Chương 158 + 159 + 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 158: Không nợ cô nữa

Đem căn nhà ở Trung Quốc trang hoàng giống như căn nhà ở Mỹ, tràn đầy phong cách hiện đại. Phòng khách và phòng bếp được ngăn cách bởi một quầy bar, trên trần là dàn đèn neon, lúc mở cửa ra thì giống như một quán bar, lấp lánh đủ mọi sắc sáng. Rõ ràng là mùa đông, cô ta lại mặc một thân váy dài lộ vai màu đỏ chói, hóa trang kiểu khói đậm, những năm gần đây, vì chữa trị dung mạo, cô ta đã xài hết tiền của mình lên gương mặt này, hầu như đã nhìn không ra dấu vết đã từng bị tổn thương.

"Đã lâu không gặp, Phác giáo sư."

"Mục đích của cô đã đạt được rồi." Phác Thái Anh nhìn cô ta, thần sắc trầm tĩnh.

Hừ lạnh một tiếng, xem nhẹ áp lực trong lòng, bên trong áp lực kéo theo cả uể oải: "Đừng giả bộ như mình là người bị hại. Chẳng qua cũng chỉ thế thôi, từ trước đến nay cô đều là ảnh hậu Oscar, thực lực diễn xuất, ai có thể so được với cô?"

"Người cô muốn báo thù là tôi, cần gì phải kéo Hạ Lan Thu Bạch liên lụy vào?"

"Quả nhiên là nhà tâm lý học nha." Vươn tay, cười cười đặt lên vai Phác Thái Anh, bị nàng ghét bỏ mà cũng không giận, tiếp tục nói: "Nếu như cô ta không đủ hận cô, vậy thì dù tôi có nói nhiều hơn nữa, cô ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Huống chi, mỗi một lời mà tôi nói, đều là sự thật mà, giấy không thể gói được lửa, vụ bắt cóc năm đó là vì cô mà có, chuyện này không sai chứ? Cái nút đó cũng là cô tự tay ấn xuống, chuyện này không sai chứ? Cô thử nói một chút coi, tôi sai ở đâu?"

Đôi mắt dài nhỏ bắt đầu phiếm hồng, cô ta lách qua Phác Thái Anh, đi đến quầy bar rót một ly rượu, ngẩng đầu một hơi uống sạch: "Trong vụ nổ năm đó, không chỉ căn mật thất đã giam giữ chúng tôi, mà cả căn phòng của cô và Jesse cũng bị nổ sau đó 10 giây, tất cả thiết bị tan thành mây khói, người của FBI vẫn cho rằng sẽ không bao giờ biết được trong căn phòng năm đó, rốt cuộc cô và Jesse đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng là mười năm, trải qua mười năm, lợi dụng những vết tích lưu lại, còn có số liệu sống và manh mối, người bộ phận kĩ thuật đã hồi phục camera giám sát, đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của hai người." Chậm chạp bước đến trước mắt Phác Thái Anh, cười nhìn nàng: "Caroline, tôi hận Jesse, thế nhưng tôi càng hận cô hơn."

"Một người đã hủy đi cuộc sống của mười người khác, dựa vào cái gì mà được sống qua ngày? Dựa vào cái gì mà có thể làm ra vẻ như không có gì xảy ra? Cô có biết những năm này tôi đã sống như thế nào không? Cô nhìn mặt của tôi đi, Phác Thái Anh, mẹ nó cô nhìn mặt của tôi đi! Vì gương mặt này, tôi đã chịu bao nhiêu đau khổ cô có biết không? Có bao nhiêu đau đớn cô có biến không? Không có tiền thì tôi liều mạng kiếm tiền, tôi thậm chí không có thời gian để yêu đương, mỗi ngày sống trong cừu hận, thậm chí đến khóc tôi cũng không dám khóc, cô có biết đây là loại tư vị gì hay không?" Siết lấy cằm của nàng, "Nhìn lại cô một chút đi, còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, lại là giáo sư nổi danh, cô cái gì cũng không thiếu, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao cô phạm sai lầm, nhưng lại để cho những người vô tội như chúng tôi đến gánh vác, tôi càng nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao năm đó tôi không chết luôn trong trận hỏa hoạn đó đi, vì sao trời cao lại muốn tôi sống không bằng heo chó như vậy...."

Cô ta bỗng nhiên phá lên cười ha hả, nước mắt và lớp trang điểm hòa cùng nhau, khiến gương mặt của cô dính đầy nước mắt màu đen. Cô ta ngồi dưới đất, như đang lên án Phác Thái Anh, hoặc như đang giễu cợt nhân sinh buồn cười của mình.

Phác Thái Anh xoay người biến mất trong tầm mắt của cô ta, cô ta dừng tiếng khóc, kinh ngạc nhìn về hướng nàng rời đi.

"Tôi không có cách nào đảo ngược thời gian, chuyện năm đó, cho dù tôi có bản lĩnh thông thiên thì cũng không không đền bù được, thực xin lỗi. Bây giờ, mời cô nhìn cho kĩ." Nàng cầm con dao gọt trái cây, mũi dao đặt lên mặt mình, từ từ, từ từ, đâm vào làn da của nàng.

Cảm thấy dường như thời gian đã dừng lại, chỉ có dòng máu đỏ tươi trên mặt Phác Thái Anh là đặc biệt chói mát, mũi dao bay múa trên gương mặt nàng, vẽ ra một đường rách dài gần 10cm, người con gái vừa mới đây còn đẹp như thiên tiên, giờ phú này đã đáng sợ như nữ quỷ, dòng máu kia từ từ chảy ra, nhỏ giọt trên sàn nhà. Cô ta cảm thấy, cô ta chờ đợi cảnh này đã mười năm rồi, Phác Thái Anh không bao giờ đẹp nữa, nàng giống mình, trở nên xấu xí không chịu nổi.

Như vậy mày đã đủ hải lòng chưa, cô ta tự hỏi chính bản thân mình.

"Cô...."

"Tina, Mike, Fiona, Joseph, Abby, Blair, Gary, Silver, Phác Thái Anh tôi có lỗi với mọi người. Món nợ tôi thiếu họ, đợi đến khi tôi xuống địa ngục thì sẽ hoàn trả. Món nợ tôi thiếu cô, tôi chỉ có thể trả như vậy. Thứ cô muốn chẳng qua cũng chỉ là tôi cũng phải thê thảm giống như cô, kì thật, tôi so với cô càng thảm hơn nhiều, đời này kiếp này, hi vọng tôi và cô không gặp lại nhau nữa. Nhớ kĩ, đừng có đến quấn quýt tôi nữa."

Phác Thái Anh xoay người, bóng lưng mảnh mai của nàng không hề cô đơn, gầy yếu nhưng vẫn nở nụ cười tự tin, cười đến chảy nước mắt. Hận nàng lâu như vậy, chính mình cuối cùng lại không sánh bằng nàng. Hóa ra, cho dù nàng không có gương mặt đó, mình vẫn như cũ thấp hơn nàng một bậc. Mình vĩnh viễn sẽ có được sự tự tin của nàng, ngạo khí của nàng.

"Hahaha.... Hahaha...." Cô ta cảm thấy cuộc đời thật quá buồn cười, mà chính cô ta càng đáng buồn cười hơn, mười một năm cừu hận, chờ đúng ngày hôm nay, thế nhưng ngày hôm nay thật sự đến rồi, cô ta không có chút vui vẻ nào, "Tại sao, rốt cuộc là tại sao...."

Phác Thái Anh vươn tay sờ sờ lên mặt mình, máu tươi nhiễm lên đầu ngón tay. Chuyện trên thế gian, chưa từng có tại sao.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không có chuyện gì đặc biệt hài lòng, bởi vì tính cách, nàng không có cách nào vô ưu vô lo như những đứa trẻ bằng tuổi, không có cách nào khóc lớn khi khổ sở, vui vẻ thì cười to. Mặc kệ là vui hay không vui, nàng đều theo thói quen dùng lạnh lùng để che giấu suy nghĩ trong đáy lòng, bởi vì rất sợ người khác nhìn thấu mình. Dần dần, sẽ cho người khác cảm giác cao cao tại thượng. Về sau, thành tích của nàng càng ngày càng tốt, có thể còn nhỏ tuổi như vậy mà được học trong trường đại học cao cấp nhất, có thể trở thành nhà tâm lý học trẻ tuổi nhất. Tất cả thọat nhìn như rất hoàn mỹ. Dùng những thứ hư hoa này để ngụy trang chính mình, mỗi ngày nghe được người khác biểu đạt sự hâm mộ với mình, có lẽ chính mình liền thật sự có thể giả vờ hạnh phúc.

Chỉ là có lúc ngẫu nhiên, thật sự chẳng qua là ngẫu nhiên thôi, nàng cũng sẽ yếu ớt đến muốn buông tay. Ngồi ở cửa nhà, cảm thụ đau đớn nóng rát trên mặt, một cảm giác vô lực cực lớn, xông lên não.

"Chị?" Bởi vì Phác Thái Anh đi quá lâu mà chưa về, điện thoại cũng không gọi được, cậu vốn định ra ngoài tìm thử, nhưng không ngờ lại thấy nàng ngồi ở cửa nhà, cậu muốn đỡ nàng đứng dậy, nhưng lại thấy bên má trái của nàng dính một mảng máu. "Chị, chị làm sao vậy, chị, nhanh, nhanh đến bệnh viện, em đi lấy xe...."

Nàng kéo tay cậu lại: "Bị thương ngoài da, không chết được."

"Chị đừng náo loạn nữa có được không!" Mạnh Lưu Sâm hét lớn một tiếng, nước mắt tuôn trào, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng cậu thật sự không nhịn được nữa rồi. "Rốt cuộc chị còn muốn biến mình thành bộ dạng thế nào thì mới cam tâm? Không được cãi, cùng em đến bệnh viện!"

"Thái Anh...."

Lạp Lệ Sa đi ra từ trong nhà, nhìn vết thương trên mặt nàng, vươn tay lên, rồi lại rụt về, cô nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng: "Thái Anh, em không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, chúng ta đến bệnh viện đi."

"Được, Lệ Sa."

Y học phát triển, nhưng còn chưa đến trình độ vạn năng, vết sẹo không tính là sâu, nhưng cũng không không hề cạn. Dùng lời của bác sĩ mà nói, nếu như không chịu phẫu thuật chỉnh hình, chỉ có thể cả đời mang theo vết sẹo này mà sống. Mạnh Lưu Sâm lâp tức không nhịn được mà trực tiếp mắng ầm lên với bác sĩ, bị những bác sĩ khác kéo ra ngoài. Trên mặt Phác Thái Anh dán băng gạc, trong ánh mắt của nàng không nhìn ra được tâm tình chấn động nào. Nàng thông minh như vậy, làm sao lại không biết vết sẹo này không thể chữa được chứ.

"Thái Anh, có đau không?" Trên đường về nhà, hai người mười ngón đan xen, từ từ giẫm bước.

"Cũng tạm."

"Thái Anh.... Thực xin lỗi."

Phác Thái Anh dừng bước chân, xoay người đối diện với cô: "Không có việc gì."

"Chị không hỏi em, có phải là em đã nhớ ra cái gì rồi hay không ư?"

"Điều này không quan trọng. Ít nhất với chị mà nói, cũng không quan trọng." Phác Thái Anh nhìn cô, trong mắt đong đầy nhu tình.

"Tuy rằng nhớ không nỗi chuyện trước đây, thế nhưng em nghĩ, em nhất định rất yêu chị. Nếu không, trái tim sẽ không đau đến vậy." Lạp Lệ Sa nhìn người con gái trước mắt, cô thật sự nhất định phải nhớ ra nàng, sau đó, cô nhất định phải nghiêm túc nói với nàng một tiếng xin lỗi.

Phác Thái Anh nghiêng nghiêng đầu: "Như vậy nha, vậy vết thương của chị không uổng phí rồi. Ít nhất, để cho chị có thể xác định, lúc trước em ức hϊếp chị là vì trong lòng em còn có chị. Như vậy, sau này bị em ức hϊếp, cũng sẽ càng cam tâm tình nguyện."

"Sẽ không." Lạp Lệ Sa lắc đầu, "Sau này tuyệt đối sẽ không ức hϊếp chị nữa, em cam đoan."

"Ừm. Nếu như vết thương trên mặt có thể đổi lấy sau này không bị ức hϊếp, vậy cũng rất có lợi rồi. Dù sao thì sau này, còn muốn ở chung với em cả đời." Nàng nhẹ nhàng cười cười, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi khiến Lạp Lệ Sa cảm thấy cả thế giới tối tăm đều được thắp sáng.

Mặc kệ em còn nhớ cũng tốt, không nhớ cũng tốt, ít nhất ngay lúc em đau lòng khi chị chịu đau đớn, ngay lúc chị cười với em, em có thể xác định, em rất yêu chị.

Cuộc sống cứ như vậy mà chuyển biến tốt hơn, hai người dần có được phương thức sống chung hòa hợp, Lạp Lệ Sa không chỉ không làm khó nàng nữa, mà còn chủ động giúp Phác Thái Anh nấu cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa. Lúc Ba Lạp mẹ Lạp đến thăm cô thì cũng không có tâm tình biến hóa. Dần dần, thời gian từ mùa đông trôi đến mùa xuân, từ mùa xuân giao qua mùa hạ. Phác Thái Anh cũng bắt đầu cân nhắc chuyện đi làm, tiền có nhiều thì xài mãi cũng hết, nàng không thể cứ luôn ở trong nhà như vậy được.

"Đã suy nghĩ kĩ?" Trong khoảng thời gian này, Giang Hạ Qua có thời gian thì sẽ đến nói chuyện phiếm với nàng. Hai người đi dạo trong hoa viên của chung cư, cùng nhau ngồi trên chiếc ghế dài.

"Ừ." Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng bây giờ nàng đã không còn lựa chọn nào tốt hơn, danh vọng, chức vị, cũng không sánh bằng chuyện gần nhà.

"Được rồi, cậu đã quyết định như vậy, mình đương nhiên ủng hộ. Tìm chút chuyện để làm cũng tốt. Cậu ưu tú như vậy, nếu cứ luôn ở trong nhà làm "bảo mẫu", mới đúng là không biết quý trọng nhân tài."

"Ngày mốt là sinh nhật của Lệ Sa, đến ăn bữa cơm đi."

"Ừm, Phác giáo sư đã có lời mời, mình há có thể không quan tâm à?" Giang Hạ Qua bỗng nhiên vươn tay, đặt lên vai nàng, "Chuyện đó, có nói cho cô ấy biết không?"

Đúng vậy, đoạn thời gian này, liên tiếp xảy ra một vài chuyện, trong đó đương nhiên cũng bao gồm chuyện Bạch Anh trong quá trình sinh nở đã mất máu dẫn đến tử vong. Cuối cùng, cô chỉ vì Thương gia lưu lại một huyết mạch, ở trong độ tuổi đẹp nhất xuống dưới đất đoàn tụ với chồng của mình. Phác Thái Anh không thể kịp gặp mặt cô lần cuối, thậm chí đến tang lễ của Bạch Anh nàng cũng không tham gia. Chẳng qua rất nhiều ngày sau đó mới đến trước mộ thắp cho cô một nén nhang, cũng chỉ có ở những lúc như thế này, nàng mới chính thức cảm nhận được, cái gì gọi là "ta không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết". Nửa tháng trước, nàng mới tìm được người bạn tốt nhất của Bạch Anh, giao cho cô ấy một tấm thẻ tín dụng, để cô giao lại cho ba mẹ của Bạch Anh, chỉ nói với họ đó là tiền mà Bạch Anh tích cóp khi còn sống. Tiền không nhiều, vì dù sao thì người già cũng có lòng nghi ngờ nặng, nhưng cũng đủ để bọn họ dưỡng lão.

"Không có."

"Cũng phải.... Dù sao, bây giờ cô ấy cũng không nhớ nổi." Giang Hạ Qua hiểu rõ gật đầu, "Có đôi khi cảm thấy, cuộc sống của chúng ta thật giống phim truyền hình, hơn nữa còn là loại cẩu huyết nhất."

"Ừm, quen rồi sẽ tốt thôi."

"Thái Anh, mình có quen một bác sĩ chỉnh hình rất giỏi, nếu như cậu nguyện ý...."

"Mình không muốn." Nàng cương ngạnh cắt ngang lời, cố chấp nhìn về phía trước: "Một dao này là tự tay mình hạ xuống, nó không nên bị xóa đi. Dung mạo với mình mà nói không hề quan trọng, ít nhất, cũng chưa từng quan trọng đến vậy."

Giang Hạ Qua nhún nhún vai: "Cũng tốt, dù sao cậu tài hoa như vậy, không nên cho người khác ấn tượng đầu tiên là người xinh đẹp nhưng nông cạn. Hơn nữa." Gió mùa hè ấm áp thổi bay mái tóc của nàng, Phác Thái Anh nhẹ nhàng vuốt xuống che đi vết sẹo kia, Giang Hạ Qua biết rõ, nàng vẫn để ý, cho dù có mạnh miệng thì vẫn để ý. "Hơn nữa cho dù bây giờ như vậy, nhưng cậu cũng rất đẹp."

"Giang Hạ Qua, có đôi khi mình rất muốn tuyệt giao với cậu." Trên đường trở về, nàng đã nói như vậy. Trong trí nhớ của nàng, một buổi chiều yên tĩnh tốt đẹp kề vai nhau đi trong nắng hoàng hôn như thế này, đã là chuyện của thời đại học.

"Hừ, không phải là vẫn còn chê mình ngốc đấy chứ."

"Cậu không phát hiện những người chủ động đến gần mình cuối cùng đều đã chết hết rồi ư." Nàng dừng bước chân, đôi con ngươi sâu lắng nhìn người đối diện. "Không chết, thì cũng trở nên bất hạnh."

Bên cạnh có ba đứa trẻ vừa mới tan trường chạy vội qua, hai người họ đứng sừng sững trong gió, lù lù bất động.

"Vậy chết là được. Mình sợ gì chứ?"

Tình bạn giữa phụ nữ có hai loại, một là gắn bó như keo sơn giống người yêu, là bạn thân của nhau, như hình với bóng. Một loại khác, bọn họ không liên lạc với nhau nhiều, có đôi khi mấy tháng mới ngồi ăn chung một bữa cơm, nhưng khi một người trong bọn họ gặp khó khăn, thì người còn lại nhất định sẽ vượt mọi chông gai, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh người kia. Giang Hạ Qua cùng Phác Thái Anh chính là loại thứ hai. Trong một xã hội coi trọng vật chất, chân thành là phẩm chất rất khó gặp được, thật vất vả mới gặp được người nói năng như dao đâm nhưng lòng thì mềm như đậu hủ, thì hai người họ làm sao có thể cam lòng mà không đi quý trọng.

Bởi vì thật sự coi cậu là bạn của mình, cho nên đừng nói là mình căn bản không tin cậu sẽ mang vận rủi đến cho mình, cho dù mình thật sự vì đến gần cậu mà trở nên bất hạnh, vậy thì thế nào chứ? Bất hạnh, còn có điều gì bất hạnh hơn chuyện mất đi cậu.



--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 159: Sinh nhật vui vẻ

Ngày sinh nhật của Lạp Lệ Sa, Mạnh Lưu Sâm, Lam Tuyết Ngô cùng Giang Hạ Qua đều đến, không có ai mua quà tặng xa xỉ, đều là một vài món quà nhỏ như khăn lụa các loại, giữa bọn họ, đã sớm không phải là quan hệ dựa vào tiền tài để duy trì. Lại nói, quan hệ của ba người ít nhiều cũng có lúng túng, hóa ra loại cốt truyện tình tay ba đầy cẩu huyết không chỉ tồn tại trong phim truyền hình, trong cuộc sống chân thật cũng sẽ gặp phải, cô thương cậu, cậu yêu nàng, nàng lại không thích cậu. Nhưng thứ duy nhất không giống như những vở kịch bình thường, có lẽ là do bọn họ thật sự có thể buông xuống khúc mắc trong lòng, bình tĩnh mà ngồi cùng một chỗ.

"Chị. Kẹp tóc hình con bướm này là em đi dạo rất nhiều cửa hàng mới chọn được đấy, chị xem, kẹp trên tóc của chị nhìn thật đẹp nha." Lam Tuyết Ngô ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, hai tay ôm lấy bả vai cô: "Chị, em là em gái của chị, em là Lam Tuyết Ngô, hai ngươi chúng ta chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn. Khi còn bé em thích quấn lấy chị nhất. Chị còn nhớ rõ không?"

Lạp Lệ Sa đờ đẫn lắc đầu.

"Không nhớ cũng không sao." Lam Tuyết Ngô càng ôm chặt cô hơn, gần như là dán trên người cô, "Chị, sau này em sẽ thường xuyên đến thăm chị. Sau đó chậm rãi đem chuyện hồi bé của chúng ta kể lại cho chị nghe, chị nhất định sẽ nhớ được."

"Đúng rồi, đây là quà mà cô và dượng bảo em mang đến cho chị. Dượng biết chị thích chơi ghép hình, cố ý sai người ra nước ngoài đặt mua cho chị một bộ, nói chị ngày thường không có gì làm thì có thể chơi nó. Còn có cái này, bên trong hộp gỗ này, là thư mà cô viết cho chị, bởi vì không có cách nào sinh hoạt cùng một chỗ với chị, cho nên chỉ cần cô có thời gian thì sẽ viết thư cho chị, lời muốn nói, đều ở trong này." Nói đến đây, trong lòng Lam Tuyết Ngô có chút chua xót. Sau khi Lạp Lệ Sa biết rõ chân tướng mọi chuyện rồi, kì thật cô nhóc cũng từng mê man, từng bàng hoàng, sự mê man này khiến cho cô mất một thời gian rất lâu không biết nên làm sao đối mặt với Lạp Lệ Sa, cho nên đã lâu như vậy, cô thậm chí còn chưa từng gặp Lạp Lệ Sa đến một lần.

Lạp Ỷ Huy đối với cô mà nói, là một người có ấn tượng rất mơ hồ, quan hệ anh em cũng không thân thiết lắm, nhưng cô với tư cách là em gái, mà còn thổn thức, than tiếc. Huống chi là cô và dượng, tình yêu sâu lắng mà họ dành cho Lạp Lệ Sa, có thể nói là tấm lòng vượt qua đại dương.

Lúc trước Mạnh Lưu Sâm vẫn cảm thấy, Phác Thái Anh sống cùng một người không có tâm trí chính là một loại hành hạ, cậu không thể lay động ý niệm này trong đầu Phác Thái Anh, nhưng ít nhất hôm nay, thấy hai người các cô có thể chung sống tốt như vậy, rõ ràng là nên cao hứng, nhưng không hiểu sao cậu lại muốn khóc. Có quá nhiều sự không công bằng đổ lên đầu những người có tình trên thế gian này, các cô rõ ràng là thiện lương như vậy, cố gắng muốn sống tốt như vậy, không cầu phú quý và vinh hoa, chỉ cầu tư thủ cả đời, chẳng qua cũng chỉ như vậy, nhưng đối với các cô thì lại biến thành ước nguyện xa vời.

"Sinh nhật hai mươi chín tuổi, rất đặc biệt." Buổi tối sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người, Lạp Lệ Sa theo nàng đi rửa chén, không nhịn được mà nói.

"Đợi lát nữa, chị dẫn em đến một nơi."

"Là nơi nào?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

Kim đồng hồ chỉ lên vị trí số 12 giờ, hai người nắm chặt tay nhau, đi đến một sân chơi không có người. Cơn gió nửa đêm đã bớt đi vài phần khô nóng, xen lẫn chút mát lạnh, bốn phía một mảnh yên tĩnh, giống như giờ phút này toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người. Lạp Lệ Sa nhìn vòng đu quay trước mắt, trong ấn tượng, hình như cô đã đến rất nhiều lần.

"Vì sao muộn như vậy mà chúng ta còn có thể vào đây?"

Phác Thái Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhớ đến một năm trước, nàng được Lạp Lệ Sa nắm tay dẫn đến đây, đến công viên đã được cô bao trọn, chính mình còn cười nhạo cô ra tay xa xỉ.

"Chị là dẫn em đến xem phim?" Các cô cùng nhau ngồi trong rạp chiếu phim, màn hình lớn từ từ sáng lên, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, có chút nghi ngờ nhìn nàng.

Bộ phim điện ảnh tên là "Trước lúc giữa đêm", là một bộ phim cũ. Tuy rằng đã quên mất chuyện trước kia, nhưng mà trình độ Anh văn vẫn không thoái hóa, Lạp Lệ Sa vẫn như cũ có thể nhẹ nhàng nghe hiểu đối thoại của đôi nam nữ chính, bởi vậy cô có thể tiết kiệm thời gian đọc phụ đề, ngẫu nhiên len lén nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa không biết tại sao Phác Thái Anh lại đột nhiên dẫn cô đến đây xem phim, chẳng qua thời gian như vậy với cô mà nói cũng rất xa xỉ, cũng rất trân quý, rất hạnh phúc.

Lúc bộ phim đến phần kết Phác Thái Anh đột nhiên đi ra ngoài, để lại một mình Lạp Lệ Sa không biết làm sao. Cô rất sợ cảm giác một mình chìm trong bối tối như thế này, trong lúc cô muốn đứng dậy đuổi theo thì màn hình đột nhiên lại sáng lên.

"Sinh nhật vui vẻ, chị." Gương mặt vui vẻ tươi cười của Lam Tuyết Ngô hiện lên trên màn hình lớn, giọng nói của cô nhóc ngọt ngào sáng sủa, khoa tay múa chân biểu đạt lòng yêu mến của mình. "Thời gian qua thật vui vẻ, trong nháy mắt, chúng ta đã không còn là những đứa trẻ chỉ biết đùa nghịch như trước kia, nói đến cũng thật kì diệu, từ nhỏ chị đã đối với người khác rất lạnh lùng, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể nhịn được một cái đuôi đi theo nhiều năm là em đây, thật vất vả cho chị nha.... Hì hì. Thật bối rối, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Ừm, tóm lại là, chị, chuyện trước kia quên rồi thì cứ quên đi, nắm chặt hiện tại mới quan trọng nhất. Nhớ kĩ, em là em gái của chị, em là Lam Tuyết Ngô, rất hân hạnh được gặp chị."

"Sinh nhật vui vẻ, Lệ Sa." Mạnh Lưu Sâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt tinh xảo đến nỗi cậu chỉ cần tùy tiện tạo dáng thì cũng có thể lên ảnh bìa tạp chí. "Tôi là, ừm, tôi là ai cũng chưa từng quan trọng đến vậy. Cô chỉ cần biết rõ, tôi là người thân của Phác Thái Anh, trước kia chúng ta là bạn rất thân, vậy là đủ rồi. Tôi không thích quay VCR, nhưng chỉ cần cô có thể cùng chị gái tôi sống tốt qua ngày, vậy sinh nhật mỗi năm của cô, tôi đều nguyện ý vì cô mà ghi hình một đoạn. Sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ nhé."

"Này, Lệ Sa. Chúc mừng em lại già thêm một tuổi." Giang Hạ Qua buộc tóc đuôi ngựa, thay đổi phong cách vũ mị ngày xưa, đặc biệt thanh thuần. "Không cần suy nghĩ tôi là ai... người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm bạn với em ngoại trừ Giang Hạ Qua ra thì còn có thể là người nào khác nữa. Thật vui vẻ, mặc kệ là gặp phải khó khăn gì, cuối cùng em cũng có thể cùng một chỗ với Thái Anh. Chẳng qua tôi không hâm mộ hai người chút nào cả, cứ tương thân tương ái như vậy cả đời nhé, thiếu một ngày thì tôi sẽ không hâm mộ đâu. Sinh nhật vui vẻ."

"Sinh nhật vui vẻ, Lệ Sa thân yêu, chị yêu em."

Nàng trên màn hình cũng vậy, nàng đang bưng bánh kem chậm rãi đi đến gần cô cũng vậy, phần tình yêu cất giấu trong đáy lòng giờ phút này vô cùng rõ ràng, cô nghĩ, hai cô đã từng, nhất định nhất định là người thân mật nhất trên thế giới này.

"Thực ngọt." Lạp Lệ Sa ăn một muỗng bánh kem, bên dưới ánh nến hơi yếu ớt, trên bánh kem có chữ Love U rất rõ ràng được xếp bằng hoa quả màu đỏ.

Cái ngày đó khi về đến nhà đã là ba rưỡi sáng, Phác Thái Anh hiếm khi lại ngủ say đến vậy. Lạp Lệ Sa ngồi xổm bên giường, nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, cùng với vết sẹo trên mặt kia, cảm thấy như có một thanh đao đang điên cuồng khoét lấy lòng mình.

Thế nhưng giấc ngủ trầm này, cũng chỉ có ngắn ngủi ba mươi phút, lúc Phác Thái Anh mở mắt, không nhìn thấy người đáng lẽ nên nằm bên cạnh, nàng mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng, đứng dậy đi đến sân thượng.

Đó là hình ảnh mà nàng chưa từng lường trước. Lạp Lệ Sa một mình ngồi trong góc tường, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi sâu vào cánh tay, cô im lặng khóc thút thít. Phác Thái Anh đứng cách cô hai bước chân, bỗng nhiên không biết cô đang nghĩ gì. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực đến vậy.

"Thái Anh." Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, nhìn nàng. "Em yêu chị."

"Thế nhưng, em cũng hận chị."

"Chị biết không, bởi vì yêu chị, khiến trong đầu em không dám có ý niệm muốn chết. Mỗi một ngày, vừa nhắm mắt lại, em trong mộng đang cầm một con dao, đâm đến cậu bé kia, trước khi thằng bé chết vẫn không chịu nhắm mắt lại, máu tươi của nó, cái chết của nó, đều là ác mộng điên cuồng giày vò em. Em không muốn ngủ, thế nhưng em phải ngủ, bởi vì không ngủ thì sẽ chết. Vì sống sót, mỗi ngày em đều phải nhận lấy hành hạ.... Em rất muốn cứ như vậy mà đánh mất cả cái mạng này, nhưng mà tất cả mọi người đều nói cho em biết, không được chết, không thể chết, chỉ cần kiên trì thì sẽ có hi vọng. Thái Anh, em rất đau, trong lòng đau, em không muốn loại hi vọng này...." Tay của cô che lên vị trí nơi trái tim của mình, nước mắt im lặng rơi xuống, "Nơi này, đã sắp bị khoét sạch rồi."

Phác Thái Anh bỗng nhiên ngẩng đầu hít một hơi, một tiếng ngắn ngủi, đã bao hàm tất cả tâm tình giờ phút này của nàng. Có bất đắc dĩ, có đau lòng, có bàng hoàng, có uể oải, có tuyệt vọng.

Nàng tiến về trước, đỡ cô đứng dậy: "Lệ Sa, em có thể đồng ý với chị một chuyện không?"

"Chị nói... Chỉ cần em có thể làm được."

"Tối ngày mai, bồi chị đi ngắm sao một lần đi."

"Được, em đáp ứng chị."

Ngày hôm nay, Phác Thái Anh suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất là, mấy ngày vừa qua Lạp Lệ Sa đã làm thế nào để vượt qua chừng ấy đêm, có lẽ mỗi đêm cô đều sẽ giống như đêm qua, đợi đến khi mình yên giấc rồi, một mình cô trốn vào góc khuất, cô độc chờ đến hừng đông, loại tư vị này, nghĩ thôi cũng thấy quá khổ. Vốn cho rằng tất cả đều đang phát triển đến theo hướng tốt, nhưng bây giờ xem ra đó chẳng qua là một mình nàng say mê mà thôi, nàng vốn cho rằng đã qua hết cơn khổ, đến ngày sung sướиɠ, nhưng mà đó là do Lạp Lệ Sa vì nàng mà hi sinh và chấp nhận. Đau khổ sẽ không biến mất, nó chỉ làm con người ta mất đi bản thân mình dưới sự giày vò đang lặp đi lặp lại.

"Sao của đêm nay thật sáng." Lạp Lệ Sa tựa trên lan can ban công, tóc của cô được tùy ý cột lại, ngôi sao trên bầu trời đêm chiếu sáng đôi mắt của cô. "Đều nói, sau khi chết con người sẽ biến thành ngôi sao trên trời. Không biết đứa trẻ bị em gϊếŧ chết đó, thằng bé là ngôi sao nào nhỉ."

Phác Thái Anh đứng sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhớ đến rất nhiều đêm các cô làm bạn ngẩng đầu nhìn những ngôi sao này. Lúc vừa mới đón cô về nhà, thứ Phác Thái Anh nghĩ, cho dù cô có làm ra chuyện gì, dùng nước nóng tạt lên người nàng cũng được, tát nàng cũng được, nàng đều có thể chịu đựng, chỉ cần chịu đựng, các cô có thể có được hạnh phúc. Chuyện cho đến bây giờ nàng mới biết suy nghĩ đó của mình có bao nhiêu ích kỉ, nàng tự cho là đúng, khiến cho Lạp Lệ Sa mỗi ngày đều phải trải qua hành hạ mà người bình thường không thể nào gánh vác nổi.

"Thái Anh, thả em đi thôi. Cả đời này, em hướng về chị, nếu kiếp sau còn có thể gặp lại, em nhất định sẽ giữ chặt chị. Nhưng mà bây giờ, cầu xin chị, thả em đi, để cho em hoàn toàn được giải thoát đi." Các cô không có cách nào nhìn thấy vẻ mặt của nhau, chỉ có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau.

Thế nhưng cô hiểu được sự bất lực của nàng, cũng hiểu được sự khổ sở của nàng.

"Được."

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, đột nhiên xoay người gắt gao ôm lấy nàng: "Thực xin lỗi, Thái Anh. Để cho chị vì em thừa nhận hết những thứ này. Thật sự rất xin lỗi."

"Nếu như cuộc sống bây giờ, thật sự khiến cho em không vui đến vậy. Lệ Sa, cứ làm chuyện em muốn làm. Không cần lo lắng cho chị, cũng không cần thấp thỏm nhớ mong chị. Cho dù chỉ còn lại một mình chị, cũng có thể sống rất tốt. Chỉ cần em có thể không thống khổ như thế nữa, chị buông tay."

Mỗi người đều theo bản năng nhìn nhận cái chết là chuyện vô cùng đáng sợ, nó là dấu chấm hết của sinh mệnh, một người còn sống sẽ tan thành mây khói, biến thành hạt bụi trong vu trụ. Thế nhưng thứ còn đáng sợ hơn cái chết, là đau khổ và hành hạ. Để một người trơ mắt nhìn người mình yêu chìm trong sự hành hạ lặp đi lặp lại, giống như tất cả mọi người đều cảm thấy, cho cô nhiều cổ vũ một chút, sẽ có ngày cô khá hơn. Có lẽ là sẽ như vậy, có lẽ một ngày nào đó cô trở về mang theo dáng cười sáng lạn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô thật sự buông xuống rồi ư, cô thật sự vui vẻ ư, cô chẳng qua là không muốn mọi người lo lắng mà thôi.

Đối với Phác Thái Anh mà nói, nàng không muốn Lạp Lệ Sa sống sót chỉ vì không muốn khiến nàng lo lắng.

Đối với Phác Thái Anh mà nói, nếu như cái chết có thể khiến em giải thoát, không sao cả Lệ Sa, em không cần vì chị mà tiếp tục đau khổ, chị buông tay.

Em đến, chị dùng sự nhiệt tình cùng trái tim chân thành tuyệt đối để ôm em. Em đi, chị không giữ lại. Đây là tình yêu mà Phác Thái Anh dành cho em.

"Thái Anh, cảm ơn chị.... Cảm ơn chị đã không giữ em lại. Cả đời này, em có lỗi với nhiều người lắm, ba của em, mẹ của em, đứa trẻ kia, còn có chị nữa."

"Lệ Sa." Phác Thái Anh gắt gao ôm lấy cô, ngàn vạn con kiến như đang kết bè kết phái bò lên trái tim của nàng, từng chút từng chút gặm nhấm lấy nó. "Cha mẹ của em, cũng là của chị."

Em muốn rời đi, vậy cứ yên tâm mà đi, thời gian đến chị sẽ sống tốt, sẽ không tự tử, em đừng lo lắng. Cha mẹ, chị thay em chăm sóc họ, em đừng tự trách. Em muốn rời đi, thì thoải mái mà đi đi. Đừng lo lắng cho ai cả.

Tha thứ cho nàng ích kỉ. Không thể thực hiện lời hứa đã từng đáp ứng ba Lạp mẹ Lạp rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Tự cho là đúng mà chăm sóc cô lâu như vậy, cuối cùng vẫn quyết định để cô ra đi. Kéo dài hơi tàn mà sống không phải là điều Lạp Lệ Sa muốn. Trí nhớ không khôi phục mà cô đã thống khổ như thế, nếu như có một ngày, khi cô nhớ lại tất cả, thì sẽ phản ứng như thế nào đây. Có thể cho nàng ích kỉ một lần được hay không, đem Lạp Lệ Sa đưa đến một nơi không có đau khổ, không có đau lòng, không có sầu lo?

Người rơi vào tình yêu đều điên cuồng nói với mình, bọn họ thường treo bên môi một câu nói, mặc kệ chúng ta gặp khó khăn gì, em cũng không được buông tay, mặc kệ lòng em có bao nhiêu đau nhức, em cũng không được buông tay, sẽ luôn có ngày sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng đó là bởi vì còn chưa tuyệt vọng đủ sâu, làm một người tự tay gϊếŧ chết người thân, lại bởi vì tinh thần thất thường mà không cần nhận chế tài pháp luật, bạn còn có thể lựa chọn như không có chuyện gì mà quên đi ư. Nhân tính là điểm mấu chốt cắm rễ trong tâm linh mỗi người, cũng là vì nhân tính, sau này mới sinh ra tình yêu.

Nếu như không có cách nào thoát khỏi nỗi đau này, như vậy Phác Thái Anh sao có thể nhẫn tâm nhất định phải giữ cô ở lại.

"Lệ Sa, trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao, nhưng trong lòng chị, em là ngôi sao sáng nhất." Phác Thái Anh mỉm cười ôm lấy gương mặt của cô, nhu hòa thay cô lau nước mắt. "Thời điểm ra đi, đừng quay đầu lại."


-------------------------------------------------------------------------------------

Chương 160: Cùng quên đi

Phác Thái Anh vịn lan can, nhìn ngọn đèn dầu đang từ từ tắt đi, chìm trong thế giới một mảnh tối tăm.

Lạp Lệ Sa đã rời đi rất lâu rồi.

Bởi vì sức khỏe không tốt, trước kia cũng rất ít khi uống rượu, nhưng mà nàng không ngờ tửu lượng của mình có thể tốt đến mức này, uống sạch vài chai bia mà không có chút cảm giác nào, cuối cùng dứt khoát mở chai rượu đế, không cần ly, trực tiếp trút xuống bụng. Nàng đã mất đi người quan trọng nhất.

Không biết vì sao, cảm giác đau lòng này, so với khi biết chân tướng chuyện mười một năm về trước, càng đau hơn.

"Lạp cảnh quan, cô công khai đùa giỡn con gái nhà lành như vậy, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cô."

Khi đó các cô mới vừa quen nhau, nàng ngã bệnh, Lạp Lệ Sa cố ý trêu chọc nàng, thừa cơ sờ soạng mặt nàng, rất kì quái, rõ ràng mới quen cô chưa được bao lâu, Phác Thái Anh lại không hề tức giận, ngược lại còn tốt tính theo cô đùa giỡn, có lẽ, đây là duyên phận đã được định trước từ rất sớm.

"Kì thật Phác giáo sư là một người có tấm lòng lương thiện."

Bản án của Trần An Hòa phơi bày chân tướng, một đêm đó hai người các cô đứng đối mặt nhau, cô nói nàng lương thiện. Phác Thái Anh cảm thấy rất mới mẻ. Sống chừng này tuổi rồi, có người nói nàng xinh đẹp, có người nói nàng thông minh, càng có người nói nàng là thiên chi kiều nữ, con cưng của Thượng Đế, nhưng chưa từng có ai nói nàng lương thiện. Nàng từ trước đến nay độc lai độc vãng, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng cao cao tại thượng, lạnh lùng như băng, há có ai lại cảm thấy nàng lương thiện chứ. Nghe quen những câu dễ nghe rồi, lúc đó, một câu lương thiện của Lạp Lệ Sa, trong lúc lơ đãng đã xúc động trái tim đóng băng của Phác Thái Anh.

"Phác Thái Anh, tôi muốn theo đuổi chị."

Phác Thái Anh cho rằng nàng sẽ cự tuyệt Lạp Lệ Sa, giống như từng cự tuyệt những kẻ giáp ất bính qua đường trước đây, thế nhưng nàng không có, bởi vì nàng nói không nên lời. Ánh mắt của Lạp Lệ Sa chân thành như vậy, giống như chứa đựng rất nhiều vì sao tinh tú của hệ ngân hà, mang theo sức hấp dẫn mạnh mẽ. Chẳng lẽ, nàng thật sự không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn rồi ư?

Sau đó, Hạ Lan Thu Bạch xuất hiện, Phác Thái Anh biết rõ, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, nàng trốn không được, càng không muốn trốn. Nàng cơ hồ là theo bản năng nghĩ muốn đuổi Lạp Lệ Sa đi, không rõ nguyên nhân, chỉ là đơn thuần không muốn cô bị tổn thương.

Rồi sau đó, Phác Thái Anh rốt cuộc không có cách nào lừa mình dối người được nữa, rốt cuộc nàng cũng không có cách nào không thừa nhận, nàng yêu Lạp Lệ Sa mất rồi. Bởi vì phần tình yêu này, nàng trở nên dịu dàng, trở nên mẫn cảm, thậm chí là trở nên săn sóc. Là tình yêu đó, làm cho nàng bắt đầu cảm thấy, nàng là một con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chứ không phải là một người không có tư tưởng, một cỗ máy sống để làm việc.

Kì thật nàng cũng thường xuyên ảo tưởng, nếu nhưng hai cô chỉ là một người bình thường sống trong thế giới rộng lớn, vậy thì có thể bình tĩnh mà yêu nhau, an ổn mà bạc đầu.

Vận mệnh buộc hai người có khúc mắc lại với nhau, nhưng không cho các cô cơ hội được tư thủ cả đời.

"Em."

Nàng tỉnh lại từ trong mộng, cảm nhận đôi môi người trước mắt đang kề sát môi mình, nàng có chút không thể phân biệt đây là hiện thực, hay là nàng vẫn như đang đắm chìm trong giấc mộng không muốn mất đi. Nếu như là mộng, thì cứ để nàng ngủ mà chết ở trong mộng đi, không cần tỉnh lại nữa. Nếu như là hiện thực, nàng sẽ giống như bây giờ, duỗi hai tay ra, sâu sắc đáp trả nụ hôn của cô.

"Lạp Lệ Sa, vậy mà lại quên mất Phác Thái Anh." Đầu ngón tay của Lạp Lệ Sa mơn trớn dung mạo của nàng, sống mũi, rơi lên bờ môi nàng, "Tại sao có thể như vậy. Lạp Lệ Sa thật đúng là một kẻ xấu xa."

"Em biết rõ em yêu chị, nhưng không thể ngờ được, lại có thể yêu đến như vậy. Trời cao đối với em không tệ, ngay trước lúc tử thần nắm giữ em, đã để cho em quay trở về làm một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh."

Lạp Lệ Sa đã "sống" lại, trong một quãng thời gian rất dài, cô không hề nhắc đến chuyện của Lạp Ỷ Huy, vẫn như trước kia ngẫu nhiên sẽ vui đùa, ngẫu nhiên sẽ làm nũng, tinh thần cả người đều tỏa sảng. Chẳng qua là cô thường xuyên không có ở nhà, ban đầu là là đến trưa mới về, sau đó là đến tối, sau đó càng lâu hơn. Đến lúc cô rốt cuộc quyết tâm đưa ra một quyết định, buông tay người cô yêu nhất.

"Thái Anh." Sau hôm ấy, chỉ cần không mưa, mỗi buổi tối các cô đều sẽ lên sân thượng ngắm sao, nói không được mấy câu, chỉ ngẫu nhiên ôm lấy nhau, hôn nhau.

"Em muốn đi rồi sao?"

Em muốn đi rồi sao.

Lạp Lệ Sa quay đầu lại: "Ừm. Em đã đồng ý với ba rồi, kết hôn với Thẩm Hành. Làm một đứa con gái được ông thu dưỡng thật tốt, lấy oán trả ơn, gϊếŧ chết con trai ruột của ông, em đúng là một con bạch nhãn lang không thể nuôi." Vành mắt cô đỏ hoe, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, nhịn xuống giọng nói nghẹn ngào của mình. "Kì thật em không phải kẻ ngốc, thật lâu trước kia, em đã biết em không phải là con ruột của ba. Đoạn thời gian đó, em không biết nên làm thế nào để ở chung với ba mẹ, thậm chí không có cách nào chấp nhận chuyện bọn họ đối xử tốt với em. Thế nhưng lúc đó, chẳng qua chỉ là ngượng ngùng, chẳng qua chỉ là lúng túng, không hề có áy náy. Mãi cho đến... Em thật đúng là người chỉ mang đến vận xui."

"Vậy dùng thời gian nửa đời còn lại, hiếu kính với họ thật tốt, cộng luôn cả tình yêu của Ỷ Huy, cùng nhau gởi đến họ." Phác Thái Anh vươn tay, sờ lên mái tóc dài của cô.

"Thái Anh, em yêu chị, đời này chỉ yêu một mình chị."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng cười cười: "Hạ, còn nhớ những lời chị đã nói với em trong lần sinh nhật năm trước của em không. Lúc em yếu ớt bất lực, cần quan tâm, khát vọng có một cánh tay kiên cố, chị có thể cho em cảm giác an toàn của một người chồng. Nhưng lúc em bá đạo lại tư thế oai hùng vũ bão, cần thuận theo, khát vọng có một gương mặt tươi cười dịu dàng, chị có thể cho em sự săn sóc vô hạn của một người vợ." Nàng nhích lên trước một bước, hai người bốn mắt nhìn nhau, "Thế nhưng, ngay lúc xuất hiện người thích hợp với em hơn chị, mà em kết hợp với hắn lại càng dễ được cha mẹ tiếp nhận, lúc đó, chị sẽ là người thân cả đời của em."

"Đừng nói mấy lời như cả đời chỉ yêu một mình chị." Phác Thái Anh ôm lấy cô, hít sâu một hơi, "Em phải yêu ba của em, mẹ của em, thậm chí là chồng tương lai của em. Về phần chị, chỉ cần có thể ở trong lòng em, chiếm một vị trí nho nhỏ, vậy là đủ rồi."

"Yên lòng đi, chị sẽ sống tốt."

Đêm hôm đó, bầu trời có rất nhiều sao, mỗi một ngôi sao, đều giống như ngưng kết từ nước mắt, lấp lánh trong đêm tối.

Hai nhà Thẩm Lạp kết thông gia là chuyện lớn của thành phố F, Lạp Nhất Hải và Thẩm Quốc Đống bao toàn bộ khách sạn Hilton, là nơi để Lạp Lệ Sa và Thẩm Hành cử hành tiệc đính hôn, phong quang vô hạn, hai người trai tài gái sắc, nhìn thế nào cũng giống một đôi trời sinh, vì vậy chuyện này rất nhanh đã chiếm lĩnh đầu đề tất cả các tạp chí.

Tiệc đính hôn được tổ chức vô cùng khí phái, vai nam nữ chính đặc biệt hài hòa, trên bàn rượu, Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng nhìn thấy cha mình lộ ra dáng cười đã lâu không gặp. Dáng cười này, không phải là nụ cười xã giao dối trá, mà là vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Nếu như vậy, dường như tất cả mọi hi sinh đều đáng giá. Với tư cách là con gái, thứ cô mang đến cho cha, rốt cuộc cũng không chỉ là thống khổ nữa rồi.

Ngày kết hôn được định vào một tháng sau, cái ngày đó vừa trúng ngày lập đông, nghe nói là rất cát tường. Chẳng qua chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của Lạp Lệ Sa, nếu như đối tượng kết hôn đã định trước không phải là Phác Thái Anh, như vậy là ai, thời gian là một ngày sau hay một tháng sau, tất cả đều không quan tâm. Cô chẳng qua là máy móc hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Chẳng qua cô vẫn đi làm một chuyện rất quan trọng. Trở lại thành phố A, đến mộ của vợ chồng Bạch Anh và Thương Lục, vì một đôi hai người họ mà dâng lên một bó hoa bách hợp. Hoa bách hợp tượng trưng cho thuần khiết, tình yêu của họ, so với bầu trời còn muốn thanh khiết hơn, so với đám mây còn muốn đơn thuần hơn. Chỉ nguyện bọn họ đến được thiên đường, dùng thời gian ngắn nhất để tìm thấy nhau, yêu nhau vui vẻ, gần nhau cả đời, đừng gặp lại cô và Phác Thái Anh nữa.

Cuộc sống bình thản không có gì lạ, thời gian gần như có khả năng xuất hiện kì tích xóa sạch tất cả. Mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều ban ngày đi làm, buổi tối tan tầm, cùng ba mẹ ăn cơm, xem TV, cô luôn có ý đồ muốn bù đắp một chút gì đó, thế nhưng trong mơ hồ lại phát hiện, quan hệ người một nhà từ sau khi cô trở về đã xảy ra biến hóa. Lạp Nhất Hải không giống như trước kia thỉnh thoảng lại hung dữ với cô, giống như sợ cô chịu phải kí©h thí©ɧ, lúc nói chuyện đã trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ. Mẹ Lạp thì càng không cần phải nói, cơ hồ là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Loại che chở quan tâm này, không hề giảm bớt gánh nặng cho cô một chút nào, ngược lại càng khiến cô không thể thở nổi.

Mãi cho đến hai ngày trước khi kết hôn, Lạp Lệ Sa nhận được điện thoại của Mạnh Lưu Sâm, trong tay cậu cầm một cái túi tinh xảo, rất lễ phép chào hỏi mẹ Lạp. Mẹ Lạp luôn ưa thích những đứa trẻ hiểu chuyện nhu thuận, cộng với việc Mạnh Lưu Sâm là em trai của Phác Thái Anh, bộ dạng thanh tú, mẹ Lạp nhìn thấy cậu thì không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết, rất thân cận với cậu.

"Lưu Sâm, những ngày này, chị của cậu trải qua có tốt không?"

Mạnh Lưu Sâm hít một hơi, gật gật đầu: "Đoạn thời gian trước chị ấy ra nước ngoài, vừa mới trở về hôm qua."

"Ra nước ngoài?"

"Ừm. Tôi vốn cho rằng chị ấy thay đổi chủ ý, muốn quay về Mỹ tiếp tục làm việc. Chẳng qua tôi đoán sai rồi." Cậu đưa cái túi trong tay cho Lạp Lệ Sa, nặng trĩu. "Đây là chị ấy bảo tôi mang cho cô."

Cái túi rất lớn, được làm thủ công rất tinh xảo, nắm lấy dây khóa, Lạp Lệ Sa đặt nó trên đùi, chậm rãi kéo dây khóa ra.

Váy cưới.

Lạp Lệ Sa từng nói với Phác Thái Anh, cô thích váy cưới Vias nhất, sau khi người mẫu mặc vào, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, lượn lờ xinh đẹp, áo trắng không nhiễm một hạt bụi, tựa như tiên tử trên trời. Cô chậm rãi mở tung chiếc váy cưới ra, trải lên giường, váy cưới màu trắng ngà giống như một trận tuyết vừa dạo chơi xuống nhân gian, kết hợp hài hòa với ga giường màu vàng của cô. Đây không phải là áo cưới bình thường, ở phần ngực được đính một tầng vải trong suốt, phía trên theo hồ điệp nhảy múa, cùng với hoa hồng tinh xảo. Bên hông xếp chỉnh tề một hàng vải ren, phía dưới là một tầng lại một tầng tơ lụa tốt nhất, ưu nhã mà cao quý, giống như Hoa phục của Hoàng hậu.

"Sau đó tôi mới biết được, chị gái thông qua quan hệ, đến tổng bộ của Pronovias ở Barcelona. Chủ tịch đồng ý phá lệ, để chị tham gia thiết kế, chế tác nên chiếc váy cưới này."

Lạp Lệ Sa ngồi trên mép giường, gắt gao nhắm chặt hai mắt. Lời của Mạnh Lưu Sâm, từng câu từng chữ đều như cây kim đâm sâu vào lòng cô. Hai ngày sau cô phải mặc chiếc váy cưới này, nhưng mà người đi cùng cô trong cung điện hôn nhân, lại không phải là người yêu mà cô ngày đêm mong nhớ.

"Lệ Sa, chị nói, ngày cô kết hôn, chị ấy sẽ đến." Cậu nhíu mày, vô vị nhún nhún vai. "Lệ Sa, tôi không trách cô, bởi vì nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ làm như thế vậy. Với tư cách là bạn của cô, tôi không có cách nào khác là phải chúc phúc cho cô và Thẩm Hành trăm năm đầu bạc. Tôi chỉ hi vọng, sau hôn lễ, cô và chị của tôi, có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa."

----------

Mình tự hỏi, không biết khi người con gái đó buông tay cho người yêu đi tự sát để giải thoát thống khổ, rồi bây giờ lại tiễn người yêu lên con đường hôn nhân để trả món nợ ân tình, tự tay làm váy cưới, thì có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu vị tha, bao nhiêu bao dung, và bao nhiêu tình yêu nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro