Chương 136 + 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 136: Chậm rãi tiến triển

Sự thương yêu Cổ Phú giành cho Cổ Vũ không phải là làm bộ làm tịch, Cổ Phú chỉ có một đứa cháu gái này, sống chết của cô liên quan đến tương lai phát triển của Mậu Nguyên, Cổ Phú ở trong tình huống nguy cấp đành phải lựa chọn nghiến răng nghiến lợi nói những chuyện khó có thể mở miệng.

Phác Thái Anh cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nàng biết Cổ Phú có chỗ cố kị, nên liền nói với cảnh sát Trữ: "Cảnh sát Trữ, trưa nay mọi người bận rộn chưa ăn cơm, tôi nghe nói, đầu bếp nhà Cổ tiên sinh được mời từ Michelin, tay nghề rất tốt."

Trên mặt Cổ Phú có chút vui vẻ, sau đó liền gọi quản gia, mời đám người của cảnh sát Trữ đến nhà ăn. Trước mắt, phòng khách lầu một chỉ còn lại Cổ Phú, Phác Thái Anh và cảnh sát Trữ. Giống như nhiều người giàu có khác, nơi ở của bọn họ quanh năm kéo rèm che, đèn chùm thủy tinh xa hoa trên trần nhà khiến căn phòng sáng bừng.

"Kì thật Vũ nhi là một đứa trẻ rất đơn thuần, tuy con bé được nuông chiều từ nhỏ, tính cách ngang ngược bá đạo, nhưng không hề xấu. Chỉ có điều, con bé ở cái tuổi này, khó tránh khỏi phạm một ít sai lầm." Nói rồi, Cổ Phú lại tiếp tục: "Kì thật, ngày đó tôi không để vệ sĩ đi theo con bé, là vì nó phải đến bệnh viện."

Cảnh sát Trữ không nói lời nào, lẳng lặng nghe.

Chẳng qua Cổ Phú như bị nghẹn cổ họng, hé miệng rất nhiều lần, mỗi lần lời nói đến bên môi rồi lại nuốt xuống, Phác Thái Anh lúc này mới mở miệng: "Cổ tiểu thư có người trong lòng?"

Cổ Phú gật gật đầu: "Ừm."

Chuyện này cũng không lạ lẫm gì, một cô gái tự mình đến bệnh viện, cộng với chuyện Cổ Phú muốn nói lại thôi, không khó để cho người ta nghĩ đến vấn đề kia, cũng không khó đoán được thân thế bối cảnh của chàng trai cùng Cổ Vũ yêu nhau. Một cô gái ở trong kiểu gia đình này như Cổ Vũ, bản thân cô có thể không thèm để ý, nhưng người trong nhà tuyệt đối sẽ không cho phép cô kết hôn với một người không có của cải.

Cảnh sát Trữ theo nghề này nhiều năm, xử lí không ít những vụ án khúc mắc tình cảm, rất là mẫn cảm với chuyện như thế này, nếu như không phải Cổ Vũ mất tích vì thái độ đối nhân xử thế của mình, như vậy rất có khả năng lần mất tích này của cô có liên quan đến người yêu. "Cổ lão gia tử, không biết chàng trai có quan hệ yêu đương với Cổ tiểu thư, tên họ là gì?"

Nói đến đây, Cổ Phú một lần nữa lâm vào trầm mặc. Hai tay của ông chắp sau lưng, lông mày cau chặt, xoay người đi tới vài bước, vững vàng ngồi xuống sofa, nhưng mà lời nói kế tiếp của ông, thậm chí đến Phác Thái Anh cũng có chút kinh ngạc. Đôi con ngươi đυ.c ngầu của Cổ Phú nhìn thẳng về trước, giờ phút này, ông cực kì giống một Đế vương nghèo nàn không biết nên làm thế nào.

"Người đó, đã chết rồi."

Phác Thái Anh giờ này mới hiểu được, hóa ra Cổ Phú cố gắng giấu diếm chuyện này không hẳn là vì sự trong sạch của Cổ Vũ, mà có nguyên nhân to lớn khác. Bối cảnh hai gia đình chênh lệch lớn như vậy, kết quả thế nào thì rất rõ ràng, chính là cốt truyện một gậy đánh gãy uyên ương mà phim truyền hình vẫn hay chiếu. Cổ Vũ đã có thai, cha của đứa trẻ lại đột nhiên qua đời, nếu như bị lộ ra, Cổ Phú không thể nghi ngờ gì chính là dẫn lửa thiêu thân.

Chàng trai kia vốn là ông chủ của một quán cafe, Cổ Vũ cũng quen biết hắn ở nơi đó. Theo lời Cổ Vũ, chàng trai kia tên là Tô Trần, trên người có khí chất quân tử nhẹ nhàng cùng dung nhan tuyệt thế cõi trần, hấp dẫn cô rất nhiều, mà Tô Trần đương nhiên cũng không có cách nào chống lại mị lực cùng dung mạo xinh đẹp của Cổ Vũ, rất nhanh hai người đã rơi vào bể tình. Nhất cử nhất động của Cổ Vũ đều nằm trong tầm khống chế của Cổ Phú, ban đầu ông im lặng là vì cho rằng đây chỉ là thú vui nhất thời của đứa cháu gái trẻ tuổi, cũng không để trong lòng, nhưng dần dần, ông phát hiện Cổ Vũ không chỉ đơn thuần là vui đùa, vì vậy, Cổ Phú mới lo lắng cô càng lún càng sâu, mới làm rõ chuyện này với Cổ Vũ. Nhưng bi kịch chính là, lúc đó Cổ Vũ đã có thai được hai tháng rồi.

Mới đầu thì Cổ Vũ thề sống thề chết không chịu, nhưng không lâu sau liền truyền đến tin người yêu mất trong tai nạn xe cộ, Cổ Vũ bi phẫn, hùng hổ chạy đến công ty truy vấn có phải là Cổ Phú làm không. Cổ Phú tự nhận mình cũng không phải hạng quân tử gì, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy. Chẳng qua là, mặc kệ ông giải thích thế nào với cô, cô cũng không tin ông không có liên quan đến chuyện này. Cổ Phú cũng tương kế tựu kế, dùng chuyện này để uy hϊếp cô phá thai, nếu không ông sẽ không bỏ qua cho người nhà Tô Trần. Tuy Cổ Vũ tức giận, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng. Dù sao Cổ Phú cũng là ông nội của cô, ngoại trừ thỏa hiệp cô còn có thể làm gì nữa, quân pháp bất vị thân ư? Trong lòng cô, có lẽ ông nội có thể nhẫn tâm đối xử với cô như vậy, nhưng cô không có cách nào bất hiếu được.

Cái ngày đến bệnh viện đó, Cổ Phú không để vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô, tuy rằng vệ sĩ đều là tâm phúc của ông, theo ông rất nhiều năm, nhưng chuyện Cổ Vũ mang thai thì càng ít người biết càng tốt. Ai ngờ, chuyến đi này của Cổ Vũ, đi rồi liền không quay về nữa.

"Như vậy có khả năng Cổ tiểu thư tự mình bỏ đi hay không? Hoặc là nói, cô ấy chỉ đơn thuần là không muốn ngài tìm được mình." Cảnh sát Trữ nói.

Phác Thái Anh thản nhiên nói: "Trong tay Cổ lão gia tử còn một quân bài, nếu như quân bài này có thể khiến cô ấy thỏa hiệp, như vậy cô ấy sẽ không dám lựa chọn thời điểm này mà biến mất."

"Chuyện này thật kì lạ." Cảnh sát Trữ sờ ót, bực bội nói. Vừa nãy lúc Cổ Phú kể lại chuyện của Tô Trần, hắn cho là đã có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng mà chuyện vừa phát triển đến bước này, tất cả manh mối lại bị chặt đứt.

Chỗ Cổ Phú đã không còn tin tức nào khác để cung cấp, Cổ Chương thì không cần phải nói, mặc dù là cha của Cổ Vũ nhưng lại hoàn toàn không làm hết trách nhiệm của một người cha, đã vào tuổi trung nhiên, nhưng vẫn bất cần đời, ăn chơi đàn đúm, phụ nữ bên ngoài không được một trăm thì cũng hơn mười, không ít nữ minh tinh đang nổi cũng có quan hệ với hắn. Nhóm người Phác Thái Anh rất nhanh đã rời đi, sau khi về Cục, dựa vào dũ liệu, thì đúng là trước đó không lâu có một người tên Tô Trần qua đời vì tai nạn xe cộ, người gây chuyện là một kẻ say rượu đã bị phán án tù chung thân. Lúc này cảnh sát Trữ mới tiêu tan nghi ngờ, nhưng Phác Thái Anh ngay từ đầu chưa hề có chút hoài nghi nào với Cổ Phú. Cổ Phú là người thông minh, nếu ông muốn cắt đứt đoạn tình cảm lưu luyến này thì có rất nhiều cách, tài phú và quyền lực là quân bài lớn nhất của ông, dùng thanh danh và lòng dạ của ông, nếu muốn để Tô Trần rời xa Cổ Vũ thì có trăm ngàn phương pháp, cả đời ông tên tuổi anh hùng, tội gì mà phải lưu lại vết nhơ ở tuối xế chiều.

"Lão đại, chuyện này quả thực còn khó hơn mò kim đáy biển." Một nhân viên cảnh sát trong văn phòng nói, "Vòng xã giao của Cổ tiểu thư này rất phức tạp, ở trên thì có tất cả thiên kim tiểu thư, ở dưới thì có ông chủ bà chủ của quán bar sàn nhảy, người quen biết cũng rất nhiều, hơn nữa những người này, căn bản cũng không có động cơ để hại cô ta."

"Đúng vậy." Một nhân viên cảnh sát khác phụ họa nói thêm: "Em thấy chúng ta nên tập trung điều tra ở lão gia tử, Cổ Vũ chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, Cổ lão gia tử này mới là người cầm quyền thật sự."

Sau khi nhận được báo án, người của tổ trọng án đã tiến hành phân tích điều tra toàn bộ mạng lưới giao tiếp của Cổ Vũ, ngoại trừ Tô Trần, nhìn qua đều là bạn ăn chơi không có gì đặc biệt, hoặc là công tử nhà giàu, hoặc là vài chàng trai tuấn tú ở nơi phong nguyệt.

"Phác giáo sư, cô cảm thấy thế nào?"

"Nếu như mục tiêu của bọn bắt cóc là Cổ Phú, hoặc nói đúng hơn là gia tài của Cổ Phú, như vậy không có khả năng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì."

"Có khi nào là cướp sắc không?" Cảnh sát Trữ truy vấn.

"Không loại trừ."

Cổ Vũ xinh đẹp, phẩm vị lại tốt, phong cách ăn mặc nóng bỏng vũ mị, đối với nam giới không thể nghi ngờ gì là một loại hấp dẫn cực lớn. Nếu như bọn bắc cóc chỉ đơn thuần mơ ước sắc đẹp của Cổ Vũ, cũng không phải là hoàn toàn không thể.

"Bọn bắt cóc này cũng đủ kì lạ, đi chỗ nào không đi, hết lần này đến lần khác lại đến bệnh viện, trách không được lúc trước thời sự đưa tinh tình hình trị an bây giờ rất tệ, ngay cả bệnh viện cũng...." Một nữ cảnh sát đang rót nước ấm từ trong bình nấu nước, bỏ vào một chút trà Quan Âm, vừa ngáp vừa chậm rãi nói.

Phác Thái Anh đang đọc tài liệu đột nhiên dừng động tác, đôi con người xinh đẹp mà tràn ngập thần thái tản ra ánh sáng lợi hại, nàng khép phần tài liệu trong tay lại, thả lên bàn, nói: "Dựa theo vòng xã giao của Cổ Vũ và Tô Trần để điều tra, cẩn thận điều tra, không chỉ điều tra bạn bè của cô ấy mà còn phải điều tra phương thức kết giao bạn bè, một người cũng không được bỏ qua, cho dù là người thường ngày không có quan hệ mật thiết với cô ấy lắm."

"Vậy bên chủ tịch Cổ thì sao?" Nữ cảnh sát nghi ngờ hỏi.

"Cũng điều tra, chẳng qua cần phải tập trung vào vòng xã giao của Cổ Vũ và Tô Trần. Càng cẩn thận càng tốt, một người cũng không được bỏ qua, nhất là nam giới có độ tuổi từ 25 đến 35."

Cảnh sat Trữ hỏi: "Phác giáo sư, ý của cô là, do người quen gây án?"

"Không nhất định. Có lẽ là người quen, có lẽ, không hề có chút quen biết nào."

Những lời này của Phác Thái Anh khiến cho cảnh sát Trữ hồ đồ, rốt cuộc là phải hay không phải?

Từ sau khi ở chung với Lạp Lệ Sa, tính tình của nàng đã không còn cao ngạo như trước đây nữa, mọi thứ đều kiên nhẫn hơn vài phần, thấy cảnh sát Trữ có nghi hoặc, nàng cũng không biểu hiện ra sự thiếu kiên nhẫn của mình, mà đề cao ngữ điệu nói: "Ngày thường Cổ Vũ có vệ sĩ bảo vệ, muốn đến gần cô ấy là chuyện không dễ, một mình cô ấy ra ngoài, chính là chuyện trăm năm khó gặp, hơn nữa địa điểm còn là bệnh viện. Xem ra bọn bắt cóc này không chỉ thân thủ bất phàm, mà còn biết tung quẻ xem bói, biết được hành tung của Cổ Vũ, hiểu rõ mọi chuyện cô ấy như lòng bàn tay. Đương nhiên, chuyện này cũng có thể đơn thuần xem như là một lần trùng hợp, chỉ có điều xác suất để một người vừa có việc cần phải xuất hiện ở bệnh viện, vừa mới gặp được Cổ Vũ, vừa mới bị dung mạo của Cổ Vũ hấp dẫn, lại có đủ hung khí cùng "dũng khí" gây án, có lẽ gần bằng với sao hỏa đυ.ng địa cầu."

Cảnh sát Trữ nhanh chóng hiểu được ý tứ của Phác Thái Anh: "Tôi hiểu rồi, Phác giáo sư, người này đã sớm có âm mưu ra tay với Cổ Vũ, thế nhưng, mục đích của hắn không phải là tiền, hoặc là nói, cũng không phải là sắc."

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Mục đích của hắn, đương nhiên sẽ không phải là tiền. Về phần rốt cuộc là vì cái gì, nàng không có cách nào lập tức cho ra đáp án chuẩn xác, thậm chí không có cách nào tập trung một phạm vi cụ thể, bởi vì có quá nhiều loại khả năng cần suy tính. Nàng vừa định nói chuyện thì cảm giác túi áo hơi rung, vốn dĩ không định nhận, nhưng mà lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, cuối cùng nàng vẫn nói thật có lỗi, sau đó xoay người nhấn nút nghe.

"Chuyện gì?

Người bên kia lại không nói chuyện, Phác Thái Anh vừa muốn hỏi lại thì nghe được bên kia truyền đến tiếng nức nở, nàng không khỏi siết chặt điện thoại, nhíu mày hỏi: "Lưu Sâm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị, em cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật thất bại...."

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Em ở nhà...."

"Biết rồi." Nàng cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét một vòng, vuốt vuốt huyệt thái dương, xoay người vào lại văn phòng.

Người của tổ trọng án không có giây nào là nhàn rỗi, ngay cả chút thời gian ngồi tại chỗ uống chút nước cũng có hạn, bọn họ hoặc là ra ngoài làm nhiệm vụ, hoặc là tra tư liệu, điều kiện phá án, mở hội nghị trong tổ. Phác Thái Anh đi lại chỗ vừa nãy đứng, nói với cảnh sát Trữ: "Thật có lỗi cảnh sát Trữ, tôi có chuyện cần phải rời đi một lát, như vậy đi, anh đem nửa năm, à không, hồ sơ những vụ án "cô gái trẻ tuổi mất tích" một năm trở lại đây, sắp xếp dựa theo trình tự thời gian."

Cảnh sát Trữ đối với Phác Thái Anh là tín nhiệm trăm phần trăm, cho nên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nói được.

-------------------------------------------------------------------------


Chương 137: Chỉ cần cậu muốn

Gió lạnh tàn sát bốn phía, nhưng không khí năm mới ở thành phố này vẫn không vì thế mà giảm bớt. Mấy cụ già đầu đội mũ lông xù bán đồ chơi bằng kẹo đứng ở đầu đường, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui vẻ, trong tay họ nắm chặt sợi sây bông, bong bóng đong đưa trong gió, hoan thanh tiếu ngữ, một mảnh an bình và ấm áp. Phác Thái Anh đắm mình trong đó, nếm trải những chuyện này, rồi lại bị những chuyện này làm cho chán ghét, nàng giống như một quần chúng thờ ơ lạnh nhạt, nhìn những người xa xa kia đang hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, thưởng thức thứ gọi là năm mới trong mắt bọn họ.

Ngăn cách một cánh cửa, nàng chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc, mãi cho đến lúc hình ảnh Mạnh Lưu Sâm rúc trong góc tường đập vào đáy mắt nàng, nàng mới chợt nhận ra, hóa ra nàng vẫn luôn đặt đứa em trai có một nửa huyết thống giống nhau này trong lòng mình. Mặc dù đã từng không dưới một lần chỉ trích cậu không có tiền đồ, không biết cầu tiến, nhưng nếu như người mình thật sự quan tâm rơi nước mắt trước mặt mình, thì bản thân sao có thể không có nửa phần đau lòng nào được.

Cậu giống như một đứa trẻ đáng thương bị cha mẹ phê bình, khóc đến sưng đỏ hai mắt, đầu tựa vào lòng nàng, cả dáng người cao cao cũng gục xuống, nhất thời không còn chút khí phách nam nhi nào, yên tâm an lòng khóc lớn, càng lớn hơn lúc nãy.

Phác Thái Anh không đẩy cậu ra, nhưng hai tay cũng không biết để ở đâu, nắm tay cứng ngắc duỗi ra phía trước.

"Chị, em cảm thấy mình thật ngu ngốc."

"Lúc em vừa về nước, ba đã nói tương lai của em sẽ không ra gì, nói em không thông minh bằng anh hai, không có chút nào giống như là con của ông. Em không cam lòng, chị, em thật sự không cam lòng, cũng rất tức giận ông ấy nói em như vậy. Từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm người cha, ông ấy thậm chí còn chưa cùng em ăn một bữa cơm nào, ông ấy dựa vào cái gì mà dùng những lời đó để tổn thương em như vậy?" Cậu khóc cực kì thương tâm, nước mắt dính trên hàng lông mi dày đậm, dính ướt áo của Phác Thái Anh. "Em rất muốn chứng minh cho ông ấy thấy, tuy em là thằng nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nhưng em thật sự rất muốn chứng mình cho ông thấy, em không phải là phế vật như những gì ông nói."

Nghe đến đây, đôi tay cứng ngắc của Phác Thái Anh rốt cuộc cũng chậm rãi đặt lên lưng cậu, vỗ nhẹ hai cái.

"Chị, chị biết không, có đôi khi em thật sự rất hâm mộ chị, chị thông minh như vậy, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, mà em thì đến kì thi CFA cũng không qua nổi, em so với chị thì không khác gì một kẻ ngốc, em vĩnh viễn chỉ có thể làm nền cho chị...."

Bản thân Phác Thái Anh cũng không thích người hay khóc, càng không phải là người giỏi lắng nghe người khác kể khổ. Trước đây trong mắt nàng, Mạnh Lưu Sâm thân là đàn ông thì nên đảm đương những gì thuộc về mình, nên kiên cường dũng cảm, phấn đấu tiến tới, mặc dù có khó khăn thì cũng phải cố gắng nuốt vào bụng, bởi vì cậu là em trai của nàng, cậu không được làm cho nàng mất mặt. Nhưng giờ phút này, nàng bị cậu ôm lấy, cũng để cậu tựa vào lòng mình, nghe tiếng khóc đứt từng khúc ruột của cậu, trí nhớ bất tri bất giác quay lại trước đây rất lâu, mở ra những kí ức đã bị nàng phủ bụi, nhưng đó là chuyện cũ mãi mãi không thể quên được.

Nàng kéo cậu ra, mặc kệ sạch sẽ, trực tiếp dùng đầu ngón tay giúp cậu lau nước mắt trên má, nàng nhìn vào mắt của cậu, giống như thấy được bản thân mình thật lâu trước đây: "Kì thật tôi không phải trời sinh đã thông minh. Trong mắt đa số mọi người, thành công của tôi là vì chỉ số thông minh của tôi không thấp, nhưng chỉ có tôi mới biết, tôi đã phải cố gắng hơn người khác rất nhiều."

Mạnh Lưu Sâm gật gật đầu: "Em biết muốn thành công thì cần phải cố gắng, thế nhưng chị biết không, vì muốn thông qua kì thi này, để cha phải lau mắt mà nhìn em, nửa tháng nay em chỉ có thể ngủ ba giờ một ngày. Trước đây cô nói với em, chỉ cần em cố gắng làm một việc nào đó, em liền nhất định có thể làm được, thế nhưng em cảm thấy mình rất ngốc, mặc kệ có thay đổi bao nhiêu cách thì vẫn không thể thoát khỏi hình tượng của một kẻ thất bại. Thậm chí em không biết mình đau lòng là vì không có cách nào chứng minh với ba, hay là đã phụ sự cố gắng của mình.... Em không hiểu, tại sao bạn của em có thể làm được, mà em thì không thể! Điều này không công bằng!"

Nàng nắm chặt tay cậu, kéo cậu đến sofa rồi ngồi xuống, vươn tay ôm lấy bờ vai cậu, để cậu thoải mái dựa vào người mình. Đây là lần đầu tiên, cảm thấy mình và cậu ấy gần nhau đến vậy. Có lẽ là khoảng cách, có lẽ là trái tim.

"Kì thi đầu tiên của tôi thời tiểu học, trong lớp có rất nhiều bạn học thi được điểm tối đa, nhưng tôi có hai môn không đạt tiêu chuẩn. Tôi không dám nói với mẹ, nên đã đem bài thi cho anh tôi xem. Anh của tôi nói cho tôi biết, em nên lắng nghe bài giảng, sau đó về nhà chăm chỉ làm bài tập, chăm chỉ ôn tập, lần sau nhất định sẽ có tiến bộ. Vì vậy, ở kì thi thứ hai, tôi cho rằng mình đã cố gắng đủ rồi, nhưng mà vẫn không đạt tiêu chuẩn. Trong trí nhớ của tôi, số lần tôi rơi nước mắt không nhiều lắm. Khi tôi còn rất nhỏ tuổi, thì đã được một người xung quanh ca ngợi là thần đồng, bởi vì ngạo khí bẩm sinh ở trong người tôi, tôi có thể chấp nhận mình không đủ cố gắng mà thất bại, nhưng không có cách nào thản nhiên thừa nhận mình đã cố gắng rồi mà vẫn thất bại."

"Ngày hôm đó, là một ngày đen tối nhất trong thời niên thiếu của tôi, mức độ đả kích của nó gần như ngang bằng với ngày mà mẹ tôi qua đời. Nhưng mà anh chỉ giúp tôi lau nước mắt, không hề phê bình tôi, cũng không an ủi tôi, không biết qua bao lâu, anh ấy đi ra từ phòng bếp, trong tay là một dĩa bánh nướng áp chảo, nóng hổi, tôi thậm chí không để ý hình tượng của mình, ôm dĩa bắt đầu ăn từng miếng. Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có thể tạm thời bình phục tâm trạng không ổn của mình. Sau khi ăn xong, anh ấy sờ đầu tôi, nói với tôi, bây giờ em ăn no rồi, có thể giữ vững tinh thần tiếp tục cố gắng rồi." Nói đến đây, Phác Thái Anh ngập ngừng, càng siết chặt tay Mạnh Lưu Sâm hơn.

"Sau này tôi đã nếm qua rất nhiều món ngon, nhưng mà không có món nào vượt qua bánh nướng mà anh ấy tự tay làm cho tôi vào ngày hôm đó."

Mạnh Lưu Sâm nhìn nàng, im lặng chảy nước mắt, người chị gái hoàn mỹ không chê vào đâu được trong mắt cậu, cũng từng có loại trải nghiệm này sao?

"Từ sau lần đó, tôi không hề sa sút tinh thần và ý chí một lần nào nữa, mặc kệ là gặp phải chuyện gì. Bởi vì tôi hiểu rõ, chút thông minh này chẳng qua chỉ là một món quà mà ông trời ban cho tôi, muốn thành công thật sự thì từ trước đến nay chỉ có thể dựa vào cố gắng. Người bên cạnh chỉ thấy sự kiêu ngạo khi tôi giành được giải thưởng ở các cuộc thi , chỉ nhìn thấy sự nở này nở mặt khi tôi nhận được giấy mời nhập học của nước ngoài, nhưng lại không biết tôi vì chúng mà trả giá bao nhiêu. Tôi không có kì nghỉ, không có vui vẻ, thậm chí không có tuổi thơ. Nếu như lúc đó không phải Phác Thư Dã vì tôi mà nướng cái bánh ấy, có lẽ sẽ không có tôi của hiện tại. Cho nên tôi muốn anh ấy, nhớ anh ấy, thương anh ấy, không chỉ vì sau khi mẹ qua đời rồi chỉ còn hai anh em chúng tôi sống nương tựa vào nhau, mà càng bởi vì anh ấy đã thay đổi cuộc đời tôi."

"Lưu Sâm, có lẽ lúc người khác thành công thì cậu rất hâm mộ, rất không cam lòng, cảm thấy mình cũng cố gắng như vậy thì phần thành công này nên thuộc về mình, nhưng cậu không biết, cái người mà nhìn như rất dễ dàng đạt được thành công đó, thời gian một giấc ngủ của họ ít hơn cậu rất nhiều. Tôi hiểu được lúc này trong lòng cậu tuyệt vọng đến cỡ nào, nhưng thế giới này đáng yêu ở chỗ, nó nhất định ở thời điểm thích hợp cho cậu biết rõ, nó luôn cho đi sự công bằng trong lúc vô tình. Người thông minh nhạy bén không cố gắng sẽ không thành công, người có chỉ số thông minh bình thường cố gắng là có thể thành công. Hạt giống mà nó gieo xuống, có thể gọi là công bằng, cũng có thể gọi là hi vọng. Chính bởi vì có hi vọng này, mới không khiến cho những người trời sinh không thông minh phải tuyệt vọng với thế giới này, mới không khiến cho những câu chuyện như "vĩnh viễn tổn thương nặng nề" tái diễn lần nữa." Nàng vuốt vuốt mái tóc của cậu, kiên nhẫn giảng giải, "Có lẽ cậu sẽ oán giận đề thi lần này không hề hoàn mỹ, thế nhưng nghĩ theo một cách khác, một người thật sự chuẩn bị chu đáo, thì mặc kệ phải đối mặt với đề thi thế nào thì cũng có thể đưa ra một bài giải hoàn mỹ, sẽ không để người ra đề có cơ hội làm cậu trượt chân. Tôi cố gắng hơn hai mươi năm, không có một ngày nào tôi cảm thấy kiến thức của tôi đã đủ uyên bác đến nỗi có thể đặt quyển sách trên tay xuống, bởi vì tôi không muốn gặp phải bất kì chuyện gì có thể đánh bại tôi. Tôi, nhất định phải trước khi nó phát sinh, đem nó diệt trừ hoàn toàn."

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng, giờ phút này, cậu không nói nên lời cảm nhận nội tâm của mình, có lẽ là cảm động đã sớm chôn vùi chán nản. Cậu gọi điện cho nàng, vốn chỉ muốn để người chị luôn luôn nghiêm khắc này mắng tỉnh mình, nhưng không nghĩ rằng chị ấy có thể tìm đến nhà mình, còn nói với mình nhiều lời tri kỉ như vậy. Cậu đã từng cho rằng, Phác Thái Anh vĩnh viễn không thể nào thân thiết với cậu như thân thiết với Phác Thư Dã. Người con gái trước mắt này, ngày thường thì độc miệng, nhưng thời điểm mình thật sự cần chị ấy, chị ấy sẽ vươn tay không chút do dự, cho đi dự ấm áp và sức mạnh của mình.

"Chị, chị thật sự cảm thấy em có thể ư?"

"Lưu Sâm, trên thế giới này, ngoại trừ tình cảm, không có bất cứ thứ gì mà cậu không ngừng cố gắng lại không thể lấy được, chỉ cần cậu thật sự muốn nó."

Kì thật cậu cũng không hề thương tâm đến vậy, nhưng mà vẫn cố ý giả vờ giả vịt nói: "Nếu sau này em cố gắng rồi mà vẫn không được thì sao?"

Phác Thái Anh nhíu mày, thản nhiên nói: "Vậy tôi liền nướng bánh cho cậu."

Nghe đến đây, Mạnh Lưu Sâm rốt cuộc cũng không còn chán nản nữa, bật cười ra tiếng, cậu ôm chặt lấy nàng, cảm thấy có một người chị như vậy thật là tốt. "Chị, vì sao chị lại nguyện ý đối xử tốt như vậy với đứa em trai chỉ chảy chung một nửa dòng máu chứ?"

"Thời điểm tôi thất vọng cực điểm với người thân, cậu là người có quan hệ gần gũi nhất, ở bên cạnh tôi. Cho nên, lúc cậu cần một chỗ dựa nhất, bờ vai của tôi, cũng sẽ thuộc về cậu."

Mạnh Lưu Sâm bị cảm động đến hỏng rồi, trong một quãng thời gian dài nằm trong mối quan hệ chị em với Phác Thái Anh, cậu luôn ở thế yếu, từ trước đến nay Phác Thái Anh chưa từng nói với cậu những lời ấm lòng đến vậy. Cậu như một chú cún nhỏ đung đưa thân mình dựa vào vai nàng làm nũng: "Chị, em yêu chị, ôm một cái."

Phác Thái Anh giống như né tránh dịch bệnh mà nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa: "Tình yêu của cậu, tôi chịu không nổi."

"Không chịu nổi cũng không sao, chỉ cần em biết chị cũng rất yêu em là đủ rồi."

"Vậy cậu chỉ có thể đợi kiếp sau thôi. Tình yêu đời này của tôi đã sớm bị lấy mất rồi."

"Là ai!" Mạnh Lưu Sâm phẫn nộ nói, "Ai cũng không được phép giành chị với em!"

Phác Thái Anh nhìn tinh thần của cậu khôi phục không tệ, vừa định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Nàng đắc ý lắc lắc điện thoại với Mạnh Lưu Sâm, tỏ vẻ người gọi đến chính là người đã đoạt đi tình yêu của nàng. Nàng cũng không vì kiêng dè mà đi vào thư phòng, trực tiếp ấn nút nghe. Giọng nói trong trẻo ấm áp truyền đến từ đầu dây bên kia, như một dòng suối, thấm vào từng ngóc ngách trong lòng nàng.

"Buổi tối muốn ăn gì? Chị đang ở chỗ của Lưu Sâm, ừ, được, em tan làm rồi thì trực tiếp đến đây đi."

Sau khi cúp điện thoại, Phác Thái Anh khôi phục giọng nói vốn có của mình, nói tiếp: "Cậu ở nhà đi, tôi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn."

"Chị, chị cũng chưa hỏi nhà của em có đồ ăn hay không mà."

"Một người đến chuyện vệ sinh tối thiểu nhất là quét dọn cũng không làm, vậy tôi cũng cần phải tin chuyện cậu mỗi ngày tự mình xuống bếp à?"

"Vậy ít nhất chị cũng nên hỏi thử em thích ăn cái gì chứ, không phải tối nay chị định nấu cơm ở đây sao?"

Phác Thái Anh dò xét nhìn cậu một lần: "Đương nhiên là tôi ăn cái gì cậu ăn cái đó, chẳng lẽ cậu còn kén ăn hay sao?"

"Đúng vậy, em kén ăn, em không ăn gừng, không ăn hành lá, không ăn rau thơm, không ăn cà rốt! Chị xem đi, chị không hiểu em chút nào!" Mạnh Lưu Sâm căm giận nói, người chị vừa nãy ôn nhu như vậy, mê người như vậy, giống như nữ thần mặt trời đã chạy đi đâu rồi hả? Vì sao mới chỉ nhận một cú điện thoại thì lại trở nên lạnh như băng, khiến người khác chán ghét như vậy.

"Tôi nhất định sẽ nhớ bỏ thêm nhiều gừng một chút."

"Không công bằng! Vì sao lúc nói chuyện với chị Lệ Sa thì dịu dàng như vậy, còn với em thì chỉ có thế này!"

Phác Thái Anh cong cong khóe môi, cũng không muốn giải thích nhiều. Chuyện khiến người ta bực bội nhất trong mùa đông là tóc dài rất dễ sinh tĩnh điện, nàng vươn tay vuốt lại mái tóc, ngon tay thon dài như đẽo gọt lướt qua, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, làm Mạnh Lưu Sâm vui vẻ thoải mái. Phác Thái Anh xinh đẹp, cậu luôn biết rõ điều này, nhưng nếu chỉ tính mỹ mạo thôi thì kì thật nàng không sáng bằng Giang Hạ Qua, sở dĩ nàng hấp dẫn người khác như vậy, là vì khí chất xuất trần cùng ngũ quan xinh đẹp phối với nhau vô cùng hài hòa, làm cho nàng thoạt nhìn không giống như người sống ở nhân gian, mà cực kì giống Liên Hoa chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, cực kì giống tiên nữ không nhiễm thế tục.

"Chị, cho em đi với chị đi. Giúp chị xách mấy thứ đồ gì đó nha."

"Lệ Sa đang trên đường đến, cô ấy không có chìa khóa, cậu phải ở nhà, mở cửa cho cô ấy."

"Được rồi, nhưng chị ngàn vạn lần không được mua gừng đó."

Phác Thái Anh gật gật đầu, đi ra cửa, Mạnh Lưu Sâm híp mắt cười cười: "Biết ngay là chị rất tốt với em mà."

Phác Thái Anh xoay người lại, vẻ mặt thờ ơ nói: "Có thể cậu đã hiểu lầm. Lệ Sa không thích ăn gừng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro