Chương 122 + 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 122: Tâm như tro tàn

Tuyệt vọng là loại tư vị gì?

Là một người có tín ngưỡng mỏng manh, tin tưởng vững chắc ngọn lửa yếu ớt trong bóng đêm có thể nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp, tràn ngập hương thơm. Ngày đêm luân hồi, bỗng nhiên có một ngày, giống như trên một hòn đá bách độc bất xâm cuối cùng cũng nảy sinh mầm mống mới, dường như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đường hầm dài đằng đẵng. Nhưng lúc này bầu trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa to, xen lẫn bão tuyết mãnh liệt, đem nó tàn phá thương tích đầy mình, tìm không ra bất kì dấu vết đã từng tồn tại nào.

Là từ đêm tối đến tảng sáng, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, rồi lại từ mặt trời lặn đến đêm khuya, sau khi bình thản vượt qua hai mươi tư tiếng đồng hồ không có gì khác thường, tự cho mình là chúa cứu thế có thể khống chế vạn vật, lại đột nhiên biết được cảm xúc của mình, thậm chí là cuộc đời của mình đều bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay. Cao ngạo vốn có của bản thân, chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp đẽ mà người khác động lòng trắc ẩn tác thành mà thôi.

Phác Thái Anh mở to đôi mắt vô thần, nằm trên sàn nhà, nhìn trần nhà trắng tinh, mãi cho đến khi, Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, im lặng cúi xuống ôm lấy nàng, mãi cho đến khi, bầu trời nổi lên vệt sáng trắng bạc.

Lạp Lệ Sa không biết làm sao để hình dung cảm thụ của mình, loại bi thương cùng đau lòng này, sợ là phải ngược dòng quay lại rất nhiều năm về trước để tìm hiểu chuyện ngoài ý muốn kia. Cô cảm thấy mình cực kì vô dụng, Phác Thái Anh gần như cho cô tất cả cưng chiều, nhưng mà cô không có cách nào ngay lúc nàng thống khổ nhất cho nàng một chút an ủi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chán chường, nhìn nàng cô độc.

Lúc đó cô rất muốn nói với nàng, Thương Thương, chị khóc đi, khóc lớn một trận, trong lòng sẽ dễ chịu một chút. Nhưng mà cô phát hiện, sau khi trời sáng, Phác Thái Anh ngoại trừ không nói lời nào, lại có vẻ như không khác ngày thường là mấy, nàng vẫn như cũ đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, vẫn như cũ hâm cho mình một ly sữa tươi, vẫn như cũ nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Phác Thái Anh ngày hôm đó, so với bất kì ngày nào đều chật vật hơn, quầng thâm xanh đậm, tóc bồng bềnh, không có tắm rửa thay quần áo, so với nhà tâm lý học thích sạch sẽ như là hai người khác nhau.

Chẳng qua trước khi nàng ra ngoài, nàng vẫn luôn ôm chặt Lạp Lệ Sa, giống như hôm nay là tận thế, cũng giống như đây là cái ôm cuối cùng của hai người.

Cảnh sát nhanh chóng đến Mạnh thị làm rõ tình hình, vụ án này, đến tột cùng đúng là Mạnh thị làm hàng giả, hay là do gián điệp thương nghiệp dùng chuyện này vu oan hãm hại Mạnh thị, tóm lại cần phải điều tra cho rõ ràng. Người dính đến hạng mục này đều bị gọi đi lấy lời khai, Mạnh Khánh Đông thân là CEO của Mạnh thị đương nhiên không thể trốn khỏi một kiếp này. Chẳng qua vụ án này, Mạnh Khánh Đông xác thực minh bạch trong sạch, cho nên rất nhanh đã được thả. Sở dĩ không gọi Phác Thái Anh, thứ nhất là vì vụ án của Thôi Đình có ảnh hưởng rất lớn, Phác Thái Anh đã xây đắp nên hình tượng chính diện, vụ bắt cóc gần đây mà bọn họ đang phá rất hi vọng nhận được sự giúp đỡ của Phác Thái Anh. Hai là vì, cảnh sát phá án cũng cần dựa vào trí tuệ, cách điều chế là do Phác Thái Anh cầm về, về tình về lý, khả năng nàng dẫn lửa thiêu thân là rất thấp. Cho nên, dựa theo khả năng gây án từ cao đến thấp, cảnh sát tiến hành gọi tên theo trình tự.

"Hoài nghi tôi? Các anh có chứng cứ không?"

"Hạ Lan tiểu thư, trong hồ sơ vụ án đã viết rõ ràng, từng người có liên quan đều là đối tượng hoài nghi của chúng tôi, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi, đi cùng chúng tôi một chuyến." Nàng một đêm không ngủ, đôi mắt sưng đỏ, mặt mày trắng bệch dọa người, nhưng lại mắt điếc tai ngơ với lời của cảnh sát.

"Chuyện này không liên quan đến tôi." Nàng từ chối nói.

"Hạ Lan tiểu thư, xin cô phối hơp với công tác của chúng tôi. Có liên quan hay không, chúng tôi tự có phán đoán."

"Tôi đi với các anh."

Cảnh sát bị một giọng nói hấp dẫn, quay đầu lại nhìn về phía người kia. Thân ảnh yểu điệu này, đúng là Phác Thái Anh. Phía sau nàng là một cô gái mặc đồng phục công sở, đó là trợ lý của Hạ Lan Thu Bạch, vẫn luôn cúi đầu với Hạ Lan Thu Bạch, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại là không ngăn nổi Phác tiểu thư.

Vị cảnh sát lớn tuổi nhất đi đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: "Hóa ra là Phác giáo sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Phác Thái Anh cũng không muốn trò chuyện với bọn họ, đi thẳng vào vấn đề: "Hạng mục này, tôi là người chịu trách nhiệm, tất cả quá trình, không có ai rõ ràng hơn tôi."

Người cảnh sát gật đầu nói: "Vậy xin mời Phác giáo sư đi cùng chúng tôi một chuyến." Sau đó khoát tay với mấy cảnh sát trẻ đứng sau lưng, tỏ ý nên rời đi.

Rất nhanh, trong văn phòng khôi phục thanh tịnh vốn có, dù là một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Hạ Lan Thu Bạch mở ngăn kéo thứ hai, lấy ra một khung ảnh, trên khung ảnh l*иg một tấm hình, trên đó có ba người. Một người, tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ như hoa hướng dương. Một người, hạnh phúc như vị công chúa trong lâu đài. Còn lại một người, gương mặt lạnh lùng, nhưng không che lấp được trái tim nóng bỏng của nàng.

Đầu ngón tay của nàng chạm lên từng dung nhan của cả ba, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, tí tách, ướt đẫm một mảnh.

Mạnh gia.

"Cái thứ không có tiền đồ này!"

Mạnh Lưu Sâm trúng một cái bạt tay của Mạnh Khánh Đông, bởi vì không chuẩn bị trước mà lảo đảo hai bước, khóe miệng rịn ra một tia máu. Đỗ Linh thấy thế thì vội vàng tiến lên đỡ con trai, bảo cậu bớt tranh cãi.

"Thả con ra!" Cậu giãy khỏi cái ôm của Đỗ Linh, nói với Mạnh Khánh Đông: "Vì sao? Rõ ràng ba biết chuyện này không thể nào là do chị làm, vì sao ba lại không cứu chị ấy!"

"Đây là thái độ con nói chuyện với ba à!" Mạnh Khánh Đông nổi gân xanh, "Không học vấn, không bản lĩnh, chơi bời lêu lổng, sao ba lại nuôi một đứa con trai phế vật như con chứ! Nếu con có một nửa năng lực của Thái Anh, ba cũng không cần mỗi ngày lo lắng như vậy! Con hỏi ba vì sao, được, ba nói cho con biết, con không biết chuyện thuốc giả có phạm vi ảnh hưởng lớn bao nhiêu, một người gây chuyện không tốt, Mạnh thị chúng ta sẽ không có chỗ đặt chân ở thương giới này, mất đi lòng dân, không được bao lâu, Mạnh thị sẽ xong đời! Con cho rằng tại sao chị con lại làm như vậy? Còn không phải vì muốn cứu vãn danh dự của Mạnh thị à, chuyện này càng kéo dài, đối với Mạnh thị không có lợi gì. Con xem giá cổ phiếu công ty đã thành cái dạng gì rồi, cứ tiếp tục đi xuống như thế, không được mấy ngày thì đã bị diệt!"

Mạnh Lưu Sâm chán ghét liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Cho nên, ba để chị đi làm người chịu tội? Đem tất cả nước bẩn giội lên đầu chị ấy?"

"Câm miệng!" Mạnh Khánh Đông muốn đánh cậu, lại bị Đỗ Linh ngăn cản, Mạnh Lưu Sâm phẫn nộ nhìn ông ta, hai cha con bốn mắt trừng nhau. "Ba nói cho con biết Lưu Sâm, chuyện này không liên quan đến ba, không phải ba giội nước bẩn lên đầu nó, mà là chính nó tự nhận tội! Đây là lựa chọn của nó!"

"Đúng vậy đó Lưu Sâm." Đỗ Linh ôm lấy cậu, kiên nhẫn an ủi, "Chuyện này hoàn toàn không phải do ba con làm, con cẩn thận suy nghĩ một chút, chị con bản lĩnh như vậy, tại sao có thể để chúng ta khống chế? Con bé làm như vậy, là vì muốn bảo toàn cơ nghiệp của ông ngoại thôi. Nghe lời, đừng chống đối ba con, mau mau nói xin lỗi đi...."

Mạnh Lưu Sâm đẩy bà ta ra, bảo mẫu nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Đỗ Linh: "Đừng đυ.ng vào con!" Mạnh Lưu Sâm bước lên tiến gần Mạnh Khánh Đông vài phần, "Con hỏi ba, rốt cuộc ba có cứu chị hay không?"

Mạnh Khánh Đông lắc đầu, chắp tay ra sau: "Ba không cứu được."

Mạnh Lưu Sâm xoay vô lăng, tăng tốc độ lên lớn nhất, phóng như bay trên đường. Cậu thậm chí không tự mình đi hỏi Phác Thái Anh ngọn nguồn mọi chuyện, bởi vì từ đáy lòng mình, cậu luôn tin nàng, thiện lương như nàng tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện thiên thương hại lý như vậy. Cậu hận, hận thế giới vô tình này, hận người nhà lạnh lùng khắc nghiệt, bọn họ vốn là người thân như chân với tay, lại tính toán tất cả hận thù của nhau, đều bởi vì thứ mà có chết cũng không thể mang theo. Tiền.

Lúc nhìn thấy Lạp Lệ Sa, nước mắt của cậu ào ào tuôn xuống. Cuối cùng thì cậu cũng nhìn thấy người lo lắng cho chị gái giống như mình, cậu không bao giờ muốn đi cầu xin những người lạnh lùng vô tình kia nữa, không bao giờ muốn nữa.

"Tôi sẽ không để cô ấy ở trong đó chịu khổ."

Sau khi biết nàng bị tạm giam, cô cảm giác như cả thế giới của mình đều sụp đổ. Bởi vì cô đã từng làm cảnh sát, nên cô mới càng nhận thức rõ ràng cảm giác bị giam giữ. Mặc kệ bạn ở bên ngoài có thân phận tôn quý thế nào, chỉ cần bước vào căn phòng nhỏ bé chật hẹp kín mít kia, thì chính là người hèn mọn ở tầng lớp cuối cùng của xã hội. Không có bất kì ánh mắt nào nhìn bạn nhiều hơn một cái.

Nàng ôm hết một tội lỗi lên người mình, bởi vì mình thất trách, đã để lẫn penicilin vào thành phần của dược phẩm. Tin tức vừa ra, tất cả các nhà truyền thông đều bất chấp mọi thứ để đăng bài, thậm chí đem hình ảnh Phác Thái Anh của ngày hôm nay và ngày hôm qua ra để đối chứng, viết ra bốn chữ "ra vẻ đạo mạo", đâm sâu đau nhói trái tim Lạp Lệ Sa.

"Chuyện này rõ ràng không phải do chị làm, vì sao bọn họ không đòi lại công bằng cho chị...."

"Lưu Sâm, trước kia, tôi tận mắt nhìn thấy chị của cậu phá rất nhiều vụ án khó, vụ án vẫn chưa giải quyết. Người mà cô ấy muốn bắt, chưa bao giờ không bắt được. Hôm nay, cô ấy muốn nhận tội, càng không có người nào có thể ngăn cản. Cô ấy thông minh như vậy, cô ấy biết làm cách nào để loại bỏ tất cả nghi ngờ khỏi người mình."

Nghe Lạp Lệ Sa nói, Mạnh Lưu Sâm càng cảm thấy chán nản, đúng vậy, chị của cậu là một người khôn khéo, chuyện nàng cố ý muốn làm, thì ai có thể nghịch chuyển được đây?

"Lưu Sâm, cậu về trước đi, tin tưởng tôi, chuyện thành như vậy, không có người nào khó chịu trong lòng hơn tôi cả. Cho nên, tôi sẽ không để mình tiếp tục khó chịu. Tôi muốn cô ấy hoàn hảo đứng ở trước mặt tôi."

Sau khi Giang Hạ Qua biết chuyện thì lập tức lùi hội nghị, tụ hợp với Lạp Lệ Sa, bàn bạc đối sách, thông qua quan hệ, Giang Hạ Qua sắp xếp cho Lạp Lệ Sa gặp mặt Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh lại không muốn gặp bất kì ai. Kì thật Lạp Lệ Sa đã sớm đoán được kết quả này, lòng tự trọng của nàng mạnh như vậy, làm sao có thể để cô nhìn thấy một thân chật vật của mình. Lạp Lệ Sa cũng biết, sở dĩ Phác Thái Anh làm vậy, không hoàn toàn vì muốn cứu Mạnh thị khỏi nước sôi lửa bỏng, sau chuyện của Chu Uẩn Hoàn, nàng đã sớm thất vọng cực độ với Mạnh thị, sao có thể bồi thường cả tiền đồ tốt đẹp của mình. Tất cả mọi chuyện, đương nhiên có liên quan đến sự xuất hiện của Hạ Lan Thu Bạch vào ngày hôm qua.

"Lệ Sa, cô cũng đừng quá lo lắng, chắn chắn sẽ có cách."

Lạp Lệ Sa thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, trong mắt không còn chút thần thái, Giang Hạ Qua chỉ nghe cô nói: "Cô ấy nhất định ăn cơm không ngon, lần sau lúc gặp lại cô ấy, nhất định sẽ gầy đi rất nhiều...."


------------------------------------------------------------------

Chương 123: Đồng cam cộng khổ

Phác Thái Anh ngồi tù, đối với Lạp Nhất Hải mà nói chính là tin tức không tốt cũng không xấu. Từ lúc Phác Thái Anh về công ty, Lạp Nhất Hải liền coi nàng cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Từ sau lần trước Lạp Lệ Sa nhắc đến nàng, ông liền tiến hành điều tra kĩ càng toàn diện vị thiên kim Phác thị chính tông này, đây là một kình địch không thể xem thường, một khi nàng đứng vững gót chân ở Phác thị rồi, thay thế Mạnh Khánh Đông là chuyện sớm muộn mà thôi, một khi nàng thay ông ta lên làm chủ tịch, Lạp Nhất Hải muốn thu Phác thị về dưới tay là chuyện gần như không thể nào.

Việc này vừa truyền ra ngoài, Mạnh Khánh Đông liền bảo toàn công ty, ổn định giá cổ phiếu, ngày hôm đó liền ban tin cho dừng hết tất cả công việc của Phác Thái Anh ở Mạnh thị, tất cả oan ức đều do nàng gánh vác. Cổ dân từ trước đến nay không có chủ kiến, dễ dàng nước chảy bèo trôi, hành động "quân pháp bất vị thân" của Mạnh Khánh Đông đã tác động sâu sắc đến địa vị của Mạnh thị trong lòng cổ dân, giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại. Vì vậy, kế hoạch thu mua của Lạp Nhất Hải không thể không tạm gác lại.

Lạp Nhất Hải không liên lạc với Hạ Lan Thu Bạch, trên hợp đồng viết rất rõ, chỉ cần thu mua không thành công, hợp đồng liền coi như mất hiệu lực. Với Lạp Nhất Hải, chuyện này không hề thiệt thòi, vừa nhìn là biết đây là vở kịch lớn của một đương gia gia tộc. Quan hệ chị dâu em chồng của Hạ Lan Thu Bạch cùng Phác Thái Anh rất vi diệu, ông biết rõ, nguyên nhân có thể khiến Phác Thái Anh cúi đầu chịu thua, chủ động nhận tội không chỉ vỏn vẹn là vì công ty, phần lớn nguyên nhân nằm ở trên người Hạ Lan Thu Bạch. Chẳng qua ông cũng biết, mất đi Phác Thái Anh, càng khiến lòng dạ của Mạnh Khánh Đông thêm nóng nảy, cho dù bây giờ Mạnh thị khởi tử hồi sinh, cũng không chống đỡ được bao lâu.

Vòng tròn lẩn quẩn này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Ai cũng nói, chuyện tốt không ra đến cửa, tiếng dữ đồn xa. Lời này tuyệt đối không sai. Chu Uẩn Hoàn đeo kính lão, xem tin tức trên TV, trong lòng ngũ vị tạp trần. Từ lúc chuyện thuốc giả bị lộ ra ánh sáng, không chỉ có Mạnh thị, ngay cả ông cũng liên tiếp lọt vào vòng vây của phóng viên, phần lớn đều hỏi ông cảm thấy chuyện này thế nào. Ông vẫn luôn im lặng không đáp, mãi cho đến sau này khi phóng viên không biết chừng mực, vì nịnh nọt ông mà tiến hành công kích nhân cách của Phác Thái Anh, nói Phác Thái Anh lợi dụng sự tín nhiệm của ông mà làm ra chuyện thương thiên hại lí, đúng là vô sỉ. Ông đen mặt nói với bọn họ, Phác Thái Anh có vô sỉ hay không thì ông không biết, nhưng hành động lúc này của phóng viên bọn họ thì rất hèn hạ.

Ông hít một hơi, nói với trợ lý bên cạnh: "Để con bé vào đi."

Rất khác với lần đầu tiên ông gặp cô, bây giờ cô đã mất đi thần sắc lợi hại, vành mắt thâm xanh, cả người bị bao phủ bởi u ám phiền muộn, hoàn toàn không còn là cô gái xinh đẹp vẻ mặt hưng phấn của trước đây nữa.

Cô không hề quanh co, gọi một tiếng ông nội Chu thì liền khom lưng cúc cung nói: "Nhờ cậy ngài, cứu cô ấy."

Lúc trước Chu Uẩn Hoàn từng gặp Lạp Nhất Hải một lần ở một buổi đấu giá từ thiện, người đàn ông kia khẩu phật tâm xà, tiểu lí tàng đao, không phải loại lương thiện gì. Nhưng không ngờ con gái của hắn ta lại khiêm tốn hữu lễ, tự nhiên thanh thản như vậy. Lại nhớ đến Phác Thái Anh, Chu Uẩn Hoàn chỉ cảm thấy tạo hóa trêu người, hai cô gái đáng ra nên vô ưu vô lo này, đã đầu thai sai chỗ rồi.

"Nói thử lí do của cháu một chút." Cứu nàng? Cho dù Phác Thái Anh có bao nhiêu vô tội, nàng cuối cùng cũng là cháu gái ruột của Phác Tùng, lòng của ông sợ là không có cách nào rộng rãi như vậy, có thể bao dung vạn vật.

Cô đứng ngốc tại chỗ, đôi môi khẽ hé ra mấy lần nhưng rồi cũng khép lại, Chu Uẩn Hoàn nhìn dáng vẻ mất mát của cô, trong lòng cũng không dễ chịu, đành phải chủ động nói: "Chuyện này, cháu có thể đi cầu Mạnh Khánh Đông, thậm chí có thể cầu cha của mình, nhưng người cháu không nên tìm tới nhất, chính là tôi. Tôi không biết Phác Thái Anh đã kể chuyện của Phác Tùng với cháu được bao nhiêu, nhưng mối thù này, tôi không thể quên được."

Mạnh Khánh Đông cũng thế, cha mình cũng thế, bọn họ đều ước gì Phác Thái Anh có thể chịu thêm nhiều đau khổ một chút, làm sao có thể trông ngóng nàng mau chóng trở về. Mà Giang Hạ Qua, tóm lại vẫn là hữu tâm vô lực. Trước khi đến Lạp Lệ Sa đã nghĩ đến cả trăm lí do để nói với Chu Uẩn Hoàn nếu ông cự tuyệt mình, thế nhưng lúc nãy khi ông hỏi cô, cô lại không nhớ nổi một cái nào.

"Ông nội Chu, cầu xin ngài." Cô lại khom lưng lần nữa, cái khom lưng này, như trút xuống tất cả dũng khí của cô.

Ông đi đến trước mặt cô, nhìn tư thế hèn mọn của cô, thở dài nói: "Cháu vẫn nên trở về đi. Chuyện này, sợ là tôi đành phải bất lực."

Nếu như lần trước Chu Uẩn Hoàn đáp ứng Phác Thái Anh là vì muốn Phác Thái Anh trả lại cho mình một cái công đạo, như vậy bây giờ mình có thể cho ông được thứ gì đây? Tiền sao, Chu Uẩn Hoàn có thể dùng tiền đè chết Lạp thị. Quyền ư, bây giờ người cầu xin là cô, người được cầu là ông, so với ông, cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Người lo lắng cho Phác Thái Anh làm sao chỉ có một mình Lạp Lệ Sa, sau khi Charles nghe tin thì nóng nảy như khiến bò trên chảo. Sức ảnh hưởng của PSYJO khá lớn, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một người nước ngoài, rất nhiều chuyện căn bản không có tư cách nhúng tay. Sau khi Mạnh Khánh Đông tuyên bố tin tức dừng mọi công việc của Phác Thái Anh ở Mạnh thị, Charles liền giận dữ, bất chấp cái giá lớn mà hủy bỏ hợp đồng với Mạnh thị, thanh toán bằng giá tiền trên trời. Hắn phẫn nộ Mạnh Khánh Đông qua cầu rút ván, bỏ đá xuống giếng, nếu không có Phác Thái Anh, hắn căn bản không cần nhìn thêm Mạnh Khánh Đông lấy một lần, càng sẽ không giao hạng mục này cho Mạnh thị làm. Nhưng bây giờ gặp chuyện không may, người làm cha như ông ta lại chẳng quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt để chính thân sinh cốt nhục của mình hãm thân trong tù, thật khiến người ta buồn nôn. Nếu như bây giờ Phác Thái Anh đã không còn quan hệ gì với Mạnh thị, hắn cũng không cần phải băn khoăn nhiều, hắn muốn cho Mạnh Khánh Đông biết rõ, Mạnh Khánh Đông có thể thấy chết mà không cứu, hắn cũng có thể bôi xấu Mạnh thị, bôi xấu Mạnh Khánh Đông! Phác Thái Anh có ân tái tạo với hắn, ai muốn tổn thương nàng, Charles hắn là người đầu tiên không đồng ý!

"Charles, tôi biết anh có chút hiểu lầm với công ty chúng tôi, nhưng bây giờ đã tra ra manh mối rồi...." Mấy ngày nay, Mạnh Khánh Đông vẫn luôn không ngừng gọi điện tìm hắn, ý đồ ngăn cơn sóng dữ, làm hắn phiền muốn chết. Lúc trước hắn để nhân viên tiếp tân ngăn cản tất cả các cuộc gọi, nhưng không ngờ ông ta vẫn không chết tâm.

"Mạnh tiên sinh, tôi đã thanh toán tiền hợp đồng, ngài còn muốn thế nào?"

"Charles tiên sinh, không phải tôi muốn nói chuyện tiền hợp đồng với anh, tôi chỉ muốn anh có thể cho tôi một cơ hội giải thích, tôi tin, chỉ cần anh nghe xong lời giải thích của tôi...."

"Đủ rồi!" Hắn lạnh giọng cắt ngang, "Thực ra Mạnh tiên sinh à, tôi đối với công ty của các ông, không có chút hứng thú nào, tôi đáp ứng hợp tác với các ông, chẳng qua là nể tình lệnh thiên kim mà thôi."

Mạnh Khánh Đông đương nhiên không ngờ Charles sẽ nói như vậy, theo suy nghĩ của ông ta, Phác Thái Anh chẳng qua chỉ có chút khôn khéo, há có thể ngờ rằng nàng có liên hệ bí mật với Charles.

"Charles tiên sinh, chuyện này...."

"Mạnh tiên sinh, sau này tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với Mạnh thị các ông. Tôi nói đến đây thôi, hi vọng ông có thể tự giải quyết cho tốt, không cần tự rước nhục vào thân."

Sau khi cúp máy, Charles nhớ đến lần đầu tiên gặp Phác Thái Anh, nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp tự tin của nàng, tâm như sóng trào. Sự xuất hiện của cô gái này, thắp lên ánh nến bừng sáng cuộc đời của hắn, làm một nền tảng kiên cố cho tiền đồ của hắn. Nàng thông minh, lương thiện, không sợ lâm nguy, khiến hắn yêu thích, khiến hắn bội phục từ nội tâm. Nhưng mà sự yêu thích này không liên quan đến tình cảm nam nữ, đối với Charles mà nói, Phác Thái Anh đã sớm thân thiết hơn người thân. Bọn họ là dây leo và cây mây, sống nương tựa vào nhau.

Chu Uẩn Hoàn tháo kính lão, vuốt lên mi tâm, hôm nay lại là một ngày mưa gió, sấm chớp ầm ầm. Thời tiết mấy ngày nay vẫn luôn không tốt, khiến tâm tình của ông cũng sa sút theo.

"Chủ tịch, hôm nay phòng bếp đã chuẩn bị món thị dê xào cay mà ngài thích nhất, còn có cá chần nước sôi dưa chua, đã mang đến cho ngài, hay là ngài qua ăn một chút đi?"

Chu Uẩn Hoàn lắc đầu: "Thôi, hôm nay không có khẩu vị, các cậu ăn đi. Không cần để ý đến tôi."

Ở trong trường đua tư nhân của Chu Uẩn Hoàn có một phòng nghỉ, trang trí xa hoa, phong cách cao nhã, phần lớn thời gian ông đều làm việc ở chỗ này, nghỉ ngơi ở chỗ này, rất ít khi trở về căn nhà không có mùi vị của nhà kia. Thời gian trôi qua, ông đã sớm hòa thành một thể với trường đua ngựa, coi như đó là một chút an ủi tâm hồn trong cuộc sống không thú vị của ông.

Hôm sau ông thức dậy rất sớm, bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng sắc trời vẫn u ám, sau khi ông ăn sáng thì liền đến thư phòng xem mấy quyển sách cũ, lật đi lật lại, nhưng không đọc nổi chữ nào. Ông không gọi trợ lý, đuổi khéo vệ sĩ đi, quyết định một mình đến thành bắc đi dạo giải sầu.

Vừa mới ra khỏi trường đua ngựa không xa, ông nhìn thấy cô ngồi bên cạnh bồn hoa, cả người ướt đẫm, tóc tai tán loạn. Ông dụi dụi mắt, xác định mình không có nhìn lầm, sau đó liền bước nhanh chân đi đến. Không vì điều gì khác, đơn giản vì giờ phút này cô quá mức chật vật, cực kì giống một kẻ ăn xin không có nhà về, một người bi quan đã mất đi hi vọng với cuộc sống, cực kì giống ông của mười mấy năm về trước.

"Lệ Sa."

Cô đứng dậy, thấp giọng gọi: 'Ông nội Chu."

Lòng ông mềm nhũn ra, vươn tay sờ sờ mái tóc của cô, vẫn còn ẩm ướt: "Cháu chờ tôi?"

Cô lắc đầu: "Cháu không muốn tạo thành quấy nhiễu cho ngài."

"Ôi. Nhưng cháu có biết không, cháu bây giờ đã tạo thành quấy nhiễu cho tôi rồi đấy." Từ sau cái ngày mà cô đi tìm ông, tâm thần của ông có chút không tập trung, trong đầu đều là chuyện của Phác Thái Anh. Bây giờ đi ra ngoài giải sầu, lại nhìn thấy cô chật vật không chịu nổi thế này, còn không phải là trong lòng bị quấy nhiễu à. Lòng của ông đã sớm rối loạn rồi.

"Thực xin lỗi."

"Cháu đứa bé này, nếu tôi không ra ngoài, cháu định làm thế nào? Cháu vẫn đứng chờ ở đây sao?"

Không biết cô đang nghĩ gì, cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Cháu không muốn trở về." Lạp Lệ Sa dụi mắt, "Kì thật trong lòng cháu biết rất rõ, cháu không làm được gì cả. Thế nhưng cháu không muốn lúc cô ấy đang phải chịu khổ, mình lại ngây ngốc ngồi ở nhà, hưởng thụ tự do, hưởng thụ an nhàn. Tuy cháu có thể không được gặp ngài, nhưng ít ra đứng ở đây, cháu có thể cảm giác được mình không phải là phế vật, để cho cháu cảm thấy, ít ra cháu vẫn đang cố gắng."

Chu Uẩn Hoàn có chút động tâm, nhưng cũng không nói gì.

"Cháu, thật lòng cảm ơn trận mưa to ngày hôm qua, có lẽ là ông trời ban ân cho cháu, cho cháu một cơ hội đồng cam cộng khổ với Thái Anh."

"Lệ Sa, trước kia tôi không quá hiểu chuyện của cháu và Thái Anh. Dùng góc nhìn của thế hệ chúng tôi mà nói, đó là làm trái luân thường. Nhưng các cháu có thể một lòng vì đối phương, phần chân tình này, quả thực khiến tôi cảm động. Lời của cháu, khiến tôi rất đồng cảm, một đoạn tình cảm trắng noãn không tì vết như thế, tôi cũng từng trải qua. Đáng tiếc, trên thế giới này, người bằng lòng yêu nhau có rất nhiều, nhưng cam nguyện cộng khổ lại quá ít. Phác nha đầu có được cháu, là phúc khí của con bé."

Lạp Lệ Sa nói: "Ông nội Chu, Thái Anh khiến cháu biết rõ, cháu cũng đáng giá được yêu thương, đáng giá được che chở, cô ấy khiến cuộc sống của cháu không đơn thuần chỉ là sống nữa, mà là sống để hạnh phúc. Gặp phải cháu, không phải là phúc khí của cô ấy. Nhưng gặp được cô ấy, là cháu đã dùng hết tất cả may mắn của đời mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro