Chương 128 + 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 128: Mất rồi lại được

"A!"

Cậu bước từng bước đến gần Lạp Lệ Sa, mỗi một tiếng gào thét của cô giống như một cây đao đâm thẳng vào lòng cậu. Phác Thái Anh đi đâu, cậu cũng muốn biết. Chẳng qua bây giờ, cậu không thể trơ mắt nhìn thấy cô như vậy nữa, nhưng bên trong u tối, không hiểu sao mà cậu lại có thể tin tưởng vững chắc, tin nàng vẫn không hao tổn chút lông tóc nào, chỉ là đang ở một nơi mà bọn họ không thể biết được.

"Chị ấy nhất định không hi vọng nhìn thấy cô thương tâm như vậy." Cậu ôm lấy mặt cô, dùng đầu ngón tay thay cô lau đi những giọt nước mắt.

Thời gian trôi qua rất lâu, các đội viên của đội chữa cháy đã hoàn thành nhiệm vụ lui ra ngoài, người của đội cảnh sát cũng chuẩn bị rút về.

"Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm được chủ nhân của căn nhà, chúng tôi nhất định phải điều tra rõ ràng nguyên nhân hỏa hoạn. Không nói mảnh đất này đã chịu nhiều thiệt hại, bây giờ khói nồng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của người dân dưới núi. Cho nên, nếu như cố ý phóng hỏa thì...."

"Đội trưởng Từ, cô ấy sẽ không." Lạp Lệ Sa nhìn Từ Uy, nói như chém định chặt sắt, "Cô ấy là người như thế nào, tôi biết rõ hơn ai khác. Từ lúc bắt đầu vụ án của Trần An Hòa, cô ấy đã giúp chúng ta nhiều như vậy, bây giờ nơi này bị thiêu cháy, cô ấy, sống chết chưa rõ. Anh một câu "cố ý phóng hỏa" là muốn đem mũi nhọn chĩa lên người cô ấy, điều này không công bằng!"

"Lệ Sa... Em đừng kích động. Đội trưởng Từ hắn chỉ phân tích khách quan mà thôi...." Thạch Vi thấy thế liền đi lên giải hòa, vỗ vỗ lên vai cô, nói, sau đó đưa mắt nhìn Từ Uy, "Đội trưởng Từ, bây giờ an toàn của Phác giáo sư tương đối quan trọng, chẳng qua hiện trường vẫn chưa phát hiện bất kì dấu vết hay thành phần của chất đốt nào, cá nhân tôi cho rằng khả năng cố ý phóng hỏa không lớn. Đương nhiên, tất cả mọi chuyện, vẫn phải chờ tìm được Phác giáo sư rồi mới có thể xác định."

Từ Uy cũng là nhất thời lỡ lời, bây giờ đã qua rạng sáng, hắn cũng có chút mệt mỏi, không muốn so đo với Lạp Lệ Sa, mang người trong đội nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại Thạch Vi, Thương Lục, Bạch Anh, Mạnh Lưu Sâm, còn có một vài người trong tổ 8.

"Lệ Sa, từ lúc bọn anh nhận được tin tức đã phái người đi tìm Phác giáo sư rồi, em không cần quá lo lắng. Hơn nữa, ở hiện trường không có phát hiện.... Anh có thể cam đoan với em, Phác giáo sư tuyệt đối không có trong biệt thự." Thạch Vi nói.

Cô không nói gì, chẳng qua Thạch Vi đang đứng đối diện với cô đột nhiên mở to hai tròng đen, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra dáng tươi cười. Thân mình cô tê rần, tất cả cảm xúc, tốt, hay không tốt, lập tức xông lên đầu. Khẽ xoay nửa người, lại giống như đang đảo ngược cả thế giới vừa nãy còn mờ mịt.

Nàng gầy, gương mặt ban đầu nhỏ như bàn tay bây giờ đã muốn nhỏ hơn cả bàn tay, tóc tai tán loạn rủ trước ngực, một thân áo khoác lông màu trắng. Lạp Lệ Sa hoàn toàn biết rõ, đó là chiếc áo ở lần đầu tiên nàng dẫn cô về nhà, cô mua cho nàng ở trung tâm thương mại, nhân viên cửa hàng còn khen nàng mặc lên rất có phong cách Tây phương. Mặt của nàng rất bẩn, duy chỉ có chiếc áo khoác màu trắng kia, không hề nhiễm một hạt bụi.

Nàng có thể xuất hiện, thật tốt.

Lạp Lệ Sa vươn tay, vuốt ve gương mặt của nàng, giúp nàng lau sạch bụi bẩn trên đó. Nói không nên một lời nào, chỉ có nước mắt nóng hổi không nhịn được mà chảy xuôi. Hóa ra, thành ngữ đẹp nhất không phải là "mất rồi lại được" mà là "sợ bóng sợ gió". Chỉ có tự mình trải qua, mới có thể biết được, người yêu đã mất đi có thể quay trở lại bên cạnh mình hay không cho đến bây giờ đều không phải là chuyện quan trọng nhất, dù cô ấy vĩnh viễn cùng mình là hai người xa lạ, mình cũng hi vọng cô ấy có thể vui vẻ còn sống hơn bất kì kẻ nào.

"Em trải qua rất không tốt sao?"

Rốt cuộc, Phác Thái Anh cũng nắm chặt tay cô, cùng cô mười ngón khấu chặt.

Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt nàng, nhìn thấy trong đó là an tâm chưa từng có. Cô thậm chí không bận tâm đến những người xung quanh, không ngửi thấy mùi khói bụi gay mũi trên người nàng, gắt gao ôm lấy nàng.

"Bây giờ, rất tốt."

"Chúng ta đi thôi, Lệ Sa."

Từ sau khi Lưu Sâm rời đi, chị đã uống rất nhiều rượu, giống như chỉ có thể dùng cách này mới có thể làm tê liệt thần kinh của mình, để chị không nhớ đến em nữa. Chị không muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cũng không muốn gặp ánh trăng, cứ tỉnh đi tỉnh lại, cứ say rồi lại say. Mãi cho đến khi một trận lửa nóng hừng hực thiêu đốt đến, chị một lần nữa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chị không có cách nào đoán được ngọn lửa này từ đâu mà có, có thể là do ngọn nến bị gió thổi ngã, lửa bén lên khăn bàn rồi điên cuồng lan rộng. Nhưng mà chuyện đầu tiên chị làm, không phải là đi dập lửa, mà là chạy đến tủ quần áo lấy chiếc áo mà em mua cho chị. Chị nghĩ, đây là minh chứng duy nhất mà chị có thể giữ lại để chứng minh cho những kí ức mà em từng xuất hiện trong sinh mệnh của chị.

May mà, chị có thể chạy ra ngoài, ngồi trên xích đu dây, sợi dây hơi lỏng. Chị nhớ trước đây khi Phác Thư Dã đẩy xích đu cho chị đều không dám dùng quá sức, nói là sợ chị bay ra ngoài. Chị đột nhiên cảm thấy, ngọn nến đó không phải là bị gió thổi ngã, mà là bị Phác Thư Dã được chị bảo vệ thật sâu trong đáy lòng đẩy ngã. Đúng như lời Lưu Sâm nói, anh ấy hi vọng biết bao rằng chị có thể trôi qua hạnh phúc, mà chị lại khiến cho sự hi sinh của anh ấy trở nên không còn chút ý nghĩa nào.

....

Tôi sẽ không bao giờ vui vẻ nữa.

Có lẽ là từ lúc tôi bảo cô ấy cút đi, cũng có lẽ là lúc Lưu Sâm nói với tôi, cô ấy không hề tốt. Tôi có thể để mình vĩnh viễn sống trong hành hạ lặp đi lặp lại, dùng hiện thực của tôi để hứa hẹn với Hạ Lan Thu Bạch, nhưng tôi không có cách nào yên tâm thoải mái đối diện với sự thật rằng cô ấy không hề tốt chút nào. Là sai lầm của tôi, làm anh trai của tôi, cùng với tám sinh mệnh trẻ trung khác phải kết thúc trong độ tuổi thanh xuân của họ. Nhưng bây giờ phần tình yêu sâu đậm này lại bị che lấp bởi tội ác và sự áy náy của tôi, để cho tôi không có cách nào tiếp tục giày vò bản thân mình nữa.

Thực xin lỗi, anh trai của em, em phải nói cho anh biết, em yêu cô ấy, còn hơn tất cả.

Tỉnh dậy từ trên giường bệnh, đập vào đáy mắt ngoài vách tường trắng bệch thì còn có dung nhan của Hạ Lan Thu Bạch. Nàng ngồi trên mép giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt mờ mịt.

"Bác sĩ nói em uống rượu quá độ, dạ dày bị thủng. Phải nghỉ ngơi thật tốt." Hạ Lan Thu Bạch giúp nàng chỉnh góc chăn, nói tiếp: "Với lại, đội trưởng Thạch và Thương Lục bọn họ cũng đến, thân thể của em không tốt không thể tự do hoạt động, một lát nữa bọn họ sẽ vào đây ghi khẩu cung."

"Chị dâu."

"Chị biết em muốn nói gì, nhưng mà, em không cần xin lỗi chị, chị sẽ không chấp nhận. Em cũng không cần giày vò chính mình nữa, chị đã từng nghĩ, muốn em cả đời hiu quạnh, cả đời chịu tội. Nhưng mạng của em không phải do chị ban cho, là Thư Dã cho em. Nếu như anh ấy muốn em khỏe mạnh sống tiếp, vậy em không thể phụ lòng anh ấy. Vả lại, chị không cần cổ phần của em, lại càng không muốn tiền của em, bởi vì với chị mà nói, chúng không có chút ý nghĩa nào. Chị đã đặt vé máy bay vào ba ngày sau, chị muốn rời khỏi đây, không cần bất ngờ, chị hi vọng chúng ta, sẽ không gặp lại nhau nữa."

Lúc Hạ Lan Thu Bạch đi ra bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, giống như nhìn thấy có một người con trai đang vẫy tay với mình.

"Thư Dã, ở kiếp này, em chờ anh cả đời. Kiếp sau, anh nhất định phải tìm được em sớm một chút, để cho em nếm thử tư vị được người khác yêu thương."

"Tóm lại, Phác giáo sư có thể bình an, chính là kết cục tốt nhất." Trong bệnh viện, Thương Lục cầm sổ ghi chép, đậy nắm bút chì. Trong nháy mắt, bọn họ đã quen biết Phác Thái Anh được một năm rồi, trong lòng của họ, sự tồn tại của Phác Thái Anh vẫn luôn như nữ thần, sự giúp đỡ mà nàng đã từng ban cho bọn họ không thể trả giá, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn cất giấu cảm kích vào lòng.

Không có tâm sự trói buộc, Lạp Lệ Sa hạ sốt rất nhanh, sức khỏe của Phác Thái Anh cũng hồi phục vô cùng nhanh. Ba Lạp nhịn không được mà đến bệnh viện, cùng Lạp Lệ Sa ôm chặt một chỗ. Ông đúng là không thể bỏ xuống được đứa con gái này, đều nói con gái là tri kỉ tiểu áo bông của cha, lời này không hề sai. Sẽ có tồn tại loại tình cảm có thể vượt qua cả huyết thống, vợ chồng Lạp Nhất Hải, cho đến bây giờ chưa từng mắc nợ Lạp Lệ Sa nửa phần.

Một buổi tối yên lặng tĩnh mịch, trong hoa viên bệnh viện, hai thân ảnh cao gầy uyển chuyển bước chậm, hai người xõa tóc, mười ngón đan xen.

"Em còn nhớ, lúc trước mẹ em xảy ra chút sự cố nhỏ, chị cho rằng người gặp chuyện không may là em, liền vội vã chạy đến."

"Vậy sao? Chị chỉ là tò mò làm sao lại có một bảo mẫu to gan đến nỗi không thông báo với chủ nhân một tiếng đã tự tiện rời cương vị công tác."

Lạp Lệ Sa bật cười, cô không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy một Phác Thái Anh độc mồm độc miệng như vậy. Hình như sau khi cả hai xác định quan hệ, cô ấy vẫn đối với mình rất dịu dàng, ngay cả tần suất móc mỉa cũng trở nên rất thấp.

"Chị có thể trở về, thật tốt." Cô dừng bước, vươn tay giúp Phác Thái Anh vén mấy sợi tóc rối loạn ra sau tai.

"Không nỡ rời khỏi chị đến như vậy?" Phác Thái Anh cong môi cười một cái, tràn đầy hào quang, "Chị cũng bị mị lực của mình làm cho sợ hãi rồi."

"Em chỉ là cảm thấy, nếu như trên thế giới này người duy nhất có mị lực ngang bằng với em cũng xảy ra chuyện, một mình em còn sống ở nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo này, thật sự là quá cô độc." Lạp Lệ Sa nhìn nàng, trong mắt là vô hạn tình yêu say đắm.

"Chị nói rồi." Phác Thái Anh ôm lấy eo cô, hai người từ từ tiến lại gần nhau, "Chị sẽ vì em mà sống. Không có nhân tố bên ngoài nào có thể chống lại, chị tuyệt đối sẽ không để mình bị hủy hoại. Dù sao, với tư cách là người phụ nữ có mị lực lớn nhất, chị phải sống tốt để khích lệ em sớm ngày đuổi kịp và vượt qua chị, không phải sao?"

Có thể một lần nữa hôn lên môi người yêu sâu sắc nhất, thật đúng là chuyện quá mức hạnh phúc, tràn ra giữa môi răng gắn bó không phải là đòi lấy, mà là quý trọng. Từ trước đến nay Lạp Lệ Sa chưa từng nghĩ nàng có thể trở lại bên cạnh mình, bây giờ có thể một lần nữa có được một Phác Thái Anh đã giãy dụa bước ra khỏi u ám phiền muộn bắt đầu cuộc sống mới, đó là ân đức lớn nhất mà trời cao ban cho cô, đáng giá cho cô dùng cả một đời để hoàn trả.

"Chị nói xem chúng ta như vậy có thể bị người khác nhìn thấy không?" Trên đường về, Lạp Lệ Sa hỏi.

"Em là chỉ chuyện em cưỡng hôn chị à?"

Lạp Lệ Sa trợn trắng cả mắt, sau đó nâng lên một nụ cười tà ác, cô dừng bước chân, hai tay siết chặt lấy eo nàng: "Em thấy hoàn cảnh ở đây không tệ, trăng mờ gió lộng, không một bóng người, chắc là không có người nào đến quấy rầy chúng ta, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa hơn đi?"

Phác Thái Anh ho khan hai tiếng, đẩy cô ra: "Có thể nhìn thấy cũng vừa khéo."

"Vừa khéo?"

"Vừa khéo để đám người phàm kia nhìn một chút, cái gì gọi là thiên sinh lệ chất khó có thể không có chí tiến thủ. Có thể đem quần áo bệnh nhân mặc ra cảm giác váy dạ hội như vậy, trong thiên hạ này trừ chị ra sợ là không thể tìm ra người thứ hai."

Đã lâu không đàm luận chuyện người phàm khiến cho Lạp Lệ Sa không khỏi sững sờ, sau đó liền trêu chọc nàng: "Như vậy người có thể dễ dàng lừa gạt vị tiên nhân này về nhà là em đây có phải là tiên nhân trong tiên nhân không?"


--------------------------------------------------------

Chương 129: Bóng ma lúc nhỏ

Có người yêu làm bạn thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mỗi một trận phong ba trong cuộc đời đều là một lần rèn luyện. May mà, luôn có người ở lúc thích hợp nhất bung một cây dù, nắm tay người bên cạnh cùng đi đến bến bờ ấm áp.

Phác Thái Anh khó có khi được nhẹ nhõm, mỗi tối đều có Lạp Lệ Sa ở bên cạnh nàng, hai người không có chủ đề cố định, có đôi khi sẽ chia sẻ cõi lòng của nhau trong quãng thời gian xa cách này, tư thái và thần sắc của đối phương khi xuất hiện trong từng giấc mộng của mình. Yêu thương là không thể biểu đạt hết, nhớ nhung càng không thể dùng chữ Hán bác đại tinh thâm để hình dung. Chỉ có một lần nữa cảm nhận sự ấm áp khi ôm nhau thì mới cảm thấy tất cả những khổ cực vừa qua đều đáng giá. Khổ cực bị hòa tan dần dần trong vui sướиɠ khi gặp lại nhau, biến thành ngọt ngào.

Trước ngày xuất viện một ngày, cả hai nằm trên một chiếc giường, bên dưới tấm chăn là hai bàn tay gắt gao nắm chặt. Trong bàn tay còn lại của Phác Thái Anh là một chiếc khăn mặt, giúp Lạp Lệ Sa lau mồ hôi trên trán.

"Thương Thương, giúp em một chút."

Phác Thái Anh nghiêng mình, ôm cô vào lòng, vuốt lên mái tóc trơn dài của cô: "Tin tưởng chị."

Nàng luôn đặt chuyện của cô trong lòng, lần đến Trường Hoa ấy, cô đột nhiên cuồng loạn, lục thân không nhận, Phác Thái Anh liền nảy sinh tò mò với "tâm lý ám ảnh" phát sinh trên người Lạp Lệ Sa không được bao lâu. Tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng mà cũng giống như đạo lý có trăng tròn tất phải có trăng khuyết, có thân mật hơn nữa thì cũng cần có không gian riêng tư. Ngoại trừ lần gặp ác mộng lần đầu tiên đó, Lạp Lệ Sa chẳng mấy khi nhắc đến chuyện cũ, Phác Thái Anh cũng chưa từng nói với Lạp Lệ Sa về chuyện của PSYJO, cả hai vẫn luôn tôn trọng đối phương, mãi cho đến khi Phác Thái Anh phát giác được chuyện năm xưa đang từng bước chen vào cuộc sống của Lạp Lệ Sa, nàng đã không thể nào mặc kệ được nữa.

Chân tướng chuyện năm đó rốt cuộc là gì, năm ấy, rốt cuộc thì hai chị em Lạp Lệ Sa cùng Lạp Ỷ Huy đã trải qua những gì?

Hôm sau, ngoại trừ Mạnh Lưu Sâm và Lam Tuyết Ngô thì hai vợ chồng Thương Lục và Bạch Anh cũng đến. Đôi vợ chồng nhỏ này càng ngày càng có tướng phu thê rồi, mặc một thân đồ tình nhân, rất có phong cách Tây phương. Lạp Lệ Sa làm việc ở Cảnh cục vài năm, thu hoạch lớn nhất không phải là phá được bao nhiêu vụ án, được bao nhiêu lần khen thưởng, mà là kết giao với hai người bạn này. Nghe nói gần đây Thương Lục được thăng chức, Lạp Lệ Sa rất vui cho cậu, Bạch Anh đương nhiên không cần phải nói, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Lạp Lệ Sa trêu chọc Bạch Anh không như trước đây nôn nôn nóng nóng, làm việc đã an tâm hơn không ít, con người cũng trở nên dịu dàng. Bạch Anh đỏ mặt nói cho cô biết mình đã mang thai được hai tháng rồi. Quả nhiên, trên thế giới này không có chuyện gì hưng phấn hơn chuyện được làm mẹ. Một người phụ nữ tản ra hào quang của người mẹ, càng xinh đẹp hơn bất kì một mỹ nữ trang điểm lòe loẹt nào.

Một lần nữa quay về căn nhà nhỏ hạnh phúc của cả hai, trong lòng có cảm giác yên ổn mà đã lâu không thấy. Những ngày này Lạp Lệ Sa mệt muốn chết rồi, Phác Thái Anh vẫn như ngày trước dỗ dành cô ngủ rồi, sau đó mới tự mình đến thư phòng bắt đầu làm việc. Charles đã gởi email cho nàng, Hạ Lan Thu Bạch từ chối cổ phần Phác Thái Anh tặng, số cổ phần đó tạm thời đang được Charles giữ. Charles tỏ ý, chỉ cần Phác Thái Anh nguyện ý, những cổ phần này vẫn thuộc về Phác Thái Anh, nàng mãi mãi là đại cổ đông của Thế Tinh.

Một mặt khác, là đọc một email về kết quả giám định một vụ án hình sự. Cái email này đã từng được đọc rồi, thật ra là, vào khuya hôm qua Phác Thái Anh đã nhận được và đọc email này. Nhìn kết quả được viết trên đó, Phác Thái Anh không khỏi một lần nữa siết chặt nắm đấm, đôi mày thanh tú cau chặt lại.

Ngày hôm sau Lạp Lệ Sa vì sự trông chờ của cha mình mà quay về Lạp gia, cùng cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên. Mà Phác Thái Anh thì lập tức một mình đến cô nhi viện ở ngoại ô.

"Là Phác tiểu thư à?"

Phác Thái Anh nhìn về phía vị phu nhân có gương mặt thân thiết này, nhẹ gật đầu.

"Phác tiểu thư, mời ngồi." Hai người ngồi xuống, quý bà này mới nói tiếp: "Phác tiểu thư, thật đáng tiếc, tôi nhớ cô cũng đã biết, viện trưởng Lâm đã qua đời vào năm trước rồi."

"Tôi biết, mười năm trước viện trưởng Lâm đã về hưu, chẳng qua bà với tư cách là người kế nhiệm, đối với chuyện năm đó, có lẽ cũng có chút hiểu biết đi."

Trịnh Hà gật đầu: "Những đứa trẻ mà cô nhi viện chúng tôi nuôi dưỡng đa số đều có cha mẹ chết sớm, hoặc là bị cha mẹ vứt bỏ. Mỗi cặp vợ chồng thiện tâm nhận nuôi một đứa trẻ nào cũng đều có ghi chép rất rõ ràng. Cho nên, có thể khẳng định, vị Lạp Lệ Sa tiểu thư kia, đúng là được vợ chồng Lạp gia nhận nuôi lúc cô ấy được hai tuổi." Sau đó bà liền đưa một phần văn kiện: "Cụ thể thế nào thì cô có thể xem ở tài liệu này. Mãi đến sau này khi tôi đến đây, viện trưởng Lâm còn thường xuyên nhắc về cô ấy với tôi, nói cô nhi viện có nhiều trẻ em như vậy, cô ấy là đứa trẻ có vận mệnh tốt nhất, cha nuôi mẹ nuôi luôn coi cô ấy như con ruột, mà cô ấy thiên tư thông minh, cuộc sống cũng cực kì hạnh phúc. Lạp tiên sinh mỗi năm đều gởi bản báo cáo về quá trình trưởng thành của Lạp Lệ Sa qua email, mãi cho đến khi cô ấy được mười tám tuổi."

"Như vậy trước khi cô ấy được nhận nuôi, có biểu hiện nào khác thường hay không? Tôi là nói, có chỗ nào không giống với những đứa trẻ mới sinh khác không?"

Trịnh Hà khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện này thật ra tôi chưa từng nghe viện trưởng Lâm nhắc đến, chẳng qua tôi nghĩ, có lẽ là không. Những đứa trẻ này đều được kiểm tra sức khỏe định kì, nếu như thân thể có gì khác thường, sẽ được ghi chép lại rồi."

Phác Thái Anh đứng dậy, biểu thị cảm ơn, mong muốn rời đi.

Trước khi nàng đi Trịnh Hà có nói với nàng: "Phác tiểu thư, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ nuôi cô ấy đến lúc hai tuổi, về phần chi tiết quá trình phát triển của cô ấy, tôi cảm thấy cô nên đi hỏi cha mẹ nuôi của cô ấy thì tốt hơn."

Ra khỏi cô nhi viện, có hai cô bé buộc bím hai sừng đang chơi ném bao cát, không cẩn thận ném trúng người Phác Thái Anh. Cách một lớp quần áo dày, nàng không có cảm giác đau chút nào, cúi người xuống nhặt bao cát trả lại cho hai đứa bé. Cô bé cười ngọt ngào, cũng không sợ người lạ, hai tay ôm lấy eo nàng, gương mặt nhỏ nhắn dán lên đùi nàng, mềm mại nói mấy chữ "cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp". Nàng cũng không ngại hai đứa bé chơi một thân bùn đất sẽ làm bẩn quần áo của mình, ngược lại còn vươn tay xoa xoa đầu chúng nó.

Nếu như không phải trước đó biết trước chúng nó là mấy đứa trẻ của cô nhi viện, có lẽ Phác Thái Anh đã cho rằng chúng là tiểu công chúa được cha mẹ nâng niu trên lòng bàn tay. Nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể dùng tâm lý học để giải thích, mỗi người cũng không dựa vào quỹ đạo sinh hoạt mà người khác sắp xếp cho mình để lớn lên, những đứa trẻ bị ông trời đối xử không công bằng kia, vẫn phải kiên cường mà lạc quan sống tiếp.

Nàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, là cảnh sát Bành đúng không? Tôi là Phác Thái Anh...."

Bóng lưng thon dài mà yểu điệu của nàng, dần dần mơ hồ trong dòng chảy thời gian, biến mất trong tiếng hoan thanh tiếu ngữ của đám trẻ.

Bên kia, ba Lạp cùng mẹ Lạp không hề nhắc đến chuyện của Phác Thái Anh, trên bàn đầy đủ thân thích, trong đó có cả Lam Tuyết Ngô. Lúc ở nhà Lạp Nhất Hải không thích quá náo nhiệt, càng thích ba người một nhà ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm đơn giản. Lần này gọi những thân thích mà ngày thường rất hiếm khi liên lạc đến, có thể thấy được mức độ coi trọng của Lạp Nhất Hải dành cho con gái.

Phác Thái Anh đã nói với cô, bảo cô hôm nay cứ ở nhà, bồi cha mẹ cho tốt, nhưng thật không ngờ cô vẫn chạy về.

"Tùy hứng." Phác Thái Anh đóng laptop lại, đứng dậy đi đến bên người cô, nói móc.

Lạp Lệ Sa cũng không tức giận, cầm cái cà mèn trong tay đi vào phòng bếp, lúc đi ra thì một tô cháo nóng hổi, mùi thơm tản khắp bốn phía.

"Có một dì giúp việc trong nhà nói, trước kia dạ dày của con gái dì ấy không tốt, mỗi ngày dì ấy liền giúp cô bé nấu loại cháo này, kết quả chưa đầy một tháng, con gái không chỉ khôi phục, mà khẩu vị cũng tốt hơn trước đây. Hôm nay lúc dì ấy nấu em vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, học cũng không tệ lắm, sau này em sẽ nấu cho chị ăn." Lạp Lệ Sa dùng muỗng nhỏ khuấy cháo trong tô, để nó bớt nóng, sau đó múc một muỗng đưa đến bên miệng Phác Thái Anh.

"Rất ngon."

Lạp Lệ Sa cười rộ lên: "Ừm, từ nhỏ em đã ăn cơm do dì ấy nấu, bởi vì trù nghệ của mẹ em không tốt lắm, cho nên ba của em không cho bà xuống bếp. Nhưng bà cũng rất vui vẻ, lâu lâu ngẫu hứng vẫn đi nấu vài món. Mỗi lần thiên tính đầu bếp của bà bị khơi dậy, chỉ khổ cho hai cha con bọn em. Không thể không ăn cũng thôi đi, còn phải đổi đủ mọi cách để khen bà, chọc cho bà vui vẻ."

"Cha mẹ em đối với em rất tốt, có lẽ em nên chủ động chia sẻ với họ một chút. Thật ra thì cha của em, tuổi của ông cũng không thấp nữa, em với tư cách là con gái duy nhất của ông, nên sớm để ông bảo dưỡng tuổi già."

"Chị là muốn nói, em nên quay về công ty?"

Phác Thái Anh gật gật đầu.

"Vậy còn chị?" Lạp Lệ Sa hỏi, bây giờ Phác Thái Anh đã không còn là người của Mạnh thị, mất việc làm, nàng nên làm gì bây giờ?

"Chị?" Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cười cười, "Chị còn một ít tích cóp, có thể không so được với gia sản của nhà em, nhưng mà nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề gì. Hơn nữa, với tư cách là nữ giáo sư thiên tài trẻ tuổi mỹ mạo nhất thiên hạ, chị cũng không cần lo lắng sẽ không có việc làm, những người muốn mời chị còn phải chen lấn vỡ đầu đó."

"Vậy, chị muốn tiếp tục dạy học sao?" Thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, Lạp Lệ Sa tiếp tục hỏi, "Trở lại nước Mỹ?"

"Nếu không thì sao đây?"

Lạp Lệ Sa gục đầu xuống: "Cũng đúng, chị vốn là đến từ nước Mỹ, bây giờ muốn trở về, cũng không có gì không đúng." Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, cầm cái bát trên bàn, chuẩn bị đến phòng bếp rửa sạch.

"Làm sao mà đi theo chị lâu như vậy, vẫn không có chút tiến bộ nào thế?" Phác Thái Anh ôm cô từ sau lưng, "Ai nói chị đến từ nước Mỹ thì phải quay về Mỹ? Chị là người Trung Quốc, ở lại Trung Quốc, mới không cần phải về nơi đó. Huống hồ, trong thiên hạ, không phải chỉ có nước Mỹ mới có trường học, giáo sư cũng giống như giáo viên bình thường, trên lưng đeo trách nhiệm truyền đạo thụ nghệp, giải thích nghi vấn, ở đâu có người khao khát hiểu biết, ở đấy có người truyền thụ kiến thức. Huống chi, so với thân phận giáo sư này, chị càng thích một thân phận khác hơn, chính là Lạp phu nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro