Chương 12: Quỷ Ảnh ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chu Di Hân, cô chạy đi đâu thế! Tôi còn tưởng cô về trước rồi." - Bách Hân Dư nhìn quanh quán bar một lần, không thấy Chu Di Hân đâu nên chạy ra ngoài tìm. Vừa ra đến cửa thì đã nhìn thấy cô ấy, Bách Hân Dư thấy Chu Di Hân không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng Chu Di Hân từng đánh bầm dập một tên đàn ông vạm vỡ, nhưng vì nàng uống say. Còn khi tỉnh, thì dáng vẻ ngây thơ của nàng có thể lừa gạt hết tất cả mọi người, để nàng đi một mình trong đêm thật không an lòng.

"Em đi siêu thị kế bên mua hai lon cà phê thôi. Đây của chị!" - Chu Di Hân đưa một lon cho Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư rất tự nhiên nhận lấy, sực nhớ ra: "Cái này cô có trả tiền không?" - Tại vì đã có "tiền án" lần trước, nên Bách Hân Dư không thể không đề phòng. Nếu không trả, thì nàng sẽ quay lại trả tiền giúp cô ấy, cũng có thể sẽ cộng được ít điểm. Nói sao thì, đó cũng là chuyện tốt mà.

"Em trả rồi. Chuyện lần trước làm Lưu Thù Hiền nổi giận, em không muốn lại phiền chị ấy nữa." - Chu Di Hân cười lúng túng. Vì hai lon cà phê mà phải vào sở cảnh sát, đúng là lỗ nặng. Theo lời Châu Mã chỉ dạy, muốn cướp thì phải cướp ngân hàng, chuyện đó được cộng rất nhiều điểm.

"Vậy thì an tâm, cảm ơn!" - Bách Hân Dư cười, mở nắp lon, uống một hơi.

Cũng đã muộn, Bách Hân Dư quyết định cùng Chu Di Hân về nhà. Đi ra khỏi quán bar chưa được mấy bước, thì có mấy tên cô hồn các đảng, khí thế hùng hổ đi tới chỗ hai người.

"Đứng lại! Đánh đàn em của ông mà còn muốn chạy hả nhóc con."

Bách Hân Dư nghe một tiếng hét đầy quyền thế, quay đầu lại. Tên cầm đầu có cái bụng phệ, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng rất nặng, khẩu khí của một kẻ "nhà giàu mới nổi" đập vào mặt. Khi hai người quay lại, tên đại ca hơi giật mình, hắn không thể tin là đàn em của hắn lại bị con nhóc trong yếu đuối thế kia đánh bại. Cái suy nghĩ này chỉ có thể áp dụng cho Chu Di Hân thôi.

"Cô đánh hắn à?" - Bách Hân Dư dùng tay cầm lon cà phê chỉ vào mấy người đàn ông trước mặt.

"Là do hắn chen ngang, nên em mới đấm hắn một cú thôi." - Chu Di Hân nói rất rõ ràng. Thế nhưng, vì cái vẻ mặt vô tội kia, làm Bách Hân Dư phải nghĩ ngược lại, [người bị đánh đáng lý phải là cô em mới đúng.]

Bách Hân Dư nhìn theo hướng chỉ của Chu Di Hân, một người đàn ông lỗ mũi đỏ chót, còn đang chảy máu mũi. Bách Hân Dư lập tức nổi giận, [cái thứ xấu xa, sao ngươi dám chen ngang hàng chứ hả!]. Ê! Ê đại thần, điểm chính không phải chỗ đó.

"Dám chen ngang trước mặt chị em tốt của bà, bà thấy mấy đứa chán sống rồi." - Bách Hân Dư chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đánh nhau.

Khí thế của Bách Hân Dư cũng đủ hù chết bọn họ, ai biết được tính đuổi theo em gái trong sáng, lại đụng ngay đại tỷ lưu manh. Nhưng mà, đám cô hồn chỉ giật mình một chút, làm đại ca sóng gió gì chưa từng trải qua, sao có thể bị hai con nhóc hù dọa. Có thể chúng nó chỉ đang phô trương thanh thế thôi.

"Đêm nay, nếu không giải quyết xong chuyện này. Hai đứa bây đừng hòng đi khỏi đây."

Trong đêm thanh vắng, ánh trăng nhô cao, năm thằng đàn ông và hai người con gái. Người bình thường dùng đầu gối cũng hiểu được, cốt truyện tiếp theo sẽ xảy ra bạo lực kinh hoàng. Tên đại ca thầm cười, [chắc hai đứa nó sợ đến phát khóc rồi].

"Nếu tụi bây quỳ xuống xin lỗi, bà đây sẽ miễn cưỡng tha thứ cái tội chen hàng kia. Đó là hành vi sai trái!" - Bách Hân Dư bày ra bộ mặt cao ngạo đầy khoan dung, muốn quỳ xuống liếm giày của nàng còn phải xem nàng có chịu không đã.

"Đánh đàn em của ông mà còn làm phách à! Hôm nay, nếu không dạy dỗ hai tên xú nha đầu (1) các ngươi, thì ông còn mặt mũi gì nữa!"

Tên đại ca bị kích động, vì thái độ hống hách của Bách Hân Dư, hơn nữa lại đang ở trước mặt đàn em, làm đại ca không thể mất mặt. Hắn định bước lên hai bước, đấm hai người, ai dè vừa được một bước thì ngã đập mặt, nằm ngay dưới chân Bách Hân Dư. Bởi vì cái thân thể mập mạp kia, nên khi tên đại ca té xuống bụi bay mù mịt.

"Ha ha ~~~, bà chỉ nói ngươi quỳ thôi, đâu cần phải hành đại lễ như vậy. Bình thân!" - Nhìn dáng vẻ của tên đại ca, Bách Hân Dư cười đến đau bụng.

Cười thì cười vậy thôi, chứ Bách Hân Dư nhìn thấy rất rõ ràng. Tên đại ca béo núc ấy bị ngã chổng vó, không phải vì hắn người to óc như trái nho, mà có một bàn tay đen thui đang nắm lấy cổ chân của hắn. Đám cô hồn kia không phát hiện, dưới đất ngoài bóng của chúng còn có một cái bóng khác. Chu Di Hân cũng nhìn thấy, nhưng hai người đang kẹt giữa một đám người phàm, nên chỉ nghĩ trong đầu.

"Đứa nào ngáng chân tao?" - Tên đại ca béo giận dữ hét lên, đám đàn em sợ hãi nhanh chóng chạy đến đỡ hắn dậy.

"Ngươi không biết à? Trước cửa quán bar này từng có một người chết vì bị đụng xe, hồn phách của người đó vẫn còn ở đây. Mỗi đêm, khi trời về khuya thì người đó sẽ nắm cổ chân người qua đường để hắn té chổng vó. Nếu tới số, chắc cũng chết theo người đó cho vui. Phải rồi, chỗ ngươi đứng là vị trí người đó chết." - Bách Hân Dư dùng giọng âm trầm như đang kể truyện ma. Thế mà bọn cô hồn tưởng thật, hoảng sợ lùi về sau vài bước.

"Con nhóc chết tiệt kia! Mày đang cố ý hù tụi tao phải không? Nó nói xạo đó, tụi bây lên hết cho tao." - Tên đại ca béo cũng hơi sợ, nhưng vẫn dùng sức đẩy hai tên đàn em lên trước.

Hai tên đàn em hết cách, run lẩy bẩy đi về trước. Kết quả, vừa đi được vài bước thì té lộn mèo trên đất. Hai tên đó lập tức đứng dậy, sợ hãi nói: "Đại ca, thật sự có người kéo chân tụi em."

"Có ma!!!! Chạy mau!!!"

Cả đám cô hồn sợ đến đái ra quần, bỏ chạy. Bách Hân Dư đứng đó ôm bụng cười.

"Bách Hân Dư, chị nói thật à?" - Chu Di Hân hỏi lại.

"Lừa họ thôi, ai biết bọn chúng nhát gan thế. Trên đời làm gì có quỷ!" - Bách Hân Dư chỉ có thể trả lời như vậy.

"Chị không tin trên đời này có ma quỷ sao?"

"Cũng không phải, em họ tôi là thiên sư, ít nhiều thì tôi cũng từng tiếp xúc đến mấy chuyện đó. Nhưng tôi sẽ không làm quá lên, kiểu như chỗ nào cũng toàn là ma quỷ." - Bách Hân Dư đóng vai một người dân "bình thường" tương đối tốt. Người bình thường, cũng không bao giờ nghĩ ma quỷ đầy đường, phải không? Ngoại trừ Hồ Hiểu Tuệ là chuyên gia đi tìm ma quỷ kết bạn.

"Vâng, đúng là cũng không đáng sợ như vậy. Nhưng mà, em nhìn Tiểu Bao không sợ gì cả."

"Bởi vì, em ấy không phải người bình thường. Hơn nửa đêm, đứng trên đường nói quỷ này ma nọ cũng thật đáng sợ đấy. Chúng ta nhanh về nhà thôi." - Bách Hân Dư giả vờ sợ hãi. Bình thường cứ như bà chằn lửa, nhưng lại sợ ma quỷ, chắc không ai nghi ngờ nàng bất bình thường đâu nhỉ? Nghe đồn phụ nữ trần gian ai cũng sợ ma.

Chu Di Hân gật đầu, leo lên xe với Bách Hân Dư. Bách Hân Dư vừa đội nón bảo hiểm, vừa lén nhìn vào kính chiếu hậu. Hình như quỷ ảnh kia bám theo đám người đó, bộ bọn chúng trêu chọc hay đụng phải thứ gì không sạch sẽ à? Nếu bọn chúng đã bỏ chạy, thì Bách Hân Dư cũng không có lòng tốt chạy theo xem tình hình làm gì. Huống chi còn có Chu Di Hân ở đây, với lại...đám người đó cũng chả tốt lành gì, đáng đời chúng nó.

Bách Hân Dư không thèm nghĩ nữa, nổ máy xe, chạy về nhà.

Đám cô hồn đang chạy bán sống bán chết thì đột nhiên ngừng lại, cảm thấy thật ngu. Cả đám người thế mà bị một con nhóc đùa giỡn.

"Hai con nha đầu chết tiệt! Đừng để ông đây gặp lại chúng mày!" - Tên đại ca béo hận thấu xương mắng chửi. Hắn thấy trên đất có thêm một cái bóng, nổi điên quay đầu lại hét: "Đứa nào ở phía sau?"

Kết quả, ngoài màn đêm trống rỗng kia thì chẳng có ai. Nhưng hắn nhìn thấy rất rõ ràng, trên đất có một cái bóng.

Đám đàn em bên cạnh mặt tái xanh, nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Không phải con nhỏ đó nói thật chứ?"

"Nói cái gì đó, quỷ ở đâu ra! Ông đây không thèm tin mấy thứ tà ma đó, có thể đó chỉ là bóng chồng lên nhau thôi."

"Đứa nào đụng tao?"

"Ái da, đứa nào đánh đầu tao?"

Cả đám người liên tục gào lên, hoàn cảnh trong chốc lát liền hỗn loạn, thêm vào câu truyện ma lúc nãy, bọn họ càng tin là mình đang gặp quỷ. Từng người hoảng sợ bỏ chạy, nhưng ngay lập tức từng đứa bị cái bóng đen kia kéo trở về, lôi họ chìm vào trong bóng tối.


Hôm sau, Bách Hân Dư vẫn còn nghĩ đến chuyện tối qua, nói với Chu Di Hân rằng phải ra ngoài có chút việc, nàng liền chạy đến con đường gần quán bar. Vừa mới tới đó, một mùi máu tanh tưởi liền xộc thẳng vào mũi, dù pháp lực còn rất ít, nhưng cái mũi Bách Hân Dư vẫn rất thính, lợi hại gấp mấy lần người bình thường. Bách Hân Dư theo mùi máu tanh đi vào một con hẻm nhỏ, một màn vô cùng thê thảm, khắc sâu vào trong mắt nàng.

Đại khái thế này, trong hẻm nhỏ có năm cái xác, sở dĩ nói đại khái vì chúng đã bị phanh thây thành năm bảy khúc. Giống như có một con thú hoang cỡ bự, vừa đi vào thành phố tìm thức ăn, những phần còn sót lại giống như thức ăn thừa bị bỏ đi. Trên đất toàn là máu và những miếng thịt vương vãi, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta muốn ói, chân tay đứt lìa. Thật không thể tưởng tượng nổi, trong con hẻm nhỏ này đã từng trải qua cuộc thảm sát kinh hoàng như thế nào. Ngay cả trên vách tường cũng dính đầy máu và thịt vụn, chắc sẽ tốn nhiều công sức mới có thể làm sạch toàn bộ chỗ này.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này, đã hét thất thanh. Nhưng Bách Hân Dư là đại thần, cảnh này chưa đủ khiến nàng phải sợ tới mức luống cuống tay chân. Đang ở Nhân Giới, nên cứ làm người dân tốt đi, thừa lúc không có ai đi qua đây, Bách Hân Dư gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thật hiếm thấy cảnh sát làm việc có hiệu suất cao như vậy, Bách Hân Dư vừa cúp điện thoại, mấy phút thôi thì cảnh sát đến.

"Tại sao lại là cô?" - Lưu Khiết nhận được điện thoại báo án, thì lập tức chạy đến hiện trường. Vừa nhìn thấy người báo án, thì sắc mặt đen thui.

"Nếu cảnh sát đã đến rồi, thì không có gì cần tôi nữa. Tôi đã hoàn thành chức trách một người dân tốt, mọi chuyện còn lại mấy người xử lý đi. Ở lại đây tiếp, chắc ăn không nổi." - Bách Hân Dư cười nói, chuẩn bị dời gót ngọc, lại bị Lưu Khiết ngăn cản.

"Sáng sớm đã có mặt tại hiện trường vụ án, tôi thấy cô là người khả nghi. Vui lòng theo tôi về sở cảnh sát một chuyến."

"Tôi đi bộ ngang qua cũng không được à?" - Bách Hân Dư bực mình liếc mắt, cái đồ cảnh sát chính trực đáng chết! Tại sao cứ chống đối với nàng? Đúng là khiến người khác chán ghét.

"Lưu Khiết, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy." - Trương Hoài Cẩn đi lên trước, mặt vẫn như đá.

Nhìn lướt qua hiện trường, đúng là thảm sát liên hoàn. Trương Hoài Cẩn biết rõ thân phận của Bách Hân Dư, nên cũng biết việc này không phải do cô ấy làm. Bất quá, thấy Bách Hân Dư là người báo án, thì thật làm người ta bất ngờ.

"Hoài Cẩn, cô ấy rõ ràng rất đáng nghi. Tôi thấy xe của cô ấy đậu ngoài đó, tại sao lại nói là đi bộ ngang qua? Cô ấy chạy moto nhanh như thế, tại sao tự nhiên lại đứng trong hẻm này?" - Lưu Khiết vẫn cắn chặt Bách Hân Dư không tha. Nàng thấy Trương Hoài Cẩn dễ dàng bỏ qua cho Bách Hân Dư, có lẽ vì cô ấy có quan hệ với thiên sư môi đỏ xinh đẹp đến sở cảnh sát lần trước.

"Lúc trước, chúng tôi cũng đã nhận được một cuộc gọi báo án. Hiện trường cũng giống như thế này, nhưng người chết là một nam một nữ." - Trương Hoài Cẩn nói với Bách Hân Dư.

Lưu Khiết cuống lên: "Hoài Cẩn, sao cô có thể nói hết thông tin cho cái người khả nghi này!"

"Đừng có một câu khả nghi này, hai câu khả nghi nọ, tôi biết nhiều chuyện hơn cô đấy. Ngày hôm qua năm người này, tôi từng gặp qua, có một cái bóng đen đi theo họ. Sáng nay, vì không yên lòng nên tôi trở lại đây xem thử, không ngờ thật sự đã có chuyện. Tìm hung thủ là trách nhiệm của cảnh sát, tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi.

Bách Hân Dư nói xong thì rời khỏi hiện trường, Lưu Khiết muốn đuổi theo bị Trương Hoài Cẩn kéo lại.

"Cô ấy không phải người cô có thể dụng vào."

--------------

(1) Xú: là xấu, thối tha, đáng ghét, thậm tệ, hư hỏng....nói chung là thứ ko ưa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro