Chương 120: Sự trả thù của Mạc Duẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp tổng muốn ăn cái gì? Em!

Phác Thái Anh ngẩn người, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên đỏ lỗ tai, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: "Lạp tổng vừa rồi nói muốn ăn cái gì?"

"A! Chị.. chị nói là em quyết định là được." Lạp Lệ Sa lần nữa nghiêng đầu đi, nàng chỉ cảm thấy tất cả lúng túng trong hơn hai mươi năm qua đều đưa cho Phác Thái Anh rồi.

Mà Phác Thái Anh lại mặc kệ Lạp Lệ Sa đang mất tự nhiên, ngược lại cùng Lạp Lệ Sa kéo khoảng cách càng gần.

"Có thể a. Chờ chị suy nghĩ minh bạch, lúc nào muốn ăn, lúc đó tới tìm em."

"A, chị..." Lạp Lệ Sa càng đỏ mặt hơn, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cái này thật quá mất mặt.

Lạp Lệ Sa còn đang xấu hổ, Phác Thái Anh đột nhiên gỡ xuống khẩu trang, hôn lướt lên môi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đột nhiên bối rối, ngược lại không phải bị người trộm hôn mà hốt hoảng, mà là sợ hãi không biết phụ cận có cẩu tử nào chụp được cảnh này không.

Chờ Lạp Lệ Sa xác định không có cẩu tử, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh: "Nhanh đi thôi."

"Tuân mệnh! Thân ái Lạp tổng, nhanh đi thôi." Phác Thái Anh tâm tình rất tốt, hết thảy vui sướng đều hiện lên mặt, thậm chí còn lây nhiễm cho Lạp tổng vẫn còn đang xấu hổ.

Phác Thái Anh khoác cánh tay Lạp Lệ Sa, từ từ đeo khẩu trang lại. Thuận tiện còn từ trong túi xách lấy ra một khẩu trang đưa cho Lạp Lệ Sa: "Mang lên đi, chị hiện tại cũng coi như minh tinh đại chúng quen thuộc rồi."

Đến một quán ăn nhỏ, người nơi này rất nhiều, bất quá minh tinh rất ít, tới nơi này ngoại trừ fan từ vùng khác chạy đến nhìn idol ra, còn có một ít diễn viên nhỏ thỉnh thoảng tự chiêu đãi bản thân.

Phác Thái Anh đã từng đến đây, nàng rất thản nhiên mang theo Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa rất thích nơi này, bất kể ở thời điểm nào nàng cũng đều cho rằng thức ăn không có gì khác nhau, có thể lấp no bụng là được.

"Làm sao vậy?" Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh, trong lòng đột nhiên dâng lên tâm tình khác thường: "Không thích nơi này sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không phải, người ở đây rất nhiều, chị sợ em bị nhận ra."

"Yên tâm đi, em đều che kín thành như vậy, ai có thể nhận ra?" Phác Thái Anh chỉ chỉ đầu mình, Lạp Lệ Sa nhìn thì thấy đích xác bọc rất chặt chẽ. Không chỉ vậy còn mang theo kính đen thật to, cho dù lát nữa gỡ khẩu trang xuống ăn đồ, nếu như không phải một mực chú ý thì sẽ rất khó nhận ra.

Bất quá Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa là lo lắng bản thân, chứ không phải ghét bỏ nơi này, nàng liền thả lỏng hơn rất nhiều.

Phác Thái Anh nhớ ngày xưa lúc đi học thường xuyên cùng Hứa Tiểu San đến loại quán ăn nhỏ này, bất quá khi đó không dính phải mấy chuyện rối loạn của giới giải trí, tuy rằng cuộc sống trôi qua có chút túng quẫn, nhưng lại rất vui vẻ.

Phác Thái Anh khẽ cười: "Em còn tưởng chị không thích chỗ này."

"Làm sao thế được, hồi bé bị bọn buôn người mang đi chui nhủi khắp nơi, chuột rắn sâu kiến, có thể ăn đều đã ăn qua." Lạp Lệ Sa hồi tưởng đoạn thời gian đó, được rồi... thôi đừng nghĩ, tránh cho buổi tối gặp ác mộng.

Lạp Lệ Sa cảm thấy bầu không khí có chút kiềm chế, nàng nghĩ một chút cười nói: "Giống như Mạc Duẫn nói vậy, hết thảy thức ăn đều chỉ vì no bụng, hết thảy mỹ thực chỉ là vì trả thù."

"Trả thù?" Phác Thái Anh không hiểu.

Lạp Lệ Sa kiên nhẫn giải thích: "Lúc ấy ở cô nhi viện, chúng ta mới thoát khỏi ma trảo của bọn buôn người, không còn bị đói đến váng đầu hoa mắt nữa. Cho nên thời gian đó Mạc Duẫn cùng Tiêu Luyến mỗi bữa đều sẽ ăn rất nhiều.

Khi đó đều còn nhỏ, Mạc Duẫn ăn một hồi liền thành trái cầu béo. Mà Tiêu Luyến lại là loại thể chất ăn không mập, hai người rõ ràng ăn giống nhau, lượng vận động cũng không khác biệt lắm, Tiêu Luyến vẫn như cũ gầy teo.

Lúc ấy Tiêu Luyến nhỏ dại không biết gì, cười nhạo Mạc Duẫn là trái cầu béo. Sau đó Mạc Duẫn giảm cân thành công, nàng liền bắt đầu nghiên cứu thức ăn ngon. Một loại là cao kalo, tùy tiện ăn mấy bữa cũng có thể béo mấy cân. Một loại khác là chuyên môn nghiên cứu cho bản thân, bất kể ăn thế nào cũng không mập, còn có thể đạt tới trình độ có tác dụng giảm cân dưỡng sinh nhất định.

Đây cũng là lý do tại sao ngoại giới đồn đãi mỹ thực của Táo Độc không phải có tiền là có thể mua. Còn có người đồn Táo Độc là người ưu tiên nhan sắc, thực ra không phải vậy. Nàng chỉ là chọn những mỹ nhân kia đi thử thức ăn, nhìn những mỹ nhân kia bất tri bất giác biến thành trái cầu béo. Từ đó thỏa mãn tâm lý trả thù của nàng đối với 'người gầy'.

Bất quá rất đáng tiếc, bất luận nàng nghiên cứu làm sao, thức ăn của nàng đối với Tiêu Luyến đều vô ích, Tiêu Luyến vẫn trước sau như một ăn không mập."

Lạp Lệ Sa giải thích xong, Phác Thái Anh giương mắt cứng lưỡi, giờ phút này nàng mới sâu sắc biết được Táo Độc trong truyền thuyết rốt cuộc có bao nhiêu độc. Cũng sâu sắc bội phục Tiêu Luyến, rốt cuộc là cái dạng dạ dày gì mới có thể chịu nổi Mạc Duẫn tàn phá như vậy.

"Có phải cảm thấy Mạc Duẫn rất thú vị?" Lạp Lệ Sa hỏi Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cười ha ha không có trả lời.

Thú vị? Chuyên gia mỹ thực đáng sợ như vậy có thể sử dụng hai chữ thú vị để hình dung sao?

Chờ bữa sáng được đưa lên, hai người cũng ngưng nói chuyện phiếm, Lạp Lệ Sa đang chuẩn bị động đũa, Phác Thái Anh đột nhiên lấy điện thoại ra: "Chờ đã, em chụp tấm hình trước."

Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, cùng Lạp Lệ Sa rúc vào nhau, tiếp đó lại đem thức ăn chụp vài cái, sau đó mới ân chuẩn cho Lạp Lệ Sa động đũa.

Lạp Lệ Sa vừa ăn vừa hỏi nói: "Em không đăng lên sao?"

"Dĩ nhiên đăng, bất quá phải đợi em ăn xong, rời khỏi nơi này mới có thể đăng." Phác Thái Anh nghĩ nếu hiện tại đăng lên, phụ cận vừa vặn có fan hâm mộ chạy tới, đến lúc đó tình cảnh quả thực không dám tưởng tượng.

Dĩ nhiên, nàng không lo lắng fan hâm mộ của mình. Nàng lo lắng chính là fan não tàn mới nổi của Lạp tổng, tuy rằng ngoại giới luôn nghi ngờ Lạp Lệ Sa mua fan, nếu không những người kia sẽ không hổ báo như vậy, nhưng mà Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa căn bản không đi mua fan, cho nên đám fan não tàn kia thực sự tồn tại.

Lưu bí thư âm thầm nói với nàng, bên ngoài công ty mỗi ngày đều có rất nhiều fan hâm mộ vây quanh, chờ Lạp Lệ Sa đi làm có thể bày một trận vô tình gặp được, bất quá thật đáng tiếc từ sau khi Lạp Lệ Sa xuất viện chưa từng đến công ty lần nào. Cứ như công ty không còn quan hệ gì với nàng vậy.

Còn có người bởi vì video biểu diễn violon của Lạp Lệ Sa, đăng ký học đủ loại lớp dạy đàn violon.

Trong lúc hai người đang ăn, đột nhiên có người tới quấy rầy.

Một nữ sinh tướng mạo khả ái đứng ở bên cạnh Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn một hồi, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

"À... Chị nhìn qua thật giống với Lạp tổng, em có thể cùng chị chụp bức ảnh không?" Nữ sinh xoắn xuýt một hồi vẫn làm ra quyết định.

Lạp Lệ Sa do dự một hồi, thấy Phác Thái Anh gật đầu, nàng mới trả lời: "Có thể a."

"Thật sao, cảm ơn." Nữ sinh chuẩn bị đến đây xem Lạp Lệ Sa quay phim, nhưng mà bị người của Sở Tích từ chối, hơn nữa nghe nói đoàn phim của Sở Tích sáng sớm hôm nay phải chạy tới vùng khác quay phim, cho nên bây giờ đã hơn nửa buổi sáng gặp được người có ngoại hình rất giống Lạp Lệ Sa, căn bản không nghĩ là Lạp Lệ Sa thật.

Nàng nghĩ nếu đã tới, không gặp Lạp Lệ Sa thì quá mức đáng tiếc, bất quá thấy một người có mấy phần giống Lạp Lệ Sa, có thể chụp hình lưu niệm một chút cũng tốt. Vì vậy mới nghe đồng bạn giựt dây làm ra hành động này.

Lạp Lệ Sa phối hợp chụp chung với nàng, chờ nữ sinh rời khỏi, đói bụng tiếp tục cùng Phác Thái Anh vùi đầu ăn điểm tâm.

Điện thoại di động của Phác Thái Anh đột nhiên bắn ra tin tức, là weibo của Cao Hàng vừa phát, nội dung là một tấm hình tự chụp, uyển chuyển biểu đạt quay phim khổ cực, cùng với tin tức đoàn phim buổi chiều mới lên đường đi vùng khác.

Phác Thái Anh quay đầu nhìn nữ sinh kia, tiếp đó kéo Lạp Lệ Sa trả tiền lập tức rời khỏi.

Hai người chạy ra mấy chục mét xa, Lạp Lệ Sa mới há mồm thở dốc dừng lại, nhìn Phác Thái Anh đầy không hiểu: "Ăn đang ngon, chạy cái gì a?"

"Không chạy thì không kịp mất." Phác Thái Anh cũng thở hổn hển, nàng dám cá nếu nữ sinh kia thấy được weibo của Cao Hàng, nhất định có thể đoán được người mới vừa cùng nàng chụp chung chính là Lạp Lệ Sa, đến lúc đó chỉ cần động tĩnh hơi lớn một chút, Lạp Lệ Sa nghĩ thoát thân cũng khó.

Quả nhiên, giờ phút này nữ sinh kia hét lên một tiếng lập tức chạy đến vị trí Lạp Lệ Sa dùng cơm vừa rồi.

Nhưng mà lại chỉ thấy bà chủ đang thu thập chén bát, ô hô ai tai than thở một tiếng mất mát trở về.

Đồng bạn của nàng oán trách nhìn: "Muốn chết a, không thấy Lạp tổng cũng đâu cần nổi điên, cậu có biết vừa rồi hét một tiếng chói tai, người cả tiệm đều nhìn chằm chằm chúng ta như bọn điên?"

"Tôi vừa rồi nhìn thấy Lạp tổng, tôi còn cùng nàng chụp chung. A ha ha ~" Nữ sinh lại hưng phấn ngửa mặt lên trời cười như điên, đột nhiên một cái tay chìa ra bịt miệng nàng: "Ưm, ưm ưm..."

"An tĩnh một chút!" Đồng bạn của nàng hận không thể tìm cái thùng rác, đem nàng vứt.

Nữ sinh gật đầu một cái, ngay sau đó đưa tới di động: "cậu xem cậu xem, tôi vừa rồi thật cùng Lạp tổng chụp chung."

"Người này bịt thành như vậy, con mắt nào của cậu nhìn ra nàng chính là Lạp tổng?" Ánh mắt khinh bỉ xem thường lần nữa tập kích về phía nàng.

Nữ sinh lại lật ra weibo của Cao Hàng: "cậu xem cậu xem, Cao Hàng nói đoàn phim buổi chiều mới đi vùng khác, cho nên Lạp tổng vô cùng có khả năng vẫn đang ở vùng này."

"Cho dù Lạp tổng đang ở vùng này,
Cậu cảm thấy Lạp tổng sẽ đến loại địa phương bình dân này dùng bữa sáng?" Ngữ khí oán trách, phối hợp một cái búng trán.

Nữ sinh xoa xoa trán bị búng, ủy khuất ngồi xuống: "Cậu nói cũng phải, khả năng thật sự là tôi lầm rồi..."

"A!!!"

Nữ sinh che lỗ tai, không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm đồng bạn: "Cậu kêu cái gì a?"

Đồng bạn đưa điện thoại di động cho nàng: "Đó thật sự là Lạp tổng, hơn nữa vừa rồi ngồi đối diện nàng chính là nữ thần của tôi. Trời ạ, cậu vừa rồi tại sao không mang tôi theo cùng? Tại sao, tại sao?"

"Khụ khụ, buông tay... Cậu sắp... siết chết... tôi!" Nữ sinh vỗ tay đồng bạn, cuối cùng đem cổ mình giải cứu khỏi ma trảo.

Nàng bình ổn tâm trạng kỹ lưỡng nhìn điện thoại di động của đồng bạn, phía trên có một bài đăng Phác Thái Anh vừa phát trên weibo.

Phác Thái Anh V: Lôi kéo Lạp tổng xinh đẹp đi ăn bữa sáng, trong lúc đó Lạp tổng còn bị người kéo chụp chung. Bất quá lý do của đối phương là 'Dáng dấp ngươi thật giống như Lạp tổng, tôi có thể cùng cô chụp chung không?' Vì thế Lạp tổng đến bây giờ còn đang chằm chằm nhìn gương buồn bực. 【 kèm hình】

Lạp Lệ Sa đúng là đang nhìn gương buồn bực, bất quá không phải buồn bực chuyện Phác Thái Anh nói, mà là vì nàng tự cho rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn bị người ta nhận ra, mặc dù không nhận ra toàn bộ, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh thuật ngụy trang của nàng không đủ tốt.

Trong lúc Lạp Lệ Sa buồn bực, bình luận bên dưới weibo Phác Thái Anh lại ầm ĩ lên một độ cao mới. Có người nhắn lại hóa ra mới vừa cùng nữ thần sát vai mà qua, còn có người ngâm cứu xem chuyện Phác Thái Anh cùng Lạp tổng ăn sáng có gì mờ ám.

Buổi trưa mọi người đều đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Lạp Lệ Sa dọn dẹp hành lý xong xuôi, thấy thời gian còn một tiếng nữa mới lên đường, vì vậy chậm rãi đi sang căn phòng cách vách.

Cách vách Trịnh Dư Khiết đang giúp Phác Thái Anh thu thập hành lý, bởi vì hoàn cảnh nơi đó không tốt lắm, hơn nữa còn là vùng xa xôi giao thông không phát triển, cho nên Phác Thái Anh không để cho Trịnh Dư Khiết đi theo, càng huống hồ Trịnh Dư Khiết trừ nàng ra còn mang trong tay nghệ sĩ khác.

Giúp Lạp Lệ Sa mở cửa chính là Trịnh Dư Khiết, thời điểm nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa rất rõ ràng hơi ngẩn người, vài ngày trước nàng cũng tới đoàn phim nhìn qua, nói thật nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa là mầm non không tệ, tuy rằng diễn xuất có một ít thiếu sót, nhưng tổng thể mà nói Lạp Lệ Sa so với những nghệ sĩ khác trên tay nàng nhìn càng có linh khí hơn.

Hơn nữa nàng tin tưởng đến khi Lạp Lệ Sa có thể vượt qua chứng sợ hãi ống kính, Lạp Lệ Sa sẽ đem cả giới giải trí khuấy đảo một mảnh thiên địa.

Nếu không phải do thân phận của Lạp Lệ Sa, Trịnh Dư Khiết đều sắp muốn chìa danh thiếp ra ký Lạp Lệ Sa về dưới cờ rồi.

"Trịnh tỷ, xin chào." Lạp Lệ Sa là đến tìm Phác Thái Anh, đột nhiên thấy Trịnh Dư Khiết ở đây, nàng bỗng dưng nảy sinh loại cảm giác yêu sớm bị chủ nhiệm bắt gặp, giọng nói không khỏi biến nhỏ.

Lạp Lệ Sa không nói chuyện lớn tiếng, Trịnh Dư Khiết cũng tự nhiên phối hợp nàng nhỏ giọng nói: "Chào Lạp tổng, là đến tìm Phác Thái Anh sao?"

Trịnh Dư Khiết vừa nói vừa né người nhường đường, mà Lạp Lệ Sa thò đầu thấy Phác Thái Anh đang sửa sang đồ đạc, nên cũng không có ý định quấy nhiễu nàng: "Ừ, không có chuyện gì trọng yếu. Anh Anh vẫn còn đang bận, tôi đi trước."

Trịnh Dư Khiết nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa rời khỏi trầm tư một chút, đến khi Phác Thái Anh kêu nàng mấy tiếng mới hoàn hồn lại.

"Trịnh tỷ, chị đang suy nghĩ gì?" Phác Thái Anh đã dọn đồ xong, vừa vặn nghe thấy có người ở cửa cùng Trịnh Dư Khiết nói chuyện, nhưng mà lúc nàng tới chỉ còn thấy Trịnh Dư Khiết ở cạnh cửa sững sờ mất hồn.

Trịnh Dư Khiết lấy lại tinh thần giải thích với Phác Thái Anh: "Vừa rồi Lạp tổng tới, thấy em còn đang thu dọn đồ đạc nên rời đi rồi."

"Vậy à, em đi xem một chút, có lẽ tìm em có chuyện gì." Vì vậy Phác Thái Anh liền không để ý ánh mắt tìm tòi của Trịnh Dư Khiết, thật nhanh chạy ra ngoài,

Đứng ở bên ngoài phòng của Lạp Lệ Sa, nhấn chuông cửa hai cái, bên trong không có bất kỳ tiếng động gì, Phác Thái Anh liền đưa tay chuẩn bị gõ cửa.

Nhưng mà vừa nâng cánh tay lên, cửa liền mở ra.

"Có chuyện gì không?" Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh hiển nhiên rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến Phác Thái Anh vừa rồi đang thu dọn đồ đạc, cho nên theo bản năng cho rằng Phác Thái Anh có phải gặp phiền toái gì tới nhờ giúp đỡ.

Phác Thái Anh ý cười không dứt: "Không có chuyện thì không thể đến tìm chị?"

"Dĩ nhiên có thể, vào đi." Lạp Lệ Sa mở toàn bộ cửa hoan nghênh Phác Thái Anh đến.

Trịnh Dư Khiết dựa trên cửa, nhìn cửa phòng cách vách đóng chặt, vẻ mặt nàng chậm rãi lộra ý cười nhàn nhạt.

Có vẻ không cần lại cả ngày lo lắng Phác Thái Anh ở trong giới này chịu ủy khuất nữa, Phác Thái Anh không chỉ học được làm thế nào bảo vệ bản thân, còn tìm được một người có thể bảo vệ nàng.

Trịnh Dư Khiết đóng cửa lại, nỗi lo luôn túc trực trong lòng cũng vì vậy buông xuống, cũng coi như không phụ sự ủy thác của bằng hữu, cô dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt rồi, nếu có kiếp sau cô nên nhớ, cô còn nợ tôi một bữa cơm.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Luyến: Không nên đắc tội nữ nhân, càng không nên đắc tội gái mập, các nàng trả thù ngươi đó là chí mạng!!!

Mạc Duẫn: A, Tiêu Luyến ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro