Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cảnh Triều muốn ra Tây Bắc đại doanh?” Dự tính của Đồ Thập Mị làm Lý Lăng Nguyệt có chút ngoài ý muốn, theo đạo lý mà nói, lấy thân phận Lý Cảnh Triều đi Tây Bắc đại doanh chịu khổ là không cần thiết.

“Phú quý dễ dàng đạt được thì há có thể lâu dài. Phải biết tự mình kiến công lập nghiệp, ổn định nền móng tài năng.” Đồ Thập Mị thản nhiên nói.

“Nói thì vậy, nhưng thật ra vì hắn mà ngươi đều tính toán cả rồi. Cháu ngoại trai lại được ngươi đối xử như thế, còn con ruột mình thì sao nào?” Lý Lăng Nguyệt hỏi.

“Ngày đó nếu ta gả làm vợ cho tú tài, con ta nhất định cũng sẽ không chịu thua kém, bất quá dù có đậu Tiến sĩ, nhiều lắm thì cũng chỉ ở mức quan nhất phẩm thôi. Nay hắn làm con Đồ Thập Mị ta, từ nhỏ đã là vạn kim chi khu*, chẳng lẽ không phải nhờ ta mà hắn được như vậy sao?” Ngữ khí lạnh lùng, Đồ Thập Mị hỏi vặn lại, trái hẳn với sự ôn nhu vừa rồi. (*vạn kim chi khu: chỉ sự giàu sang sung sướиɠ)

“Nếu không có hắn, ngày đó làm sao ngươi có thể ổn tọa vị trí này?” Lý Lăng Nguyệt nhíu mày nói. Thái độ Đồ Thập Mị như vậy hoàn toàn chứng tỏ: đối với quyền thế, tuyệt đối không nhún nhường. Hơn nữa, ý nghĩ về hiệu quả và lợi ích như thế của Đồ Thập Mị làm Lý Lăng Nguyệt rất không vui.

“Nếu hắn muốn thì khiến hắn tự mình hướng bản cung mà dành lấy, bản cung cũng muốn xen hắn có năng lực dành được không.” Đồ Thập Mị cười lạnh, nói.

“Vả lại, dù sao hắn cũng là người hiếu thuận (hiếu thuận: biết nghe lời), sẽ không có ý tứ đó đâu. Chỉ là ta lắm miệng thôi.” Lý Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nói, nàng biết Đồ Thập Mị ăn mềm không ăn cứng, càng cố chấp với nàng ấy, nàng ấy sẽ càng mạnh mẽ, cứng rắn hơn.

Đồ Thập Mị thấy tính tình Lý Lăng Nguyệt mềm xuống, cũng không nên bưng mặt lạnh nữa, nhưng mà, trong làm nàng vẫn không ngừng suy nghĩ, con nàng có bao nhiêu cân lượng, sao nàng lại không biết? Một khi đã đủ lông đủ cánh, hẳn là sẽ nóng lòng muốn bay thử.

“Lúc nào ngươi cũng che chở hắn, chẳng lẽ những gì hắn làm được nhất định sánh ngang với ta sao?” Đồ Thập Mị nhẹ giọng hỏi Lý Lăng Nguyệt, trong lòng nàng có vài phần không cam lòng, nàng không hiểu, vì sao Lý Lăng Nguyệt ở bên người mình lâu như vậy, thế mà vẫn che chở cho Lý thị, một chút cũng không thiên vị chính mình.

“Ta không có che chở cho hắn, chỉ là ta không muốn coi mẫu tử các ngươi vì thế mà trình diễn tiết mục tranh quyền đoạt thế. Ta cũng biết từ xưa chuyện nhà Đế Vương luôn rất tàn khốc, tuy vậy nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi có thể tránh được bao nhiêu thì tránh.” Lý Lăng Nguyệt nói thật tình, nàng cũng không thật sự bài xích việc Đồ Thập Mị cầm quyền, chỉ là, nàng càng theo khuynh hướng trao quyền thế vào tay con nối dõi Lý Cảnh Thái, lại càng không nguyện ý chứng kiến mẫu tử bọn họ vì thế mà sinh khoảng cách.

“Hổ dữ không ăn thịt con. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không hạ độc với hắn, nên ngươi làm ơn đừng nhúng tay vào việc này nữa được không? Nếu hắn hiếu thuận, quyền thế chung quy lại thì cũng sẽ trở về trong tay hắn. Đợi thêm một ít thời gian nữa thôi không được sao?” Đồ Thập Mị trấn an, nói.

Lý Lăng Nguyệt hơi thở dài một hơi, nói cái gì cũng không có được nữa. Nàng biết tâm ý Đồ Thập Mị đã quyết, chỉ hy vọng đứa nhỏ kia kiềm chế được tính tình, có thể đợi thêm một ít thời gian nữa, chỉ là nàng không biết Đồ Thập Mị vì chuyện gì mới có thể ủy quyền.

Lý Cảnh Triều vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một nam hai nữ. Nam tử trẻ tuổi kia đoán một phát biết ngay là hoàng đế Lý Cảnh Thái. Còn hai nữ tử trẻ tuổi kia, trong đó có một người bộ dạng khá giống nương hắn, cũng dễ dàng đoán ra, một người khác, Lý Cảnh Triều cũng đoán được, đại khái đó là đứa con mồ côi của Thái tử bị phế. Mẫu thân hắn từng đem mọi người trong hoàng tộc liệt kê hết ra, căn dặn hắn phải nhớ cho kỹ, thậm chí ngay cả mấy thế gia có quan hệ cũng bảo hắn nhớ cẩn thận, mà cái mối quan hệ họ hàng khổng lồ phô trương này, thật ra vẫn còn tiếp tục đổi mới.

“Lý Cảnh Triều cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an, công chúa thánh an.” Lý Cảnh Triều lập tức cung kính hướng hoàng đế cùng Vĩnh Dương công chúa thỉnh an, đương nhiên, hắn cũng không buông tha cơ hội được tận mắt quan sát hoàng đế trẻ tuổi này.

Tuổi trẻ mà thành thạo, cực kỳ ổn trọng, cử chỉ cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm, mặc dù khi so sánh với dì Thái Hậu thì còn non nớt nhiều lắm, nhưng nếu tính về tuổi tác, thì hắn cũng là một người rất có uy nghiêm của thượng vị giả*. (*thượng vị giả: người bề trên)

“Ta nói, chúng ta là người một nhà, biểu huynh không cần đa lễ.” Lý Cảnh Thái thập phần khách khí nói, biểu hiện như mong muốn được thân cận một ít.

“Hoàng Thượng, ngài cứ gọi ta là Cảnh Triều cho nó tự nhiên đi.” Lý Cảnh Triều nghe hai tiếng ‘biểu huynh’ chỉ cảm thấy da đầu như muốn run lên, làm trưởng bối của Hoàng Thượng chẳng phải dễ dàng gì.

“Biểu ca, tên ta là Cảnh Nguyệt.” Vĩnh Dương không cam lòng bị vắng vẻ, chạy nhanh chen mồm vào nói, đây chơi bời tốt như vậy, biểu ca này nhất định là dạng chơi được rồi, hơn nữa, mặt mũi mình và hắn cũng có vài phần tương tự.

“Công chúa điện hạ.” Lý Cảnh Triều hướng Vĩnh Dương nở ra một nụ cười tươi sáng lạn nhất, làm cho người ta như cây trước gió xuân, biểu muội này của hắn thoạt nhìn là biết đơn giản rồi, thật ra, cùng nương hắn đúng là tướng mạo giống nhau như đúc.

“Gọi ta là Vĩnh Dương hay Cảnh Nguyệt đều được, đừng gọi công chúa điện hạ, nghe thật kỳ quái.” Vĩnh Dương cười nói, nàng cảm thấy bộ dạng biểu ca nàng thật tuấn tú, đứng bên cạnh hoàng huynh, nhưng một chút cũng không kém so với huynh ấy là bao nhiêu, có cảm giác so với hoàng huynh cứng nhắc kia, người này cũng chịu chơi hơn một ít.

“Vị bên cạnh Vĩnh Dương đây là…?” Lý Cảnh Triều cũng không khách khí gọi phong hào Vĩnh Dương.

“Nàng ta là người tốt nhất trêи đời, Tuyết Nhiễm.” Vĩnh Dương vui vẻ hướng Lý Cảnh Triều giới thiệu.

“Quận chúa.” Lý Cảnh Triều khẽ gật đầu với Lý Tuyết Nhiễm.

“An Lạc Hầu.” Lý Tuyết Nhiễm mỉm cười đáp lại, sau khi lớn, nàng liền có quyết định của chính mình, nhìn đến Lý Cảnh Triều, trước mắt nàng có chút sáng ngời, cũng chẳng phải nàng yêu thích Lý Cảnh Triều nhiều nhặn gì, chỉ là cảm thấy thân phận Lý Cảnh Triều đặc biệt, làm cháu trai Thái Hậu, cũng là con của quận chúa trầm tĩnh kia, lại thêm chức An Lạc Hầu, nhìn qua cũng biết tiền đồ vô lượng, nếu có thể làm cho hắn mang chính mình rời đi thì còn gì tốt hơn. Nàng không phản đối cuộc sống nơi cung đình này có gì bất mãn, nhưng mà nàng chắc chắn không có khả năng đứng vững ở hoàng cung. Đến lúc Vĩnh Dương lập gia đình, nàng không biết Đồ Thập sẽ xử trí mình như thế nào, tuy nói có cô cô bảo vệ thì nhất định cũng không quá tệ, nhưng trước mắt nhìn thấy Lý Cảnh Thái ngày một trưởng thành, lỡ may cô cô đứng về phía Lý Cảnh Thái, Đồ Thập Mị và cô cô trở mặt thành kẻ thù, nếu Lý Cảnh Thái thắng thì thôi, lỡ mà thua thì tình cảnh mình nhất định sẽ thảm hại. Nàng nghĩ đến việc ra khỏi cung, thế cục trong cung không rõ ràng, nói chung là vẫn cảm thấy có chút bất an, bản tính trời sinh của nàng lại có xu hướng lấy ‘bắt lợi tránh hại’ làm bản năng. Vĩnh Dương thì ngược lại, mệnh của nàng ấy rất tốt, bất luận ai thắng ai thua, nàng đều có thể an hưởng phú quý, cũng là người như nhau, thế mà có đôi khi muốn khiến người ta tức chết. Dĩ nhiên là Tuyết Nhiễm rất hâm mộ, không hề có ý ghen tị, nhưng lắm lúc nàng cũng phát mệt với số mệnh tốt đẹp của Vĩnh Dương, bằng không người ngu xuẩn như nàng ấy, có khi mình chết như thế nào cũng không hay biết.

Mỹ nhân trong cung này còn lại chắc hết rồi, Lý Cảnh Triều ngoái đầu nhìn lại mỉm cười một cái khiến trăm người mê, âm thầm nghĩ vậy, bất quá so với nương hắn và mẫu thân, còn có nhóm dì của hắn nữa, mỹ nhân này vẫn còn non một chút.

Vĩnh Dương nhìn, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý.

“Biểu ca, biết chơi môn Mã cầu* không?” Vĩnh Dương lập tức đem cái cỗ khác thường kia quăng ra sau đầu, rồi lại nóng lòng muốn hỏi thử, các cung nữ cưỡi ngựa đều miễn cưỡng mới có thể cưỡi, mỗi lần đứng lên chơi là các nàng ấy đều mau mệt muốn chết, cực kỳ yếu đuối. Ngược lại, thể chất Vĩnh Dương thật ra rất tốt, mặc dù học văn không được, nhưng theo Lý Lăng Nguyệt học võ một ít, cũng có chút công phu mèo cào ba cái.

“Có chơi ở nhà.” Lý Cảnh Triều vốn là người ham chơi, Hạng Vinh Quang sống cách vách nhà hắn thường xuyên bị hắn lôi đi chơi cùng, nói cũng kỳ quái, người cha đoản mệnh kia của hắn là quỷ phong lưu, thế mà tre dỏm lại sinh ra măng xịn, so với người ngày thường văn võ song toàn như mình không nói, ngay cả Hạng Vinh Quang cũng một lòng học văn, tên Hạng Huy đúng là đồ bỏ đi.

“Vậy ngươi mau đến chơi với ta đi, hoàng huynh cũng đến nữa.” Vĩnh Dương vất vả lắm mới tìm được bạn, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, muốn chơi đến hết hứng mới thôi.

“Vĩnh Dương, không được hồ nháo*.” Lý Cảnh Thái nhẹ giọng trách cứ. (*hồ nháo: quậy phá, nghịch ngợm)

“Cảnh Triều cũng có chút sốt ruột muốn thử, không biết Hoàng Thượng có muốn cùng về phủ không?” Lý Cảnh Triều đứng một bên nghiêm trang nói với Lý Cảnh Thái, hắn cảm thấy biểu đệ hắn sống thật câu nệ, nhân sinh là phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt.

Lý Cảnh Thái thấy Lý Cảnh Triều đưa ra lời mời, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, vì vậy liền vui vẻ đồng ý.

Sức khỏe Lý Cảnh Thái không bằng Lý Cảnh Triều, dĩ nhiên phải lấy toàn lực ứng phó, nhưng cũng chơi rất thoải mái, Vĩnh Dương thì khỏi bàn, cực kỳ hưng phấn, cảm giác như tìm được bạn mới để chơi, còn Lý Tuyết Nhiễm thì ngầm suy nghĩ cẩn thận.

Vài thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau vốn dĩ rất dễ để kết thành một nhóm bạn, đám trẻ ở chung cũng hòa hợp.

Hoàng đế đại hôn, trong cung nhất thời náo nhiệt tốt lành, nhưng nào có ai hay, dưới cái không khí vui mừng đó, lại ngầm có sóng gợn mãnh liệt, chẳng hề giống vẻ ngoài tốt lành gì cả.

– – – – – – – – –

*biểu: họ hàng. VD: biểu ca là anh họ, biểu muội là em gái họ,…

*Mã Cầu hay Polo: môn cầm gậy cưỡi ngựa đánh banh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro