Chương 140 + 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 140: Lo được lo mất

Lạp Lệ Sa thường xuyên cảm thấy mình cách thế giới này rất xa, rõ ràng ngẩng đầu là có thể nhìn thấu bầu trời không nhiễm một hạt bụi, cảm nhận được bầu không khí tươi mát thấm vào ruột gian, cảm nhận được l*иg ngực ấm áp của Phác Thái Anh, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình giống như bị nhốt trong một cái l*иg, dường như tất cả mọi thứ trong thế giới bên ngoài l*иg sắt kia đều là biểu hiện giả dối do mình tạo nên. Cô như một người chết đuối, liều mạng bắt lấy cọng rơm cuối cùng có thể cứu mạng mình, nhưng cọng rơm kia một khi bị kéo đứt, thứ cuối cùng chờ đợi chính là chân tướng rất khó chấp nhận, sẽ khiến cô hoàn toàn vỡ tan.

"Thật sự không về nhà cùng em sao?" Lạp Lệ Sa vuốt vuốt tóc Phác Thái Anh, lại hỏi thăm một lần nữa.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Vụ án của Cổ Vũ đến giờ vẫn không có manh mối, chị đi theo em rồi, cũng không an tâm đón năm mới."

Vẫn còn nhớ đêm giao thừa năm trước cũng như thế, Lạp Lệ Sa để Phác Thái Anh một mình ở lại biệt thự lạnh như băng, không có chút sức sống đó, còn mình thì cùng người trong nhà cười nói vui vẻ, ăn uống linh đình.

Có lẽ vụ án chỉ là một ngụy trang không dễ bị vạch trần, tự tôn như Phác Thái Anh, cuối cùng vẫn không bỏ xuống được phần kiêu ngạo ẩn sâu trong người mình. Đối với người từ nhỏ thiếu thốn tình thân mà nói, tình thân là một nguyện vọng xa vời, cũng là một loại kí©h thí©ɧ. Nếu như trước đây chưa bao giờ có được, vậy thì càng không muốn đắm mình trong cuộc sống toàn gia vui vẻ, vì nó sẽ khiến cho nàng cảm nhận mình rất hèn mọn. Chỉ có cô độc, mới sẽ không dư thừa.

"Cầm lấy cái này." Phác Thái Anh đưa cho cô một hộp bánh ngọt bằng gỗ đàn rất tinh xảo, đây là bánh ngọt nàng tranh thủ làm trong lúc phá án, ít đường, thích hợp cho người lớn tuổi. "Thay chị chuyển lời với chú và dì, chúc hai người năm mới vui vẻ. Tối nay không cho phép lại vụиɠ ŧяộʍ chạy về tìm chị, phải ngoan ngoãn bồi chú và dì đón năm mới, đã nghe chưa?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, ôm chặt lấy nàng: "Thương Thương, không biết vì sao, mấy ngày nay em luôn có một loại cảm giác, em cảm thấy, hình như chị muốn rời khỏi em. Là ảo giác, đúng không?"

Mi tâm Phác Thái Anh nhíu chặt, sờ lên mái tóc dài mềm mại của cô: "Đều nói lúc con người đang đắm mình trong hạnh phúc sẽ rất dễ lo được lo mất, đúng là nói không sai tí nào."

Tình thân thật sự là thứ kì diệu nhất trên thế giới. Người có liên quan huyết mạch có thể trở mặt thành thù, tính toán lẫn nhau, giống như Phác Thái Anh và Mạnh Khánh Đông. Tình thân đó lạnh lùng biết bao, cũng nhỏ bé biết bao. Nhưng những người không hề có chút quan hệ huyết thống nào lại có thể toàn tâm trả giá, đối xử chân thật với nhau, giống như Lạp Lệ Sa và Lạp Nhất Hải. Tình thân đó ấm áp làm sao, vĩ đại làm sao.

Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, căn nhà lại trở nên lạnh lẽo buồn tẻ, nàng đột nhiên hiểu được, mỗi một loại tình cảm đều không thể đơn giản dùng tốt xấu để so sánh, tiêu chuẩn so sánh duy nhất, là có được, hay không có được.

"Alo."

"Giáo sư, người năm đó, em đã tra được rồi. Ban đầu, hắn chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, không cha không mẹ, là một cô nhi, bán mạng cho một người tên Thiên Lôi. Thiên Lôi này là lưu manh du côn nổi danh, ngoại trừ gϊếŧ người, việc ác gì cũng làm. Sau đó, Thiên Lôi chết rồi, hắn không có chỗ dựa, nên phải tìm lối thoát. Bắt cóc chị em Lạp gia, chỉ đơn thuần là muốn đòi tiền. Hơn nữa, người này đã sớm qua đời vì bạo bệnh vào năm năm trước." Năm đó bọn bắt cóc chạy trốn, cảnh sát tìm kiếm không có kết quả, cộng với việc vụ án càng ngày càng nhiều, cộng với chuyện những nhân viên phụ trách vụ án năm đó đã về hưu, vụ án này bị gác lại một thời gian dài rồi bị lãng quên cũng là điều hợp tình hợp lý. Bây giờ cuối cùng cũng truy ra tung tích của hắn, nhưng đã sớm chết không thể đối chứng rồi.

Thanh Diệp theo Phác Thái Anh nhiều năm, cho dù bây giờ không phải lúc cũng bồi bên cạnh nàng, nhưng vẫn là người mà Phác Thái Anh có thể tín nhiệm, hiệu suất làm việc cực cao, độ chuẩn xác tin tức cũng rất đảm bảo.

"Như vậy đi, em đem toàn bộ tư liệu gởi đến hộp thư của tôi, sau này còn có chuyện gì khác, tôi sẽ liên hệ với em."

Viên Huy.

Phác Thái Anh nhìn ảnh chụp của hắn trên màn hình, trong lòng âm thầm hạ xuống một quyết định có thể gọi là điên cuồng.

Lúc Phác Thư Dã còn sống trên đời, trước khi đến Princeton, nàng đã từng kiên định nói với anh, nếu như sau này có thể phục vụ cho xã hội, nàng nhất định sẽ không oan uổng người tốt, buông tha kẻ xấu, quyết không để cho những vụ án oan uổng người tốt tạo nên bi kịch xảy ra một lần nào nữa.

Từng là lời thề son sắt, hôm nay nhìn lại thì buồn cười đến vậy. Đúng như lời Ethel nói, nàng đã không giống như trước kia, nếu đem nhân nghĩa đạo đức đi so sánh với chân tình nóng rực trong lòng mà nàng dành cho người yêu, thì nó quá sức mơ hồ, không đáng để nhắc đến, giống như phù du trong vũ trụ mênh mông, đơn bạc lưu lại trong đất trời.

Lúc trời gần tối nàng nhận được điện thoại của cảnh sát Trữ, trực giác nói cho nàng biết, chuyện nàng lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.

Người bị hại thứ năm đã xuất hiện.

"Lão đại, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn cái tên tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này càng ngày càng tổn thương thêm nhiều cô gái vô tội sao?" Trong văn phòng, một chàng trai mày rậm mắt to giận dữ vỗ lên bàn một cái, có vài phần bóng dáng của Thương Lục.

"Hắn thoát được nhất thời, không thoát được cả đời." Cảnh sát Trữ hung hăng nói, "Phác giáo sư, mấy ngày nay, chúng tôi gần như đã điều tra tất cả những người có quan hệ mật thiết với Cổ Vũ, đừng nói là chuyện mang thai, rất nhiều người khi hỏi đến chuyện yêu đương của cô ấy thì đều nói không biết, hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ, không giống như đang nói dối."

Phác Thái Anh gật gật đầu, điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng. Dù sao cũng là con gái, có ai lại nguyện ý đem chuyện mình chưa kết hôn mà có con công bố cho mọi người cùng biết, huống chi Cổ Vũ còn là tiểu như nhà giàu, vẫn sẽ muốn bảo trì danh dự nên có của mình. Cô gái mất tích thứ năm tên Nguyệt Hao, là một cô giáo dạy âm nhạc bậc trung học. Dựa theo lời khai của người nhà, Nguyệt Hoa chưa đầy hai lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp thì vẫn luôn ở chung với người nhà, nhưng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện kì lạ, Nguyệt Hoa không về nhà lúc sáu giờ giống như trước đây, người nhà lập tức gọi điện cho cô, nhưng không gọi được. Ban đầu người nhà cho là cô có chuyện nên về trễ, nhưng mà ai ngờ cho đến bây giờ, Nguyệt Hoa vẫn không có một chút tin tức nào.

"Giống như Phác giáo sư đã nói, nghe chị gái của cô ấy nói, một đoạn thời gian trước cô ấy có bạn trai, là một công nhân xây dựng. Chẳng qua chàng trai này rất tự ti, hắn sợ Nguyệt Hoa biết chuyện hắn làm việc ở công trường thì sẽ xem thường hắn, chia tay với hắn, cho nên đã nói dối cô ấy là mình quản lí ở công ty xây dựng, sau đó lời nói dối bị vạch trần, người nhà Nguyệt Hoa cũng không phản đối gì, nói là chỉ cần đối xử tốt với Nguyệt Hoa là được, kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, nhưng mà Nguyệt Hoa thì không vui. Chị của cô ấy nói, Nguyệt Hoa là người tâm cao khí ngạo, lớn lên lại xinh đẹp, căn bản không chấp nhận nổi thân phận của chàng trai kia, mặc cho chàng trai níu kéo thế nào, Nguyệt Hoa cũng không chịu đổi ý, nhất quyết muốn chia tay với hắn."

Cảnh sát Trữ vừa dứt lời, thì liền thấy cha mẹ của Nguyệt Hoa vội vàng chạy vào. Hôm nay là giao thừa, thế nhưng người gặp chuyện bất hạnh như bọn họ thì sao mà còn tâm trạng ăn cơm tất niên. Ngoài cửa sổ là tiếng nói cười, ca múa mừng cảnh thái bình, bên trong cửa sổ là hai mắt đẫm lệ mông lung, thương tâm gần chết.

"Anh cảnh sát, Nguyệt Hoa nhà chúng tôi không có tin tức gì ư, rốt cuộc có thể tìm được con bé không, lão già, làm sao bây giờ, ông nói xem phải làm sao bây giờ...." Hai mắt sưng đỏ như hạt đào, bà hốt hoảng vịn vai người đàn ông bên cạnh, gần như tan vỡ. "Nguyệt Hoa từ nhỏ chưa từng chịu khổ, làm sao bây giờ, con bé nhất định rất sợ hãi."

"Dì, dì không nên gấp gáp, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng giúp dì tìm được con gái." Cảnh sát Trữ tiến lên trấn an.

Cảnh sát Trữ quay đầu nhìn Phác Thái Anh một cái, phát hiện nàng đang khoanh tay, đôi mắt đẹp rũ xuống, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, đứng im không động.

"Phác giáo sư, cô đang nghĩ đến điều gì sao?"

Phác Thái Anh cũng không lập tức nói chuyện, nhắm hai mắt, chỉnh đốn suy nghĩ của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Cảnh sát Trữ, giáo viên trung học tan sở vào lúc 5 giờ 20, người nhà 6 giờ gọi điện cho cô ấy nhưng lại không được, cho thấy lúc này cô ấy đã bị bắt cóc. Tính ra, thời gian năm cô gái này mất tích, đều là trước lúc trời tối."

Vụ án bắt cóc bình thường, bọn bắt cóc thường sẽ chọn buổi tối để gây án, như vậy vừa không dễ bị phát hiện, cũng vừa đảm bảo. Nhưng mà tên bắt cóc này lại kiếm tẩu thiên phong*, lựa chọn gây án ban ngày. Thật sự có chút kì quái.

*kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

"Đúng vậy...." Giữa ban ngày ban mặt, nhiều người qua lại, sao hắn lại dám chọn lúc trời còn sáng như vậy? Làm sao hắn có thể tránh được ánh mắt của người qua đường? Năm lần, gây án trọn vẹn năm lần! Coi như lần một lần hai không có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, thế nhưng chẳng lẽ cả năm lần đều không có người nhìn thấy sao? Về tình về lý, hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Phác Thái Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, rốt cuộc thì nàng cũng nói: "Tôi đã biết phương thức gây án của kẻ bắt cóc là gì rồi."

"Là gì?" Bao gồm cả cha mẹ của Nguyệt Hoa, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

"Tài xế."

"Tài xế? Ý của Phác giáo sư là, kẻ bắt cóc là tài xế taxi ư?"

"Thời gian hai cô gái đầu tiên mất tích là từ khoảng 11 đến 12 giờ trưa, cô gái thứ ba và Nguyệt Hoa giống nhau, tầm khoảng năm giờ chiều, còn thời gian Cổ Vũ tuy khó xác định, nhưng theo lời Cổ Phú nói, trước khi Cổ Vũ đến bệnh viện có nói chuyện điện thoại với ông ấy, thời gian nói chuyện là 1 giờ chiều. Bọn bắt cóc gây án bình thường sẽ thỏa mãn hai điều kiện, một là thời gian, hai là địa điểm. Thời gian gây án của hắn rất tùy ý, căn bản là không sợ có người nhìn thấy, điều này nói rõ địa điểm gây án nhất định rất kín đáo, cho nên hắn không cần để ý đến chuyện thời gian. Thử nghĩ đi, nơi mà năm cô gái này có thể đến trước khi mất tích là nơi nào, cứ lấy Nguyệt Hoa vừa mới mất tích mà nói đi, cô ấy cũng chỉ đơn giản là đến siêu thị mua đồ dùng hằng ngày hoặc là đến tiệm sách mua tạp chí, sẽ không đến vùng đất hoang vắng gì, nếu như có chuyện khẩn cấp, cô ấy không thể không báo cho người nhà một tiếng. Vậy bốn người còn lại cũng giống vậy, tôi vừa mới hỏi Cổ đổng, Cổ Vũ không biết lái xe, lúc đi bệnh viện vì che giấu tai mắt nên cũng không để tài xế đưa cô ấy đi."

"Tiểu Giao, Tiểu Lý, lập tức điều tra tất cả công ty taxi trong thành phố, Kim Báo, Thiên Mã, Kiều Sĩ, không để sót bất kì công ty nào!"

"Không vội." Phác Thái Anh khoát khoát tay, "Không có cách nào xác nhận thân phận cụ thể của hắn, cho dù có tập trung phạm vi là tài xế, cũng không khác gì mò kim đáy biển."

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Nghe nàng nói thế, mẹ Nguyệt Hoa lại khóc rống lên, "Con gái của tôi làm sao bây giờ đây!"

Phác Thái Anh cũng không để ý đến bà ta, hỏi: "Cảnh sát Trữ, đã điều tra rõ ràng bạn bè của Tô Trần chưa? Trước tiên không cần chỉ tập trung vào tài xế, ngoại trừ những người có điều kiện gia đình tốt, còn lại tất cả mọi người, bao gồm cả người không có việc làm, tôi đều muốn biết rõ tình huống cụ thể của bọn họ."

---------

Ba Lạp có thể ông là một thương nhân sát phạt quyết đoán, lợi dụng đủ người, nhưng ông là một người cha tốt, vô cùng tốt, vô cùng đáng ngưỡng mộ. Không biết sau này có gì biến đổi không, nhưng bây giờ như vậy là đủ rồi ^_^

---------------------------------------------------------------------------------------------------


Chương 141: Tội ác từ tâm

Sau khi đi ra ngoài, chờ đợi Phác Thái Anh không phải là Mạnh Lưu Sâm đi theo nàng đến đây, mà là chiếc xe màu bạc mà nàng rất quen thuộc. Mạnh Lưu Sâm ở trong điện thoại nói với nàng, mãi cho đến sau mười hai giờ, Lạp Lệ Sa mới gọi điện thoại cho cậu, nghe giọng nói của cô, hình như đang cố kị điều gì đó. Trong lòng Phác Thái Anh mềm nhũn, nhấc chân đi về phía bên đường đối diện.

Lúc ngồi vào xe, Lạp Lệ Sa đã ngủ rồi. Ánh đèn đường bị cửa sổ thủy tinh ngăn trở, chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhàn nhat, dừng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, dừng lại trên hàng lông mi thật dài, tựa như ong bướm nhảy múa trong vườn hoa. Phác Thái Anh ngồi ở ghế phụ, ngay cả cửa xe cũng không dám đóng, sợ cô bị thanh âm này đánh thức.

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua hai chữ Cảnh Sát ngoài cửa sổ, bên cạnh khắc hai chữ Công Chính, khiến lòng nàng không thể bình tĩnh. Đôi khi, cái giá của lời nói dối thiện ý chẳng qua chỉ đổi lại một người mãi đắm chìm trong dối trá, nhưng có người sẽ vì vậy mà có được sự an ủi, cũng sẽ có người vì thế mà đau lòng. Sau khi đưa ra quyết định đó, kiên cường như nàng, trong đầu cũng đã xuất hiện ý niệm muốn rơi lệ. Thời đại học, nàng và Phác Thư Dã cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh tên là "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông", đó là một câu chuyện khiến người ta kinh ngạc, sau đó là rung động. Nàng nghĩ, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt cuối cùng của Poirot, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, lông mày nhíu chặt, tuyết trắng làm ướt vạt áo của hắn. Một giáo đồ tôn sùng Thiên Chúa giáo, vì một câu chuyện động lòng người, hướng đến vị thần của mình đưa ra lời nói dối lớn nhất cuộc đời.

Poirot là vì chính nghĩa, thế nhưng nàng thì sao, nàng vì cái gì. Là vì một người tên Lạp Lệ Sa.

Lúc Lạp Lệ Sa mở mắt ra, cảm giác môi của nàng nhẹ nhàng dán lên môi mình, ánh sáng trong xe không tốt, thế nhưng Lạp Lệ Sa có thể cảm nhận một cách sâu sắc, người trước mặt, trong mắt tràn đầy đau thương.

"Thương Thương, em là chờ ba mẹ ngủ rồi mới đi, sau khi chở chị về rồi, em lại về nhà, chị đừng tức giận. Có được không?"

Nhìn cô cẩn thận từng li từng tí chỉ vì muốn đêm giao thừa gặp mình một lân, Phác Thái Anh làm sao có thể nói nửa lời bất mãn. Mỗi một đêm giao thừa, Phác Thái Anh đều hi vọng Lạp Lệ Sa có thể trải qua với người cô yêu nhất, nhưng lại không hề biết, trong lòng Lạp Lệ Sa, nàng mới là người cô yêu nhất.

"Hạ, chờ bắt được kẻ bắt cóc rồi, chị dẫn em đến một nơi. Ở đó, chị sẽ nói cho em tất cả những gì em muốn biết." Phác Thái Anh dùng ngón tay vuốt ve mặt cô, giọng nói dịu dàng mà trong trẻo, tựa như dòng suối róc rách, chảy vào lòng cô.

"Vụ án của Tiểu Huy, có hi vọng?"

Khóe miệng Phác Thái Anh cong lên nửa phần dáng cười: "Ừm."

Phác Thái Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô từ trạng thái buồn ngủ chuyển thành vui vẻ hưng phấn, sau đó gắt gao ôm lấy mình, tựa như một đứa trẻ được nhận bông hồng nhỏ ở nhà trẻ. Phác Thái Anh hôn lên tóc cô một cái, nhắm mắt lại, chợt cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Nụ cười của cô còn dễ nhìn hơn cả hoa nhỏ màu vàng nở rộ đầu xuân, chỉ cần cô có thể luôn cười như vậy, đừng nói là điên đảo trắng đen, thị phi bất phân, dù có muốn nàng rơi xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng không hối tiếc.

Cảnh đêm sâu lắng, kim đồng hồ chỉ đến con số ba, mọi người đang đắm chìm trong sóng triều vui mừng trên cả nước, nhiệt tình không hề suy giảm.

"Hạ Lan tiểu thư, không phải là cô, lại không nỡ đấy chứ?" Người phụ nữ dùng muỗng nhỏ khuấy cafe đen trong tách, cái tách này là mẫu mới nhất của Hermes mà cô yêu thích, không khỏi khiến cô lúc uống cafe phải vuốt ve nó một chút, móng tay màu đỏ ở dưới ánh đèn càng đặc biệt làm người khác chú ý.

Hạ Lan Thu Bạch vuốt vuốt tóc, cong môi cười cười, mang theo tâm tình không thể thấu hiểu: "Tôi và cô đều trải qua mười năm sống không bằng chết, nếu có thể buông xuống, thì đã sớm buông rồi." Hạ Lan Thu Bạch nói một tràng tiếng Anh lưu loát, vẻ mặt hờ hững.

"Đúng vậy, thực ra, sau khi biết được tin tức giật mình đó, tôi muốn không hận cô ấy, thì càng khó khăn hơn. Mười năm này, tôi đã nghĩ qua vô số khả năng, nhưng lại không hề nghĩ đến một loại này. Ha." Nói đến đây lại cười lắc đầu, "Cô ấy giải thoát rồi, thế nhưng những người chết trong trong sự cố năm đó sẽ không quay về được nữa. Cũng bởi vì cô ấy nhất thời tùy hứng, mà mười năm này tôi sống không bằng một con chó."

Hạ Lan Thu Bạch không nói chuyện, cố gắng để nước mắt không chảy xuống.

"Cô ấy luôn thông minh hơn người, ưu tú. Trong tổ của chúng tôi, tuổi của cô ấy nhỏ nhất nhưng thành tích lại tốt nhất, các giáo sư đều yêu thích cô ấy, vô cùng yêu thích. Cô ấy tựa như một con Khổng Tước kiêu ngạo, khiến cho người khác không tự chủ được mà thưởng thức vẻ đẹp của cô ấy. Thế nhưng cho đến bây giờ cô ấy đều không hề biết, ưu tú của mình, đã khiến cho những người bên cạnh trở thành một cái nền đáng buồn cười, chỉ cần có cô ấy ở đó, thì căn bản không có ai chú ý đến chúng tôi." Đặt tách cafe xuống, cầm lấy chai bia bên cạnh, trực tiếp dốc chai, từng ngụm từng ngụm đều nuốt hết vào bụng.

Hạ Lan Thu Bạch mắt lạnh nhìn cô, nhớ đến tình cảnh mấy ngày trước gặp Phác Thái Anh ở siêu thị. Phác Thái Anh gầy, khí sắc không tốt, đồ trang sức trang nhã cũng không thể che lấp tiều tụy trên người nàng. Một giây này, Hạ Lan Thu Bạch vậy mà lại có sự mềm lòng đáng xấu hổ. Hoặc là nói, đối mặt với Phác Thái Anh, cho đến bây giờ, lòng của nàng chưa bao giờ thật sự cứng rắn.

Cái ngày đó, những lời mà nàng nói với Phác Thái Anh ở trong bệnh viện, mỗi một câu đều là thật. Một giây đó, nàng cho rằng mình rốt cuộc đã bỏ xuống tâm kết, buông xuống Phác Thư Dã, có thể tìm kiếm tương lai mới. Nếu như, không có cuộc gặp gỡ ở sân bay đó.

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh cùng nhóm người của cảnh sát Trữ đến nhà Tô Trần, cả căn nhà chìm trong không khí trầm lặng, không có chút sức sống. Tô Trần là con một, mất đi Tô Trần, tương đương như lấy đi cái mạng của hai người già. Đau nhức lớn nhất trên đời, không có thứ gì sánh bằng chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Phác Thái Anh chú ý thấy, lúc cha mẹ Tô Trần nghe được cô gái yêu nhau với con mình mang thai thì ánh mắt sáng rực lên, nhưng sau khi nghe tin tức cô ấy sẩy thai thì lại khôi phục tuyệt vọng như ban đầu. Tuy con trai đã không còn, nhưng nếu có một đứa cháu, thì cũng có chỗ gởi gắm tinh thần, nhưng bây giờ xem ra, cháu trai cũng không còn nữa rồi.

Người làm phẫu thuật cho Cổ Vũ ngày đó là một nữ bác sĩ tuổi nghề còn trẻ, theo như lời cô nói, mãi cho trước lúc phẫu thuật Cổ Vũ vẫn rất do dự, y tá nhìn dáng vẻ thống khổ của cô mà nhịn không được khích lệ cô về nhà suy nghĩ lại một chút, nhưng mà sau khi cô ôm đầu khóc lớn thì vẫn quyết định giải phẫu.

"Ai, đến cha mẹ của mình mà Tô Trần cũng không nói, thì hắn có thể nói với ai đây."

"Điều này cũng cho thấy một chuyện. Về thân phận của Cổ Vũ, Tô Trần không phải không biết, hắn không thể không cân nhắc tình hình của mình và Cổ Vũ, cùng với khả năng sống sót của đứa bé. Mù quáng nói cho bọn họ biết, cuối cùng thì bọn họ cũng chỉ là một cuộc vui không có kết cục mà thôi." Phác Thái Anh nói.

Phòng của Tô Trần rất sạch sẽ, trên giá sách bày biện không ít tác phẩm văn học nổi tiếng nước ngoài. Đó là một gương mặt thanh tú tuấn dật, là thiếu niên anh tuấn khiến nhiều cô gái vừa gặp đã yêu. Người gây tai nạn là một con cháu nhà quyền quý, không biết dùng thủ đoạn gì, lại chỉ bồi thường cho Tô gia có một trăm vạn, người gây họa chân chính lại không chịu trừng trị. Một chàng trai không tranh quyền đoạt thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục tráng niên mất sớm, sợ là chỉ có thể dùng lí do trời cao đố kị anh tài để lí giải.

"Phác giáo sư, cô đang nhìn gì vậy?"

Cảnh sát Trữ đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, phát hiện trong tay nàng là một cái thẻ hội viện. Đây là thứ nàng phát hiện trong một quyển tạp chí trên kệ sách, trên đó viết hai chữ "Dạ Sắc".

"Của Tô Trần?" Cảnh sát Trữ nhíu mày, "Nhìn không ra, hắn lại đến một nơi như thế này."

Dạ Sắc là một quán bar rất nổi danh trong thành phố, trước kia lúc phá án cảnh sát Trữ từng đến một lần, tình cảnh bên trong chỉ có thể dùng hai chữ "hương diễm" để hình dung, đèn neon đủ màu chói mắt, âm nhạc ầm ĩ, mỹ nữ đẹp đẽ môi đỏ mọng, đi vào chỗ này, rất dễ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, cảm giác như đang tiến vào một thế giới khác.

"Đi thăm dò một chút, tấm thẻ này được đăng kí vào lúc nào, mặt khác, nếu có người thay hắn đăng kí tấm thẻ này, tên là gì, nhất định phải tra rõ."

Nhắc đến quán bar, nam nữ nhu thuận đều tránh không kịp, nhưng mà ở chỗ này, nhưng lại rất dễ kết giao với người địa phương. Mà nơi nơi thế này, tất cả mọi người có thể đeo mặt nạ, che giấu thân phận của mình, cảm nhận những trải nghiệm chưa từng có.

Ban đêm, nàng đóng laptop ở trên đùi lại, ném qua một bên. Vài gương mặt chuyển động như tranh vẽ, đan xen trước mặt nàng. Ngón tay của nàng luồn vào mái tóc, hơi siết lại. Cảnh sát Trữ nói, ông chủ quán bar nói, người đăng kí tấm thẻ đó không phải là Tô Trần, mà là một người tên Ngô Đồng Ngữ. Dạ Sắc cũng không phải là quán bar có tổ chức chính quy, cấp thẻ hội viện là vì muốn chào mời thêm khách quen, hoàn toàn không yêu cầu khách hàng điền tên thật, cho nên căn bản không có cách nào biết rõ Ngô Đồng Ngữ là ai.

Căn cứ theo thống kê, bạn của Tô Trần, bao gồm cả bạn thời tiểu học, ước chừng có mười chín người phù hợp với yêu cầu của Phác Thái Anh. Bọn họ hoặc là người khổ cực sống dưới đáy xã hội, hoặc là tốt hơn một chút, có thể lao động nuôi bản thân, hoặc là không có việc làm.

Ước chừng khoảng chín giờ, Phác Thái Anh lại nhận được điện thoại của cảnh sát Trữ.

"Phác giáo sư, có manh mối rồi."

"Nói."

Lúc nãy trong đầu nàng hiện lên mười mấy người, bây giờ sau khi nhận điện thoại thì chỉ còn lại một người, chỉ thấy dung nhan của người kia ngày càng rõ nét. Trong lòng có một giọng nói nói cho nàng biết, không sai.

Mấy ngày này, người của tổ trọng án luôn điều tra bốn phía, tìm kiếm một chút dấu vết sót lại, thế nhưng hầu như không có bất kì manh mối nào. "Chúng tôi vừa rời khỏi nhà của Mộ Dung Thanh, nghe người nhà của hắn nói, hắn đã hai tháng rồi chưa về nhà. Trước hai tháng đó, hắn cũng chỉ về nhà khi cha mẹ chủ động gọi điện thoại, nhưng bây giờ thì ngay cả điện thoại cũng không nhận. Rất là kì lạ. Cho nên sau khi rời khỏi nhà của Mộ Dung Thanh, chúng tôi lại đến Dạ Sắc, đưa ảnh của Mộ Dung Thanh cho ông chủ nhìn, ông chủ nói, có thể xác định 80% là người này. Thế nhưng, mặc kệ là điều tra công ty taxi nào, đều không có ai tên Mộ Dung Thanh."

Sau khi sàng lọc chọn ra mười chín người, Phác Thái Anh có thể nhỡ rõ ràng kĩ càng tư liệu của mỗi người. Mộ Dung Thanh là bạn trung học của Tô Trần, lúc đó thành tích rất tốt, luôn đứng đầu khối, nhưng sau đó vì nguyên nhân gia đình mà bỏ lỡ cơ hội lên đại học. Từ đó về sau luôn đi làm thuê, công nhân công trường, rửa chén, thậm chí là công nhân quét dọn môi trường, hắn đều đã thử qua. Càng là người từng một thời huy hoàng, thì càng khó chấp nhận những ngày bình thường, càng dễ dàng sinh ra tâm lý tự ti, nảy sinh cừu hận với thế giới. Điều này, đã được xác nhận trên người Jesse.

"Nếu như chính hắn không chịu xuất hiện, như vậy, chúng ta liền cho hắn thứ hắn muốn, hắn tự nhiên sẽ tự mình ngoan ngoãn lộ diện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro