TỬ BIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ly Nguyệt cầm thanh huyết kiếm cả người bạch y nhiễm máu sớm hóa hồng y, nằm đứng thẳng tắp nơi chiến trường máu tanh, bên chân thi thể chất chồng, đôi tay nhiễm không biết bao nhiêu mạng người. Trong thời khắc này trái tim nàng chợt nhói lên, nàng biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, năm tháng chiến tranh đã mài mòn đi sinh mệnh chính mình. Máu tươi nhiễm đỏ mắt, nàng không còn là một cô gái vui vẻ đa cảm như khi vừa xuyên đến thế giới này, vì người kia nàng tự mình vi phạm biết bao nhiêu điều cấm kị, rốt cuộc cũng đến lúc nên hoàn trả lại nhân quả đời này.

Minh Ti nhìn người trước mắt, một thân giáp sắt đã tháo rời ra, chỉ có bạch y nhiễm huyết lạnh lẽo đứng ở kia, trận chiến này mọi người sớm đã biết trước kết cục nghịch thiên bảo hộ nơi này trả giá đại giới sao có thể thấp được. Nàng ấy vốn không đồng ý để nhiều người như vậy đến đây, nhưng người chiến sĩ sao có thể chưa lâm trận đã bỏ chạy huống hồ nàng hình tượng trong lòng chúng binh sĩ đã sớm cao lớn khó vứt bỏ. Hắn thật tiếc nuối cho nữ tử kiên cường trước mặt này cũng luyến tiếc tình cảm chân thành không được đến tốt đẹp kết cục kia.

- Ly tướng, chúng ta đã tiêu diệt xong quân chủ lực của kẻ địch, còn lại nhóm người tan tác kia cũng sớm lọt vào bẫy rập chúng ta, không còn ai sống sót.

Ly Nguyệt ngơ ngác nhìn màu trời đang dần chuyển đen nhánh, gật gật đầu. Chúng binh sĩ nước mắt không ngừng rơi xuống, bàn tay nắm chặt binh khí của mình. Ai chẳng muốn được sống sót đến khi già cả đâu nhưng họ lại chú định không được, họ hôm qua còn là người, còn có hi vọng sống sót nhưng tối hôm qua mọi thứ đã thay đổi. Có mấy ai ngờ được lúc này đây đứng trên chiến trường không có người sống! Đúng vậy, nơi đây không có người sống kể cả nhóm người bọn họ. Lửa đỏ rực trời, tiếng ca thán ai oán, tiếng thét bi thảm tuyệt vọng, máu chảy thành sông lệ rơi đầy bi thương, họ bị tế sống, bị chính họ đại tướng quân một mồi lửa tế sống chỉ vì hắn muốn phản địch mà bệ hạ sớm đã nghi ngờ nhưng cũng không có ra biện pháp ngăn cản, vị kia muốn bắt hắn về hành xử nhưng ai ngờ được hắn đem mấy ngàn mệnh người như một con vật tế sống đâu. Không ai trốn thoát được, không, có lẽ Ly tướng có thể, Minh phó tướng cũng có thể. Tuy họ không biết âm mưu của đại tướng quân nhưng ít nhất họ có bản lĩnh thoát đi, nhưng họ không đi, trong đêm tuyệt vọng đó nếu không có hai người họ liều mạng có lẽ giờ này quân địch tập kích bất ngờ cũng đã thành công. Chúng binh sĩ đời này sẽ nhớ mãi cảnh tượng đó, chỉ là một thân ảnh nhỏ nhoi lại sát được đại tướng chống lại ngàn vạn quân địch, chịu nỗi đau tế sống hóa thành lệ quỷ lấy oán nuôi oán thanh lọc bọn họ linh hồn cũng tế đi sinh mệnh kẻ địch đem hậu quả chính mình gánh lên, cũng may, cũng may còn có Minh phó tướng lấy hết quyết tâm đem phần còn lại của tế sống kia gánh lên làm cho Ly tướng không đến nỗi hồn phi phách tán mà nhóm binh sĩ còn tồn tại đến giờ cũng chỉ là một đám oán linh, lúc này mọi thứ đã kết thúc họ cũng nên đến nơi cần đến.

Chiến trường máu lửa chập chờn, xác người chất chồng, máu tươi đỏ rực thấm ướt mặt tuyết trắng xóa, vô vạn đốm sáng bay lên hòa vào không gian rồi biến mất. Bên trên kia chỉ còn lại hai bóng dáng một đỏ như lửa một áo giáp sáng ngời.

- A Minh, chúng ta còn tồn tại sao?

Còn tồn tại sao? Không, không còn. Hắn muốn trả lời nhưng không thế nào thốt nên lời. Hắn đứng nhìn chính thân xác của mình đã trở nên lạnh băng, thi đốm không ngừng hình thành, đen kịt lại còn máu chảy không nhìn ra lúc còn sống diện mạo. Đôi mắt nhắm lại nhìn về phía Ly Nguyệt, nàng còn thảm hơn hắn, cả người huyết đen không ngừng chảy, hắn biết nàng tự mình đem hết tế sự gánh lên trên vai, thi thể đã sớm lạnh cóng linh hồn cùng thể đêm đó trong chốc lát đã tan rã, lại ngạnh dùng oán niệm cùng tiếc nuối tạo trở lại thân thể. Kia đau đớn hắn không cách nào hình dung, giờ phút này nàng không thuộc u minh cũng chẳng thuộc nhân gian, không thuộc về một phương nào. Nàng đem chính mình thành quỷ nhưng cũng không phải quỷ, nàng chịu qua bi thương còn ít sao, hắn không hiểu tại sao đến giây phút này nàng vẫn bình tĩnh như vậy.

- Ly Nguyệt, ta cũng phải đi. Ta nghe được cái kia tiếng kêu....Ngươi muốn cùng đi sao?

- A! Đi ?....Sao lại không đi, ta tội nghiệt còn chưa kịp rửa sạch đâu.

Nụ cười thê lương hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt, nàng sao lại không nghe được chứ. Là trừng phạt thanh âm đâu, nó nói nàng biết sự lại thay đổi sự vì cá nhân cảm xúc vi phạm thời gian chi luân, vì bảo hộ không nên bảo hộ thay đổi mệnh người, lại có công cứu người khỏi vạn quỷ oán thán đâu. Từ khi nào nàng một linh hồn hiện đại xuyên đến nơi này lại ngày càng máu tanh một thân vạn kiếp bất phục ?

Tuyết rơi xuống ngày càng dày đặc, trên chiến trường đã không còn bóng người, chỉ còn lại tàn tích đáng sợ cùng xác người chồn chất thành sơn bao vây hai vị tướng sĩ anh dũng hi sinh.

Khi nhóm viện quân được tin đại tướng quân phản bội, đem quân đến cứu lúc này nhìn một màn trước mắt chỉ có bi thương cùng cảm khái sâu sắc. Lý Tướng quân nhìn thấy một xấp giấy mỏng manh cắm bên dưới thanh kiếm đã vỡ nát của Ly Nguyệt, hắn cầm lên, nhìn đến một người ấm áp, ôn hòa lại nhiệt tình trong tình yêu giờ chỉ còn một mảnh tàn tro theo gió thổi bay không nhịn được rơi lệ. Cả đời nàng ấy từ lúc bắt đầu yếu đuối đến cố gắng thay đổi vì người kia vươn lên không ngừng, đồng thời cưỡng bách chình mình trở nên máu lạnh hơn, xứng đáng hơn với chức vị của mình, cái kia nữ nhân có lẽ tâm cũng chồng chất vết thương lựa chọn rời đi thế gian này.

- Tới !! chúng ta đem Ly tướng quân, Minh phó tướng cùng đồng bạn chúng ta hồi quy cố thổ cho họ một giấc ngủ an nhàn.

- Vâng!!!!

Tiếng đáp vang trời mang theo tưởng niệm kéo dài khắp chiến trường, hơn ngàn vạn binh sĩ mạng vong không về.

..............................................

Đại trưởng công chúa phủ, Minh Nghiên nhíu chặt mày, đưa tay lên xoa nhẹ nơi ngực trái, nàng không biết mình hiện tại làm sao vậy. Mấy ngày nay nàng luôn mơ thấy người kia, về đến ngày trước khi nàng theo quân đi một ngày, nàng ấy mặc y phục rực lửa đứng dưới tàng cây, ánh mắt mang theo tia thấp thỏm, mong chờ, khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn nàng đôi môi nhỏ khẽ mở : "Minh Nghiên, hôm nay là sinh thần thứ hai mươi lăm của ta, ta chờ mãi đến hôm nay, đến ngươi mộng tưởng đã xong...."- Nữ tử chậm rãi tiến về phía nàng, một nụ cười nhẹ khẽ hiện, đôi tay nắm lấy bàn tay nàng, ánh mắt nhìn chăm chú, trong đó chứa đầy tình thâm - "Tuy đây đã không phải lần đầu tiên ta nói lời này nhưng chưa khi nào ngươi đáp ứng, hôm nay ta vẫn muốn hỏi lần nữa, Nghiên Nghiên ngươi có thể yêu ta không?" – bàn tay nàng ấy nhẹ nhàng đưa phần tóc rối của bản thân vén lên, âm thanh nhẹ nhàng chứa đầy yêu thương – "Ta ái ngươi thật lâu, chờ ngươi cũng thật lâu, lâu đến ta sợ nếu hôm nay không cùng ngươi nói ta sẽ hối hận, sẽ không thể chịu nổi mà trói ngươi lại bên cạnh mình. Minh Nghiên ngươi .....". Trong mơ, nàng chưa đợi người kia nói xong đã cho nàng ấy một cái tát vang dội, nàng là công chúa một nước,  người hoàng tộc sao có thể chấp nhận được đoạn cảm tình này, chấp nhận nó uy nghiêm hoàng tộc để nơi nào, tham vọng kia của nàng không cho nàng chấp nhận được bất cứ cái gì nguy cơ.... Nàng thấy chính mình ánh mắt băng lãnh: "Ly Nguyệt, ngươi muốn ta phải như thế nào mới vừa lòng? Ta không thể! Ngươi rõ ràng biết đên...ta không thể ...". Khi ấy nàng chạy đi quá nhanh, không dám nhìn lại nàng ấy, trong mơ nàng lại thấy được, hoa rơi nhẹ nhàng trong khung cảnh đẹp đẽ nhưng người đứng dưới tàng cây lại quá cô độc, cái kia ánh mắt bi thương lệnh người không thở nổi, nàng ấy đứng đó thật lâu...thật lâu ....y phục rực rỡ cũng theo bóng đêm dần xuống tan đi trong trời đất.

Cửa thư phòng bỗng nhiên bị gõ vang, đem Minh Nghiên từ trong hồi ức tỉnh lại.

- Vào đi!

- Công chúa có binh báo khẩn cấp từ chiến trường.

Minh Nghiên đưa tay vội lấy đi tin báo, vội vàng mở ra. Chợt cả người nàng lạnh toát, ngón tay siết chặt lấy tờ giấy mỏng manh, đôi mắt tràn đầy không tin tưởng nhìn kia giấy trắng mực đen mấy chữ đơn giản lại khiến nàng chói mắt "LY NGUYỆT THÂN CHẾT THÀNH TRO". Thân chết thành tro...thân chết thành tro...., một giọt nước mắt từ khóe mi nàng rơi xuống trong vô thức, nàng cuộn tròn cả người ngồi tê liệt trên ghế rộng, đầu óc phóng không. Bóng dáng người kia càng thêm hiện rõ, đã từng mạnh đến không ai bì kịp, chiến thần duy nhất tam quốc sao lại có thể chết dễ dàng như vậy. Nàng nghe thấy giọng mình khàn khàn:

- Nói! Đây là thế nào?? Tin vịt này ai cấp?!!

Nàng nhìn thấy binh lính kia hoảng sợ quỳ xuống, run rẩy bẩm báo từng kiện một sự tình đã xảy ra. Mỗi một câu nói đều như xé lòng nàng, nghe đến kia tế sống sự, chỉnh trái tim đều đã bị cắt đầy máu. Cái kia ngu ngốc nữ nhân sao có thể bị tế sống... đốt lửa tế sống.....A! Ha ha.....Ai cần nàng ta liều chết cản quân thù, ai cần nàng ta liều mạng bảo hộ cái này quốc gia...Thế nào không nhớ đến đã hứa sẽ hộ nàng một đời?....Ai đã nói sẽ không rời đi nàng?. Kẻ lừa đảo, ngươi cái kẻ lừa đảo!! .....Có phải kia giấc mơ do ngươi oán trách ta mới có đúng không?....Ta sẽ cho ngươi một cơ hội... ngươi trở về được không? Lần này ta sẽ không trốn tránh nữa, ngươi...trở về...được không?

Kia một năm, cả nước để tang cho một nữ chiến thần chỉ riêng đại trưởng công chúa phủ một dải lụa trắng cũng không treo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro