Chương 25: Điện hạ mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Triều chính Vương Anh đế quốc trải qua một tháng rối ren vì tranh quyền, cuối cùng lại chỉ yên ắng vỏn vẹn thêm một tháng kế tiếp.

Buổi sáng, mưa rơi tầm tã, tiếng bước chân dọc theo con đường hành lang và bậc thềm vang lên, cung nhân người hầu chỉ trong một buổi sớm đều bị dọa một phen kinh hãi. Tân hoàng đế ngày hôm đó đột nhiên dẫn theo người đem đồ tiến thẳng vào điện trưởng công chúa, chính tay ép em gái hắn tự sát.

Hắn đến nơi liền mở tung cửa, gương mặt lạnh băng lia quanh căn phòng rộng lớn, đám người sau lưng hắn rất nhanh tràn vào, trên người mặc y phục ngự lâm quân, trong tức khắc đã phong tỏa hết lối ra.

Sắc mặt tân hoàng đế đanh lại, hắn không nói tiếng nào, dời tầm mắt sang bọn người đứng cạnh rồi hất mặt. Nhận được lệnh từ hắn, đám quân tinh nhuệ không một giây chần chừ lập tức hiểu ý tản ra, tùy tiện xông vào truy lùng khắp bên trong.

Sau khi đã rà soát mọi ngóc ngách, ngự lâm quân tay không chạy vội trở ra, bộ dáng thành khẩn:

"Bệ hạ, chúng thần không tìm thấy người đâu."

Giữa căn phòng bị làm cho hỗn loạn, Vương Uy Quân lại tự thân kiểm chứng một lần nữa, cuối cùng hắn lại đứng một chỗ chết trân. Hắn không trực tiếp bộc lộ sự khó chịu ra ngoài, chỉ thấy trong đôi mắt sâu hoắm của hắn đang nổi lên từng tia đỏ rực.

*

Từ khi lên ngôi trở thành tân hoàng đế, tưởng chừng Vương Uy Quân chỉ giành lại quyền nhiếp chính từ công chúa, nhưng rốt cục hắn cũng không phải là loại người ngây thơ. Vương gia sở dĩ là cha ruột còn bị hắn hãm hại đến điên loạn, Vương Tử Minh nói sao vẫn chỉ là em gái hắn, dĩ nhiên là nàng không ngừng đề phòng. Huống hồ lúc đó, Vương Uy Quân còn có cả một thế lực vững mạnh phía sau.

Suốt một tháng sau đó, Vương Tử Minh đều phải vùi đầu giải quyết chính sự trong triều, nhưng nàng không vì vậy mà không suy nghĩ đến vận mệnh sau này của nàng.

Trước đây, Vương Uy Quân đã từng cho người giả trang làm ngự tiền thị vệ ám sát nàng, kế đó là bất ngờ hại cha nàng băng hà, và cả hoàng thúc của nàng bị hắn ta nắm thóp hết mọi thứ, bắt đầu từ lúc nào có lẽ không một ai biết rõ, kể cả nàng...

Kết quả chính là Vương Tử Minh sớm lường trước được nguy hiểm với bản thân, nàng bị ép vào đường cùng, bất đắc dĩ phải bỏ trốn khỏi cung điện, lưu lạc khắp bên ngoài.

*

Mùa đông năm đó đến sớm, thời tiết đặc biệt lạnh hơn mọi năm, tuyết lại bắt đầu phủ trắng. Vương Anh công chúa đường đường sống trong sủng ái hiện đã không còn chỗ nương thân, lại còn một thân yếu ớt lưu lạc ngoài nhân gian.

Tử Minh rời đi không thể mang vác theo quá nhiều thứ, nàng mang theo người số vàng bạc chỉ đủ trang trải trong nửa năm, trang sức hoàng tộc của nàng lại là thứ hiếm có không thể lấy bán, bằng không nàng có thể bị lộ thân phận.

Ban đầu nàng đã nghĩ tới việc tìm lại chút ngân lượng để kiếm sống, khổ nỗi trước giờ nàng chưa từng thạo việc gì, lại rất hiếm khi động tay chân, bởi mấy chuyện đó vốn dĩ thuộc về bổn phận của kẻ hầu người hạ. Nàng chỉ duy nhất giỏi về việc bàn sách quốc chính, nhưng một khi lưu lạc ở nhân gian cũng chính là thứ không thể nào làm.

Năm đó, binh lính được lệnh của hoàng đế truy lùng nàng mọi nơi, cáo thị lần lượt treo lên ở khắp ngõ ngách trong kinh thành. Mất nhiều tháng quân triều đình vẫn không thể truy ra được tung tích của nàng đâu, có người từng nhìn thấy nàng lại bảo rằng nàng lưu vong sang Đông Anh công quốc, mà đâu đó chỉ toàn là lời đồn, không một ai khẳng định được...

Hậu chiến loạn Vương Đông lần hai cũng là lúc Lam quốc công ngày một suy yếu, sức khỏe dần dần bị hao mòn, hoặc có thể là do tâm bệnh hành hạ tinh thần của ông. Thời gian đó, Lam quốc công đồng thời nhận một công nữ là em gái của Lam Cảnh Nghi, sắc phong cho cô trở thành một huyện chúa.

Mỗi khi phủ quốc công không có người lui tới, Diệp Nhi đôi lúc vẫn thường ghé qua giúp đỡ Lam quốc công. Tuy rằng Diệp Nhi không phải là máu mủ thân thích, nhưng đối với cô thì Lam quốc công vẫn xem như thân phận con cái của mình. Hơn nữa, dù gì trước đây Diệp Nhi đã từng có khoảng thời gian làm bạn cùng Lam Minh.

Một tiếng "cha" ở bên ngoài cửa phòng, Lam quốc công nghe được bỗng có phần vui mừng. Trong căn phòng yên ắng lập tức có người hầu chủ động ra mở cửa.

Lam Minh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế, yên vị ngay bên cạnh Lam quốc công.

"Hôm nay con không bận sao?" - Lam quốc công khó khăn ngồi dậy trên giường, dùng âm giọng gần gũi hỏi han, dứt câu lại ho khan vài tiếng.

"Con tất nhiên có, một lát nữa." - Lam Minh đáp lại, nhẹ nhàng đem hết thuốc đã chuẩn bị để ngay ngắn lên bàn.

Trong chốc lát, Lam quốc công gần như cảm nhận được Lam Minh không còn tỏ ra bài xích với ông giống trước đây. Mặc dù là vẫn còn cư xử cứng nhắt, nhưng chừng đó đã đủ làm ông cảm thấy vui mừng, ngoài ra cũng có một chút áy náy đang xen lẫn. 

Lam quốc công ôn hòa nhìn Lam Minh, bỗng chần chừ suy nghĩ, khoảng một lát sau, âm giọng mang theo hơi khàn trong miệng mới cất lên:

"Con lại dẫn người ra ngoài?"

Nghe câu hỏi, Lam Minh khẽ gật đầu, khuôn mặt có vài phần tiều tụy nhợt nhạt, dưới ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào càng dễ dàng lộ ra.

Mỗi ngày, Lam quốc công đều chứng kiến Lam Minh tận lực cho xe ngựa đi khắp nơi tìm người bên ngoài, không quản ngày đêm. Dù không nỡ nhưng ông cũng không có ý ngăn cản. Bởi lẽ trong tình cảnh đang yếu ớt vì lâm bệnh, Lam Minh ít nhất vẫn còn dành chút thời gian nghĩ đến ông, vốn dĩ người cha tệ bạc như ông đã không cần đòi hỏi nhiều hơn.

Lam quốc công lại tưởng nhớ về trước đây, cho đến giờ Lam Minh vì cái gì vẫn đối xử với ông không hề tệ, trước sau đều là thuận theo lễ nghĩa. Bản thân ông vì điều đó lại càng tràn ngập bứt rứt, mỗi một lúc nghĩ tới, trong lòng liền cảm thấy dằn vặt không thôi.

"Trải qua nhiều chuyện như vậy, con không có một chút nào trách ta sao?" - Giọng nói nhỏ nhẹ từ Lam quốc công vang lên, cả người ông đột nhiên rơi vào khoảng trầm lặng.

"Cha... rốt cuộc đang nói đến chuyện gì?" - Lam Minh vẫn như trước, luôn ngồi yên rũ mắt, như thể bộ dạng đó đã là một thói quen.

"Chẳng hạn... chuyện ta ra tay đánh con."

"Thật ra con đã sớm quên nó rồi."

Lam Minh không cùng ông dành chút thời gian nhắc lại vài chuyện trước kia, ngay sau đó đã khẩn trương ly khai. Lam quốc công yên lặng nhìn theo cánh cửa đã đóng lại, thở ra một hơi dài.

Xe ngựa như mọi ngày chậm rãi băng băng trên đường, cũng không thể đếm được là ngày thứ bao nhiêu Lam Minh đã điều động quân lính đi khắp Đông Anh công quốc tìm kiếm nàng.

Đường đi phủ một thảm tuyết dày đặc, quang cảnh mùa đông được điểm thêm những hoa tuyết nho nhỏ, thoạt nhìn lại trở nên đẹp hơn ngày bình thường. Nhưng kì lạ thay, mọi thứ lại không hề đọng lại trong đáy mắt Lam Minh một lần, chỉ vì mỗi lúc nghĩ tới Tử Minh vẫn đang ở đâu đó bên ngoài, dưới cái tiết trời lạnh ngắt làm rét cả da thịt, thân thể của nàng vốn dĩ là không thể nào chịu nỗi.

Lam Minh mặc trên người vài lớp áo, chút nhiệt độ cơ thể trong người không làm giảm đi cái lạnh ngoài trời, chốc lát phải đưa hai bàn tay xoa vào nhau để giữ lấy chút hơi ấm.

Binh lính của Lam Minh lâu nay hiếm khi có cơ hội xuất quân tìm người, bởi vì không muốn bỏ lỡ bất kì nơi nào, mỗi đoạn đường có nhà cửa bọn họ đều ít nhất ghé qua một lần.

Gần nơi Lam Minh đứng xuất hiện bóng dáng một người con gái, thoạt nhìn tương tự như Vương Anh công chúa, có tí hi vọng le lói thoáng qua, trong mắt Lam Minh tràn đầy sửng sốt, bỗng dưng vui mừng đến cực điểm.

Lam Minh đứng bên đường vội vàng gọi to, vừa lúc đó đuổi theo người đang đi phía trước: "Tử Minh!"

Binh lính ở đằng sau vì tiếng gọi vừa rồi làm cho kinh động giật mình, tất cả đồng loạt chạy về hướng cô gái mà Lam Minh đang đuổi theo.

Lam Minh chỉ trong phút chốc có thể bắt lấy cánh tay người trước mặt, cô gái bị chút tác động mới xoay người, bất ngờ quay lại nhìn bằng một ánh mắt kì lạ.

Người này không phải nàng.

Thấy dung mạo trước mặt không quen, Lam Minh vội thu hồi tay trở về, điều chỉnh lại nhịp thở. Quân lính trong một khắc lập tức chạy xồng xộc tới cô gái lạ mặt hòng giữ lại người, chính xác đã hù cho người ta một phen hoảng sợ chạy mất dạng.

Đó cũng không phải lần đầu tiên Lam Minh nhầm lẫn nàng với một người lạ.

Nhưng một khi nghĩ đến ai đó mang dáng hình quen thuộc của nàng... Lam Minh lại không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro