Đại trạch Lạp gia vẫn như trước kia, kết hợp giữa cao quý và lãng mạn, lộ ra hơi thở trang nghiêm của Đế Vương. Nhớ đến dáng vẻ của Phác Thái Anh trước khi đến, Lạp Lệ Sa không khỏi cong cong khóe môi.
"Màu vàng có phải quá sáng không, nhưng màu đen hình như không được cát tường."
Một nhà tâm lý học có thói quen luôn coi bản thân làm trung tâm, hóa ra cũng sẽ căng thẳng nha. Cô cười nhạo nàng như vậy, ngay sau đó Lam Tuyết Ngô cũng cười rộ theo. Nhưng trong lòng cô hiểu được, Phác Thái Anh là vì yêu cô nên mới có thể đem người nhà của cô đặt trong lòng mình. Bởi vì quá muốn ở cùng với cô, cho nên đã đem bữa cơm này nhìn thành một buổi sát hạch.
Quản gia và người làm của Lạp gia đều được huấn luyện chuyên nghiệp, lão quản gia nhìn qua có dáng vẻ ngây ngô chân thành, đặc biệt giống quản gia thâm niên trong nhà bá tước Anh quốc.
"Chị Phác, chị không cần khẩn trương, cô và dượng của em thoạt nhìn rất nghiêm túc, kì thật đều là người tốt." Lam Tuyết Ngô một thân trang phục chính trang, có vài phần hương vị nữ cường nhân, những đại tiểu như các cô không giống với mấy cô gái con nhà bình thường, cho dù chỉ là bữa tối, nhưng cũng không thể ăn mặc tùy ý.
"Không có gì." Phác Thái Anh nhàn nhạt nói.
Lạp Lệ Sa vỗ vỗ vai nàng, nắm chặt tay nàng. Cũng thật lòng biết được, cánh cửa trước mắt này, rõ ràng là một bức tường.
Dàn đèn thủy tinh dày đặc chiếu sáng bừng cả sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đi về phía trước vài bước, giẫm lên thảm lông dê mềm mại, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của thiếu niên ngồi trên ghế sofa.
Trong chốc lát, mặc kệ là Lam Tuyết Ngô, hay là Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, đều đứng sững tại chỗ như nuốt phải ruồi, trong vài giây đồng hồ không nói ra lời nào.
"Chú, dì, chào mọi người." Cuối cùng là Phác Thái Anh lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, trong tay nàng cầm theo quà tặng tinh xảo đã chuẩn bị tốt, là một bộ trà cụ, cùng với bức tranh sơn thủy thắng được trong buổi đấu giá lần trước. "Một chút lễ vật nhỏ, hi vọng hai vị trưởng bối sẽ thích."
"Cảm ơn cháu, Thái Anh."
Người đàn ông trên sofa mày kiếm mắt sao, dáng người thon dài thẳng tắp, sau khi đứng dậy thì cao hơn Phác Thái Anh một chút, ngũ quan của hắn khí khái hào hùng mà tuấn mỹ, vốn dĩ hai loại khí chất này rất khó tồn tại cùng nhau, nhưng ở trên người hắn lại không có chút khó chịu nào mà ngược lại là phối hợp rất hài hòa. Hắn vươn tay về phía Phác Thái Anh, bên khóe miệng xuất hiện một lúm đồng tiền: "Phác giáo sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Thẩm Hành."
Phác Thái Anh nâng lên một nụ cười mỉm lễ phép, nắm lại bàn tay của hắn: "Thẩm công tử, chào anh."
Lam Tuyết Ngô đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa, thấy sắc mặt của cô trở nên xanh mét, trong lòng bất an thấp thỏm không yên, vẫn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, sự thật đã chứng minh, dự cảm của cô không hề sai.
Chỉ thấy Lạp Lệ Sa chắn ngang chính giữa Phác Thái Anh và Thẩm Hành, nhìn Phác Thái Anh, nói: "Thái Anh, thân thể em không thoải mái, chúng ta về nhà."
"Lệ Sa."
Tiếng Lệ Sa này, đồng thời xuất phát từ hai người, một là Lạp Nhất Hải, hai là Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa không nhìn Lạp Nhất Hải, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.
"Lệ Sa, mặc kệ thế nào, ăn xong bữa cơm này, không được có tâm tình gì khác."
"Thái Anh... Ý của ba em còn chưa đủ rõ ràng sao?" Nói rồi cô nhìn về phía Lạp Nhất Hải, "Ba, vì sao ngài không nói cho con biết, bữa tối hôm nay còn có người khác ở đây?"
Sắc mặt của Lạp Nhất Hải không vui: "Lệ Sa, nói chuyện với trưởng bối, có thể không lễ phép như vậy ư?"
"Lệ Sa." Phác Thái Anh nói nhỏ, "Nếu như em không muốn làm chị tức giận, thì an tâm ăn xong bữa cơm này, không được chống đối cha của em."
"Thái Anh, tại sao chứ?"
Chỉ vì, cha của em coi trọng em còn hơn cả con trai ruột của ông.
Nhưng mà lời này, Phác Thái Anh không thể nói ra miệng được. Chuyện nàng có thể làm, đơn giản là để Lạp Lệ Sa theo ý cha mẹ, kiên nhẫn ăn xong bữa cơm này. Dù có là người cao ngạo, thì cũng phải có lúc chịu ấm ức mà cầu toàn. Nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, ví dụ như, ba Lạp mẹ Lạp sẽ hỏi nàng vài vấn đề, hỏi nàng có từng suy nghĩ qua cuộc sống sau này của hai người con gái sẽ ra sao không, nàng sẽ cho bọn họ biết tương lai mà nàng đã vạch kế hoạch, để cho họ yên tâm giao Lạp Lệ Sa cho nàng. Có lẽ sẽ không giống như ý của bọn họ, nhưng không sao, nàng có mười phần kiên nhẫn, chỉ cần thật lòng, không có gì là không làm được. Vì bữa cơm này, chỉ việc trang điểm thôi mà đã tốn của nàng mấy tiếng đồng hồ, nhạt thì không đủ trang trọn, đậm thì quá lẳиɠ ɭơ. Một người luôn dùng tướng mạo để đối ngoại như nàng, lần đầu tiên cảm thấy trang điểm thế nào cũng không đủ xinh đẹp.
Thế nhưng, nàng không nghĩ đến một cục diện như thế này.
Mấy người ngồi xung quanh bàn ăn dài màu trắng, người hầu liên tiếp dọn thức ăn đẹp đẽ tinh xảo lên, đèn thủy tinh trên trần sáng rực mà nóng bức, không thể không khiến Lam Tuyết Ngô liên tưởng đến một bức tranh, tên là "Bữa tối cuối cùng". Vị trí ngồi càng lúng túng hơn, Lạp Lệ Sa ngồi một bên cùng mẹ Lạp, Phác Thái Anh ngồi một bên cùng Thẩm Hành, Lạp Nhất Hải đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa.
"Cái kia, thức ăn hôm nay, thật ngon...." Lam Tuyết Ngô bị bầu không khí ngột ngạt này làm cho toàn thân sợ hãi, phóng mắt nhìn quanh, trên mặt mỗi người không có biểu lộ gì, dường như đây không phải thức ăn mà là.... Cô thật sự không chịu nổi, chỉ có thể lên tiếng đánh vỡ lúng túng.
Quả nhiên, lời của cô không chỉ không có tác dụng cứu trận, ngược lại càng khiến bầu không khí thêm lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hành tiếp lời của cô: "Đúng vậy, thức ăn nhà chú rất ngon."
"Ăn ngon thì thường xuyên đến, đầu bếp nhà dì biết làm rất nhiều món, Tiểu Hành thích thì ngày nào cũng có thể đến." Mẹ Lạp yêu thương nói, sau đó nhìn Phác Thái Anh, "Thái Anh thì sao? Thức ăn có hợp khẩu vị của cháu không?"
Phác Thái Anh gật gật đầu: "Rất ngon, cảm ơn dì."
"Thích thì tốt rồi, thích thì tốt rồi."
Lạp Nhất Hải đặt đũa xuống, con ngươi sâu lắng, giống như một quân chủ khinh thường cõi trần: "Đúng vậy, dù sao Thái Anh cũng là bạn thân thiết của Lệ Sa, ngày thường đối với Lệ Sa nhà chúng tôi chăm sóc có thừa, về tình về lí, chúng tôi vẫn nên cảm ơn cháu mới phải."
"Ba...." Lạp Lệ Sa rốt cuộc kìm nén không nổi tâm tình của mình nữa, muốn mở miệng phản bác.
"Chú nói vậy là quá khách khí rồi." Phác Thái Anh cắt ngang lời cô, nhìn cô một cái, tỏ ý cô không nên nói nữa, "Huống hồ, sự quan tâm Lệ Sa dành cho cháu, cũng không kém của cháu dành cho cô ấy."
Lạp Nhất Hải mím môi cười cười, cũng không nói năng rườm rà.
Lam Tuyết Ngô uống một ngụm nước chanh, cảm thấy trong lòng khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô hy vọng cơm tối có thể mau kết thúc. Cô cảm thấy mình rất ngu ngốc, cho rằng cuối cùng thì dượng cũng bắt đầu tiếp nhận tình cảm của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh rồi, hào hứng hừng hực tự cho là đúng chạy đến báo cho hai cô biết "tin tốt" này, ai mà biết được căn bản không phải như vậy, khiến cho Lạp Lệ Sa buồn bực không vui, gần như là muốn bộc phát, càng khiến cho Phác Thái Anh vẫn luôn mạnh mẽ phải mọi cách ẩn nhẫn, tạm nhân nhượng vì toàn cục. Cô cảm thấy mình quá ngốc rồi.
"À, chú, tuy là thức ăn nhà chú rất ngon, nhưng mà trưa nay cháu ăn hơi nhiều, nếu như bây giờ cháu nói cháu no rồi, ngài sẽ không tức giận chứ?" Lúc Thẩm Hành cười hiện lên một chiếc răng khểnh nhỏ, nhất là dáng vẻ cười cười híp lại đôi mắt phượng, xác thực là rất mê người.
"Sao có thể chứ." Lạp Nhất Hải cũng yêu thương cười cười, ánh mắt nhìn Thẩm Hành tựa như đang nhìn con trai của mình. "Lệ Sa, ba thấy con không động đũa, có phải cũng giống như Tiểu Hành, trưa nay ăn nhiều rồi không? Nếu như thật sự ăn không nổi, vậy bồi Thẩm Hành đi dạo hoa viên đi."
"Khẩu vị của con rất tốt." Lạp Lệ Sa nhìn cùng không nhìn Lạp Nhất Hải, tiếp tục ăn miếng xương sườn trong dĩa.
"Chú, ngài đừng chê cười cháu, từ nhỏ cháu đã không thích vận động, so với tản bộ thì cháu có thói quen cơm nước xong xuôi là nằm lên sofa không động đậy." Thẩm Hành nói.
Thấy Thẩm Hành hiểu chuyện giải vây, sắc mặt Lạp Nhất Hải mới tốt hơn một chút: "Vậy được rồi."
"Lệ Sa, con thật sự quá không có phép tắc rồi!" Đợi Thẩm Hảnh rời khỏi, Lạp Nhất Hải tức giận đập đũa lên bàn.
"Ba, chuyện con có thể làm, cũng chỉ là ăn xong bữa cơm này. Không hơn."
Phác Thái Anh nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện. Cha mẹ giáo dục con cái, bất luận kẻ nào cũng không có lập trường xen vào, huống chi, nàng còn là người mà ba Lạp xem là người ngoài.
"Được rồi được rồi." Mẹ Lạp đến cùng vẫn đau lòng khuê nữ, nhịn không được mà đứng ra giải hòa, "Con gái khó có khi về nhà ăn cơm, anh nói ít vài câu đi."
Thậm chí Lạp Lệ Sa không nhớ rõ bữa tối kết thúc vào lúc nào, cô chỉ nhớ từ đầu đến cuối trên mặt Phác Thái Anh luôn treo lên nụ cười mỉm thản nhiên. Có lẽ toàn bộ tu dưỡng của tiểu thư khuê các đều được nàng phát huy tác dụng rồi. Nhưng mà cô không biết, Phác Thái Anh không quan tâm cái gì gọi là kiềm chế, thứ nàng suy nghĩ, chẳng qua là không muốn Lạp Lệ Sa khó xử, không hơn.
Sau khi ăn xong, Lạp Nhất Hải có ý đuổi khéo Lạp Lệ Sa đi, Lạp Lệ Sa đương nhiên không có khả năng nghe lời ông, để lại một mình Phác Thái Anh đối mặt với Lạp Nhất Hải cường thế bá đạo. Cô sẽ không vứt bỏ nàng, cho dù Lạp Nhất Hải thật sự không nhận đứa con gái này, cô cũng không có cách nào để Phác Thái Anh chịu một chút ấm ức.
"Lệ Sa, sắp đến lập xuân rồi, em về phòng thu dọn, đem một ít quần áo giữ ấm đến, chúng ta mang về nhà." Phác Thái Anh nhìn cô, nói từng chữ một, nàng nhìn thấy sự không tình nguyện trong mắt Lạp Lệ Sa, nhưng ngữ khí vẫn kiên định: "Đi đi."
Thấy hai bên giằng co, Lam Tuyết Ngô thật sự không có cách nào, đành phải kéo Lạp Lệ Sa xuống lầu. Nếu như còn kéo dài như vậy nữa, chỉ sợ bầu không khí sẽ càng lúc càng kém.
"Thái Anh, Lạp gia có lỗi với cháu."
Lạp Lệ Sa nhìn thẳng Phác Thái Anh, trong mắt bị hơi nước lấp đầy, nếp nhăn trên mặt ông rất sâu, trên đầu cũng mọc tóc bạc rồi, ông gỡ xuống một thân trói buộc, hoàn toàn không còn là quân vương sắc bén ác liệt, mà giống như một con nhím bị nhổ sạch gai.
"Chú, Lạp gia không làm gì có lỗi với cháu."
Lạp Nhất Hải lại mở miệng, nhìn về phía Thẩm Hành: "Chuyện của hai đứa, Tiểu Hành nó cũng biết, thế nhưng cho dù là vậy, nó vẫn hướng về phía Lệ Sa, chưa từng dao động. Thái Anh, xin cháu, hiểu cho tấm lòng người làm cha, Lạp thị, không thể không có người kế tục...."
Phác Thái Anh cười khẽ một tiếng, biệt thự này lớn như vậy, trong khoảng thời gian nhắn, không có nơi nào để nàng gửi gắm ánh mắt của mình. Nàng cúi đầu nhìn mép váy, yên lặng không nói gì. Đúng vậy, nàng có thể cho Lạp Lệ Sa tất cả, nhưng không thể cho cô một đứa con. Lạp Ỷ Huy đi rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn ích kỉ mà mang cả con gái rời khỏi ông ư. Lạp Nhất Hải phấn đấu cả đời, cuối cùng, thật sự không muốn rơi vào cảnh cả người và của đều không còn.
Thẩm Hành muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
"Chú, cháu chỉ muốn nói, cháu sẽ không chủ động rời khỏi Lệ Sa, nhưng điều này không có nghĩa là Lệ Sa có trách nhiệm và nghĩa vụ nhất định phải ở bên cạnh cháu."
"Đúng.... Tôi biết rõ, tôi cũng thừa nhận, tình cảm của cháu đối với Lệ Sa, thật sự không có cách nào khiến người ta không động lòng, thậm chí là tôi, cũng một lần.... Thế nhưng là, tôi không thể nhìn Lạp thị cứ như vậy bị cắt đứt trong tay Lệ Sa. Thái Anh, cháu thật sự có thể hiểu cho tấm lòng một người làm cha hay không, tôi cầu xin cháu, khuyên nhủ con bé. Được không?"
"Chú." Phác Thái Anh nhìn về phía ông, hai người rốt cuộc cũng bốn mắt nhìn nhau. "Cô ấy có thể đi, không có nghĩa là cháu cam lòng đuổi cô ấy đi. Cháu hiểu tấm lòng của chú với tư cách là cha của Lệ Sa, thế nhưng cũng hy vọng ngài có thể hiểu được tình yêu dành cho cô ấy của cháu với tư cách là người yêu của Lệ Sa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro