chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đùng"

Giữa mặt hồ tĩnh lặng bỗng xuất hiện vật thể lạ từ trên trời rơi xuống làm mặt hồ gợn sóng bọt nước bắn tung tóe, vật thể ấy cử động mạnh mẽ, cuối cùng cũng trồi lên không sai vật thể kia chính là Trương Lâm Anh, nàng không biết mình ở đâu lúc tỉnh lại phát hiện bản thân ở trong nước, nước tràn vào miệng cùng mũi, làm nàng sặc theo bản năng mà vùng vẫy tay chân rốt cuộc cũng ngoi lên được mặt nước nàng đưa mắt nhìn xung quanh nơi này cũng thật lạ sao mà toàn cây với cỏ không vậy, chắc đây là rừng đi, nàng nhớ mình ở biển mà sao lại thành ra ở đây chẳng lẽ là trôi dạt vào đây, không nghĩ nữa trước hết vào bờ rồi tính tiếp Trương Lâm Anh đứng dậy đi vào bờ thật ra đây là một con suối cũng không sâu lắm, nước chỉ đến hông của nàng, lúc nãy do nàng ngồi nên mới bị sặc nước chứ nàng làm gì biết bơi, gặp chỗ nước sâu là chỉ có đi chết thôi lên được bờ Trương Lâm Anh lật đật tìm điện thoại, đưa tay vào túi quần nàng cảm giác kỳ kỳ như thế nào lại không thấy điện thoại của nàng đâu tìm khắp nơi cũng không thấy.

Trương Lâm Anh hoảng loạn chết rồi không có điện thoại làm sao liên lạc được ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đương lúc tìm kiếm nàng đột nhiên chú ý đến chiếc vòng ngọc trên tay mình, sao nó lại ở đây lúc đi chơi nàng đâu có đeo nó hay là mình có mua nó mà mình không nhớ nàng là một đứa não cá vàng nếu cái gì không gây ấn tượng với nàng thì nàng sẽ không nhớ đâu, với lại kiểu dáng của chiếc vòng này không giống như hiện đại, ở cổ đại thì đúng hơn trên thân nó có hoa văn khắc chìm, là hình một con khổng tước, khổng tước đuôi dài uốn lượn thân hình yểu điệu mắt đỏ sắc sảo, nhìn rất sinh động tưởng như nó có thể từ đây bay ra nữa, nhìn chăm chú chiếc vòng một hồi Trương Lâm Anh như sực nhớ ra điều gì vẻ mặt kinh hoảng đây không phải thứ lúc mình thấy ở biển sao, chính vì nó mà bản thân lưu lạc đến nơi này nàng tò mò đưa tay sờ thử chiếc vòng xúc cảm mát lạnh, truyền đến tay làm nàng không khỏi rùng mình một cái chiếc vòng này chắc chắn là ngọc thật, nếu không sao lại lạnh đến vậy ngọc có tính hàn nên khi chạm vào sẽ rất lạnh, mặc kệ nó là đồ thật hay đồ giả nàng không quan tâm, trước mắt cần rời khỏi nơi này cái đã ngước mắt nhìn xem nguyên đoàn cây trước mặt không một bóng người làm sao nàng hỏi đường trời ơi làm ơn đi nàng bị mù đường cấp độ nặng, không có ai nàng hỏi kiểu gì hay để nàng tự đi không, không được để nàng đi là một quyết định sai lầm, có khi cả tháng nàng còn chưa mò được đường haizz mặc kệ vậy, không ai giúp nàng thì tự lực kháng sinh thôi, mong là chứng bệnh mù đường kia sẽ không phát tác ngay lúc này.

Trương Lâm Anh mò mẫm bước đi trong rừng chỗ gì đâu mà toàn cây với cây, sao mà phân biệt được đi một hồi chân mỏi nhừ tốt nhất nàng không nên đi tiếp nếu không ngày mai chân của nàng sẽ tê liệt, không đi nổi nàng cảm giác lạc đường rồi, đi nãy giờ mà chưa thấy lối ra, bây giờ chắc cũng đã giữa trưa đi mặt trời đứng bóng nắng cũng trở nên gay gắt hơn, nàng chán nản tìm gốc cây ngồi tạm nghỉ một chút chân đỡ đau rồi sau đó nghĩ cách vậy. Trương Lâm Anh ngẩng đầu quan sát xung quanh cũng không có gì khác biệt ngồi một lúc nàng cảm giác đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc, thật khó chịu, khó khăn ngồi dậy nàng cần nước gần đây không phải có nước sao chỉ cần đi ngược lại con suối kia là được Trương Lâm Anh loạn choạn bước đi, trước mắt quay đến điên cuồng nàng lắc đầu để lấy lại chút tỉnh táo không xong rồi nàng đụng trúng người, là nữ nhân thật xinh đẹp người đó nhìn nàng không lên tiếng Trương Lâm Anh mệt mỏi ngất đi nàng cảm giác được mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất nhưng nàng lại rơi vào vòng tay của người đó, mí mắt nặng trĩu khép lại, nàng thấy được gương mặt băng lãnh kia vẫn nhìn nàng ngoài ra không có biểu cảm nào khác.

Lam Nhược Băng lạnh lùng liếc nhìn người nằm trong lòng mình, đây không phải là biểu muội nàng-Lưu Lâm Anh sao cũng chính là người kiếp trước nàng hận đến tận xương tủy, người này đã mất tích mấy ngày trước Lưu phủ đang cho người tìm kiếm nhưng cũng không có tung tích gì, ngược lại sao bây giờ lại ở đây hơn nữa y phục trên người rất kỳ quái, Lam Nhược Băng lặng lẽ nhìn đối phương gương mặt có chút khác với đời trước nàng gặp, gương mặt này non nớt, đơn thuần hơn so với một gương mặt hiện vẻ thành thục ổn trọng của người quỷ kế đa đoan không sai nàng chính là trọng sinh trở về, kiếp trước nàng đã một lần lãng phí nhân sinh của mình nhưng lần này thì không nàng trở về được sẽ không để mọi chuyện như trước nữa, nhưng kẻ phải trả giá nhất định sẽ phải như vậy đặc biệt là con người trước mắt này, cảm nhận y phục nàng ấy ướt đẫm trên người nóng bừng có vẻ là sốt rồi về phần y phục kỳ lạ kia nàng cũng không quan tâm, xoay người nói với nha hoàn bên cạnh:" đỡ người vào xe" sau đó liền giao người cho nha hoàn. Lam Nhược Băng dự định đến rừng Tích Nguyệt đây là nơi nàng ta mất tích, nhưng hiện tại đã tìm được người rồi tốt nhất nên đưa về phủ tránh phiền phức, Lam Nhược Băng ra hiệu cho đoàn người quay về mục đích của nàng hôm nay là ra ngoài thành vận chuyển vải của Lam gia, nhưng muốn ra ngoài thành phải có giấy thông hành của lính gác đống trại gần đó, nàng không có nên đành phải đi đường vòng mà con đường duy nhất để không phải qua cổng thành đó là phải đi qua rừng Tích Nguyệt nhờ đó mới phát hiện được biểu muội nàng, cả đoàn người cùng xe ngựa di chuyển rời khỏi rừng tiến thẳng ngoài thành.

Trên xe ngựa xóc nảy Lam Nhược Băng ổn định vị trí nhìn người nằm đó, vẫn là bộ y phục kỳ lạ kia nhưng tình hình không ổn, nàng liền hướng phu xe phía trước nói:" nhanh lên một chút " người phía trước nghe được đáp:" vâng tiểu thư!" nha hoàn bên cạnh nhìn trong xe thêm người khó chịu lên tiếng: " tiểu thư, người này làm sao đây, sao lại đưa nàng lên xe, như vậy rất không tốt" Lam Nhược Băng lười giải thích chỉ ngắn gọn nói :" đại tiểu thư Lưu phủ, mất tích mấy ngày trước " nha hoàn vừa muốn hỏi thêm nhưng lại thấy ánh mắt lạnh băng của tiểu thư nhà mình liền im thít không dám mở miệng nói nửa lời, Lam Nhược Băng cảnh cáo nhìn nha hoàn nhiều chuyện kia rất ồn ào, từ lúc nàng mang người lên xe nha hoàn này không ngừng lải nhải nàng cần yên tĩnh cảm giác thật sai lầm khi dẫn theo nha hoàn nàng thật sự không muốn nhưng phụ mẫu bảo cần có người hầu hạ nàng bất đắc dĩ nàng phải dẫn theo, trong xe phút chốc yên lặng không ai lên tiếng Trương Lâm Anh bất tỉnh nằm đó, xe ngựa theo phía Bắc ra ngoài thành.

Trấn Bắc - Lưu phủ

" con của ta mất tích sao bây giờ vẫn chưa tìm được, lũ vô dụng các ngươi nuôi thật tốn cơm " Nam nhân giận dữ quát đám hắc y nhân quỳ trước mình, hắn không nóng lòng sao cho được người bị mất tích là nữ nhi trân quý của hắn a như thế nào không gấp, hắn đã cho người lùng sục tìm kiếm khắp nơi nhưng mấy ngày rồi cũng không có tin tức hắn với thê tử mình không lo lắng mới lạ thử hỏi có phụ mẫu nào mà không lo cho nhi tử nhà mình với lại nữ nhi của hắn, hắn cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa có thể nói mất tích là mất tích sao, nam nhân này là Lưu Chấn các chủ Hi Âm Các hắn ngữ khí hung tợn ra lệnh :" lập tức đẩy nhanh tiến độ tiềm kiếm cho ta nếu không được thì mạng của các ngươi cũng đừng hòng giữ " bọn họ sợ sệt run lẩy bẩy đáp:" thuộc hạ đã rõ, sẽ không phụ kỳ vọng của các chủ " dứt lời đám người liền biến mất Lưu Chấn trầm mặt nhìn vào khoảng không vô tận như suy nghĩ điều gì tay siết chặt nổi lên từng đường gân xanh. Bỗng lúc này một nữ nhân tiến vào nàng ấy không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Lưu Chấn, vỗ về trấn an hắn Lưu Chấn nhìn thê tử mỉm cười với mình hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng :" tiểu Thoa ta phải làm sao đây!" Đỗ Mộc Thoa cầm lấy tay phu quân mình :" a Chấn không sao, chúng ta sẽ tìm được nàng, ngươi không cần phải lo lắng " Lưu Chấn ôm lấy thê tử mắt hắn hồng hồng, chưa bao giờ hắn yếu đuối như lúc này bình thường hạ nhân hay thuộc hạ trong phủ đều thấy một Lưu Chấn khí thế hùng hồn, suy nghĩ quyết đoán lạnh lẽo tàn khốc, nhưng bọn họ nào biết được giờ đây người ôm lấy thê tử của mình khóc đến đáng thương lại lại là lãnh đạo mà bọn họ tôn kính bấy lâu.

Đỗ Mộc Thoa nhìn người trong lòng khóc không ngừng nàng đau lòng đưa tay vuốt lưng phu quân, đừng bảo nữ nhi nàng mất tích mà nàng vẫn bình tĩnh như vậy không, không phải nàng cũng đã từng khóc đến tê tâm liệt phế nhưng rồi thì sao cũng chẳng giải quyết được gì, nàng đau chứ sao lại không đau nhưng nàng phải cố vượt qua nỗi đau này để đối mặt với hiện thực tàn nhẫn, trên mặt không biểu tình nhưng nơi đáy mắt lại xuất hiện mờ mờ hơi nước.

"Lộc cộc...lộc cộc...lộc cộc "

Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy trên đường mòn băng qua cánh rừng Tích Nguyệt, vì tốc độ quá nhanh nên xe không ngừng lắc lư khiến cho người trong xe như thế khó chịu Lam Nhược Băng tĩnh tâm đọc sách nhưng nàng không tày nào tập trung được xe ngựa cứ như vậy ồn ào nàng nhíu mày cất sách vào tay nải nhắm mắt dưỡng thần, nha hoàn gật gù dựa vào thành xe còn Trương Lâm Anh vẫn chưa tỉnh nàng nằm trên ghế dài gỗ kê trong xe, bỗng dưng xe ngựa xóc nảy làm Trương Lâm Anh từ trên ghế dài ngã xuống phát ra tiếng động không nhỏ, nha hoàn gần đó cũng bị chấn kinh mở mắt xem xét an toàn của chủ tử Lam Nhược Băng cũng bị kinh động nàng nhướn mày mắt phượng hé mở nói vọng với phu xe bên ngoài :" chuyện gì vậy? " phu xe căng thẳng đáp :" thưa tiểu thư không có gì do thuộc hạ đánh xe bất cẩn nên ảnh hưởng đến người, thuộc hạ biết tội xin tiểu thư tha tội " vừa nói lưng hắn đổ mồ hôi hột không ít, hắn biết người trong xe là đại nhân vật lớn cỡ nào có uy quyền cùng quan hệ không đơn giản với hoàng thái hậu trong cung, nếu không cẩn thận mà đắt tội với nàng thì mạng cũng không giữ được, Lam Nhược Băng phiền hà lên tiếng :" tiếp tục đi " phu xe nghe được mừng rỡ đáp:"vâng tiểu thư " hắn mừng thầm trong lòng cũng may nàng không trách tội hắn nói về người này hắn gọi Chức Thành thân phận không chỉ là phu xe bình thường mà là cảnh vệ của hoàng cung là người bên cạnh hoàng thái hậu được phái đến Lam phủ trợ giúp cho Lam tướng quân - Lam Tuấn Vương tức là phụ thân của Lam Nhược Băng, mặc dù biết nàng đã lâu nhưng hắn vẫn còn e dè khí tràng từ nàng, làm gì thì làm chứ chuyện gì liên quan đến đại nhân vật kia hắn quả thật không dám động, Lam Nhược Băng lúc này mới dời tầm mắt về phía cái người ngã ngửa trên sàn.

Trương Lâm Anh cảm giác được bản thân đã ổn hơn nhiều so với ban nãy, cơ thể cũng nhẹ đi phần nào, chớp mắt mấy lần mắt của nàng mới có thể mở ra hoàn toàn, cựa quậy một lát Trương Lâm Anh khó khăn mở miệng nói chuyện :

" nước...nước...khụ, khụ " chưa nói được mấy chữ mà đã ho muốn banh phổ luôn rồi, nếu không có nước nàng chết chắc, mắt thấy mỹ nhân kia đưa mắt sang nha hoàn sau lưng, nha hoàn bộ dạng không tình nguyện lấy nước từ túi vải hình thù kỳ lạ đưa cho nàng, Trương Lâm Anh mặc kệ cái đó uống được hay không, không quan trọng, cho dù là thuốc độc nàng cũng uống Trương Lâm Anh tay vội vàng chụp lấy túi nước tu ừng ực một hơi hết sạch, uống xong nàng thở như chưa từng được thở quay sang nhìn mỹ nhân tại vị bên kia, Lam Nhược Băng nhìn nàng biểu muội mặt đỏ hồng có lẽ do xấu hổ chăng, mà Trương Lâm Anh lại nghĩ khác, nàng đây là uống nước nhanh quá bị sặc chứ không phải xấu hổ. Ổn định nhịp thở Trương Lâm Anh sực nhớ vấn đề nàng muốn hỏi liền hướng mỹ nhân nói chuyện, thật chứ không nhìn thì thôi chứ một khi đã nhìn nhất định rất khó rời mắt, bởi dung mạo nữ nhân kia rất xinh đẹp không phải yêu nghiệt mới đúng. Trước mắt là nữ nhân vận y phục cổ đại trông nàng ấy rất xinh đẹp có thể nói là mỹ nhân, Trương Lâm Anh nhìn đến ngây ngẩn không để ý không khí quanh mình đã hạ xuống âm mấy độ

Thật tình a chuyện gì xảy ra vậy như thế nào nàng bị té, mơ màng nhìn xung quanh cái gì vậy sao cảnh tượng thay đổi rồi, nàng nhớ không nhầm bản thân ban nãy còn ở trong rừng, sao bây giờ lại ở đây mà nơi này rất lạ nhìn giống một cỗ xe ngựa thời xưa nàng còn nghe được cả tiếng ngựa chạy nữa mà làm sao không biết đây là xe ngựa nhưng chỗ này rộng hơn xe ngựa mà nàng thấy trên ti vi cách bày trí rất sang trọng, mặc dù nàng không biết những món đồ trên đây giá cả như thế nào nhưng với bề ngoài của nó thì biết là đồ có giá trị không nhỏ.

Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng nàng không phải là tiếng quát mới đúng :" này, người nhìn gì đó muốn trộm đồ sao mà cứ nhìn chằm chằm thế " lời vừa rồi là từ nha hoàn phát ra Trương Lâm Anh giật mình xoay người nhìn cô gái kia giận dữ quát mình bây giờ nàng mới phát hiện có chuyện không đúng a cô gái này cũng vận y phục cổ đại mà chiếc xe ngựa này..... Khoan khoan từ từ đã não nàng bây giờ đang cập nhật tình hình đây, Lam Nhược Băng thấy trước mắt của nàng biểu muội té xuống sau đó ngơ ngác nhìn mọi thứ rồi ánh mắt dừng trên người nàng một hồi lâu lại bị nha hoàn quát mắng sau đó lại tiếp tục ngơ ngẩn.

Lam Nhược Băng cong nhẹ môi nàng phát hiện nàng ấy so với trước đây rất khác hơn nữa bây giờ lại là bộ dạng này nàng rất có hứng thú a, nha hoàn muốn quát tiếp lại nhận thấy lời chủ tử nói:" được rồi, ngươi không cần nói nữa " Lam Nhược Băng ánh mắt tiếu ý nhìn chằm chằm Trương Lâm Anh, lúc này đây bạn nhỏ nhà ta đang bắt đầu suy nghĩ cho diễn cảnh trước mắt, kỳ lạ thật nàng rõ ràng mình đi biển với Lục Nguyên rồi đột nhiên phát hiện chiếc vòng sau đó lại bị trôi đến rừng rồi gặp được nữ nhân xinh đẹp, sau đó...sau đó của sau đó nữa... nàng không nhớ được gì cả, lúc tỉnh lại lần nữa liền biết bản thân ở chiếc xe ngựa xa hoa này, còn gặp được mỹ nhân và còn bị người ta lớn tiếng mắng, thật sự a nàng không có làm gì cả sao lại mắng nàng, ủy khuất, rất ủy khuất!

Trương Lâm Anh biểu môi bất mãn, những lời vừa rồi nàng chỉ dám hò hét trong lòng thôi làm sao dám nói ra ngoài. Nàng còn chưa biết được tình cảnh hiện tại ra sao nếu nói năn lộn xộn thì rất nguy hiểm, đang lúc đăm chiêu suy nghĩ, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến tai nàng, Trương Lâm Anh giật mình quay lại hướng âm thanh kia là một mỹ nhân a hơn nữa lại là băng sơn mỹ nhân nhân, Trương Lâm Anh bị sắc đẹp này làm choáng ngợp bất giác thốt lên:" thật đẹp " lời nàng vừa nói ra đã được đối phương hưởng ứng :

" vậy sao, đẹp lắm sao" nàng mơ hồ gật đầu theo ý đối phương, Lam Nhược Băng tràn đầy thích thú nhìn biểu hiện gật gù của người kia, tất cả biểu cảm lúc nãy của nàng ấy nàng đều thu vào trong mắt không sót lại chút nào, Lam Nhược Băng thấy đối phương bị mình đùa giỡn đến ngốc sinh ra hứng thú mạnh mẽ muốn tiếp tục trêu chọc nàng biểu muội, nhưng lúc này Chức Thành bên ngoài báo sắp đến nơi rồi bảo các nàng chuẩn bị tốt cho địa điểm đến.

Lam Nhược Băng mất hứng thú trêu đùa, nàng nhăn mày bực bội đáp : " biết rồi " chết tiệt hắn lại một lần nữa phá hoại chuyện tốt của nàng, Lam Nhược Băng âm thầm ghim cái tên Chức Thành này trong đầu đợi xong chuyện nợ mới nợ cũ tính với hắn một lần, càng nghĩ sắc mặt Lam Nhược Băng càng lạnh dần, bên ngoài Chức Thành không hề hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm của tiểu thư, hắn vẫn ung dung dắt ngựa tiến vào cổng thành.

Trương Lâm Anh trong lòng bất mãn đủ rồi nàng cẩn phải biết nơi này là nơi nào, ở đâu nói chung cần phải biết rõ hiện trạng cụ thể trước mắt mới tìm cách giải quyết vấn đề được, lần nữa quan sát chiếc xe ngựa sang trọng này a, không phải chứ...đừng nói là nàng xuyên không rồi nha ôi má ơi! tin được không vậy, xuyên không trong chỉ có trong tiểu thuyết thế nào xảy ra trên người nàng, haizz làm sao đây, giờ nàng không biết cái gì hết sống kiểu gì trên cái thế giới xa lạ này. Não ơi não ơi mi hoạt động đi, làm ơn giúp ta nghĩ cách đi mà. Chẳng lẽ lúc nãy rớt nước thành ra giờ não úng nước rồi không hoạt động nữa.

Nghĩ mãi không ra cách nàng đành hỏi han trước đã : " cô...à không ngươi là ai a? Sao ta ở đây?"

Lam Nhược Băng quan sát nàng biểu muội vẻ mặt hoang mang có chút sợ hãi, biểu tình không ngừng biến hóa, nàng vẫn cảm thấy vị biểu muội này đùa rất vui cho đến khi nghe được lời người kia nói, nàng bắt đầu nghi hoặc, nhăn mày hỏi ngược lại nàng ấy :

" ngươi thật sự không biết ta? " Trương Lâm Anh gật đầu như gà mổ thóc, hỏi câu gì dư thừa vậy mới gặp lần đầu sao mà nàng biết được chứ, người đẹp thì đẹp thật nhưng đừng nói là đầu óc có vấn đề nha. Lam Nhược Băng thấy người kia rất thành thật gật đầu thở dài nàng đành nói sơ lược vấn đề : " Lam Nhược Băng đại tiểu thư Lam gia cũng chính là biểu tỷ của ngươi "

" biểu tỷ? Lam Nhược Băng " Trương Lâm Anh chấm hỏi đầy đầu chuyện gì nữa đây tự nhiên nàng xuyên không xong đâu lòi ra biểu tỷ mà khoan tên của vị biểu tỷ này quen quen hình như nàng nghe ở đâu rồi thì phải.

" Nhược Băng.... Lam Nhược Băng, biểu tỷ " Trương Lâm Anh tay gãi cầm lẩm bẩm suy nghĩ :

"haizz...không phải chứ, đây là nữ chủ sao? " hoang mang nhìn nữ nhân đang cười với nàng, cái gì đây lão thiên a ông có để tui sống không vậy sao lại xuyên vào cái quyển tiểu thuyết cẩu huyết này chứ, xong rồi, xong thật rồi vừa vào đã gặp ngay nữ chủ.

Trương Lâm Anh run rẩy tay chỉ mặt mình : " ta...ta không phải biểu muội ngươi, ta họ Trương tên Lâm Anh " nghe đến đây Lam Nhược Băng mày liễu nhíu chặt : " ngươi thật sự không nhớ ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro