Chương 4: Ma Nữ Giá Lâm ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đề thi của Ma Giới không phải làm chuyện xấu chứ?"

Hồ Hiểu Tuệ lo lắng nên hỏi, tuy nàng biết Chu Di Hân không giống những ác ma tàn bạo kia. Bằng không lúc trước Chu Di Hân đã không tốt bụng giúp đỡ họ, còn tiêu hao phần lớn ma lực để mở vòng xoáy Ma Giới cứu họ. Lúc đó, nếu không có Chu Di Hân, thì Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ đã chôn thây ở Ma Giới. Nhưng biết Chu Di Hân lương thiện thì sao? Dù gì cô ấy cũng là người của Ma Giới, có những việc bản thân không muốn nhưng vẫn phải làm.

"Trên lý thuyết là đúng như vậy, bất quá mình sẽ không làm gì tổn hại đến hai người. Chính bản thân mình cũng không có tự tin để hoàn thành phần thi này, nhưng mà nó lại liên quan đến việc mình thừa kế vị trí ma vương của papa." - Giọng nói Chu Di Hân có vẻ buồn phiền.

"Vậy cậu sẽ trở thành ma vương sao? Sau này mình có thể nhờ vả được phải không?" - Hồ Hiểu Tuệ đã ôm Chu Di Hân vào lòng, như cây kèn saxophone cỡ lớn. Bạn tốt của mình làm ma vương nghe thật êm tai, nhưng chuyện sắp xảy ra đã là sự thật, nghĩa lại cũng có chút kích động.

"Mình vẫn chưa đủ tư cách." - Chu Di Hân cười khổ.

"Phải làm sao thì mới coi là thi đậu?" - Lưu Thù Hiền sẽ không hăng hái như Hồ Hiểu Tuệ, nàng rất bình tĩnh đi vào trọng điểm. Nàng có một linh cảm, lần này Chu Di Hân đến Nhân Giới, dù không tình nguyện nhưng vẫn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.

"Đây là Châu Mã, nó sẽ căn cứ là những chuyện em làm, và tâm trạng của em để chấm điểm. Khi nào vạch ma lực trên Châu Mã chuyển sang màu đỏ thì xem như em hoàn thành kỳ thi." - Chu Di Hân giơ tay, một cuốn sách dày cộm như quyển từ điển của trường Oxford hiện ra. Sau đó, trên bìa sách hiện lên khuôn mặt của một ông già.

Châu Mã giống như cuốn bách khoa toàn thư có trí tuệ nhân tạo, không chỉ ghi chép những chuyện ở Ma Giới, mà đối với Nhân Giới cũng hiểu rất rõ. Cho nên, Chu Di Hân phải nhờ sự giúp đỡ của nó. Những ma vương đời trước muốn kế thừa vương vị cũng phải cần đến sự quyết định của Châu Mã, nó được coi như bảo vật của Ma Giới.

Châu Mã được Chu Di Hân triệu hồi nên đã thức tỉnh, khuôn mặt lão già trên bìa sách mở mắt ra. Vừa nhìn thấy hai phàm nhân đứng trước mặt, nó liền trừng mắt tức giận.

"Công chúa! Tại sao người có thể làm bạn với phàm nhân?"

"Nè nè, tại sao lại không được? Bây giờ là thế kỷ hòa bình, không còn phân biệt chủng tộc. Chu Tát Khắc Tư không phải cũng yêu thần tiên đó sao?" - Hồ Hiểu Tuệ thấy Châu Mã có thành kiến liền phản bác. Luật pháp nào cấm ác ma với con người không thể làm bạn? Người cũng có người tốt người xấu, giống như ma cũng có ma tốt vậy.

Rõ ràng chính ma vương phạm quy trước, ai bảo ông ta cứ như con ngựa chứng đi quyến rũ phụ nữ khắp nơi làm chi. Còn dám dụ dỗ luôn bà dì hung dữ của Lưu Thù Hiền, em gái Hỏa Thần là Bách Khuynh, chơi xong rồi thì phụ tình bạc nghĩa, chút nữa thôi là Bách Khuynh phá nát toàn bộ Ma Cung. Đừng nói rằng chỉ cho phép ma vương yêu đương từa lưa, mà cấm công chúa kết bạn, đúng là phong cách ác ma.

Châu Mã tính khí cũng chẳng hiền lành gì, gương mặt già nua kia càng hung dữ hơn: "Các người chỉ gây trở ngại đến phán đoán của công chúa, ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi."

"Ta sẽ tự nghĩ cách trở về Ma Giới, ngươi không được vô lễ với bạn bè của ta." - Chu Di Hân được nuôi dưỡng như một đại tiểu thư. Nhưng nhìn thấy Châu Mã tỏ ra thù địch với Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền, nàng không vui.

Chu Di Hân là công chúa Ma Giới, là sự thật không thể nào thay đổi được. Thế nhưng, nàng hi vọng mọi chuyện có thể giải quyết theo cách của mình. Chu Di Hân rất thích khi được làm bạn với Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền, nàng cũng muốn tìm hiểu cuộc sống của con người. Đối với kỳ thi lần này, Chu Di Hân chỉ đây là một chuyến du lịch, còn chuyện trở về Ma Giới tự nàng có biện pháp.

Châu Mã vẫn còn tức giận nhìn công chúa, cũng lười nói thêm. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả thi cử của công chúa, thì làm bạn bè bình thường cũng chẳng sao. Nhưng nếu hai người kia có âm mưu ngăn cản, thì đừng trách nó không nể tình.

"Có điều, nếu cô muốn hủy diệt nhân gian thì chúng ta sẽ là kẻ thù." - Lưu Thù Hiền đang rất thật lòng, mặc dù nàng không quan tâm đến sống chết của thiên hạ. Tuy nhiên, vào ba năm trước Hồ Hiểu Tuệ vì muốn ngăn cản Ngày Tận Thế, muốn gìn giữ những kỷ niệm và cuộc sống của cả hai ở nơi này, nên đã hy sinh một bên Âm Dương Nhãn. Vì vậy, Lưu Thù Hiền lựa chọn đứng bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ, nếu có bất kỳ thứ gì muốn phá hoại nhân gian nàng sẽ ra sức ngăn cản.

"Thân Hiền, Chu Chu sẽ không..."

"Em hiểu, em sẽ không làm hai người khó xử. Có điều, khoảng thời gian em ở nhân gian, xin nhờ hai người chiếu cố." - Chu Di Hân cười nói, dịu dàng vui vẻ đến kỳ lạ. Một cô bé như vậy, nói nàng là ác ma sẽ chẳng có ai tin. Một ai đó vừa bước vào nhà người ta liền là hư bàn trả, đem người đó quăng xuống Ma Giới sẽ có rất nhiều người hạnh phúc chảy nước mắt.

"Chúng ta là bạn tốt, bọn mình tất nhiên sẽ chăm sóc cậu thật tốt." - Hồ Hiểu Tuệ vỗ ngực một cái, mọi chuyện cứ để nàng lo. Riêng Lưu Thù Hiền bị bao trùm bởi sự lo lắng.

Nhưng mà...người đáng lo nhất bây giờ là cái tên đại thần nào đó, nói đi tìm "bạn bè" vay tiền. "Người bạn" đó thật sự tồn tại sao?


"Ha ha~~ Bách Hân Dư đại thần, đã lâu không gặp. Ngọn gió nào đưa ngài đến ngôi miếu nhỏ của ta vậy?" - Một người đàn ông mặc bộ vest cao cấp, mang giày da, đeo đồng hồ nổi tiếng. Mọi thứ từ trên xuống dưới đều viết "rất mắc tiền", hắn đang cười khổ.

"Căn biệt thự sang chà bá trọng này, mà Thần Tài đây gọi nó là miếu nhỏ sao? Thổ Địa Công thật đáng thương."

Thổ Địa Công thật vô tội, tự nhiên bị ăn đạn lạc.

Bách Hân Dư khoác vai Thần Tài Diệp Thịnh, giống như đang nói "ông anh, khỏe không?". Diệp Thịnh run cầm cập, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán, mấy tên Tán Tài Đồng Tử có thể né được bao xa thì lùi bấy xa. Đây là vị đại thần chuyên gây sự nổi tiếng Thiên Giới, bọn họ chỉ là tiểu tiên nên không dám chọc giận nàng. Khi nhìn thấy mặt Bách Hân Dư hiện lên màn hình chuông cửa, thì cả đám muốn đái ra quần. Kết quả, Bách Hân Dư vừa hét một tiếng, cả đám phải chạy thục mạng ra trả tiền taxi cho nàng. Chưa biết nàng muốn làm gì, nhưng thấy mặt nàng là biết sao quả tạ chiếu xuống đầu.

"Nghe nói ngài đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, sao có thời gian rảnh đến đây tán dóc với ta vậy?" - Lông mày Diệp Thịnh đã nhíu chặt lại thành hình chữ bát (八),cố gắng lắm mới kéo được khóe miệng nhếch lên cười.

"Thì cũng bởi vì thi tốt nghiệp, nên mới có thời gian đến trần gian. Sẵn tiện, ghé thăm ông anh một tí ấy mà."

"Ha ha ~~ chắc không chỉ đơn giản là tiện đường nhỉ. Này, nghe nói đề thi năm nay là phải làm việc tốt, nếu ngài làm gì tôi thì sẽ bị trừ điểm. Có giám thị coi thi ở đây đấy." - Diệp Thịnh kích động chỉ vào Kim Oánh Nguyệt đang bay bên cạnh. Dù biết rằng Bách Hân Dư không thèm để ý đến chuyện có tốt nghiệp hay không, nhưng nghe nói năm nay là kỳ thi cuối cùng bắt buộc cô ấy phải tham gia. Trước mặt giám thị, chắc cô ấy sẽ không dám đánh đập thần tiên.

Bách Hân Dư ngồi xuống ghế salon, tay vẫn khoác vai Diệp Thịnh. Rất rõ ràng, nếu không đạt được mục đích, nàng sẽ ăn vạ ở đây luôn.

"Ta tới là muốn hỏi ngươi MƯỢN ít tiền. Thiên Giới chỉ cho 1000 tệ/tháng thật không đủ ăn. Có thể cho ta MƯỢN vài vạn sống qua ngày không?" - Bách Hân Dư nói rất tùy hứng, đối với Thần Tài thì đây chỉ là chút đỉnh tiền tiêu vặt thôi.

Diệp Thịnh mở to mắt nhìn Bách Hân Dư, nàng là thần tiên không cần ăn, không cần uống, nghe nói chỗ ở cũng có, tại sao lại cần nhiều tiền như vậy? Lại còn cố ý nhấn mạnh từ "mượn", rõ ràng đang uy hiếp để mà cướp. Diệp Thịnh là Thần Tài, giúp con người phát tài, Bách Hân Dư bất ngờ gõ cửa, thì hắn phải tìm cách đắp chỗ này vá chỗ kia. Lấy tiền đưa cho Bách Hân Dư, đồng nghĩa nhà ai đó sẽ nghèo đi một chút. Nếu chuyện này đến tai boss, chỉ sợ vị trí Thần Tài cũng không giữ được.

"Bà cô của tôi ơi, tại sao ngài cần số tiền lớn như vậy? Tôi phải duy trì giá trị vật chất ở nhân gian được cân bằng, ngài như vậy sẽ làm rối loạn trật tự."

"Cho dù thế, thì ta lấy tiền cũng chi xài cho con người, góp phần xây dựng nền kinh tế nhân gian thêm vững mạnh, khác chỗ nào? Hay là ngươi không muốn cho ta mượn?" - Câu nói sau cùng có thể thay bằng "ngươi muốn chết phải không". Cánh tay Bách Hân Dư đang khoác trên vai Diệp Thịnh, được tăng thêm vài phần sức mạnh.

"Làm sao có thể." - Diệp Thịnh bị đau nên giọng nói trở nên cao vút, rồi nói nhỏ bên tai Bách Hân Dư: "Tốt xấu gì tôi cũng là Thần Tài, bị ngài lừa gạt như vậy thật mất mặt."

"Chớ nói nhảm! Vị trí Thần Tài tổng quản này là ta giúp ngươi ngồi lên, lúc trước nếu không có ta giở trò với giám khảo, ngươi sẽ có ngày hôm hay sao? Có thể tốt nghiệp trở thành thượng thần, ngươi cũng nên bày tỏ thành ý một chút chứ." - Bách Hân Dư cắn răng, mỉm cười nói nhỏ.

Diệp Thịnh và Bách Hân Dư trước kia học cùng trường, toàn bộ thần tiên trong trường đều được nếm qua thủ đoạn của Bách Hân Dư, bị đốt trụi lụi, hay bị treo lủng lẳng trên Nam Thiên Môn chỉ là chuyện nhỏ. Diệp Thịnh xem như có phước, vì Bách Hân Dư không có hứng thú bắt nạt hắn, hay vì cảm thấy chưa bắt nạt hắn thì đã có cảm giác mãn nguyện. thậm chí Bách Hân Dư còn giúp Diệp Thịnh thông qua kỳ thi tốt nghiệp. Diệp Thịnh tốt nghiệp trước Bách Hân Dư, không có nghĩa hắn có "trọng lượng" hơn nàng, bởi vì nàng không thèm thi.

Nói về sức chiến đấu, Diệp Thịnh chỉ là cục gòn trong tay Bách Hân Dư. Coi như lúc này pháp lực của nàng còn lại rất ít, nhưng sau này khôi phục nàng sẽ tìm hắn trả thù, lúc đó chết kiểu nào còn chưa biết. Nói về người chống lưng, Diệp Thịnh tìm đâu ra người để so sánh với Bách Hân Dư.

"Không thể trao đổi thứ khác sao?" - Diệp Thịnh cố gắng giãy giụa trong giờ phút hấp hối sau cùng.

Bách Hân Dư rất dứt khoát, đứng lên chuẩn bị đi ra cửa. Tất nhiên, đâu phải nàng muốn đi, lại còn nói thêm một câu: "Xem ra có người không muốn biết Phong Thần tỷ tỷ thích cái gì." - Lại giả bộ muốn đi.

"Có thể thương lượng." - Vừa nghe câu đó, Diệp Thịnh mất hết tiền đồ quỳ xuống năn nỉ: "Mấy vạn tệ thôi mà, chỉ là chút lòng thành. Ngài thích xài thế nào thì xài, không cần phải mượn, xem như tôi tặng ngài. Thần Tài cái nhiều nhất chính là tiền, ngài nhất định phải nhận lấy, nếu không tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, đại thần!"

"Ngươi thấy đấy, chính hắn đòi cho ta tiền, ta không cản được." - Bách Hân Dư chỉ vào Thần Tài đang quỳ dưới chân, rồi nhìn Kim Oánh Nguyệt với bộ dáng bất đắc dĩ.

Kim Oánh Nguyệt cũng trợn tròn mắt nhìn Bách Hân Dư, quả nhiên là đại thần thích làm chuyện xấu. Người trong cuộc tự nguyện, thì không thể cấu thành tội lừa gạt tài sản, biểu thị Bách Hân Dư vô tội không bị trừ điểm. Kim Oánh Nguyệt thấy Bách Hân Dư đang nở nụ cười rất gian trá, sau lưng toát mồ hôi, da đầu tê rần. Nàng không muốn làm giám thị của Bách Hân Dư, ông trời ơi~~ con muốn về nhà!!

"Ngài nên xài tiết kiệm một chút." - Diệp Thịnh nuốt nước mắt nói với Bách Hân Dư. Mặc dù chỉ có vài vạn, nhưng sổ sách kê khai của Thần Tài sẽ bị sai lệch.

Một đám Tán Tài Đồng Tử nhìn nhau, cảm thấy không có gì thì đừng ham trèo cao. Làm một Tán Tài Đồng Tử nghe sai bảo mới là đạo lý bảo toàn tánh mạng.

"Phong Thần tỷ tỷ....."

"Ngài cứ xài thoải mái!"

"Cám ơn~~ cám ơn~~"

---------------

Trí tuệ nhân tạo: còn được gọi là bộ não nhân tạo được hình thành từ lập trình trên máy tính. Trong phim hay gọi là AI ( trí thông minh nhân tạo, robot nhân tạo....)

Tán Tài Đồng Tử: Tán Tài là phân phát tiền của, Đồng Tử là con nít. Bên TQ thường tạc tượng mấy bé trai, bé gái cầm đồng tiền hoặc thỏi vàng. Còn theo truyện thì đây là sai vặt của Thần Tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro