GIẢI TRÍ THẾ GIỚI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như Nhiên chậm rãi mở mắt, mùi thuốc sát trùng gay mũi xông thẳng vào cảm quan, tiếng người ồn ào, náo loạn. Đầu có chút đau nhức, nàng chậm chạp nâng tay lên ý đồ xoa nhẹ bớt đau, nhìn nhìn trên tay cắm đầy dây truyền dịch lại thả xuống. Nàng trong lòng có chút hoảng hốt, bản thân thật sự quay lại, quay lại tại thời điểm tuy rằng không phải tốt nhất nhưng ít ra nàng còn có cơ hội sửa đổi nhân sinh.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bên ngoài bước vào một nữ nhân mặc sườn xám đỏ, mái tóc dài búi gọn sau gáy, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, khuôn mặt trẻ trung thanh tú quen thuộc làm nàng có chút định thần.

- Ta vừa đi dạo một vòng trở về ngươi đoán ta thấy ai?

Nghịch ngợm nhìn Như Nhiên, nàng kéo qua một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, thuận tay mở ra một bao que cay đặt trên đầu tủ kề giường.

Như Nhiên lục lại trong ký ức, lúc này hẳn là nàng nhận được tin tức có người muốn gây bất lợi cho Tống Hưng vì hắn té từ lầu ba cầu thang xuống, mém tí nữa là mất mạng. Tống Hưng lúc này hẳn chuẩn bị qua đến tỏ vẻ cảm kích cùng dẫn theo nữ nhân kia đi trào phúng nàng.

"Cạch"

Cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, một nhóm người nhanh chóng đi vào trong phòng, mùi nước hoa hỗn tạp khiến hai người bên trong khẽ nhíu mày. Đi đầu là một người nam nhân tuổi còn khá trẻ chỉ tầm hai mươi ba, nhan giá trị khá cao, ánh mắt chứa vài phần áy náy, cùng phiền chán, không cần nói cũng biết đây là vị diện này nam chủ - Tống Hưng. Ly Nguyệt lướt qua hắn nhìn nhóm người phía sau, tổng cộng là ba nữ nhân, ngoại hình đều thuộc dạng mỹ nữ, phong cách không giống nhau. Đứng gần bên trái Tống Hưng là một nữ tử dịu dàng như nước, dáng người không cao nhưng xinh đẹp khí chất ấm áp, ôn hòa, vị nàng hẳn là trong kịch bản ôn nhu muội muội tiểu thanh mai Tố Ngọc; bên phải người hoàn toàn tương phản Tố Ngọc, cả người có vẻ xa cách, dáng người cao gầy, mang theo chút ngạo mạn, trên người quần áo cùng trang sức cũng là cao cấp, nhan giá trị thắng qua mấy vị nữ tử ở đây thêm với khí vận nồng đậm kia nói rõ nàng là vị diện nữ chủ Vạn Tư Linh. Ly Nguyệt đưa tầm mắt về vị kia cách giường bệnh hơi xa một chút nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng, cả ngươi một thân hưu nhàn quần áo, trên mặt trang điểm không đậm, mắt phượng câu nhân nhưng bên trong kia lại chứa đầy xa cách cùng lạnh lẽo, người này bản chất chính là băng sơn người, khí tràng cũng rất mạnh hoàn toàn nổi bật giữa đám đông – kim bài người đại diện Hạ Khinh, chỉ là vì cái gì người này nãy giờ lại nhìn nàng?

Hạ Khinh nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh giường bệnh, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc. Kiếp trước lúc này nhưng không có người này tại đây. Nàng nhớ không lầm lúc này trong phòng chỉ có một cái ái Tống Hưng đến điên cuồng, sau lại bị vờ vịt Tố Ngọc dùng lời nói bộ đến tức giận điên người bị Tống Hưng thêm ghét bỏ, Như Nhiên.

Như Nhiên nhìn nhóm người trước mặt, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn. Vô vàn ý niệm lướt qua trong đầu nàng, cả người nàng trở nên có chút không thích hợp, may mắn trước khi nàng thốt ra cái gì lời nói bên cạnh người đã nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay nàng an ủi:

- Các người đến thăm Nhiên Nhiên ?

Tống Hưng nhìn nữ nhân vừa nói chuyện, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn trên giường bệnh người. Như Nhiên cái này đại tiểu thư vì cứu hắn bị thương sau hắn còn bị Như gia cảnh cáo, mấy hôm nay nhờ có Vạn gia cấp lực mới không té ngã. Vạn đại tiểu thư lúc này cũng chưa thế nào thích hắn đến thâm, nếu không hắn thật cũng không muốn đến đây cầu hòa với điên nữ nhân này. Làm lơ câu hỏi của Ly Nguyệt, hắn bày ra dáng vẻ lo lắng thâm tình nhìn Như Nhiên:

- A Nhiên...Ngươi sao lại ngốc như vậy ? .....Ta da dày thịt béo té xuống cũng không sao, ngươi một nữ tử mềm yếu sao lại ngốc nghếch vì cứu ta mà đem mình thương đến chứ

Hắn ngồi xuống bên giường đưa tay xoa nhẹ mái tóc Như Nhiên, ra vẻ ngươi bị thương ta quá đau lòng bộ dạng. Không nói trong phòng này người cảm thấy ra sao, Như Nhiên chỉ cảm nhận được buồn nôn, nàng cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng trong mắt lại thoáng qua tia chán ghét cùng căm hận. Kiếp trước nàng là bị mỡ heo che mắt đi không nhìn ra được cái bộ dạng giả dối rõ ràng này của hắn.

Ly Nguyệt cầm bị que cay, chậm rãi ăn, một bên xem diễn đến vui vẻ, nàng thật chờ mong Như Nhiên biểu diễn đâu. Mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoáng qua chóp mũi, Ly Nguyệt nhìn nữ nhân đột nhiên đi đến bên cạnh mình, một lúc sau nàng đưa lên bị ăn vặt:

- Ngươi cũng muốn que cay?

Hạ Khinh cứng ngắc người nhìn que cay được đưa đến trước mặt, nàng chán ghét nhìn nhóm người kia giả dạng đóng kịch, theo bản năng trốn qua một bên lại vô thức đi đến bên cạnh người này. Que cay thứ thức ăn này nàng là không có động qua ý định, Hạ gia có thể ở giới giả trí chiếm một chân cũng không phải cái đơn giản gia tộc, lễ nghi nghiêm ngặt đừng nói que cay, thức ăn nhanh cũng không có trong từ điển của nàng. Chỉ là nàng nên thế nào từ chối người này, nhìn đến kia đôi mắt lời từ chối lại không thốt được lên thành câu.

- Đùa ngươi ta biết ngươi không ăn.

Ly Nguyệt thản nhiên thu lại tay cầm đồ ăn, mi mắt khẽ rũ, như suy tư gì nhin về nhìn màn diễn bên kia. Ba người thành một đài đấu, đang vờ vịt đến hăng say. Quan sát một lúc lâu, nàng chợt nhận ra, nữ chủ của vị diện này có chút mâu thuẫn, lời nói có đôi khi bị rối loạn, bản thân cô ta cũng có điểm kỳ lạ, chẳng lẽ chuẩn bị thức tỉnh ý thức ? Một cái cấp thấp vị diện sao có thể có nhiều vấn đề như vậy lại chưa bị dao động, đầu có chút nhức nhối, xem ra Diêm Vương vẫn còn có chuyện giấu đi.

Tống Hưng có lẽ cảm thấy bản thân quan tâm đã đủ, bắt đầu vờ như khó xử, ngập ngừng cùng Như Nhiên nói:

- A Nhiên, ta, ta vốn định hôm nay ở lại đây chăm sóc cho ngươi nhưng lại có việc đột xuất,việc này với ta rất quan trọng...ngươi...

Như Nhiên trong mắt hiện lên một tia châm chọc nhanh chóng biến mất, nàng ra vẻ buồn bã, chực khóc, níu lấy ống tay áo của Tống Hưng:

- Hưng ca ca ngươi không ở lại thêm được sao...? Một chút thôi..

Tống Hưng khó khăn lắc đầu, vươn tay đỡ Như Nhiên nằm xuống giường, lại đắp chăn lên hộ nàng, ánh mắt đầy ôn nhu:

- Xin lỗi, ta..đây là cơ hội duy nhất, ta không muốn bỏ qua nó.

Như Nhiên im lặng một chút, sau đó ra vẻ ta đành cố gắng thông cảm cho ngươi, gật đầu, nói vài câu tiễn đi Tống Hưng cùng nhóm nữ nhân kia. Trước khi đi Vạn Tư Linh nghi hoặc nhìn thoáng qua Như Nhiên, ánh mắt đầy nghi ngờ, Tố Ngọc lại mang một chút ghen ghét, Hạ Khinh thành người đi nhanh nhất.

Thoáng chốc, cả căn phòng trở lại an tĩnh như ban đầu, đang giả bộ mệt mỏi Như Nhiên ngồi dậy, Ly Nguyệt cũng chậm rãi đi đến bên giường nhìn nàng:

- Bước tiếp theo ngươi định làm gì?

- Ta muốn giúp ba ba ta quản lý công ty, giúp nhà ta thoát khỏi sự khống chế của Vạn gia.

Ly Nguyệt gật đầu, nàng từ trống rỗng không trung huy tay, một bộ tài liệu dày nặng xuất hiện ở trên bàn cạnh giường. Như Nhiên nhìn tài liệu, không có một chút nản lòng, chỉ càng ngày càng nâng cao ý chí chiến đấu. Hiện giờ nàng có lợi thế, có người giúp nàng, chỉ cần bảo vệ được gia đình nàng đã rất thỏa mãn, còn Tống Hưng nàng cũng sẽ tìm một cơ hội "nản lòng lui bước", để những nữ nhân kia tranh hắn đi thôi, hàng công cộng nàng mới không cần.

Bàn tay Ly Nguyệt đưa ra, bên trên có một sợi dây chuyền hình mặt trăng màu hồng nhạt. Như Nhiên nhìn Ly Nguyệt, thấy nàng ra hiệu liền cầm lấy nó, từ ánh trăng hồng kia nàng cảm nhận được có một cổ lực lượng dàn trải khắp người, đang xoa dịu đau đớn cùng mỏi mệt do bị thương cùng phẫn nộ của nàng.

- Cái này dây chuyền là một vật tốt có thể giúp ngươi ổn định linh hồn và chữa trị thương tích nhanh hơn.

Nghĩ nghĩ Ly Nguyệt dứt khoát nói với Như Nhiên làm nàng cùng chính mình tập một ít võ thuật, rèn luyện thân thể có như vậy nếu chuyện gì xảy ra bất ngờ nàng cũng phản ứng mau hơn, dù sao tự cứu vẫn luôn tốt hơn chờ người khác cứu.

Như Nhiên nghe được ý tưởng của Ly Nguyệt liền mừng rỡ, kiếp trước nàng quá yêu đuối, nếu có thể mạnh mẽ hơn từ linh hồn, năng lực đến thể năng sao nàng lại không làm, có cơ hội lại bỏ qua mới ngốc, nàng còn cả một gia tộc cần bảo vệ nữa.

Một tuần sau, Như Nhiên xuấtviện, cả hai người trở lại biệt thự của gia đình Như Nhiên. Như Nhiên đêm đó liềngặp riêng chính mình thân cha, cả hai mật đàm trong thư phòng hơn cả hai tiếngđồng hồ, khi đi ra Như Nhiên hốc mắt đỏ hoe, nhìn đến Ly Nguyệt dò hỏi ánh mắt,đánh lên tinh thần mỉm cười gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro