Chương 20: Thực Phát Quỷ ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên đàn ông vô liêm sỉ đó dám báo án?" - Bách Hân Dư nổi nóng đập bàn. Nàng đến sở cảnh sát giống như về nhà, nhưng người là nàng đánh tại sao lại gọi Chu Di Hân theo? Lấy công chế tư, còn liên lụy người vô tội.

"Chúng tôi gọi cô đến, vì một vụ án mạng. Mà cô nói tên đàn ông vô liêm sỉ là ai?" - Lưu Khiết cảm thấy chuyện Bách Hân Dư nói không liên quan đến việc chính, cô ấy rốt cuộc đã phạm bao nhiêu tội?

"Án mạng? Không lẽ mới đập hai cú là chết rồi sao?" - Bách Hân Dư đột nhiên nghiêm túc. Đừng đùa, lạm sát người vô tội sẽ bị khai trừ khỏi Thiên Giới. Hiện tại, nàng cũng không có việc gì làm, đám cảnh sát này ăn no rửng mỡ muốn dọa nàng sao?

Lưu Khiết hơi bực mình. Chuyện hai bên nói chẳng ăn nhập gì nhau, đang chuẩn bị đập bàn hét lớn, thì Trương Hoài Cẩn ngăn lại. Tốt nhất để người bình tĩnh như Trương Hoài Cẩn nói, chứ hai người vừa nhìn nhau đã ngứa mắt, thì nói được gì.

"Bách Hân Dư sẽ không giết người, các người có lầm không?" - Chu Di Hân cho rằng cảnh sát đem tội giết người đổ lên người Bách Hân Dư, nên lập tức giải thích giúp.

"Đầu tiên, đừng có gấp gáp, chúng tôi chỉ theo lệ hỏi mấy câu thôi. Ngày hôm qua, tại khách sạn Tụ Hiền, phát hiện thi thể của một cô gái. Trong camera giám sát, nhìn thấy hai người xuất hiện trước cửa phòng, tức là hiện trường vụ án. Xem tình hình, có vẻ Chu Di Hân muốn đi vào phòng, nhưng lại bị Bách Hân Dư cô kéo lại. Tại sao hai người lại xuất hiện ở đó?" - Trương Hoài Cẩn bình tĩnh hỏi, sắc mặt không đổi. Cô ấy là người phụ nữ mặt đơ.

"Hôm qua, tôi đến đó vì có một tiên sinh mời..."

"Mời cái gì mà mời, rõ ràng là có âm mưu quấy rối. Ai lại mời phụ nữ khi vào khách sạn để nói chuyện!" - Bách Hân Dư cắt đứt lời Chu Di Hân. Trong mắt người ngoài, Chu Di Hân là một cô gái ngây thơ, Bách Hân Dư phải có trách nhiệm làm "chị hai".

"Nhưng, theo camera giám sát, trừ hai người ra thì chỉ có một cô gái, không có người đàn ông nào cả." - Trương Hoài Cẩn nhắc nhở. Không phải là nàng không tin, nghe nói thế nàng cũng biết đây lại là một vụ án liên quan đến thần ma quỷ quái.

"Cô ấy lúc đó đứng cạnh tôi, cửa là do tiên sinh ấy mở. Tôi chỉ biết anh ấy được gọi là Trần tiên sinh, anh ấy từng đến quán cà phê tôi đang làm việc. Rất nhiều người nhìn thấy." - Chu Di Hân phối hợp nói tất cả. Còn tại sao camera không nhìn thấy Trần tiên sinh, thì để cảnh sát điều tra đi.

"Vậy cô có thể miêu tả Trần tiên sinh đó được không?"

"Hai con mắt, một cái lỗ mũi, vóc dáng cao, tóc ngắn."

"Cái này...hình như hơi trừu tượng." - Trương Hoài Cẩn không biết nói sao.

Bách Hân Dư ngồi kế bên bậc cười, vai run run. Chu Di Hân thật làm người khác ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, không thua kém gì Hồ Hiểu Tuệ. Chỉ khác là, đứa kia suốt ngày líu lo như người ngoài hành tinh, còn Chu Di Hân thì vẻ ngoài rất thành thật. Thật làm người ta cười đau bụng.

"Các người có giấy viết không? Tôi có thể vẽ ra."

Cuối cùng, Chu Di Hân cũng nói được một câu đáng tin, mà cũng khiến người ta lo lắng. Có khi nàng thật sự sẽ vẽ hai con mắt, một cái lỗ mũi để đùa giỡn mọi người? Lưu Khiết hết cách, đành đi lấy giấy viết, tờ viết lời khai không muốn để Chu Di Hân vẽ bậy bạ lên đó.

Kết quả, mọi người liền được mở mang tầm mắt, khi nhìn thấy hình vẽ của Chu Di Hân. Mức độ giống đến gần như 100%, mặt mũi rõ ràng, quần áo cũng vẽ ra rất chi tiết, hoàn toàn không có chút khoa trương nào. Cứ cầm hình vẽ này đi tìm tội phạm, chẳng có gì trở ngại.

"Chu Di Hân, cô học mỹ thuật à?" - Bách Hân Dư lần thứ hai bị tài năng của Chu Di Hân hù dọa, liền hỏi. Đến bây giờ, nàng vẫn không rõ người bạn này xuất thân như thế nào, đại tiểu thư cầm kỳ thi họa đều tinh thông chăng?

Chu Di Hân lúng túng cười, nàng đâu có biết vẽ vời gì, chỉ là dùng ít ma thuật để cây viết tự vẽ thôi.

"Lưu Khiết, đi điều tra người Chu Di Hân vừa vẽ ra." - Trương Hoài Cẩn giao bức vẽ cho Lưu Khiết, để cô ấy trước tiên đi điều tra.

Một người đàn ông rõ ràng đứng trước mặt, thế mà không nhìn thấy trên camera giám sát, không phải gặp quỷ thì là gì? Cũng may, Bách Hân Dư và Chu Di Hân không vào phòng, nên không có nghi vấn. Trương Hoài Cẩn đã có thứ nàng cần, nên tiễn hai người về.

Nhưng mà, người đàn ông đó đến camera giám sát cũng không quay được, với bức vẽ này sẽ hữu dụng sao?

Chuyện này thì cần nhờ cảnh sát tiểu thư bận tâm rồi, việc không liên quan đến Bách Hân Dư, thì nàng không rãnh tìm giết người ta. Việc của nàng bây giờ, là cố gắng thi.

Bách Hân Dư và Chu Di Hân từ sở cảnh sát đi ra ngoài, liền tách ra. Một người tiếp tục đi "làm mưa làm gió", một thì đi đến quán cà phê để làm việc. Trương Hoài Cẩn và Lưu Khiết tiếp tục điều tra tội phạm không xuất hiện trên camera.

Chu Di Hân đến quán cà phê, vừa bước vào đã thấy Châu Tương và Lưu Quả ngồi nói chuyện. Cô bé 16 tuổi này nàng từng thấy qua, là cháu gái của Lưu Thù Hiền và Bách Hân Dư, lần trước cô bé còn xông thẳng vào nhà nàng. Trong ấn tượng của Chu Di Hân, cô bé là một người tràn đầy tinh thần, rất mạnh mẽ. Chủ nhân quán cà phê này là bạn của các nàng, nên Lưu Quả và Châu Tương có quan hệ tốt là chuyện rất bình thường, mà hình như hai cô bé đang cãi nhau?

"Mình đã bảo là không cần! Cậu còn nói nữa, mình trở mặt, không còn bạn bè gì nữa."

"Mình đã mua rồi, cậu đừng có lãng phí thành ý của mình mà! Đến đây, đến đây nào~~~"

Trước mặt hai cô bé có một cái hộp, Chu Di Hân không thấy rõ, tò mò đi vào hỏi: "Hai em đang giành cái gì vậy?"

Thật ra, Chu Di Hân hơi hiếu kỳ về cặp bạn tốt này. Bề ngoài của Châu Tương so với Lưu Quả nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tính cách của Châu Tương lại trưởng thành hơn Lưu Quả. Hai cô bé nên đảo lại thân phận mới đúng.

"Chị Di Hân, chị giúp em khuyên cậu ấy đi. Em mang món quà đó từ Châu Âu về, rất đắc đấy. Mà cậu ấy lại chê." - Lưu Quả có thiện cảm với Chu Di Hân. Người Bách Hân Dư ghét là kẻ thù của cô bé, người Bách Hân Dư coi là bạn tốt thì cô bé cũng thích lây. Với lại, khi Chu Di Hân cười rất vô hại, khiến người ta muốn đến gần.

Cô họ Bách Hân Dư từng nói Chu Di Hân gần bằng tuổi với cô, nhưng Lưu Quả vẫn thích gọi Chu Di Hân là chị. Nhìn chị ấy chỉ lớn hơn Lưu Quả có vài tuổi, gọi là cô chắc chị ấy sẽ tự ái. Muốn trách thì trách Bách Hân Dư, tự bản thân cô ấy là cô họ Lưu Quả mà.

"Em mua cái gì cho Châu Tương vậy?" - Chu Di Hân cũng tò mò kéo ghế ra ngồi xuống.

"Chị xem đi, cậu ấy mua thuốc tăng trưởng chiều cao cho em! Em cần thứ này sao?" - Châu Tương tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao. Lưu Quả mua thuốc tăng trưởng chiều cao cho cô bé, là cố ý chọc cô bé tức chết mà.

"Châu Tương mới tám tuổi thôi, vẫn còn là một cô bé. Không cần uống thuốc tăng chiều cao đâu, vài năm nữa em sẽ cao lên thôi." - Chu Di Hân thấy Châu Tương rất đáng yêu, không cần quá nóng lòng.

"Ai nha...chị Chu Di Hân không biết, cậu ấy..."

"Quả Quả, cậu câm miệng!" - Châu Tương lập tức ngăn Lưu Quả nói tiếp.

"Có cái gì mà không nói được chứ, Châu Tương, cậu ấy là Vampire!"

Châu Tương đập đầu xuống bàn, tên Lưu Quả này có cần nói thẳng ra cho người khác biết như vậy không? Muốn đùa cũng đừng có đùa như thế chứ, thật muốn tuyệt giao.

"Những phục vụ chẳng phải cũng hóa trang thành Vampire đấy sao?" - Chu Di Hân hiển nhiên xem lời Lưu Quả nói là chuyện cười, hơn nữa quán này theo phong cách Vampire mà.

"Cậu ấy là Vampire thật đấy. Châu Tương cậu đưa răng nanh cho chị ấy xem đi." - Lưu Quả càng nói càng hăng. Không phải gặp ai cô bé đều nói thân phận của Châu Tương, Chu Di Hân là ngoại lệ. Đấy là bạn tốt của cô họ, lại quen biết Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ cũng được vài năm. Nếu đã làm bạn được với hai người "không bình thường" kia, thì với những thứ siêu tự nhiên chắc Chu Di Hân sẽ không ngạc nhiên. Ngoại trừ Bách Hân Dư cấm Lưu Quả nói ra thân phận, những người còn lại thì chả sao.

"Lộ cái đầu cậu!" - Châu Tương thật muốn đem thuốc tăng chiều cao nhét vô họng Lưu Quả.

"Em nói thật à? Châu Tương là Vampire? Nếu thế em ấy đâu cần thuốc, em phải đưa máu cho em ấy mới đúng."

"Chị bắt một bông hoa xinh đẹp đi giết người à? Thật tàn nhẫn." - Lưu Quả bụm mặt, giả bộ nói. Châu Tương nhìn Lưu Quả làm quá, muốn ói luôn. Dù sao Châu Tương cũng đã hơn một trăm tuổi, làm sao có thể làm ra mấy cái hành vi của con nít chứ.

"Chị đừng để ý đến cậu ấy, có lẽ hôm nay quên uống thuốc rồi. Lúc em tám tuổi đã bị biến thành Vampire, nên suốt đời chỉ có thể như vậy, không thể trưởng thành. Nếu cậu còn dám lấy chuyện này ra đùa, mình thật sự trở mặt đó." - Nét mặt Châu Tương rất nghiêm túc.

Thật ra, Chu Di Hân muốn nói, nếu Châu Tương muốn trưởng thành cũng không phải hết cách. Ở Ma Giới có quả Lam Ma, có thể giải trừ lời nguyền "không thể trưởng thành". Nhưng hiện tại, nàng có thể quay về Ma Giới hay không là một vấn đề, tạm thời không nên bại lộ thân phận. Nếu mở miệng nói, sợ làm mọi người mừng hụt.

Bề ngoài Châu Tương mặc dù chỉ có tám tuổi, nhưng trong quán ai cũng biết cô bé hơn trăm tuổi, nên cô bé là quản lý của quán, sống trong quán rất an nhàn vui vẻ. Chu Di Hân còn phải làm việc, không thể lười biếng ngồi đây tán dóc, đến lúc phải làm việc tiếp rồi.

Không biết Lưu Quả ăn nhầm thứ gì, mà nhiều chuyện thí ớn, lôi kéo Châu Tương đến chiều. Châu Tương bực mình, nhưng vẫn tình nguyện ngồi tiếp bạn tốt.

Một ngày sóng yên gió lặng trôi qua, nhóm khách cuối cùng của quán cũng đã về hết. Quán cà phê đóng cửa, Châu Tương ngồi trên ghế nhìn mọi người dọn dẹp. Bỗng nhiên, cô bé nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc, Vampire rất mẫn cảm với mùi vị của máu. Chỉ cần vô tình ngửi thấy, cũng làm cho Vampire phản ứng lại. Nữ vương Hàn Gia Lạc ra lệnh không được giết người vô tội, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ "ăn chay".

"Mọi người ở đây dọn dẹp tiếp đi, tôi ra ngoài xem thử." - Châu Tương đứng dậy nói, quá nhiều người ra ngoài rất dễ bị để ý.

Châu Tương nhanh chóng đi ra ngoài, tìm kiếm mùi máu tanh. Ai đó vừa vào con hẻm nhỏ kế bên quán cà phê, đó là một người đàn ông, đang há lớn cái miệng đầy máu, nhai ngấu nghiến tóc một người phụ nữ. Tóc và da đầu của người phụ nữ đều bị lột ra, máu tươi chảy đầy mặt, đã không nhìn rõ gương mặt nữa.

"Ngươi chính là tên sát nhân giết người liên hoàn gần đây à? Lại còn thích tóc của phụ nữ, tởm thật." - Châu Tương căm ghét nói.

Trong miệng người đàn ông có rất nhiều tóc, nhìn thấy Châu Tương liền cố gắng nuốt xuống, sau đó cười: "Cô bé, nhiều chuyện quá không tốt đâu. Tóc của những cô bé, ta cũng rất thích."

"Ngươi nói ai là con nít!" - Châu Tương nhe hai cái ranh nanh, đôi mắt chuyển màu đỏ tươi. Có người dám gây sự gần quán cà phê của họ, nên được dạy dỗ một chút, lại còn dám gọi Châu Tương là con nít.

Hai tiếng súng vang lên, viên đạn xoẹt ngang qua chỗ Châu Tương đứng, nhưng mục tiêu là người đàn ông trước mặt. Người đàn ông phản ứng nhanh, nắm lấy xác người phụ nữ, làm bia đỡ đạn.

"Cảnh sát đây, đứng im!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro