GIẢI TRÍ THẾ GIỚI (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng âm nhạc nhẹ nhàng, đồ ăn phong phú, trong đại sảnh Vạn gia toàn bộ những người có chức quyền đang vui vẻ ăn uống, tham dự bữa tiệc hôm nay hết mình. Vạn gia không phải mới cầm quyền tại nơi này, gia tộc đã cắm chân trong các ngành thậm chí nền chính trị cũng đã lâu, ai lại không mong có cơ hội leo lên một gia tộc cường đại như vậy.

Hạ Khinh nhấp ly rượu vang đỏ, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt mang theo một tia trào phúng lướt nhìn khắp hội trường. Tuy nói gia tộc nàng không mạng bằng Vạn gia nhưng Hạ gia người cũng không phải dễ khi dễ, thật không hiểu nàng đời trước mắc phải bệnh mù mắt nặng tới mức nào mới cảm thấy những người này là tốt đẹp, thậm chí cả tên Tống Hưng kia cũng ghê tởm chẳng khác gì.

Ánh mắt di chuyển dọc theo hành lang dài bên ngoài đại sảnh, bỗng nhiên một mạt đỏ rực chiếm lấy toàn bộ tầm mắt nàng. Người kia một thân váy đỏ diễm lệ, ôm sát dáng người cân đối, khuôn mặt không hề yêu mị nhưng lại hòa cùng màu đỏ kia tạo nên một cảm giác hấp dẫn lạ kì, ánh mắt nàng ấy mang theo một tia ôn hòa, ấm áp nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy được không ai có thể tiến đến quá gần nàng. Thoáng chốc bỗng có một ít hình ảnh thoáng qua trong trí óc, Hạ Khinh nâng tay chịu đựng cơn đau ngắn ngủi, ánh mắt lại không dời đi hình bóng kia.

Ly Nguyệt đang đứng cùng Như Nhiên chuẩn bị cho kế hoạch phá rối nam chủ tối nay, đột nhiên một tia nóng cháy ánh nhìn khiến nàng không khỏi tìm kiếm nơi phát ra. Xoay người nhìn về phia góc bên trái của đại sảnh, một nữ nhân cao gầy với chiếc váy đuôi cá màu lam xinh đẹp đang đứng đó, khuôn mặt mỹ lệ kia có chút trắng bệch, đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn nàng pha tạp một ít cảm xúc khó hiểu. Ly Nguyệt nhận ra được người này chính là Hạ gia nhị tiểu thư Hạ Khinh, chẳng qua vì cái gì cô gái này lại nhìn nàng chăm chăm?

Hạ Khinh chú ý đến Ly Nguyệt đã phát hiện ra bản thân cũng không hề bối rối, liền khẽ gật đầu xem như chào hỏi đáp lại dù sao cũng do nàng nhìn chằm chằm người khác trước. Nhìn Ly Nguyệt khẽ gật đầu đáp lại, sau đó đi theo Như Nhiên giao tiếp, Hạ Khinh khẽ thở ra một hơi. Cái cảm giác này khiến nàng không thế nào dễ chịu, cảm giác cứ như có cái gì đó lôi kéo cảm xúc của chính bản thân. Đi đến một bên ghế, ngả người thả lỏng cơ thể, ánh mắt phóng không, kiếp trước nàng sai lầm quá nhiều, kết cục không hề hay ho; Vạn Tư Linh cũng không phải đèn cạn dầu, bề ngoài xem như không hay biết hành vi tra nam của Tống Hưng ngầm lại điên cuồng giải quyết không biết bao nhiêu tình địch, ngay cả nàng khi đó đã có trong tay lợi thế nhiều vô cùng cũng bị Vạn Tư Linh vặn đổ, cái cảm giác điên cuồng khi biết rõ khuôn mặt thật của ái nhân cùng nụ cười mỉa mai của Vạn Tư Linh khi đó khiến nàng không cam lòng, đau đớn....Thật không tốt một chút nào...Hạ Khinh cảm giác cả người dần lạnh lẽo đi, thế gian này dối trá đến nhiều, khiến nàng mệt mỏi vô cùng.

- Ngươi làm sao vậy?

Một thanh âm trong trẻo vang lên, cắt đứt dòng hồi ức của Hạ Khinh. Nàng nhìn người đứng trước mặt, đôi mắt chứa đầy ôn ý kia khiến nàng hoảng hốt, trong giây lát nàng cảm giác như đã từng bị nhìn như thế đã nhiều lần, rất lâu rất lâu trước đây.

Ly Nguyệt lấy tay phải quơ nhẹ trước mặt nữ nhân đang ngồi, kì lạ người này lại làm sao đây.

- Hạ tiểu thư..

- Ân

Hạ Khinh giật mình, vô thức đáp lại âm thanh kia, tay cũng vô thức nắm lấy bàn tay trước mặt mình, ấm áp mềm mại cảm xúc xông vào tim, cả người chợt trở nên thoải mái,thỏa mãn lạ kì.

Ly Nguyệt khẽ nhíu mi, động nhẹ cánh tay đem tay mình từ giam cầm thoát ra. Trong khoảng khắc Hạ Khinh chạm vào tay kia nàng cảm giác được linh hồn như run lên, một cảm giác sợ hãi, vui mừng lại chứa nghi hoặc mạnh mẽ xông thẳng vào trái tim. Rũ mắt nhìn bàn tay phải, Ly Nguyệt di chuyển chầm chậm kéo ra khoảng cách của hai người, quả nhiên trên người của nữ nhân này có thứ gì đó không ổn khả năng liên quan đến nàng rất sâu.

Cả hai trở nên trầm mặc, không khí có chút nặng nề, ngay tại lúc này một tiếng động lớn trên lầu khiến hai người tạm thời thoát ra trạng thái suy ngẫm.

- TỐNG HƯNG NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ?!!

Giọng nam hồn hậu mang theo vô vạn tức giận vang lên khắp đại sảnh, ánh mắt mọi người hướng về phía căn phòng trên lầu kia. Bên trên có một nhóm người đang đứng, cửa phòng mở toang, nam nhân vừa quát lên tên Tạ Phong – chủ nhân hiện giờ của Tạ gia, một trong tứ đại gia tộc tại thành thị này.

Hạ Khinh cùng Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, theo sau cùng đi lên trên lầu, có náo nhiệt liền nên đi xem nha hơn nữa còn liên quan đến tra nam đâu, quá hấp dẫn.

Như Nhiên nhìn một nam một nữ bên trong phòng, ánh mắt tràn đầy khinh thường, hai người này cuối cùng cũng có ngày bị vạn người chê cười. Vạn Tư Linh mày đẹp nhăn lại, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tống Hưng, khuôn mặt không chứa chút nào cảm tình.

Tống Hưng khuôn mặt tái nhợt, vội vã mặc xong quần áo, đầy khó chịu nhìn nhóm người này. Hôm nay hắn gặp được một nữ nhân không tệ vốn định chỉ vui đùa một đêm không nghĩ tới lại bị bắt gặp , lại là bị Vạn Tư Linh cùng Như Nhiên thấy được, nhìn sắc mặt hai người kia hắn liền biết bản thân xong đời rồi. Còn chưa kịp nghĩ cách lấp liếm cho qua chuyện này hắn đã ăn một quyền vào mặt.

Tạ Phong giận cực, tay kính không nhẹ, chỉ mới một quyền đã khiến Tống Hưng nằm bò dưới đất, hơn nửa khuôn mặt bên trái đỏ rực, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu. Trên giường nữ nhân kia là hắn vị hôn thê đâu, không nghĩ tới tên Tống Hưng này cùng ả lại lăn đến cùng nhau làm Tạ Phong hắn mất mặt thực, còn mất mặt trước nhiều người như vậy, nếu người khác phác hiện cũng thôi đi hắn có thể dấu đi, chẳng qua người phát hiện lại là Vạn gia nữ nhi hắn liền chỉ có thể ăn cái này nhục nhã. Tuy hắn không cản được Vạn Tư Linh nhưng hành hạ một chút tên Tống Hưng này không phải không được, nghĩ vậy, Tạ Phong lại tiếp tục đánh thêm vài cái lên thân thể Tống Hưng phát tiết cảm xúc, mãi đến thấy đủ rồi mọi người mới vờ vịt tiến lên ngăn hắn lại, Tống Hưng đã sớm vô lực nằm thở thoi thóp trong phòng. Tạ Phong nương theo mọi người khuyên ngừng đánh lại lôi kéo nữ nhân trên giường rời đi, dù sao tại Vạn gia hắn cũng không làm quá được.

Biết được chuyện này Vạn gia gia chủ cũng đã đến, sắc mặt không đẹp tí nào,trong yến hội sinh nhật của con gái hắn, bạn trai lại bị bắt gian tại giường, Tống Hưng tên này thật chẳng coi Vạn gia ra gì!

Nhìn Tống Hưng bị người khiêng đi ra ngoài ném trong tiếng chê cười, Ly Nguyệt cảm thấy thật xứng đáng, nén cười ra vẻ quan tâm nhìn Như Nhiên đang tiếp tục diễn trò cùng Vạn gia người. Hạ Khinh đứng bên cạnh cũng hả hê, nhưng nhiều hơn là nghi hoặc, tên Tống Hưng này đời trước có thể lừa được các nàng hoàn toàn sẽ không ở kiếp này phạm phải cái này sơ cấp sai lầm mới đúng, như thế nào lại ngay tại Vạn gia làm trò này? Đưa mắt nhìn sang người bên cạnh đang cố nén cười, không phải tác phẩm của người này đi. Trong kiếp trước hoàn toàn không có một người gọi là Ly Nguyệt tồn tại, hơn nữa nàng vừa xuất hiện Như Nhiên lại trở nên khác hẳn, gia tộc nàng ta cũng dần có điều ổn định lên phát triển theo hướng tốt.

Ly Nguyệt biết Hạ Khinh đang quan sát chính mình, hẳn cũng có điều nghi ngờ. Qua một thời gian điều tra người này, nàng sớm có suy đoán nàng ấy cũng giống Như Nhiên hẳn trọng sinh lại đi, chẳng qua nàng không cảm nhận được thời không loạn chuyển lưu lại dấu vết trên linh hồn nàng ấy nên mãi đến lúc này mới nhận định chính xác thôi. Ân, trọng sinh lại có liên quan đến bản thân, rốt cuộc Hạ Khinh là ai nha? Hay nói đúng hơn là vị nào vào luân hồi thử nghiệm nhân sinh ? Ly Nguyệt sớm không phải người, nếu có thể tác động tới linh hồn nàng hẳn không thể là nhân loại bình thường, hơn nữa lại khiến cho Diêm Vương không thể công khai thân phận liền khó nói rồi. Một tia hứng thú cùng phấn khích lướt qua trong mắt Ly Nguyệt, hơn ba ngàn năm nhàm chán có cái để nàng tò mò thật không nhiều, nay có rồi sao lại bỏ qua đâu, này Hạ Khinh nàng sẽ không bỏ qua nha.

..............

Trên thiên phủ, Nguyệt Lão điện, một tia sáng lập lòe bao bọc lấy hai cái tên, nhìn thấy dị thường Nguyệt Ninh liền tiến đến, nhìn thấy kia nhân duyên nàng chỉ có thở dài không ngừng, này rốt cuộc như thế nào lại không xong nữa thế này. Vung tay lên thử đem linh lực tác động vào kia nhân duyên tuyến lại mấy lần bị phản phệ, Nguyệt Ninh lắc đầu, vội vàng đi ra ngoài điện.

Bên trong điện sau khi Nguyệt Ninh rời đi, ánh sáng biến mất, bên trong xuất hiện hai tượng nữ nhân, một sợi dây đỏ quấn quanh hai bức tượng, sợi dây nhìn như mỏng manh nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên đó có văn tự chi chít đang phát ra màu vàng kim ánh sáng, hình thành nên lớp bảo vệ vững chắc vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro