Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Lý Lăng Nguyệt biến hóa, lúc nào so với sự biến hóa trong lòng cũng thành thực hơn một ít. Lý Lăng Nguyệt không muốn suy đi nghĩ lại, chỉ biết chính nàng càng ngày càng sa đọa.

“Ngươi xem, ta với Lý Minh Nguyệt bây giờ có gì khác nhau đâu?” Ngữ khí rầu rĩ của nàng từ trong gối đầu truyền ra.

Tay Đồ Thập Mị vẫn vuốt ve lưng Lý Lăng Nguyệt như trước, thấy thân thể Lý Lăng Nguyệt dù trong mùa đông lại đổ ra mồ hôi,nàng biết Lý Lăng Nguyệt sẽ không thản nhiên chấp nhận cuộc tận tình chi hoan này, cơ thể căng cứng, hết sức không được tự nhiên.

“Đương nhiên là khác rồi.” Đồ Thập Mị mỉm cười nói. Ngón tay nàng theo sống lưng vuốt lên, dừng lại ở cần cổ trắng nõn mê người của Lý Lăng Nguyệt. Quả thực chẳng tự nhiên gì cả.

Lý Lăng Nguyệt nghe được ngữ khí vui vẻ kia của Đồ Thập Mị, không khỏi bực mình, đều do nàng ta không tốt, khiến mình trở nên không giống chính mình. Kỳ thật Lý Lăng Nguyệt cũng biết nàng đang tự gượng ép mình giận chó đánh mèo, trước kia đúng thật là do Đồ Thập Mị bắt buộc nàng phải làm vậy, còn hiện tại là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh một người nguyện. Nhưng tâm tình như thế nằm dưới lại không được tự nhiên, vì vậy, Lý Lăng Nguyệt nghiêng người, đem Đồ Thập Mị đặt dưới thân, toàn bộ quá trình liền mạch, lưu loát.

Đồ Thập Mị còn chưa kịp phản ứng, liền thấy thân mình đặt dưới thân Lý Lăng Nguyệt. Nàng thầm nghĩ, Quả thật là người tập võ, chưa nói tới thể lực, tay chân cũng đã đủ nhanh nhẹn rồi, thân thể lại tràn đầy năng lượng nữa.

“Thái hậu nương nương thấy đói bụng à?” Chân Lý Lăng Nguyệt xâm nhập vào giữa hai chân Đồ Thập Mị, cảm giác được giữa hai chân có chút trơn nóng ướt át.

“Đói bụng thì sao nào, ngươi sẽ hầu hạ ta chăng?” Đồ Thập Mị vươn tay ôm cổ Lý Lăng Nguyệt, ngữ khí xinh đẹp mị hoặc hỏi. Nàng ưỡn ẹo thân thể, dùng chính thân thể mềm mại của mình cọ xát với thân thể Lý Lăng Nguyệt, khiến Lý Lăng Nguyệt không muốn cũng phải cảm thấy thẹn thùng, Đồ Thập Mị nhận ra chỉ có khi ở trước mặt Lý Lăng Nguyệt nàng mới có biểu hiện phóng đãng như vậy.

Đồ Thập Mị lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình đi câu dẫn lại Lý Lăng Nguyệt, Thái hậu trêu chọc Tam Công chúa thế này khiến nàng mặt đỏ tai hồng một phen, so với Đồ Thập Mị, da mặt Lý Lăng Nguyệt thật sự quá mỏng. Nhưng hiện tại mà nàng rút lui, chắc chắn sẽ bị Đồ Thập Mị xem thường, vì vậy, “da mặt mỏng” Lý Lăng Nguyệt lập tức quyết định chuyên tâm làm việc, nàng hướng đến dưới thân Đồ Thập Mị, đưa ngón tay vào.

Lý Lăng Nguyệt thật sự vẫn có chút gượng ép, dù sao thì thân thể nàng cũng chiếm phần lớn ưu thế, nàng tiến vào trong Đồ Thập Mị quả thực cũng dễ dàng, hơn nữa Đồ Thập Mị cũng không có nhiều gánh nặng tâm lý như Lý Lăng Nguyệt, so với Lý Lăng Nguyệt thì nàng càng có vẻ hưởng thụ trong việc này hơn.

Lý Lăng Nguyệt đối với thân thể Đồ Thập Mị cũng không xa lạ. Bất luận dung nhan hay thân thể đều làm cho người ta có cảm giác kinh diễm. Năm đó, chả trách Lý Lăng Húc ba ngàn người đẹp duy chỉ độc sủng đúng mình nàng ấy, thời khắc này càng khiến Lý Lăng Nguyệt khẳng định điều đó là đương nhiên. Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, đối với nữ nhân mà nói, nàng như tìm ra đường tắt mà không ai có thể đi được. Đồng thời dung nhan cũng rất tương xứng với bộ não cực thông minh của nàng. Với hai thứ đó thì mọi chuyện đương nhiên đều sẽ diễn ra trôi chảy, huống chi, nữ nhân này còn cố gắng phi thường. Nữ nhân trước mắt chẳng thiếu kiêu ngạo bao giờ. Ngày thường nàng luôn cao cao tại thượng, ngạo thị thiên hạ, nhưng giờ phút này đây nàng lại nằm dưới thân Lý Lăng Nguyệt, xinh đẹp, quyến rũ mà hầu hạ, khác hẳn với ngày thường.

Nhưng chỉ có một mình mình được hưởng thụ sự vinh dự này. Vừa nghĩ đến điều đó, Lý Lăng Nguyệt lại muốn dùng sức tiến vào thân thể Đồ Thập Mị hơn, nàng muốn nàng ấy nở rộ càng thêm xinh đẹp, càng thêm quyến rũ, càng thêm kiều diễm. Nàng thật sự rất mị hoặc lòng người a.

Đồ Thập Mị cảm thấy thân thể không thể chịu đựng được nữa, nhưng Lý Lăng Nguyệt nửa điểm cũng không chịu bỏ qua cho nàng, như thể nếu không nàng ấy cầu xin tha cho mình thì nàng ấy nhất quyết sẽ không chịu dừng lại. Nàng thích việc Lý Lăng Nguyệt đột nhiên nhiệt tình nhưng việc Lý Lăng Nguyệt quá nóng tính có chút không tiếp nhận được. Mặc dù ở trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ nàng vẫn luôn sót lại một ít lý trí, tuy nhiên, Lý Lăng Nguyệt tựa hồ như muốn mang cái lý trí ít ỏi đó của nàng thiêu đốt, đến khi nó tan rã thì mới thôi.

“Đủ… rồi… Dừng lại…” Đồ Thập Mị thở hồng hộc, khẩn cầu nói. Thật sự nàng không thể tiếp nhận nhiều hơn nữa!

Nhưng trong mắt Lý Lăng Nguyệt, Đồ Thập Mị vẫn còn sung sức chán. Lý Lăng Nguyệt chẳng những không buông tha nàng mà còn tạo ra thêm nhiều sóng triều dữ dội.

Đồ Thập Mị bị sóng triều bao phủ, cơ thể sớm khắc chế không được mà xụi lơ, run rẩy. Nàng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy bao giờ. Cảm thấy mình không khống chế được cảm giác đó làm cho Đồ Thập Mị cảm thấy ảo não, xấu hổ, bèn cắn một ngụm lên bả vai Ký Lăng Nguyệt.

“Ngươi là cái đồ yêu nghiệt!” Lý Lăng Nguyệt ăn đau, cúi đầu bên tai Đồ Thập Mị mà nói, mặc dù biết rõ hoa hồng có gai nhưng vẫn kìm nén không được mà chạm vào.

“Vậy không tốt sao, làm yêu nghiệt cho ngươi có cơ hội thay trời hành đạo…” Đồ Thập Mị cười đến mị hoặc lòng người, nói. Thật ra nàng cảm thấy dù cho Lý Lăng Nguyệt có đắc đạo cao tăng đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị “yêu nghiệt” Thập Mị này đây ăn vào trong bụng, ngay cả xương cũng chả còn.

Lý Lăng Nguyệt thấy dung nhan Đồ Thập Mị khi cười thật mị hoặc lòng người, thầm nghĩ Đồ Thập Mị trêи và dưới giường tương phản quá lớn, giờ phút này nàng tựa như cái mị yêu, nào còn cái uy đứng đắn, bộ dáng mà ngày thường có mơ cũng không thể phạm đến đâu.

“Ta cũng không có cái năng lực đó.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy mình chẳng những không có cách nào khác ngoài tiếp nhận yêu nghiệt này, lại còn bị yêu nghiệt này mê hoặc, càng lúc càng sa đọa.

“Đâu có đâu. Ta thấy khả năng của Tam Công chúa lớn đó chứ, trêи giường cường hãn như thế cơ mà, đến nỗi thắt lưng thϊế͙p͙ thân như muốn đứt ra luôn rồi đây này…” Đồ Thập Mị trông thấy mặt mày Lý Lăng Nguyệt nghiêm túc đến cực điểm, bèn tựa tiếu phi tiếu nói (như cười như không), nàng biết Lý Lăng Nguyệt da mặt mỏng, càng thích trêu chọc nàng ấy hơn.

“Đồ Thập Mị!” Lý Lăng Nguyệt mặt đỏ bừng vì thẹn, hô đầy đủ tên họ của Đồ Thập Mị, chặn họng Đồ Thập Mị phun ra thêm bất kì từ đáng xấu hổ nào nữa. Nàng thật sự chống đỡ không nổi mấy cái ngôn ngữ mắc cỡ đó.

Đồ Thập Mị thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lý Lăng Nguyệt, liền vui vẻ cười vang.Tâm tình nàng từ trước tới nay chưa từng có khi nào sung sướиɠ đến như vậy.

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị đắc chí thì làm sao mà chịu được, vì thế, ngón tay trêи người Đồ Thập Mị lại bắt đầu chạy loạn cả lên. Quả thật thể lực Đồ Thập Mị so với chính nàng kém hơn rất nhiều. Để xem con nhóc này còn đắc chí được đến khi nào. Thắt lưng muốn đứt ra sao? Đã vậy cho ngươi nếm tư vị này đậm đặc luôn.”

“Đủ rồi… Người ta còn bệnh mà… Thỉnh Công chúa thủ hạ lưu tình…” Đồ Thập Mị rốt cuộc không thể không lấy chính thân mình làm tấm mộc, nàng có chút hối hận vì vừa nãy đắc chí quá, mém chút nữa nàng đã quên mất thể lực mình ở trêи giường lúc đó đang trong hoàn cảnh xấu, thân thể của nàng hẳn là không dậy nổi nếu bị Lý Lăng Nguyệt ép buộc đến trắng đêm.

“Lần sau không được phép nói chuyện đùa giỡn với ta kiểu đó nữa, bằng không đừng trách ta không nói trước.” Khóe miệng Lý Lăng Nguyệt nhếch lên, mỉm cười cảnh cáo, nói. Nàng không muốn cái gì Đồ Thập Mị cũng phun ra miệng được, nhưng xét về thể lực thì nàng muốn áp bách Đồ Thập Mị cũng không thành vấn đề. Tối nay, nể tình Đồ Thập Mị có bệnh trong người thật, tạm thời tha cho nàng một lần.

“Tạ Tam Công chúa khai ân.” Đồ Thập Mị tuy nói ra mềm mại nhưng một nửa cảnh cáo của Lý Lăng Nguyệt nàng cũng chưa thèm đem để vào trong lòng. Nàng biết Lý Lăng Nguyệt dễ mềm lòng, và nàng cũng đã đoán trước Lý Lăng Nguyệt sẽ mềm lòng nên cũng không có sợ hãi là mấy.

“Ngươi chờ ở đây đi, ta kêu người mang chậu nước ấm vào cho.” Trêи người Đồ Thập Mị đổ mồ hôi đầm đìa, sợ nàng bị cảm lạnh, Lý Lăng Nguyệt liền ra lệnh cho cung nhân mang chậu nước ấm tiến vào.

Lý Lăng Nguyệt nhúng khăn mặt vào nước ấm, dùng khăn lau cơ thể Đồ Thập Mị, từng bộ phận đều lau rửa cẩn thận, động tác cũng cực kỳ ôn nhu.

Đồ Thập Mị hưởng thụ sự phục vụ của Lý Lăng Nguyệt, mí mắt dần nặng trĩu. Lý Lăng Nguyệt thật đúng là biết cách săn sóc người ta ôn nhu. Nghĩ đến đó, Đồ Thập Mị liền mỉm cười tiến vào giấc ngủ mơ.

Lý Lăng Nguyệt giúp Đồ Thập Mị lau sạch người xong mới phát hiện rằng nàng ấy đã ngủ. Nàng biết vừa rồi Đồ Thập Mị bị nàng vật lên vật xuống, nhất định là mệt mỏi muốn chết rồi. Nàng giúp Đồ Thập Mị mặc trung y, sau đó đắp chăn lên xong rồi mới đi tắm, tẩy rửa thân thể mình, vừa rồi nàng cũng đổ một ít mồ hôi.

Tác giả có lời muốn nói: Cái chương này ngọt muốn chết luôn à…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro