Chương 45: Ảnh hậu mưu hại Lạp tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa đi Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí, Lạp Lệ Sa cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Sinh hoạt của mọi người cũng trở về bình tĩnh như trước.

Phác Thái Anh hôm nay ở công ty nhận được một thư mời, là tổ tiết mục của show thực tế Hoa Tươi Dưới Ánh Mặt Trời đưa tới thư mời.

Sau khi Trịnh Dư Khiết xem qua, kỹ lưỡng phân tích một chút tình trạng gần đây của Phác Thái Anh, cuối cùng tìm Phác Thái Anh thấm thía trò chuyện một hồi: "Trước mắt em hoàn toàn không cần lên tiết mục để đề thăng nhân khí, cũng không cần đem thời gian hao phí trêи này, nhưng mà từ sau《 Thủy Kính 》 em liền mất tập trung, hẳn là còn chưa thoát vai. Chị nghĩ show thực tế lúc này có thể giúp em hóa giải một chút mệt nhọc trong lòng, cũng coi như vừa công việc vừa sinh hoạt."

"Em hiểu rồi, chị nhận tiết mục này đi." Phác Thái Anh cũng có thể cảm nhận được bản thân không ổn, thậm chí từng trộm hỏi Lâm Thiển, Lâm Thiển nói nàng trước kia cũng đã từng gặp qua tình huống nhất thời không thể thoát vai, hoặc là xin nghỉ ra ngoài du lịch nghỉ ngơi mấy ngày, hoặc là đổi bộ phim nào vui vẻ chút để thay đổi tâm trạng hiện tại.

Phác Thái Anh cũng nghĩ tới việc xin nghỉ mấy ngày, nhưng nếu đã có một tiết mục thực tế đưa tới cửa, vậy thì mượn show thực tế thả lỏng một thời gian đi.

Cùng lúc đó, trêи bàn làm việc Lạp Lệ Sa cũng bày một phần thư mời.

Lạp Lệ Sa mở ra nhìn nội dung bên trong, đại khái là một thư mời show thực tế.

"Lưu bí thư, cái này là chuyện gì xảy ra?" Lạp Lệ Sa ngẩng đầu vừa vặn thấy Lưu bí thư tiến vào đưa tài liệu, Lưu bí thư mấy ngày trước cùng Trương Hân trở lại, hai người xuất ngoại học bổ túc một chuyến, sau khi trở lại vậy mà đã lĩnh chứng ở nước ngoài luôn rồi, lúc Lạp Lệ Sa biết chân tướng nhìn trần nhà trầm mặc hồi lâu.

Lưu bí thư nhìn thư mời trong tay Lạp Lệ Sa, trong đầu thật nhanh điều ra kiến thức liên quan, ngay sau đó giải thích: "Đây là thư mời show thực tế hôm qua Trương đạo diễn Trương Khải Thiên tự mình đưa tới, nghe nói là tiết mục hot nhất hiện nay, người bọn họ mời đều là nhân vật đứng đầu các ngành nghề."

"Nói như vậy, tôi cũng coi như một nhân vật sao?" Lạp Lệ Sa tự giễu cười một tiếng: "Loại tiết mục này tôi không có hứng thú, khéo léo từ chối đi."

Lưu bí thư khẽ cười nói: "Thời điểm Trương đạo diễn đưa tới, tôi nói xa nói gần hỏi hắn, tiết mục hiện tại đã xác định khách mời có Thiên hậu Giang Ngữ Nhu, Tổng quán quân Trần Tử Hân trước đây không lâu vinh quang lấy được cúp thế giới thể thao điện tử, còn có tiểu hoa đán đang ăn khách Phác Thái Anh."

Lưu bí thư tận lực đem ba chữ Phác Thái Anh nói rất nhẹ, tựa như lông chim lơ đãng rơi vào lòng Lạp Lệ Sa.

"Cô nói tiết mục này hiện rất nổi?" Lạp Lệ Sa hướng Lưu bí thư hỏi, Lưu bí thư gật đầu: "Trong giới giải trí có thể làm diễn viên nhanh chóng nổi tiếng trừ tác phẩm lớn của đạo diễn danh tiếng ra, chính là show thực tế. Mà show thực tế này là tiết mục được yêu thích cao nhất, hay nhất trong mắt dư luận hiện nay."

Lạp Lệ Sa gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Có tiền thì phải kiếm, nếu tiết mục này đã không tệ, vậy để cho bọn họ làm càng thêm vang đi. Liên lạc Trương đạo một chút, tôi muốn đầu tư. Ngoài ra, tiết mục này tôi nhận tham gia."

Lưu bí thư nghe xong lời Lạp Lệ Sa không khỏi tức cười, một đường nín cười trở lại bộ bí thư, làm cho Trương Hân kinh ngạc không thôi.

Sau khi Lưu bí thư đi, Lạp Lệ Sa không liên lạc Phác Thái Anh, mà là gửi cái tin cho hảo hữu.

Lạp Lệ Sa: 【 Cầm hạng nhất về cũng không nói chúng tôi một tiếng, cậu về nước khi nào? 】

Trần Tử Hân (Nước chanh chán nản): 【 Tôi quên. Ngày hôm qua về nước rồi, vốn dĩ chuẩn bị đi tìm các cậu tụ họp một chút, nhưng có chuyện không phân thân ra được. 】

Lạp Lệ Sa: 【 Cậu chuẩn bị đi tham gia show thực tế? 】

Trần Tử Hân (Nước chanh chán nản): 【 Ừ, huấn luyện viên nói có thể mượn cơ hội thả lỏng chút. 】

Hai người trò chuyện thêm một hồi, Lạp Lệ Sa biết được một ít tin tức sau đó đóng điện thoại di động.

Lạp Lệ Sa không thích loại chuyện đem bản thân bại lộ trước mặt đại chúng như thế này, nhưng bởi vì có Phác Thái Anh nàng nguyện ý đi trải nghiệm, mà bây giờ biết hai người bạn thân của mình cũng đi, Lạp Lệ Sa yên tâm hơn chút.

Ít nhất hai người này sẽ không có không đáng tin cậy như đám Tiêu Luyến, Trái Táo, Trần Tử Hân mấy năm trước tìm được cha mẹ ruột, nhưng mà bọn họ đều có cuộc sống vô cùng tốt, cũng đều có con trai con gái của riêng mình, cho Trần Tử Hân một khoản tiền sau đó liền chẳng ngó ngàng gì tới.

Trần Tử Hân khi đó từng cam chịu sa ngã, ở bên ngoài lưu lạc phiêu bạc mười mấy năm, thật vất vả tìm được cha mẹ ruột, kết quả bọn họ có một gia đình tốt đẹp, duy chỉ có nàng không dung nhập được vào, mà người nhà kia tựa hồ cũng không nguyện ý để nàng dung nhập vào.

Trần Tử Hân đem toàn bộ khoản tiền kia cho viện trưởng cô nhi viện, nàng không có việc gì làm nên lên mạng chơi game bất kể ngày đêm, cuối cùng được huấn luyện viên hiện tại của bọn họ phát hiện, kéo nàng vào thi đấu chuyên nghiệp, cuối cùng đánh bậy đánh bạ đi lên con đường này.

Chưa từng cảm thụ được tình thân, sau khi bị người nhà một phen lạnh lùng đối đãi, tính tình so với những người khác càng thanh lãnh hơn.

Giang Ngữ Nhu chính là Thiên hậu giá rẻ Tiêu Luyến thường xuyên nhắc tới, dựa vào giọng ca vàng cùng gia tộc sau lưng trở thành Tân Tấn Thiên hậu rất được hâm mộ.

Giang Ngữ Nhu hẳn là người may mắn nhất trong cả đám, thân là thiên kim nhà giàu nàng bị bọn bắt cóc tống tiền mang đi, qua mấy phen trắc trở được quản gia tìm thấy trong cô nhi viện. Cho dù ở bên ngoài phiêu bạc nàng vẫn như cũ hồn nhiên khả ái, thích quấn Trần Tử Hân, hai người này quen nhau còn phải quy công cho Tiêu Luyến.

Năm ấy Tiêu Luyến chọc một đám kẻ ác lưu manh, lật đật chạy trốn vào bên trong hẻm cụt, sau đó Trần Tử Hân cứu Tiêu Luyến. Giang Ngữ Nhu chậm chạp chạy tới lầm tưởng Trần Tử Hân bắt nạt Tiêu Luyến, vì vậy nhân danh chính nghĩa, Giang Ngữ Nhu đem Trần Tử Hân đánh một trận.

Đến lúc Lạp Lệ Sa hoàn hồn, đã là xế chiều. Không có tâm tư đi nghĩ nhiều thêm, nhìn mấy phần văn kiện giải quyết hết các hạng mục lớn tồn đọng trước mắt của công ty xong, chuyện còn lại nàng giao quyền cho Lưu bí thư.

Lưu bí thư có thực lực, lại chỉ nguyện làm một bí thư nho nhỏ bồi bên cạnh Trương Hân, Lạp Lệ Sa liền không ngừng tăng lương cho nàng, lại không ngừng an bài cho nàng chuyện Phó tổng nên làm.

Đối việc này Lưu bí thư dở khóc dở cười, Trương Hân càng là không hiểu, vì sao chức vị giống nhau công việc lại khác nhau, tiền lương cũng khác nhau.

Chuyện muốn đi tham gia show thực tế, Lạp Lệ Sa không nói cho Phác Thái Anh, trừ việc tổ tiết mục nói giữ bí mật ra nàng cũng muốn cho Phác Thái Anh một kinh hỉ ngoài ý muốn.

Phác Thái Anh mấy ngày nay không quá bận, trêи căn bản đều đang nhìn xem các loại show thực tế, coi như trước thời hạn tìm hiểu một chút để chuẩn bị.

Nguyên bản rất khẩn trương Phác Thái Anh biết được Lâm Thiển và Quý Ngữ cũng sẽ tham gia, nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao có người quen ở cạnh nàng không đến nỗi một thân một mình đi vào hoàn cảnh xa lạ.

Nếu là ở kiếp trước, Phác Thái Anh hoàn toàn sẽ không cân nhắc những việc này, bởi vì chỉ cần rời khỏi Tô Vận nơi nào cũng đều là thiên đường.

Buổi chiều Lạp Lệ Sa ở lại công ty cho đòi mở họp khẩn cấp, nàng sắp phải đi tham gia show thực tế, chuyện công ty nhất định phải an bài thỏa đáng, hơn nữa đã chuẩn bị đối Tô Vận xuất thủ, tuy rằng trước mắt thực lực không đủ để đối kháng thế lực sau lưng Tô Vận, nhưng đủ để nuốt xuống một bộ phận sản nghiệp của Tô Vận.

Công ty quản lý của Chu Thi Hàm gần đây cũng xảy ra chút tình trạng, Chu Thi Hàm nói muốn đích thân điều tra, Lạp Lệ Sa hiển nhiên nhường ngôi cho nàng. Lạp Lệ Sa nghĩ đến việc bắt lấy tất cả công ty cùng sản nghiệp đang kinh doanh trêи tay, duy chỉ chưa từng nghĩ đến công ty quản lý kia, dẫu sao nàng đã nhận định Chu Thi Hàm là bằng hữu.

Nàng nghĩ qua chút thời gian nữa, chờ thời cơ chín mùi liền hoàn toàn giao trả công ty cho Chu Thi Hàm, nếu Chu Thi Hàm bận bịu sự nghiệp giới giải trí, nàng cũng sẽ giúp Chu Thi Hàm xem xét tuyển vào Phó tổng có năng lực.

Hội nghị kết thúc, đã là hơn 11 giờ. Lạp Lệ Sa cũng không muốn trở về, đi nhà Phác Thái Anh sẽ quấy rầy Phác Thái Anh nghỉ ngơi, trở về nhà mình nói không chừng sẽ quấy rầy Tiêu Luyến viết kịch bản, cân nhắc thiệt hơn một hồi cuối cùng quyết định ở phòng làm việc tạm một đêm.

Mấy ngày sau, show thực tế đã bắt đầu quay chụp.

Sáng sớm có nhân viên tổ tiết mục gõ cửa nhà Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đã thu thập thỏa đáng. Phác Thái Anh nhìn người quay phim đầy kinh ngạc nói: "Tại sao là chị?"

Ống kính quơ quơ, tựa như nói: Chính là chị đây!

Người quay phim đưa Phác Thái Anh một phong thư, Phác Thái Anh mở nhìn, hướng về ống kính nói: "Sáng sớm người quay phim bụng đói ục ục chạy tới quay cho tôi, cảm động vô cùng tôi nghĩ sẽ tự mình làm điểm tâm đãi nàng."

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa đang gánh máy quay, không nhịn được cười một tiếng: "Chị thật muốn ăn bữa sáng do em nấu sao?"

Lạp Lệ Sa lại quơ quơ máy quay, bày tỏ: Chị muốn ăn!

Nhưng nội tâm Lạp Lệ Sa thập phần kháng cự, người khác không biết tài nấu nướng của Phác Thái Anh, nàng chẳng lẽ không biết sao? Đáng thương dạ dày của mình, một hồi nữa sợ là phải gặp tai ương.

Bởi vì Lạp Lệ Sa tối qua mua rất nhiều thức ăn, cho nên tủ lạnh nhà Phác Thái Anh nhét đầy ắp, nhìn rất dễ để người xem hiểu lầm Phác Thái Anh "sống một mình" kỳ thực là tay bếp thiện nghệ.

Phác Thái Anh dè dặt cẩn thận đem thức ăn trong tủ lạnh lấy ra, Lạp Lệ Sa dùng ống kính quét qua những đồ bài trí khác trong phòng.

Tất cả khách mời đều nhận được nhiệm vụ vào ngày hôm qua, Lạp Lệ Sa biết được liền trước thời hạn đem nhà Phác Thái Anh dọn dẹp sạch sẽ một phen, còn mua chút hoa cỏ bày trong góc, nhìn nhà có vẻ tăng thêm không ít sức sống cùng sinh cơ. Như vậy cũng sẽ để Phác Thái Anh cộng điểm không ít trước mặt người xem.

Phác Thái Anh cầm rau cải và thịt đi phòng bếp, đứng cạnh cửa nghĩ một chút: "Sáng sớm hẳn nên ăn chút thức ăn thanh đạm."

Không chắc chắn hỏi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa gật đầu một cái, dùng khẩu hình nói với nàng: "Nấu cháo."

Phác Thái Anh khẽ cau mày: "Nguyền rủa?" (đồng âm)

Lạp Lệ Sa không nhịn được bật cười, dùng tay chỉ gạo trắng một cái: "Cháo."

"À à." Phác Thái Anh ngơ ngác gật đầu, nàng giờ phút này rất muốn che mặt rời khỏi. Trịnh Dư Khiết nói nàng giữ hình tượng thanh lãnh dễ phù hợp khí chất của nàng, hiện tại cứ gặp phải Lạp Lệ Sa liền phạm ngu xuẩn, hình tượng sợ là tan tành không còn một mảnh.

"Nếu không thì chị đi ghế sa lon ngồi trước một hồi đi, nấu cháo cần chút thời gian, đứng ở đây sẽ rất mệt mỏi."

Đang bận rộn Phác Thái Anh ngược lại quên mất ống kính tồn tại, càng quên hình tượng thanh lãnh của bản thân, chỉ thân thiết bảo Lạp Lệ Sa đi nghỉ trước.

Lạp Lệ Sa lắc đầu, nàng sợ đi xong phòng bếp không còn.

Nửa giờ sau, Phác Thái Anh hào hứng ngoắc tay, để Lạp Lệ Sa tới nếm thử cháo nàng nấu. Lạp Lệ Sa gánh máy quay, đang chuẩn bị đặt xuống húp cháo, Phác Thái Anh đứng trước ống kính cầm chén cháo đầy ắp: "Cần em tới đút chị không?"

Lạp Lệ Sa gật đầu một cái, Phác Thái Anh liền rất cao hứng bắt đầu đút Lạp tổng.

Lạp Lệ Sa húp miếng cháo đầu tiên, cố nén xung động muốn phun ra, đối Phác Thái Anh cười một tiếng.

Ăn hết một chén, Lạp Lệ Sa sống chẳng còn gì lưu luyến nhìn Phác Thái Anh: Nếu như em không phải vợ yêu của chị, chị khẳng định tố cáo em hạ độc mưu hại vợ mình.

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa ăn thật vui vẻ, nàng cũng nhìn cháo trắng trong nồi, thuận tay bới cho mình một chén: "Em cũng nếm một chút."

"Đừng..." Lạp Lệ Sa không kịp ngăn cản nàng, Phác Thái Anh đã húp vào một hớp.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Phác Thái Anh: A Sa, em trúng độc rồi. Liệu em có chết hay không...

Lạp Lệ Sa: Đi, Đi thôi, mình cùng đi rửa dạ dày.

Tiêu Luyến: Tuyến sự kiện này tôi cơ bản sống trong trí nhớ các nàng, hoặc giả là trong điện thoại di động. Mọi người nhớ nhớ tôi, ngàn vạn lần đừng quên tôi, hu hu hu...

Quả Đào: Được rồi, chớ ma khóc quỷ gào. Tôi đến bây giờ mới chỉ sống trong di động, tôi đã nói gì chưa?

Trái Táo: Ta hình như cũng vậy...

Tiêu Luyến ủy khuất bỉu môi: Hai tên độc thân cẩu các cậu dĩ nhiên không thèm để ý, hu hu ┭┮﹏┭┮

Quả Đào: Muốn đánh nàng không?

Trái Táo: Có! Lên đi

Quả Đào: Đánh đi! Bộc phát ai oán của độc thân cẩu chúng ta, hung hăng đánh chết tiểu tiện nhân này! Có CP giỏi lắm sao? Đánh chết cho tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro