Chương 116: Mặc người định đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Mặc người định đoạt

"Chị." Lam Tuyết Ngô khôi phục tinh thần từ trong mạo hiểm lúc nãy, lập tức trở nên vui vẻ, bàn tay của cô bị Lạp Lệ Sa nắm chặt lấy, nói: "Như bây giờ, cảm giác giống như quyển tiểu thuyết trinh thám mà lần trước em đọc nha. Tên là gì nhỉ, đúng rồi, là "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông", bây giờ chúng ta bị nhốt ở chỗ này, vào không được ra không được, thật sự rất giống "Bão tuyết sơn trang", đúng là có chút sợ."

Mạnh Lưu Sâm đi bên người Phác Thái Anh, giống như một vệ sĩ, nói: "Đừng nói là bão tuyết, cho dù là vũ trụ diệt vong, có chị của anh ở đây, em không cần phải sợ."

"Dừng, anh Lưu Sâm, những lời này nên để em nói mới phải. Anh không nên xem thường chị của em, chị ấy không kém chị Phác chút nào đâu."

Có Mạnh Lưu Sâm và Lam Tuyết Ngô ở đây, thật ra cũng có thêm vài phần vui vẻ, bốn người không giống như đi thám hiểm, mà giống như đi du lịch. Sơn động rất dài, uốn lượn khúc chiết, giống như đi thế nào cũng không thể đến cuối động. Đi tới đi lui, cuối cùng lại giống như đang lòng vòng cùng một chỗ.

Bỗng nhiên.

"A!"

Tiếng thét này không phải đến từ Mạnh Lưu Sâm, cũng không phải Lam Tuyết Ngô, càng không phải từ Phác Thái Anh, mà là từ chỗ Lạp Lệ Sa. Nghe tiếng, Phác Thái Anh đang đi thẳng một đường phía trước đột nhiên dừng thân mình, bước nhanh vài bước chạy đến ôm lấy Lạp Lệ Sa đang mặt mũi đờ đẫn, trừng lớn hai mắt. Lam Tuyết Ngô cũng bị cô hù sợ, ở trong ấn tượng của cô nhóc, cô chưa từng nhìn thấy Lạp Lệ Sa như vậy, liên tục lùi về sau mấy bước, ôm lấy vai Mạnh Lưu Sâm, Mạnh Lưu Sâm vỗ vỗ lưng cô tỏ vẻ an ủi.

"Hạ, làm sao vậy?"

"Thả ra!" Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh ra, sức lực mạnh đến nỗi trực tiếp đẩy Phác Thái Anh ngã trên mặt đất.

Mạnh Lưu Sâm bước lên đỡ nàng đứng dậy, nàng lại ôm lấy cô.

"Hạ, chị là Thái Anh."

"Máu." Lạp Lệ Sa ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay chạm lên đống rơm rạ trên đất, Phác Thái Anh nhìn sát vào, phát hiện bên trên đỏ hoe, rất giống một vũng máu. Lạp Lệ Sa càng không ngừng run rẩy, cúi đầu nhìn hai tay mình: "Tôi gϊếŧ người, tôi gϊếŧ người...." Nói rồi cô đột nhiên phá lên cười ha hả, giống như ngu đần, rồi đứng bật dậy chạy về phía đối diện, muốn đâm đầu vào vách đá cứng rắn.

Phác Thái Anh ôm lấy cô từng đằng sau, Lạp Lệ Sa cuồng loạn lúc này, đừng nói là nàng, cho dù là Mạnh Lưu Sâm cũng không ngăn được.

"Cút!"

Lam Tuyết Ngô đứng một chỗ không biết làm gì, lắc đầu rơi nước mắt, cô không biết tại sao lại biến thành như vậy, rốt cuộc là chị làm sao vậy, chị muốn như thế nào đây.

"Chị!"

Người hét lên không phải là Lam Tuyết Ngô mà là Mạnh Lưu Sâm. Cậu nhìn thấy Phác Thái Anh đưa tay che lại chỗ tảng đá mà Lạp Lệ Sa muốn đập đầu lên, lập tức tiến lên cố gắng kéo Lạp Lệ Sa ra, Lam Tuyết Ngô cũng nổi lên dũng khí ôm lấy cô. Ngay lúc cậu nghe Phác Thái Anh nói với mình, Lưu Sâm, cậu đừng làm đau cô ấy, Mạnh Lưu Sâm cảm thấy mình rất muốn khóc. Cậu đột nhiên cảm thấy mình nên ngăn Phác Thái Anh đến nơi này, nếu không sẽ không xảy ra loại chuyện này, chị gái cũng sẽ không bị thương.

"Tôi gϊếŧ người, tôi gϊếŧ người. Ba, ba tha thứ cho con, ba!"

Nhìn Lạp Lệ Sa đột nhiên tinh thần thất thường, Mạnh Lưu Sâm không khỏi đau lòng: "Chị, không phải Lệ Sa cô ấy trúng tà rồi chứ?" Cậu nắm chặt tay cô, cẩn thận chu đáo nhìn thử, "Thế nhưng rõ ràng cô ấy có đeo nhẫn, không thể nào được, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên như vậy."

"Chị Phác." Lam Tuyết Ngô vừa lau nước mắt vừa chỉ chỉ bàn tay của Phác Thái Anh, "Tay của chị chảy máu rồi....."

"Không xong, em cũng quên mang theo băng gạc và thuốc nước, lỡ như nhiễm trùng thì làm sao bây giờ!" Mạnh Lưu Sâm buồn bực nói.

"Không có gì đáng ngại." Phác Thái Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy Lạp Lệ Sa đã có chút bình tĩnh từ trong lòng Mạnh Lưu Sâm, "Chờ một chút nữa, có lẽ sắp có người đến rồi. Mấy đứa đừng nhìn chằm chằm cô ấy nữa, để cô ấy được yên tĩnh một chút."

Môi của cô từ đỏ tươi biến thành trắng bệch, cái trán chảy từng trận mồ hôi, Phác Thái Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, để cô an lòng. Lam Tuyết Ngô ôm hai chân ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, dùng khăn mặt lau cái đầu đầy mồ hôi của cô. Mạnh Lưu Sâm đi lòng vòng xung quanh, ngóng nhìn người ứng cứu có thể mau chóng tìm thấy bọn họ. Cậu cúi người, đeo bao tay, đưa tay chạm lên thứ bột màu xám trên đống cỏ khô.

"Chị, hình như đây là bột kẽm."

"Bột kẽm?"

"Dạ." Mạnh Lưu Sâm gật gật đầu, lấy trong túi quần một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, lấy một ít bột bỏ vào đó. "Quay về kiểm tra một chút, thật sự quá kì lạ rồi, ở đây sao lại cho thứ này được chứ. Chị, cách chúng xa một chút, độc tính của thứ này rất mạnh."

Lạp Lệ Sa nhắm mắt, phát ra tiếng hít thở đều đặn, đã ngủ rồi. Mạnh Lưu Sâm cõng cô lên, mấy người bọn họ đi về phía cửa động.

"Hai đứa chờ ở đây, tôi lên nhìn thử một cái."

"Chị." Mạnh Lưu Sâm giữ chặt lấy nàng, "Em đi theo chị."

"Cậu ở lại đây." Phác Thái Anh cự tuyệt nói, "Chăm sóc Lệ Sa và Tuyết Ngô, tôi đi một lát rồi về."

Dọc đường đi lúc nãy Phác Thái Anh có quan sát, phát hiện ngọn núi này giống như mê hồn trận, đi tới đi lui, rất dễ khiến những ai không phân biệt tốt Đông Tây Nam Bắc bị lạc đường, không tìm thấy lối ra. Bỗng dưng, nàng phát hiện hai bên tảng đá bị lăn xuống có hai phần đất rất bằng phẳng, dùng một tấm vải che lên, còn chất lên đó rất nhiều rơm tạ. Nàng dời rơm rạ ra, xố vải lên, đưa tay sờ sờ, bật điện thoại di động lên để mình có thể thấy rõ hơn. Nàng phát hiện chỗ này rất giống một cánh cửa, xung quanh rất ghồ ghề, gập ghềnh, chỉ có một mình nơi này là bằng phẳng, còn có khe hở, lại hơi nghiêng, sẽ là cái gì nhỉ.

"Chị!" Tiếng gọi của Mạnh Lưu Sâm càng lúc càng gần, mãi cho đến khi xuất hiện trước mặt nàng, "Chị đến đây, chúng ta có thể ra ngoài rồi."

"Đã biết."

Tới ứng cứu là người của Thế Tinh, đương nhiên, không phải là Charles, cũng không phải hạng tép riu, mà là vệ sĩ tư nhân của Charles, tuyệt đối an toàn, cũng tuyệt đối không để lộ bí mật gì. Trên đường trở về, Lam Tuyết Ngô vẫn có chút thần sắc hốt hoảng, cũng không biết là bị dọa sợ do những biến hóa kì lạ trong sơn động, hay là vì chị gái đột nhiên thay đổi.

"Tuyết Ngô, em đưa chị em về nhà đi."

"Cái gì? Muốn cho chị ấy về nhà sao? Vì sao ạ?"

"Sắp đến sinh nhật của chị em rồi." Hình như Lạp Lệ Sa giận dỗi với người trong nhà, với tính tình của cô, chỉ sợ nếu không bức thì cô sẽ không nguyện ý về nhà đón sinh nhật.

"Đúng nha. Vậy được rồi, em đưa chị ấy về nhà trước, nhất định sẽ trả lại cho chị một người không tổn hao gì."

Lam Tuyết Ngô và Lạp Lệ Sa về nhà lớn Lạp gia, Mạnh Lưu Sâm theo Thái Anh quay về chung cư. Nhìn ra được, cả dọc đường Mạnh Lưu Sâm đều không mấy vui vẻ, cậu luôn có cảm giác mình không phải nam tử hán, vốn nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ chị gái, vậy mà lại để chị gái bị thương, lòng tự trọng của cậu bị đả kích. Phác Thái Anh đương nhiên nhìn thấu tâm tư của cậu, cho nên lúc cậu nói muốn theo nàng về nhà, nàng cũng không từ chối. Trước kia luôn cảm thấy Mạnh Lưu Sâm là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng thời gian trôi qua, Phác Thái Anh phát hiện cậu thật ra là một người có tâm tư tinh tế, ví dụ như động tác nhu hòa bôi thuốc, buộc băng gạc cho nàng của cậu, sẽ cho nàng cảm giác rất an toàn như một người đàn ông thực thụ.

Trước đây, có lẽ nàng chưa bao giờ có ý niệm này trong đầu dù chỉ một giây, cho đến bây giờ nàng chưa từng nghĩ qua, trên thế giới này, ngoại trừ Phác Thư Dã, sẽ còn có một người đàn ông, làm cho nàng cảm thấy an tâm như thế.

Ba giờ sáng, cả thành phố chìm trong yên tĩnh. Cậu đứng dậy đi hâm cho nàng một ly sữa tươi, đưa cho nàng.

"Cô ấy về nhà đón sinh nhật, còn chị thì sao?"

"Sao?"

"Em là nói, một mình chị ở đây, em lo lắng."

Nàng dở khóc dở cười: "Một quãng thời gian rất dài, tôi đều ở một mình đấy."

"Chị, em cảm thấy Lệ Sa không chỉ đơn giản là trúng tà, cô ấy là điển hình của dạng tinh thần thất thường, em cảm thấy, có thể cô ấy có khúc mắc nào đó chưa cởi bỏ, hoặc là trước đây gặp phải bất hạnh gì đó. Tóm lại, đây không phải là chuyện đơn giản. Hôm nay cô ấy có thể tự mình hại mình như thế, sau này khó nói trước loại chuyện này sẽ không phát sinh nữa, nếu như lần tới, cô ấy không phải tự mình hại mình, mà là trực tiếp gϊếŧ người, làm chị bị thương, vậy thì nên làm sao bây giờ?" Thần sắc của cậu rất lo lắng, "Em không phải có ý châm ngòi li gián tình cảm của hai người, em chỉ là thật lòng lo lắng."

"Chuyện này, cậu không cần lo lắng, cũng không hỏi nữa, lại càng không được để lộ. Tôi tự có chừng mực." Nàng vuốt lên huyệt thái dương, thần sắc mệt mỏi uể oải, "Trễ lắm rồi, cậu đến phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi đi. Còn nữa, đưa cái lọ thủy tinh kia cho tôi."

Sau khi kiểm tra, phát hiện thứ bột màu xám trong bình đúng là bột kẽm. Một nơi như thế lại xuất hiện bột kẽm, nhất định không phải là ngẫu nhiên. Nhớ đến cái cửa đá bằng phẳng ở sơn động, Phác Thái Anh cảm thấy, trong sơn động này cất giấu một bí mật được ai đó mai táng đã lâu, mà bí mật này, có liên quan đến chủ nhân của số bột kẽm đó.

Tại sao Chu Uẩn Hoàn lại nói cho nàng biết sự tồn tại của sơn động này? Ông là một người tham gia tầm bảo, vì sao năm đó lại không đi sâu điều tra hay là nhắc chuyện này với những cảnh sát điều tra vụ gϊếŧ người? Cái bí mật khiến ông muốn nói lại thôi đó là gì? Có quan hệ gì với Phác thị hay không?

Về kết quả lần tầm bảo năm đó, bên ngoài vẫn luôn tranh luận với nhau. Chu Uẩn Hoàn cũng vậy, Phác lão gia tử cũng vậy, không có bất kì ai nhắc đến chuyện này, đã như vậy, chính là không chối bỏ khả năng đã tầm bảo thành công. Có một loại khả năng khác, đó chính là tầm bảo không chỉ đơn thuần là tầm bảo....

Người con gái chưa bao giờ thất bại ở bất kì vụ án nào, lần đầu tiên cảm nhận được một loại khủng hoảng sâu sắc. Nàng cảm thấy, nàng đã đánh giá thấp Chu Uẩn Hoàn. Nàng giống như một con rối không có sinh mệnh, mặc người định đoạt, mà Chu Uẩn Hoàn, chính là người đứng sau bức màn thao túng tất cả.

Nàng bật máy tính lên, gõ một chuỗi số lên công cụ tìm kiếm, điều tra tất cả những chuyện trọng đại xảy ra năm đó. Hoạt động con lăn chuột, ánh sáng đỏ thẫm trong đêm tối càng thêm u ám phiền muộn. Ngón tay thon dài của nàng dừng động tác, từ con chuột dời lên màn hình. Tròng đen của nàng đột nhiên mở lớn, mi tâm nhíu chặt. Ước chừng ba phút sau, nàng đứng bật dậy, thậm chí không sửa sang đầu tóc rối bời của mình, chỉ để lại một mảnh giấy nhắn rồi lập tức rời khỏi nhà.

Đây là con đường đến nhà lớn họ Phác, vừa mới tảng sáng, quản gia ân cần hoan nghênh nàng, một đám người làm mặc quần áo thơm tho mượt mà khom lưng cúi đầu với nàng. Nàng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi vào phòng chứa đồ của căn nhà.

Nơi này gọi là phòng chứa đồ, nhưng thật ra đã được trang trí rất đẹp đẽ, khoát lên giữa không trung, là một vẻ rất khác biệt. Nơi này được sửa chữa khi Phác lão gia tử còn sống, không cho phép bất kì ai tiến vào, cho dù là Phác Hủy Vân cũng không có quyền được tùy ý ra vào. Sau khi Phác lão gia chết, Mạnh Khánh Đông hoài nghi có phải căn phòng này tàng chứa kho báu tiền tài tư nhân hay không, từng ba lần bảy lượt muốn cho người cạy cửa, nhưng ngại Phác Hủy Vân và Phác Thái Anh, cho nên ông ta chậm chạp chưa xuống tay. Mãi cho đến khi Phác Hủy Vân qua đời, Phác Thái Anh xuất ngoại, ông ta mới hành động, nhưng lại phát hiện trong này chỉ có một ít sách vở, thậm chí còn có đĩa phim, CD, mấy thứ đồ không có giá trị.

Phác Thái Anh không phải không biết "hành vi cường đạo" của cha mình, nhưng cũng không muốn so đo với ông ta. Ngoại trừ thư phòng thì nơi này là nơi mà ông ngoại hay đến lúc lúc rảnh rỗi. Nàng ở trước mặt đám người làm ném đá giấu tay này không cho phép bất kì ai tiến vào, Mạnh Khánh Đông cũng bị nàng châm biếm đến không còn mặt mũi.

Nàng lật tung bàn sách đầy bụi bặm trong phòng chứa đồ, thậm chí không nhớ chuyện phải mang khẩu trang, bụi bẩn bay vào mũi, khiến nàng không nhịn được mà ho khan, l*иg ngực cũng khó chịu theo.

Rốt cuộc. Nàng tìm được quyển sổ ghi chép dày có khóa mật mã. Khi còn nhỏ Phác Hủy Vân từng ôm nàng đi vào thư phòng tìm ông ngoại, nàng còn nhớ lúc đó ông dùng bút máy viết gì đó lên quyển sổ này, không còn gì để nghi ngờ, đây chính là nhật kí của ông. Nàng phủi lớp bụi ở trên xuống, nắm chặt trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro