Chương 146 + 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 146: Cá chết làm đôi

Đêm trăng đen nhánh, tiếng côn trùng rầm rì, đường núi nhấp nhô gập ghềnh, thân thể người phụ nữ ở nơi ánh trăng vô hạn này lộ rõ sự gầy yếu bất lực.

Hạ Lan Thu Bạch tùy ý ném chai rượu đế trong tay xuống đất, nàng ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm: "Chẳng qua mới có hai ngày không ăn cơm thôi, không chết người được, Hạ Lan Thu Bạch, là sự tùy hứng của em ấy hại chết chồng của mày, mày lo lắng cho em ấy làm cái gì."

Hai ngày này, Hạ Lan Thu Bạch thậm chí không biết mình trải qua như thế nào, nàng vẫn luôn trốn ở bên ngoài, không dám đi vào, sợ mình nhìn thấy dáng vẻ của người kia thì nhịn không được mà sinh lòng trắc ẩn, vì vậy chỉ biết ngày đêm uống rượu, làm tê liệt thần kinh của mình. Nàng cảm thấy mình cực kì uất ức, uất ức không phải chỉ vì yêu hèn mòn, mà ngay cả báo thù cũng buồn cười đến thế.

Cô em chồng của nàng co rúc trên mặt đất, mở to hai mắt, không hề có thần sắc. Giống như một con cún cưng hấp hối kéo dài hơi tàn. Hạ Lan Thu Bạch đặt cái bánh bao trong tay xuống đất, đương nhiên, nàng cũng chưa từng tốt tâm đến vậy, trước đó, nàng đã đem cái bánh bao này điên cuồng nhúng xuống vũng bùn đất dưới chân núi rồi. Không phải người này thích sạch sẽ à, nàng muốn người này nuốt thứ dơ bẩn này vào miệng, nàng muốn nhìn thử, người này có chịu ăn hay không.

"Đói bụng không, Thái Anh. Ăn một chút đi."

Lông mi Phác Thái Anh run rẩy một chút, Hạ Lan Thu Bạch đứng trước mặt nàng, cái bánh bao dính đất rơi bên chân nàng. Hạ Lan Thu Bạch gắt gao nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn bộ dạng phát cuồng vì bị chà đạp lòng tự trọng của nàng. Bên tai vẫn quanh quẩn giọng ca của Phác Thư Dã, Hạ Lan Thu Bạch cảm thấy nếu mình mà còn ở lại chỗ này nhiều hơn một giây, thì không khác gì tự hành hạ tàn khốc chính mình.

Nhưng cuối cùng Hạ Lan Thu Bạch lại bởi vì giật mình mà mở to hai mắt.

Công chúa cao quý giống như nàng, Phác Thái Anh luôn mắt cao hơn đầu, vậy mà lại giống như một tên ăn mày, chậm rãi vươn tay, nắm chặt cái bánh bao bẩn thỉu kia, sau đó một mực, một mực nuốt vào.

Hạ Lan Thu Bạch ngồi xổm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ đờ đẫn của nàng, tâm như sóng lật: "Tại sao lại ăn? Em không thấy nó rất bẩn à?"

"Không ăn, sẽ chết đói."

"Ha." Hạ Lan Thu Bạch cười lạnh một tiếng, cảm thấy câu này của nàng rất buồn cười, "Em cũng sợ chết đến vậy?"

Phác Thái Anh không trả lời nàng, chỉ im lặng nuốt từng miếng bánh bao, không để vẻ mặt của mình lộ ra chút thống khổ nào. Đúng vậy, nàng sợ chết, rất sợ rất sợ. Bởi vì nàng sợ mình chết rồi, Lạp Lệ Sa sẽ khổ sở, không, phải nói là cô ấy sẽ khóc rất nhiều. Nàng không muốn nhìn thấy cô thương tâm đau khổ, nàng không cho phép cô rơi nước mắt. Nàng sợ chết, nàng nên vì cô mà sống sót.

"Thái Anh."

"Em không đáp ứng chị."

"Em...." Nắm đấm của Hạ Lan Thu Bạch hung hăng nện xuống màn hình TV trên mặt đất, "Em yêu cô ta như vậy ư? Ở trong lòng em, cô ta còn quan trọng hơn Phác Thư Dã sao?"

"Tóm lại, em không đáp ứng. Chị có thể tiếp tục hành hạ em, chỉ cần nhớ rõ, lưu lại cho em một hơi thở."

"Tốt, tốt." Hạ Lan Thu Bạch không nhìn nàng nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.

Nàng cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều quá hoang đường buồn cười. Tình yêu của Phác Thư Dã quá buồn cười, anh đem tất cả của mình, thậm chí là sinh mệnh, kính dâng cho Phác Thái Anh, thế nhưng trong lòng Phác Thái Anh, anh căn bản không phải là người quan trọng nhất. Thủ vững của Phác Thái Anh cũng quá buồn cười, không tiếc bỏ xuống tự tôn của mình, ăn cái bánh bao đã bị lăn trong bùn đất kia. Còn nàng, thì càng buồn cười hơn nữa, đắc tội tất cả mọi người, đem mình ngụy trang thành một con nhím, để tất cả mọi người tránh xa nàng, cũng chỉ vì một người đàn ông không yêu mình.

Giọng hát của Phác Thư Dã như ma chú, rót vào lỗ tai Phác Thái Anh, nàng biết rõ, con gái thời đại này thích dùng từ khuê mật để định nghĩa bạn bè thân nhất của mình. Nàng không có bạn bè, không có những người bạn đi theo nàng từ nhỏ đến lớn giống như những cô gái khác, từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ có một mình Phác Thư Dã mà thôi. Lúc đó, anh ở dưới gốc cây kia hát bài này cho nàng, chỉ một lần, nàng đã thuộc lòng tất cả ca từ giai điệu. Rõ ràng không phải là thiên phú âm nhạc, nhưng nàng lại có thể tỉ mỉ nhớ kĩ bài hát mà anh tặng cho nàng.

Hạ Lan Thu Bạch trách cứ nàng không nhớ anh, nhưng cũng bởi vì nhớ nhung tận xương, nàng mới không đành lòng giống như Mạnh Lưu Sâm nói, để sự hi sinh của Phác Thư Dã trở nên vô nghĩa. Nàng muốn sống, nàng muốn sống thật hạnh phúc. Hạ Lan Thu Bạch hỏi nàng, Lạp Lệ Sa thật sự quan trọng hơn Phác Thư Dã ư, nếu là trước đây, nàng nghĩ có lẽ nàng sẽ nói không, nhưng bây giờ nàng không biết. Bởi vì, nàng nguyện ý vì Phác Thư Dã mà tìm đến cái chết, nhưng lại muốn sống vì Lạp Lệ Sa. Cho nên nàng không biết, cuối cùng là tình yêu nào mới kiên định hơn.

Nàng ngồi dậy, dựa vào góc tường, nhìn dung nhan tuấn tú của Phác Thư Dã trên màn hình, nơi thiếu thốn trong lòng kia, giống như đang dần dần bị thời gian lấp đầy.

Bên kia, Mạnh Lưu Sâm vỗ nhẹ lên vai Lạp Lệ Sa, trấn an nói: "Yên tâm đi, chị ấy luôn làm việc chín chắn, chị sẽ không sao đâu." Trong ấn tượng của cậu, con đường tình cảm của hai cô cứ luôn không yên ổn, sẽ luôn xảy ra chuyện chia tách hai người, mà những chuyện này lại không có liên quan gì đến tình cảm của mỗi người. Bởi vì tình cảm của các cô tốt như vậy, chưa từng có một chút hiểu lầm nào.

Có lẽ đây là khảo nghiệm mà trời cao dành cho các cô, chỉ cần các cô tâm liền tâm, tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Chỉ cần kiên định bước qua chỗ mấu chốt, lúc quyết định, thì các cô có thể tiếp tục hạnh phúc.

Gió lạnh rét thấu xương, Hạ Lan Thu Bạch không cảm thấy một chút đau đớn nào, dung nhan tái nhợt của nàng khiến người ta cảm thấy nàng như một bức tượng điêu khắc bị lãng quên phủ đầy bụi. Thấy bọn họ đến, nàng cười đắng chát, nàng biết, những người này nhất định sẽ tìm đến đây. Dù sao, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng mạng của Phác Thái Anh tốt hơn nàng rất nhiều, Phác Thư Dã yêu thương Phác Thái Anh đã đi rồi, nhưng vẫn xuất hiện những kẻ yêu người kia giống như Phác Thư Dã.

Lạp Lệ Sa nhìn nàng ngồi trong góc phòng, tóc xõa tung, dung nhan tiều tụy, giống như một kẻ ăn xin không có đường về. Nhớ lại hình ảnh chói lọi của nàng trong yến hội cách đây không lâu, hoàn toàn là hai người khác nhau, cô chậm rãi đến gần nàng, nhưng không biết có nên ôm nàng hay không.

Giọng hát của người con trai trầm thấp thanh nhã, mỗi một câu từ đều nghe thấy rõ ràng tình yêu thương nồng đậm. Mạnh Lưu Sâm đứng ở cửa ra vào, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng tình yêu mà Phác Thư Dã dành cho Phác Thái Anh, là tình cảm thâm hậu đến nhường nào, mới có thể viết ra giai điệu bao hàm đau thương nhưng tràn ngập vui sướиɠ như thế?

Rốt cuộc, cô cũng cẩn thận từng li từng tí đem nàng ôm vào lòng, không dám dùng quá sức, sợ làm đau nàng, không dám không dùng quá sức, sợ nàng sẽ chạy mất. Mấy ngày nhớ nhung, cái ôm của giờ phút này là đủ đầy trân quý.

"Em rất nhớ chị." Lạp Lệ Sa khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của nàng.

"Ừm." Thật không ngờ Phác Thái Anh vậy mà mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói của nàng lại không rõ ràng lắm, tuy chỉ một tiếng ừ vô cùng đơn giản, nhưng đủ để khiến Lạp Lệ Sa yên tâm, đủ để cô buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng. Thành ngữ tốt đẹp nhất thế gian, không có câu nào sánh bằng "mất rồi lại được".

Nàng nắm thật chặt bàn tay của cô, theo cô rời khỏi nơi này. Phác Thái Anh không còn sợ hãi nghe thấy bài hát đó nữa, nhưng nàng cũng không cần nghe nữa, bởi vì anh ấy trong đầu của nàng, so với những hình ảnh trên màn hình kia, còn rõ ràng hơn nhiều.

"Hạ Lan Thu Bạch, cô là nghi phạm bắt người bất hợp pháp, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."

"Chị ấy là chị dâu của tôi." Phác Thái Anh cao giọng nói, nàng đi đến bên cạnh Hạ Lan Thu Bạch, nhìn người kia một cái: "Chị ấy là người thân của tôi, buông chị ấy ra."

Phác Thái Anh đã nói như vậy rồi, bọn họ còn biết làm thế nào nữa? Thương Lục hạ giọng nói một câu xin lỗi với Hạ Lan Thu Bạch, tâm tình phức tạp. Báo cảnh sát là chủ ý của Mạnh Lưu Sâm, ban đầu bọn họ cho rằng Phác Thái Anh đang ở thành phố F, nhưng sau đó Lạp Lệ Sa lại nói là ở thành phố A, đến tìm nàng ở căn biệt thự trước kia, nơi này đã sớm trải qua một trận hỏa hoạn, sớm đã hỗn độn một mảnh, Mạnh Lưu Sâm lo lắng hai người không thể địch lại số đông, cho nên mới báo cảnh sát.

Phác Thái Anh cũng không nói nhiều một câu nào nữa, xoay người đi xuống núi, bước chân của nàng kiên định mà dứt khoát, thậm chí không để ý đến Lạp Lệ Sa có đi theo sau lưng mình hay không. Phác Thái Anh như vậy, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Lạp Lệ Sa, cô vốn tưởng nàng sẽ khóc, sẽ gào lớn, sẽ không khống chế được tâm tình. Tình cảnh vừa nãy, ca khúc bi thương động lòng người ấy, một người ngoài như cô nghe mà còn cảm thấy trong lòng chua chát, huống chi là Phác Thái Anh từng có một đoạn tình cảm anh em tốt đẹp như vậy. Thế nhưng Phác Thái Anh lại rất trấn định, nàng giống như người không có linh hồn, vô cùng bình tĩnh. Phác Thái Anh như vậy, khiến Lạp Lệ Sa rất sợ hãi, cũng rất đau lòng.

"Lệ Sa, đợi Lưu Sâm xuống rồi, em cùng cậu ấy về trước đi."

"Vậy còn chị?"

"Một hồi nữa chị sẽ về."

"Em không muốn về."

Phác Thái Anh cúi đầu, hít một hơi: "Lệ Sa, bây giờ chị rất mệt, chị không có cách nào chờ Lưu Sâm và đám người Thương Lục xuống đây. Em giúp chị tiễn Lưu Sâm, cũng thay chị nói một tiếng cảm ơn với Thương Lục bọn họ. Đến lúc đó, chị sẽ nhắn tin địa chỉ cho em biết. Còn nữa, Lệ Sa, tín hiệu trong căn nhà tranh đó rất kém, chị không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em, không nhận điện thoại của em, cố ý khiến em lo lắng."

"Em biết rõ, chị không cần giải thích. Trở về khách sạn, nghỉ ngơi thật tốt."

Phác Thái Anh gật đầu, xoay người muốn rời đi.

Lạp Lệ Sa kéo mạnh tay Phác Thái Anh, gắt gao đem nàng ôm vào lòng mình, cảm giác như bị đè nén rất lâu, thống khổ rất lâu, Phác Thái Anh vươn tay vỗ vỗ sau lưng cô: "Chị thật sự không sao cả, em không cần lo lắng cho chị, chị rất hi vọng em có thể cùng trở về với Lưu Sâm, bây giờ chị không có việc làm, chị có thể cho mình một kì nghỉ dài ngày, nhưng em còn có chuyện công ty cần xử lí."

"Công ty không quan trọng bằng chị." Cô cắt ngang nàng, chém đinh chặt sắt nói: "Không có gì quan trọng hơn chị cả."

Phác Thái Anh không nói gì, lẳng lặng để cô ôm, lặng lặng để gió lạnh thấu xương thổi lên hai gò má. Một lúc lâu sau, nàng mới đẩy cô ra: "Chị đến khách sạn chờ em."

Bóng lưng của nàng thon dài mà cô độc, nàng như một nàng công chúa gặp nạn, bị đánh đau cũng không hé răng, chỉ biết nuốt vào bụng, không cho người khác nhìn thấy nỗi đau của mình.

"Chị Lệ Sa."

"Lệ Sa."

Lạp Lệ Sa quay đầu, nhìn thấy Mạnh Lưu Sâm và Thương Lục đang đi về phía mình, Lạp Lệ Sa cười cười với Thương Lục: "Thương Lục, lần này, thật sự đã làm phiền cậu rồi."

"Chị Lệ Sa, chị đừng nói như vậy. Đây đều là chuyện bọn em nên làm, không có gì phiền phức hay không cả. Phác giáo sư không có chuyện gì là tốt rồi."

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, Thương Lục càng ngày càng có mị lực đàn ông trưởng thành rồi, Bạch Anh theo cậu, chắc là trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Nơi này rất nhanh chỉ còn lại Lạp Lệ Sa và Mạnh Lưu Sâm.

"Lệ Sa, chuyện lần này, sợ là đả kích không nhỏ đối với chị ấy."

"Ừ."

"Kì thật, lúc nhìn thấy chị dâu đứng ngoài cửa, tôi đã biết, chị gái của tôi không gặp nguy hiểm tính mạng. Bởi vì tôi dám khẳng định, chị dâu sẽ không tổn thương chị tôi. Có lúc tôi cảm thấy quan hệ của ba người bọn họ rất vi diệu, cảm thấy chị dâu thật vĩ đại, có thể khoan dung chồng mình xem một người con gái khác quan trọng hơn mình, tuy rằng người kia là em gái ruột của anh ấy. Lúc mới về nước, kì thật tôi cũng từng bị chị ấy đánh động. Nhưng sau đó, tôi phát hiện chị ấy cố chấp đến đáng sợ, dùng một câu nói lưu hành bây giờ để nói, chính là yêu quá hóa hận. Chị ấy căn bản không phải là hận chị tôi, nhưng cũng không có cách nào không thể không hận. Chị ấy yêu anh hai tôi, cũng bởi vì phần tình yêu này, khiến chị ấy muốn hận chị tôi, nhưng rồi lại không dám hận...."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Chương 147: Thương Lục mất tích

Lúc Lạp Lệ Sa trở lại khách sạn, Phác Thái Anh đã ngủ rồi. Nàng không đắp mềm, co rúc trên giường, lông mi run rẩy, thoạt nhìn như một đứa trẻ. Lạp Lệ Sa mở lớn máy sưởi, cởϊ áσ khoác của mình phủ lên người nàng. Một đoạn thời gian trước đây, tuy nàng luôn nói mình không có tư cách thích sạch sẽ, nhưng thích sạch sẽ đã là bản năng của nàng, khiến nàng cho dù có đông lạnh cũng không muốn dùng chăn mềm của khách sạn hay là chiếc áo khoác đã dính đầy bụi bẩn của mình để sưởi ấm.

Lạp Lệ Sa vươn tay sờ lên trán của Phác Thái Anh, còn may, không nóng, không phát sốt.

Trên đời không có ai là chưa từng chịu nỗi đau sâu sắc, Lạp Lệ Sa biết, cho dù các cô đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu được cảm nhận nội tâm của nhau. Bởi vì hoàn cảnh trải qua là giống nhau, nhưng tình cảm thì độc nhất vô nhị.

Một đêm này Lạp Lệ Sa không hề chợp mắt, cô nằm trên giường, thậm chí đến ôm cũng không dám ôm nàng, sợ mình sẽ đánh thức cái người vất vả lắm mới ngủ được này. Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cảm nhận hơi thở của nàng, trong dòng thời gian bát ngát bao la này yên lặng bồi bên cạnh nàng.

"Ba." Lạp Lệ Sa đến phòng vệ sinh, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, nhấn nút nghe, cô biết rõ, thứ đợi cô chính là mưa to gió lớn. "Con biết."

"Con biết? Con biết mà ngay cả chào một tiếng cũng không có liền bỏ đi? Lệ Sa, con không phải trẻ con, sao không có một chút trách nhiệm nào như vậy hả!"

"Ba, thực xin lỗi. Nhưng con thật sự có chuyện rất quan trọng cần xử lí, con thật sự không thể quay về."

"Lạp Lệ Sa, con có biết hôm nay là ngày mấy không? Hội nghị hôm nay ba tổ chức là vì ai? Thái độ bây giờ của con, khiến cho ba rất hoài nghi có nên đem Lạp thị giao lại cho con không, một quản lí không có ý thức trách nhiệm như vậy, làm sao có thể phục chúng!"

Lạp Lệ Sa nhấp nhẹ đôi môi: "Con thật sự xin lỗi, ba." Sau đó không nói gì nữa mà cúp điện thoại. Mặc dù ba phiền muộn cô, tức giận cô, thậm chí là thay đổi chủ ý, đuổi cô ra khỏi Lạp thị, thì cô cũng không thể rời khỏi Phác Thái Anh vào lúc này.

Đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy ở cửa ra vào là Phác Thái Anh thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Lạp Lệ Sa đột nhiên có loại cảm giác không biết phải làm sao, giống như giờ phút này tất cả mọi ngôn ngữ cùng động tác đều dư thừa, chỉ có đối mặt, mới có thể giải nỗi khổ tương tư.

"Trở về đi. Cho chị một chút thời gian, để chị tạm biệt anh ấy."

Không biết phải mất bao lâu, nhưng nàng nghĩ, nàng nhất định sẽ trả lại cho cô một Phác Thái Anh tự tin như lúc ban đầu.

Nàng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, một mảnh xe cộ đông đúc, đám người chen chúc như thủy triều. Căn phòng này rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình nàng, nàng có thể yên tĩnh mà cô độc, yên tĩnh mà nhớ nhung. Kì thật đêm qua nàng cũng không có ngủ, nàng cảm nhận được Lạp Lệ Sa ở bên cạnh mình có bao nhiêu cẩn thận từng li từng tí, thậm chí đến hơi thở cũng đè thấp xuống. Nàng cảm thấy giây phút như thế thật tốt đẹp, nàng có thể vừa ích kỉ mà cảm thụ sự quan tâm của người yêu dành cho mình, vừa có thể nhẫn tâm mà đưa ra lời từ biệt cuối cùng với anh trai.

"Anh, có thể hàn huyên trò chuyện với anh một lúc không, hôm nay anh có khỏe không, gần đây em cứ như bà già, vừa muốn khóc vừa muốn la, thường nhớ đến lời của anh, anh nói giấc mộng của mình rất cao, muốn cùng nhau cố gắng leo lên, con đường lên trời này rất quanh co, em cắn răng xông về phía trước, đừng để gió lớn thổi bay chúng ta, chúng ta nắm tay nhau thì không sợ nữa...."


Đó là năm thứ nhất nàng đến nước Mỹ, nàng không thể thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt của nước Mỹ, người da trắng tóc vàng mắt xanh, phương thức dạy học cởi mở, có những đêm nàng mất ngủ, nàng sẽ gởi tin nhắn cho anh, mà anh thì luôn ngay lập tức gọi điện thoại cho nàng, hát cho nàng nghe.

"Em gái có thể hàn huyên trò chuyện một lát không, hôm nay em có khỏe không.... Em gái của anh hãy ngủ đi, đừng luôn dũng cảm như anh, nếu như em gặp được người mình muốn, chớ vì anh mà không thể buông xuống được...."

Từng đêm mất ngủ, giọng hát của anh như hình với bóng, làm bạn với nàng đi vào giấc mộng. Bài hát này, là bài hát đẹp nhất mà nàng từng nghe qua. Mà bây giờ, nàng lựa chọn dùng bài hát này, để gởi lời từ biệt cuối cùng với anh.

Có lẽ kiếp này có được đứa em gái như em, là bất hạnh của anh. Nhưng chuyện anh là anh trai của em, là may mắn đủ đầy cả đời của em.

Thành phố F.

"Con gái bất hiếu!" Bàn tay hạ xuống, trên gương mặt trắng nõn của Lạp Lệ Sa lập tức in lại dấu bàn tay đỏ chót. "Ba nói cho con biết, nếu con dám bước ra khỏi công ty nửa bước, thì con cũng đừng có trở về nữa! Lạp Nhất Hải ba không có đứa con gái như con, vì tư tình nữ nhi, hoàn toàn không để ý đại cục! Con thật khiến ba cực kì thất vọng!"

Ban đầu ông cực kì giận cô, sau đó nhìn thấy con gái vội vàng gấp gáp quay về dự họp, sự tức giận của ông đã vơi hơn phân nửa rồi, ai ngờ vừa mới kết thúc hội nghị, cô lại muốn rời đi. Ông không phải kẻ ngu, không phải không biết cô muốn đi đâu, đi vì ai. Trải qua chuyện lần trước, vốn dĩ Lạp Nhất Hải chưa từng nhắc đến Phác Thái Anh, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại đem tư tình nữ nhi đặt trước sự nghiệp, chuyện này khiến ông không thể chịu được. Ông không có cách nào chấp nhận con gái của mình không nên thân như vậy.

"Ba, con không muốn mất cô ấy, thế nhưng, con cũng không muốn mất ba."

Nghe cô nói như thế, trong lòng Lạp Nhất Hải như bị thứ gì chạm vào, thần sắc nhu hòa vài phần, nhưng sau đó lập tức khôi phục sự nghiêm khắc: "Chỉ cần con nghe lời ba, ngoan ngoãn ở lại, mấy ngày tới làm cho tốt hạng mục này, ba sẽ không tức giận với con nữa."

Nhưng mà cô vẫn cương ngạnh quỳ gối trước mặt ông, từ nhỏ đến lớn, đứa con gái vĩnh viễn không chịu cúi đầu không chịu mềm yếu này lại quỳ gối với ông, cô nhìn vào mắt ông, lặp lại một lần nữa: "Ba, con không muốn mất cô ấy, cũng không thể mất đi ba."

Lạp Nhất Hải nhướng mày, tâm tình đột nhiên hoảng hốt, ông nâng cao ngữ điệu, không thể tin mà nhìn cô: "Con làm gì vậy? Nói đến cùng, con nhất định phải đi tìm con bé đó, có phải không? Mặc kệ ba nói gì cũng không được đúng không?"

"Đúng."

Lạp Nhất Hải lắc đầu, muốn phát giận nhưng không được, muốn cười, cảm thấy mình rất buồn cười, nhưng lại cười không nổi, ông nhìn Lạp Lệ Sa, cảm thấy toàn thân không có khí lực, cuối cùng chỉ khoát tay nói: "Con muốn đi thì đi đi. Ba mặc kệ, cũng không cần biết."

Lạp Lệ Sa không vội vã quay lại thành phố A, mà là đến siêu thị mua một ít rau củ mới, quay về khu nhà của cô và Phác Thái Anh. Mấy ngày nay Phác Thái Anh không có ăn cơm đàng hoàng, sắc mặt vàng như nến, cô muốn làm một chút đồ ăn làm ấm dạ dày, mang đến cho nàng. Chỉ có điều, cô chỉ nhớ Phác Thái Anh đã vài ngày không ăn cơm, nhưng lại hoàn toàn quên mất chính mình cũng đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng rồi. Yêu một người, trong mắt đều là người đó, làm gì còn chỗ nào cho bản thân.

Đi trên hành lang khách sạn, trong tay cầm cà mèn, Lạp Lệ Sa nhận điện thoại Bạch Anh gọi đến, cũng thật trùng hợp, cô vốn định đợi Phác Thái Anh ăn cơm xong rồi thì sẽ gọi điện cho Bạch Anh đây. Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Bạch Anh, lại nằm xa dự đoán của Lạp Lệ Sa.

"Chị Lệ Sa, Thương Lục anh ấy bị bắt cóc rồi."

"Em nói cái gì?" Chàng trai ngày hôm qua còn dẫn nhân viên cảnh sát theo cô lên núi, giải cứu Phác Thái Anh ra khỏi biển lửa, bị bắt cóc rồi? Lạp Lệ Sa không khỏi siết chặt điện thoại trong tay.

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em nằm nghỉ trong nhà, Thương Lục nói với em, buổi trưa anh ấy sẽ về nhà ăn cơm, em vốn định nấu cơm cho anh ấy, thế nhưng mà, em chờ rất lâu rất lâu anh ấy vẫn chưa trở về, em tưởng trong Cục có nhiệm vụ đột xuất, anh ấy không có thời gian nghe điện thoại của em, nhưng mà đội trưởng Thạch nói anh ấy đã ra về từ sớm. Em vừa mới nhận được một email, trong đó có hai tấm ảnh, là của kẻ bắt cóc gởi đến, bọn họ muốn một trăm vạn, là một trăm vạn đó chị Lệ Sa.... Hai người bọn em chưa từng đắc tội với người nào, rốt cuộc là vì sao lại như vậy!"

"Bạch Anh, chị biết bây giờ em nhất định rất lo lắng, nhưng cố gắng giữ bản thân mình tỉnh tảo, lát nữa chị sẽ đến tìm em, có nghe không?" Cô cố gắng trấn an nói.

Bạch Anh ừ một tiếng, nghe ra được, cô đang cố khắc chế tiếng khóc của mình.

Lạp Lệ Sa đi vào phòng, cô tiến lên ôm Phác Thái Anh một cái, cũng giúp nàng mở hộp cơm: "Thương Thương, chị phải ăn hết mấy món này. Em có chuyện phải ra ngoài một lát."

"Là chuyện gì?"

"Thương Lục bị bắt cóc rồi."

Bàn tay cầm muỗng của Phác Thái Anh cứng ngắc: "À."

Lạp Lệ Sa kinh ngạc sự bình tĩnh của nàng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vuốt tóc nàng, nói: "Em không biết đến lúc nào mới quay lại, chị mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho tốt, không cần chờ em."

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Ừm."

Cửa bị đóng lại, cái muỗng trong tay Phác Thái Anh rơi xuống, nàng siết chặt quần áo của mình, nhắm chặt hai mắt.

Vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa, Bạch Anh nhịn không được mà bổ nhào vào lòng cô, bụng của Bạch Anh đã lớn lên trông thấy, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô.

"Lệ Sa, em đến rồi." Vẻ mặt của Thạch Vi cũng không tốt, phải nói, tâm tình của toàn bộ tổ viên tổ 8 đều rất tệ.

"Đội trưởng Thạch, tuy em đã không còn là cảnh sát, nhưng vụ án này, em hi vọng có thể cống hiến một phần sức lực. Cũng hi vọng Cảnh cục có thể cho em cơ hội này, để em đi theo các anh, tìm được Thương Lục."

Thạch Vi gật gật đầu: "Chuyện này em không cần lo lắng, anh đã nói chuyện với cục trưởng Cao rồi, ông ấy cũng đồng ý cho em theo vụ án này. Dù sao em cũng là đồng nghiệp của Thương Lục một thời gian dài, nếu em có thể hỗ trợ điều tra vụ án này, vậy đương nhiên là không còn gì tốt hơn."

Thạch Vi đem email mà kẻ bắt cóc gởi đưa cho Lạp Lệ Sa nhìn. Bên trong email đúng là chỉ có hai tấm ảnh. Một lá thư, viết tay, sau đó được chụp ảnh lại. Chữ trên đó viết bằng tiếng Anh, dịch ra tiếng Trung thì có ý là, cô có thể báo cảnh sát, tôi cũng có thể gϊếŧ con tin, tôi chỉ muốn một trăm vạn thôi, mạng sống có quan trọng hơn tiền hay không thì tự cô cân nhắc. Bên dưới kí tên bằng một chữ S. Tấm ảnh còn lại, là ảnh chụp Thương Lục bị trói chặt tay chân. Người tổ 8 khi nhìn thấy tấm ảnh này, không biết tâm tình là gì nữa.

Nhân viên tổ kĩ thuật mạng bưng một ly trà đẩy cửa đi vào: "Cơ bản là không có thu hoạch gì, địa chỉ IP là giả, tình huống này rất thông thường, theo lý thì khá dễ phá giải. Thế nhưng bọn bắt cóc rất rõ ràng là không sử dụng Proxy Server, dùng kĩ thuật của chúng ta bây giờ mà nói, hoàn toàn không có cách nào xác định vị trí cụ thể của hắn, à không, phải nói, đến chuyện lúc này hắn có tồn tại ở thành phố A hay không, chúng ta cũng không xác định được."

"Trừ cái này ra thì sao? Những tin tức khác cũng không truy lùng được ư?"

Người đàn ông đeo kính vuốt vuốt mi tâm: "Người này là cao thủ máy tính, ban đầu chúng tôi định xâm nhập hệ thống máy tính của hắn, thu hoạch một chút dữ liệu có ích, nhưng mà...." Nói đến đây, hắn dừng một chút, không khỏi siết chặt lòng bàn tay, "Chúng tôi không những không xâm nhập được máy tính của hắn, ngược lại toàn bộ máy tính của phòng kĩ thuật đều bị hack, bọn chúng không phải chỉ say mê máy tính bình thường, mà rất có thể bọn chúng đang nắm giữ kĩ thuật hacker tiên tiến nhất."

"Đúng là buồn cười!" Thạch Vi tức giận vỗ bàn một cái, "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không bắt được bọn bắt cóc liều mạng này sao! Nói cách khác, muốn thông qua hộp thư để tìm được hắn, bây giờ đã là chuyện hoàn toàn không thể, đúng không?"


Người đàn ông đeo mắt kính gật gật đầu: "Có thể nói như vậy."

"Mẹ kiếp!" Thạch Vi bực bội cào cào tóc.

"Thế nhưng là, hắn căn bản cũng không nói cho chúng ta biết cần giao tiền cho hắn bằng cách nào, có thể hắn sẽ lại gởi thư cho chúng ta, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó, có phải là có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra được vị trí của hắn hay không?"

Người đàn ông lại lắc đầu: "Điểm này, thứ mà chúng tôi có thể lấy, bọn bắt cóc cũng nhất định có thể lấy được."

"Vậy phải làm sao bây giờ.... Xong rồi, bọn chúng hack hệ thống của chúng ta, đây không phải là cho thấy bọn chúng đã biết chuyện em báo cảnh sát rồi sao? Vậy Thương Lục nên làm sao bây giờ?" Sắc mặt Bạch Anh thoáng cái liền trở nên trắng bệch, cả người loạng choạng ngã trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro