MỘT VÒNG MẠT THẾ (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong căn phòng ký túc nhỏ chật hẹp, năm người đứng giằng co không một động tác, đột nhiên, bên phải người di chuyển nhanh đến bên phía hai người trung niên nam nữ trước mặt, trong tay lập lòe màu trắng dị năng đông đặc thành một thanh đao đâm thẳng không chút do dự về phía trước. Ngay lúc thanh đao kia cách hai người trước mặt một centimet, người đến bỗng ngừng lại động tác, đôi mắt tràn đầy không thể tin tưởng nhìn về phía người bên cạnh mình, hai tiếng "Tại sao?" gian nan thốt ra làm người kia hốt hoảng đánh tan kim hệ dị năng đang tập kích.

- Đó là ba mẹ em!!!

- Nhưng họ đã thành tang thi!!! Còn đâm em bị thương đâu!!!

Cẩm Liên hé môi định nói gì đó chợt đồng tử cô nàng trợn tròn nhìn thẳng Tô Anh. Thì ra ngay khi nãy không phải Tô Anh cố ý muốn đánh về phía ba mẹ Cẩm Liên, chỉ do Tô Anh nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của hai người muốn nhanh chân hơn một chút ngăn cản họ, kia băng hệ dị năng cơ bản không làm chết người. Cẩm Liên nhiên trước bụng Tô Anh bị cào rớt ra một mảng thịt máu đang chảy đầy, lại thêm vết thương bên hông vừa rồi cô gây ra làm Tô Anh thoáng chốc ngã sang một bên. Cẩm Liên vội vàng chạy đến cạnh Tô Anh, đôi tay luống cuống che lại chô vết thương, hoàn toàn tự rối loạn, chẳng biết nên làm gì bây giờ. Tô Anh nhìn kia hai tang thi muốn xông tới lần nữa liền cắn răng, ném ra một cái giam cầm băng hệ, đem hai tang thi chân đông lại dưới nền đất, sau đó nắm chặt lại đôi tay đang run rẩy của Cẩm Liên khó khăn nói:

- Em mau lấy tạm băng gạc trong không gian ra.

Cẩm Liên nghe theo đem băng gạc lấy ra, vội vã mở bọc chuẩn bị băng bó cho Tô Anh. Đột nhiên bên ngoài một dợt tập kích tiến đến, hình ảnh Tô Anh kia ngực trái đẫm máu bị ném đi lần nữa tái hiện trong tâm trí Cẩm Liên.

- KHÔNG!!!!!! TÔ ANH TỶ!!!!

Cẩm Liên bật người ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy dầy người thấm ướt quần áo cô nàng giữa trưa nắng nóng bức, nước mắt đã sớm lan tràn trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Cẩm Liên co hai gối lại, vùi đầu vào giữa, đứt quãng tiếng khóc vang lên. Kia cảnh tượng thành tâm ma trong lòng Cẩm Liên, cô hận mình khi đó quá cảm tính, thế nhưng có thể máu lạnh đến thương tổn Tô Anh tỷ, người luôn bảo vệ cô từ khi mạt thế bắt đầu, nếu...nếu không bị cô phá ngang Tô Anh tỷ sẽ không bị thương... sẽ không bị người xuyên tim giết đi....Nếu cô có thể mạnh hơn...mạnh hơn nữa.. cô đã có thể cứu được Tô Anh. Càng nghĩ hai mắt Cẩm Liên càng ảm đạm, ngực trái càng đau đớn, hai nắm tay siết chặt lại, run run không ngừng.

Từ Bội dựa vào bên ngoài cửa, hai mắt phóng không, khoanh tay nghiêng người nghe động tĩnh trong phòng Cẩm Liên lại không hề đi vào. Hai mắt đột nhiên nhắm lại, bi thương tản ra xung quanh, đưa tay lên gần trái tim đang nhảy, Cẩm Liên đau thương cô có thể hiểu phần nào, bất lực nhìn người mình quan tâm đi vào chỗ chết lại không thể phản kháng kia cảm xúc khiến người điên cuồng, tuyệt vọng.

Dư Á cùng Tuệ Ý nghe tiếng hét của Cẩm Liên vội từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Từ Bội đầy đau thương đứng đó chỉ biết thở dài một hơi. Đã một năm từ ngày hôm đó, khi họ tỉnh lại phát hiện bị ném ra bên ngoài khu vực phòng thí nghiệm, đi bậy một hồi thế nhưng cứu được đang nguy kịch Cẩm Liên, sau đến nửa ngày mới hội họp được nhóm Chu Tuấn sau lại cứu thêm Tô Hoan. Mọi người nhanh chóng đi ra khỏi nơi nguy hiểm đó, thương vong rất nhiều đi đông người lúc về lại chẳng còn bao nhiêu. Vốn dĩ mọi người muốn nghỉ ngơi lấy sức quay lại lần nữa cứu hai người Ly Nguyệt, Tô Anh; thế nhưng, chỉ mới đi nửa đường, xa xa khu thí nghiệm đã phát nổ, tàn dư lan đến tận chỗ họ bức mọi người phải lui lại. Cẩm Liên cùng Từ Bội tỉnh dậy sau đó cố chấp đợi tại chỗ muốn chờ bằng được hai người kia xuất hiện, mặc cho mọi người nói như thế nào cũng không tin hai người đó có khả năng đã chết. Nếu không phải hai người bị thương kiệt sức phải có lẽ họ còn cố chấp đâu, nhóm người thay phiên bối cả hai đi ra khỏi thung lũng, may mắn gặp được tiểu đội của B căn cứ cứu trợ, sau đó liền ổn định ở nơi này.

- Hai người họ đến bây giờ vẫn không ổn chút nào. – Tuệ Ý lo lắng nhìn đồng bạn.

Dư Á nhíu mày gật đầu, một năm này hai người Từ Bội, Cẩm Liên như điên rồi, lao đầu chém giết tang thi cố gắng tăng cấp dị năng không ngừng, nếu không phải cô cùng Tuệ Ý ngăn xuống chắc quên luôn ăn uống, ngủ, nghỉ.

- Từ Bội tình huống còn có thể đoán được – Dư Á nhìn chằm chằm cửa phòng Cẩm Liên – bất quá, Cẩm Liên một năm trước đã trải qua chuyện gì đến nỗi tạo thành ám ảnh mỗi ngày như thế? Cái này khiến chị lo lắng hơn cả chính là cả hai quá cố chấp, đem toàn bộ lỗi gánh lên người, không thoát ra được lối mòn suy nghĩ kia.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn, mấy người trong nhà tầm mắt thay đổi tập trung về phía cửa chính. Dẫn đầu đoàn người đi vào là Chu Tuấn, hắn tả khuôn mặt nhiễm đầy máu, theo sau có cá nhân bị thương được đưa vào bên trong. Từ Bội liếc nhìn qua liền đi xuống, so với một năm trước dị năng của cô đã tăng đến ngũ cấp, hoàn toàn không sợ người khác mơ ước chữa khỏi dị năng hệ. Đám người nhanh chóng được Từ Bội xử lý thương tích, may mắn, không ai bị vết thương chí mạng.

- Có chuyện gì xảy ra? Sao lại đến thảm trạng này?

Cẩm Liên nghe động tĩnh đã ra khỏi phòng, nhìn tình cảnh bên dưới lầu liền nghi hoặc lên tiếng.

- Chúng ta gặp phải cao cấp tang thi.

- Mẹ nó! Tang thi nhóm ăn cái gì lại tiến cấp nhanh đến kinh người đến vậy. Lục cấp a!!! Còn mang dị năng a!!!

- Cái gì?!! – Đám người Dư Á nghe đến lục cấp tang thi liền giật mình, mới có hơn một năm mạt thế vậy nhưng có lục cấp tang thi còn mang dị năng – vậy các ngươi sao lại thoát được thế này???? Phát hiện ra được điểm yếu của nó sao??

Chu Tuấn rửa xong mặt, nghe được Dư Á hỏi, lắc đầu, trầm trọng cất tiếng:

- Vốn dĩ chúng tôi bị nó đùa đến không phản kháng được, ngay lúc nó giết được năm người trong nhóm khác định tấn công tiếp sang bên chúng tôi lại bị không biết ở đâu bỗng vang lên một âm thanh kì dị rất chói tai. Tang thi kia nghe xong thế nhưng sợ đến run rẩy lập tức đi mất, chúng tôi mới may mắn thoát được một kiếp.

- Âm thanh kì lạ? – Từ Bội nhíu mày

- Đúng vậy nghe như tiếng hét lại giống như tiếng rống nói tóm lại quái lắm. – Bàn Sơn mặt trắng bệch run run đáp lời.

- Có khi nào là còn có cấp cao hơn tang thi không? – Dư Á lo lắng nói.

Lời này cũng chính là nỗi lo của mọi người lúc này, lục cấp tang thi đã khó chơi, giờ còn có một con cao hơn lục cấp còn không biết cao hơn bao nhiêu làm sao yên tâm được đây.

- Dù sao lát nữa tôi sẽ thông báo tin tức này cho cao tầng căn cứ - Chu Tuấn vẻ mặt mệt mỏi đi về phòng – chúng ta cần phải hợp sức nghĩ ra được phương pháp kéo dài đến khi kia thuốc giải được nghiên cứu ra.

Mọi người nghe vậy gật đầu liên hồi, nói đến cái này thuốc giải lấy được cũng thành mê. Ai nghĩ đến ngày đó cái kia nữ nhân cùng Tô Mạc tấn công nhóm người bị đánh đến thê thảm vậy lại bị quăng đi thế nhưng còn được tặng kèm một phong bì chứa thuốc giải tư liệu. Đến khi vị kia tiến sĩ xác định tư liệu là thật sau mọi người càng mù mịt, không rõ bên tang thi rốt cuộc muốn làm gì sự.

Đến tối Tô Hoan từ khu thí nghiệm trở về sau nghe được cái này tin tức liền hoảng hốt lên, chạy ngược ra lại bên ngoài, miệng không ngừng nói phải hối thúc kia nhóm người tiến sĩ đẩy nhanh tiến độ một tí a. Nhóm người nhìn Tô Hoan chạy đi không kịp cản lại cũng đành lắc đầu đi nhà ăn.

- Thật không nghĩ Tô Hoan thế nhưng trước mạt thế lại làm trong viện nghiên cứu.

Tuệ Ý cảm thán một câu, Từ Bội rũ mắt chậm rãi ăn không nói, Cẩm Liên có lệ gật đầu cũng không muốn nói chuyện cho lắm, Dư Á đánh nhẹ vào tay Tuệ Ý ra hiệu cô nàng ăn cơm. Nói thật mọi người trong nhóm đối với việc cao tầng cho phép Tô Hoan đi vào khu nghiên cứu thuốc giải rất kháng cự. Tô Hoan nói khi bị rơi xuống hai người vô tình bị tách ra, không biết vì sao Tô Mạc lại có thể bị biến thành quái vật đến tấn công mọi người. Bọn họ nghe không ra được chỗ không hợp lí đành im lặng, nhưng đồng thời cũng đề phòng Tô Hoan hơn, ai biết cô ta nói thật bao nhiêu đâu.

Bên cao tầng nghe xong Chu Tuấn báo cáo liền gấp rút liên hệ cùng các căn cứ khác, chuẩn bị đề phòng toàn diện mọi trường hợp có thể xảy ra. Cuối cùng, mọi người quyết định cử ra một ít cao cấp dị năng giả cùng phó căn cứ đi đến kinh thành căn cứ hội họp với các lãnh đão căn cứ khác tìm cách đối phó với việc tang thi nhanh chóng thăng cấp này. Chu Tuấn, Từ Bội, Cẩm Liên, Dư Á, Tuệ Ý, Bàn Sơn cũng nằm trong mấy người được chọn, nghỉ ngơi mấy ngày sau, cả nhóm liền theo phó căn cứ lên xe đi về kinh thành.

Tô Hoan xa xa nhìn mấy chiếc xe khuất dạng liền cười cười, quay người về phòng, trong chốc lát liền thuấn di đến một nơi khác. Nhìn thấy người kia ngồi yên lặng trên ghế sofa uống trà liền ngồi đến bên cạnh, ngả người muốn ôm lấy cánh tay người đó lại bi một con mèo đột nhiên nhào tới cào đến chảy máu.

- Chậc, ngươi sủng vật đúng thật không đáng yêu tí nào.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn Tô Hoan không nói, ôm lên tiểu Miêu nhẹ xoa xoa lông mao đen tuyền làm như không biết còn có người nói chuyện với mình. Cửa phòng lại được mở ra, có người đi vào, trên tay kéo theo một con lục cấp tang thi bị đánh nửa nguyên nửa tàn.

- Tô Anh ngươi lại bị bạo động nữa a~~~~

Tô Hoan lúc này đã thay đổi lại về khuôn mặt thực, đôi mắt đẹp ai oán nhìn Tô Anh, này lục cấp tang thi nàng dùng rất nhiều tài nguyên mới thí nghiệm ra a, bị bầm dập sắp xong thế này mới đau lòng nha.

Tô Anh hai mắt đỏ rực căm phẫn nhìn Tô Hoan một cái liền mặc kệ cô ta, ngồi xuống đối diện Ly Nguyệt. Nhàm chán Tô Hoan liền bĩu môi, đứng lên đi về phía tầng ngầm nhìn dáng vẻ có chuyện muốn nói cùng tang thi hoàng. Đợi cho Tô Hoan đi khuất Tô Anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Ly Nguyệt cất tiếng:

- Ta nhìn thấy bọn họ cùng một người khác đi hướng về phía kinh thành, dường như muốn tham gia cái gì hội nghị thì phải.

Ly Nguyệt dừng đùa cùng tiểu Miêu hệ thống, đối mặt với Tô Anh:

- Lục cấp tang thi ngang trời xuất hiện lại thêm ngươi đột nhiên bạo động ra lệnh cho nó quay về khiến bọn họ lo lắng là điều hiển nhiên. Hiện nay theo như tôi biết, nhân loại cao nhất chỉ có ngũ cấp dị năng giả đâu, lại chỉ có bốn người, đối chiến cùng một con lục cấp tang thi có dị năng thêm một con không biết mấy cấp dị năng cao cấp tang thi liền không đủ tí nào.

Tô Anh nghe được gật gật đầu, ngã người ra sau ghế, hai mắt khép hờ. Một năm nay nàng hoàn toàn bị cải biến thành cao cấp tang thi đã đến bát cấp đâu. Nghĩ đến ngày đó kia Cẩm Liên không tin tưởng ánh mắt cùng kia dứt khoát đâm nàng hành động Tô Anh không có ủy khuất là không thật. Mỗi khi nghĩ lại đến lúc đó Tô Anh đều buồn bã vô cùng, càng đau đớn hơn nàng lại bị biến thành tang thi. Lúc mới tỉnh lại biết được tin này nàng điên cuồng tấn công tang thi hoàng, Tô Hoan cả Ly Nguyệt, mãi đến sau này, Ly Nguyệt tìm cơ hội né tránh hai tang thi kia nói kế hoạch của nàng ấy cùng bản thân nàng mới khá hơn một ít, nhưng hậu quả của việc tùy hứng khi đó chính là tùy thời bạo động giết bất cứ sinh vật nào ở gần mình. Đây cũng là một lý do vì sao nàng không dám đến quá gần nhóm người Cẩm Liên.

Miêu Miêu cuộn người nằm xuống hai chân Ly Nguyệt, thật dài đuôi nhẹ đong đưa, thỉnh thoảng khẽ nhìn trộm Ly Nguyệt phản ứng. Nó cảm thấy được thế giới này gần đi đến kết thúc ranh giới, kia nhiệm vụ hẳn cũng sắp hoàn thành, chẳng qua không biết Ly Nguyệt ấp ủ cái gì hành động đâu, tổng cảm thấy bất an kinh khủng.


P/s: Này thế giới cuối cùng cũng sắp xong, dạo này đột nhiên bị tạp văn, nên không tài nào đăng liên tục được mong mọi người thông cảm. (TToTT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro