Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cung thỉnh công chúa điện hạ thánh an.” Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Cảnh Triều hướng Lý Lăng Nguyệt hành lễ. Hắn liếc mắt một cái liền đoán được nữ tử trước mắt hẳn là một người dì khác của hắn, Tam công chúa điện hạ. Lý Cảnh Triều cảm thấy nữ nhân đẹp nhất thiên hạ mà hắn đã gặp qua chẳng phải ai khác mà chính là hai vị ở nhà, cùng với hai vị trước mắt này. Hắn cảm giác ánh mắt mình mà không dưỡng tốt cũng khó, thật có thể nói là thiên hạ tứ đại tuyệt sắc.

“Đều là người trong nhà, không cần phải thực hiện mấy lễ nghi phiền phức đó đâu. Mẫu thân ngươi vẫn khỏe mạnh chứ?” Lý Lăng Nguyệt hơi hơi vuốt cằm, thân phận Lý Cảnh Triều khá đặc biệt, hắn là cháu trai bên ngoại của Đồ Thập Mị, cũng là cháu trai bên ngoại của mình. Lý Cảnh Triều tuy là ruột thịt của Đồ Cửu Mị, nhưng lại làm con thừa tự trêи danh nghĩa của Trì Nguyệt, thừa quốc tự, cũng vì thế mà hắn là tông tử (con nhà tông), xác nhận đúng là Lý Trì Nguyệt dạy dỗ, ngược lại, xem ra cũng có tài, tuấn tú, đồng thời thêm hai thân phận tôn quý, quả là tiền đồ vô tận.

“Thân thể mẫu thân trải qua một thời gian điều dưỡng, tuy rằng so với người bình thường vẫn yếu hơn một chút, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại, hết thảy đều mạnh khỏe.” Lý Cảnh Triều hồi đáp chi tiết.

“Vậy là tốt rồi. Mẫu thân người thuở nhỏ đã yếu ớt, hết lòng chăm sóc là điều vốn phải làm.” Lý Lăng Nguyệt gật đầu, nói.

“Cảnh Triều bất hiếu, không thể ở dưới gối tẫn hiếu, cũng may nương và mẫu thân tình cảm sâu đậm, một tấc không rời dốc lòng chiếu cố, Cảnh Triều mới dám đi đến phương xa bên ngoài.” Lý Cảnh Triều cũng không nói dối, nương hắn luôn tràn đầy tinh lực, mẫu thân đều do tự nàng chăm sóc, chưa bao giờ nguyện để người khác phải nhọc công. Trong trí nhớ của hắn chính là thập phần ân ái. Đặc biệt, nương chưa bao giờ sợ buồn nôn, mẫu thân tuy rằng mặt mày lúc nào cũng thản nhiên, nhưng đối với nương cực kỳ sủng nịch, người sáng suốt đều nhìn ra được điều đó.

Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên vẫn còn nhớ rõ Đồ Cửu Mị và Lý Trì Nguyệt từng ở trước mặt mình ân ái không chút cố kỵ nào, lại nghĩ đến, có trẻ con hay không chắc hai người bọn họ cũng chẳng để tâm, may mắn thay, Lý Cảnh Triều không bị nuôi thành hình thù kỳ quái, đây cũng là một điều đáng mừng.

“Vậy là tốt rồi. Vừa nãy ta thấy Vĩnh Dương và Hoàng Thượng chờ ở bên ngoài, bản cung cũng không giữ ngươi lại nữa, mau đi ra ngoài đi.” Lý Lăng Nguyệt chỉ hỏi han vài câu về việc nhà, rồi tha cho Lý Cảnh Triều đi ra ngoài.

“Cảnh Triều đi ra ngoài ngay đây ạ.” Lý Cảnh Triều nghe vậy, lập tức đi ra ngoài, làm hoàng đế cũng công chúa phải chờ, kiểu này hắn mang lỗi mất.

Sau khi Lý Cảnh Triều rời khỏi, Đồ Thập Mị lại gần Lý Lăng Nguyệt, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng.

“Ngươi ngây người ở nơi nào lâu vậy?” Đồ Thập Mị mở miệng hỏi. Tuy nói việc dành nhau hay ghen với người chết nghe cực ngu xuẩn, nhưng mỗi khi nghĩ đến Lý Lăng Nguyệt đứng trước mộ La Tuân ngây người lâu lắc lâu lơ, cũng cảm thấy không phải mùi vị tốt đẹp gì. Ít nhất, đoạn thời gian ở nơi mồ mả kia, Lý Lăng Nguyệt sẽ lại hồi tưởng về người chồng đã mất, thời gian càng lâu, chứng minh tình cảm càng nồng hậu.

“Cúng bái xong rồi, lại trở về phủ công chúa một chuyến. Đã lâu chưa hồi phủ công chúa, mặc dù từ trêи xuống dưới mọi việc đều do Trưởng Sử quản lý, nhưng vẫn muốn trở về xem một chút.” Dưới tình huống có người ngoài như thế này mà nàng lại cùng Đồ Thập Mị có hành động vô cùng thân thiết, Lý Lăng Nguyệt trông có vẻ không vui lắm. Cũng may, Đồ Thập Mị trước đó đã cho lui hạ nhân ra bên ngoài chờ, nên Lý Lăng Nguyệt mới để mặc Đồ Thập Mị ôm mình. Vả lại, chẳng biết Đồ Thập Mị ẩn giấu ám vệ nơi nào, Lý Lăng Nguyệt ở bên người Đồ Thập Mị lâu vậy, cũng chỉ mới gặp qua năm sáu lần, võ công của bọn họ đúng là không thể lường trước được.

“Không phải ở đất phong của La Tuân ngây ngốc cả ngày trời là tốt rồi.” Đồ Thập Mị vừa nghe Lý Lăng Nguyệt giải thích xong, vị dấm chua trong lòng thoáng qua rồi biến mất.

“Việc cúng viếng hắn là chuyện tất nhiên mà.” Lý Lăng Nguyệt cảm thấy đây là chuyện thường tình giữa người với người.

“Ta không thèm để ý việc ngươi cúng viếng hắn cái gì, nhưng sẽ để ý việc ngươi tưởng niệm hắn quá đáng!” Xem ra, Đồ Thập Mị không tự tin với chính mình trong chuyện yêu đương lắm, từ khi nào mà nàng, Đồ Thập Mị, không tự tin như vậy, vì vậy, giờ phút này nghĩ đến điều đó, trong lòng Đồ Thập Mị cũng có chút nhăn nhó.

“Người đã chết rồi.” Lý Lăng Nguyệt đưa tay ôm ngược lại thắt lưng Đồ Thập Mị, kỳ thật Lý Lăng Nguyệt cũng không hiểu rõ giữa nàng và Đồ Thập Mị là cái dạng tình cảm gì, buổi tối thân mật giống như vợ chồng, ban ngày lại giống như bằng hữu (bằng hữu: bạn bè), dù không đến mức không lời không nói, nhưng cũng tạm xem là tâm ý tương thông, nàng cảm thấy trừ bỏ Đồ Thập Mị, không một ai có thể muốn Đồ Thập Mị chấm dứt nàng là chấm dứt được. Mặt khác, nàng lại có chút bất an, nàng cảm thấy quan hệ phía trước của nàng cùng Đồ Thập Mị là không phù hợp đạo lý luân thường, Đồ Thập Mị dù sao cũng là vợ của huynh trưởng, nàng có mâu thuẫn, không thể tự nhiên mà tiếp nhận như Đồ Thập Mị được. Thậm chí có những lúc đối mặt với Lý Cảnh Thái, nàng đều có chút bất an, nếu Lý Cảnh Thái chất vấn quan hệ giữa nàng và Đồ Thập Mị thì biết đáp lại thế nào bây giờ? Tuy nàng biết rõ, đối với Lý Cảnh Thái, có thể mọi chuyện chả có gì trọng yếu bằng việc chân chính tiếp nhận quyền lực to lớn trong tay Đồ Thập Mị, nhưng mà đối với người luôn muốn giữ mình trong sạch như Lý Lăng Nguyệt mà nói, nàng cùng Đồ Thập Mị cẩu thả, đã là tổn hại nhân cách rồi. Thế nên, cái đoạn tình cảm này, Lý Lăng Nguyệt ngược lại không thể thoải mái và hưởng thụ bằng Đồ Thập Mị được.

“Ngươi cầm tranh vẽ gì về vậy?” Vừa nãy Đồ Thập Mị chú ý đến trong tay Lý Lăng Nguyệt có một cuộn tranh.

“Tranh La Tuân vẽ, vẫn để ở phủ công chúa, thấy được nên thuận tay mang về.” Thời điểm Lý Lăng Nguyệt đột nhiên nhìn thấy bức tranh này, nhớ tới Đồ Thập Mị cũng vẽ một bức giống vậy, liền thuận tay cầm đến đây.

“Cho ta xem coi.” Đồ Thập Mị nghe được là tranh của La Tuân, trong lòng chẳng vui vẻ gì lắm, nhưng trêи mặt vẫn vân đạm phong khinh (thờ ơ), ghen mấy chuyện như vậy, cho dù là thật sự ngẫu nhiên đi chăng nữa, năm lần bảy lượt như thế, thì người ta cũng đã từng gả cho hắn mà.

Lý Lăng Nguyệt liền đem tranh của La Tuân đưa cho Đồ Thập Mị.

La Tuân tài hoa hơn người, tất nhiên cuộn tranh cũng là trân phẩm, vì vậy, Đồ Thập Mị đối đãi nó cũng rất cẩn thận, từ từ mở ra cuộn tranh. La Tuân, người này khiến Đồ Thập Mị sau lại hóa đa nghi về sự hiểu biết của mình, nàng đã gặp qua chân dung La Tuân, là một mĩ nam phong hoa tuyệt đại, cũng đã xem qua văn chương La Tuân vẽ viết, làm cho Đồ Thập Mị không thể không thừa nhận, La Tuân xác thực là có kỳ tài, thế gia công tử (con nhà quyền quý) như vậy mới xứng với Lý Lăng Nguyệt, quả thật coi là Ông Trời tác hợp cũng được, cũng khó trách Lý Minh Nguyệt mỗi khi nhắc đến Phò mã Lý Lăng Nguyệt là lại ghen tị. Nàng cùng La Tuân, ai hơn ai một bậc, nàng khá là tự tin, nhưng lúc này vì việc này nên cũng hơi mong, dù vậy, nàng vẫn không dám quá cuồng vọng.

Đồ Thập Mị sau khi mở ra liền cả kinh, tranh thế mà lại giống tranh ngày đó mình vẽ y như đúc, nỗi lòng khác thường vì cùng chung cái hay mà lập tức cảm thấy thoải mái, nàng và La Tuân đối với việc cảm nhận Lý Lăng Nguyệt ra sao thế nhưng lại nhất trí giống nhau, đại khái chính là cái gọi ‘ anh hùng cùng chung chí hướng ‘ , điều này cũng khiến việc giải thích ngày đó Lý Lăng Nguyệt xem mình vẽ xong thì kinh ngạc một cách sảng kɧօáϊ hơn. Đương nhiên, Đồ Thập Mị cố ý bỏ qua ở dưới La Tuân họa kỹ lược hơn, Đồ Thập Mị cũng không nguyện nhận thua, nàng thấy việc học của mình toàn là tự học thành tài mà ra, chứ không được như La Tuân, sinh ra ở thế gia, từ nhỏ có lão sư giỏi nhất dạy dỗ, La Tuân tất nhiên là tự thắng mà không cần đánh.

“Cứ coi đây là ý trời chỉ định đi, sau La Tuân, lại đáp ứng cho ta cùng ngươi.” Đồ Thập Mị cười nói, vì vậy nàng cũng không thấy bức tranh này chướng mắt lắm.

Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên cũng biết, vẽ ra như thế tương tự giống tranh La Tuân vẽ, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ trùng hợp, tối thiểu điều này chứng minh cảm nhận của La Tuân và Đồ Thập Mị đối với mình là giống nhau. Năm đó, La Tuân đang tráng niên mà lại mất sớm, Lý Lăng Nguyệt không phải không có tiếc nuối, nàng từng nghĩ tới, nếu La Tuân tái sinh như trong lời nói, đại khái nàng cũng sẽ không phụ tình cảm La Tuân nữa. Đương nhiên, nàng có chút ngoài ý muốn, ngày đó Đồ Thập Mị vẽ bức tranh này, các nàng trong lúc đó còn đang đối mặt nhau, khi đó Đồ Thập Mị đối với chính mình có chung ý tưởng này với hắn sao? Lý Lăng Nguyệt muốn hỏi, nhưng vẫn chưa mở miệng.

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Lý Lăng Nguyệt cố ý nói vậy.

“Không phải trùng hợp, chỉ có ta với hắn mới cảm nhận được vẻ hoàn mỹ nhất của Lý Lăng Nguyệt thôi.” Đồ Thập Mị lấy ngữ khí thiệt tình nói, nàng đem bức tranh cuộn tròn lại, thật ra nàng muốn đốt trụi bức tranh của La Tuân cơ, thế gian này thấy được vẻ đẹp của Lý Lăng Nguyệt chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, nhưng sợ Lý Lăng Nguyệt không vui, Đồ Thập Mị mới đem quăng ý niệm muốn đốt trụi ra khỏi đầu.

“Nói hươu nói vượn.” Tuy rằng ngữ khí của Lý Lăng Nguyệt có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng không hiểu từ đâu sinh ra một cỗ phiền muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro