Chương 154 + 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 154: Rời khỏi nhau đi

Đại trạch Lạp gia vẫn như trước kia, kết hợp giữa cao quý và lãng mạn, lộ ra hơi thở trang nghiêm của Đế Vương. Nhớ đến dáng vẻ của Phác Thái Anh trước khi đến, Lạp Lệ Sa không khỏi cong cong khóe môi.

"Màu vàng có phải quá sáng không, nhưng màu đen hình như không được cát tường."

Một nhà tâm lý học có thói quen luôn coi bản thân làm trung tâm, hóa ra cũng sẽ căng thẳng nha. Cô cười nhạo nàng như vậy, ngay sau đó Lam Tuyết Ngô cũng cười rộ theo. Nhưng trong lòng cô hiểu được, Phác Thái Anh là vì yêu cô nên mới có thể đem người nhà của cô đặt trong lòng mình. Bởi vì quá muốn ở cùng với cô, cho nên đã đem bữa cơm này nhìn thành một buổi sát hạch.

Quản gia và người làm của Lạp gia đều được huấn luyện chuyên nghiệp, lão quản gia nhìn qua có dáng vẻ ngây ngô chân thành, đặc biệt giống quản gia thâm niên trong nhà bá tước Anh quốc.

"Chị Phác, chị không cần khẩn trương, cô và dượng của em thoạt nhìn rất nghiêm túc, kì thật đều là người tốt." Lam Tuyết Ngô một thân trang phục chính trang, có vài phần hương vị nữ cường nhân, những đại tiểu như các cô không giống với mấy cô gái con nhà bình thường, cho dù chỉ là bữa tối, nhưng cũng không thể ăn mặc tùy ý.

"Không có gì." Phác Thái Anh nhàn nhạt nói.

Lạp Lệ Sa vỗ vỗ vai nàng, nắm chặt tay nàng. Cũng thật lòng biết được, cánh cửa trước mắt này, rõ ràng là một bức tường.

Dàn đèn thủy tinh dày đặc chiếu sáng bừng cả sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đi về phía trước vài bước, giẫm lên thảm lông dê mềm mại, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của thiếu niên ngồi trên ghế sofa.

Trong chốc lát, mặc kệ là Lam Tuyết Ngô, hay là Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, đều đứng sững tại chỗ như nuốt phải ruồi, trong vài giây đồng hồ không nói ra lời nào.

"Chú, dì, chào mọi người." Cuối cùng là Phác Thái Anh lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, trong tay nàng cầm theo quà tặng tinh xảo đã chuẩn bị tốt, là một bộ trà cụ, cùng với bức tranh sơn thủy thắng được trong buổi đấu giá lần trước. "Một chút lễ vật nhỏ, hi vọng hai vị trưởng bối sẽ thích."

"Cảm ơn cháu, Thái Anh."

Người đàn ông trên sofa mày kiếm mắt sao, dáng người thon dài thẳng tắp, sau khi đứng dậy thì cao hơn Phác Thái Anh một chút, ngũ quan của hắn khí khái hào hùng mà tuấn mỹ, vốn dĩ hai loại khí chất này rất khó tồn tại cùng nhau, nhưng ở trên người hắn lại không có chút khó chịu nào mà ngược lại là phối hợp rất hài hòa. Hắn vươn tay về phía Phác Thái Anh, bên khóe miệng xuất hiện một lúm đồng tiền: "Phác giáo sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Thẩm Hành."

Phác Thái Anh nâng lên một nụ cười mỉm lễ phép, nắm lại bàn tay của hắn: "Thẩm công tử, chào anh."

Lam Tuyết Ngô đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa, thấy sắc mặt của cô trở nên xanh mét, trong lòng bất an thấp thỏm không yên, vẫn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, sự thật đã chứng minh, dự cảm của cô không hề sai.

Chỉ thấy Lạp Lệ Sa chắn ngang chính giữa Phác Thái Anh và Thẩm Hành, nhìn Phác Thái Anh, nói: "Thái Anh, thân thể em không thoải mái, chúng ta về nhà."

"Lệ Sa."

Tiếng Lệ Sa này, đồng thời xuất phát từ hai người, một là Lạp Nhất Hải, hai là Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa không nhìn Lạp Nhất Hải, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

"Lệ Sa, mặc kệ thế nào, ăn xong bữa cơm này, không được có tâm tình gì khác."

"Thái Anh... Ý của ba em còn chưa đủ rõ ràng sao?" Nói rồi cô nhìn về phía Lạp Nhất Hải, "Ba, vì sao ngài không nói cho con biết, bữa tối hôm nay còn có người khác ở đây?"

Sắc mặt của Lạp Nhất Hải không vui: "Lệ Sa, nói chuyện với trưởng bối, có thể không lễ phép như vậy ư?"

"Lệ Sa." Phác Thái Anh nói nhỏ, "Nếu như em không muốn làm chị tức giận, thì an tâm ăn xong bữa cơm này, không được chống đối cha của em."

"Thái Anh, tại sao chứ?"

Chỉ vì, cha của em coi trọng em còn hơn cả con trai ruột của ông.

Nhưng mà lời này, Phác Thái Anh không thể nói ra miệng được. Chuyện nàng có thể làm, đơn giản là để Lạp Lệ Sa theo ý cha mẹ, kiên nhẫn ăn xong bữa cơm này. Dù có là người cao ngạo, thì cũng phải có lúc chịu ấm ức mà cầu toàn. Nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, ví dụ như, ba Lạp mẹ Lạp sẽ hỏi nàng vài vấn đề, hỏi nàng có từng suy nghĩ qua cuộc sống sau này của hai người con gái sẽ ra sao không, nàng sẽ cho bọn họ biết tương lai mà nàng đã vạch kế hoạch, để cho họ yên tâm giao Lạp Lệ Sa cho nàng. Có lẽ sẽ không giống như ý của bọn họ, nhưng không sao, nàng có mười phần kiên nhẫn, chỉ cần thật lòng, không có gì là không làm được. Vì bữa cơm này, chỉ việc trang điểm thôi mà đã tốn của nàng mấy tiếng đồng hồ, nhạt thì không đủ trang trọn, đậm thì quá lẳиɠ ɭơ. Một người luôn dùng tướng mạo để đối ngoại như nàng, lần đầu tiên cảm thấy trang điểm thế nào cũng không đủ xinh đẹp.

Thế nhưng, nàng không nghĩ đến một cục diện như thế này.

Mấy người ngồi xung quanh bàn ăn dài màu trắng, người hầu liên tiếp dọn thức ăn đẹp đẽ tinh xảo lên, đèn thủy tinh trên trần sáng rực mà nóng bức, không thể không khiến Lam Tuyết Ngô liên tưởng đến một bức tranh, tên là "Bữa tối cuối cùng". Vị trí ngồi càng lúng túng hơn, Lạp Lệ Sa ngồi một bên cùng mẹ Lạp, Phác Thái Anh ngồi một bên cùng Thẩm Hành, Lạp Nhất Hải đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa.

"Cái kia, thức ăn hôm nay, thật ngon...." Lam Tuyết Ngô bị bầu không khí ngột ngạt này làm cho toàn thân sợ hãi, phóng mắt nhìn quanh, trên mặt mỗi người không có biểu lộ gì, dường như đây không phải thức ăn mà là.... Cô thật sự không chịu nổi, chỉ có thể lên tiếng đánh vỡ lúng túng.

Quả nhiên, lời của cô không chỉ không có tác dụng cứu trận, ngược lại càng khiến bầu không khí thêm lúng túng.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Hành tiếp lời của cô: "Đúng vậy, thức ăn nhà chú rất ngon."

"Ăn ngon thì thường xuyên đến, đầu bếp nhà dì biết làm rất nhiều món, Tiểu Hành thích thì ngày nào cũng có thể đến." Mẹ Lạp yêu thương nói, sau đó nhìn Phác Thái Anh, "Thái Anh thì sao? Thức ăn có hợp khẩu vị của cháu không?"

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Rất ngon, cảm ơn dì."

"Thích thì tốt rồi, thích thì tốt rồi."

Lạp Nhất Hải đặt đũa xuống, con ngươi sâu lắng, giống như một quân chủ khinh thường cõi trần: "Đúng vậy, dù sao Thái Anh cũng là bạn thân thiết của Lệ Sa, ngày thường đối với Lệ Sa nhà chúng tôi chăm sóc có thừa, về tình về lí, chúng tôi vẫn nên cảm ơn cháu mới phải."

"Ba...." Lạp Lệ Sa rốt cuộc kìm nén không nổi tâm tình của mình nữa, muốn mở miệng phản bác.

"Chú nói vậy là quá khách khí rồi." Phác Thái Anh cắt ngang lời cô, nhìn cô một cái, tỏ ý cô không nên nói nữa, "Huống hồ, sự quan tâm Lệ Sa dành cho cháu, cũng không kém của cháu dành cho cô ấy."

Lạp Nhất Hải mím môi cười cười, cũng không nói năng rườm rà.

Lam Tuyết Ngô uống một ngụm nước chanh, cảm thấy trong lòng khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô hi vọng cơm tối có thể mau kết thúc. Cô cảm thấy mình rất ngu ngốc, cho rằng cuối cùng thì dượng cũng bắt đầu tiếp nhận tình cảm của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh rồi, hào hứng hừng hực tự cho là đúng chạy đến báo cho hai cô biết "tin tốt" này, ai mà biết được căn bản không phải như vậy, khiến cho Lạp Lệ Sa buồn bực không vui, gần như là muốn bộc phát, càng khiến cho Phác Thái Anh vẫn luôn mạnh mẽ phải mọi cách ẫn nhẫn, tạm nhân nhượng vì toàn cục. Cô cảm thấy mình quá ngốc rồi.

"À, chú, tuy là thức ăn nhà chú rất ngon, nhưng mà trưa nay cháu ăn hơi nhiều, nếu như bây giờ cháu nói cháu no rồi, ngài sẽ không tức giận chứ?" Lúc Thẩm Hành cười hiện lên một chiếc răng khểnh nhỏ, nhất là dáng vẻ cười cười híp lại đôi mắt phượng, xác thực là rất mê người.

"Sao có thể chứ." Lạp Nhất Hải cũng yêu thương cười cười, ánh mắt nhìn Thẩm Hành tựa như đang nhìn con trai của mình. "Lệ Sa, ba thấy con không động đũa, có phải cũng giống như Tiểu Hành, trưa nay ăn nhiều rồi không? Nếu như thật sự ăn không nổi, vậy bồi Thẩm Hành đi dạo hoa viên đi."

"Khẩu vị của con rất tốt." Lạp Lệ Sa nhìn cùng không nhìn Lạp Nhất Hải, tiếp tục ăn miếng xương sườn trong dĩa.

"Chú, ngài đừng chê cười cháu, từ nhỏ cháu đã không thích vận động, so với tản bộ thì cháu có thói quen cơm nước xong xuôi là nằm lên sofa không động đậy." Thẩm Hành nói.

Thấy Thẩm Hành hiểu chuyện giải vây, sắc mặt Lạp Nhất Hải mới tốt hơn một chút: "Vậy được rồi."

"Lệ Sa, con thật sự quá không có phép tắc rồi!" Đợi Thẩm Hảnh rời khỏi, Lạp Nhất Hải tức giận đập đũa lên bàn.

"Ba, chuyện con có thể làm, cũng chỉ là ăn xong bữa cơm này. Không hơn."

Phác Thái Anh nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện. Cha mẹ giáo dục con cái, bất luận kẻ nào cũng không có lập trường xen vào, huống chi, nàng còn là người mà ba Lạp xem là người ngoài.

"Được rồi được rồi." Mẹ Lạp đến cùng vẫn đau lòng khuê nữ, nhịn không được mà đứng ra giải hòa, "Con gái khó có khi về nhà ăn cơm, anh nói ít vài câu đi."

Thậm chí Lạp Lệ Sa không nhớ rõ bữa tối kết thúc vào lúc nào, cô chỉ nhớ từ đầu đến cuối trên mặt Phác Thái Anh luôn treo lên nụ cười mỉm thản nhiên. Có lẽ toàn bộ tu dưỡng của tiểu thư khuê các đều được nàng phát huy tác dụng rồi. Nhưng mà cô không biết, Phác Thái Anh không quan tâm cái gì gọi là kiềm chế, thứ nàng suy nghĩ, chẳng qua là không muốn Lạp Lệ Sa khó xử, không hơn.

Sau khi ăn xong, Lạp Nhất Hải có ý đuổi khéo Lạp Lệ Sa đi, Lạp Lệ Sa đương nhiên không có khả năng nghe lời ông, để lại một mình Phác Thái Anh đối mặt với Lạp Nhất Hải cường thế bá đạo. Cô sẽ không vứt bỏ nàng, cho dù Lạp Nhất Hải thật sự không nhận đứa con gái này, cô cũng không có cách nào để Phác Thái Anh chịu một chút ấm ức.

"Lệ Sa, sắp đến lập xuân rồi, em về phòng thu dọn, đem một ít quần áo giữ ấm đến, chúng ta mang về nhà." Phác Thái Anh nhìn cô, nói từng chữ một, nàng nhìn thấy sự không tình nguyện trong mắt Lạp Lệ Sa, nhưng ngữ khí vẫn kiên định: "Đi đi."

Thấy hai bên giằng co, Lam Tuyết Ngô thật sự không có cách nào, đành phải kéo Lạp Lệ Sa xuống lầu. Nếu như còn kéo dài như vậy nữa, chỉ sợ bầu không khí sẽ càng lúc càng kém.

"Thái Anh, Lạp gia có lỗi với cháu."

Lạp Lệ Sa nhìn thẳng Phác Thái Anh, trong mắt bị hơi nước lấp đầy, nếp nhăn trên mặt ông rất sâu, trên đầu cũng mọc tóc bạc rồi, ông gỡ xuống một thân trói buộc, hoàn toàn không còn là quân vương sắc bén ác liệt, mà giống như một con nhím bị nhổ sạch gai.

"Chú, Lạp gia không làm gì có lỗi với cháu."

Lạp Nhất Hải lại mở miệng, nhìn về phía Thẩm Hành: "Chuyện của hai đứa, Tiểu Hành nó cũng biết, thế nhưng cho dù là vậy, nó vẫn hướng về phía Lệ Sa, chưa từng dao động. Thái Anh, xin cháu, hiểu cho tấm lòng người làm cha, Lạp thị, không thể không có người kế tục...."

Phác Thái Anh cười khẽ một tiếng, biệt thự này lớn như vậy, trong khoảng thời gian nhắn, không có nơi nào để nàng gởi gắm ánh mắt của mình. Nàng cúi đầu nhìn mép váy, yên lặng không nói gì. Đúng vậy, nàng có thể cho Lạp Lệ Sa tất cả, nhưng không thể cho cô một đứa con. Lạp Ỷ Huy đi rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn ích kỉ mà mang cả con gái rời khỏi ông ư. Lạp Nhất Hải phấn đấu cả đời, cuối cùng, thật sự không muốn rơi vào cảnh cả người và của đều không còn.

Thẩm Hành muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.

"Chú, cháu chỉ muốn nói, cháu sẽ không chủ động rời khỏi Lệ Sa, nhưng điều này không có nghĩa là Lệ Sa có trách nhiệm và nghĩa vụ nhất định phải ở bên cạnh cháu."

"Đúng.... Tôi biết rõ, tôi cũng thừa nhận, tình cảm của cháu đối với Lệ Sa, thật sự không có cách nào khiến người ta không động lòng, thậm chí là tôi, cũng một lần.... Thế nhưng là, tôi không thể nhìn Lạp thị cứ như vậy bị cắt đứt trong tay Lệ Sa. Thái Anh, cháu thật sự có thể hiểu cho tấm lòng một người làm cha hay không, tôi cầu xin cháu, khuyên nhủ con bé. Được không?"

"Chú." Phác Thái Anh nhìn về phía ông, hai người rốt cuộc cũng bốn mắt nhìn nhau. "Cô ấy có thể đi, không có nghĩ là cháu cam lòng đuổi cô ấy đi. Cháu hiểu tấm lòng của chú với tư cách là cha của Lệ Sa, thế nhưng cũng hi vọng ngài có thể hiểu được tình yêu dành cho cô ấy của cháu với tư cách là người yêu của Lệ Sa."


----------------------------------------------------------------------------------------

Chương 155: Nét vẽ như thật

Lạp Nhất Hải thậm chí còn chưa kịp trả lời, thậm chí Thẩm Hành còn đang đắm chìm trong tình yêu thề nguyền bất khả chiến bại của hai người con gái, nhưng dáng vẻ thất kinh của Lam Tuyết Ngô đã đánh vỡ tất cả. Mỗi người đều nhìn rành mạch, nghe rành mạch, thấy rõ ràng nước mắt của cô, nghe rõ ràng câu nói kia của cô: "Chị đang nổi điên."

Lúc mà Lạp Nhất Hải và Thẩm Hành còn chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh đã chạy lên cầu thang, thậm chí vội vã đến nỗi suýt đυ.ng ngã Lam Tuyết Ngô đang đứng ở đầu cầu thang.

Trong ngực cô ôm một chiếc áo sơ mi mỏng, đôi mắt đỏ lên, thậm chí còn mang theo tơ máu, giống như một người tinh thần thất thường, ngây dại.

"Lệ Sa..."

"Đừng động vào tôi!" Lạp Lệ Sa quát lớn với Phác Thái Anh vừa mới đến trước mặt mình, "Ỷ Huy, là cô gϊếŧ Ỷ Huy, là cô gϊếŧ Ỷ Huy!" Cô tựa như một con sư tử không thể khống chế, nhào đến điên cuồng bóp cổ Phác Thái Anh, dường như người trước mắt không phải là người yêu cùng cô đồng sanh cộng tử, mà là kẻ thù có huyết hải thâm thù, cô hận không thể bóp chết nàng.

"Chị, chị buông tay đi, chị mau buông tay đi...." Lam Tuyết Ngô liều mạng kéo tay cô, nhưng không dùng được một chút sức lực nào.

Rốt cuộc, dưới sự lôi kéo của Lạp Nhất Hải và Thẩm Hành, hai người mới bị tách ra, Lam Tuyết Ngô xông lên ôm lấy Lạp Lệ Sa vừa bị đẩy ngã trên sàn nhà, cô không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao cô chẳng qua chỉ đi vệ sinh một lát mà chị gái đã biến thành như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn lần ở trong sơn động.

"Không được động vào tôi, các người đều là hung thủ, tất cả các người đều là hung thủ!"

"Phác giáo sư, cô vẫn ổn chứ?" Thẩm Hành ôm lấy vai Phác Thái Anh, thấy mặt nàng trắng bệch, không khỏi lo lắng hỏi.

Phác Thái Anh cũng không để ý đến hắn, nàng muốn tiến lên ôm cô một cái, thế nhưng ánh mắt của cô làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng tuyệt vọng. Mặc kệ mình cố gắng bao nhiêu, vẫn không có cách nào khiến cô ấy quên đi đoạn kí ức đó, có phải không?

Cô giống như một đứa trẻ bị người ta cướp mất món đồ chơi yêu thích, cuồng loạn khóc lớn, chỉ riêng chiếc áo sơ mi đó vẫn bị cô siết chặt, không chịu buông ra: "Tôi mới là hung thủ gϊếŧ chết Ỷ Huy, là tôi.... Trời ơi, ông trời của tôi ơi, tôi vậy mà tự tay gϊếŧ chết em trai của mình, a..."

"Chị.... Chị đang nói gì vậy hả?" Lam Tuyết Ngô há to miệng, nắm chặt bờ vai cô, không thể tin mà nhìn cô, sau đó liếc nhìn người cô của mình đang khóc không thành tiếng được Lạp Nhất Hải ôm chặt. "Cô, rốt cuộc là chị làm sao vậy, tại sao chị ấy biến thành như vậy? Tại sao chị ấy nói là mình gϊếŧ anh? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng mà mẹ Lạp chỉ lắc đầu, chẳng qua cũng chỉ lắc đầu.

"Cho đến phút cuối cùng, Ỷ Huy cũng không chịu nhắm mắt lại, thằng bé giữ lại hơi thở cuối cùng không phải vì muốn mắng tôi, đánh tôi, thằng bé chỉ nói với tôi, chị, chị bị ốm rồi...." Lạp Lệ Sa gắt gao siết lấy mái tóc của mình, kéo căng da đầu, vẻ mặt dữ tợn, "Lạp Lệ Sa, sao mày có thể xuống tay được, mày làm thế nào mà xuống tay được hả, mày cái đồ điên này, đồ điên!"

Cô điên cuồng tự tay tát mình, kháng cự bất cứ kẻ nào đến gần. Ngay lúc khóe miệng cô chảy ra một dòng máu tươi, cuối cùng cũng ngã vào trong vòng ôm ấm áp.

Thẩm Hành đứng ở một bên, nhìn Phác Thái Anh đang gắt gao ôm lấy Lạp Lệ Sa, nhịn không được mà đỏ vành mắt.

"Cút ngay! Không được động vào tôi, cút!"

Phác Thái Anh không nói câu nào, chỉ ôm lấy cô, nắm tay cô, không để cô có cơ hội tổn thương bản thân.

"Chị Phác...." Lam Tuyết Ngô ngơ ngác nhìn chị gái "phát điên" của mình đang dùng răng cắn lên tay Phác Thái Anh, bởi vì sức lực quá lớn, cả người Lạp Lệ Sa đều đang run rẩy, cách một lớp không khí, Lam Tuyết Ngô thậm chí còn cảm nhận được cái đau thấm tận xương cốt. Thế nhưng Phác Thái Anh ngay cả một tiếng rên cũng không hề có, nàng chỉ im lặng ôm chặt cô, đôi mắt ửng đỏ.

"Ỷ Huy, chị có lỗi với em, chị đem mạng trả lại cho em..."

Thấy Lạp Lệ Sa một lần nữa phát lực, Thẩm Hành và Lạp Nhất Hải đều muốn xông lên ngăn lại. Thế nhưng một người không thể khống chế tâm tình, so với một con ngựa điên thoát khỏi dây cương càng đáng sợ hơn. Không ai có thể khống chế cô. Cô nhắm thẳng đến bờ tường hướng đông, hình như là muốn đập đầu vào tường. Phác Thái Anh chạy nhanh hơn cô một bước, đứng dán vào tường. Lực độ của Lạp Lệ Sa quá lớn, cái đầu tông thẳng vào bụng nàng. Phác Thái Anh nhịn không được mà ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng không còn chút sức nào, Lam Tuyết Ngô chạy đến đỡ nàng, nàng chỉ nói: "Đừng để ý đến tôi, đừng để cô ấy tổn thương bản thân."

"Tại sao!" Lạp Lệ Sa đập nát lọ hoa, bình sứ vỡ nát, tựa như trái tim đang tan nát của mọi người. Cô nắm chặt cổ áo của Phác Thái Anh, như nhìn kẻ thù mà nhìn nàng: "Tại sao, tại sao cô không cho tôi chết đi! Tại sao cô lại ngăn cản tôi, tại sao, tại sao!"

"Thái Anh!"

"Chị Phác!"

Mẹ Lạp cùng Lam Tuyết Ngô đỡ lấy Phác Thái Anh, bọn họ gần như không thể tin mà nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa. Ngay vừa nãy thôi, Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh đến cái kệ chưng đồ cổ, trán của nàng đập vào góc kệ, máu tươi chảy dọc trên trán. Lam Tuyết Ngô đau lòng ôm lấy nàng, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng lại phát hiện tay nàng cũng bị mảnh sứ đâm thủng "Chị Phác, em đưa chị đến bệnh viện."

"Thái Anh, cháu đi mau, đi nhanh đi... Lệ Sa nó, đã hoàn toàn nổi điên rồi...."

Lam Tuyết Ngô nghĩ, cho dù là qua mười năm, hai mươi năm, cô cũng sẽ không thể quên, câu nói sau cùng trước khi Phác Thái Anh hôn mê.

Đừng lại tổn thương chính mình nữa, Lệ Sa.

Trên thế giới này thật sự tồn tại một tình yêu như thế. Chỉ cần em có thể không tổn thương bản thân, thì dù người bị thương là chị, vậy cũng không sao cả.

Mạnh Lưu Sâm nhìn Phác Thái Anh nằm trên giường bệnh, nhớ đến những lời bác sĩ vừa nói, cậu bỗng nhiên rất hận Lạp Lệ Sa. Lam Tuyết Ngô đứng sau lưng cậu, muốn chạm lên vai cậu, nhưng cuối cùng lại không vươn tay. Cô vốn có ý tốt, thế nhưng không ngờ sự tình lại biến thành thế này, mới đầu là gặp phải Thẩm Hành, sau đó chị gái lại nổi điên, sau đó nữa, là Phác Thái Anh bị chị gái ngộ thương. Bác sĩ nói, nếu đến chậm mười phút, Phác Thái Anh sẽ không cứu được nữa. Nhớ đến những lời này, Lam Tuyết Ngô càng tự trách không thôi. Cô tốt tâm lại làm sai chuyện, đã trở thành đầu sỏ gây nên trò khôi hài này.

"Anh Lưu Sâm...."

"Có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?" Cậu không quay đầu, trực tiếp nói với cô.

Mọi chuyện cần biết rốt cuộc cũng không thể giấu giếm được nữa rồi, bí mật kia, từ mười một năm về trước, đã bị Lạp Nhất Hải phủ lên một tầng sương trong suốt, chôn dưới đất, ông cho rằng có thể cả đời cũng không bị phát hiện. Thế nhưng kí ức đã cắm rễ trong bộ não của con người, cuối cùng cũng có một ngày, sẽ bị nhổ tận gốc, nhấc lên sóng to gió lớn.

Lúc đó, mẹ Lạp đi kiểm tra thì biết mình không thể có thai, có ý muốn li hôn với ba Lạp, nhưng ba Lạp yêu bà như mạng, làm sao chịu vì chuyện này mà vứt bỏ bà. Sau đó, khuyên nhủ mãi, mẹ Lạp mới đồng ý cùng ba Lạp đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ. Mẹ Lạp thích con gái, ba Lạp cũng chiều ý bà, nói thuận theo yêu thích của bà. Lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa, mẹ Lạp đã bị đứa bé đáng yêu này hấp dẫn, hai mắt to tròn, đôi má phúng phính, đó rõ ràng là hình tượng con gái trong lòng mẹ Lạp. Ngày hôm đó vừa đúng ngày hạ chí, nên mẹ Lạp liền đặt tên cho cô, gọi là Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa từ nhỏ đã nhu thuận, hơn nữa còn thông minh hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi. Sự đau lòng của mẹ Lạp dần dần bị cô gái đáng yêu này chữa khỏi, mãi đến một ngày, có lẽ là trời xanh chăm sóc, mẹ Lạp mang thai, hai vợ chồng đều cực kì vui vẻ. Mà sau khi đứa nhỏ được sinh ra, hai vợ chồng cũng không vì chuyện này mà giảm bớt tình thương với Lạp Lệ Sa, ngược lại còn lớn hơn trước kia.

Quan hệ của hai chị em cực kì tốt, hầu như chưa từng cãi nhau, bọn họ vốn tưởng rằng, một nhà bốn người có thể mãi mãi trôi qua cuộc sống hạnh phúc như vậy.

Mãi cho đến một ngày, cùng với vụ bắt cóc đó, đã hoàn toàn hủy đi gia đình hạnh phúc viên mãn này.

"Thế nhưng không có ai ngờ được, chị gái vậy mà mắc chứng tâm thần phân liệt.... Người gϊếŧ chết anh trai không phải ai khác, mà là chị ấy...." Lam Tuyết Ngô che miệng, nước mắt vỡ đê, "Lúc đó cô và dượng, gần như muốn qua đời, thậm chí dượng còn sinh ra ý nghĩ muốn bóp chết chị ấy, thế nhưng bọn họ không nỡ, không nỡ sau khi mất đi con trai, lại mất đi đứa con gái duy nhất...."

Mạnh Lưu Sâm quay đầu lại, nhìn cô gái bé nhỏ khóc đến đứt ruột đứt gan, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, vuốt ve mái đầu của cô.

"Anh Lưu Sâm, em cảm thấy mọi chuyện đều quá hoang đường.... Người gϊếŧ chết anh trai dĩ nhiên lại là chị em, chị làm sao có thể chấp nhận sự thật này chứ, cả đời của chị ấy có phải cứ như vậy mà xong rồi hay không, chị Phác nên làm sao bây giờ...."

"Tuyết Ngô, từ nhỏ anh lớn lên ở nước ngoài, thậm chí một câu tiếng Trung cũng không nói tốt. Thế nhưng anh biết rõ, Trung Quốc chúng ta có một câu thành ngữ, gọi là "trời không tuyệt đường người". Lệ Sa cùng chị của anh đều là người tốt, có lẽ bọn họ, đã từng làm sai một ít chuyện, thế nhưng cũng không phải là xuất phát từ bản tâm của họ, cho nên trời cao sẽ không độc ác như vậy, không thể đến một cơ hội làm lại từ đầu cũng không cho."

-----------

Thẩm Hành là một chàng trai tốt, thời lượng xuất hiện thậm chí còn ít hơn cả một nhân chứng trong những vụ án mà hai chẻ từng phá giải :)). Nên đừng ném đá anh ấy, tội nghiệp =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro