MỘT VÒNG MẠT THẾ (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người Cẩm Liên đến được căn cứ thủ đô cũng mất một đoạn thời gian, vốn dĩ có thể sớm hơn tới nơi nhưng lại bị tang thi liên tục tập kích, không thể không thả chậm tốc độ lấy an toàn trên hết. Tình trạng này không chỉ nhóm người bọn họ gặp phải, hầu hết mấy căn cứ khác cử người lên đường đều bị tập kích bất ngờ, hội nghị bị dời lại thời gian.

- Mình cảm thấy bất an thế nào ấy? – Tuệ Ý nhíu mày nhìn một đoàn người ở căn cứ khác đem bị thương người đưa đến khu chữa trị.

Mấy người nghe thế gật đầu, tang thi tập kích quá kỳ lạ, cứ như biết được bọn họ sẽ tổ chức họp lúc nào, ở đâu, thậm chí hướng đi của từng căn cứ đều nắm được cụ thể. Nhìn kĩ lại không khó nhận ra mấy cái thương vong nặng nhất đoàn người toàn bộ đều nằm ở thế lực lớn, các căn cứ nhỏ và trung lại không có quá nhiều thương vong, nơi này toàn cao tầng nhóm người hẳn cũng sớm nhận ra được điểm này.

Đột nhiên nhóm người trong căn cứ nhốn nháo lên, đi nhanh ra ngoài, trên mặt không che được ý cười cùng sự thả lỏng khó có được mấy ngày qua. Cẩm Liên đoàn người nhìn nhau, liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân xem thử có chuyện gì.

Cách căn cứ không xa, có thể thấy được một đoàn năm chiếc xe dã chiến đang tiến đến, phía sau xe đôi đầy vật tư, hoàn toàn cung cấp đủ cho một căn cứ dùng trong một thời gian dài.

- Đúng là Giang phó đội a, mỗi lần mang nhóm đều có thu hoạch lớn.

- Đương nhiên, nếu không có Giang phó đội không chừng cái này to lớn căn cứ đã bị dẹp rồi.

Tiếng người khen ngợi vang lên liên tiếp, vẻ mặt hoàn toàn đầy tin tưởng sùng bái nhìn đoàn xe. Chu Tuấn đứng trong đám người, hai tay siết chặt, đôi mắt thế nhưng có chút ít điên cuồng. Khoảng cách giữa Chu Tuấn cùng đoàn xe không khiến hắn bị cản trở việc nhìn rõ người bên trong, song hệ dị năng giả không phải nói chơi, chỉ là vừa nhìn đến tên kia vẻ mặt đắc ý ngồi kia, Chu Tuấn hận không thể đem bộ mặt thật của tên đó lột ra, hét to lên cho mọi người biết rõ. 'Giang Phong' – cái tên này hắn không thể nào quên được đâu; kiếp trước Chu Tuấn vô tình được hắn giúp đỡ, bị hắn bộ mặt bên ngoài lừa, cũng sùng bái hắn hệt như đám người này, được đồng ý gia nhập đội của hắn còn cảm thấy may mắn trong mạt thế còn người tốt với hắn. Ai ngờ được, tên kia tham vọng quá lớn, âm thầm hại căn cứ trưởng làm cả căn cứ không yên bình, đến cuối cùng còn làm mọi người lọt vào tang thi đàn tập kích. Chu Tuấn còn nhớ rõ vẻ mặt hiển nhiên không chút nào áy náy của hắn khi cùng người khác đẩy chính mình vào tang thi đàn rồi chạy trốn đâu. Cúi đầu xuống, Chu Tuấn nhanh chóng rời khỏi đám đông, hắn sợ mình nếu ở thêm một chút sẽ không kìm được đi lên đánh nhau cùng hắn cùng kia nhóm giả tạo người. 'Giang Phong ngươi cùng ngươi người ta sẽ không bỏ qua, ta sẽ cho ngươi thử bị vạn kẻ phân thực thống khổ' – Chu Tuấn cười cười, trong lòng bắt đầu tính toán lên.

Sát ý từ phía Chu Tuấn làm Cẩm Liên cùng Từ Bội giật mình, ba người bọn họ cấp dị năng ngang nhau, giác quan càng thêm nhạy bén ngay tại lúc Chu Tuấn cúi đầu xuống đã nhận ra bất thường. Từ Bội đưa mắt đầy nghi ngờ nhìn Chu Tuấn lại nhìn nhìn đoàn người đang đến; Cẩm Liên cũng vội nhìn sang xung quanh, may mắn, đám đông cơ bản không có quá cao dị năng giả lại đang đem toàn bộ chú ý đầu nhập vào cái kia Giang phó đội nên sát ý của Chu Tuấn không bị phát hiện. Hai người thấy Chu Tuấn lùi lại phía sau rời khỏi đám người đồng loạt thở phào một hơi, nơi này không phải địa bàn của họ, một nháo lên liền bất lợi, còn may Chu Tuấn chưa đến mức mất hết lý trí. Cẩm Liên nhích lại sát bên Từ Bội nhỏ giọng:

- Cậu nói Chu Tuấn hắn tại sao lại có sát ý với kia nhóm người?

- Mình cũng không rõ, có thể hay không trước mạt thế hắn cùng nhóm người kia đã sớm có xích mích?

Cẩm Liên gật gật đầu, khả năng này rất lớn nếu không cô thật không tìm ra được vì sao Chu Tuấn lại hận người khác đến mức muốn giết họ. Cẩm Liên nghĩ vậy liền không rắm rối, quay đầu lại suy nghĩ bắt đầu phiêu đi lại nhớ tới Tô Anh.

Tiểu Miêu hệ thống nhìn hảo cảm độ nam nữ chủ dành cho nhau chưa đạt đến bốn mươi, lại nhìn một chút kia hơn tám mươi hảo cảm độ Cẩm Liên cùng Tô Anh không biết nói gì. Nguyên bản nam nữ chủ Chu Tuấn cùng Cẩm Liên hẳn nên ở bên nhau, nhưng trải qua Ly Nguyệt làm rối, lúc này Chu Tuấn đối Cẩm Liên thật có chút ý tứ nhưng trải qua một năm bị từ chối hắn liền thu hồi ý nghĩ; Cẩm Liên đối Chu Tuấn cũng không có gì đặt biệt cảm xúc, cùng lắm xem hắn như đồng đội tin được mà thôi. Có thể nói trong lúc vô tình nam nữ chủ tình cảm không diễn dẫn đến rất nhiều tình huống xảy ra biến hóa, cốt truyện băng đến tan tác, cốt truyện trong tay Ly Nguyệt cơ bản không dùng được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước tiểu Miêu hệ thống thấy bất an. Nhìn nhìn thêm nam chủ hắc hóa giá trị có điều bay lên đã vô ngữ.

Ly Nguyệt một bên thong thả uống trà nhìn vẻ mặt tiểu Miêu biến hóa cảm thấy man thú vị, Ly Nguyệt chưa từng nghĩ một con mèo cũng có thể biểu hiện ra được như vậy biểu cảm. Đón nhận đôi mắt vàng nho nhỏ chứa đầy lên án ý tứ, Ly Nguyệt bật cười.

[Ly chủ nhân, ngươi còn cười!!!]

Nhìn mèo con chuẩn bị tác mao, Ly Nguyệt nén cười, đưa tay vớt tiểu miêu vào trong tay xoa lông mao.

[Hảo đi, không cười ngươi ha.]

[Ly đại nhân, người rốt cuộc muốn làm gì ?]

[Ta a... Ta đang thử nghiệm nha...]

[Thử nghiệm?]

Mắt mèo chứa đầy nghi vấn nhìn Ly Nguyệt, thử nghiệm cái gì? Vốn muốn hỏi thêm, lại thấy Ly Nguyệt đưa một ngón tay lên đặt giữa môi, cong cong đôi mắt, lẩm bẩm hai từ 'bí mật'. Tiểu Miêu hệ thống đành ủ rũ nằm xoài xuống, bắt đầu suy nghĩ lên, thử nghiệm...thử nghiệm...thử nghiệm ai?... thử nghiệm việc gì?... Vì sao phải thử nghiệm? Đột nhiên, nó nhớ tới ngày đó, khi Ly Nguyệt từ cơn bạo động dị năng tỉnh lại, nhớ đến Ly Nguyệt ánh mắt lúc đó cùng lời nói cả người liền đơ ra. Sẽ không như vậy đi... ngẩng đầu nhìn Ly Nguyệt, tiểu Miêu thân thể run run, xong xong, thật đúng bị nó đoán đúng rồi, hóa ra người này sớm đã nhận ra được a.

[Ai nha, tiểu Miêu ngươi thật giỏi, đoán được ta suy nghĩ đâu.]

Nghĩ đến việc đã làm tiểu Miêu run rẩy vươn móng vuốt, bấu chặt vào áo Ly Nguyệt, chớp mắt một con Miêu vẻ mặt manh manh đôi mắt vàng chứa đầy hối ý nhìn Ly Nguyệt.

[Ly đại nhân ai, tha lỗi cho Miêu Miêu nha.]

Ly Nguyệt nhìn ra sức bán manh tiểu Miêu hệ thống, đáy mắt ý cười càng sâu, lúc mới nhận ra Ly Nguyệt là thật giận nhưng sau đó nghĩ lại đã sớm bỏ qua rồi, có điều, không thể đe dọa một chút làm cho tiểu Miêu hệ thống bớt động tác nhỏ thôi.

[Nói đi, ai nhờ ngươi làm.]

[Là Diêm Vương đại nhân.]

Vì thoát khỏi khả năng bị Ly Nguyệt phạt tội, tiểu Miêu không hề tiết tháo nhanh chóng cung ra Diêm Vương, trong lòng âm thầm mặc niệm cái 'xin lỗi'thanh.

Hai mắt Ly Nguyệt khép lại, không ra ngoài sự đoán của cô, bất quá, này cũng không tính chuyện quá xấu. Xoa nhẹ đầu tiểu Miêu, Ly Nguyệt không nói chuyện nữa.

- Ly Nguyệt, tên tang thi hoàng kia nói muốn gặp chúng ta.

Tô Anh từ bên ngoài đi vào, đem một người một miêu kêu lên. Ly Nguyệt mở bừng hai mắt, màu đỏ đồng tử lập lòe ánh sáng, cười gật đầu ôm tiểu Miêu đứng lên theo chân Tô Anh đến tầng ngầm của căn nhà.

Tang thi ở kiếp này được tang thi hoàng cải tạo nhưng cũng không xuất hiện nhiều cao cấp tang thi nhất là loại có thể hoạt động như người thường tang thi, thế nên trong tầng hầm này cũng chỉ có tang thi hoàng, Ly Nguyệt, Tô Anh ba cái cao cấp tang thi thêm một con miêu tang thi mà thôi. Nhìn thấy hai người đã đến, tang thi hoàng chỉ chỉ hai cái ghế gần hắn, chờ đến cả hai đã ổn định hắn liền cầm lên mở lên hình ảnh.

Không gian hiện lên là một căn phòng họp khá lớn, bên trong có rất nhiều cao cấp dị năng giả từ không ít căn cứ, trước mặt mỗi người lại có một xấp tài liệu chất chồng lên, nhìn sơ qua liền biết ở đây đang diễn ra một cuộc họp cao tầng giữa các căn cứ nhân loại.

Tô Anh bất ngờ qua đi, đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh Cẩm Liên nhóm người, ở ghế thứ tư rốt cuộc thấy được kia quen thuộc người. Nhìn qua Cẩm Liên cả người gầy hơn trước, khí tràng lại thay đổi trở nên có phần mạnh mẽ hơn, ánh mắt kia cũng thêm một tia kiên định. Dựa theo vị trí ngồi, Tô Anh đoán được dị năng Cẩm Liên hẳn đã tăng đến đáng kể ít nhất không dưới tứ cấp. Tô Anh ngả nhẹ người dựa ra sau ghế, rũ mắt, để có thể trong một năm tăng được dị năng nhanh như vậy trả giá hẳn không thấp, nghĩ đến trước kia Cẩm Liên lại nhìn đến cô nàng bây giờ, Tô Anh chợt cảm thấy đau lòng. Cẩm Liên hẳn cho rằng cô đã chết rồi đi mới có thể điên cuồng bổ sung dị năng đến như vậy, là muốn bảo hộ những người còn lại bên cạnh mình sao? Cô nàng còn nhớ đến chính mình không? Không có nàng cái kia Chua Tuấn hẳn sẽ thừa cơ tiếp cận Cẩm Liên đi... Nghĩ đến đây Tô Anh có chút khó chịu, đột nhiên muốn gặp Cẩm Liên nói với cô nàng cô chưa chết a ...

Bên kia tiểu Miêu cẩn thận quan sát Ly Nguyệt biến hóa, lại không thấy được gì, căn bản từ lúc hình ảnh mở ra đến giờ Ly Nguyệt biểu tình không hề thay đổi, không nói một câu, tựa như trong căn phòng kia cô nàng chẳng quen biết ai. Ly Nguyệt nhẹ gõ lên đầu tiểu Miêu, ý cười nhàn nhạt nhìn tiểu Miêu, cô biết hệ thống đang lo lắng điều gì. Nhắm lại hai mắt, cái cảm giác quen thuộc thoáng qua, cứ như trước đây cô đã từng ngồi tại nơi xa ngóng nhìn một người trong lặng lẽ như hôm nay.

Tang thi hoàng tính cách vốn ngạo mạn, hắn nhìn hai người biểu hiện cũng không đặt trong lòng, thậm chí còn kinh thường Ly Nguyệt cùng Tô Anh yếu đuối. Lại quay sang hình ảnh đang tiếp tục, bên tai truyền đến rõ ràng âm thanh cùng kế hoạch của bọn nhân loại. 'Hừ' một tiếng, hắn liền biết đám người yếu ớt kia chẳng có trò gì hay ho, toàn chờ tìm hiểu tìm hiểu xong mới ra quyết định chính xác, a! chờ quyết định xong hắn đã kịp bưng hết đống kia căn cứ cùng tài nguyên rồi.

- Ngươi xếp người vào cái kia căn cứ? – Ly Nguyệt đột ngột hỏi.

Tang thi hoàng không quay đầu chỉ gật gật tỏ vẻ đúng vậy.

- Ngươi đoán xem ai đâu?

- Ta đoán... hẳn là tên này...

Ly Nguyệt di chuyển gần tang thi hoàng, ngón tay chỉ vào bên cạnh căn cứ trưởng người – Giang Phong phó căn cứ. Tang thi hoàng không hề bất ngờ, cao cấp tang thi hoàn toàn có thể cảm nhận được một tang thi khác có cấp bậc thấp hơn chính mình. Ly Nguyệt cấp bậc khiến cô ta chỉ nhìn thoáng qua liền cảm nhận được cũng không có gì kìa quái.

Tô Anh cấp bậc ngang bằng với tên Giang Phong kia nên không thể cảm nhận được chỉ qua hình ảnh giống hai người khác trong phòng. Nghe được Ly Nguyệt cùng tang thi hoàng nói chuyện lông mày nhíu chặt, nãy giờ nghe kia mấy người bàn luận chống tang thi không gì ý tưởng nhưng thật ra tranh chấp tài nguyên, quyền lợi với nhau lại rất tích cực đã khiến nàng lo lắng, nay thêm cái gián điệp là cái phó căn cứ càng muốn mệnh. Tô Anh đột nhiên nhớ đến thời gian gần đây bên ngoài thu thập thực vật để đưa cho Tô Hoan, khi đó, cô nhìn thấy một gia đình bị tang thi tập kích còn chưa kịp ra lệnh cho kia mấy chỉ tang thi ngừng lại đã thấy mới mười bảy tuổi nam hài tử cùng hắn cha lại đem em gái (con gái) khoảng chứng mười tuổi đẩy ra làm mồi rồi bỏ chạy mặc cho cô bé đau đớn kêu khóc liên tục. Đợi cho Tô Anh cứu được bé gái đó lại không còn kịp rồi, nhìn cô bé đang mất đi sinh mệnh tiếng nức nở nho nhỏ kia làm cô đau lòng cực kỳ, đồng thời lần đầu tiên hoang mang tang thi cùng nhân loại đến cùng có gì khác nhau đâu?

Đem tinh thần tập trung lại, hội nghị lấy việc từng căn cứ cử người theo Giang Phong tạo thành một đội đi thám thính tình hình kết thúc, Cẩm Liên cũng nằm trong nhóm đó. Tô Anh phát hiện được tia tính kế thoáng qua trong mắt Giang Phong liền âm thầm quyết định mặc kệ tang thi hoàng muốn làm cái gì tối nay cô phải đi gặp một lần Cẩm Liên.

- Ngươi kêu chúng ta đến xem hội nghi này làm gì? - Tô Anh giọng nói có phần khó chịu.

- A! Chỉ muốn cho các ngươi xem kịch thôi – tang thi hoàng không để Tô Anh trong mắt – thế nào diễn hay sao?

Ly Nguyệt thấy hắn nhìn chính mình liền cười nói một tiếng 'hảo' đích thực quá hảo, bước chân dời đi ra bên ngoài tầng hầm, đứng bên ô cửa sổ ngẩng đầu quan sát bên ngoài. Trời lại nổi gió lớn, mưa axit bất ngờ đổ ập đến báo hiệu thời gian yên bình gần đến thời điểm kết thúc, sóng ngầm đã mãnh liệt, trận chiến quyết định giữa tang thi cùng nhân loại đã rất gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro