Chương 58: Đại diện cho tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tử Hân đột nhiên biểu lộ muốn tỏ tình, hành động này làm các khách mời có mặt thậm chí cả cái tổ tiết mục đều kinh hãi.

Càng thêm tệ là Giang Ngữ Nhu, ánh mắt nàng nhìn Trần Tử Hân giờ phút này hận không thể nhào tới cắn xé đối phương.

Trần Tử Hân coi thường những ánh mắt kia, lẳng lặng nhìn đạo diễn chờ đạo diễn trả lời.

Đối với loại đề tài bùng nổ này tổ tiết mục cầu còn không được, đạo diễn lập tức gật đầu đồng ý. Trần Tử Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại di động lên bắt đầu quay video.

"Chúng tôi quen nhau đã rất lâu rồi, lâu đến mức cuộc đời tôi đã quen đến sự tồn tại của cậu. Tuy rằng EQ tôi rất thấp không biết lãng mạn, nhưng mà tôi sẽ đem tất cả tình yêu đều để dành cho cậu. Tràng tỏ tình này cũng không phải nhất thời hứng khởi, tôi chuẩn bị đã nửa năm, chiếc nhẫn cần dùng cho tỏ tình đã được đặt làm rồi, tôi biết cậu có mộng tưởng của cậu, tôi không cách nào hướng tất cả mọi người tuyên bố tôi thích cậu. Nhưng tràng tỏ tình này tôi hy vọng mọi người đều có thể biết. Bất kể cậu có chấp nhận hay không, tôi đều sẽ luôn luôn yêu cậu."

Ở thời điểm Trần Tử Hân thu video, mọi người tựa hồ đều không hẹn mà cùng trầm mặc. Nghe ngữ khí của Trần Tử Hân, nàng đây tựa hồ là công khai tuyên bố come out. Trừ Lạp Lệ Sa, mọi người đều đang bắt đầu suy đoán đối tượng come out của Trần Tử Hân.

Trần Tử Hân nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Thu xong rồi, đã thiết lập thời gian gửi, hiện tại chỉ cần im lặng chờ xem liệu nàng có tiếp nhận tôi hay không. Vẫn là câu nói kia, bất kể có chấp nhận hay không, tôi đều sẽ luôn luôn yêu nàng."

Lạp Lệ Sa tầm mắt quét qua Phác Thái Anh, tựa hồ nàng ban đầu tỏ tình còn không lãng mạn bằng đồ ngốc kia, có nên bổ lại một cái hay không?

Chưa kịp nghĩ kỹ, liền cảm giác có người ở sau lưng bóp mình, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Giang Ngữ Nhu: "Làm sao vậy?"

"Hu ~ cậu biết tên đó đang tỏ tình với ai không?" Giang Ngữ Nhu hy vọng Lạp Lệ Sa có thể nói cho nàng đáp án, nhưng lại sợ người Lạp Lệ Sa nói ra không phải nàng.

Lạp Lệ Sa xảo quyệt cười một tiếng: "Tôi không biết, ngốc tử nàng đầu óc không linh quang, nói không chừng đang hướng một ông chú bán than nào thâm tình tỏ tình cũng nên."

Ai bảo các ngươi tú ân ái, không ngược các người một cái, các người không biết ta cũng là người có tức phụ.

Giang Ngữ Nhu chính đang trong đau buồn, nào có chú ý đáy mắt Lạp Lệ Sa mang ý cười sâu xa.

"Ngốc tử nàng..." Giang Ngữ Nhu cả người đều xìu, mà dựa theo thứ tự hiện tại đã đến phiên nàng đi gọi điện thoại.

Lấy điện thoại ra lục soát danh bạ, Giang Ngữ Nhu tâm loạn như ma, trước khi không biết được rốt cuộc Trần Tử Hân hướng ai tỏ tình, cả trái tim nàng đều đang thấp thỏm.

"A lô? Tiểu Nhu Nhi, tìm tỷ tỷ chuyện gì? Có phải là đói? Cần tỷ tỷ đút no ngươi sao?" Giọng nói khinh bạc cùng lời nói làm người ta mơ màng, chọc cho đám người một trận đỏ mặt.

Ba người Giang Ngữ Nhu Trần Tử Hân cùng Lạp Lệ Sa thì đã thành thói quen, Giang Ngữ Nhu hắng giọng một cái: "Đứng đắn một chút, tôi hỏi cậu một vấn đề, hy vọng cậu nghiêm túc trả lời."

"Được a ~ mỗi một vấn đề của Tiểu Nhu Nhi, tỷ tỷ đều sẽ nghiêm túc đối đãi." Trái Táo vừa thưởng thức điểm tâm nhỏ mới làm xong vừa đáp lời Giang Ngữ Nhu.

Giang Ngữ Nhu dựa theo tổ tiết mục chỉ thị hỏi: "Xin hỏi, ở trong mắt cậu tôi là dạng người gì."

"Tiểu Nhu Nhi ở trong mắt tỷ tỷ đương nhiên là tiểu điềm tâm đáng yêu lại mê người rồi, Tiểu Nhu Nhi có đói bụng không? Tỷ tỷ chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi, có hứng thú tới thưởng thức không?"

Giang Ngữ Nhu chịu đựng không trợn trắng mắt, hít thở sâu sau đó trả lời: "Không cần, tôi còn phải làm việc, trở về trò chuyện sau."

Không đợi Trái Táo trả lời nàng đã cúp điện thoại trước.

Bấm cuộc điện thoại thứ hai, Giang Ngữ Nhu sờ cằm suy tính gọi cho ai thích hợp.

Tiêu Luyến đang ngủ bị một trận điện thoại đánh thức, thấy là Giang Ngữ Nhu phát tới, nàng dụi mắt một cái nhận: "A lô? Có chuyện gì không? Tôi đang ngủ trưa mà."

Nghe được hai chữ ngủ trưa Giang Ngữ Nhu liền cảm thấy không ổn, ngữ khí nhu hòa hỏi: "Hỏi cậu một chuyện, cậu cảm thấy tôi là dạng người gì?"

Tiêu Luyến bị Giang Ngữ Nhu hỏi vấn đề không biết từ đâu tới nhiễu cho có chút choáng váng, nàng trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Vừa vặn lúc này Sở Tích nghe thấy bên trong phòng có động tĩnh, thấy Tiêu Luyến đang sững sờ liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bạn tôi đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi tôi, cảm thấy nàng là dạng người gì." Tiêu Luyến nhỏ giọng nói cho Sở Tích.

Sở Tích nghĩ một chút hỏi: "Là Phác Thái Anh sao?"

"Không phải, là một người bạn khác." Tiêu Luyến vừa nghĩ nên làm sao trả lời vừa cùng Sở Tích tán gẫu.

Sở Tích đã hiểu, vì vậy nói với Tiêu Luyến: "Thận trọng một chút, nói tốt vào."

Tiêu Luyến bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, ngữ khí dị thường khẳng định hướng về điện thoại di động lớn tiếng nói: "Cậu là người tốt có chút bệnh tâm thần."

Sở Tích đỡ trán, Tiêu Luyến trả lời xong rất dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục cắm đầu ngủ trưa.

Giang Ngữ Nhu nghe Tiêu Luyến trả lời hận không thể bay trở về giết chết tiểu tiện nhân kia, đây coi là cái trả lời gì. Quả nhiên về sau gọi điện thoại cho Tiêu Luyến không thể chọn lúc tên kia đang ngủ.

Cuộc gọi thứ ba Giang Ngữ Nhu dứt khoát đánh cho người đại diện của mình, lần này trả lời chung quy bình thường chút, người đại diện nói mấy câu liên quan công việc, bất quá Giang Ngữ Nhu cuối cùng vẫn thất bại, dẫu sao đáp án ba người đều không giống nhau.

Kế tiếp là Quý Ngữ, nàng gọi cho tiền bối trong giới giải trí còn có người nhà cùng người đại diện, cuối cùng cho ra đáp án là: hậu bối dụng công tiến tới, đứa nhỏ có chút tùy hứng lại rất hiếu thuận, nghệ sĩ lười biếng không chịu tập gym còn rất tham ăn.

Rất rõ ràng, nàng cũng thất bại.

Lúc sau chính là Triệu Vũ, Triệu quyền vương lúc riêng tư cũng là loại hàng nhiều mặt, đáp án của hắn là: mãng phu không cần mạng, diễn xuất hơn người, hán tử đẹp trai một quả.

Tuy rằng so với mấy vị trước đó bình thường không ít, cũng phù hợp hình tượng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là thua.

Bản thân Tiêu Tử Ân chính là nghệ sĩ được công ty hình tượng hóa bao bọc, cho nên câu trả lời hắn nhận được liền rất xuất sắc: Bợm nhậu, dẹo, dáng dấp không tệ, tâm địa hiền lành, đồ hư hỏng.

Đáp án của hắn kỳ thực còn rất nhiều, nhưng bởi vì một số có hơi quá, cho nên đạo diễn yêu cầu cắt, tiếp tục gọi thêm mấy cuộc điện thoại, cho đến khi chọn ra được mấy đáp án không quá hủy hình tượng.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Lạp Lệ Sa, nguyên bản nàng cho rằng mình nhất định sẽ thua, nhưng bây giờ thấy tất cả khách mời cũng không ai qua cửa, đáy lòng nàng cũng không áp lực gì.

Nàng không chút áp lực nào gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho vị bình thường nhất trong số mấy người bạn thân.

Quả Quýt đang làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại từ Lạp Lệ Sa, bật thốt lên hô: "A Sa? Có chuyện gì sao?"

"Muốn hỏi một câu, cậu cảm thấy tôi là dạng người gì?" Đánh giá của bạn bè, Lạp Lệ Sa vẫn rất tò mò, vì vậy chịu nhịn tính tình chờ đợi.

Quả Quýt: "Dạng người gì? Thần giữ của muốn tiền không cần mạng, bất quá có đôi lúc vẫn rất nghĩa khí."

Lạp Lệ Sa trầm mặc một hồi: "Cảm ơn câu trả lời của cậu, chờ tôi trở về mời cậu ăn cơm."

"Ừ, cậu đi kiếm tiền đi. Thời gian của cậu quý giá hết sức, vài phút mấy triệu vào sổ. Tôi cũng không dám trễ nãi, trở về rồi trò chuyện." Quả Quýt lanh lẹ cúp điện thoại.

Lạp Lệ Sa có chút lúng túng nhìn điện thoại di động, mà những người khác hoặc là nhìn trời hoặc là nhìn xuống đất, làm ra một bộ "Tôi cái gì cũng không nghe được".

Cuộc gọi thứ hai Lạp Lệ Sa gọi cho Lưu bí thư, mặc dù là quan hệ cấp trêи cấp dưới, nhưng ngày thường âm thầm chung đụng lại rất hài hòa.

Lưu bí thư biết Lạp Lệ Sa đi tham gia show thực tế, hiện tại Lạp Lệ Sa gọi điện thoại tới nàng liền đề cao cảnh giác, đề phòng mình bị bẫy.

Quả nhiên nghe được Lạp Lệ Sa đặt ra câu hỏi không bình thường cho lắm: "Cô cảm thấy tôi là dạng người gì?"

"Lạp tổng muốn nghe lời thật hay lời giả?" Lưu bí thư đánh cái châm phòng ngừa.

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nói: "Lời thật."

"Nhà tư bản giống như chiêu tài mèo, hơn nữa Lạp tổng đối cấp dưới vô cùng tốt, nếu có thể tăng chút tiền lương thì càng tốt." Lưu bí thư cười khẽ.

Lạp Lệ Sa mặt đờ đẫn nhìn ống kính, nàng hình như thắng rồi, bởi vì đã có hai người trả lời đều quan hệ đến tiền.

Ngoài ý muốn thắng lợi làm Lạp Lệ Sa vui mừng, vì vậy đối Lưu bí thư nói: "Tiền lương nên tăng rồi, chờ tôi trở về làm."

"Cảm ơn Lạp tổng." Lưu bí thư xảo quyệt cười.

Lạp Lệ Sa nghĩ một chút, mình tới tham gia show thực tế, Lưu bí thư vì công ty đích xác bỏ ra rất nhiều, tăng lương cho nàng rất bình thường.

Tuy rằng Lạp Lệ Sa đã thắng, nhưng mà tất cả khách mời cùng nhau ồn ào lên, để cho Lạp Lệ Sa gọi nốt người cuối cùng.

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ chỉ đành gọi điện thoại cho Quả Đào: "Quả Đào, cô cảm thấy tôi là dạng người gì?"

"Người? Tôi cảm thấy cậu là cái máy đếm tiền. Đem tiền người khác lấy tới, đếm một chút thả vào trong túi mình. Đây chính là khác biệt duy nhất giữa cậu và máy đếm tiền." Ngữ khí khinh miệt của Quả Đào truyền tới.

Lúc Lạp Lệ Sa mới gây dựng sự nghiệp mỗi ngày bận rộn các nàng đều thấy trong mắt, vì vậy xem tiền như mạng bốn chữ này truyền ra giữa những người quen thuộc Lạp Lệ Sa, phàm là người hiểu Lạp Lệ Sa, nói chung đều sẽ nghĩ tới đoạn thời gian Lạp Lệ Sa gian khổ, cũng sẽ theo bản năng dùng bốn chữ này tới trêu nàng.

Lạp Lệ Sa sờ mũi một cái, bất đắc dĩ khẽ cười nói: "Hóa ra ở trong mắt các người, ấn tượng tôi để lại chỉ có tiền."

Sau khi tiết mục phát sóng, ấn tượng vô số người xem đối với Lạp Lệ Sa cũng là "tiền", Lạp tổng liền trở thành chiêu tài mèo, người đại diện cho nhân dân tệ.

Ngay lúc tổ tiết mục chuẩn bị tuyên bố Lạp Lệ Sa là người thắng duy nhất trong trò chơi này, mấy vị khách mời lại bắt đầu dụ dỗ, để cho Lạp Lệ Sa lại gọi thêm một cái, bọn họ tựa hồ rất muốn nghe đến đáp án khác.

Tuy rằng đều ngầm cảm thấy bất kể gọi bao nhiêu cuộc, kết cục Lạp tổng kết nối với tiền đều sẽ không đổi, nhưng mọi người vẫn là rất tò mò.

Lạp Lệ Sa thấy đạo diễn tỏ ý lại gọi thêm một cái, lần này gọi cho Sở Tích. Ban đầu quay 《 Thủy Kính 》 từng cùng Sở Tích tiếp xúc qua, ấn tượng của Sở Tích đối với nàng hẳn không chỉ dừng lại ở tiền.

Sở Tích thấy Lạp Lệ Sa điện thoại cho bản thân không khỏi rất nghi hoặc, vì vậy sau khi tiếp cuộc gọi Sở Tích giỡn chơi nói: "Đã trễ thế này, cô không làm thêm kiếm tiền? Nghĩ sao mà gọi điện thoại cho tôi?"

Lạp Lệ Sa chưa mở miệng, liền nghe được Sở Tích nói lời này, mọi người nhìn vẻ mặt khó phân biệt vui giận của Lạp Lệ Sa, bọn họ nỗ lực nín cười.

Lạp Lệ Sa nhỏ giọng ho khan, hắng giọng một cái hảo tính tình nói với Sở Tích: "Vốn là có chút chuyện muốn hỏi cô, hiện tại không cần thiết nữa. Tôi còn có việc, có rảnh rỗi trò chuyện tiếp."

Nói xong Lạp Lệ Sa không nói hai lời cúp điện thoại di động, nàng buồn bực đứng ở một bên, cho dù cuối cùng tổ tiết mục tuyên bố nàng là người thắng duy nhất, đáy lòng cũng cảm thấy là lạ.

Chờ trò chơi này kết thúc, mọi người cũng đều kết thúc công việc đi về ngủ.

Trêи đường về Lạp Lệ Sa nhỏ giọng ở bên tai Phác Thái Anh hỏi: "Nếu như hôm nay chị gọi điện thoại cho em, em sẽ nói thế nào?"

Phác Thái Anh cau mày suy nghĩ rất lâu, nàng ban đầu liên hệ với Lạp Lệ Sa chính là kim tiền, nếu nói ấn tượng Lạp Lệ Sa đưa cho nàng, Phác Thái Anh bật thốt lên: "Người có tiền tâm địa hiền lành. Bạn gái cấp bậc thổ hào."

Lạp Lệ Sa sắc mặt chợt đổi, đủ loại tư vị đảo quanh trong lòng, lẳng lặng ngước nhìn bầu trời: "Trước kia chị đã từng là một nghệ sĩ coi tiền tài như rác rưởi."

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa: Tôi thật sự là một nghệ sĩ coi tiền tài như rác rưởi.

Quả Đào: Ha hả

Trái Táo: Ha hả

TiêuLuyến: Ha hả

Quả Quýt: Ha hả

Sở Tích: Ha hả

Lâm Thiển: Ha hả

Quý Ngữ:Ha hả

Đạo diễn:Ha hả

Lạp Lệ Sa: Vợ ơi, bọn họ đều không tin chị. Ư hư hư~

Phác Thái Anh: Hừ ╭(╯^╰)╮ cho hai chị thêm chữ "Ha hả "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro