Chương 126 + 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 126: Lễ Lan Nguyên Chỉ

"Em đang yêu đương."

Lần đầu tiên Hạ Lan Thu Bạch cảm thấy Mạnh Lưu Sâm gần gũi như vậy, hoặc đúng hơn là rất dịu dàng. Rút đi một thân bất cần đời, chính thức trở thành một người đàn ông hàm súc ý vị. Không phải vì cậu đã nhuộm tóc thành màu đen, cũng không phải vì cậu mang giày da, mà là một loại hào quang tản ra từng bên trong.

Chẳng qua hai chữ yêu đương này, hoặc ít hoặc nhiều đều tác động đến lòng của nàng. Yêu đối với người khác mà nói có bao nhiêu tốt đẹp, đối với nàng thì có bấy nhiêu bi thảm. Bỏ ra một quãng thời gian dài như vậy nàng vẫn không hiểu, vì sao thứ mà người khác dễ dàng có được đó, lại trở thành ước mong xa vời đối với nàng.

Nhưng mà nàng vẫn cởi mở nở nụ cười, nói: "Vậy rất tốt."

"Từ khi em sinh ra, em liền được định là người không được chào đón, lúc có giá trị lợi dụng thì em là một quân cờ, sau khi mất giá trị lợi dụng, em chính là ngôi sao chổi dư thừa. Có người sẽ cảm thấy thương hại em, nhưng không có ai tiếc hận vì em. Em thường xuyên cảm thấy, trên thế giới này, em rất may mắn, bởi vì em có một người cô yêu thương em, nhưng em cũng cảm thấy, em rất không may mắn, vì em rõ ràng có cha có mẹ, nhưng bọn họ lại chưa từng yêu em. Không bằng những đứa trẻ vừa ra đời đã không thể nhìn thấy cha mẹ, ít nhất bọn chúng cũng có thể sống ảo tưởng tốt đẹp của mình, có thể tưởng tượng được cha mẹ yêu thương."

"Chẳng qua đối với em mà nói, sự tồn tại của cha mẹ, chỉ là để nhắc nhở rằng em không phải là người được chào đón, được coi trọng. Lúc em học trung học phổ thông, từng rất yêu một cô gái. Chuyện này, em chưa từng kể với bất kì ai, em chỉ cảm thấy, chỉ cần em không nhắc đến nó, thì nó liền có thể biến mất khỏi kí ức của em. Đáng tiếc câu thành ngữ lịch cửu di tân* này không phải chỉ nói tùy tiện mà thôi. Cô ấy cũng giống như cái tên Angel của mình, xinh đẹp, thuần khiết, lương thiện như một thiên sứ. Phụ huynh nước ngoài rất cởi mở, sau khi cha mẹ của Angel biết cô ấy có bạn trai cũng không tức giận, ngược lại còn bảo em đến nhà họ ăn cơm. Thế nhưng em rõ ràng cảm nhận được, cha mẹ cô ấy hình như không thích em."

*Lịch cửu di tân: ý nói sự vật, sự việc đã qua một thời gian dài nhưng vẫn không hề phai mờ, càng thêm hiện rõ, càng có giá trị.

"Nhưng không sao cả, đã yêu nhau thì sao có thể để mấy chuyện này ngăn cản, chị có có đúng không? Lúc đó em nghĩ như vậy đó. Mãi cho đến năm cấp ba, mẹ Angel đến trường tìm giáo viên, nói chuyện của bọn em cho chủ nhiệm lớp. Angel tức giận mà kéo mẹ cô ấy ra ngoài, em vốn định tiến lên giúp cô ấy giải thích với mẹ, nhưng em nghe được mẹ cô ấy nói một câu, một đứa trẻ hoang đến cha mẹ ruột cũng không cần thì có chỗ nào tốt? Lúc đó em mới hiểu được, có một vài chuyện không phải em cố gắng là có thể thay đổi, cho dù cô có thân thiết với em hơn nữa, thì ở trong mắt người ngoài, bà không thể nào biến thành mẹ của em."

Giọng nói của cậu bình thản như nước, không mang theo chút cảm xúc nào, giống như người xưa trong câu chuyện này không có chút liên quan nào đến cậu.

"Chị dâu, chị có bao nhiêu khổ sở, em biết, em hiểu. Nhưng nếu như không khổ, nó còn được gọi là cuộc sống sao?"

Hạ Lan Thu Bạch nhìn cậu, trong lòng chua xót. Nàng không biết mình đau nhức vì điều gì, là vì tâm sự của mình bị vạch trần trần trụi trước mắt người khác, hay là vì lúc nghe người khác nói nàng khổ thì cảm giác ấm ức ẩn nấu trong lòng bỗng nhiên phát tán.

"Giống như, em bởi vì cảm động mà lựa chọn ở cùng một chỗ với cô gái em không thích, là vì muốn cho cô ấy, cũng như cho bọn em một cơ hội. Như vậy chị có thể cũng cho chính mình một cơ hội được hay không?"

Lúc rời đi, Mạnh Lưu Sâm nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, cảm thấy cực kì khổ sở. Cậu nhớ đến những lời mà Phác Thái Anh nói với cậu trên máy bay, nàng nói với cậu, Lưu Sâm, tôi là tội phạm gϊếŧ người, cái nút năm đó, là do tôi ấn xuống. Chính câu nói đó, đã khiến cậu không thể nhịn được mà rơi nước mắt, khiến cậu liều lĩnh kéo nàng vào lòng mình.

Cậu thừa nhận, cậu là một người cực kì ích kỉ, vì huyết thống cũng tốt, vì tình cảm thiên vị cũng tốt, cậu không có cách nào nói bí mật này cho Hạ Lan Thu Bạch biết, chỉ có thể thay Phác Thái Anh, để bí mật này, vĩnh viễn ghim sâu vào lòng.

Lam Tuyết Ngô hỏi cậu, Phác Thái Anh là người kiên cường như vậy, tại sao lại bị chuyên này dây dưa mười năm, rồi tại sao ngày hôm nay của mười năm sau lại làm ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy, khiến cho người ta cảm thấy nàng đã hoàn toàn thay đổi. Cậu chỉ có thể cười, bởi vì cậu không có cách nào nói cho cô biết, là nàng tự tay ấn xuống cái nút đó, để chín sinh mệnh trẻ tuổi, bao gồm cả Phác Thư Dã hoàn toàn biến mất.

Mạnh Lưu Sâm nghĩ, có lẽ Phác Thái Anh bây giờ, điều muốn nhìn thấy nhất, chính là Hạ Lan Thu Bạch có thể một lần nữa thức tỉnh. Cho nên với tư cách là em trai, chuyện cậu có thể làm, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

Một đoạn thời gian rất dài, Mạnh Lưu Sâm ép mình không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cố gắng sống, mãi cho đến ngày đông chí, cậu ở nhà làm sủi cảo, vỏ mỏng nhân nhiều, ngay cả nước súp cũng tràn ngập mùi thịt. Cậu nghĩ, cho dù thế nào, cũng phải đi xem Lạp Lệ Sa một lần, Phác Thái Anh đã biến mất khỏi thành phố này, nhưng tình yêu của nàng không có biến mất, trong dòng thời gian trôi đi, cậu muốn thay nàng kéo dài phần tình thâm này.

Cậu là người nghiêng về phía chị ruột, nhưng mà khi cửa nhà được mở ra, lúc cậu nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy không thể hình dung nổi của Lạp Lệ Sa, cái cảm giác đau lòng này đã vượt qua tình thân trong lòng cậu, phóng mạnh ra ngoài. Môi của cô trắng bệch, vành mắt xanh đen, cả người như một tờ giấy trắng, giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ bị gió thổi bay. Cậu đỡ cô ngồi lên sofa, sờ lên trán cô, nhận thấy nó nóng đến kinh người.

"Nguy rồi!" Cậu lục hộp y tế, tìm thuốc hạ sốt, sau đó đun một ly nước ấm, cho cô uống hết thuốc, ai ngờ cô lại đẩy ra, cậu nhíu mày nói: "Cô ngã bệnh rồi."

Cô ho khan vài tiếng, thoạt nhìn rất là thống khổ, còn kèm theo tiếng đờm, cô cũng không để ý đến cậu, ôm laptop trên bàn trà đặt lên đùi, ho khan vài tiếng rồi tiếp tục gõ bàn phím.

"Cô còn để sốt như vậy thì sẽ xảy ra chuyện đấy."

Cô cười khổ một tiếng: "Thế này không phải vừa vặn có thể chịu tội cùng cô ấy ư."

Cô không nói thêm gì nữa, Mạnh Lưu Sâm cũng không ép buộc cô, chỉ ngồi bên cạnh cô, hít sâu vài hơi. Cô sốt không phải bởi vì bị cảm, không phải được tạo thành bởi nhân tố khách quan, mà là vì có tâm bệnh, mà tâm bệnh, thì chỉ có thể dùng tâm thuốc để chữa.

Sắc trời dần tối, cô không chịu nổi mà dựa vào lưng ghế sofa chợp mắt, Mạnh Lưu Sâm bế cô lên trên giường, dùng nước lạnh làm ướt khăn mặt, đắp lên trán cô. Tuy rằng nhìn trộm chuyện riêng của người khác không phải là phong thái quân tử, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà nhìn lướt qua màn hình laptop, cái lướt nhìn này, khiến lòng cậu ngũ vị tạp trần. Giao diện là một diễn đàn nổi danh nước ngoài, tiêu đề màu đen càng thêm đặc biệt bắt mắt.

"Vạch trần giáo sư tâm lý tội phạm học nổi tiếng - vẻ mặt dơ bẩn của ngụy "thánh nhân" Phác Thái Anh!"

Người tạo chủ đề kể ra tất cả thành tựu của Phác Thái Anh ở lĩnh vực tâm lý học, bao gồm cả những bài phát biểu ở cả trăm buổi đánh giá học thuật, cùng những giải thưởng hạng mục nghiên cứu khoa học mà nàng tham gia, dày đặc, có thể thấy được sức ảnh hưởng của nàng sâu đến thế nào. Sau đó người tạo chủ để biểu đạt quan điểm cá nhân của mình. Tuy ngữ văn của Mạnh Lưu Sâm không tốt, nhưng vẫn không đến mức không nhìn ra ý tứ mà người tạo chủ đề muốn biểu đạt. Từ đầu đến cuối hắn không dùng một chữ thô tục nào, mặt ngoài thì ca ngợi Phác Thái Anh, kì thực là đang châm biếm nàng tiểu nhân hèn hạ ra vẻ đạo mạo.

Ban đầu còn có người bán tính bán nghi, nhưng sau đó người tạo chủ đề bắt đầu tiến hành phân tích "chuyên sâu" chuyện làm thuốc giả lần này của Mạnh thị, rất nhiều người không có chủ kiến liền bị hắn ta lôi kéo tin tưởng.

Mạnh Lưu Sâm áp chế lửa giận trong lòng, kéo đọc từng trang một, cậu phát hiện, có một ID tên là Lễ Lan Nguyên Chỉ tiến hành trả lời từng cái bình luận của những thành viên tham gia.

Một người có tốt hay không không phải do những người chưa hề tiếp xúc với cô ấy, không chút hiểu rõ về cô ấy chạy đến phán xét, loại hành vi xuyên tạc dẫn dắt dư luận này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, không chỉ đáng giận, mà còn đáng hận.

Ưu tú của người khác, vĩnh viễn không thể trở thành vũ khí để các người công kích người đó. Trong mắt tôi, đây chẳng qua chỉ là sự ghen ghét của một đám thất bại với người trác tuyệt mà thôi. Từ trong ánh mắt của cô ấy thấy được những con buôn, thật có lỗi, có câu nói rất hay, bạn thấy được thứ gì, thì bạn chính là thứ đó.

......

Cho dù không thấy tên đăng nhập ở góc bên phải, nhưng Mạnh Lưu Sâm cũng biết vị Lễ Lan Nguyên Chỉ này là ai. Từ sau chuyện thuốc giả bị lộ, Phác Thái Anh không ngừng chịu chỉ trích, cậu ngẫu nhiên cũng lên vài diễn đàn nhìn những người không rõ chân tướng vu oan cho Phác Thái Anh, cậu tức giận khó chịu, sau đó dứt khoát không xem nữa. Nhưng hôm nay nhìn Lạp Lệ Sa nghiêm túc trả lời từng cái bình luận bôi nhọ Phác Thái Anh, cậu vừa khổ sở, vừa đau lòng.

Khổ sở là vì Phác Thái Anh đã trả lại chân tướng cho nhiều vụ án như vậy, là người đã làm rất nhiều chuyện cho thế giới này, nhưng vì sao thế nhân không hiểu được nàng, nhìn không thấy nàng có bao nhiêu tốt đẹp. Đau lòng Lạp Lệ Sa tìm mọi cách bảo vệ nàng, cảm khái hai người yêu nhau lại chỉ có thể lãng quên lẫn nhau.

Mạnh Lưu Sâm không mấy vui vẻ, nhưng vẫn cẩn thận giúp cô đổi khăn mặt, không muốn uống thuốc thì cũng không thể cưỡng ép. Huống chi mình cũng không có năng lực đó, chỉ thể ngốc nghếch dùng cách không mấy khoa học hạ sốt cho cô. Cậu thi thoảng thấp giọng gọi cô, nói với cô mấy câu, sợ cô sốt đến thần trí không rõ.

"Lưu Sâm." Cô gọi cậu.

Cậu mừng rỡ, nhẹ nhàng đỡ gáy của cô lên, bưng ly nước trên tủ đầu giường đặt bên môi cô: "Uống nước đi."

Lạp Lệ Sa cũng không cự tuyệt, mùi vị hơi mặn, có lẽ cậu có bỏ thêm muối. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua người con trai này, đột nhiên cảm thấy, Lam Tuyết Ngô không hề nhìn lầm người, mặc kệ tướng mạo vô cùng xuất sắc của cậu làm người ta không an lòng bao nhiêu, nhưng không ai có thể phủ nhận, cậu xác thực có thể cho người khác sức mạnh rất lớn, là một đứa em trai đáng tin, là một người bạn đáng giá để kết giao, là một người yêu đáng giá để bạch đầu giai lão.

Cô vuốt lên huyệt thái dương, xốc tấm chăn trên người muốn đứng lên, Mạnh Lưu Sâm khoác cho cô cái áo, theo sát sau lưng cô. Chỉ thấy cô chậm chạp đi vào phòng bếp, lấy một túi sủi cảo từ trong tủ lạnh. Mạnh Lưu Sâm nhìn thoáng qua cái hộp giữ ấm đựng sủi cảo mà mình mang đến, không nói gì.

Mùi thơm nhanh chóng phiêu tán, bóng lưng của cô nhìn qua đặc biệt lộ ra vẻ gầy yếu.

"Hôm nay là đông chí, mang đến cho chị của cậu." Cô cầm hộp đựng thức ăn trong tay đưa cho cậu, "Cô ấy ở trong căn biệt thự trước kia, coi như là cậu giúp tôi một việc."

Sau đó cô dùng giọng nói vô cùng khàn đặc vì sinh bệnh của mình nói tiếp: "Nếu như nguội rồi, cậu nhất định phải giúp cô ấy hâm nóng lại, tuyệt đối đừng để cô ấy ăn đồ nguội."


-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 127: Chân tình nguy nan

Trên đường đi, Mạnh Lưu Sâm cố ý giảm tốc độ xe xuống rất thấp, lần trước khi cậu đến trường đua ngựa, cậu rất hi vọng Lạp Lệ Sa có thể nói nơi mà Phác Thái Anh đang ở cho mình biết, nhưng bây giờ, khi cậu cách nàng càng lúc càng gần, cậu lại không biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Có thể nói, không biết nên dùng vốn từ ngữ ngu ngốc của mình thế nào để dỗ dành nàng.

Cậu đương nhiên không quên thành phố này, chính ở trong thành phố này, lần đầu tiên cậu gặp được chị gái của mình, lần đầu tiên gặp được, người cha, người mẹ, đứa em gái có quan hệ máu mủ với mình. Mạnh Thiên Thiên lớn lên không khác trong trí tưởng tượng của cậu là mấy, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng cực kì điêu ngoa, luôn sợ cậu sẽ đoạt đi vị trí tiểu công chúa của cô bé.

Năm đó cuộc sống của cậu ở Châu Mỹ không tính là hạnh phúc, nhưng miễn cưỡng thì vẫn vui vẻ, cô sẽ cho cậu rất nhiều tiền sinh hoạt, cậu không cần ra ngoài làm việc, mỗi ngày chỉ cần vui chơi. Buồn chán, nhưng tâm không phiền. Sau đó cô dẫn cậu về nước, để cậu gặp Hạ Lan Thu Bạch đầu tiên. Hạ Lan Thu Bạch lúc đó đã nói với cậu rất nhiều, trong lúc nhất thời, cậu không biết nên dùng yêu hay hận để đối đãi với Phác Thái Anh. Chẳng qua là cảm thấy, chỉ cần nhắc đến chuyện mười năm trước, cậu hoàn toàn đồng cảm với Hạ Lan Thu Bạch. Nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Phác Thái Anh thì cậu mới phát hiện, hóa ra thứ giày vò cậu nhiều năm như vậy, không phải là tiếc nuối vì thiếu thốn tình cảm, mà là cảm giác náy náy vì thân thế của mình, phát ra từ nơi sâu thẳm đáy lòng cậu.

Bất hạnh cả đời của cậu, có lẽ là do nghiệp chướng kiếp trước quá nặng. Chỉ cần có thể trả xong toàn bộ món nợ này, đời sau mới có thể có cơ hội được hạnh phúc.

Lúc đến dưới chân núi Đạt Sơn, mặt trời đã lặn sau núi. Trong tay cậu ôm cà mèn, đi vào.

Trước khi đến, Lạp Lệ Sa đã giao chìa khóa cho cậu, cho nên cậu trực tiếp mở cửa, đi vào trong nhà.

Trong nhà một mảnh tối đen, rèm được kéo lại, hầu như không có ánh sáng. Bầu không khí quỷ dị lại âm trầm, cậu không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cậu mò mẫm muốn bật đenf thủy tinh lên, nhưng lại nghe người kia nói: "Đừng nhúc nhích."

Ngay sau đó, một ngọn nến sáng lên khiến Mạnh Lưu Sâm dần dần thích ứng, cậu đi đến gần nàng, thấp giọng gọi: "Chị."

Nàng xõa tóc, trên người mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, bên dưới mặc một chiếc quần jean sẫm màu, hình như đã ngồi quá lâu, lúc đứng dậy nàng có hơi loạng choạng. Nàng nghiêng đầu dò xét nhìn cậu một lần, trực tiếp đi đến kệ tủ bên phải ở gần cầu thang. Nàng thành thạo mở một bình rượu, ánh sáng quá mờ, Mạnh Lưu Sâm không nhìn rõ đó là rượu hay bia.

Chỉ nghe nàng nói: "Lại đây."

Mạnh Lưu Sâm đi theo nàng đến quầy bar ở trong phòng bếp, nhìn chất lỏng màu đỏ dần dần rót đầy cái ly đế cao, khẽ hé môi: "Chị, hôm nay là đông chí, em mang sủi cảo đến cho chị."

Nàng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng: "Bồi tôi uống chút rượu."

Nàng nói là bồi nàng uống rượu, nhưng sau câu nói đó, nàng hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của cậu, không nói lời nào, tự mình uống một ly rồi lại một ly. Hết chai rượu đỏ thì đổi rượu đế, mà rượu đế kia vừa cay nồng vừa có nồng độ cao, đến Mạnh Lưu Sâm còn say, huống chi là Phác Thái Anh.

"Chị đừng uống nữa." Mạnh Lưu Sâm siết chặt nắm đấm, nhíu mày nhìn nàng.

Nàng căn bản không để ý đến cậu, từ từ uống tiếp. Cậu dứt khoát trực tiếp đoạt cái ly của nàng, sau đó là tiếng thủy tinh đổ bể, chất lỏng thấm ướt cái thảm lông dê. Nàng trừng mắt nhìn cậu, nhưng không bực bội, dứt khoát cầm cả bình rượu lên uống. Mạnh Lưu Sâm thở mạnh một hơi, hất bình rượu ra thật xa. Phác Thái Anh đứng dậy muốn đi đến tủ rượu.

Mạnh Lưu Sâm vươn tay, một cái tát thật mạnh rơi trên mặt nàng, có lẽ do không đoán trước, có lẽ là do say rượu nên đầu váng mắt hóa, nàng lùi về sau mấy bước, ngay sau đó liền ngã lên mặt đất.

Dường như nàng lập tức tỉnh táo, từ từ đứng dậy, từng bước một đi lại gần cậu. Trong đôi mắt kia cất giấu con dao găm sắc bén, tản ra hơi lạnh bức người, hoàn toàn không khác lần đầu tiên cậu gặp nàng. Bên má phải của nàng in một cái dấu bàn tay màu đỏ, Mạnh Lưu Sâm nhìn vào mắt, đau nhức trong lòng. Không chờ nàng mở miệng, cậu đã hung hăng ném lên mặt mình mấy cái bạt tay.

"Đánh chị là lỗi của em, mấy cái tát này, là em nhận lỗi với chị. Nhưng em không hối hận."

Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng, mấy sợi tóc rối loạn che đi mắt trái của nàng, bên dưới mắt phải là quầng thâm xanh đen . Nhưng cho dù có như vậy, cũng không làm suy yếu khí chất nữ vương trời sinh của nàng một chút nào, nàng nhìn vào mắt cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy châm chọc: "Cậu cho rằng cậu là ai? Một tiếng chị, là có thể thay thế Phác Thư Dã ư?"

"Vậy chị cũng không nhìn lại bộ dạng bây giờ của chị đi!" Mạnh Lưu Sâm không hề bị nàng hù sợ, ngược lại còn gầm lên, đáy mắt tràn đầy tia máu: "Thay vì chị ở đây người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn không bằng chết đi cho xong? Chị thật sự cho rằng em thật sự sợ chị ư, sở dĩ em "sợ" chị, không phải vì chị là tiểu thư nhà họ Phác, không phải vì chị là giáo sư được mọi người kính ngưỡng, không phải vì chị tài giỏi hơn em bao nhiêu. Em sợ chị, là vì chị là chị của em, chị đáng giá để em che chở."

"Nơi này không có chỗ cho cậu dạy đời tôi."

"Như vậy Phác Thư Dã có thể không?" Mạnh Lưu Sâm nghiêm túc nhìn nàng, giòn vang mạnh mẽ nói, cậu bước lên nắm lấy bờ vai nàng, lệ rơi đầy mặt, "Anh ấy đã vì chị mà kết thúc sinh mạng rồi, chị chính là báo đáp anh ấy như vậy ư, chị để sự hi sinh của anh ấy, trở nên không có một chút ý nghĩa nào."

Nàng giống như ngu dại, sững sờ đứng tại chỗ, cậu bước từng bước ép nàng lùi lại, nắm chặt lấy bờ vai nàng: "Chị có thể không cần vì bất kì kẻ nào trong bọn em, nhưng mà vì Phác Thư Dã, vì Hạ Lan Thu Bạch thủ tiết mười năm, vì bọn họ, mời chị sống cho thật tốt."

Ánh mắt của nàng sáng ngời nhưng mất mát, nàng lui về sau mấy bước, thoạt nhìn như đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng chậm rãi ngồi xổm trên sàn nhà, đem đầu chôn chặt vào khuỷu tay của mình. Ngọn nến đã tắt, toàn bộ căn phòng lại chìm trong bóng tối quỷ dị, nhưng lúc này đây Mạnh Lưu Sâm không hề sợ hãi nữa. Cậu nhắm mắt lại, dùng trái tim chân thật của mình để cảm nhận sự tối tăm này.

"Tôi có lỗi với chị ấy."

Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve mái tóc nàng: "Kì thật, chị dâu cũng rất quan tâm đến chị. Hơn nữa, mất đi anh hai, nỗi thống khổ của chị, không thể ít hơn chị ấy."

" 'Chỉ cần em không hạnh phúc, vậy là đủ rồi', chị ấy từng nói với tôi như vậy, nhưng tôi không thể làm được."

"Vậy, Lệ Sa thì sao...."

Nhắc đến Lạp Lệ Sa, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng Mạnh Lưu Sâm vẫn nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên nhu tình, bên trong nhu tình, xen lẫn tình yêu không có cách nào diễn tả, làm say lòng người. Nàng ngẩng đầu, si ngốc nhìn trần nhà: "Cùng với cô ấy, tôi không có cách nào không hạnh phúc. Nhưng cùng với tôi, cô ấy sẽ không bao giờ được hạnh phúc."

Cái mũi Mạnh Lưu Sâm đau xót, thiếu chút nữa chảy nước mắt, cậu điên cuồng lắc đầu: "Chị đây là.... nói lời ngốc nghếch gì vậy. Chị không phải là là nữ tiến sĩ tuổi trẻ tài cao thông minh nhất của nhà họ Phác sao, có nữ tiến sĩ nào, lại nói ra lời ngu ngốc như thế..."

"Nếu có thể xoay ngược thời gian, ban đầu tôi sẽ không về nước."

"Đều nói nữ tiến sĩ tâm địa cứng rắn, hôm nay em xem ra, nào có ai làm chị gái như chị chứ, nếu chị không về nước, sao có thể gặp được em? Em phải đi quấn quýt lấy ai đây? Cho nên, tại sao chị lại không về nước được." Cậu cố gắng nói đùa, nhưng mà lúc lời nói ra khỏi miệng, cậu mới phát hiện, lời nói đùa ở giờ phút này có vui bao nhiêu, cũng chỉ càng thêm sầu não mà thôi.

Trong trí nhớ của Mạnh Lưu Sâm, ngày đó hai người họ ngồi trên sàn nhà rất lâu rất lâu, không nói gì, chỉ ngồi vậy thôi. Người chị kiêu ngạo vênh váo dọa người trước đây, bây giờ cậu mới nhìn ra người con gái yếu ớt đau lòng này, mới là dáng vẻ chân thật nhất của nàng.

"Cậu đi đi."

Mạnh Lưu Sâm không có nán lại, gật gật đầu, đứng lên. Cậu biết, một con hổ dù có bị thương thì cũng là vua của muôn loài. Cậu không bức được nàng. Cậu chỉ chỉ lên bàn ăn, nói: "Đó là do cô ấy làm."

Lúc đi đến cửa, cậu quay đầu, xa xa mà nhìn nàng.

"Cô ấy sống không tốt, rất không tốt."

Phác Thái Anh đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến cạnh bàn ăn, mở hộp cơm, nhìn những miếng sủi cảo nhỏ nhắn xinh xắn mà tinh xảo, không khỏi cong môi cười. Lúc dạy cô gói sủi cảo lần đầu tiên, cô luôn gói không thành hình, nhưng bây giờ tay nghề lại càng ngày càng tốt rồi. Sủi cảo đã nguội, Phác Thái Anh cũng không đi hâm, sợ mất đi mùi vị của cô. Một miếng lại một miếng, kì thật nàng không ngửi thấy mùi vị gì, cộng với việc lúc nãy uống quá nhiều rượu, dạ dày bốc men chua lợi hại. Hình như Lạp Lệ Sa sợ nàng ăn không đủ no, nên đã nấu cho nàng rất nhiều, rất nhiều.

Phác Thái Anh mím chặt môi, không để mình vì buồn nôn mà ói hết ra. Một bên cố gắng đè nén sự khó chịu trong dạ dày, một bên không ngừng ăn hết từng miếng sủi cảo của cô.

Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống nước súp sủi cảo, cũng có thể vì nó quá nóng, mà làm cho phần nước súp đã lạnh như băng này có thêm vài phần ấm áp. Mười năm rồi, từ sau sự cố của mười năm trước, nàng không hề khóc, thậm chí trong một quãng thời gian rất dài, nàng cho rằng sẽ không có chuyện gì khiến mình rơi nước mắt nữa. Sau mấy nghìn ngày đêm ấy, thứ làm cảm động trái tim nàng, lại là một chén sủi cảo đã nguội lạnh.

Thế nhưng, mười năm, thật sự là đã qua mười năm rồi ư?

Một tuần lễ sau hôm đó, Lạp Lệ Sa vẫn luôn không hạ sốt, Mạnh Lưu Sâm cùng Lam Tuyết Ngô có thời gian thì sẽ thay phiên nhau đến chăm sóc cô. Ước chừng đến ngày thứ tám, cái ngày đó, Lạp Lệ Sa vốn đang có xu hướng giảm sốt đột nhiên sốt lên đến 40 độ, thậm chí còn mê sảng, Mạnh Lưu Sâm rốt cuộc cũng đưa người đã mất đi ý thức là cô đến bệnh viện.

"Cô, cô đừng quá lo lắng, chị sẽ không có chuyện gì đâu." Lam Tuyết Ngô ôm lấy bờ vai mẹ Lạp, ôn nhu an ủi.

"Anh không nên bức con bé."

"Dượng, đây không phải lỗi của dượng, con tin chị cũng sẽ không trách người."

Lạp Nhất Hải không nói nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

"Là ai vậy? Sao lại luôn gọi điện thoại cho chị như vậy?" Điện thoại của Lạp Lệ Sa là do Mạnh Lưu Sâm giữ, vốn muốn để cô nghỉ ngơi cho tốt nên cậu để chế độ im lặng, dù sao bọn họ cũng là người ngoài, không tiện nghe máy cho cô.

"Tên là Thương Lục." Mạnh Lưu Sâm nói.

"Đưa cho tôi." Không biết là nói mớ hay là thực sự đã tỉnh, ba đôi mắt đổ lên người Lạp Lệ Sa. Mạnh Lưu Sâm ngơ ngác nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô.

Không để ý mẹ Lạp và Lam Tuyết Ngô la gọi, ba Lạp đuổi theo, thậm chí một chàng trai hai mươi bảy tuổi to lớn cường tráng khỏe mạnh như Mạnh Lưu Sâm cũng không đuổi kịp bước chạy của cô. Một cô gái đang sốt cao, sao lại có tinh lực lớn như vậy chứ? Chạy nhanh đến vậy. Điện thoại di động của cô có kết nối với chìa khóa xe, cô chạy thẳng đến bãi đỗ xe, Mạnh Lưu Sâm lên một chiếc xe khác, gắt gao bám theo cô.

"Mẹ kiếp! Sẽ xảy ra chuyện mất!" Lúc điều khiển xe đến ngã tư đường, Mạnh Lưu Sâm hung hăng đấm lên vô lăng, cậu tận mắt nhìn thấy Lạp Lệ Sa không quan tâm chuyện gì mà vượt đèn đỏ, biến mất trong biển người.

Rốt cuộc, cô cũng đến.

"Chị Lệ Sa...."

"Người đâu?" Cô nhìn ánh mắt né tránh của Thương Lục, nhìn ánh lửa vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, nhìn căn nhà từng chút một cháy thành tro, vọt thân mình chạy vào.

"Chị Lệ Sa, chị bình tĩnh một chút! Chúng em đang cố gắng tìm kiếm!" Thương Lục từ sau lưng ôm chặt lấy cô, không cho cô giãy dụa.

"Buông ra!" Con người trong lúc không thể khống chế tâm tình, người bên cạnh sao có thể ngăn cản được.

Lạp Lệ Sa thoát khỏi cậu, bạt mạng vọt lên phía trước, nhưng lại bị nhân viên cảnh sát gắt gao chế trụ. Bạch Anh chạy đến từ phía đối diện, cô không có tâm tư mà để ý đến Thương Lục, kéo những nhân viên cảnh sát kia ra, ôm ngược lấy Lạp Lệ Sa: "Chị Lệ Sa, chị tin tưởng em, Phác giáo sư không có chuyện gì."

Ở trong lòng ngực của Bạch Anh, thân mình của Lạp Lệ Sa dần mềm nhũn, từ từ khụy ngã trên mặt đất. Bạch Anh khó chịu muốn chết, nhưng không thể nói thêm lời nào để an ủi. Lạp Lệ Sa đột nhiên đứng bật dậy, đối mặt với đất trời, lớn tiếng gào lên.

"Thương Thương!"

Bạch Anh đã làm đồng nghiệp với cô vài năm rồi, trong ấn tượng của Bạch Anh, Lạp Lệ Sa là nữ anh hùng không đổ mồ hôi, không rơi nước mắt, mặc kệ tróc da rớt thịt, chữ khóc này cách cô rất xa. Người như cô nên đứng trên đỉnh núi, cười nhìn phong vân. Thế nhưng đêm nay, ở trong ngọn núi dần dần trở nên yên tĩnh này, cùng với một đống phế tích cháy đen, cô đã khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro