TA CÙNG NÀNG (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đây là Ly Nguyệt để lại cho ngươi.

Diêm Vương thở dài đặt hộp gỗ lên mặt bàn, nhẹ giọng cùng ta nói. Ta đầu óc trống rỗng, nghe được 'Ly Nguyệt' hai tiếng khẽ nâng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn hộp gỗ trước mặt, tay vô thức đem nó kéo đến sát người.

Diêm Vương không ở lâu, đưa xong đồ vật liền đứng lên cùng đang chờ ngoài đình Bán Nham đi hướng Nguyệt Lão điện tìm Nguyệt Ninh.

Ước nguyện đăng từng cái trôi trên mặt sông tĩnh lặng, ta ngồi trong đình, tay không ngừng vuốt nhẹ lên hộp gỗ đỏ thẫm – di vật cuối cùng A Nguyệt để lại trên đời. Ôm lấy hộp gỗ, ta không vội mở ra, đem mặt đặt lên bên trên hai mắt nhắm lại tựa như cảm nhận được ấm áp da thịt từ khuôn mặt A Nguyệt như trước đây.

- A Nguyệt ngươi nói xem ngươi linh đăng dấu ở đâu rồi?

Ta thều thào thốt ra âm thanh, từ ngày đó, ta không thế nào tìm được ta A Nguyệt đã từng làm linh đăng.

- Rõ ràng ta đã dùng hết linh lực bảo hộ nó cho ngươi a....

Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, nghiêng đầu, ngón tay ta gõ nhẹ lên khóa bên ngoài hộp gỗ, thua vào bên trong từng chút linh lực, một đóa mạn châu sa hoa đỏ rực dần nở rộ, 'cách', khóa nhỏ bị mở ra một cách nhẹ nhàng.

Đem người ngồi thẳng lại, ta mở ra hộp gỗ, bên trong chỉ có một xấp thư cùng đỏ thẫm vòng tay yên lặng nằm trên lớp vải nhung mềm mại. Ta cầm lấy vòng tay, theo mát lạnh vòng ngọc vuốt một lần lại một lần, nhìn hoa văn bên trên nó thẫn thờ giơ lên chính mình tay phải. Nơi cổ tay phải của ta cũng có một chiếc vòng tương tự, sáng mịn vòng ngọc thật giống như nàng ấy chỉ mới đem nó đeo vào tay ta mà thôi. Ta thật cẩn thận đem vòng tay kia đeo vào chính mình tay phải, ngắm hai chiếc vòng tựa sát nhau, hoa văn hợp lại tạo nên đẹp đẽ, hài hòa hình ảnh.

- Như thế này hẳn ngươi sẽ không cô đơn.

Quay đầu nhìn xấp thư lẳng lặng nằm trong hộp, ta có chút sợ hãi không muốn mở ra. Ta sợ ở mở ra sau, ta tự mình lừa người hình ảnh mấy ngày nay sẽ biến mất, đôi mắt lại không thể nào từ hộp gỗ dời đi. Hít sâu mấy lần, ta cầm lấy xấp thư kia, từng lá thư một để thật cẩn thận lên mặt bàn.

Không có thời gian đề bên trên, ta chẳng rõ được nên mở cái nào trước tiên, chỉ có hơn mười phong thư lại khiến ta lùi bước. Cuối cùng, ta chọn lấy là thư thứ ba ở bên trái, ngón tay nhẹ mở, kéo ra bên trong phong thư.

[ Minh Nghiên? Nghiên Nghiên? Nghiên tỷ? Ta không biết nên dùng danh xưng gì để gọi nàng. Đã từng duy nhất danh xưng ta muốn gọi chỉ có "Phu nhân", ta phu nhân, ta bạn lữ nhưng đến tận ngày hôm nay ta lại cảm thấy bài xích nhất cách gọi này.

Hôm nay ta thế nhưng lại mơ thấy ngày diệt tộc năm đó, cả một biển máu cùng ai oán âm thanh tra tấn ta một đêm dài, nhưng may mắn, ta lúc này đã không bị cảm xúc chi phối.

Nàng biết không dài dòng năm tháng ngày ấy bị ta dấu ở sâu nhất trong trí nhớ. Ta sợ khi ta nhớ đến lại không kìm được hận ý trong ta, sẽ thương tổn nàng; lại sợ vô số linh hồn tộc dân đến bâu lấy từng tấc từng tấc da thịt ta ra sức trách móc,oán thán.

Năm đó ta không hối hận đã chính tay đâm chết sư phụ của nàng, kỳ thật, đến hôm nay ta cũng vẫn thế. Thông qua Lăng Không Kính âm thanh truyền đến, ta nghe thấy nàng khóc, đầy đau thương, khi đó ta không rõ nàng rốt cuộc khóc vì ai? Vì hận ta? Vì sư phụ nàng? Vì yêu tộc vô tội sinh mệnh? Vẫn là vì nguyên nhân khác? Đột nhiên, ta nhận ra, ta chưa từng hiểu được nàng.

Mất đi đôi mắt, ta bắt đầu dùng các giác quan khác đi cảm nhận, dần dần, ta rõ ràng một điều, nàng chưa từng cho ta bước sâu vào chính nàng tâm tư, ở giữa chúng ta luôn có một khoảng cách rất lớn, rất lớn. Ta hoảng hốt, lo sợ, bất an lại chẳng rõ vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy, thế nên, ta lẻn vào Thiên Giới, ôm đàn đi tìm nàng; ta biết ta cần gặp nàng.

Đó cũng là lần đầu tiên ta hiểu được chúng ta đứng ở hai trận địa khác nhau, tâm tư cũng không giống nhau, ta sống quá tùy tâm đối với ta cảm tình đối với ta rất rất quan trọng; ngược với nàng, nàng sống lý trí hơn ta nhiều, ta có thể cảm nhận được tình cảm của nàng, cảm nhận được tâm ý của nàng nhưng nàng đều đè nén lại, muốn dùng hết sức giữ chặt những cảm tình ấy.

Tuổi trẻ lại đang tuyệt vọng ta đột nhiên muốn phá tan sự lý trí đó của nàng, sau đó... nàng thấy không ta lại phạm sai, đầu nhập ma tộc, đắm mình trong trả thù hủy diệt thêm bao nhiêu vô tội sinh linh, ta hôm nay cũng không nhớ rõ nổi. Từ ngày dùng ma tộc đôi mắt ta đã bỏ đi chính mình ban đầu thiên chân, ta biết làm thế ta cùng nàng sẽ càng xa thêm vậy nhưng lạ kỳ thay ta lại mong chờ điều đó.

Lúc này tĩnh tâm nghĩ lại có lẽ khi đó ta chỉ mong mỏi nàng tình cảm dồn đến duy nhất ta thôi, cho dù là như thế nào cảm tình cũng được. Ta đối nàng hỗn loạn ái hận nên sâu trong tâm cũng muốn bản thân nàng trở nên giống như ta, tra tấn lẫn nhau, lại không đành lòng mất đi đối phương.]

Từng hàng chữ rõ ràng, xinh đẹp mềm mại nhưng vẫn có phần cứng cỏi hoàn toàn thể hiện được tính tình của Ly Nguyệt. Ta mỉm cười đọc đi đọc lại bức thư, kỳ thật, năm đó ta sao không rõ suy nghĩ của nàng ấy.

- Ngốc a, năm đó nếu ta không giúp đỡ ngươi sao có thể dễ dàng trả thù được đến nơi này...

- Kỳ thật, nàng nói đúng, năm đó ta đem nhiều thứ khác đặt nặng lại quên mất suy xét đến tình cảm của nàng...

Đối với năm xưa chính khí tràn đầy lại bị thần tộc bịt mắt ta là chán ghét xúc động Ly Nguyệt. Ta ái nàng nhưng còn chưa đủ để ta bỏ qua mọi thứ, cũng chưa đủ để ta cam tâm tình nguyện bao dung toàn bộ một người. Ta có thể giúp nàng ấy báo thù những người xứng đáng phải trả giá ở Thiên Giới nhưng không thể chấp nhận thành ma tàn sát đến đỏ mắt nàng. Ta khi ấy chỉ nghĩ đến vô tội sinh linh, chỉ thấy cầu cứu linh đăng từng cái từng cái dồn dập xuất hiện; hoàn toàn quên mất khi ấy Ly Nguyệt còn rất trẻ tuổi, bị ái nhân lừa dối lại mất đi thân nhân duy nhất tuyệt vọng, cõng trên vai ác danh diệt tộc. Nói thật ra, đến giờ ta đôi khi phân không rõ, chính mình năm đó vì áy náy đã lừa gạt nàng ấy nên mới giúp đỡ nàng ấy một phần hay thật sự đau lòng nàng ấy mới vươn tay ra.

Gió nhẹ thổi qua đình, ta ngẩng đầu nhìn sang bậc thềm bên ngoài, dường như quay lại về ngày hôm ấy, nàng ấy hoảng hốt đi nhanh vào đình, ảm đạm đồng tử nhìn thẳng lại khẽ nghiêng tai lắng nghe ta âm thanh rồi vô thức cười. Ta ngồi im lặng một bên, vừa hát vừa quan sát nàng ấy, kia ảm đảm đồng tử làm ta đau lòng; ta không dám lại nhìn, chỉ đành đem sự chú ý đưa đến nàng linh đăng vị trí, một nơi rất ẩn nấp.

- Ta linh đăng đâu?

Ta nghe được nàng ấy khàn giọng hỏi, đôi tay ta chợt siết chặt lại, tầm mắt không dời vẫn nhìn kia đỏ tươi linh đăng.

- Ta ném.

Kiềm nén lại cảm xúc, ta lãnh đạm thốt ra câu trả lời; lúc ấy ta nghĩ gì nhỉ? À, ta cho rằng chỉ cần nơi này còn lưu lại được linh đăng kia nàng ấy sẽ còn trở về, như lời hứa nguyện trên đó, chỉ cần vẫn còn tồn tại nàng ấy vẫn sẽ yêu ta.

- Chúng ta năm đó đều là kẻ ngốc.

Đôi mắt nhìn những lá thư còn lại, khẽ cười; quả nhiên, nàng luôn biết năm đó hoành giữa chúng ta là việc gì. Đợi ta một chút... đợi ta xem hết này hồi ức... ta lại đi tìm nàng.... này cũng là mong muốn của nàng... đúng... không?....

----------------------------------------------

- ...Nguyệt Ninh ngươi xem họ...

Nguyệt Ninh lắc đầu, dẫn Diêm Vương cùng Bán Nham đi đến chính điện, vươn ngón tay chỉ vào một vị trí chỉ có sợi tơ trong suốt có chút ám văn im lặng nằm đó.

- Trước khi Ly Nguyệt lần thứ hai lựa chọn phong ấn ký ức rút đi tình ti ta từng hỏi nàng ấy có muốn ta hỗ trợ hay không nàng ấy đã từ chối.

Nguyệt Ninh nghĩ đến khi đó hồng y nữ tử đỏ hồng đôi mắt yên tĩnh nhìn hai hình nhân được dây tơ hồng bảo hộ lẩm bẩm:

- Gương vỡ lại lành? Làm cách nào để lành lại? Đem các mảnh vỡ dính nhau lại? Hay dùng linh lực dung hòa các mảnh vỡ tạo thành chiếc gương lành lặn? Nó còn là ban đầu cái kia gương sao?

Nàng ấy lại tự lắc đầu, nhìn Nguyệt Ninh cười khổ:

- Với ta nó đã khác với ban đầu, không hề giống nhau. Tình cảm cũng thế, đã có khe nứt, đã vỡ vụn, lại không thể nào gom lại cho giống ban đầu được nữa. Vì nguyên nhân nào đó tan vỡ, lần sau sẽ không vì chính nguyên nhân đó vỡ đi? Ai rõ đâu... Ta cũng là cái ích kỷ thôi, nàng ấy cùng ta không thể nào lại trở lại, mà ta không muốn chính mình tiếp tục hèn mọn quá mức trong đoạn tình cảm này nữa. Một trăm bước, ta đi hết cả một trăm bước, lại cũng không tìm được nàng ấy đứng chờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro