Chương 32: Đố Phụ Tân Thần ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có án mạng là nhìn thấy cô, đúng là như cơm bữa. Một chút ngạc nhiên cũng không có." - Lưu Khiết vừa nhận điện thoại báo án, liền chạy đến. Sơ tán cả đám người, liền nhìn thấy hai người.

"Đi đến công viên hải dương chơi thôi cũng gặp án mạng, nếu không phải tôi làm, thì có người cố ý. Nếu tôi ra ngoài mà có người chết, thì đúng là phẩm hạnh hơn người." - Bách Hân Dư tuy rằng không thích vị cảnh sát nhiệt huyết đầy đầu kia cứ coi nàng như là tội phạm, nhưng cũng không cùng cô ấy tranh cãi, mà bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.

Gặp một hai lần thì có thể gọi là trùng hợp, nhưng đến ba bốn lần như vậy, thì không thể dùng từ "trùng hợp" được nữa. Gần đây, án mạng xảy ra rất có quy luật, đều xuất phát từ Bách Quỷ Địa Địa Ngục. Dù án mạng liên tục xảy ra, nhưng thủ phạm lại không phải con người, nên gây ra quá nhiều sóng gió. Cũng không phải bọn họ không có bản lĩnh, mà mục đích chính của chúng chắc muốn làm rối loạn Nhân Giới. Thế nhưng, lần nào cũng đụng phải Bách Hân Dư, Lưu Khiết hoài nghi, mục tiêu của chúng có thể là cô ấy.

Thế nhưng, nếu mục tiêu của chúng là Bách Hân Dư. Thừa dịp pháp lực của nàng không cao, cứ kéo cả đám đến đánh một lần không phải xong rồi sao? Tại sao, phải từng con từng con xuất hiện vậy? Bách Hân Dư nghĩ thể nào cũng không hiểu nổi, nhất định phải tìm người liên quan để hỏi.

"Xin lỗi, đều tại em đề nghị đến công viên hải dương mới có chuyện." - Chu Di Hân cắt đứt suy nghĩ của Bách Hân Dư.

Nếu như nói Bách Hân Dư phẩm hạnh quá cao, đi đến đâu người chết đến đó. Thì Chu Di Hân cũng không thoát khỏi quan hệ, bởi vì mỗi lần xảy ra chuyện, ngoài Bách Hân Dư ra thì còn có nàng. Hơn nữa, lần nào có chuyện cũng là những nơi Chu Di Hân có mặt. Dù đây là chủ ý của Lưu Quả, nhưng Chu Di Hân biết rõ Bách Quỷ đang quấy rối Nhân Giới, nhất định có liên quan đến nàng.

"Chuyện này sao có thể trách cô, nếu hôm nay chúng ta không đến, án mạng vẫn xảy ra, chứ đâu phải như cô nói. Ngày hôm nay có người chết, chắc lỗi ở công viên hải dương." - Bách Hân Dư thấy cô gái ngốc này có chút đáng yêu, xoa đầu Chu Di Hân, để cô ấy đừng suy nghĩ lung tung.

"Lần này, cũng là những con quỷ đó làm sao? Rõ ràng mấy phút trước, chúng ta còn thấy anh ta cãi nhau với một cô gái, tiếp theo thì chết trong nước. Với lại, tại sao anh ta lại rơi vào đó được?"

"Cái này thì để cảnh sát tiểu thư điều tra, không cần chúng ta phải bận tâm. Nếu công viên hải dương không còn gì để chơi, thôi thì chúng ta đi chỗ khác. Không thể bỏ uổng cả ngày được." - Bách Hân Dư cười với Chu Di Hân, rồi khoác vai cô ấy. Nàng nhìn Lưu Khiết, nét mặt trơ tráo nói: "Cảnh sát hình sự tiểu thư, cô ở đây chống đỡ một mình đi nha."

"Tôi vốn có thể một mình chống đỡ." - Lưu Khiết lại bị Bách Hân Dư chọc cho tức điên. Chỉ vì hôm nay Trương Hoài Cẩn có việc, nên bảo nàng đến đây trước. Làm như bình thường nàng và Trương Hoài Cẩn hợp tác, thì nàng không thể làm việc một mình vậy.

Chọc tức người khác xong, Bách Hân Dư liền quay lưng, phất tay, không làm phiền.

"Bách Hân Dư, chị thật giống trẻ con." - Chu Di Hân nhẹ cười.

"Nhìn tôi có chỗ nào giống trẻ con hả? Cô còn giống hơn, mà bày đặt nói tôi à." - Bách Hân Dư nhíu mày nhìn Chu Di Hân, hoàn toàn không biết tại sao cô ấy cười.

"Tính tình trẻ con, không nhất thiết phải là bề ngoài. Em nói là hành động của chị ấy, thích nhìn vẻ mặt tức giận của người khác. Vì thế, thường xuyên nói mấy lời chọc tức người ta, người ta càng tức thì chị càng muốn trêu. Lưu Thù Hiền đã bị chị chọc tức rất nhiều. Lần trước, khi chị làm việc ở nhà trẻ cũng có thể cùng tụi nhỏ đùa giỡn, hơn nữa tụi nhỏ đều rất thích chị."

"Cô còn dám nói đến mấy đứa tiểu quỷ ở nhà trẻ ấy nữa à. Nói vậy, cô so sánh trình độ của tôi ngang với mấy đứa con nít ấy hả? Cô đang muốn chọc tức tôi?"

"Người bạn nhỏ, thật dễ thương." - Chu Di Hân một lời nhưng hai nghĩa. Nói rất đúng, những đứa trẻ ở nhà trẻ rất dễ thương, đồng thời cũng khuyên Bách Hân Dư thừa nhận bản thân có tính trẻ con.

Bách Hân Dư bất lực không thể trả lời. Ở Thiên Giới, trong mắt mấy ông lão trên kia, Bách Hân Dư là đứa bé chuyên thích gây sự. Dù bề ngoài trưởng thành, luôn mặc mấy bộ đồ thật cool, nhưng cũng không vì vậy mà bào chữa được tội đùa dai của nàng.

Nghĩ đến thì Bách Hân Dư ở trần gian cũng gần ba tháng rồi. Nàng đã có mặt khác của mình, nàng từng bắt nạt rất nhiều người, hành hạ, trêu đùa, tức giận, giống như chỉ là mới thoáng qua đây thôi.

"Chu Di Hân, cô có biết giận không?" - Bách Hân Dư chưa từng bắt nạt Chu Di Hân. Nguyên nhân có lẽ vì cô ấy không dễ tức giận, dù có bắt nạt cũng không thấy thỏa mãn. Cho dù ngươi có bắt nạt cô ấy, thì cô ấy vẫn xin lỗi ngươi.

"Bởi vì, không có chuyện gì đáng tức giận cả." - Chu Di Hân trả lời rất tự nhiên.

"Tôi thật muốn nhìn thấy dáng vẻ khi cô tức giận." - Bách Hân Dư nở nụ cười gian, lập tức búng trán Chu Di Hân một cái, rồi bỏ chạy.

Chu Di Hân sững sờ đứng tại chỗ, một vài giây mới phản ứng. Có phải chị ấy đang thử làm nàng tức giận không? Nàng cười, sờ sờ trán của mình, nói chị ấy có tính trẻ con thật không sai, lập tức ấu trĩ rồi đấy.

Nếu nói đến chuyện đáng để Chu Di Hân tức giận, thì trước mắt là chuyện có thể làm tổn thương Bách Hân Dư. Nếu những ác quỷ kia dám làm tổn thương Bách Hân Dư, hoặc làm bại lộ thân phận của Chu Di Hân, thì nàng sẽ không chút lưu tình tiêu diệt chúng nó. Trước mắt, vì muốn điều tra mục đích của chúng nó, nên nàng không lập tức ra tay. Sau khi xác định được mình thích Bách Hân Dư, những con ác quỷ đó cũng sẽ không để chị ấy yên. Nếu sự xuất hiện của chúng, gây phiền phức đến cuộc sống của Bách Hân Dư, thì nàng sẽ loại bỏ tất cả chướng ngại vật đó.

"Chu Di Hân, cô đứng ngốc ra đó làm gì thế? Không tức giận, thì cũng không cần làm lơ như vậy chứ. Tôi đúng là thất bại mà."- Khi Bách Hân Dư bỏ chạy, quay đầu nhìn lại thì Chu Di Hân vẫn đứng im đó. Đối với một đại vương chuyên gây sự, thì đây chỉ là trò nhỏ. Nhưng trên Thiên Giới, mấy vị thần tiên kia mỗi khi bị nàng búng trán, đã gọi nàng là Nữ Ma Đầu rồi.

"Bởi vì trò đùa của chị rất ngây thơ." - Chu Di Hân khôi phục bình thường, dịu dàng nở nụ cười. Sau đó, chạy đến chỗ Bách Hân Dư.

Chu Di Hân sẽ chứng minh, nàng có thể bảo vệ Bách Hân Dư. Cho dù, Bách Hân Dư ghét ác ma, nhưng nàng sẽ cố gắng làm chị ấy vui vẻ. Có thể, chị ấy cũng sẽ yêu lại nàng.

Chu Di Hân đi đến cạnh Bách Hân Dư, cẩn thận nắm tay chị ấy. Bách Hân Dư cũng đã quen, nên không phản ứng gì, nắm lấy tay nàng đi về trước. Sau đó, hai người tiếp tục bàn xem nên đi đâu chơi.

Thật xui xẻo, khi mà công viên hải dương vừa mới khai trương vài ngày lại xảy ra án mạng ly kỳ, đành tạm thời dẹp tiệm. Lưu Khiết căn cứ vào khẩu cung Chu Di Hân cung cấp, đi đến hỏi bảo an. Họ xác nhận, trước khi chết, nạn nhân đã từng cãi nhau với một cô gái, sau khi họ đến khuyên can, thì người đàn ông bỏ đi cùng một cô gái khác.

Sau đó nữa, tại sao nạn nhân lại chết trong nước, thì không thể biết được. Nhân viên quản lý cửa ra vào hồ nước, cũng xác nhận không có người nào đến, bọn họ cũng không rời khỏi vị trí. Lý do tại sao chết trong đó, ngoại trừ "khác thường", thì không còn lý do nào hợp lý hơn.

Lưu Khiết đứng trong đường hầm đáy biển, nhìn vào trong bể nước. Nàng muốn nhìn xem, trong nước có thứ "dị dạng" nào không, thế nhưng chẳng có gì, mọi thứ rất bình thường, có thể thứ gì đó trong nước đã không còn ở đây. Nếu là sinh vật dưới nước đang giở trò, thì muốn bắt thật sự khó. Dù sao, con người không thuận lợi khi ở dưới nước.

Lưu Khiết tìm chứng cứ xong, trước hết là trở về sở cảnh sát. Lần này có thể là do Bách Quỷ Địa Ngục làm, nàng phải về hỏi anh em họ Trương, xác định xem nó là quỷ gì. Thì lúc đó, mới có phương hướng điều tra.

Một bên khác, Bách Hân Dư và Chu Di Hân sau khi rời khỏi công viên hải dương, thì tiếp tục tìm chỗ đi chơi. Dù gặp án mạng hơi bị nhiều, nhưng với thần ma mà nói, nhìn thấy người chết chẳng có gì đáng sợ. Cho nên, dù nhìn thấy cảnh án mạng ly kỳ đó, hai người vẫn chơi rất vui.

Đây là lần đầu cả hai đi chơi, nên nhìn cái gì cũng mới, miễn là có thể ngồi hàng đầu. Căn bản, cả hai đã đi chơi xong một vòng, cảm giác càng mạnh thì cả hai càng thích. Sau khi xuống đến nơi, những cô gái khác thì mặt tái xanh, chỉ có hai vị này vẫn thèm thuồng muốn chơi tiếp.

Mặc dù nói hai người không biết mệt, nhưng dù sao cũng đang giả làm người bình thường. Đã chơi cả ngày, nếu là cô gái bình thường, thì nên tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một chút. Xét theo ngoại hình, thì Bách Hân Dư là dạng mạnh mẽ, phản xạ tự nhiên sẽ có ý thức bảo bọc Chu Di Hân. Cho dù là đi chơi, nàng cũng hết sức chăm sóc Chu Di Hân. Chu Di Hân ngồi nghỉ, nàng lập tức chạy đi mua nước uống.

Bách Hân Dư mua trà sữa về, đưa cho Chu Di Hân. Chu Di Hân nhận ly nước, ánh mắt liền dừng lại trên người hai cô gái vừa đi ngang qua, chính xác là thứ hai cô ấy cầm trên tay.

"Bách Hân Dư, hai người đó đang cầm gì vậy?"

Bách Hân Dư nhìn theo ánh mắt của Chu Di Hân, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Là hình dán chân dung đấy. Hình như ở bên kia tôi có thấy một cái máy chụp hình, cô muốn chụp sao?"

"Vâng!" - Chu Di Hân vừa nghe liền như chú mèo nhỏ, cười rất ngọt ngào, ánh mắt chờ mong.

Nếu Chu Di Hân muốn đi, thì Bách Hân Dư tự nhiên cũng sẽ đi theo. Có điều, nàng chỉ đơn giản biết nhiêu đó, chứ chưa từng cùng ai chụp cái này. Cẩn thận nghĩ lại, lần trước Bách Hân Dư chỉ từng chụp chung với Xí Thần Cố Tiểu Mễ thôi. Nàng cũng không phải là một vị thần thích trang điểm, dù rảnh rỗi cũng không tự sướng, cho nên căn bản nàng chẳng có tấm hình nào.

Hai người tìm được máy chụp hình dán, đứng đó nhìn mọi người chụp trước. Sau đó, đầu tiên thì bỏ tiền xu vào, Bách Hân Dư vốn định nói chỉ mình Chu Di Hân chụp là được rồi. Kết quả, Chu Di Hân quá vui vẻ kéo nàng vào chụp chung.

"Đã đến rồi, thì đừng có ngại nữa. Sắp chụp rồi kìa."

Chu Di Hân kéo Bách Hân Dư đứng ở ngoài vào, hai cái đầu chen vào trong ống kính máy chụp hình dán. Ánh mắt Chu Di Hân từ đầu đến cuối đều nhìn Bách Hân Dư, tấm ảnh đã ra rồi. Nếu như để ý, mọi người sẽ phát hiện đó là ánh mắt khi yêu một người.

"Tôi đã nói không chụp mà, cái mặt cứng ngắc kìa." - Bách Hân Dư ảo não nói, còn cố gắng giật lấy tấm ảnh trong tay Chu Di Hân, có ý đồ tiêu hủy.

"Em thấy được mà, nhìn rất đẹp." - Chu Di Hân cười, cất lại tấm hình như là bảo bối.

Bách Hân Dư còn đang oán niệm, thì di động vang lên. Là Quả Quả gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro