TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ly Nguyệt hàng cô đặt hình như đến rồi.

Bạch Kỳ Thiên ôm một thùng giấy to đứng ở phòng khách kêu lên, theo sau, tiếng bước chân từ phía bếp hướng dần ra chỗ Bạch Kỳ Thiên.

Ly Nguyệt nhận lấy hộp đồ của mình, mở ra, kiểm tra bên trong đồ vật, từ giấy, bút lông, chu sa, nến, ... Bạch Kỳ Thiên đứng kế bên xem đến ngạc nhiên.

- Mấy thứ này mua ở đâu chẳng được mất công chi đi đặt hàng chờ lâu?

Ly Nguyệt lắc đầu:

- Đúng thật rất dễ tìm được mấy thứ này nhưng ở thông thường bán đều không đạt đến yêu cầu của tôi.

- Vậy mấy thứ này như thế nào đủ yêu cầu?

- Tôi nói mấy thứ này từ một dị nguyên khác gửi đến ngươi tin được không? – Ly Nguyệt lấy ra bên trong một tấm danh thiếp màu tím in hình những cánh hoa rơi rất bắt mắt.

Bạch Kỳ Thiên cầm lấy tấm danh thiếp, bên trên ngoại trừ một con số 7 ra không có gì khác. Ly Nguyệt không giải thích gì, liền nhờ Bạch Kỳ Thiên gọi Bạch Kỳ Dao và Bạch Kỳ Hiên xuống dưới, bản thân lại gọi điện thêm cho Cẩn Mai.

[Ly đại nhân, vị kia thế nhưng chịu gửi hàng đến cho ngài a]

Tiểu Miêu nghĩ đến khi nhận đơn hàng vị kia vẻ mặt không mấy tốt đẹp cảm thán.

[Lợi ích đủ tự nhiên sẽ đồng ý thôi]

[Đại nhân lúc này người định làm gì vậy?]

[Dù sao trong truyện nói cuối cùng nam nữ chủ mở ra một cái nghề mới làm thiên sư không phải sao? Ta chỉ đang trợ giúp một chút thôi]

Nga, tiểu Miêu bởi vì cốt truyện bị phá đến tan liền quên mất còn có cái vấn đề như vậy. Dù sao lần này Ly Nguyệt đừng làm chuyện gì khác thường nữa liền ổn. Trước thế giới Ly Nguyệt đem cả nhân loại sinh tử đi đánh cuộc làm tiểu Miêu thiếu chút nữa nhận đến không bao nhiêu công đức a.

Ly Nguyệt để mặc cho hệ thống thả bay suy nghĩ, đem từng vật dụng đặt sẵn ở đúng vị trí, Bạch Kỳ Hiên cùng Cẩn Mai dù sao cũng cần phải hợp tác liền lấy ra một ít nhập môn sách được giới thiệu đặt ở chung một bên; Bạch Kỳ Thiên nhóc con lại còn quá nhỏ trước luyện luyện tinh thần cho nhóc ấy đi, nghĩ vậy Ly Nguyệt đem một xấp trang miêu tả các loại linh hồn có thể gặp được sắp tới quăng ra ngoài, đương nhiên, hình ảnh bên trong không mấy đẹp mắt; đối với Bạch Kỳ Dao, Ly Nguyệt cảm nhận được linh lực nàng ấy không có dao động dấu hiệu hẳn đã bị tiểu thế giới đè nén, liền lấy ra một ít giấy cùng chu sa, bút lông đặt ở một bên, không có linh lực nhưng có thể vẽ bùa nha, lúc sau nàng bổ sung thêm vào liền ổn.

Ly Nguyệt vừa dọn xong, đám người cũng tập trung đầy đủ, may mắn, Cẩn Mai vì muốn tiếp cận Bạch Kỳ Hiên cũng ở tiểu khu này mua một căn biệt thự nên thời gian đi đến rất nhanh. Mấy người nghe Ly Nguyệt nói xong mục đích đều âm thầm chấp nhận, tìm hiểu trước luôn không sai.

Bạch Kỳ Thiên vừa mở ra đống sách trước mặt liền hét một tiếng, hai chân co lên trên ghế, cuốn sách bay theo đường cong rớt xuống sàn nhà, trang sách lật ra ở hình dạng một cái linh hồn treo cổ hai mắt vẽ rất chân thật tựa như đang nhìn người bên ngoài.

- Ly Nguyệt, cô cố tình đúng không?!!

Ly Nguyệt nhướng mày, nhặt lên quyển sách, đặt trước mặt Bạch Kỳ Thiên ý bảo hắn tiếp tục cầm đọc. Bạch Kỳ Thiên ánh mắt cầu cứu nhìn anh trai cùng tỷ tỷ nhà mình, Bạch Kỳ Dao mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, lại cúi đầu lấy đi giấy bút chuẩn bị viết phù chú, hiển nhiên không có ý định nói gì Ly Nguyệt, nàng còn chưa có đuổi tới người đâu, mới không cần làm nàng ấy khó chịu xem như không thấy ánh mắt đáng thương của Bạch Kỳ Thiên đi thôi; Bạch Kỳ Hiên nhìn Bạch Kỳ Thiên lại cúi đầu xem tư liệu mình nhận được, im lặng, hắn cũng không muốn xem quá nhiều mấy hình ảnh kinh dị đó, hơn nữa cũng nên để Bạch Kỳ Thiên tinh thần quen với mấy cái này đi, đỡ vài bữa nữa đến lúc hành động vì sợ hãi nên mắc phải sai lầm. Cẩn Mai vốn định nói giúp cho Bạch Kỳ Thiên nhưng nhận được ánh mắt Bạch Kỳ Hiên ra hiệu liền ngừng, hai mắt đồng tình Bạch Kỳ Thiên.

- Ngươi mấy lần gặp phải linh hồn không hét cũng ngất, sắp tới gặp không đơn giản như lần trước chỉ chạy liền xong. Ngươi nhìn cho quen đi, hai ngày sau đừng kéo chân sau mọi người.

Ly Nguyệt kiên định đem cuốn sách mở ra lần nữa, đứng chờ đến Bạch Kỳ Thiên sắc mặt trắng bệch run run cầm lên lần nữa xem mới thôi.

- Ngươi đi đâu?

Bạch Kỳ Dao nhìn Ly Nguyệt xoay người hướng ra cửa chính vội đứng dậy hỏi.

- Ta đi gặp Tú Uyển một chút, dù sao cũng không thể để cô ta làm không công được.

- Ta cũng đi – Bạch Kỳ Dao nói, chân nhanh chóng rời chỗ.

- Không cần, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi hiện tại quản giúp ta đám người ở đây đi, lúc này ngươi đi không có tác dụng gì.

Ly Nguyệt dứt khoát từ chối Bạch Kỳ Dao, Bạch Kỳ Dao ngừng lại bước chân, ánh mắt mất mát nhìn Ly Nguyệt, thấy Ly Nguyệt thật sự không đồng ý có người đi theo đành ngồi lại chỗ cũ, không nói gì cầm lại bút lông, không khí trong phòng khách đột nhiên hạ xuống mấy độ. Bạch Kỳ Thiên đám người hai mặt nhìn nhau ai cũng không dám nói gì, Bạch Kỳ Dao lạnh mặt bọn họ liền túng, còn Ly Nguyệt họ căn bản quản không được, đành mặc kệ.

.......................

Tú Uyên linh hồn so với lần truowcs cùng Ly Nguyệt gặp mặt trở nên trong suố thơn nhiều, có vẻ không ổn cho lắm nhưng còn trong khả năng khống chế được. Nàng ta hiện đang ngồi ở một phòng cũ lâu năm, còn sót lại vài vật bài trí nói lên căn phòng này từng dành cho một nữ nhân. Tú Uyên linh hồn ngồi ngơ ngẩn dường như nhớ lại điều gì đó, oán khí dao động xung quanh chứng tỏ nàng ta đang rất kích động.

Một tiếng động nhỏ vang lên, Ly Nguyệt ôm tiểu Miêu xuất hiện trước mặt Tú Uyên. Tú Uyên linh hồn từ hồi ức tỉnh lại, mỉm cười nhìn Ly Nguyệt.

- Không nghĩ tới nơi này vẫn còn khá giống trước đây.

- Ngươi biết, một căn hộ từng có người chết lại bị người có tâm quấy rối là không thế nào bán ra được, cho thuê cũng không thành.

Ly Nguyệt tìm một cái ghế trông còn chắc chắn đặt ở cạnh giường Tú Uyển ngồi xuống, đặt tiểu Miêu nằm lên đùi, tay nhẹ nhàng xoa xoa lông miêu.

- Việc ngươi nhờ ta làm ta đã làm xong, hai ngày nữa vào khoảng ba giờ đến ba giờ rưỡi cổng thông đạo chắc chắn mở ra.

Ly Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hài lòng, từ trong túi cầm ra chiếc vòng bản thể của Thư Dịch Hi, tay gõ nhẹ mấy cái. Thư Dịch Hi mang hình dáng đứa trẻ thoát ra, nhập nhèm chưa tỉnh hai mắt thắc mắc nhìn Ly Nguyệt. Tú Uyển linh hồn vừa thấy đến Thư Dịch Hi liền bật dậy, xung quanh oán khí trở nên dày đặc lên, đề phòng không ngừng.

- Đừng sợ, cô ta không hại cô.

- A! Nhưng chính cô ta mang đi Nhã Tịnh!

- Ngươi đánh không lại cô ta, Tú Uyển – Ly Nguyệt nhàn nhã xem Thư Dịch Hi phản ứng – hơn nữa ta cũng sẽ không để hai người đánh lên tới.

Tú Uyển linh hồn hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Thư Dịch Hi, một lát sau mới ổn định xuống dưới, quay đầu sang một bên né đi nơi có Thư Dịch Hi đang đứng. Thư Dịch Hi nghe được tên Tú Uyển hai mắt hơi ngưng theo sau bừng tỉnh.

- Ngươi là người theo đuổi Nhã Tịnh năm xưa?

Tú Uyển im lặng không đáp lại câu hỏi của Thư Dịch Hi, Thư Dịch Hi nhún vai, tự nhiên đi đến chiếc bàn gần đó nhảy lên, hình dáng mới mười tuổi một chiếc bàn vẫn có thể ngồi được.

- Kỳ thật ta và ngươi đều giống nhau vì một người mà điên cuồng. – Thư Dịch Hi hai mắt phóng không, nghiêng người nằm xuống mặt bàn – dù sao hại chết Nhã Tịnh ta thật xin lỗi, nhưng nếu lại đến lần nữa ta vẫn làm vậy... ta muốn gặp Ninh Hinh... như ngươi muốn gặp Nhã Tịnh...

Tú Uyển hai vai run nhẹ, tay nắm chặt lại, tuy không nói nhưng oán khí qua một lại ngừng dao động. Ly Nguyệt ở một bên quan sát hai người, lòng đột nhiên nghĩ về người luôn đi theo mình đi tiểu thế giới, tâm tình nàng ấy hẳn cùng hai người này có điểm tương tự đi.

- Ngươi nói ta có thể thấy được Nhã Tịnh. - Tú Uyển làm lơ đi Thư Dịch Hi, hướng đến Ly Nguyệt nói.

- Hai ngày nữa, lúc đó ngươi cùng chúng ta đi vào ảo cảnh, nơi đó không chỉ ngươi, Thư Dịch Hi, ngươi cũng sẽ gặp được người cần gặp – Ly Nguyệt rủ xuống mi mắt – chẳng qua, kết quả cuối cùng ta không chắc, các ngươi thật sự không sợ một cái tệ nhất kết cục sao?

Ly Nguyệt hỏi hai linh hồn trước mặt điều chính bản thân nàng không thế nào giải đáp được, giống như Minh Nghiên dường như cũng không quan tâm đến kết quả cuối cùng của việc truy đuổi theo nàng.

Thư Dịch Hi cùng Tú Uyển lần đầu tiên thống nhất ý tưởng, cùng cười:

- Không sợ.

- Dù sao chúng ta đã chia cách thời gian quá lâu rồi, có lẽ sinh thời đã bỏ qua quá nhiều nên lúc này đây mới muốn cố hết sức níu kéo lại đi.

Tú Uyển biết Nhã Tịnh cũng có tình cảm với chính mình, nhưng sinh thời nàng ấy vì đủ nguyên nhân đã trơ mắt nhìn Nhã Tịnh chết đau đớn trước mặt, lúc này nói thế nào nàng cũng không buông tha cơ hội giải thoát nàng ấy, còn việc nàng ấy sẽ đối xử với nàng như thế nào không hề quan trọng, chỉ cần gặp được Nhã Tịnh, lần nữa thấy được người mình yêu không bị tra tấn đã đủ rồi.

Thư Dịch Hi trong đầu hiện lên hình bóng vị tiểu thư năm xưa, nhớ đến nụ cười ấm áp năm đó, liền mỉm cười, nhớ đến nàng ấy đôi mắt mở to, đầy kinh hoàng nhìn nàng năm xưa linh hồn nàng đều bất ổn, có lẽ nàng cố chấp hơn ngàn năm cũng chỉ muốn nàng ấy lại lần nữa hướng nàng cười rộ lên đi. Đã từng sai lầm đều phải trả giá, kết cục thế nào đau quan trọng, chỉ cần giải thoát nàng ấy khỏi vòng lập kia liền tốt rồi.

- Cái này cho hai ngươi.

Ly Nguyệt lấy từ không gian ra hai lọ nước linh tuyền ôn dưỡng linh hồn đưa cho Thư Dịch Hi cùng Tú Uyển, dù sao không thể để hai người trang thái bất ổn đi hành động.

- Còn có hai ngày nữa, hai người tạm thời ở tại nơi này ổn định lại linh hồn đi, mỗi ngày chia nhau cứ bốn tiếng một lần quan sát Bạch gia công ty không gian, có gì bất thường liền báo lại cho ta.

Theo sau lại đưa mỗi người một chiếc đèn lồng, bên trong không có ánh nến, Thư Dịch Hi cùng Tú Uyển kinh hỉ tiếp nhận, trong mắt hi vọng càng nhiều.

- Các ngươi chỉ có một cơ hội để dùng, cách dùng ta không nói nhiều, hy vọng các ngươi quý trọng cơ hội có được.

Ước nguyện đèn, đúng như tên, nếu tâm đủ kiên định, chấp niệm đủ thâm, duyên số chưa tận vị kia đầy trách nhiệm tiên tử hẳn có thể tặng cho họ một kiếp sau viên mãn.

Ly Nguyệt nhìn hai người vẻ mặt vui mừng không nói gì thêm, đứng dậy rời đi. Qua lâu như vậy, đến hôm nay nàng mới có thể thản nhiên cầm lại thứ này, có phải hay không bản thân thật sự nên bỏ qua tất cả đâu?

..............

Cùng lúc đó, tại phòng khách Bạch gia, Bạch Kỳ Dao vốn đang viết phù chú tay hơi ngừng lại, môi hiện lên nụ cười khổ, lúc sau nhìn đến gần hoàn thành phù xuất hiện một chấm mực đỏ to liền vò nát ném qua một bên, đặt bút xuống, hai mắt nhắm lại.

- Ước nguyện đèn a.... thật lâu rồi mới thấy lại đâu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro