Chương 106: Nhen nhóm chiến hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106: Nhen nhóm chiến hỏa

Charles trên màn hình máy tính cong môi cười, đôi con ngươi màu lam lóe lên hào quang, hắn dùng một tràng tiếng Anh lưu loát nói: "Cô đúng là phúc tinh của tôi. Cô biết không, tôi thường hay nghĩ, nếu như không gặp được cô, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào đây."

"Giá trị cuộc sống của anh là dựa vào chính anh, tôi chỉ cung cấp cho anh điều kiện vật chất ưu việt mà thôi. Nếu như anh không tìm ra điểm mấu chốt, coi như tôi cho anh một núi vàng, thì cũng tốn công vô ích."

"Cho dù nói như thế nào, cô cũng giúp tôi nhiều lắm."

Phác Thái Anh tựa lưng vào ghế, nói: "Anh biết, tôi cũng không phải là Thánh mẫu, tôi làm tất cả mọi chuyện là có mục đích của tôi." Thứ nhất, nàng là đại cổ đông của Thế Tinh, có quan hệ trực tiếp đến tổn hại của Thế Tinh. Thứ hai, Thế Tinh nắm giữ cổ phần của Mạnh thị, tương lai sẽ là đối tác của Mạnh thị, Thế Tinh phát triển tốt không có chỗ xấu với Mạnh thị.

Charles gật gật đầu: "Tôi hiểu."

Nửa năm trước, Mạnh Khánh Đông từng gặp Charles, trong bữa tiệc, Mạnh Khánh Đông mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn cùng hợp tác với Thế Tinh. Bất động sản là một phần quan trọng của Mạnh thị, ông ta rất có hứng thú với hình thức kinh doanh internet bất động sản của Thế Tinh. Tháng mười hai năm nay Thế Tinh sẽ phát triển một hạng mục mới, Mạnh Khánh Đông đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội tốt được hợp tác với Thế Tinh. Khi đó Charles có biểu hiện đồng ý, Mạnh Khánh Đông mừng rỡ, ở trong cuộc họp ban giám đốc đã công bố tin tức này với các đổng sự, vì vậy tương lai của ông ta lại cao ngạo lớn mạnh không ít rồi. Tất cả mọi chuyện đều được làm theo ý của Phác Thái Anh, ban đầu là để ông ta khoe khoang khoác lác ở ban giám đốc, cuối cùng để ông ta ăn canh bế môn, từ từ bào mòn địa vị của ông ta trong lòng các cổ đông.

Đương nhiên, người cuối cùng hoàn thành phương án hợp tác này, chỉ có một người.

"Cô yên tâm, đến lúc đó, tất cả đều như cô mong muốn." Charles dựng ngón tay OK, thoạt nhìn có chút dí dỏm, "Những lão ngoan đồng kia, nhất định sẽ lau mắt mà nhìn cô đấy."

Nhân viên phòng HR nhìn thấy Phác Thái Anh thì vẫn dùng tư thái nịnh nọt như công chúa điện hạ, cộng với việc Phác Thái Anh có trình độ thâm sâu ở lĩnh vực tâm lý học, mỗi lần nàng xuất hiện đều kèm theo quầng sáng.

Căn cứ theo điều lệ công ty, mỗi năm Mạnh thị sẽ tổ chức ba lần họp ban giám đốc, hai lần đại hội cổ đông, ngoại trừ tình huống đặc biệt. Cuối tháng này vừa vặn là họp ban giám đốc, không ngoài dự đoán của Mạnh Khánh Đông, Phác Thái Anh chủ động tranh cử làm thành viên ban giám đốc, mà ông ta đương nhiên cũng không phản đối. Ban giám đốc đã sớm được Mạnh Khánh Đông thay máu, đã sớm không còn là thiên hạ xưng vương của nhà họ Phác nữa rồi, chẳng qua Phác Thái Anh cũng không có gian lận, bởi vì theo suy nghĩ của nàng, nàng bắt buộc phải tranh cử thành công. Về công, nàng có thực lực, về tư, nàng mới là người nối nghiệp chính tông.

"Thái Anh, con có thể để tâm chuyện công ty như vậy, ba thật sự rất vui vẻ. Tin rằng mẹ con dưới suối vàng biết được, cũng sẽ vui mừng." Sau khi kết thúc cuộc họp ban giám đốc, Mạnh Khánh Đông ôm lấy vai Phác Thái Anh, vỗ nhẹ.

Phác Thái Anh khéo léo tránh đi, tiến vào ban giám đốc chỉ là bước đầu tiên mà thôi, kế tiếp, nàng muốn nắm đằng chui, chính là chân chính có được địa vị quyết định ở đại hội cổ đông.

Sau đó, Mạnh Khánh Đông gọi quản lý của bộ phận HR vào văn phòng, đó là một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, tuổi trên 35, trên người tản ra mùi nước hoa Dior nồng nặc. Cô ta tất cung tất kính đứng trước bàn làm việc của Mạnh Khánh Đông, giống như nha hoàn thϊếp thân trước mặt Hoàng đế thời cổ đại.

"Tôi đã dựa theo chỉ thị của ngài, tận lực phân cho Phác tiểu thư nhiều nhiệm vụ khó khăn, nhưng mà Phác tiểu thư vô cùng lợi hại, mỗi lần đều hoàn thành rất nhanh, hơn nữa chưa bao giờ phạm sai lầm."

Mạnh Khánh Đông bực bội dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua một người phụ nữ tóc ngắn khác, nói: "Lưu Sâm thì sao?"

"Mạnh công tử...." Quản lý thoạt nhìn có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám nói, cường ngạnh nuốt trở lại.

"Không sao, cứ nói đi."

"Thái độ của Mạnh công tử rất tốt, tôi nhìn ra được, cậu ấy rất cố gắng, nhưng mà chưa nắm vững nghiệp vụ, hơn nữa, Mạnh công tử quanh năm sống ở nước ngoài, Hán ngữ không tốt lắm, tôi cảm thấy, phần việc này đã khiến cậu ấy cố gắng hết sức rồi."

Mạnh Khánh Đông có cảm giác ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh*, nhưng ông ta thân làm cha, từ nhỏ đã không thể nào quản con trai của mình, nói đến cùng vẫn luôn tự trách. Mắt thấy con trai thua kém con gái không hề ít, Mạnh Khánh Đông càng bực bội, tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không có lí do đề bạt Mạnh Lưu Sâm, thứ hai, dùng trình độ của cậu, Mạnh Khánh Đông cũng không có cách nào yên lòng giao Mạnh thị cho cậu.

* Ai kì bất hạnh: nói đến cảnh ngộ bất hạnh của người khác mà thấy bi ai. Nộ kì bất tranh: là nói ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

"Lấy kế hoạch làm việc quý sau, giao cho Thái Anh làm."

"A?" Quản lý có chút sững sờ.

"Tôi nói lấy kế hoạch làm việc quý sau giao cho Thái Anh làm, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?"

Quản lý vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, tôi nhớ rồi."

Công ty từng quý đều tổ chức hội nghị, tất cả các ban ngành đều phải báo cáo kế hoạch làm việc, Phác Thái Anh vừa mới gia nhập công ty không lâu, ngay từ đầu giao cho nàng nhiệm vụ quan trọng như vậy, chỉ cần nàng có một chút sơ suất, sẽ trở thành trò cười ở trước mặt các đổng sự.

Đợi hai người rời đi rồi, Mạnh Khánh Đông mới loạng choạng đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ, hai tay đan cùng một chỗ, đôi mắt híp lại thành một đường. Trong tay ông ta là chiếc điện thoại Vẻtur đời mới nhất, nhẹ nhàng cong khóe miệng: "Thu Bạch, không quấy rầy con chứ? Vậy là tốt rồi, cũng không có gì, chẳng qua hôm nay con không đến buổi họp ban giám đốc, thành viên hội đồng quản trị đều rất nhớ con. Ừ, được, lại nói tiếp, gần đây có chuyện cần con tự thân xuất mã, trừ con ra, ba cảm thấy có lẽ những người khác không làm được."

Lạp gia.

"Ba, không phải đã nói cuối tháng này cho con bắt đầu thực tập ở công ty rồi sao? Vì sao lại đột nhiên đổi ý?"

"Ba làm thế nào, đương nhiên có đạo lý của ba. Lệ Sa, con còn rất trẻ, rất nhiều chuyện con không hiểu." Ba Lạp nói, ông biết rõ lòng tự trọng của Lạp Lệ Sa mạnh hơn người khác rất nhiều, bây giờ đến tình hình quan trọng thì không cho cô chính thức tiến vào công ty, chính là không tín nhiệm năng lực của cô, cho nên liền bổ sung: "Năng lực của con rất mạnh, con chớ quên, tiếp theo con phải đối mặt với cả Lạp thị, không nắm giữ nhiều bản lĩnh thật sự thì không được, con định làm thế nào để đối phó với những lão già xảo trá kia? Được rồi, con quay về cẩn thận ngẫm lại đi, không được bực bội với ba."

"Con biết rồi."

Nhìn bóng lưng rời khỏi của Lạp Lệ Sa, mẹ Lạp lo lắng nói: "Lão Lạp, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Em sợ đến lúc đó Lệ Sa sẽ chịu không nổi."

Ba Lạp cầm tờ báo, đeo kính lão bắt đầu đọc, không đếm xỉa nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, em cũng không hiểu chuyện theo nó sao?"

"Chỉ là em cảm thấy, quan hệ của vị Phác tiểu thư kia và Lệ Sa tốt như vậy, nếu như anh thật sự làm như thế, có thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn nhỏ hay không?"

"Tình cảm?" Ba Lạp hừ lạnh một tiếng, "Ở trên thương trường, đến cha con cũng có thể phản bội, đừng nói là bạn bè. Em cho rằng, Mạnh Khánh Đông kia dựa vào cái gì mà từ một thằng ở rể không có đồng xu leo lên được vị trí như ngày hôm nay? Không có tinh thần sát phạt quyết đoán thì không thể nên chuyện. Tuy rằng bên ngoài khen chê hắn ta không đồng đều, nhưng thương trường như chiến trường, điểm này, anh có thể lí giải được hắn. Mạnh thị là một khối thịt béo, thịt đến bên miệng mà không ăn, anh đây mới là kẻ ngu."

"Thế nhưng mà...."

"Được rồi, được rồi." Ba Lạp không thể nhìn nổi bà vợ ưu sầu lo lắng của mình, "Anh biết em lo lắng chuyện gì, nhưng em phải hiểu được, tất cả những gì anh làm bây giờ, không chỉ vì Lạp thị, mà càng là vì Lệ Sa. Đạo lí mạnh được yếu thua trên thương trường thay vì để người khác cho con bé thấy được, không bằng để anh tự mình đến dạy nó."

Các cô từng là thiên chi kiều nữ không ai bì nổi, nhưng mà ở bên trong vũng bùn kinh doanh không chút lưu tình này, các cô chỉ là một hại bụi nhỏ bé. Đúng như lời ba Lạp nói, cho dù là cha con thân như chân tay thì cũng có khả năng trong chớp mắt trở thành kẻ địch chém gϊếŧ lẫn nhau. Huống chi là người tương nhu dĩ mạt của nhau.

Lúc về đến nhà đã là chạng vạng tối, Phác Thái Anh tẩy đi một thân mệt mỏi, đứng trong phòng bếp là Lạp Lệ Sa đang làm bánh ngọt ngon miệng. Trong quãng thời gian dài dằng dặc đơn điệu này, đây chính là ý nghĩa sinh tồn lớn nhất của Lạp Lệ Sa.

"Nhớ em không? Lạp phu nhân của em." Cô từ phía sau ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng một chút, thấy tâm trạng của Phác Thái Anh không tốt lắm, Lạp Lệ Sa cảm thấy khó hiểu. Phác Thái Anh cho đến bây giờ sẽ không phải là kiểu người mang tâm tình lúc làm việc về nhà, như bây giờ, khẳng định là chuyện không nhỏ. "Làm sao thế? Có chuyện gì không hài lòng à?"

"Một đoạn thời gian sau này, chị không thể có thời gian nấu cơm cho em ăn rồi."

"Chỉ vì chuyện này?"

"Nếu như không có chị ở đây, em nhất định cũng sẽ không ăn cơm đàng hoàng."

Lạp Lệ Sa không thể không bị bộ dạng nghiêm túc của nàng chọc cười, vốn tưởng là chuyện quan trọng như mạng người, ai ngờ được lại là vì chuyện này. "Chuyện này dễ thôi, sau này mỗi ngày ăn cơm ba bữa em đều sẽ chụp một tấm hình gởi cho chị, để chị xác định em có ăn cơm hay không, như vậy chị cũng yên tâm rồi nha."

Thấy Phác Thái Anh cong môi cười, Lạp Lệ Sa bưng bát đũa lên nói: "Thương Thương, chị có biết không, kì thật chị không phải là người thích hợp nói dối."

"Lời này nói như thế nào?"

"Tuy rằng chị có thể đoán được người khác nghĩ gì, nhưng chị lại không khống chế được lòng của mình." Bởi vì yêu nàng quá nhiều, cho nên dù nàng luôn trưng ra gương mặt lạnh như băng, thì cô vẫn có thể nhìn thấu hỉ nộ ái ố trên vẻ mặt bình tĩnh như nước kia.

"Gần đây công ty nghiên cứu một hạng mục mới, ba của chị định bước chân vào hàng ngũ y dược."

Đối với Phác Thái Anh mà nói, người trước mặt có thể làm cho nàng tín nhiệm một trăm phần trăm, nàng có thể nói cho cô biết tất cả tâm sự của mình, chỉ cần người đối diện muốn, nàng thậm chí có thể chủ động giao máy tính của mình cho cô, để cho cô biết rõ tất cả bí mật của nàng.

Lạp Lệ Sa gắp cho Phác Thái Anh một miếng xương sườn: "Đây là chuyện tốt mà." Thế lực của Mạnh thị càng lúc càng lớn, mấy năm gần đây y dược lại có xu thế phát triển, quyết định của Mạnh Khánh Đông không thể nghi ngờ chính là dệt hoa trên gấm cho sự phát triển của công ty.

"Phác thị từng có một vị đại cổ đông, năm đó chính là ông kề vai sát cánh với ông ngoại chị, cùng nhau tạo nên giang sơn Phác thị. Đáng tiếc sau đó hai người trở mặt thành thù, vị cổ đông kia tức giận bán sạch cổ phần công ty, từ đó về sau rời khỏi Phác thị, đoạn tuyệt tất cả qua lại với người Phác gia. Lần này thứ công ty chủ động mở rộng chính là một loại thuốc chống ung thư, cha chị cần cách điều chế, mà thứ này được vị cổ đông Phác thị kia nắm giữ."

"Cho nên, ý của cha chị chính là, muốn chị tìm cách lấy được cách điều chế đó." Chuyện của Phác Thái Anh và Mạnh Khánh Đông, Lạp Lệ Sa cũng biết một ít, chuyện hai cha con họ trở mặt với nhau cũng không phải là chuyện hay ho gì, Phác Thái Anh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

"Ngoại trừ chị. Còn có Hạ Lan Thu Bạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro