Chương 14: Quỷ Ảnh ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồ Hiểu Tuệ giới thiệu việc gì thế này? Bắt một đại tiểu thư làm phục vụ cho quán cà phê sao?" - Bách Hân Dư vẫn ngồi trên xe moto, chỉ chỉ cái quán cà phê theo phong cách Châu Âu rất tráng lệ.

Đại tiểu thư cho dù chán tới mức muốn tìm việc, thì cũng không thể chọn cái công việc mệt chết người này. Hơn nữa, điều nên suy nghĩ ở đây, là Chu Di Hân có bưng được cà phê hay không?

"Không phải, Tiểu Bao không phải kêu em làm người phục vụ, mà là học pha cà phê. Thật thú vị." - Chu Di Hân vội vàng giải thích giúp bạn mình. Nàng không hiểu nổi, Bách Hân Dư cứ như có thâm thù đại hận với hai người họ.

"Cô xác định không có vấn đề sao?" - Dựa theo những việc Chu Di Hân làm, tắm nước sôi, cướp quần áo, đánh được đàn ông, mấy chuyện này đâu phải hành vi bình thường. Bách Hân Dư rất lo lắng, ừ! nàng lo lắng cho cái quán cà phê này.

"Em thích ứng rất nhanh, chị yên tâm." - Nụ cười của Chu Di Hân thật giống thiên sứ. Bách Hân Dư nghi ngờ có phải trí nhớ của nàng bị sai chỗ nào không, đó là những chuyện người con gái thuần khiết này đã làm sao?

Bách Hân Dư cảm thấy mình tiêu hao quá nhiều tâm tư, nàng đâu phải mẹ của Chu Di Hân, lo nhiều thế làm gì?

Bách Hân Dư xuống xe đi vào trong quán, một cô bé khoảng bảy tám tuổi mở cửa cho hai người.

"Hai người chính là người bạn mà Tiểu Bao đã nói?" - Rõ ràng là một đứa bé, nhưng nói chuyện rất trưởng thành.

"Là Tiểu Bao nói chị đến đây để học pha cà phê. Xin chào, chị tên Chu Di Hân."

"Tiểu Bao là bạn thân của tôi, nếu là bạn của chị ấy thì tôi sẽ hết sức chiếu cố cô. Đi theo tôi."

Châu Tương dẫn đường Chu Di Hân vào phòng cà phê, thật ra trong lòng cô bé vẫn còn thấy có lỗi với Hồ Hiểu Tuệ. Năm đó, vì muốn trở thành người lớn, mà cô bé đã hút máu của Hồ Hiểu Tuệ, hại chị ấy phải mất mạng. Thế mà, cái người tốt bụng kia không trách cô bé, còn ngăn cản người khác giết cô bé, Châu Tương nợ Hồ Hiểu Tuệ rất nhiều. Cho nên, khi Hồ Hiểu Tuệ nói muốn đưa bạn đến học hỏi, thì Châu Tương sẽ rất nhiệt tình chăm sóc.

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân theo Châu Tương đi vào trong, chuẩn bị rời đi. Vừa bước ra cửa, nàng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong góc của quán. Bách Hân Dư thấy người đó rất quen, người đó còn che mặt mình lại.

[Vãi! Đã nhìn thấy rồi còn che cái gì mà che. Mẹ có bản lĩnh ẩn thân, sao không có bản lĩnh để con nhìn.]

Bách Hân Dư thấy mặt mình như muốn nứt ra, bỏ qua chuyện muốn rời khỏi quán, nàng liền đi thẳng đến chỗ đối diện người phụ nữ ngồi xuống.

"Khỏi che, con nhận ra mẹ mà." - Bách Hân Dư đẩy cái tay người phụ nữ đang che mặt ra.

Người phụ nữ tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi không có từ nào để hình dung, luôn cảm thấy bà không giống người phàm. Rõ ràng tuổi còn rất trẻ, lại có cái khí chất mẫu nghi thiên hạ, quá mâu thuẫn. Chỉ cần bà nhếch nhẹ miệng cười, cũng đủ chói lóa vạn dặm.

"Đây không phải là Tiểu Bạch sao? Thật tốt, lại được gặp con ở đây." - Người phụ nữ gọi tên Bách Hân Dư rất tự nhiên, giống như không có ý định trốn tránh.

"Ở trước mặt con không cần giả bộ hiền lương thục đức, mẹ nuôi à!" - Bách Hân Dư không biết nói gì, chỉ trợn tròn mắt. Nữ thần Nữ Oa nương nương chí cao vô thượng, là người chế tạo ra loài người, thế mà lại chạy vào quán cà phê Vamprie. Đúng là rất đặc biệt nhỉ!

"Con cứ vờ như không nhìn thấy mẹ là được rồi, tại sao cứ nhất định muốn vạch trần mẹ." - Sắc mặt Nữ Oa lập tức thay đổi, cắn răng nghiến lợi nhéo mặt Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư bị Nữ Oa nhéo kêu la thảm thiết, nàng dùng sức kéo tay Nữ Oa đang giày vò mặt mình ra. Nữ Oa nương nương khi ngồi im, ta sẽ nhìn thấy một người "mẹ" vô cùng dịu dàng, thật ra tính cách vô cùng tồi tệ.

"Con không quan tâm tại sao mẹ lại ở đây, thế nhưng mẹ biết con đang đi thi mà. Mẹ có thể giúp con chút xíu được không? Con không muốn ở Nhân Giới nữa, quả thực muốn khóc rồi! Mẹ nuôi à ~~~" - Bách Hân Dư ngay lập tức phát huy tinh thần "bất chấp tương lai ra sao". Vì muốn trở về Thiên Giới, đại trượng phu co được thì dãn được.

"Bách Hân Dư đại thần, ngài làm vậy là không được." - Nghe thế Kim Oánh Nguyệt liền nhảy ra ngăn cản.

"Câm ngay!"

Bách Hân Dư bực mình trừng giám thị đang vì chức trách, cố gắng hết sức mình kia. Nữ Oa đại nhân không nói gì, thuận tay làm Kim Oánh Nguyệt tạm thời bất động. Hai mẹ con có thể thoải mái nói chuyện rồi.

"Con lúc bình thường gây sự mẹ còn chưa tính, nhưng đó chỉ là việc nhỏ mẹ có thể giúp con giải quyết. Thế nhưng, Thiên Giới cũng có thiên quy, mẹ không thể giúp con. Tính con vẫn cứ như vậy, nếu lúc trước chịu đi thi thì bây giờ đâu bị đám người đó hại." - Nữ Oa nói gì cũng là bề trên, huống chi bà còn là Đại Địa Chi Mẫu (1).

"Mẹ cũng cảm thấy bọn họ chơi xỏ con phải không? Xem ra, chuyện con về trời khó khăn rồi, thôi thì cứ thẳng thắn giáng con xuống làm con người đi. Tại sao cứ phải vòng vo như vậy làm gì?" - Bách Hân Dư rất khó chịu, nàng ghét nhất vòng vo, thần thần bí bí chả hiểu nổi.

"Con phải nhớ cho kỹ, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ con vĩnh viễn là một vị thần. Người khác phải bỏ ra mấy năm mới đắc đạo thành tiên, con vừa sinh ra đã là thần. Cho dù, ngày nào đó con không còn pháp lực, cũng không có nghĩa là con giống con người. Mẹ không thể giúp con gian lận, nhưng đường tắt để về được Thiên Giới có rất nhiều. Không phải bây giờ trước mắt con có một chuyện cần phải giải quyết sao?"

"Cái bóng quỷ đó! Phiền phức đến mức đó à, đã hạ phàm còn phải làm thiên sư."

"Tạm thời mẹ chỉ có thể nói thế thôi. Tiếp theo, hãy tự con cố gắng."

Bách Hân Dư cau mày nhìn Nữ Oa, nói cũng như không. Nhưng mà nàng cũng không thích ngồi đây tán dóc, uống cà phê với "bà già". Nàng cầm Kim Oánh Nguyệt đang bất động, đi ra khỏi quán cà phê.

Nữ Oa nhìn bóng lưng Bách Hân Dư đang rời đi, vẻ mặt tự trách.

[Thật xin lỗi con nhé, trong cái đám người chơi xỏ con có cả mẹ trong đó. Con gái nuôi, sau này cực khổ cho con rồi.]

Bách Hân Dư còn chưa phát hiện ra, nàng bị kéo vào một âm mưu to lớn. Tương lai sau này không phải đơn giản chỉ là đối phó với một con quỷ ảnh.

Bách Hân Dư lái xe rời đi, rẽ vào một con đường, phía trước đặt vài bảng chỉ dẫn, có một đám người đứng xem, còn có một tổ đội phòng cháy chữa cháy đang sơ tán người dân. Một toà chung cư lớn xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng, nhân viên cứu hỏa đang liều mạng chữa cháy, và ngăn cản những người muốn chạy vào trong cứu người thân.

"Con gái của tôi còn trong đó, làm ơn để tôi vào đi! Nhà tôi ở tầng năm, lửa cháy lớn như vậy, con bé làm sao thoát được đây. Con bé mới năm tuổi thôi!" - Một người phụ nữ hơn ba mươi đang lo lắng, muốn chạy vào trong. Bà chỉ ra ngoài mua chút đồ, không ngờ vừa về đến thì tòa chung cư đã cháy lớn. Con gái mới có năm tuổi của bà còn trong đó.

"Xin cô bình tĩnh, bên trong lửa quá lớn, cô không thể vào. Người của chúng tôi sẽ lo chuyện này."

Bách Hân Dư đậu xe một bên, rồi lắc lắc Kim Oánh Nguyệt làm cô ấy động đậy: "Cứu một mạng người được bao nhiêu điểm?"

"Bách Hân Dư đại thần, ngài không phải nhờ Nữ Oa nương nương tăng cường pháp lực đó chứ? Gian lận trong thi cử là sai!"

"Lắm lời, chờ ngươi nói xong chắc người ta chết hết."

Bách Hân Dư quyết định làm anh hùng, ít hay nhiều điểm cũng được, miễn có là được rồi. Nhìn thấy Bách Hân Dư muốn đi vào, đội viên phòng cháy chữa cháy liền ngăn lại. Bách Hân Dư liền hét to "cái đồ bất lịch sự, dám sàm sỡ tôi à!". Hai người đàn ông sợ hãi, liền lùi lại vài bước, nàng thừa cơ hội lách người chạy vào trong.

Chưa biết nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, nhưng bên trong chung cư cháy quá dữ dội. Không hiểu tại sao lại xảy ra trận hỏa hoạn lớn như vậy, mà chỉ cháy tập trung vào mấy tầng ở giữa. Bách Hân Dư trực tiếp chạy thẳng lên tầng năm, lửa với nàng chỉ là đồ bỏ đi.

Vừa lên tới tầng năm, Bách Hân Dư liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Tầng năm lửa cháy rất mạnh, đội cứu hỏa đang cố gắng kéo thang dài, suy nghĩ tìm cách dập lửa đi vào trong. Nhưng vì sức nóng của lửa, đứa bé có thể sống hay không còn chưa biết chắc.

Bách Hân Dư đá cánh cửa bị đốt cháy không còn hình dạng, bước lên lửa đi vào phòng. Bên trong phòng, rèm cửa sổ, tủ quần áo đang cháy, cô bé đang ngồi dưới đất, vì hít quá nhiều khói nên thiếu dưỡng khí. Bây giờ, cô bé muốn khóc cũng không khóc nổi. Bách Hân Dư cởi áo khoác trùm cô bé lại, rồi ôm cô bé đi ra ngoài.

Dọc đường đi, Bách Hân Dư hấp thụ toàn bộ lửa. Tòa chung cư vì lửa cắn nuốt mà tràn ngập khói, bên ngoài đội cứu hỏa đang cực lực phun nước nhìn thấy cảnh trước mắt liền kinh hãi. Thời gian dài cố gắng thế nào cũng không thể dập được lửa, tại sao bây giờ lại tắt hết thế này?

"Ai?" - Bách Hân Dư ôm đứa bé ra khỏi chung cư, phát hiện phía sau có người đi theo, liền quay đầu hét to. Nhưng nàng chỉ thấy dưới mặt đất một cái bóng dài, đang từ từ biến mất.

Lại là cái bóng quỷ đó! Đã là lần thứ ba nó xuất hiện trước mặt Bách Hân Dư. Đã đến lúc không thể nhịn thêm nữa, nó đang muốn khiêu khích nàng sao? Nói chung, Bách Hân Dư đã bị cái bóng đó chọc giận thật rồi.

Bởi vì lửa từ từ dập tắt một cách kỳ lạ, đội cứu hỏa lúc này mới có thể xong vào kiểm tra xem còn ai sống sót chạy ra hay không? Kết quả, họ nhìn thấy một cô gái mặc áo thun ba lỗ, ôm một đứa bé đi ra. Người mẹ kia lập tức gào khóc, vì nhận ra đó là con của mình, bà xúc động cảm ơn Bách Hân Dư không dứt lời.

"Có thể cô bé bị sặc khói, nên nhanh đưa cô bé đến bệnh viện."

"Cảm ơn, cảm ơn cô!"

Còn đội cứu hỏa thì trợn mắt há mồm nhìn cô gái, đang ung dung bước ra khỏi hiện trường hỏa hoạn. Họ cũng quên luôn đi đến hỏi Bách Hân Dư xem có biết chuyện gì xảy ra không, thì nàng đã lái xe moto bỏ đi.

Có thật là hôm nay họ nhận được điện thoại báo cháy không? Đội cứu hỏa còn không biết họ đã gặp phải sự kiện linh dị.

Bởi vì trong thời khắc nguy hiểm, Bách Hân Dư đã anh dũng xông vào cứu người nên điểm tăng lên vù vù. Nàng thấy, sau này cứ giành "chén cơm" của đội cứu hỏa là được, chuyện này với nàng dễ như ăn cháo. Nhưng mà mong đợi có hỏa hoạn xảy ra, là ý nghĩa xấu đấy.

Bách Hân Dư xinh đẹp đi qua nhà Lưu Thù Hiền, dù sao nàng đâu phải là thiên sư, mấy chuyện quỷ quái này nên giao cho chuyên gia làm đi, đỡ phiền. Bách Hân Dư chỉ cần chờ đến cuối, đánh cho quỷ ảnh một cái là điểm tới tay, OK!

"Bà chị vừa đi tập thể hình về đấy à?" - Lưu Thù Hiền nhìn thấy Bách Hân Dư mặc áo ba lỗ, lộ ra dáng người nóng bỏng, liền cười nói.

Bách Hân Dư trợn tròn mắt, cái đứa em họ này có thể mở miệng nói câu gì hay ho được không?

"Chị qua để nói chuyện nghiêm túc. Cái bóng quỷ đó, cô em nên bắt nó đi."

"Tất nhiên, nó dám đụng đến Bao ngốc, thì tôi không thể tha. Thế nhưng, tôi hơi tò mò lại tại sao nó xuất hiện? Nó là ác quỷ, một trong Bách Quỷ Địa Ngục (2), từ chối tu hành, không muốn luân hồi."

"Cho nên cô em cứ việc thẳng tay mà diệt nó đi, không cần Hồ Hiểu Tuệ tụng kinh cảm hóa. Bớt việc!" - Bách Hân Dư nói xong chỉ vào Hồ Hiểu Tuệ. Nàng rất hiểu cách làm việc của cô bé này, cứ thích "tẩy não" ác quỷ để họ an tâm đi đầu thai. Đúng là phiền phức.

Lưu Thù Hiền thật sự rất tán thành.

Hồ Hiểu Tuệ bất mãn: "Này! Hai chị em các người đúng là ác ma! Hai chữ 'tàn ác' khắc lên mặt luôn rồi kìa."

------------------

(1) Đại địa chi mẫu: vị thần đầu tiên của trời và đất, là mẹ của tất cả "loài người".

(2) Bách Quỷ: 100 con ác quỷ dưới Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro