Chương 45: Bách Quỷ Địa Ngục ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Lưu Thù Hiền đuổi ra đường, Bách Hân Dư quyết định đi đánh trùm luôn.

"Cô theo tôi làm gì?"

"Bảo vệ chị."

"Cô ở bên cạnh, tôi mới thấy nguy đó. Lỡ khi đang đánh nhau với Bách Quỷ Vương cô đột nhiên đánh lén thì sao?"

Bách Hân Dư đang đứng trước lối vào Bách Quỷ Địa Ngục, Chu Di Hân vẫn như cũ bám đuôi, lại còn nói bảo vệ nàng. Nực cười, nàng đường đường là một đại tiên, cần công chúa Ma Giới bảo vệ sao, nàng cũng chả muốn bị đánh đến thân tàn ma dại một lần nữa. Với lại, đi xuống Bách Quỷ Địa Ngục lành ít dữ nhiều, nàng không thể đem theo một người không biết là thù hay bạn.

Bách Hân Dư nói không muốn Chu Di Hân theo, thì nàng càng muốn theo, trực tiếp nhảy vào cửa trước Bách Hân Dư một bước. Bách Hân Dư thấy vậy liền chửi, nhưng cũng phải nhảy vào. Tới đâu tính tới đó vậy.

Bách Hân Dư không phải lo lắng Chu Di Hân lúc bình thường, mà nàng sợ tự nhiên cô ấy thay đổi, mở miệng ra là đòi chém đòi giết mình. Nên nàng lo lắng lúc đó sẽ không đói phó được, hơn nữa còn là địa bàn của người khác.

Chu Di Hân bước vào Bách Quỷ Địa Ngục cũng không thấy khó chịu, dù chỗ này âm u hơn Ma Giới rất nhiều. Nơi này toàn một màu đen, không có ánh sáng, đúng là nơi quỷ ở.

Bách Hân Dư dùng một ngọn lửa nhỏ soi đường, hai người nhờ thế tiếp tục bước đi. Suốt đoạn đường không ai nói gì với ai, chỉ nghe được tiếng bước chân. Đến khi nghe được âm thanh xiềng xích kéo lê trên đất phá vỡ sự yên tĩnh, thì hai người lập tức nhảy lên. Vừa đúng lúc dưới mặt đất ngay chỗ hai người đứng, có hai sợi xích đầy gai nhọn đâm lên.

"Nói trước, tôi không rảnh quan tâm cô, có chết ở đây thì đừng trách tôi." - Bách Hân Dư né xích sắt, không quên nói với Chu Di Hân bên cạnh.

"Vâng!" - Chu Di Hân vui vẻ cười. [Chị ấy quan tâm mình!]

Chu Di Hân đi theo vì muốn bảo vệ Bách Hân Dư, nàng làm sao có thể chết ở đây. Nghĩ như vậy, nét mặt Chu Di Hân rất nghiêm túc, né xích sắt vừa tấn công, cùng lúc đó nàng chụp được một sợi xích khác. Điều khiển xích sắt là một người đàn ông mặc đồ tím, xem ra hắn là quỷ câu hồn.

Bách Hân Dư lấy thần khí ra chiến đấu cùng nhau, thấy câu hồn quỷ Viêm Linh cũng không thèm khách khí, trực tiếp đánh nó tan thành mây khói.

Viêm Linh, thần khí của Bách Hân Dư, là một trong tứ đại thần khí của Thiên Giới. Bao quanh lưỡi dao là một ngọn lửa nhàn nhạt, khác xa với vũ khí mà Bách Hân Dư dùng lửa tạo ra. Thần khí có linh tính riêng, Viêm Linh tính cách ngông cuồng cao ngạo, không bao giờ nghe lời, chỉ ngoan ngoãn trong tay Bách Hân Dư. Nếu không phải vì Bách Hân Dư ham chơi, suốt ngày quăng thần khí trong kho, thì nàng đã kế thừa vị trí Hỏa Thần lâu rồi.

Chu Di Hân đã nói đi theo để bảo vệ Bách Hân Dư, nên tất nhiên cũng không chịu thua kém. Nàng lấy ra một cây gậy màu đen, trên đỉnh có gắn đầu lâu, đây là quà Chu Di Hân nhận được trong lễ trưởng thành, gọi là Lai Hủy. Ma Giới chuyên phá hoại, nên lúc nào cũng phải đem theo vũ khí. Lúc ở Nhân Giới, không có đánh lớn, nên đây là lần đầu tiên nàng dùng nó.

Hai người cầm vũ khí, cứ thế thẳng tay chém giết. Nếu những thứ đó không phải là quỷ, đánh chết thì tan thành mây khói, thì hai người đã nhuộm đầy máu tươi. Xung quanh sát khí từ từ dày đặc, Chu Di Hân thấy trong lòng có thứ gì đó, sức mạnh to lớn trong cơ thể nàng hình như bị kích thích vì sự giết chóc, muốn trỗi dậy. Chu Di Hân cực lực kiềm chế, nếu bây giờ mà biến thành ác ma, thì Bách Hân Dư sẽ gặp nguy hiểm.

Bách Hân Dư cũng nhận ra Chu Di Hân có điều kỳ lạ, cũng định lên tiếng hỏi "ổn chứ?", nhưng nghĩ lại, hai người đang cùng tác chiến, nên biến thành lời nói bực bội: "Nếu không được, thì biến chỗ khác, đừng vướng chân tôi."

"Em không sao, chị đừng lo."

"Ai thèm lo, tưởng bở."

Chu Di Hân cũng chẳng phải có trái tim mỏng manh gì, đâu dễ dàng bị đánh bại. Dù Bách Hân Dư không thích nàng, cũng không ngăn được nàng thích chị ấy. Hơn nữa, ngoài miệng Bách Hân Dư khó chịu, chứ cũng rất quan tâm nàng, chưa hề đẩy nàng ra. Vậy là chứng minh nàng có cơ hội đến gần chị ấy! Cũng nói lên Bách Hân Dư không phải chán ghét nàng, nên dù chị ấy nói cái gì, nàng cũng vui vẻ cười.

Bách Hân Dư khó hiểu nhìn Chu Di Hân, bị mắng còn cười? Đầu óc có vấn đề sao?

"Ha ha ha....Không ngờ ngươi vẫn tự dẫn xác tới." - Trong điện giọng đàn ông đâu đó truyền đến có vẻ giận dữ, xem ra cũng đoán được Bách Hân Dư sẽ đến.

Bách Hân Dư và Chu Di Hân hai người đánh đến một tòa cung điện, bên trong vọng ra giọng nói của Bách Quỷ Vương. Hai người theo âm thanh, chạy tới.

Cung điện này cũng không phải tráng lệ gì, nhưng rất thích hợp với bầu không khí của Bách Quỷ Địa Ngục, âm u thối rữa. Đại điện trống rỗng, mỗi bước đi đều tạo ra âm thanh rất lớn, nghe có chút đáng sợ. Phía trên cung điện, có đặt một cái ngai vàng, có một người đang ngồi đó. Bách Hân Dư không nhìn rõ hình dáng của người đó, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy người đó đang mặc đồ của hoàng đế thời xưa.

"Làm loạn nhân gian, cũng vì nhắm vào ta, bổn đại thần đúng là có mặt mũi. Nhưng có vẻ ngươi tính sai một bước, ta sẽ đến đây để tiêu diệt ngươi." - Cho dù đứng dưới cung điện, nhưng khí thế của Bách Hân Dư vẫn kinh người, khẩu khí vẫn cao ngạo. Từ trước đến nay, nàng chưa từng biết sợ ai.

"Không biết lượng sức! Trẫm sẽ cho ngươi trả giá thật lớn vì dám ngông cuồng !"

"Ta sẽ không để ngươi làm thế."

Người nói chính là Chu Di Hân. Bách Hân Dư chưa kịp phản ứng, thì Chu Di Hân đã vẫy Lai Hủy về trước. Đỉnh đầu lâu của Lai Hủy tạo ra một luồng ánh sáng màu đen, như một lưỡi đao sắt bén mạnh mẽ chém xuống. Có điều, người ngồi trên ngai vàng cũng không phải dạng vừa, có một luồng khí vô hình cản lại sự tấn công của Chu Di Hân.

"Ngươi phải biết, ai mới là đồng minh của ngươi!" - Người đàn ông ngồi trên ngai vàng bình tĩnh nói.

Phía sau long mão kia, là gương mặt dữ tợn, ánh mắt tà ác, đích thực là một vị vua tàn bạo. Nhưng dáng vẻ này chỉ có thể dọa người khác, với Chu Di Hân vô dụng. Ở Ma Giới, ác ma hung tàn nào nàng chưa từng thấy.

"Ta với ngươi không phải đồng minh gì hết! Ta đến đây, là muốn giết ngươi!" - Gương mặt Chu Di Hân rất chân thành, sự đáng yêu thay thế bằng sự anh khí.

"Công chúa Chu Di Hân, ngươi nhìn cho rõ. Người phía sau ngươi mới là kẻ thù của chúng ta."

"Các người biết nhau? Cuối cùng là chuyện gì?" - Bách Hân Dư đứng một bên xem tình hình, chưa vội động thủ, vừa nghe người đàn ông kia nói trong lòng nàng bắt đầu hoài nghi. Vốn đã không yên tâm với Chu Di Hân, bây giờ nàng càng sợ hai người đó hợp lực ám hại mình.

Lai Hủy trong tay Chu Di Hân vẫn tàn nhẫn vung về trước, hai sức mạnh đang đối đầu với nhau. Chu Di Hân giang cánh, bay đến gần vị vua. Mấy con quỷ trước đây đều biết nàng, ngay lúc này cả Bách Quỷ Vương cũng như vậy, hơn nữa còn nói trước mặt Bách Hân Dư. Quan hệ của hai người đã xấu, bây giờ vì hắn và chị ấy xem nàng là kẻ thù. Hắn nói như thế, Bách Hân Dư sẽ càng đề phòng nàng, nên Chu Di Hân nổi giận muốn giết Bách Quỷ Vương trước mặt Bách Hân Dư.

"Ký ức bị phong ấn của ngươi vẫn chưa khôi phục? Ngươi đã quên, năm xưa ngươi độc ác thế nào rồi sao? Ngươi và trẫm là cùng một loại người!" - Bách Quỷ Vương với khuôn mặt dữ tợn nở nụ cười lạnh, làm Chu Di Hân càng thêm hận hắn.

"Ngươi câm miệng!!" - Đừng có nói những thứ mà nàng nghe không hiểu, những chuyện mà nàng không có ấn tượng. Coi như đó là thật, nhưng nó không phải là trí nhớ của nàng, vì vậy đó không phải là nàng.

Chu Di Hân lần nữa tấn công, để hắn không thể nói những thứ gây bất lợi cho nàng. Kết quả, chỗ Bách Hân Dư đứng tự nhiên vang lên tiếng nổ lớn, dưới lòng đất những cột đá đâm lên, nhốt Bách Hân Dư bên trong.

"Dư Dư!"

Chu Di Hân lo lắng, lập tức lao xuống. Kết quả, Bách Quỷ Vương bất ngờ phản công , Chu Di Hân vội vàng xoay người ngăn cản. Vì lo lắng Bách Hân Dư ở phía sau, nên nhất thời phân tâm, không đỡ nổi công kích của Bách Quỷ Vương nên bị đánh văng lên một cột đá trong đại điện. Chu Di Hân dùng chân đạp vào cột đá, nên không bị đập vào không có bị thương.

Phía dưới, cái lồng nhốt Bách Hân Dư có một vệt sáng bay ra, Bách Hân Dư vung Viêm Linh từ bên trong bước ra. Cái lồng biến thành chồng đất đá.

"Mấy thứ đá vụn này mà muốn nhốt ta? Đúng là làm nhục Viêm Linh của ta rồi, cái gì nó cũng có thể chém đứt."

Nhìn thấy Bách Hân Dư không sao, Chu Di Hân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Bách Hân Dư không còn tin tưởng nàng nữa, trong mắt của chị ấy đã xem nàng và Bách Quỷ Vương là đồng minh, thứ cần phải tiêu diệt.

Bách Quỷ Vương cũng biết rõ trong tay Bách Hân Dư chính là thần khí, nên cũng không chơi trò đọ sức mạnh. Chuẩn bị lấy nhiều đánh ít, nơi này chính là địa bàn của hắn.

Dưới đống đá Bách Hân Dư đang đứng mọc ra những dây leo đầy gai nhọn, thậm chí cả trên đầu cũng có, tất cả đều nhắm vào Bách Hân Dư. Bách Hân Dư vung Viêm Linh chặt đứt từng cái, nhưng quá nhiều, với lại chúng nó có năng lực tự tái sinh, nên đánh mãi không hết. Bách Hân Dư dùng lửa, vẫn không thể ngăn cản sự tấn công của đám dây leo. Rất nhanh, nàng đã không theo kịp tốc độ của chúng, bị chúng quấn quanh người, từng cái gai nhọn đâm vào cơ thể. Đất đá dưới chân Bách Hân Dư biến thành vũng bùn, làm nàng từ từ lún xuống.

"Chớ xem thường bọn chúng, cho dù ngươi là thần tiên cũng phải chết tại đây, ha ha ha ~~~~" - Bách Quỷ Vương nở nụ cười.

"Coi thường ta, ngươi mới chết đó!"

Bách Hân Dư buông tay, để Viêm Linh tự động chặt đứt những sợi dây leo. Một phần cơ thể được tự do, Bách Hân Dư nắm lấy cơ hội, nắm lấy Viêm Linh quét một vòng, lửa bắn ra xung quanh, dây leo bị phá hủy chưa kịp tái sinh, thừa dịp này Bách Hân Dư dùng Viêm Linh đâm thẳng xuống đất, lửa lại lan ra, mặt đất lầy lội lập tức trở lại bình thường.

Bách Quỷ Vương không thể nhìn Bách Hân Dư tiếp tục phá hoại, bay xuống đại điện, dùng Quỷ Trượng tấn công Bách Hân Dư. Chu Di Hân muốn bay đến ngăn cản, nhưng những tượng đá trong điện sống lại ngăn cản nàng, Chu Di Hân đành giải quyết chúng trước.

Bách Hân Dư đối phó xong đám dây leo và bùn lầy lội, vừa kịp lúc đỡ được sự tấn công của Bách Quỷ Vương. Viêm Linh và Quỷ Trượng đụng vào nhau, hai luồng sức mạnh tạo thành chấn động, mặt đất xung quanh vỡ vụn. Sức tấn công của Bách Quỷ Vương khá mạnh, làm Bách Hân Dư phải lùi lại vài bước.

"Nợ cha con trả, vì cha ngươi dám cản trở đại nghiệp của ta. Giết ngươi, thì cha của ngươi sẽ biết thế nào là đau lòng."

"Ngươi là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro