MỘT VÒNG MẠT THẾ (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm khuya tĩnh mịch, bên ngoài khu nhà nhóm người Cẩm Liên hai bóng đen yên lặng xuyên qua bóng tối, tiếp cận đến nơi ở của họ. Cả hai người đồng loạt nhảy lên hai khung cửa sổ khác nhau, cố tình tạo ra một chút âm thanh nhỏ nhắm đánh thức người trong phòng.

Cẩm Liên đang định nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ liền bật người ngồi dậy dị năng trực tiếp đâm về phía cửa sổ, người đến lại nhanh chóng né tránh khóa lại được công kích của cô nàng. Cẩm Liên còn muốn tấn công nhưng vừa nhìn lại nơi cửa sổ cả người liền vô pháp nhúc nhích, hai mắt mở to tràn đầy kinh hỉ cùng bất ngờ. Cẩm Liên theo bản năng xông tới ôm chặt lấy Tô Anh còn đang chập choạng đứng lại, nước mắt trào ra ướt cả vạt áo Tô Anh. Cảm giác được cả người Tô Anh cứng ngắc một chút mới thả lỏng lại, nhẹ nâng một cánh tay vỗ nhẹ lên lưng cô như an ủi. Lạnh lẽo xúc cảm từ má truyền tới Cẩm Liên, cô hoảng hốt nghĩ đến gì đó vội vã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Anh. Màu đỏ đồng tử rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt của cô, Cẩm Liên chợt buông tay lùi lại mấy bước.

Tô Anh thấy Cẩm Liên nhìn đến chính mình đồng tử sau liền hoảng sợ lùi bước trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ, vốn ôn nhu khuôn mặt cũng dần lãnh đạm xuống. Tô Anh tiến lên vài bước dừng lại ở khoảng cách một bước chân, nhìn thẳng sâu đôi mắt đen đẹp đẽ kia:

- Em sợ hãi?

Cẩm Liên vô thố lắc đầu, vươn tay nắm chặt cổ tay Tô Anh run run ngón tay siết lại nhưng không hề nói một lời. Tô Anh im lặng chờ đợi một lúc liền thở dài, nói một câu dời đi lực chú ý của Cẩm Liên:

- Đến đây ngồi đi, em kể một chút tình huống của em một năm nay cho chị nghe nhé.

Cẩm Liên ngơ ngác theo Tô Anh ngồi xuống bên giường, ở Tô Anh lời nói dẫn dắt thả lỏng lại chính mình, câu được câu không trò chuyện lên.

Bên phòng kế bên, Ly Nguyệt ngồi ở khung cửa sổ, đôi mắt đỏ tươi mang ý cười nhìn Từ Bội:

- Đã lâu không gặp.

Từ Bội sững sờ nhìn Ly Nguyệt, máy móc gật gật đầu, đầu óc lại mừng rỡ lo lắng loạn thành một đống hồ nhão. Mừng rỡ Ly Nguyệt vẫn còn sống, vẫn có thể thảnh thơi như cũ đứng trước mặt cô; lại nhân Ly Nguyệt thành tang thi mà lo lắng lên, chân chậm chạp di chuyển đến gần Ly Nguyệt.

Bàn tay Từ Bội nâng lên chạm vào mắt phải của Ly Nguyệt, Ly Nguyệt khẽ cười, cô thấy được sự mừng rỡ, lo âu, hạnh phúc cùng đau xót trong đôi mắt đen quen thuộc của Từ Bội. 'Ít nhất lúc này ngươi vẫn còn lựa chọn ta', Ly Nguyệt mặc cho Từ Bội tay ở trên mặt mình tác quái, chỉ nhắm lại mắt cảm nhận một chút yên bình lúc này.

- Cậu.... lúc đó có đau.. lắm không..?

Từ Bội nghẹn ngào lên tiếng, cô muốn hỏi thật nhiều, 'vì sao khi đó lại làm thế?', 'tại sao không sớm đến gặp cô?', 'Ly Nguyệt một năm này đã ở đâu?', 'Có phải Ly Nguyệt cũng có chút cảm giác với mình mới trở lại?'...Cuối cùng lại chỉ có thể hỏi câu này, khi bị tang thi cắn xé... có đau không, khi bị chuyển hóa thành tang thi ...có nguy hiểm gì không...

Ly Nguyệt vươn tay nắm lấy bàn tay Từ Bội thả xuống, lắc lắc đầu, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp duy nhất từ trước tới nay.

- Không đau...

Ly Nguyệt buông tay, lau đi nước mắt đang lăn dài trên mặt Từ Bội.

- Hôm nay ta đến cũng không phải ôn chuyện, chúng ta cùng Tô Anh, Cẩm Liên đi hội họp trước, trên đường đi sẽ nói chuyện sau được không?

Từ Bội nắm lại tay Ly Nguyệt, gật gật đầu, giờ Ly Nguyệt nói gì cô cũng không quan tâm. Cô chỉ muốn xác nhận một chút, cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của Ly Nguyệt thôi, trở thành tang thi thì sao cô mới không để ý. Ly Nguyệt ôm eo Từ Bội, nhảy xuống bên dưới cửa sổ, âm thầm liên hệ cùng Tô Anh, rũ mi mắt xuống che dấu điên cuồng suy nghĩ trong đầu lúc này. Chính bản thân cô biết, không phải không có thời gian ôn chuyện, chẳng qua cô sợ nếu cô lại nói một chút, nhìn người này thêm lúc nữa liền sẽ mạc danh mềm lòng bỏ qua kế hoạch đêm nay thôi.

Cùng thời gian đó, trong phòng thí nghiệm một Tô Hoan lặng lẽ tiếp cận khu E8 bí mật trong đó, nhìn đám tiến sĩ vui mừng đặt hai lọ dung dịch xanh lam thuốc giải vào hộp sắt khóe môi nhẹ cong. Thừa cơ mọi người đang thả lỏng tinh thần, Tô Hoan vận dụng dị năng, lợi dụng mọi điều kiện đem toàn bộ người trong phòng diệt sạch. Cúi người nhặt lên hộp chứa thuốc giải nằm giữa vũng máu còn nóng ấm, Tô Hoan mặt mày vui vẻ cầm lấy hộp sắt liền xoay người rời đi. May mắn đám người tiến sĩ quá cao ngạo, không mấy người ưa thích dù căn cứ cho người đến bảo hộ cũng không đi tâm, hôm nay nhân buổi họp mà nhân sự rối loạn lên nếu không Tô Hoan hẳn ăn mệt lớn mới đem được hai lọ thuốc này đi. Ra bên ngoài, Tô Hoan cầm xăng rải xung quanh khu nhà, bật quẹt lửa lên ném về hướng khu thí nghiệm, rửa đỏ rực rỡ nóng cháy sáng rọi mọi thứ trong đêm cũng đem mọi người ở căn cứ đánh thức.

Cách đó một khoảng khá xa, tại rừng cây che chở, bốn người Cẩm Liên, Từ Bội, Ly Nguyệt, Tô Anh tranh thủ trao đổi một ít thông tin. Đa phần đều là Tô Anh nói, từ cấp cao tang thi đến hành động gần đây của tang thi hoàng cuối cùng thả cái trọng bom xuống:

- Căn cứ nhân loại có nội gián.

- Trong căn cứ có nội gián?!! – Cẩm Liên nghe Tô Anh lời nói cả người căng chặt.

Ly Nguyệt không nói nhiều chỉ đem một chi bút ghi âm ra mở lên, rành mạch âm thanh trong phòng họp vang lên từ đầu đến cuối đồng thời còn có cuộc đối thoại giữa Ly Nguyệt cùng tang thi hoàng. Cẩm Liên, Từ Bội khuôn mặt trầm xuống; hiện tại tang thi đang ngày càng tiến hóa, nguy hiểm đã cao hơn trước rất nhiều thế nhưng còn có kẻ đi làm nội gián hại người hại mình!

- Kẻ đó là ai? – Từ Bội tức giận hỏi.

- Giang Phong, các ngươi thủ đô phó căn cứ - Tô Anh nhanh chóng nói ra đáp án.

Vừa nghe xong, Cẩm Liên cùng Từ Bội liền có xúc động muốn chạy đi báo cáo lại với mọi người đã bị Ly Nguyệt ngăn cản lại:

- Hai cậu định đi đâu?

- Chúng tớ phải nói chuyện này lại cho căn cứ trưởng cùng mọi người.

- A! Các cậu dùng cái gì chứng cứ thuyết phục họ - Ly Nguyệt thấy cả hai nhìn chằm chằm vào bút ghi âm trong tay chính mình liền bật cười – đừng nói dùng cái này bút ghi âm! Các cậu từ đâu có nó? Lại như thế nào lấy được nó? Nên nhớ trong này có cả đối thoại của mình với tang thi hoàng, trong hoàn cảnh rối loạn này các cậu không bị nghi ngờ mới lạ!

Cả Cẩm Liên cùng Từ Bội bình tĩnh lại, đúng vậy, họ dựa vào cái gì thuyết phục mọi người. Tên Giang Phong vốn ở cao tầng căn cứ, danh vọng trong lòng người ở đây rất cao, không có bằng chứng thuyết phục sẽ không khiến người tin tưởng thậm chí sẽ bị người chửi bới đâu.

Ly Nguyệt nhìn nhìn phía sau nơi phòng thí nghiệm, xột xoạt âm thanh ngày càng gần. Ly Nguyệt đem bút ghi âm đặt vào tay Từ Bội:

- Hơn nữa hiện tại ta là tang thi nha – chộp lấy hộp sắt từ xa bị ném tới, Ly Nguyệt chậm rãi tiếp tục – làm sao có tang thi giúp nhân loại đâu.

Tô Hoan đột ngột xuất hiện bên cạnh Ly Nguyệt làm ba người còn lại giật mình, nghe được Ly Nguyệt nói đều nhíu mày nhìn cô nàng khó hiểu, cũng đề phòng Tô Hoan. Tô Hoan không để ý kia ba người ánh mắt, chỉ cười 'khanh khách' nói:

- Chậc! Bọn họ thật ngu đâu, đem thuốc giải đưa vào tay ta nga~~~

Hộp sắt 'cách' một cái bên trong hai lọ xanh lam dung dịch lẳng lặng nằm yên. Cẩm Liên, Từ Bội tràn đầy không tin tưởng nhìn hai lọ dung dịch.

- Ly Nguyệt... hai lọ dung dịch này...

- Thuốc giải – Ly Nguyệt cười, gật đầu – thuốc này có công dụng tiêu diệt tang thi, tất cả tang thi bao gồm chúng ta, lưu trữ lại nhân loại nếu nó được hòa tan vào không khí. Ngoài ra...

Ly Nguyệt ngón tay cầm lên một lọ dung dịch trong đó nhanh chóng uống xong, không đợi mọi người phản ứng lại liền thuấn di đến bên Tô Anh mở ra cằm cô nàng trút lọ còn lại vào miệng Tô Anh.

- Ở nửa tháng sau nó còn có thể giúp tang thi uống nó trở lại thành nhân loại ...

Tô Anh vô thức nuốt xuống thuốc sau liền ngất đi, Tô Hoan bĩu môi đi lại đỡ lấy Tô Anh; Ly Nguyệt đồng tử sáng rực, nhìn xa xa bắt đầu có tiếng người tiếp cận.

- Có điều trong vòng nửa tháng kia nếu các ngươi giết được hai người chúng ta, lấy đi tinh hạch vẫn chưa bị biến mất nấu lên thành chất lỏng cũng có cùng tác dụng với dung dịch thuốc giải nha.

Ly Nguyệt nghe tiếng động ngày càng gần, lại nâng tay lên thuấn di vào bên người Cẩm Liên đánh ngất cô nàng, lại xoay người sang cạnh Từ Bội, lửa đỏ dị năng chiếu sáng nụ cười quái dị của Ly Nguyệt làm Từ Bội thấy rõ lời nói kia 'ngươi lựa chọn đâu? Hi sinh chúng ta cứu nhân loại vẫn là bỏ mặc nhân loại chọn chúng ta.' Hỏa hệ dị năng tạo thành lưỡi đao lướt qua da thịt Từ Bội, nhìn bề ngoài có vẻ dữ tợn nhưng trên thực tế lại chỉ có chút đau, với chữa trị dị năng của Từ Bội hoàn toàn có thể khỏi hẳn trong ngày.

Khi đám người kia chạy đến chỗ Từ Bội, Cẩm Liên chỉ có thể thấy có bóng người nhanh chóng biến mất cùng tiếng Tô Hoan vui sướng vọng lại:

- Nhân loại ngu ngốc... chúng ta cầm đi các ngươi thuốc quý a~~ sẵn tiện tiễn kia mấy vị tài ba tiến sĩ đi du lịch địa phủ rồi ha~~~

Từ Bội bị Ly Nguyệt dị năng công kích không mạnh nhưng tâm trang lại quá nặng nề làm cả người mệt mỏi, mặc cho mọi người kêu la, cô nàng ngã người xuống nền đất cạnh Cẩm Liên, đầu óc chỉ còn quẩn quanh câu hỏi của Ly Nguyệt, 'ngươi lựa chọn đâu? Hi sinh chúng ta cứu nhân loại vẫn là bỏ mặc nhân loại chọn chúng ta.' ; mạc danh bên tai vang lên ai đó dường như đã từng một lần như vậy hỏi nàng 'ngươi chọn thiên hạ chúng sinh vẫn là chọn ngươi nói ái người đâu?'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro