Chương 22: Bất Tịnh Hạn Mạch Quỷ ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Bách Hân Dư lập một cái trang web, về sau làm việc tốt cũng không cần lê la trên phố. Nàng không cần đi đâu, chỉ cần quẹt lên quẹt xuống, xem người ta ném hàng đống chuyện lên web. Thế mà kết quả vẫn là, ba bước thẳng hai bước lùi, chẳng có tiến bộ chút nào. Ngày đại thần về Thiên Giới vẫn còn xa vời vợi.

Nhưng mà, có làm dù sao cũng hơn ở không, từng bước nhỏ thì cũng là một bước thôi.

Bách Hân Dư đang đậu xe gần lan can vỉa hè, một người bà lão cũng có tuổi đi ngang trước mặt nàng. Đột nhiên bà té xuống đất, rồi thét lên.

Đại thần chúng ta đang nhìn thấy cảnh gì đây? Không phải nàng đụng bà lão té chổng vó đâu đấy? Là một thanh niên chính trực, lúc này nên lấy điện thoại ra.

Bách Hân Dư móc điện thoại ra, mở chế độ chụp hình, chụp một tấm hình. Tiếp theo là đăng lên blog: [Tiện tay cứu một bà lão bị trượt chân, oh yeah!]

Này, điện thoại di động không phải dùng như vậy đâu!

Bà lão thấy Bách Hân Dư không có ý đỡ mình, thẳng thắn xoay một vòng, lăn tới gần chân nàng, dự định lôi kéo nàng không tha. Nhưng mà, Bách Hân Dư thân thủ nhanh nhẹn, tránh được, sau đó đi thẳng. Khốn nạn, lúc nãy là nàng bị mù sao? Rõ ràng là té mà còn có thể làm thế được à, có đồ ngu mới đỡ bà! Đại thần nghĩ rằng blog dùng để chơi sao?

"Bà không sao chứ?"

Đệt! Thật có người ngốc à?

Bách Hân Dư vừa đi được hai bước, đã nghe phía sau có người đỡ bà lão làm bộ té đứng lên. Thời đại này người hiền lành cũng nhiều nhỉ, thà bị lừa cũng phải đỡ người ta lên sao? Mà....giọng nói này sao quen quen thế?

Bách Hân Dư quay đầu lại, quả nhiên chính là cô bạn cùng nhà Chu Di Hân. Mái tóc dài vì vụ Thực Phát Quỷ lần trước đã hi sinh, bây giờ đã biến thành mái tóc ngắn ngang vai, đuôi tóc còn hơi uốn vào trong, không làm cô ấy già đi, mà lại rất đáng yêu.

Bà lão giả vờ ngã chổng vó cũng không vội đứng lên, nhìn thấy Chu Di Hân đưa tay ra đỡ, thì bà chộp lấy, nắm chặt rồi hét lên: "Bớ người ta, cô ấy đụng người còn muốn bỏ chạy." - Chu Di Hân không hiểu chuyện gì, nàng chỉ muốn đến đỡ bà, sao lại nói nàng bỏ chạy?

Bách Hân Dư nhanh chóng quay lại, kéo Chu Di Hân chạy. Ai ngờ bà lão bất khuất, ngoan cường ôm chặt lấy chân Chu Di Hân, đúng là vì tiền mà mặt mũi cũng không cần. Nếu thế thì, mọi người cứ thẳng thắn không thèm đếm xỉa nhau vậy. Bách Hân Dư cũng nằm xuống ăn vạ trên đất, đập mạnh đầu xuống, lập tức máu chảy lênh láng. Chu Di Hân cũng hoảng sợ.

"Bách Hân Dư, chị làm sao vậy? Bách Hân Dư chị tỉnh lại, chị chảy nhiều máu quá."

Bà lão vừa nhìn thấy án mạng xảy ra, lập tức chân không còn bị đau, đứng lên co giò chạy.

Khi Chu Di Hân vừa định gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, thì Bách Hân Dư mở mắt, ngồi dậy. Nàng không có chuyện gì, chỉ là máu me đầy đầu thôi.

"Chị chảy nhiều máu thế này có sao không? Hay chúng ta tới bệnh viện nhanh đi." - Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư máu me be bét, lo lắng lấy khăn giấy ra.

"Đây chỉ là huyết tương (1) thôi, không phải máu thật. Bà lão lúc này là cố ý té ngã, để gạt tiền. Lần sau mà gặp chuyện như thế, cứ trực tiếp gọi xe cứu thương là được rồi."

Bách Hân Dư cầm lấy khăn giấy Chu Di Hân đưa lau vết máu trên mặt, sau đó lia ánh mắt khắp bốn phía. Nàng là một đại thần, lại chơi giả chết với con người, đúng là mất mặt. Hy vọng đừng có đứa thần tiên nào đi ngang đây.

Nhìn thấy cảnh này, đồng môn Diệp Thịnh cũng muốn giả chết ngay lập tức. Hắn không phải cố ý nhìn thấy, cầu xin đại thần đừng có giết người diệt khẩu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của Bách Hân Dư, Diệp Thịnh khóc lóc bỏ chạy.

"Tại sao chị lại mang huyết tương trong người?" - Chu Di Hân vẫn nghi ngờ trên mặt Bách Hân Dư là máu thật.

"Tại sao cô không nghe điểm chính vậy?" - Bách Hân Dư dở khóc dở cười: "Mang theo huyết tương đề phòng kẻ xấu."

"Phải rồi, chị nói muốn nhờ em giúp đỡ, mà em phải giúp cái gì?" - Chu Di Hân nhớ tới chuyện chính. Bách Hân Dư gọi điện thoại cho nàng, nói rằng có chuyện cần giúp đỡ. Hình như liên quan đến công việc gì đó trên web, nên nàng xin Châu Tương tan ca sớm để đến đây.

Bách Hân Dư được Chu Di Hân nhắc nên sực tỉnh, chút nữa là quên chính sự rồi. Nàng kéo Chu Di Hân lên xe, dọc đường nói chuyện sau.

Lần này Bách Hân Dư nhận nhiệm vụ rất kỳ quái, là giả vờ làm người yêu của một cô gái, giúp cô ấy đuổi người đàn ông cứ quấn chặt không buông. Tất nhiên phải tìm Bách Hân Dư, vì nàng là nữ, chỉ cần ở trước mặt tên đó làm bộ níu kéo là được, nên Bách Hân Dư chấp nhận. Dù sao cũng là lần đầu giải quyết chuyện tình cảm, nên Bách Hân Dư không chắc là làm được. Kim Oánh Nguyệt cũng cực lực nhắc nhở Bách Hân Dư, chỉ cần an phận giúp người ta diễn xong, có thể đuổi được tên bám như đĩa kia, tuyệt đối không được ra tay.

"Cho nên, chút nữa nếu có chuyện gì đó xảy ra. Ví dụ như cô thấy tôi sắp đánh người, thì nhất định phải đến kéo tôi lại. Hoặc nhìn vẻ mặt tôi thấy lạ, thì cô chạy đến báo 'nhà chúng ta cháy rồi', lập tức kéo tôi chạy đi."

"Nhà chúng ta cháy rồi sao?"

"Đồ giả thôi, chỉ nhờ cô nói dối để tôi chuồn êm thôi. Nếu không, cô ấy lên website bình luận lung tung thì chết tôi."

"À!"

Bách Hân Dư rất lo lắng khi dựa vào Chu Di Hân, nhưng còn đỡ hơn là đi tìm Lưu Quả, càng làm càng hỏng.

Bách Hân Dư chở Chu Di Hân đến một nhà hàng, đây là điểm hẹn. Sau khi vào trong, Chu Di Hân sẽ ngồi ở bàn gần đó quan sát tình hình, rồi tùy cơ ứng biến.

Hai người vào nhà hàng cùng lúc, rồi lập tức tách ra. Bách Hân Dư vừa bước vào, thì có một người nhào vào trong lòng, cũng may trước khi làm nhiệm vụ, nàng đã xem qua vài cái video để đóng giả làm người yêu. Nếu không, chắc người đó đã bị Bách Hân Dư ném đi rồi.

"Chị yêu~~! Tại sao giờ chị mới tới." - Anna hai tay ôm lấy cổ Bách Hân Dư, hờn dỗi.

Bách Hân Dư cũng biết đây không phải là diễn tập, ráng nhịn nổi da dà, trả lời: "Xin lỗi, để em chờ lâu rồi. Chút nữa chị mời em ăn ngon nhé."

Anna kéo Bách Hân Dư ngồi cùng một bên, hai tay vẫn ôm chặt cánh tay Bách Hân Dư, nói chuyện với người đàn ông ngồi đối diện: "Xin giới thiệu với anh, đây là người yêu của tôi, Bách Hân Dư."

"Anna, em đùa với anh à! Sao trước đây anh chưa từng nghe nói em có...bạn gái? Em từ chối anh, cũng không cần giả vờ mình đồng tính chứ!" - Người đàn ông bắt đầu xem Bách Hân Dư là tình địch, mặc dù đề phòng nhưng vẫn không tin. Hắn đã theo đuổi Anna rất lâu, xưa nay không thấy ai bên cạnh Anna cả.

"Trước đây tôi ở nước ngoài, vừa mới trở về. Nghe mọi người nói anh hay đeo bám bạn gái của tôi, xin lỗi người em ấy yêu là tôi, tóc dài có ngực. Anh tưởng đùa sao?" - Bách Hân Dư bắt đầu châm biếm. Mục đích của hôm nay là đánh lui tên đeo như sam này, nên có thể dùng bất cứ cách nào.

"Tùy tiện kéo một người qua đường vào đây để diễn kịch, em cho rằng anh sẽ tin sao? Anna, anh thật lòng yêu em, anh sẽ không bỏ qua."

Anna lườm hắn, tại sao mới có thể làm hắn từ bỏ ý định? Nàng thật sự không thích hắn, ngày nào hắn cũng chạy đến chỗ nàng đang làm việc, tỏ tình đủ thứ, nàng chịu đủ lắm rồi. Cho nên, Anna không thèm quan tâm, giả vờ mình đồng tính.

"Thế tôi chứng minh cho anh xem."

Anna quay mặt nhìn Bách Hân Dư, sau đó nâng cằm của Bách Hân Dư lên hôn xuống. Thật ra, Anna đã dùng tay che hờ môi của Bách Hân Dư, chỉ hôn phớt lên khóe miệng, nhưng vì hiệu quả thị giác nên người khác sẽ tưởng hai người hôn nhau. Chuyện này, hai người cũng đã bàn bạc cẩn thận, đề phòng người đàn ông không tin, nên Bách Hân Dư cũng vui vẻ phối hợp.

Chu Di Hân đang ngồi ở bàn kế bên, nhìn thấy cảnh này kích động đứng lên, vừa vặn đụng ngã một phục vụ. Khay rượu đỏ trên tay người phục vụ đổ hết lên người Chu Di Hân, người phục vụ vội vàng xin lỗi, Chu Di Hân cũng không để ý đến. Nàng phóng thẳng đến bàn của Bách Hân Dư, không biết tại sao, cảnh "hôn nhau" đó thật ngứa mắt.

Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân đi tới cũng rất ngạc nhiên, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Chu Di Hân đi tới để làm gì? Kết quả, hành động tiếp theo của Chu Di Hân làm Bách Hân Dư trợn tròn mắt. Chu Di Hân làm giống như Anna vừa làm, chỉ khác ở chỗ nàng hôn trực tiếp lên môi Bách Hân Dư.

[WTF? Đùa nhau à! Người bạn tốt này đang muốn chứng tỏ bản lĩnh đóng kịch rất giỏi? Hay là một nụ hôn chào hỏi?]

Anna một bên cũng choáng váng, chuyện gì xảy ra? Hai người không có bàn bạc chuyện này! Người đàn ông ngồi đối diện lần nữa được giật mình.

"Nhà chúng ta cháy rồi!" - Chu Di Hân buông Bách Hân Dư ra, nói. Làm Bách Hân Dư không hiểu gì sất.

[Bộ có nói trước khi nói câu này phải hôn sao? Cô xác định là làm đúng kịch bản chứ?]

Anna ngây ngẩn vài giây rồi cũng kịp phản ứng, xem như Bách Hân Dư bắt cá hai tay đi. Bắt đầu diễn.

"Cô gái này là ai? Chị đang ở cùng với cô ấy sao? Chị nói chị ra nước ngoài, là vì muốn ở chung với cô ấy sao? Chị giải thích rõ ràng cho em!" - Ngay lập tức, Anna biến thành "vợ lớn", đau khổ, tức giận trừng mắt nhìn Bách Hân Dư và người thứ ba.

"Chúng tôi ở cùng nhau." - Bởi vì đây là sự thật, nên Chu Di Hân nói rất tự nhiên.

Bề ngoài Anna đang tức giận, nhưng bên trong thì thầm thán phục Bách Hân Dư, không biết tìm ở đâu một diễn viên chuyên nghiệp như vậy. Bách Hân Dư thật muốn khóc, chuyện này là sao? Khen ngợi cái gì chứ! Đây đâu phải kịch bản nàng soạn ra.

Toàn bộ khách trong nhà hàng đều tập trung ánh mắt vào bàn của họ, người đàn ông cũng bắt đầu tin tưởng quan hệ của họ. Dự định bỏ đi trước để bình phục tâm trạng, cái màn tình tay ba này thật cao trào, chưa kết thúc sớm đâu.

"Anna! Trước đây mình vẫn không dám nói cho cậu biết vì mình nghĩ cậu không yêu phụ nữ, nhưng không ngờ cậu có tình cảm với phụ nữ. Thật ra mình vẫn luôn yêu cậu, bởi vì yêu cậu nên mình mới làm bạn với cậu. Người yêu của cậu đã phản bội cậu, mong rằng cậu cho mình một cơ hội." - Đột nhiên, ở đâu xuất hiện một cô gái kéo tay Anna, nói rất chân thành.

Lần này, phản ứng của Anna cũng không thua kém gì khi Bách Hân Dư bị Chu Di Hân hôn. Bạn thân của nàng ở đâu lú ra, tỏ tình với nàng, đúng là cả một chậu "máu chó". Ai đó rảnh tới đây ngăn chặn cái cảnh này đi, người đàn ông đã chịu không nổi, bỏ đi.

Anna thấy tên đó đi rồi, vội vàng giải thích với bạn thân: "Nhược Nhã, cậu hiểu nhầm rồi. Cô ấy không phải bạn gái của mình, chúng mình chỉ đóng kịch thôi. Vì muốn đuổi cái tên đeo bám kia đi."

"Nhưng, mình yêu cậu là thật."

Anna lại trợn tròn hai mắt. Bách Hân Dư thấy đã không còn chuyện gì, bọn họ đã hoàn thành công việc, vui vẻ xuống sân khấu. Nhìn thấy trên người Chu Di Hân toàn là rượu đỏ, Bách Hân Dư liền kéo cô ấy đi tới nhà vệ sinh.

Thật đúng lúc làm sao, Lưu Quả cũng đang ăn cơm trong nhà hàng này: [Đệt! Rõ ràng là có tình cảm, mà dám nói với mình chỉ là bạn tốt.]

"Chu Di Hân, cô diễn cũng thật quá chứ. Nhưng trước đi qua, cũng phải ra hiệu cho tôi chuẩn bị chứ. Đúng là càng chơi càng loạn, vậy mà có thể làm tên đó bỏ đi. Chút nữa, tôi cũng bị cô hù chết." - Bách Hân Dư nhớ lại chuyện lúc nãy, liền bậc cười. Nàng hoàn toàn nghĩ Chu Di Hân đang diễn kịch.

"Xin lỗi, làm chị giật mình...thật ra..." - Thật ra Chu Di Hân cũng không biết vì sao nàng lại làm thế. Chỉ là nhìn thấy Anna hôn Bách Hân Dư, trong lòng nàng rất khó chịu.

"Quần áo của cô dơ rồi, tạm thời thay ra, mặc tạm áo khoác của tôi này." - Bách Hân Dư cởi áo khoác ra, đưa cho Chu Di Hân, ra hiệu cô ấy đi vào phòng vệ sinh để thay.

Chu Di Hân cầm lấy quần áo đi vào, nhưng vừa đến cửa liền ngừng lại. Bởi vì, bên trong thật sự, thật sự rất dơ, dơ đến phát khiếp, dơ khiến người ta muốn ói. Dưới đất toàn là rác, ống nước thì rỉ sét, vách tường thì nứt và hở đủ chỗ, cộng thêm mấy cây đèn lúc sáng lúc tối, thật khác xa nhà hàng lộng lẫy ở bên ngoài.

------------------

(1) Huyết tương: nước pha với máu, hay gọi là máu giả dùng để đóng phim.

Bất Tịnh Hạn Mạch Quỷ: Quỷ ăn đồ dơ nơi đường hẻm, bờ ruộng, do kiếp trước đem đồ không sạch thí cho nhà Tăng phạm hạnh ăn, nhân đọa báo đây ăn đồ dơ bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro