Chương 138 + 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 138: Giành giật từng giây

Phác Thái Anh đẩy xe hàng đi trong siêu thị, lấy trên kệ hàng một gói mì chính. Rất nhiều năm về trước, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình giống như bây giờ, giống như ngàn vạn những bà nội trợ giản dị khác, ở lúc trời đã xế chiều đi mua sắm thức ăn, vì người thân của mình mà tự nấu một bàn đồ ăn. Bởi vì nàng cảm thấy cuộc sống bình thản mà hạnh phúc này cách nàng quá xa, mỗi một người trong cộng đồng này đều có người thân, nhưng mà với nàng, sau khi những người trong lòng lần lượt chết đi, người cha có quan hệ gần gũi nhất với mình lại giống như người không quen biết, thì có hay không cũng không khác nhau là mấy.

Một người nếu như từ lúc sinh ra đã được đắm mình trong tình yêu thương nồng nàn, như vậy thì nàng cũng không cần phải mệt mỏi bay cao như thế, nhưng mà một người từ khi trưởng thành phải cô độc một mình, trải qua một quãng thời gian dài khuyết thiếu người yêu thương, nàng cũng chỉ có thể không ngừng phấn đấu leo cao để làm tê liệt thần kinh của mình.

Sau khi gởi email đi, quả nhiên hiệu trưởng của phân hiệu Owen tự mình gọi điện thoại đến. Ethel là một người mến mộ nhân tài, anh hùng thì không cần phải luận tuổi tác và tư lịch, thứ bà xem trọng chính là tiềm lực trên người Phác Thái Anh, cũng tự tin rằng Phác Thái Anh có thể khiến đại học Owen viết nên một trang sử sách hào hùng.

"Cô đã thay đổi."

Cuối cùng, Ethel nói như vậy với nàng. Lần đầu tiên gặp Phác Thái Anh, gương mặt sắc bén như gió của nàng đã khiến Ethel kinh ngạc, nàng là một thiên tài hiếm có, nàng hờ hững, nàng thông minh, nàng phấn đấu quên mình theo đuổi chân lí, những điều này hoàn toàn phù hợp với lý tưởng về nghiên cứu học vấn và giáo dục mà Ethel vẫn luôn tôn sùng. Mà những lý tưởng này lại được phát huy một cách nhuần nhuyễn trên người một cô gái mới hai mươi mấy tuổi. Trong ấn tượng của Ethel, Phác Thái Anh là người khao khát học hỏi, dường như trên thế gian này ngoại trừ chân lý và kiến thức thì không có thứ gì có thể nhiễu loạn dòng tư duy của nàng, nàng thật sự là người sống vì kiến thứ.

Nhưng bây giờ khác rồi, sau khi gặp được Lạp Lệ Sa, kiến thức không còn là thứ tối cao mà nàng theo đuổi trong cuộc đời này nữa. So với Lạp Lệ Sa, mặc kệ là chuyện gì hay kẻ nào, cũng không có đủ tư cách xếp vị trí thứ nhất trong lòng nàng.

"Chẳng qua, loại thay đổi này của cô, khiến tôi thật lòng vui vẻ cho cô. Lần sau lúc gặp lại, tôi nghĩ tôi sẽ nhìn thấy một người luôn mang theo vẻ mặt tươi cười."

Nhớ lại những lời này của Ethel, Phác Thái Anh ném túi gia vị vào xe, lắc đầu, khóe miệng cong lên một độ cong vui vẻ không dễ nhìn thấy.

Tình yêu cùng tình thân, từng là thứ mà Phác Thái Anh không dám hi vọng xa vời, nếu như việc gặp được Lạp Lệ Sa là duyên phận số mạng định đoạt, như vậy sự xuất hiện của Mạnh Lưu Sâm, nhất định là kinh hỉ nằm ngoài ý muốn. Cũng may, cậu không bị vẻ thanh cao của nàng đánh lui, cũng may, cậu làm việc nghĩ không chùn bước lựa chọn đi đến bên cạnh nàng, để cho nàng một lần nữa hưởng thụ sự ấm áp mà tình thân mang lại.

Trong tay nàng cầm túi đồ, bước chân nhẹ nhàng mà tự tại.

"Đã lâu không gặp, Thái Anh."

Giọng nói của nàng giống như sao băng phá vỡ bầu trời yên tĩnh, khóe miệng mỉm cười cùng với màu son đỏ phối với nhau vô cùng hài hoàn, tóc dài được búi cao cao, nàng ngăn trước mặt Phác Thái Anh, trên người tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt.

Hạ Lan Thu Bạch nhận túi đồ trong tay nàng, đi đến quầy tính tiền, lấy thẻ, không nói một lời nào mà giúp Phác Thái Anh tính tiền. Phác Thái Anh đứng yên tại chỗ, từ từ siết chặt hai tay. Hạ Lan Thu Bạch xoay người vươn một tay ôm lấy bờ vai nàng, một tay còn lại cầm túi, nói: "Sao vậy? Không nhớ chị là ai à? Hay là nói, sự xuất hiện của chị, làm cho em cảm thấy thật bất ngờ?"

Thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, nàng lại bật cười ha hả, xinh đẹp mà quỷ dị: "Nước ngoài đương nhiên rất tốt, nhưng mà chung quy thì cũng không thể so với quê hương của mình. Huống chi, chị thật sự rất nhớ em. Em không cần sợ hãi hay lo lắng, chị chỉ trùng hợp đến đây mua đồ, cũng trùng hợp gặp được em, không hơn. Chẳng qua chị thấy bây giờ em sống cũng không tệ lắm, như vậy chị cũng yên lòng."

Nói rồi, Hạ Lan Thu Bạch vỗ vỗ vai nàng, đem túi đồ móc lên ngón trỏ của nàng, xoay người muốn rời đi.

"Chị dâu." Hạ Lan Thu Bạch xoay người, cười như không cười hứng trí nhìn Phác Thái Anh xinh đẹp trước mắt. "Nếu như có thể, em nguyện dùng tính mệnh của mình, đổi lại hai người sống đến bạc đầu. Nhưng trên đời này có những chuyện, không thể một lần nữa làm lại từ đầu."

Hạ Lan Thu Bạch cười ảm đạm, chưa nói lời nào, nàng giẫm giày cao gót cao mười phân, ma sát nên những tiếng sàn sạt với sàn nhà. Nàng giống như cây cổ thụ đứng thẳng trong những ngày mùa đông, mặc dù bất khuất sừng sững, nhưng không thoát khỏi số mệnh, lá rụng hết chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Phác Thái Anh siết chặt túi đồ trong tay, tâm như sóng trào. Loại tâm trạng lo lắng cùng áy náy này càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu như nàng không hiểu rõ Hạ Lan Thu Bạch thì tốt rồi. Nếu như sự áy náy và lo lắng này không tồn tại cùng một chỗ thì tốt rồi.

Sau khi rời khỏi nhà Mạnh Lưu Sâm, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa quay về nhà, trên xe, Phác Thái Anh đem những tiến triển mới nhất của vụ án Cổ Vũ nói cho Lạp Lệ Sa biết. Những ngày này, nàng vừa phải tra vụ án của Lạp Ỷ Huy, vừa phải suy nghĩ tất cả các loại khả năng mà Cổ Vũ bị bắt cóc, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà dựa vào tố chất thân thể của nàng mà nói, quả thật có chút chịu không nổi. Vào lúc này, nàng cần Lạp Lệ Sa ở bên cạnh nàng, cho nàng sức mạnh, vào lúc thích hợp kéo nàng đứng dậy.

"Thương Thương, em hiểu ý của chị, chị là hoài nghi, người bắt cóc Cổ Vũ có thù cũ với cô ấy, cho nên vẫn luôn tìm kiếm thời cơ thích hợp để ra tay?"

"Ừ, đây chỉ là một khả năng có xác suất tương đối lớn thôi, chị cũng không có cách nào hoàn toàn xác nhận."

Lạp Lệ Sa xoay vô lăng, nói tiếp: "Suy đoán của chị hoàn toàn rất có lí, không nói đến chuyện loại trừ những tình huống "hoàn toàn ngoài ý muốn", người này nhất định có tồn tại mối liên quan với Cổ Vũ, hơn nữa còn hiểu rõ bối cảnh gia đình Cổ Vũ. Chuyện có vệ sĩ đi theo không phải là chuyện dễ dàng bị phát hiện, bọn hắn làm việc rất ít khi xuất hiện, người dân bình thường không dễ gì phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Một mặt, bọn bắt cóc ra tay ngay lúc không có vệ sĩ, nói rõ rằng hắn tương đối hiểu rõ mức độ bảo vệ của Cổ Phú dành cho Cỗ Vũ. Một mặt khác, hắn hiểu rất rõ hành tung của Cổ Vũ, hoặc là nói, hắn biết rõ chuyện giữa Cổ Vũ và Tô Trần."

"Không sai." Đây là nguyên nhân Phác Thái Anh để thành viên tổ trọng án triển khai điều tra mạng lưới quan hệ của Cổ Vũ và Tô Trần.

Lạp Lệ Sa thừa dịp đèn đỏ mà nghiêng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện tâm tình của nàng không tốt lắm. Kiểu điều tra theo mạch suy nghĩ này tuy không thành vấn đề, thế nhưng tốn quá nhiều thời gian, trong quá trình này, không thể loại trừ khả năng bọn bắt cóc sẽ gϊếŧ con tin. Bình thường mà nói, nếu bọn bắt cóc lấy tiền làm mục đích thì còn tương đối dễ điều khiển, nhưng một khi con tin rơi vào loại bắt cóc chỉ vì muốn trả thù, thì tỉ lệ còn sống là rất nhỏ.

Ban tay phải Lạp Lệ Sa đang đặt trên vô lăng khẽ dời xuống, nắm chặt tay nàng.

"Thương Thương, có việc em nghĩ mãi mà không rõ, dựa theo quan hệ của Cổ Vũ và Tô Trần để điều tra thì không thành vấn đề, thế nhưng tại sao chị lại muốn xem hồ sơ những vụ bắt cóc tương tự một năm lại đây, chị đang hoài nghi là bắt cóc liên hoàn sao?"

"Không loại trừ khả năng này. Khoảng cách thời gian từ lúc Cổ Phú báo án đến bây giờ đã qua 68 tiếng rồi, cũng có nghĩa là Cổ Vũ đã mất tích được 68 tiếng. Trọn vẹn 68 tiếng đồng hồ, nhưng bọn bắt lại không thả một chút tin tức nào, từ ý nghĩa nào đó mà nói, có lẽ bây giờ Cổ Vũ vẫn còn sống. Bọn bắt cóc bắt cô ấy, nhưng lại không gϊếŧ, như vậy rốt cuộc lúc này bọn bắt cóc đang làm gì? Chúng ta không có cách nào biết được, nhưng có thể khẳng định Cổ Vũ nhất định đang chịu đau khổ. Thế nhưng mà, là thâm thù đại hận như thế nào, mà khiến cho bọn bắt cóc căm hận Cổ Vũ đến vậy? Sau khi điều tra chúng ta mới phát hiện, tuy Cổ Vũ người này trời sinh tính tình đanh đá, ngang ngược bá đạo, nhưng mà bản chất không xấu, cũng không có lịch sử đen tối nào, một cô gái như thế, muốn tạo nên huyết hải thâm thù với người nào đó là chuyện không thể. Cho nên đổi góc độ tư duy một chút, Lệ Sa, nếu như là em, phản ứng đầu tiên của em, sẽ định hình vụ bắt cóc này như thế nào, em sẽ cảm thấy vì sao lại xảy ra vụ bắt cóc này, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nói ra suy nghĩ đầu tiên."

Lạp Lệ Sa khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Tình."

Không nhiều không ít, chỉ một chữ Tình, lại nói ra điểm mấu chốt.

Từ trước đến nay, trao đổi với Lạp Lệ Sa không cần tốn quá nhiều sức, cô thông minh, lại tâm linh tương thông với Phác Thái Anh, luôn có thể dùng thời gian ngắn nhất để hiểu được ý của Lọ Thái Anh.

"Tình có thể được chia làm ba loại chính, tình thân, tình yêu, tình bạn. Trên cơ bản có thể loại trừ tình thân, Cổ Phú có một người chị, người này đã sớm qua đời bị bệnh tật nhiều năm, Cổ Phú làm người trượng nghĩa, quan hệ với thân thích rất tốt, thường xuyên giúp đỡ bọn họ. Bạn bè của Cổ Vũ đa phần là những thiếu gia tiểu thư có điều kiện gia đình ngang tầm, loại người như bọn họ bình thường tâm cao khí ngạo, nói không lựa lời, thường ồn ào ra những chuyện không thoải mái, nhưng quan trọng là, sản nghiệp nhà bọn họ có liên quan với nhau, cũng coi như là loại quan hệ sống dựa vào nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia." Phác Thái Anh nói.

"Nói như vậy, cũng chỉ còn lại tình yêu thôi."

"Tô Trần đã chết. Trước lúc hắn chết, Cổ Vũ có quen năm người bạn trai, chẳng qua đều là lúc cô ấy chưa về nước." Mười ngón tay của Phác Thái Anh đan vào nhau, đáy mắt kín kẽ. "Tình có thể chia làm ba loại chính, thế nhưng mỗi một loại có thể chia làm vô số loại, tình yêu cũng thế. Tình yêu dễ dàng làm mê muội suy nghĩ của một người, làm cho người đó mất đi lí trí, trở nên điên cuồng. Từ góc độ khoa học mà nói, tiềm thức không đủ để làm một bằng chứng đến chứng minh luận điểm, nhưng từ góc độ tâm lý học mà nói, lòng người bao gồm ý thức và vô ý thức. Vô ý thức cũng là một loại tiềm thức thường được nhắc tới trong sinh hoạt của chúng ta, nó là phần quan trọng nhất để phân tích tinh thầnm,là phản ứng cơ bản căn cứ vào kinh nghiệm và trải nghiệm cuộc sống của chúng ta, có giá trị tham khảo rất lớn. Cũng giống như lấy một trang giấy trắng để tạo nên một chứng cứ vô giá mang hình thức khách quan."

Phác Thái Anh ngừng một lát, sau đó lại tiếp tục nói: "Chị bây giờ, không có cách nào cố định một loại khả năng nào, chỉ có thể thông qua suy đoán để cố gắng rút ngắn thời gian tìm được Cổ Vũ."

Vừa dứt lời, nàng liền nhận được điện thoại của cảnh sát Trữ, chắc là đã sửa sang tốt tư liệu nàng muốn rồi. Lạp Lệ Sa nghe ra được, giọng nói của nàng lạnh nhạt như nước, nhưng không phải là ra vẻ cao ngạo, mà là thể lực chống đỡ hết nổi đã làm nàng mệt mỏi không chịu được, thật sự khiến cho lòng người thương yêu không dứt.

"Hạ, có thể chị cần phải đến Cảnh cục một chuyến."

"Không mệt sao?"

"Mệt, rất là mệt." Nghe Phác Thái Anh nói như vây, Lạp Lệ Sa vừa đau lòng lại vừa bất ngờ. Bất ngờ là vì Phác Thái Anh không chút nào giấu diếm mà đem chữ mệt này nói ra ngoài. Phác Thái Anh rất giống như một nữ siêu nhân, giống như từ trước đến nay không cần nghỉ ngơi mà vẫn có thể bách chiến bách thắng đánh đâu thắng đó không gì không làm được, không có gì có thể ngăn cản nàng giơ cao lá cờ chiến thẳng, muốn nghe nàng nhận thua, gần như là chuyện hoang đường có tỉ lệ nhỏ hơn cả sao hỏa đυ.ng địa cầu. Bây giờ nàng không hề giữ lại mà nói ra, càng khiến Lạp Lệ Sa thêm đau lòng.

"Thế nhưng bất cứ lúc nào, mệt mỏi không thể là lí do để ngừng tiến lên. Chị không thể bởi vì mình mệt mỏi mà phá hỏng khả năng có thể giải cứu con tin sớm hơn một giây."

-----------------------------------------------------------------------------------------


Chương 139: Đều là nghiệt duyên

Hiệu suất xử lí công việc của tổ trọng án rất cao, chỉ vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã chỉnh lí toàn bộ hồ sơ vụ án và những hồ sơ liên quan mà Phác Thái Anh yêu cầu. Bởi vì Lạp Lệ Sa đã không còn là cảnh sát, cho nên không được phép vào trong với nàng, chỉ có thể ngồi trong xe đợi nàng. Phác Thái Anh dùng thời gian ngắn nhất để đọc hồ sơ, ý đồ tìm ra một chút manh mối.

Từng tổ viên đều tinh thần hăng hái, Phác Thái Anh chỉ là người viện trợ bên ngoài, hành động của bọn họ không chỉ huy được nàng, Phác Thái Anh cung cấp phỏng đoán và mạch suy nghĩ của mình, bọn họ cũng có phương hướng điều tra của riêng mình. Lúc này đa số tổ viên đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ còn lại vài người lưu lại trong văn phòng, cảnh sát Trữ là một trong số đó.

"Cảnh sát Trữ, anh xem." Tốc độ đọc hồ sơ của Phác Thái Anh rất nhanh, làm cho người khác có cảm giác nhanh như gió lướt, nàng cũng không phải là trời sinh đã đọc nhanh, không có công năng dị biệt, mà là do một thời gian dài học tập áp lực cùng cách sống mà dần dần bồi dưỡng ra năng lực này.

Lúc mới đọc lần thứ nhất, cảnh sát Trữ cảm thấy hơi mê hoặc, mãi cho đến khi đọc lại lần thứ hai, hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Đều là những cô gái bị tổn thương tình cảm, hơn nữa, đến nay vẫn chưa quay về." Cảnh sát Trữ cau mày nói.

"Không chỉ như vậy." Phác Thái Anh nói.

Không chỉ như vậy, Phác Thái Anh lấy ra ba phần hồ sơ khác, ba vụ án này, có chỗ giống nhau với vụ án Cổ Vũ mất tích. Ba cô gái mất tích trước đây đều có xuất thân bình thường, nhưng trước khi mất tích đều từng bị tổn thương tình cảm, hoặc là nói, trước đó không lâu họ và bạn trai xảy ra chuyện không vui vẻ. Một năm nay có đến cả trăm vụ án mất tích lớn nhỏ, đương nhiên không chỉ có ba vụ này là không tìm thấy nạn nhân. Án mất tích được mệnh danh là những vụ án dây dưa giằng co nhất, bởi vì độ khó điều tra lớn nhất, không ít những cô gái mất tích phải tốn từ ba đến năm năm mới tìm được, cho nên chuyện này chẳng có gì là lạ.

Nhưng ba cô gái này có chỗ đặc biệt, bọn họ đã cho Phác Thái Anh một lí do tại sao Cổ Vũ lại bị bắt cóc.

"Phác giáo sư, cô là nói, bao gồm cả vụ án của Cổ Vũ, những vụ án mất tích này, hung thủ đều là một người?"

"Cũng chỉ là suy đoán thôi." Trước khi có chứng cứ, tất cả giả thiết chỉ là suy đoán. "Nhưng nếu như đúng là do một người gây ra, như vậy cũng cho thấy, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn."

Khoảng cách từ vụ án thứ nhất đến vụ án thứ hai là bốn tháng, vụ thứ hai cách vụ thứ ba là hai tháng, mà vụ thứ ba cách vụ của Cổ Vũ, chỉ có nửa tháng.

Cảnh sát Trữ hung hăng vỗ lên bàn một cái, nước trong cái ly đặt trên bàn suýt nữa bị tràn ra ngoài. "Đáng giận! Thật sự quá ghê tởm! Nếu đúng là như vậy, vậy thì ba cô gái này bây giờ ra sao rồi, rốt cuộc hắn đã làm gì bọn họ rồi!"

Trong lòng Phác Thái Anh cũng siết chặt, nhưng cố gắng biểu hiện mình bình tĩnh, lúc này, nàng không cần khiến cảnh sát Trữ thêm phiền não nữa.

Đến nay, Cổ Vũ đã mất tích 71 giờ, nếu như suy đoán của nàng là chính xác, như vậy không bao lâu nữa, người bị hại tiếp theo sẽ xuất hiện, thế nhưng điều này cũng có nghĩa, tỉ lệ Cổ Vũ còn sống chỉ có một phần.

Một đêm này vẫn như thường ngày, Phác Thái Anh đợi Lạp Lệ Sa ngủ rồi mới đứng dậy đến thư phòng. Nàng nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất để truy tìm càng nhiều manh mối, nhất định phải tìm ra bọn bắt cóc trước khi xuất hiện người bị hại tiếp theo.

Ước chừng khoảng hai giờ sáng, Phác Thái Anh nghe từ phòng ngủ truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, bút máy trong tay rơi xuống bàn, nàng lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ. Chỉ thấy Lạp Lệ Sa ôm đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu gì đó. Phác Thái Anh biết rõ, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, từ sau lần đến Trường Hoa, nàng đã biết. Tâm ma có thể đánh bại tất cả mọi thứ, bao gồm cả sinh mệnh, một chiếc nhẫn nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được.

"Lệ Sa, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi." Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận cô đang run rẩy, đau lòng đến cực điểm.

"Không phải tôi cố ý, không phải, tôi không có, tôi không có!" Nàng đẩy mạnh Phác Thái Anh ra, Phác Thái Anh nhất thời không đứng vững, lảo đảo một chút.

Chỉ thấy Lạp Lệ Sa vén chăn lên, không để ý gì mà chạy ra ngoài. Phác Thái Anh gắt gao ôm cô từ phía sau, mặc kệ cô cào lên cánh tay mình, cho dù nó có chảy máu.

Không biết qua bao lâu, Lạp Lệ Sa mới từ từ tỉnh táo lại. Cô ngồi dưới đất, giống như khúc gỗ khô, không có chút sức sống.

"Tôi gϊếŧ người...." Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía Phác Thái Anh bên cạnh: "Thái Anh, có phải em gϊếŧ người rồi không?"

"Lệ Sa ngốc, ở đây chỉ có hai chúng ta, không phải em với chị đều tốt sao, em gϊếŧ người ở đâu chứ?"

Lạp Lệ Sa liều mạng lắc đầu, nhìn qua hết sức thống khổ: "Em không biết, em cảm thấy đầu của mình đau quá, thậm chí em không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết em đã làm gì, em cảm thấy thân thể mình hoàn toàn không chịu sự khống chế của em, vì sao lại như vậy..... Thái Anh, trong đầu em đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, em cảm thấy rất lạ lẫm, thế nhưng, cũng rất quen thuộc...."

Phác Thái Anh đỡ cô đứng dậy, hai người nằm lên giường, nàng duỗi tay ra, để cho cô gối đầu lên, giúp cô chỉnh sửa góc chăn cho tốt, kiên nhẫn dụ dỗ: "Lệ Sa của chị nha, đến mộng du với hiện thực mà cũng không phân rõ. Nhắm mắt lại, chị ở ngay đây, không phải sợ. Mộng chỉ là giả, còn chị mới là thật."

Một đêm này tuy phát sinh nhiều chuyện, nhưng Lạp Lệ Sa sau đó ngủ rất an ổn, không xuất hiện thêm ác mộng nữa, nhưng Phác Thái Anh lại cả một đêm không ngủ. Nàng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi thời gian nàng có thể cùng cô gắt gao ôm nhau như vậy không còn nhiều nữa, cô gái đã từng kéo nàng khỏi l*иg giam tối tăm và lạnh lẽo để nàng cất cánh bay cao, có thể sẽ mất đi nụ cười.

Nếu như có thể mãi mãi không nhớ lại, thì tốt biết bao.

Hôm sau, Lạp Lệ Sa vẫn như ngày thường, ăn xong bữa sáng rồi đi làm, giống như hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với chuyện xảy ra vào đêm qua.

Rất nhiều chuyện, không đến ngày xảy ra, thì tuyệt đối sẽ không bị người ta nghĩ đến. Giống như lúc Lạp Nhất Hải chủ động đến gặp Phác Thái Anh, giống như giờ phút này Phác Thái Anh xuất hiện trước cửa lớn Lạp gia.

Mẹ Lạp rất thích Phác Thái Anh, từ lần đầu tiên gặp nàng ở bệnh viện thì đã yêu thích mà không cần lí do, cho dù Lạp Lệ Sa suýt vì nàng mà rời khỏi Lạp gia, bà vẫn không có cách nào thật sự chán ghét nàng, có lẽ, đây gọi là duyên phận.

"Hôm nay cháu đến đây, là muốn chứng thực một chuyện với chú và dì."

Lạp Nhất Hải cùng mẹ Kiêu liếc nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý của nhau: "Phác tiểu thư, tuy vụ án của cháu gái Cổ Phú vẫn chưa được phá, nhưng cháu đã giúp tôi một đại ân, hôm nay cháu có thể đến, tôi rất vui vẻ, không bằng cũng gọi Lệ Sa về, chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm, tôi cũng dùng nó để biểu thị lòng biết ơn của mình với tiểu thư."

Phác Thái Anh cũng không để ý ông cố tình dời đề tài, ánh mắt kiên định: "Chú, cháu muốn biết rõ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc thì Lạp Nhất Hải cũng không có cách nào giả bộ mỉm cười được nữa, ông biết rõ, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, một người như Phác Thái Anh, không có được đáp án nàng muốn, sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.

"Phác giáo sư." Ông đổi cách xưng hô, "Chuyện cũ đã qua rồi, mà chuyện đã qua, lúc này lại nhắc đến, đã không còn chút ý nghĩa nào. Chỉ làm người còn sống thêm bi thương."

"Không giấu gì hai vị trưởng bối, tình thần của Lệ Sa bây giờ không tốt, rất không tốt." Nói đến chỗ này, trong lòng nàng lại nhói đau.

Thần sắc của mẹ Lạp lập tức trở nên u buồn mà ngưng trọng, nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi nhìn Lạp Nhất Hải.

"Đoạn chuyện cũ năm đó, cháu cũng có chỗ hiểu rõ, mặc dù không hoàn toàn nhìn thấu, nhưng cũng biết nó đã mang đến đả kích lớn thế nào với chú và dì. Có lẽ sự thật không hề tốt đẹp, cháu cũng không phải người máu lạnh, không có ý muốn hai vị trưởng bối nếm qua thống khổ khi thuật lại chuyện cũ. Cháu chỉ hi vọng, chú có thể cho cháu một đáp án. Chuyện đó, cùng với Lệ Sa, cuối cùng là có liên quan hay không? Chúng ta đều là những người yêu cô ấy sâu đậm, mặc kệ là ai, cũng không muốn tổn thương cô ấy nửa phần. Nếu như ngài tin cháu, vậy hãy cho cháu một câu trả lời thật lòng, cháu sẽ cố hết sức, dù là, cho dù là làm ra chuyện vi phạm đạo đức mất đi nhân tính, cũng sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị tổn thương."

Nghe đến đây, mẹ Lạp đột nhiên rơi nước mắt. Bà nghĩ, nếu như Lệ Sa hoặc Thái Anh có một người là con trai thì tốt bao nhiêu. Các cô là tình yêu sâu đậm trong sinh mệnh của nhau, các cô là một phần không thể chia lìa trên cơ thể của nhau, nhưng cớ sao cả hai đều là con gái, khiến cho bà không có cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không đành lòng chia rẽ.

Lạp Nhất Hải đứng dậy, nhấc chân đi đến trước cửa sổ sát đất, mày kiếm mắt lạnh, hai tay chắp sau lưng. Hóa ra, cũng sẽ có lúc lòng ông đau đớn mệt mỏi như vậy, ví dụ như bây giờ. Ông thậm chí không biết, đau lòng này là vì ai, là vì Lệ Sa, hay vẫn là vì Ỷ Huy, hay là vì cái vận mệnh khiến người ta muốn mắng chửi đó?

"Có."

Phác Thái Anh nhịn xuống nước mắt đang kẹt cứng nơi cổ họng, phần bi thương này quá mạnh mẽ, khiến nàng trong lúc nhất thời không có cách nào thở dốc.

"Quá khứ, không đi qua được, cũng không quay về được. Đều là nghiệt duyên." Lạp Nhất Hải nhìn cảnh vật xa xa ngoài cửa sổ, nước mắt tẩm ướt hốc mắt.

Phác Thái Anh chậm rãi đứng dậy, khom lưng cúi đầu thật sâu với mẹ Lạp và Lạp Nhất Hải. Mẹ Lạp nhìn bóng lưng rời đi của Phác Thái Anh, tiếng "cảm ơn" trùng trùng điệp điệp kia như đánh vào lòng bà, khiến cho bà lớn tiếng khóc rống lên.

Cảm ơn, nhiều năm như vậy, hai người vẫn xem Lệ Sa như con ruột, đối xử với cô ấy còn hơn con ruột.

Cảm ơn, hai người đã cho đi sự khoan dung và nhượng bộ vượt qua phạm trù tình yêu, tha thứ cho cô ấy, bảo vệ cô ấy đến bây giờ.

Cảm ơn, cuối cùng đã lựa chọn tin tưởng cháu, đem hỉ nộ ái ố của cô ấy, giao phó toàn bộ cho cháu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro