Chương 150 + 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 150: Yêu không đúng sai

Hai người Thương Lục và Bạch Anh xưa nay khiêm tốn ôn hòa, không có kẻ thù. Bạch Anh càng nghĩ càng không hiểu, đến cùng là người nào lại có thâm thù đại hận với bọn họ như vậy, mà chữ S này có hàm nghĩ như thế nào. Thứ này rất giống một kiểu khıêυ khí©h, một cách thị uy lộ liễu. S, sẽ là tên viết tắt ư? Nhưng đối phương có mấy người? Là một người, hay là một nhóm?

"Chẳng lẽ kẻ bắt cóc mọc cánh bay đi sao?" Đội trưởng Tần vỗ bàn, "Vậy mà không để lại chút manh mối nào, thậm chí ngay cả dấu tay dấu chân cũng không có, thật khiến người ta không thể tưởng tượng được."

"Bạch Anh, chị nghĩ, người này, em và Thương Lục, ít nhất có một người trong bọn em quen biết hắn, em cẩn thận suy nghĩ một chút, người này có thể là ai. Ở trong tên của ai, sẽ có chữ S này? Hoặc là nói, tên tiếng Anh của ai mở đầu bằng chữ S?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Bạch Anh cúi đầu, cả buổi không nói chuyện, tất cả mọi người đều cho rằng tâm trạng cô không tốt, cũng không ai nỡ lòng nào đi truy vấn, cô không muốn nói chuyện cũng không sao. Mãi cho đến khi cô đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên mà tự nhiên nói với Lạp Lệ Sa: "Chị Lệ Sa, em muốn gặp Phác giáo sư." Trong lòng cô, thật sự có quá nhiều nghi vấn, tại sao Phác Thái Anh lại biết rõ Thương Lục không có ở núi Cửu Khôi, tại sao trước khi bọn họ đến làng chài hướng Bắc thì nàng biết Thương Lục đã bị gϊếŧ rồi. Những nghi vấn này như mớ bòng bong, quấn quanh không rõ, làm cho cô thật sự rất muốn cởi bỏ.

Dáng vẻ của Bạch Anh quá làm cho người khác đau lòng rồi, thực ra giờ phút này cô còn giữ được bình tĩnh như thế, dáng vẻ miễn cưỡng kia khiến cho người khác không đành lòng cự tuyệt.

Lúc hai người rời đi, vừa hay nhìn thấy cha mẹ Thương Lục đang đến, thần sắc Bạch Anh trở nên đờ đẫn, bờ môi run nhẹ, chạy nhanh ngồi lên xe Lạp Lệ Sa.

Cô ngơ ngác ngồi ở ghế phụ, ánh mắt trống rỗng: "Không có cách nào đối mặt với hai người họ."

Lạp Lệ Sa gọi điện cho Phác Thái Anh, mặc kệ thế nào, cô cũng phải nhận được sự đồng ý của nàng trước đã. Nằm ngoài dự liệu của cô, Phác Thái Anh không hề cự tuyệt hay cảm thấy khó xử, rất quyết đoán nói một câu được rồi.

Mấy ngày trước Phác Thái Anh xảy ra chuyện, đương nhiên Bạch Anh cũng biết, khi đó cô và Thương Lục đều cực kì lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lại xảy ra biến hóa lớn như vậy. Người con trai cùng cô viết xuống ước định cả đời đã vĩnh viễn rời đi. Bạch Anh biết Phác Thái Anh thản nhiên, nhưng không ngờ nàng có thể thản nhiên như vậy, mặc kệ là mấy ngày trước nàng bị bắt cóc, hay bây giờ đối mặt với cái chết của Thương Lục, nàng đều có thể trấn tĩnh như một quần chúng xem kịch. Thậm chí Bạch Anh còn không nhìn thấy trên mặt nàng một chút cô đơn nào, nàng vẫn cao ngạo xinh đẹp, dứt khoát mà nở rộ.

"Muốn hỏi tôi làm sao mà biết được?" Phác Thái Anh khiêu mi, nhìn cô.

Bạch Anh gật gật đầu: "Đúng."

Phác Thái Anh khẽ mỉm cười: "Đối với cái chết của Thương Lục, tôi bày tỏ sự đồng cảm và tiếc hận sâu sắc. Nhưng, vấn đề của em, tôi không thể trả lời."

"Phác giáo sư, tình bạn giữa chúng ta là giả sao?"

"Bạch Anh, đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi em đấy." Phác Thái Anh nói, "Nếu như em tin tưởng tôi, thì em sẽ không hỏi tôi vấn đề này."

Bạch Anh cúi đầu, trong lòng khó chịu. Cô không biết nên trả lời câu hỏi của Phác Thái Anh thế nào, có oán nàng không, nhất định có, bởi vì cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ Phác Thái Anh sẽ cự tuyệt chuyện hỗ trợ. Thậm chí cô còn ác độc nghĩ rằng, nếu như không phải Phác Thái Anh nhẫn tâm cự tuyệt, có lẽ Thương Lục sẽ không chết. Cô biết mình nghĩ như vậy là không đúng, thế nhưng cô không nhịn được.

"S, đúng không?" Đôi mắt Phác Thái Anh nhìn thẳng vào cô, "Người này để lại cho các người manh mối quan trọng như vậy, các người nên nắm giữ cho chắc mới đúng."

Bạch Anh chán nản thất vọng lắc đầu: "Em căn bản không thể nghĩ ra, người này sẽ là ai."

"Một người kiêu ngạo thanh cao cuồng đại. Em có nghĩ đến không, nếu như hắn đã hao hết tâm tư giấu diếm thân phận của mình, thì sao có thể làm khổ mình mà tự khai thân phận, tự viết ra một chữ S hấp dẫn người khác suy nghĩ sâu xa, so với cái gì cũng không viết, không phải càng đáng tin hơn ư."

"Cho nên em nghĩ không thông, vì sao...."

"Rất đơn giản, người này đang nhắc nhở em, hắn là ai. Một người tự phụ tự ngạo như vậy, so với gϊếŧ người rồi núp trong bóng tối sống tạm, hắn càng hưởng thụ cảm giác bị người ta phán đoán thân phận nhưng lại không tìm ra mình, cảm giác được tất cả mọi người vây quanh mình." Thấy Bạch Anh không nói lời nào, Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Bạch Anh, em còn nhớ những lời tôi từng nói với em không, năng lực điều tra không phải bẩm sinh, em không chỉ phải học được cách tự mình phán đoán, mà còn phải học cách tùy cơ ứng biến, bởi vì giữa người với người không giống nhau, em không thể dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên người khác."

Làm sao lại quên được, khi đó cô đến thành phố F tham gia điều tra vụ án của Cao Bình Du, Phác Thái Anh đã nói với cô rất nhiều lời, cô vẫn luôn đem chúng ghi tạc trong lòng, còn hơn cả tài phú trân bảo.

Nghĩ đến đây, Bạch Anh gật gật đầu: "Vâng. Phác giáo sư, chị nói rất đúng. Nói thật, có thể em bi thương đến choáng váng đầu óc rồi... A, có chút buồn cười ha. Mặc kệ thế nào, Phác giáo sư, cảm ơn chị hôm nay đã bằng lòng gặp em."

Phác Thái Anh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

Bạch Anh đứng dậy, ý định rời đi, Lạp Lệ Sa đứng sau lưng cô, nhẹ gật đầu với Phác Thái Anh, tỏ vẻ muốn đưa cô về nhà. Bạch Anh đột nhiên xoay người, hỏi: "Phác giáo sư, em còn muốn hỏi chị một vấn đề cuối cùng, chị, biết hung thủ là người nào không?"

Phác Thái Anh chăm chú nhìn cô: "Không biết."

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Anh và Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngồi trên mép giường, trên mặt đã mất đi ngạo khí cùng ác khí khi nãy, nàng cảm thấy, mình có lẽ nên đổi một cái nghề khác rồi. Đọc sách dạy người, hình như không quá hợp với nàng.

Đi vào thang máy, Bạch Anh thấp giọng nói với Lạp Lệ Sa: "Chị Lệ Sa, em không biết là chị có tức giận hay không, nhưng mà, em cảm thấy Phác giáo sư rất kì lạ."

"Bạch Anh, em muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, không cần cố kị."

"Em không biết nói sao cả, chẳng qua là cảm thấy, Phác giáo sư như thay đổi thành một người khác, cuối cùng thì em cảm thấy, vụ gϊếŧ người này, không hề đơn giản như vậy. Phác giáo sư chị ấy là nhà tâm lý học, còn em chỉ là một con chim nhỏ, một người mới, em muốn thông qua nói chuyện trực tiếp để phán đoán độ chân thực trong lời nói của chị ấy, ý nghĩ như vậy, vốn là rất khờ khạo, cũng căn bản là không thể."

Trước đây Bạch Anh từng đọc một tin tức, sau khi FBI tiến hành điều tra năm trăm người đến từ các quốc gia khác nhau thì phát hiện, những người rất giỏi nói dối, có thể lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lãnh đạo cao cao tại thượng khống chế thế cục, bọn họ giỏi về khéo léo dẫn dắt, nắm giữ tư duy của người nghe trong lòng bàn tay, làm cho người ta khó phân thật giả. Mà những người nói giỏi siêu hạng trong đám người rất giỏi nói dối đó, chính là những người nghiên cứu về tâm lý học, bọn họ nắm giữ kiến thức phong phú về tâm lý học, sẽ bất tri bất giác mà vận dụng những kiến thức này vào quá trình trao đổi giao tiếp, có thể đem lời nói dối nói đúng như thật. Trừ phi là hai nhà tâm lý học gặp nhau, mà trong đó có một người giỏi hơn người kia một bậc, giống như Doãn Minh và Phác Thái Anh lúc trước, nếu không, loại thường dân như bọn cô mà đối chọi với nhân sĩ chuyên nghiệp như họ, căn bản chính là tự mình chuốc lấy khổ.

"Được rồi, chị Lệ Sa, chị coi như là em đang càu nhàu thôi, đừng để trong lòng, Phác giáo sư là người tốt, cho dù đang che giấu điều gì, em cũng tin chị ấy có đạo lí của mình. Em bây giờ muốn trở lại Cảnh cục, đi xem ba mẹ chồng của em, sau đó, nói hết từ đầu đến cuối những gì mà em biết. Em nghĩ, bây giờ em thật sự rất cần ngủ một giấc, con của em nhất định rất mệt mỏi.... Em không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, em rất mệt mỏi. Thậm chí, đến cả sức để khóc cũng không có."

Lạp Lệ Sa vuốt vuốt mái tóc cô, giống như an ủi em gái mà kiên nhẫn dỗ dành: "Ngủ một giấc thật ngon, tin tưởng tổ chuyên án, mặc kệ là bao lâu, cũng sẽ trả lại công bằng cho Thương Lục."

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua tin nhắn vừa mới nhận được, đọc những gì trên đó viết, sau đó không chút do dự mà xóa đi, hung hăng ném điện thoại lên giường.

"Thái Anh, em về rồi."

Phác Thái Anh gật gật đầu, đứng dậy rót nước đưa cho cô: "Uống nước."

Lạp Lệ Sa cười với nàng, đi đến bàn tròn gần cửa sổ sát đấy, cầm sổ ghi chép trên bàn, trên sổ đúng là ô số Sudoku mà lần trước nàng vẫn chưa điền xong. "Chị mang theo nó?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Chị nhớ được." Trí nhớ của nàng luôn rất tốt, liếc qua một lần thì sẽ khó quên. Huống chi loại trò chơi trí óc này, luôn là thứ nàng am hiểu nhất. "Nhưng không có tâm tình chơi hết, em thử xem đi."

Lạp Lệ Sa hân hoan tiếp nhận "lời mời" của Phác Thái Anh, ngồi xuống trước cửa sổ cầm bút bắt đầu điền vào những ô còn trống. Chữ số mà Phác Thái Anh viết vô cùng xinh đẹp, ào ạt, cực kì phóng khoáng. Nàng tùy tay vẽ bảng ô vuông, chữ số đã có sẵn thì dùng bút màu đen, chữ số mà nàng điền thì dùng bút màu xanh, Lạp Lệ Sa cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo mạch tư duy của nàng mà tiếp tục điền.

Thời gian dần dần trôi qua, Lạp Lệ Sa từ ban đầu nhẹ nhõm đến bây giờ là đang cố hết sức, rất rõ ràng, trò chơi đã lâm vào đường cùng, còn thừa lại hai ô, nhưng mà mặc kệ điền thế nào thì cũng không đúng.

"Em quá tin tưởng chị rồi." Bất tri bất giác, Phác Thái Anh đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói trong trẻo dễ nghe của nàng vang lên, Lạp Lệ Sa để cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài của nàng chỉ lên con số 3 được viết bằng bút xanh. "Nếu không đổi chỗ này thành số 6, thì dù có khiến vũ trụ nổ tung, cũng sẽ không thể giải được."

"Lệ Sa, bởi vì em quá tin tưởng chị, cho nên không hề có hoài nghi đáp án của chị. Thậm chí đến bây giờ, em phát hiện mình điền không được nữa, nhưng suy tính đầu tiên của em là có phải đáp án của em sai rồi hay không, chứ không phải là của chị."

Lạp Lệ Sa sững sờ, Phác Thái Anh nói hoàn toàn không sai. Trong tiềm thức của cô, Phác Thái Anh làm cái gì cũng đúng cả, cô không có một chút hoài nghi nào hết, cô theo bản năng mà dựa theo mạch tư duy của nàng tiếp tục làm, mãi cho đến khi cô phát hiện cái đề này không thể có kết quả, cô dĩ nhiên cũng chỉ hoài nghi có phải đáp án của mình sai rồi hay không. Đây là một loại quán tính, không liên quan đến bất kì chuyện gì, thậm chí không liên quan đến tín nhiệm, cũng chỉ bởi vì nàng là Phác Thái Anh mà thôi.

"Thế nhưng Lệ Sa, trên thế giới này, người mà em có thể vô điều kiện tin tưởng trăm phần trăm, chỉ có chính em mà thôi."

"Không." Lạp Lệ Sa mỉm cười lắc đầu, "Cho dù bây giờ em biết rõ là chị điền sai, nhưng em cũng sẽ không xóa nó đi."

Phác Thái Anh nhất thời im lặng, nàng nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa, trong lòng chua xót: "Vì sao?"

"Bởi vì, yêu không có đúng sai."


-----------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 151: Em nói rất đúng

Cho dù đáp án của chị có sai, em cũng sẽ dựa vào đáp án của chị, viết xuống đáp đáp án của em, có lẽ hai người chúng ta vĩnh viễn không có cách nào giải được câu đố này, thế nhưng có sao đâu, chỉ cần trái tim của chị và em cùng chung một nhịp đập, đâm lao thì phải theo lao có là gì đâu.

"Cảm ơn em, Lệ Sa." Những lời này không liên quan đến tình yêu của cả hai, chỉ liên quan đến tín nhiệm.

Một người có thể tín nhiệm một người khác vô điều kiện, đây là việc khó khăn đến cỡ nào. Người thân có liên quan huyết mạch mà còn có hoài nghi lẫn nhau, huống hồ là hai người chỉ dựa vào hai chữ duyên phận để ở cùng một chỗ.

Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười, dáng cười này có biết bao ngọt ngào, đến trời đêm yên tĩnh giá rét cũng vì nó mà im lặng ấm áp lên. "Câu cảm ơn này, em nhận. Tiến về phía trước, sống cho tốt, đó mới là đáp tạ lớn nhất dành cho em. Hửm?"

Cái ngày trên núi bên cạnh đống phế tích đó, nàng nói với cô, cô nhớ không sót một chữ. Không có ai kiên cường so với ai, các cô tựa như những người bình thường nhất bầu bạn bên nhau, ở lúc đối phương khát thì rót một ly nước, lúc tâm tình đối phương không tốt thì dâng lên bờ vai của mình, có lẽ nó không đủ rộng không đủ dài nhưng nó đủ ấm áp. Không cần nói lời ai yêu nhiều hơn ai, bởi vì nó là sự không tôn trọng đối với tình cảm của cả hai, nếu hai người không yêu thương lẫn nhau, thì mặc kệ thế nào cũng không có cách nào làm bạn cả đời.

Có đôi khi Lạp Lệ Sa sẽ rất yếu ớt, giống như cái ngày cô không thể ức chế mà gào khóc trên đỉnh núi hôm đó, thế nhưng có đôi khi cũng rất kiên cường, cái chết của Thương Lục khiến lòng cô hư không một mảnh, nhưng vẫn cố chấp quật cường đem nước mắt nuốt vào trong, yên lặng gánh vác.

"Rất nhiều người đều cảm thấy anh ta rất tuấn tú." Phác Thái Anh nhìn Tom Cruise băng băng trong mưa bom bão đạn trên màn hình TV, nói.

Hai người đắp một cái mềm mỏng, dựa vào đệm ghế, xem bộ phim điện ảnh Mission Impossible 3. Nhân vật nam chính Tom Cruise oai hùng anh dũng, dung nhan tuấn mỹ như điêu khắc, đó là nam thần cực phẩm được ngàn vạn thiếu nữ xem là người tình trong mộng.

"Đúng là rất được." Lạp Lệ Sa phụ họa theo.

"Lúc trước chị có đọc một quyển sách, trong sách nói, sở dĩ Tom Cruise được hoan nghênh như vậy, là vì trong tên anh ta có hàm ẩn 'SOI-R'"

"Chị đang nói đến Anagram? Trong tác phẩm "The Da Vinci Code" từng nhắc qua, đó là một cô gái nhỏ tên Sophie, ông cố của cô lúc cô còn nhỏ đã bố trí cho cô một nhiệm vụ, để cho cô lấy chữ "planets" sắp xếp thành một tổ hợp, cuối cùng, tiểu Sophie đã sắp xếp được 92 đáp án khác nhau, rất thú vị."

Phác Thái Anh cong cong khóe miệng: "Đúng vậy, luôn nói chữ Hán chúng ta bác đại tinh thâm, kì thật tiếng Anh cũng không hoàn toàn đơn điệu tẻ nhạt, dù sao, trong Hán ngữ, có ai lại đem từ tang lễ (funeral) liên hệ một chỗ với từ rất thú vị (realfun) chứ."

Người của tổ chuyên án trắng đêm không ngủ, toàn bộ đều dốc tinh thần làm việc gấp gáp cả đêm, tốc độ của bên khám nghiệm pháp y cũng rất nhanh chóng, trong vòng chưa đầy hai mươi tư giờ đã cho ra bản báo cáo khám nghiệm tử thi. Trên bản báo cáo dày đặc chữ màu đỏ, liệt kê những vết thương mà Thương Lục phải chịu, phù não mức độ nhẹ, phổi tụ huyết.... Những chữ này khiến cho đám người Thạch Vi nhìn trong mắt hận trong lòng, bọn họ cẩn thận quan sát thần sắc của Bạch Anh, sợ cô chịu không nổi.

Thế nhưng thần kì là cô lại rất bình tĩnh, tựa như đang nhìn một câu chuyện không phải lần đầu tiên gặp, không có gì lạ lẫm cả.

"Trên thân thể nạn nhân có rất nhiều vết thương nặng, nhưng không đủ để dẫn đến tử vong, thứ thật sự muốn tính mạng của cậu ấy, chính là vết đâm ở ngực. Hung khí hình dạng sắc bén, có thể là dao găm, làm vỡ động mạch chủ và tĩnh mạch gây mất máu, cuối cùng là tử vong." Nhân viên pháp y vừa nói xong mấy câu này thì lại nói tiếp, "Nhiệm vụ của tôi kết thúc rồi."

Dựa theo lời khai của Bạch Anh cùng với tổng hợp phân tích điều tra của tổ chuyên án, bọn họ cuối cùng cũng tập trung vào ba đối tượng khả nghi. Tổ chuyên án tổng cộng có mười người, hai người một nhóm, chia nhau đến nhà ba nghi phạm để điều tra.

Thạch Vi cũng không đành lòng bảo Bạch Anh về nhà, hôm qua sau khi cha mẹ Thương Lục đến, bởi vì không chịu nổi đau đớn mất con, người mẹ đã hôn mê tại chỗ được đưa vào bệnh viện. Nhiều năm như vậy, Thạch Vi vẫn luôn xem Thương Lục và Bạch Anh như con của mình, thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng khóc không nổi của Bạch Anh, anh tình nguyện để cô lớn tiếng gào khóc, như vậy còn có thể tốt một chút. Đáng tiếc, bi thương đến chết tâm, đạo lí này ai cũng hiểu.

"Đội trưởng Thạch, anh không cần lo lắng cho em, thật đấy." Bạch Anh cúi đầu, sờ lên bụng mình. "Ít nhất, trước khi tìm được hung thủ, em nhất định sẽ sống thật tốt."

"Anh Tử, em đừng nói như vậy, cũng đừng nghĩ chuyện điên rồ, Thương Lục đi rồi, khó khăn nhất chính là em, thế nhưng coi như là vì đứa trẻ trong bụng, em phải kiên cường lên, không thể nghĩ quẩn, có biết không?"

"Đứa trẻ, a..." Cô cúi đầu, khóe miệng cong lên, tâm như tro tàn.

Sau đó, Thạch Vi đưa Bạch Anh về chung cư, hơn nữa còn tự mình dẫn cô đến cửa nhà, anh giống như một người cha, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Nhóc con, phải khỏe mạnh lên. Đừng để cha mẹ của em phải lo lắng."

Nhắc đến cha mẹ, rốt cuộc thì cô cũng gật đầu lia lịa. Vợ chồng Bạch lão sống dưới quê, còn chưa biết tin tức này, mà cô, càng không biết nên mở miệng nói như thế nào. Cô còn nhớ, lúc cô dẫn cậu đến trước mặt cha mẹ, cha mẹ cười đến không khép miệng, vô cùng thương yêu cậu, nói rằng hai người vẫn luôn muốn có con trai, sau này cậu sẽ là con của bọn họ. Mất đi con trai, có lẽ bọn họ cũng sẽ vô cùng đau nhức.

Mãi cho đến khi Thạch Vi rời khỏi, Bạch Anh mới lau nước mắt trên khóe mắt của mình, may mà, trên thế giới này vẫn còn nhiều người quan tâm cô như vậy.

Lạp Lệ Sa không ngờ là Bạch Anh sẽ đến tìm mình, nhìn thấy cô gầy yếu, nhanh chóng kéo cô vào trong, rót cho cô một ly nước làm ấm tay.

"Phác giáo sư, không có ở đây?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu: "Ừ. Em đến tìm cô ấy?"

"Không, em tìm các chị." Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa, "Em có rất nhiều lời muốn nói."

Lạp Lệ Sa cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ ngồi yên bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: "Bạch Anh, em cùng Thương Lục, còn có đội trưởng Thạch, tất cả đều là bạn của chị."

"Em biết. Chị Lệ Sa, em biết rõ, chị đối với bọn em, vẫn luôn rất thật lòng." Một trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, vậy mà Lạp Lệ Sa có thể không thèm nháy mắt vô điều kiện đưa cho cô, lẽ nào điều này còn chưa đủ thật lòng ư. Lấy tiền lương của cô, muốn trả hết một trăm vạn cơ hồ là điều không thể, cho nên thay vì nói cho mượn, không bằng nói thẳng là Lạp Lệ Sa cho đứt luôn. Bạch Anh cô không phải bạch nhãn lang, cô hiểu hết.

"Từ hôm qua đến bây giờ, em vẫn luôn suy nghĩ, S là ai, rốt cuộc hắn là ai. Tại sao hắn lại tổn thương Thương Lục. Thương Lục anh ấy là một tên ngốc, bình thường hi hi ha ha không đàng hoàng, nhưng mà lúc tra án thì luôn nghiêm túc hơn ai hết. Anh ấy là một chàng trai vô tâm vô phế, rất thích chịu thiệt, có đôi khi bọn em đi dạo phố, mấy gã ăn xin kia rõ ràng là đang lừa người mà anh ấy vẫn ngốc hề hề móc tiền ra cho bọn họ, em hỏi anh ấy tại sao lại làm vậy, anh ấy nói, lỡ như đó là thật thì sao. Một người tốt tính không có đầu óc như anh ấy, đã đắc tội gì với người ta chứ."

"Em nghĩ, tại sao Phác giáo sư lại biết rõ hành tung của Thương Lục như lòng bàn tay, vì sao chị ấy biết Thương Lục không có ở núi Cửu Khôi, vì sao chị ấy biết rõ anh ấy đã.... Bởi vì Phác giáo sư từng là công thần của tổ 8, chị ấy giải phá câu đố song sinh, chị ấy khiến Chu Khải được giải oan trả lại trong sạch, cho nên không có ai hoài nghi chị ấy. Thế nhưng chị Lệ Sa, người đã mất đó không phải ai khác, anh ấy là chồng của em, là người em yêu nhất, em không thể không hoài nghi bất kì một kẻ khả nghi nào." Cô nói rồi, nước mắt lăn dài.

Cô lấy từ trong túi xách một quyển sách, lật bìa sách lên, lật đến cái trang mà cô gấp một góc làm dấu, đưa cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua câu văn được đánh dấu bằng bút đỏ kia.

"Love is the fire that burns of despair."

Lạp Lệ Sa gấp quyển sách lại, cô nhìn tên sách, tay phải siết chặt gáy sách, một câu cũng không nói nên lời.

"Phác giáo sư là người thông minh như vậy, sao chị ấy có thể vô duyên vô cớ nói một câu vô nghĩa như thế..." Bạch Anh lau nước mắt, giật cuốn sách lại, "Chị Lệ Sa là người thông minh như thế, sao chị có thể không hiểu ý của em được?"

Bàn tay Bạch Anh run rẩy, dùng đầu bút màu đỏ điên cuồng đè lên tên tác giả, E. Edward. Hai chữ E lớn như vậy bị sức của cô đâm thủng, phía dưới tên tác giả, là một dãy chứ E.E dày đặc xếp sát nhau, chỉ cần di chuyển lên phía trên một centimet thôi, là có thể tạo thành chữ E.E.

"Lúc em nhận được email cũng thế, lúc chúng ta đến núi Cửu Khôi cũng thế, lúc chúng ta đến làng chài hướng Bắc cũng thế, Phác giáo sư đều không đi cùng chúng ta. Người của tổ kĩ thuật nói đối phương dùng công nghệ hacker tiên tiến nhất của Mỹ, trong số những người chúng ta quen biết, ngoại trừ Phác Thái Anh thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Ai có bản lĩnh lớn đi bắt cóc Thương Lục chỉ vì tiền? Một tháng lương của Thương Lục được bao nhiêu chứ? Còn ai có thể đem hết tất cả mọi thứ bố trí chặt chẽ, khiến chúng ta muốn phá án cũng không thể nào xuống tay?"

"Phác giáo sư nói thật hay, chị ấy phí hết sức để lại cho chúng ta một manh mối là chữ S, không phải chị ấy ngốc, mà là chúng ta quá ngu ngốc. Chị ấy ở ngay đây chờ đợi chúng ta phát hiện bản thân mình có bao nhiêu buồn cười.... Em nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Phác giáo sư lại không chịu nhúng tay vào vụ án này nhưng ngày hôm qua lại nói cho em biết nhiều điều như vậy, cái người 'tự phụ tự ngạo như thế' sợ là trong lòng đang cười nhạo chúng ta trăm ngàn sai lầm xem hung thủ như cọng rơm cứu mạng đi?"

"Phác giáo sư thật sự rất rất thông minh, thật sự. Eight."

1,8,9. Ban đầu, cô đem mấy chữ số này xếp thành rất nhiều tổ hợp, nhưng căn bản không theo quy luật nào cả, cô cho rằng mình quá lo lắng, mãi cho đến sau này, cô nhìn thấy cái tên E.Edward bên dưới chữ Zone, cô bắt đầu xếp lại tổ hợp, nhưng vẫn không có kết quả. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cô phát hiện, Edward không phải trọng điểm, quan trọng là... hai chữ E kia.

1,8,9. Nó có thể tạo thành rất nhiều con số không giống nhau, ví dụ như 18,9, ví dụ như 91,8.

Ví dụ như 19,8.

Chữ cái thứ mười chín trong bảng chữ cái tiếng Anh, sau đó đếm ngược đến chữ thứ tám.

"Bạch Anh, chuyện này không có khả năng."

"Chị Lệ Sa." Bạch Anh ở bên cạnh vừa rơi lệ vừa cười nhìn cô, "Chị nói cho em biết trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chị nói cho em biết, nếu như hôm nay chị và Phác Thái Anh không phải là quan hệ người yêu, chị còn có thể kiên định nói chuyện này không thể không? Chị ta không chịu nhúng tay vào, hiển nhiên là bởi vì chị ta chính là người khởi xướng, chị ta là kẻ điên! Chị ta là ác ma!"

"Em nói không sai."

Cửa bị đẩy ra, nàng mặc áo khoác lông màu trắng, như tiên tử trong gió, từng bước một, đi về phía cô.

---------

Đây là chương có tình tiết suy luận phá án mà mình cảm thấy edit không mượt nhất từ trước đến giờ, thậm chí là mình không hiểu suy luận của Bạch Anh nữa cơ. Ba con số 1,8,9 đó từ đâu chui ra vậy chời. Huhu, thành thật xin lỗi mọi người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro