Chương 30: Khê Nang ( kết )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tút......tút.......tút.........

Bách Hân Dư nghe âm thanh ngắt tín hiệu, liền tức giận muốn ném điện thoại. Tất nhiên nàng biết không phải Chu Di Hân tắt máy, hẳn là do con quỷ giở trò. Nhưng tại sao nó lại để Chu Di Hân gọi điện thoại? Cố ý khiêu khích nàng à?

"Chết tiệt, số 48 đường Mạt Sơn ở đâu?" - Bách Hân Dư đã ở trần gian được hai tháng, nhưng chưa từng nghe thấy số nhà này. Cũng không biết là sự thật hay tin đồn, nếu như đó là địa chỉ giả thì khỏi tìm rồi.

"Ở đường Mạt Sơn không có số 48. Đó là nơi Âm Dương tụ họp, chỉ có người sắp chết hoặc được quỷ dẫn đường thì mới tìm được. Người bình thường dù có đi qua cả chục lần, cũng không tìm thấy số 48."

"Không có đường thì tự ta tạo ra đường. Trên tay ngươi là cái gì, đưa đây." - Bách Hân Dư đưa tay ra, nói với Trương Tử Khiêm. Nàng muốn quả cầu quỷ trên tay hắn, vì nàng biết nó có thể dẫn đường.

Trương Tử Khiêm cũng không do dự, ném quả cầu qua cho Bách Hân Dư. Đại thần nổi giận, đúng là ngạc nhiên thật.

Bách Hân Dư cầm lấy quả cầu, rồi ném xuống đất, sau đó dùng hết sức lực đạp đạp giẫm giẫm, nhanh đến mức chỉ còn nhìn thấy bóng chân. Lưu Khiết thì đen mặt, Trương Hoài Cẩn vẫn đơ như thường, còn Trương Tử Khiêm thì cười sắp xỉu.

"Đưa ta đến số 48 đường Mạt Sơn, có vấn đề gì không?" - Bách Hân Dư đen mặt, nói rất "nhẹ nhàng".

"Không...không thành vấn đề." - Huyết Hồ Quỷ bị giam trong quả cầu yếu ớt nói. Thật ra trong lòng nó đang sục sôi oán niệm, tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng, vừa chụp đã đánh người ta dã man.

Có người dẫn đường, nên cả đám không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng hành động. Trương Hoài Cẩn biết đường, nên lái xe thẳng đến đường Mạt Sơn. Suốt đường đi, càng đến gần thì bầu trời càng âm u, khi đến nhà số 47 thì Trương Hoài Cẩn dừng lại.

Bách Hân Dư lại ném Huyết Hồ Quỷ xuống đất, Trương Tử Khiêm niệm chú thu lại những lá bùa. Huyết Hồ Quỷ trở lại thành một cô gái cả người đầy máu nhìn bọn họ, rồi nó lập tức chui vào khe hở giữa hai ngôi nhà. Trong chớp mắt nó biến mất, cả đám cũng chui vào theo, bước qua một thế giới hoàn toàn khác.

"Ta mới không phải là đồng loại với ngươi, dám bán đứng ta? Đi chết đi!"

Bách Hân Dư vừa đặt chân vào khe hở, liền nghe được âm thanh tức giận của một đứa bé, sau đó là một tiếng thét thảm thiết cùng với tiếng vật gì đó bị xé rách. Bách Quỷ là những linh hồn sau khi chết tu luyện thành quỷ, nó không phải là oan hồn bình thường. Cho dù là đồng loại, nếu dám cản đường, nó cũng giết.

Bốn phía đều là màu đen, không nhìn thấy gì cả, chỉ có nơi bọn họ đứng là có chút ánh sáng. Cả đám vừa định tìm đường đi, thì khung cảnh liền thay đổi. Nơi họ đứng đã biến thành một phòng khách rất bình thường, nhưng cũng không bình thường. Cả đám căng thẳng đề phòng.

"Tiểu Bạch~~~em sợ quá, chị mau cứu em với~~" - Bất ngờ, Chu Di Hân nhảy ra từ một cánh cửa, chạy tới chỗ Bách Hân Dư.

Nét mặt Bách Hân Dư cực kỳ khó chịu, nhìn thấy Chu Di Hân khóc lóc chạy đến, nàng liền tặng cô ấy một đạp. Lưu Khiết đứng một bên giật mình, tưởng rằng Bách Hân Dư bị trúng tà. Cái bà này không phải lần nào nghe Chu Di Hân gặp nguy hiểm cũng đều lập tức chạy đến sao? Tại sao....có thể...Lưu Khiết muốn bước đến đỡ Chu Di Hân đứng lên, thì bị Bách Hân Dư cản lại.

"Chu Di Hân chưa từng gọi tôi là Tiểu Bạch, càng không vì chút chuyện mà khóc lóc. Muốn giả dạng người ta, thì tốt nhất tìm hiểu cho kỹ đi!" - Bách Hân Dư vẫn khó chịu. Chu Di Hân mặc dù bề ngoài rất nhu nhược, nhưng khi gặp nguy hiểm cô ấy vẫn rất bình tĩnh, chỉ có lần trước cô ấy lo lắng cho nàng mới lộ ra nét sợ hãi. Bách Hân Dư cực kỳ căm ghét "Chu Di Hân giả".

Cái thứ đóng giả Chu Di Hân cũng từ từ ngồi lên, nở nụ cười lạnh lẽo. Nó cũng chẳng tức giận khi bị phát hiện.

"Vô vị thật, lại dễ dàng bại lộ như vậy. Đúng là hai người ở chung rất lâu." - Đồ giả vẫn không đứng lên, mà ngồi xếp bằng dưới đất.

"Chu Di Hân ở đâu?" - Bách Hân Dư phát hỏa, nàng không đến đây để tán dóc.

"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ngu ngốc!" - Nó nhìn Bách Hân Dư làm mặt quỷ.

"Ái da, còn dám hung hăng, ta liền xé xác ngươi." - Bách Hân Dư như một hung thần ác sát chuẩn bị xông tới, nàng là vị thần nói được làm được.

"Chu Di Hân mà ngươi nhìn thấy cũng có thể là đồ giả đấy." - Đồ giả nghiêng đầu cười. Bách Hân Dư lập tức khựng lại, nhưng chỉ vài giây liền phản ứng. Có thể nó đang cố tình ly gián.

"Ta không tin chuyện hoang đường của ngươi, làm sao ta có thể nghi ngờ bạn bè chứ. Ta đánh chết ngươi, thì có thể tìm thấy Chu Di Hân" - Bách Hân Dư không cảm nhận được "mùi" người chết, chứng tỏ Chu Di Hân vẫn còn sống.

"Vậy thì thử một chút ta xem!" - Đồ giả nói xong, bốn phía lại chìm trong bóng tối.

Mọi người nhìn vào hư không, bốn phía chẳng có gì cả. Không có đường, cũng chẳng biết phương hướng, không cách nào ra tay nên chẳng biết đập tan cục diện này thế nào.

"Ảo cảnh hư vô à? Chà chà, tiểu quỷ này xem ra cũng có chút bản lĩnh, nhưng không lẽ chúng ta lại ngồi không sao?" - Bách Hân Dư nhìn hỏi mấy người bên cạnh. Cả đám đối phó với một tiểu quỷ, hình như hơi ỷ đông hiếp yếu. Nếu không thoát được, thì đúng là trò cười.

"Nếu không có khó khăn, thì tôi thấy hơi tẻ nhạt." - Nét mặt Trương Tử Khiêm hưng phấn. Anh là người bất chấp quy tắc, phá hoại mới là thứ anh thích. Khi đi Los Angeles phải hợp tác với người khác, bó tay bó chân cực kỳ không quen. Hiếm lắm mới gặp được dịp tốt, tất nhiên là vui.

"Vậy giờ chúng ta làm sao đây?" - Lưu Khiết hỏi. Cả đám, hai người là bậc đàn anh đàn chị, một người là thần, đâu đến lượt nàng chỉ huy. Dù đôi lúc nàng hơi kích động thật, nhưng lúc bình thường không bị ai chọc tức, thì nàng rất bình tĩnh.

"Bốn người chia ra bốn hướng, đụng đến cái gì thì giết cái đó." - Bách Hân Dư nói rất nhẹ nhàng, nhưng giết? Làm sao giết? Đây đâu phải giờ đào tạo người mới, đại thần cũng lười giải thích, có chiêu gì thì cứ xài chiêu đó đi.

Bốn người quay lưng lại, chia ra làm bốn hướng, mặc kệ là thần nhân ma quỷ gì, cứ gặp là giết. Chỉ cần một chút khác biệt, là có thể đập tan cái ảo ảnh hư vô này. Nhưng phải biết rằng, trong hư vô không được tin bất cứ thứ gì.

Khê Nang bản lĩnh cũng thật lớn, bọn họ ở trong hư vô không thể dùng linh lực. Huống chi Bách Hân Dư là thần, dù pháp lực còn rất ít nhưng nàng vẫn là thần, ý chí rất mạnh mẽ, không dễ bị mê hoặc. Hiện tại, nàng đã phục hồi được một phần ba thần lực, ung dung nhẹ nhàng tạo ra đao lửa, càng sắc bén càng mạnh mẽ hơn. Nếu bây giờ Nữ Oa có đứng trước mặt, nàng cũng chém.

"Bách Hân Dư, chị mau đi cùng em, nơi này nguy hiểm lắm." - Chu Di Hân mặc một chiếc váy liền thân màu tím nhạt, chạy đến gần Bách Hân Dư.

"Một cách dùng hai lần, ngươi nghĩ ta ngu à!" - Bách Hân Dư cảm thấy nó đang làm nhục trí thông minh của nàng.

"Bách Hân Dư, chị nói gì vậy? Em là Chu Di Hân, con quỷ đó đang muốn giết chị, chị đừng rơi vào bẫy của nó. Em biết đường, chị đi theo em." - Người trước mặt sốt ruột nói.

"Cô thật sự là Chu Di Hân?" - Bách Hân Dư hơi nghi ngờ hỏi lại, nhưng đã buông lỏng đề phòng.

"Tất nhiên, không lẽ chị không nhận ra em sao? Nhanh, chúng ta đi thôi!" - Chu Di Hân nói xong, liền kéo tay Bách Hân Dư,

Khi Chu Di Hân vừa chạm vào tay Bách Hân Dư, thì thanh đao lửa trong tay Bách Hân Dư không chút thương xót chém thẳng xuống. Sau một tiếng thét chói tai, Chu Di Hân hóa thành hư vô.

"Giả giống cũng chả có ích gì đâu, không phải là không phải."- Bách Hân Dư nói với không khí, rồi bước tiếp.

Trong hư vô lúc này chỉ có bốn người bọn họ, đã là con người ai cũng có kẻ thù. Chỉ là chúng ta biết rõ kẻ thù, sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy, nhưng với người mình quan tâm, thì rất khó lòng ra tay. Khi Bách Hân Dư ra tay, tất nhiên là có chút do dự, nhưng nàng không phải là con người, không nặng về mặt tình cảm. Một khi đã phân biệt rõ, thì nàng sẽ ra tay không chút do dự.

Lưu Khiết tách ra đi một mình, vẫn mãi đi về phía trước không có giới hạn. Nàng nhìn thấy một cậu bé đang khóc, ngồi trên đất.

"Chị ơi, em không tìm được đường về nhà. Chị có thể giúp em không?" - Cậu bé nhìn rất đáng yêu, rất rất đáng yêu, khi khóc lại càng làm người ta thấy yêu. Trong nhất thời Lưu Khiết thấy bối rối, biết rõ là ảo giác, nhưng nàng không thể ra tay với một đứa bé.

"Ngươi hãy hiện hình đi, đừng để ta phải ra tay."

"Chị ơi, em rất sợ, có người xấu muốn đánh em." - Cậu bé khóc lóc, nhào về phía Lưu Khiết.

Là một vị cảnh sát chính nghĩa, nhìn thấy trẻ con bị lạc, lại còn bị bắt nạt làm sao tàn nhẫn rút súng. Lưu Khiết muốn đẩy cậu bé ra, nhưng cậu bé cứ gào khóc quá mức đáng thương, nàng càng không thể ra tay.

Bằng...

Tiếng súng vẫn vang lên, nhưng không phải Lưu Khiết nổ súng, mà là Trương Hoài Cẩn muôn đời trơ mặt như cục đá. Nàng bình tĩnh đến mức, người ta cho rằng nàng không có tình cảm.

"Ở đây mọi thứ đều là giả, nếu do dự thì người chết chính là cô." - Trương Hoài Cẩn nhắc nhở. Nàng là "tiền bối", nên phải dạy dỗ tốt người mới vào, công việc của họ rất nguy hiểm.

"Vậy tôi làm sao biết, cô là thật hay giả?"

"Nếu là giả, thì chỉ cần nổ súng bắn nát đầu cô là được."

Lưu Khiết hỏi xong mới phát hiện rằng đúng là một câu hỏi ngu ngốc, nàng muốn nói gì đó để giảm bớt không khí ngột ngạt. Rồi trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một vết nứt từ từ lan rộng, hư vô cũng từ từ vỡ vụn. Tiếp theo, là bốn người trở về phòng khách lúc nãy.

Lưu Khiết và Trương Hoài Cẩn nhìn xung quanh, liền thấy Trương Tử Khiêm đang chĩa súng ngay đầu một đứa bé, thanh đao của Bách Hân Dư thì cắm thật sâu vào ngực nó. Hình ảnh này nhìn thật tàn nhẫn, cải trang thành con nít...đúng là rất dễ chiếm được sự đồng cảm.

"Chu Di Hân ở đâu?" - Bách Hân Dư lại trở thành hung thần ác sát, giống như vừa từ Tu La Địa ngục trở về.

"Phụt~~" - Đứa bé phun cái lưỡi về phía Bách Hân Dư, rồi biến mất.

Khê Nang chết rồi, căn nhà cũng biến mất, tất cả trở về trước cái khe hở ở trên đường Mạt Sơn. Điện thoại Bách Hân Dư vang lên, thì ra là Chu Di Hân gọi đến.

"Chu Di Hân, cô không sao chứ? Cô đang ở đâu?" - Vừa nghe máy, Bách Hân Dư đã hỏi dồn dập.

"Em không sao, em đưa cậu bé về đến nhà thì cũng về nhà rồi. Em muốn điện báo chị biết, nhưng lại không gọi được, chị đang ở đâu?"

"Tôi về ngay!" - Bách Hân Dư thở phào nhẹ nhõm, khi xác định Chu Di Hân bình yên vô sự.

Thế nhưng, mục đích của Khê Nang là gì? Tại sao nó không làm hại Chu Di Hân? Chỉ là vì dụ họ tới đó thôi sao? Làm thế có gì tốt, nhìn thế nào nó cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Bách Hân Dư không thèm nghĩ nữa, chào bọn họ rồi về trước.

"Cô xác định cô ấy chính là thần?" - Lưu Khiết chỉ vào hướng Bách Hân Dư vừa rời đi. Với trẻ con, mà cô ấy cũng không chút lưu tình, đúng là đáng sợ thật.

"Có gì không hiểu thì về nhà xem phim đi." - Trương Hoài Cẩn nói rồi cũng bỏ đi.

"Này này... cô nói rõ ràng xem nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro