại hạn liền lập tức ban lệnh bách tính tích trữ nguồn nước, đục giếng mở kênh, giảm bớt chi phí trong cung, cấm chỉ quan chức triều đình cùng phú hộ thương gia phô trương lãng phí, thẩm tra lương thực dự trữ trong kho, cùng một loạt biện pháp hữu hiệu khác, bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính.

“Vẫn là có chút không cam lòng, vốn có thể có nhiều tiền và lương thực hơn…” Đồ Thập Mị thở dài.

“Đất Thục xưa nay có nguồn nước sung túc, dù cho mất mùa một năm cũng không quá nghiêm trọng, đến thời điểm đó sẽ có dư lương thực cứu tế nơi khác. Nếu là do Thục vương nắm giữ vậy chẳng khác nào miệng sói thổ thịt, vô cùng khó khăn. Đã bình định được quân phản loạn Thục vương, các thế lực Thục trung sẽ sợ hãi ném chuột vỡ đồ, không dám tạo phản lần nữa, ngược lại cũng xem là được nhiều hơn mất.” Lý Lăng Nguyệt an ủi.

Đồ Thập Mị gật đầu, nhưng vẫn thở dài một tiếng.

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị vẫn còn hết sức lo lắng, kìm lòng không đặng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Đồ Thập Mị, xem như trấn an nàng ấy. Chẳng qua là trong lòng nàng cũng có ưu phiền, nhịn không được một hơi thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro