Chương 142 + 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 142: Hậu vô lai giả

*Tiền cổ vô nhân, hậu vô lai giả: trước đây chưa từng có ai, người trước không sánh bằng người đến sau.

Biện pháp của Phác Thái Anh rất đơn giản, nếu muốn dẫn rắn ra hang, đầu tiên phải cho nó một mồi nhử có đủ sức hấp dẫn, nếu như bọn họ đã biết Mộ Dung Thanh muốn gì, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, dẫn hắn nhập vò gốm là được.

"Như vậy Phác giáo sư, theo ý của cô, chúng nên cụ thể làm như thế nào đây?"

Trải qua mấy ngày, tất cả sự tốt tính của Phác Thái Anh sau khi nghe được câu này đã tan thành mây khói, đầu tiên là nàng hừ lạnh một tiếng, như là cười nhạo, hoặc như là phẫn uất, sau đó nhàn nhạt nói: "Cảnh sát Trữ, tôi rất muốn hỏi một chút, có phải là do tính tình của tôi thật sự quá tốt hay không, thế nên anh liền sinh ra ảo giác xem tôi là Thánh mẫu Maria, có thể cứu vớt muôn dân trăm họ? Hay là, tôi thấy cảnh sát Trữ vô cùng tín nhiệm tôi, có hứng thú muốn trực tiếp nhường vị trí tổ trưởng tổ trọng án lại cho tôi luôn hay không, để tôi trực tiếp tiếp nhận tất cả những chuyện mà đáng ra cảnh sát Trữ nên làm cho tốt?"

Cuối cùng thì Phác Thái Anh cũng tức giận rồi, điều khiến nàng thật sự rất chán ghét không phải là người không đủ thông minh, mà là người có thói quen ỷ lại những người thông minh. Cảnh sát Trữ đức cao vọng trọng, lại là người đứng đầu tổ trọng án, thực lực của hắn cùng với tỉ lệ phá án dẫn đầu là chuyện rõ như ban ngày, nhưng mà từ khi Phác Thái Anh viện trợ điều tra vụ án này, hắn dần dần có chút ỷ lại nàng, mà điều này lại khiến Phác Thái Anh cực kì phản cảm. Nghề chính của nàng là tâm lý học, phá án chẳng qua là một ứng dụng mở rộng mà thôi, trong lòng cảnh sát Trữ nghĩ gì, nàng chẳng qua là không muốn đâm thủng, những cũng không có nghĩa là nàng không biết gì cả.

"Phác giáo sư, vô cùng có lỗi, tôi...."

"Được rồi, cảnh sát Trữ, anh không cần giải thích gì cả, chúng ta làm tất cả là vì muốn mau chóng lôi bọn bắt cóc ra trước công lý, cứu những cô gái vô tội ra khỏi biển lửa, không phải sao? Hơn nữa, luận tuổi tác, luận tư lịch, cảnh sát Trữ đều ở trên tôi, cho dù là nói xin lỗi, cũng là tôi xin lỗi cảnh sát Trữ vì những ngôn từ của mình mới đúng."

Sau khi cúp điện thoại, một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh cảnh sát Trữ thấy sắc mặt hắn không tốt, hỏi hắn xảy ra chuyện gì, cảnh sát Trữ chỉ lắc đầu, sau đó càng sinh ra vài phần bội phục Phác Thái Anh. Phác Thái Anh là người chân chính có bản lĩnh, thanh danh của nàng trên trường quốc tế cùng những giải thưởng lớn mà nàng đạt được, cùng với năng lực của nàng đã trở thành điều kiện lớn nhất để nàng cuồng vọng tự đại. Cảnh sát Trữ tốt nghiệp đại học rồi liền bắt đầu đi làm trong ngành của mình, thường thấy qua sóng to gió lớn, cũng thường gặp những tội phạm hung hãn tàn bạo, trước khi gặp Phác Thái Anh, ấn tượng của hắn đối với nàng cũng vô cùng nông cạn, chỉ xem nàng như là thiên tài mới nổi, bởi vì chưa gặp qua nên sẽ không thật sự thừa nhận, thậm chí hoài nghi sự thông tuệ cùng nhạy bén của nàng có phải là bị thổi phồng lên không.

Đoạn thời gian trước khi nàng dính phải scandal làm thuốc giả, không lâu sau đó Cổ Vũ liền mất tích, Cục trưởng lại vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng vị nữ giáo sư trẻ tuổi này, để cho nàng đến hỗ trợ tổ trọng án điều tra vụ án lần này, cảnh sát Trữ có thể hoàn toàn khẳng định, nàng tất có chỗ không giống người thường.

Phác Thái Anh là trinh thám trời sinh, cảnh sát Trữ nghĩ như vậy. Tư duy của nàng không giống với cách phá án cũ kĩ của hắn, nàng sẽ không điều tra mù quáng, mò kim đáy biển điên cuồng sưu tập tài liệu, hận không thể "một mẻ hốt gọn" tất cả các tư liệu về những người liên quan đến nạn nhân, cố gắng thu hẹp phạm vi đến nhỏ nhất. Nàng cũng không có nắm chắc trăm phần trăm, nhưng mà, tư duy logic cùng với việc am hiểu tâm lý học tội phạm đã trở thành vũ khí lợi hại của nàng.

Nói thực ra, Phác Thái Anh không khách khí chút nào mà nổi giận như vậy làm hắn trong thời gian ngắn cảm thấy rất mất thể diện, nhưng mà nàng rất nhanh đã cho hắn một bậc thang, để hắn có thể tự nhiên mà leo xuống đất, vừa có thể rõ ràng cho thấy thái độ của nàng, nhưng lại không khiến hắn quá mức mất mặt. Đây là chỗ cao minh của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh là tin tưởng hắn, thậm chí là cực kì tín nhiệm hắn, đúng là vì nàng cảm thấy tư lịch và năng lực của cảnh sát Trữ hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này, lôi được bọn bắt cóc ra công lý, cảnh sát Trữ đương nhiên hiểu được dụng ý của nàng, hắn không hề tức giận, ngược lại càng khâm phục nàng.

Gần đây Lạp thị đang chuẩn bị khai phá một làng du lịch ở ngoại thành, Lạp Lệ Sa là người phụ trách dự án này, cho nên khi cô về nhà thì đã sắp qua ngày mới.

Phác Thái Anh hiếm khi không làm việc, mà là cực kì nhu thuận yên tĩnh dựa trên ghế sofa, trong tay cầm bút mực, đang viết gì đó. Tóc của nàng được cột thành đuôi ngựa, xinh đẹp mà tràn ngập hơi thở thanh xuân.

"Em còn tưởng rằng, chị coi thường mấy thứ này chứ."

Bởi vì quá mức tập trung sự chú ý, Phác Thái Anh hoàn toàn không để ý Lạp Lệ Sa đã về nhà, mãi cho đến khi giọng nói này rơi xuống, nàng mới hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

"Là mấy hôm trước thấy được trên một tờ báo, của một nhà toán học người Đức phát minh, trên báo nói, đây là Sudoku khó nhất. Chị muốn nhìn thử, nó có xứng với danh xưng này hay không." Phác Thái Anh hạ thấp tròng mắt, ở một ô trống trên tờ giấy viết xuống một con số.

Lạp Lệ Sa nhìn dáng vẻ nghiêm túc mà chăm chú của nàng, trong lòng rung động. Cô thích nhất là sự tự tin này của nàng, ngay cả một một trò chơi về con số cũng không dùng bút chì bởi vì cho đến bây giờ nàng sẽ không cho phép mình có cơ hội phạm phải bất kì sai lầm nào. Đây cũng là nguyên nhân nàng có thể thành công khi còn trẻ tuổi như vậy.

"Như vậy bây giờ xem rồi, cảm thấy như thế nào, có xứng không?" Lạp Lệ Sa ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn bảng Sudoku mà nàng đã giải được hơn phân nửa.

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Ít nhất, lấy việc chị mất một giờ mới điền được một nửa mà nói, câu đố này đã chứng minh được giá trị tồn tại của nó."

Lạp Lệ Sa bật cười một tiếng, đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy nàng ngạo kiều tự kỉ như vậy, thật sự có chút hoài niệm. Chẳng qua nhớ đến lúc hai người mới quen nhau, lúc cô thi tính nhẩm với nàng, Phác Thái Anh đã cho thấy năng lực tính nhanh siêu phàm của mình, cho nên cô cũng không cảm thấy kì lạ về trình độ toán học của nàng. Cô còn nhớ một tin tức mà ba năm trước mình từng đọc trên báo, nói có một cụ già hơn sáu mươi tuổi dùng ba ngày để phá giải một Sudoku khó nhất do nhà toán học người Phần Lan phát minh, lại nhìn đến thành quả chiến đấu bây giờ của Phác Thái Anh, chợt cảm thấy có người giỏi rồi thì vẫn sẽ còn người giỏi hơn.

Phác Thái Anh đặt bút xuống, đem tờ báo cất vào thư phòng, Lạp Lệ Sa hỏi nàng: "Không điền nữa à?"

"Chị không muốn để chuyện không có giá trị, nội dung không hay ho này chiếm dụng thời gian chị ở cùng em."

Nghe nàng nói như thế, Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng ấm áp: "Không sợ lần sau mất linh cảm?"

Lạp Lệ Sa cũng rất thích Sudoku, vừa có thể gϊếŧ thời gian, vừa có thể nâng cao tư duy, cho nên cô biết loại trò chơi này cần phải tư duy liên tục cùng với mạch suy nghĩ chỉnh thể, nếu chơi hai lần, lần thứ hai có thể sẽ không tìm được cảm giác của lần đầu.

"Em cảm thấy, khả năng chị bị một câu đố như vậy làm khó, so với tỉ lệ sao hỏa đυ.ng địa cầu, cái nào cao hơn một chút?"

Lạp Lệ Sa giả bộ suy nghĩ, sau đó mười phần khẳng định nói: "Tất nhiên là cái sau. Phác giáo sư nhà em trí lực siêu quần, tiền cổ vô nhân, hậu lai vô giả."

Phác Thái Anh kiêu ngạo mà vuốt vuốt tóc: "Có phải hậu lai vô giả hay không chị không biết, chẳng qua nếu so với người đi trước, sợ là chị vẫn hơi kém Einstein và Sigmund Freud tiên sinh."

"Thương Thương, chị biết không, em thật sự yêu chết dáng vẻ tự tin này của chị đó." Lạp Lệ Sa còn chưa tắm rửa, nhưng mà vẫn không nhịn được nhích người đến vuốt ve gương mặt của nàng.

"Chị chỉ là đang trần thuật một sự thật rõ ràng mà thôi, em không cần gọi nó là tự tin, càng không cần vì nó mà mê muội chị."

Lạp Lệ Sa nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, rất muốn hỏi thử nàng làm thế nào mà vẫn luôn gìn giữ được đôi mắt trong suốt như có dòng suối ẩn sâu bên trong nhu vậy, giống như một đứa trẻ mới sinh, luôn luôn ngậm một giọt nước mắt, ướŧ áŧ, sáng long lanh, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi được.

Trước khi ngủ, Phác Thái Anh xem cuộc đối thoại lúc nãy của mình và cảnh sát Trữ xem như một câu chuyện xưa được kể trước khi ngủ, kể lại cho Lạp Lệ Sa nghe. Quả nhiên, Lạp Lệ Sa rất vui, quả nhiên, tuy rằng đoạn thời gian này Phác Thái Anh giống như thay đổi thành một người khác, nhưng mà dịu dàng dù sao cũng là biểu hiện giả dối, ngạo kiều cùng lời nói độc miệng mới là vẻ mặt chân thực của nàng.

"Chị không lo cảnh sát Trữ sẽ tức giận sao?" Hỏi ra miệng rồi, Lạp Lệ Sa mới phát giác mình ngu cỡ nào, kiểu người mắt cao hơn đầu như Phác Thái Anh đây, thật sự sẽ đem người khác đặt vào mắt sao, đừng nói là sẽ lo lắng một người hoàn toàn không quen biết có giận mình hay không.

Chẳng qua Phác Thái Anh lại không tỏ vẻ không thèm để ý giống như Lạp Lệ Sa nghĩ, mà là nghiêm túc nói: "Nếu như hắn là người thông minh, hắn sẽ không thể không hiểu ý của chị, cho nên nhất định hắn sẽ không tức giận. Nếu như hắn không đủ thông minh.... Chị cũng không cần phải để trong lòng rằng hắn có tức giận hay không."

Nói rồi, nàng cùng Lạp Lệ Sa nhìn nhau cười cười.

"Tìm được kẻ bắt cóc là chuyện sớm hay muộn thôi, bố cục như thế nào, bố trí bẫy rập ra sao, nói thật, cảnh sát Trữ nhất định có kinh nghiệm hơn chị, cho nên chị cũng không suy nghĩ phương án khả thi. Chỉ là không biết, năm cô gái đáng thương kia, có bình yên vô sự hay không."

Thông minh nhưng nỗ lực, ngạo kiều nhưng lương thiên. Đây chính là Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, khát vọng có thể cho nàng một chút sức mạnh: "Trời cao, sẽ không luôn bạc đãi người tốt."

Lòng Phác Thái Anh đột nhiên nhói lên, quả nhiên, Lạp Lệ Sa không có một giây nào thật sự buông Lạp Ỷ Huy xuống. Cô nói, trời cao sẽ không luôn bạc đãi người tốt, mà không phải nói, trời cao sẽ không bạc đãi người tốt. Đơn giản là vì, các cô đều là người tốt, tuy nhiên cũng đã từng bị bạc đãi vô tình.

"Lệ Sa, cái người năm đó, đã chết rồi."

Vòng tay đang ôm nàng cứng ngắt lại, sau đó lực độ ôm nàng càng chặt hơn, Phác Thái Anh không biết cô đang nghĩ gì, bởi vì chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì. Là vui mừng ư, tên đầu sỏ hại chết em trai rốt cuộc cũng bị tử thần mang đi. Là nhớ nhung ư, mặc dù đã phá được án, nhưng Ỷ Huy đã không thể quay lại bên cạnh cô được nữa rồi. Hay là cô độc, là một loại cô độc phát ra từ đáy lòng.

"Không phải chị nói muốn dẫn em đến một nơi sao?" Lạp Lệ Sa cười cười, nhìn về phía nàng.

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Bất cứ lúc nào."

"Vậy ngày mai đi." Lạp Lệ Sa siết chặt nắm đấm, lông mi rũ xuống, "Ngày mai, cùng đi."


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 143: Nút thắt trong tim

Khí trời năm mới rét lạnh dị thường, gió tấp lên mặt, đưa tay lau đi chỉ cảm thấy giống như đang lau một lớp vôi mỏng, Lạp Lệ Sa quấn kín khăn quàng cổ, nắm chặt tay Phác Thái Anh. Đường núi này nhấp nhô gập ghềnh, xung quanh mọc đầy cỏ dại, cành khô lá héo, tạo nên bầu không khí hoang vu biến ảo lạ kì. Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay nhiều mây, ở trong ấn tượng của cô, cùng với cái ngày nhiều năm về trước, gần như là giống như đúc.

Tay của cô vẫn luôn run rẩy, lúc dừng bước chân, trên mặt đã dính đầy nước mắt, Phác Thái Anh không giúp cô lau nước mắt, mà là nhàn nhạt nói: "Chính là ở chỗ này."

"Chính là ở chỗ này, người tên là Viên Huy đó, đã nhốt hai chị em em."

Lạp Lệ Sa chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu mình, cô không dám nhìn, càng không dám nhìn nhà xưởng bỏ hoang ngay trước mắt mình, giống như kí ức vốn đã mất đi trong đầu, dưới sự triệu hoán của thời gian mà tức cảnh sinh tình, tất cả những gì không chịu nổi, tất cả đau khổ đều vô cùng sinh động, lấp đầy trái tim cô, làm cho cô đau nhức đến nổi không thể nào hít thở.

Phác Thái Anh từ túi áo khoác lấy ra một tấm ảnh, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt người nọ lập tức xuất hiện trước mặt Lạp Lệ Sa.

"Đúng, là hắn...."

Là hắn, đừng nói là mười năm, dù có hai mươi năm, năm mươi năm, cả đời, cô sẽ không thể nào quên được ánh mắt của hắn. Cô không biết hình dạng của hắn thế nào, nhưng đôi mắt này, cô suốt đời khó quên. Là hắn, hủy hoại cuộc đời của cô và Ỷ Huy, để cho toàn bộ Lạp gia bọn họ mãi mãi chìm trong thống khố.

Cô sẽ không quên, cái ngày đó, Ỷ Huy vẫn giống như mọi ngày, làm xong bài tập thì liền quấn lấy cô đòi dẫn nên núi chơi. Hai chị em họ thích chơi trốn tìm ở những chỗ không có ai lui tới, Lệ Sa để cậu đi trốn, mỗi lần đều giả vờ là mình tìm không thấy. Thế nhưng ngày hôm đó, lúc hai người đang nắm tay nhau đi trên đường về nhà thì gặp một người, người kia, chính là Viên Huy. Hắn thật hung dữ, trong tay cầm dao găm sắc bén, đeo khẩu trang màu đen và đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp. Hắn nhốt hai người trong sơn động, Ỷ Huy còn rất nhỏ, vẫn luôn khóc lớn, cô liền an ủi cậu, nói ba mẹ nhất định sẽ đến cứu bọn họ.

Sau đó, hắn lại nhốt cả hai ở một nơi khác, chính là nhà xưởng bị bỏ hoang trước mắt, lúc đó nhà xưởng này không đổ nát như bây giờ, đó là một không gian bịt kín, giống như phòng tối, ngay cả cửa sổ cũng không có, ngẩng đầu lên chỉnh là tường đồng vách sắt lạnh như băng, nhìn không thấy một chút hi vọng sống sót nào.

Sau đó, cô không nhớ được gì cả, giống như có người đã xóa bỏ phần kí ức này khỏi đầu cô, một chút cũng không thể nhớ lại. Thế nhưng sau lần đó, cô đã không còn gặp lại Ỷ Huy.

"Em không biết vì sao mình lại không nhớ ra.... Thậm chí em không thể nhớ nổi, Tiểu Huy thằng bé rốt cuộc là như thế nào mà...." Cô mím chặt môi, nhưng không thể nào ngăn cản tiếng khóc của mình. Chết, chữ này, cô nói không nên lời.

"Chú và dì đã giao tiền chuộc rồi, thế nhưng hắn rất giảo hoạt, không hề đem em và Ỷ Huy trả lại cho chú. Hơn nữa." Phác Thái Anh cúi đầu, hoàn toàn không biết lòng bàn tay mình đã bị móng tay cắm sâu vào, rịn ra máu tươi. "Hơn nữa, còn nhẫn tâm, gϊếŧ chết Ỷ Huy."

"Vì sao.... Vì sao, vì sao hắn đã có được thứ hắn muốn nhưng vẫn không chịu buông tha cho bọn em, vì sao người chết là Ỷ Huy mà không phải là em."

"Bởi vì." Lông mi của Phác Thái Anh run rẩy, cảm thấy mỗi một chữ mình nói ra, đều đặc biệt nặng nề, nặng đến nỗi khiến nàng thở không nổi, "Tiểu Huy đã nhìn thấy mặt của hắn, mà em, thì không có."

Lạp Lệ Sa gắt gao siết lấy mái tóc của mình, gương mặt dễ nhìn bởi vì đau khổ mà trở nên dữ tợn, vặn vẹo: "Em không nhớ rõ, em không nhớ rõ.... Em không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thương Thương, cái gì em cũng không nhớ được, phải làm sao bây giờ..."

"Năm đó, người chịu trách nhiệm điều tra vụ án này tên là Trương Trạch, đã về hưu. Chị, một đoạn thời gian trước đã gặp ông ấy một lần. Vốn là đã nhiều năm rồi, cứ cho rằng sẽ không thể tìm thấy người này, thế nhưng trời không phụ lòng người, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm ra hắn. Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi lúc đó, Ỷ Huy là bị dao găm đâm trúng chỗ hiểm, mà người làm, chính là Viên Huy."

---Phác giáo sư, quả nhiên, chuyện gì cũng không thể gạt được cô. Tôi thừa nhận, vụ án năm đó, không phải bởi vì điều tra không ra nên mới chậm chạp không kết án, mà là tôi nhận được chỉ thị, nói là không được điều tra nữa, giao lại cho tổ trưởng tổ năm. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, tôi không có quyền chấp vấn quyết định của cấp trên, chỉ có thể phục tùng. Cho nên điều cô muốn biết, cũng là chân tướng mà nhiều năm qua tôi rất muốn tìm hiểu."

---Chú, dì, kì thật sau khi Ỷ Huy bị gϊếŧ không bao lâu, hai người đã biết rõ chân tướng mọi chuyện rồi, cho nên, hai người đã đưa Lệ Sa đến bệnh viện, đoạn tuyệt với nhân thế, để cho cô ấy tiếp nhận hình thức trị liệu hoàn toàn phong bế, hoặc là nói, để cho cô ấy hoàn toàn quên đi đoạn kí ức kia.

---Chúng tôi cũng từng hận, cũng từng nghĩ muốn bóp chết con bé, báo thù cho đứa con trai đáng thương của chúng tôi. Thế nhưng là, cuối cùng lại không nỡ. Nếu như đã không nỡ, thì phải quên. Đoạn thời gian đó, là những ngày âm u thống khổ nhất trong cuộc đời chúng tôi, chúng tôi nói tình huống thật sự cho Cục trưởng biết, còn có bác sĩ chứng minh, cho nên, hành vi của con bé, cũng không cấu thành phạm tội. Chúng tôi sợ, sợ sau khi nó biết rõ chân tướng sự việc thì chịu không nổi, nên liền khẩn cầu Cục trưởng, để ông ấy có thể, có thể lý giải tấm lòng của người làm cha làm mẹ như chúng tôi.

---Người mà mình đã từng dùng tính mạng để thương yêu, cho dù có phạm phải lỗi lớn thế nào, nhưng làm cha mẹ, cũng sẽ không cam lòng thật sự khiến con bé phải khó chịu. Bởi vì chúng ta sinh ra làm người, chúng ta không phải cỏ cây, chúng ta có tình.

Nhớ đến những lời mà Trương Trạch và Lạp Nhất Hải nói, nhìn Lạp Lệ Sa lệ rơi đầy mặt ngồi trên mặt đất, Phác Thái Anh nhìn mảnh đất dưới chân mình, rồi lại giúp cô vén mái tóc ra sau tai. "Lệ Sa, chị biết, đau nhức mất đi người thân, là đau nhức mà người khác không thể dùng dăm ba câu là trấn an được. Loại thống khổ này, chị cũng giống như em, đã từng nhận lấy. Nhưng mà trên thế giới này còn rất nhiều người yêu thương em, Lưu Sâm nói với chị, đừng để sự hi sinh của Phác Thư Dã trở nên không có chút ý nghĩa nào. Lệ Sa, lời giống như vậy chị cũng muốn nói cho em biết, chuyện cũ đã qua, đừng để sự hi sinh của Ỷ Huy, trở nên không có ý nghĩa."

"Chúng ta đều là người may mắn, chúng ta có những người anh trai, em trai yêu thương chúng ta, bọn họ cho dù không có cách nào cùng lớn lên với chúng ta, cùng nhìn thủy triều lên xuống, mây đến mây đi, nhưng từ sau đó chúng ta đã không còn là những thân thể cô độc, bởi vì, bọn họ sẽ ở trong thân thể của chúng ta, cùng chúng ta vui sướиɠ, cùng chúng ta bi thương."

Phác Thái Anh nhốt cô vào lòng, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu của cô, giống như đang che chở trân bảo mà che chở cô: "Nếu như người còn sống là Ỷ Huy, như vậy bây giờ sự đau khổ của cậu ấy, cũng sẽ không ít hơn em. Em yêu cậu ấy như vậy, sẽ không nhẫn tâm để cậu ấy sống trong hổ thẹn từ ngày này qua ngày khác."

Cuộc sống như vậy trải qua bao lâu nhỉ, chỉ hơn ba nghìn ngày đêm mà thôi. Mỗi một ngày hổ thẹn thϊếp đi, lại hổ thẹn tỉnh lại, nghênh đón một ngày mới, một ngày tràn ngập áy náy. Dưới loại hành hạ này, cô trở nên lạnh lùng, dễ cáu giận, trở nên kháng cự với bất luận kẻ nào tới gần. Bởi vì cô không chỉ mất đi em trai, mà còn mất đi một đoạn kí ức. Cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, mỗi ngày mỗi ngày đều phải kéo dài hơi tàn. Cô thậm chí không có cách nào tưởng tượng, nếu như không sự chèo chống của niềm tin muốn lôi hung thủ ra trước công lý, không biết rốt cuộc là cô có sống được đến bây giờ hay không.

"Mất đi đoạn kí ức đó, không phải là trời cao trừng phạt em, mà là tình yêu Ỷ Huy dành cho em. Mặc kệ là ở nơi nào, cậu ấy đều hi vọng chị gái của mình có thể để xuống chuyện cũ, cố gắng tiến về phía trước."

Cô ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt của nàng chân thành như vậy, sáng ngời, giống như một ánh trăng màu bạc sáng nhất trên bầu trời, cảm tạ biết bao, cô ấy có thể vượt qua muôn ngàn cách trở, đi đến bên cạnh mình.

"Thương Thương, cảm ơn chị."

"Câu cảm ơn này, chị nhận." Phác Thái Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nụ cười trên mặt trong sáng mà dịu dàng: "Tiến về phía trước, sống cho tốt, đó mới là đáp tạ tốt nhất dành cho chị."

Thật lâu về sau, Lạp Lệ Sa nhớ lại ngày hôm nay, mới hiểu được Phác Thái Anh đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói với mình những lời đó. Lúc đó mình khóc ngã vào lòng cô ấy, hoàn toàn không để ý lúc mà cô ấy an ủi mình, cô ấy đã phải nhớ lại tai nạn mà cô ấy đã từng trải qua, mỗi một tiếng trấn an mà cô ấy dành cho mình, chính là một con dao khoét sâu vào phần thịt trong lòng.

Thế nhưng nàng chịu đựng, để dừng lại những đau khổ khi nhớ lại chuyện cũ.

Rời khỏi nơi đó, cũng không có nghĩ là hoàn toàn vứt bỏ đoạn kí ức này, mà là không mê muội trong chuyện cũ nữa, đem nó chôn sâu xuống đáy lòng, nó có thể là một cây gai trong lòng Lạp Lệ Sa, nhưng cũng có thể là một nốt ruồi chu sa xinh đẹp, mỗi một lần hoang mang, nhớ lại thời niên thiếu ngây thơ đáng yêu đó, cô sẽ càng có thêm nhiều dũng khí.

Còn Phác Thái Anh cũng không hiểu hiện quá nhiều khác biệt so với trước đây. Bởi vì loại người giống như các cô, từ khi còn nhỏ, sĩ diện đã lớn hơn hết thảy, mặc dù là trước mặt người mình yêu nhất, cũng muốn bảo vệ lòng tự ái của mình ở một mức độ nào đó.

Cho dù nàng là người bình thường, không cho nàng đãi ngộ đặc biệt, như vậy nàng cũng sẽ ở trong sự bình thường đó, tìm được chính mình phi thường nhất.

"Thương Thương."

Trong phòng ngủ hiếm khi lại không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nó như được mặc một tầng sa y màu trắng, nhã nhặn lịch sự mà sáng tỏ, thuần mỹ mà dịu dàng. Phảng phất như ở trong trời đất tràn đầy dơ bẩn này, đó là sự thanh tịnh cuối cùng.

"Em rất muốn kết hôn với chị." Cô ngẩng đầu nhìn nàng, rõ ràng là một cô gái có tuổi tác không sai biệt với cô lắm, nhưng vì sao mỗi thời khắc cô cực độ tuyệt vọng, chỉ cần trốn ở trong lòng nàng, thì cảm thấy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. Ở cùng với nàng, từ trước đến nay, cô giống như không cần lo lắng gì cả. Nàng không phải siêu nhân, nhưng lại có thể bảo vệ cô cả đời. "Em nghĩ, trên thế giới này, sẽ không có người nào yêu em nhiều hơn chị cả."

"Có lẽ chúng ta đã định trước không có cách nào giống như Thương Lục và Bạch Anh, có một nghi thức kết hôn nguyện vẹn thuộc về họ, thậm chí chúng ta cũng không có cơ hội đến cục dân chính nhận một tờ giấy chứng nhận kết hôn. Không chiếm được sự thừa nhận của pháp luật cũng không sao, không có người thân ủng hộ chúng ta cũng không sao. Có thể để chúng ta gặp nhau trong biển người mênh mông, có thể để hai đáng ghét không ai dám đến gần như chúng ta có thể đến gần nhau, yêu thích lẫn nhau, đã là sự thiên vị lớn nhất mà trời cao dành cho chúng ta rồi."

"Em, không có cách nào giống như một người đàn ông, vĩnh viễn cho chị một bờ vai rộng lớn để dựa dẫm, bởi vì trong thân thể em chảy xuôi dòng máu nữ tính, em cũng sẽ có lúc mất mát hoặc ấm ức, cũng sẽ có lúc trốn trong lòng chị không muốn đi ra nữa. Thứ em có, chẳng qua là một trái tim muốn làm bạn với chị cả đời. Em muốn để thật nhiều người biết được, không có bất kì chuyện gì, bất kì kẻ nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ, em muốn để tất cả mọi người biết rõ, em có một người yêu tốt nhất trên thế giới này, cô ấy tên là Phác Thái Anh. Em yêu cô ấy, mãi cho đến lúc sinh mệnh kết thúc. Em yêu cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro