Chương 5: Ma Nữ Giá Lâm ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rảnh rỗi ta lại đến chơi." - Bách Hân Dư bước ra khỏi nhà, sẵn tiện lấy luôn con xe BMW S1000rr của Thần Tài Diệp Thịnh. Đem tấm chi phiếu nhét vào túi, rồi nở nụ cười phất tay chào tạm biệt.

"Vâng, ngài rảnh cứ ghé chơi ~~" - Diệp Thịnh nước mắt giàn giụa, vẫy tay chào. Miệng thì nói thế, nhưng cầu xin đừng trở lại, van xin hãy buông tha kẻ hèn mọn này, làm ơn làm phước! Đại gia đây quỳ xuống cầu xin, vừa mới đến đã cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân gian, thật táng tận lương tâm mà.

Chờ Bách Hân Dư lái chiếc moto màu bạc nghênh ngang đi khỏi, Diệp Thịnh lau nước mắt, vuốt lại tóc, đứng ngay ngắn. Hắn đã trở lại là một quý ông lịch lãm, quay đầu nhìn hai Tán Tài Đồng Tử bên cạnh: "Vừa nãy các ngươi có nhìn thấy gì không?"

"Chúng em thề, không có thưa sếp!" - Bởi vì phải bảo toàn tánh mạng, hai Đồng Tử đều lắc đầu. Nếu họ dám nhiều chuyện tung tin sếp của họ vừa nãy phải quỳ năn nỉ, nước mắt như mưa, mười cái mạng chết cũng không đủ.

Diệp Thịnh hài lòng gật đầu, sau đó cười nói: "Các người thấy ta hôm nay có đẹp không? Có thể đi hẹn hò với Phong Thần muội muội không?"

"Nhất định có thể ạ!" - [Chết chắc thì có...]

Tàn Tài Đồng Tử nuốt lệ giả vờ đồng tình, nhìn sếp của họ chìm đắm trong hoang tưởng. Chỉ cần đụng vào Phong Thần, thì cây quạt Long Quyển Phong của cô ấy sẽ ra trận, sếp không chết thì ai chết!

Bách Hân Dư trắng trợn cướp cái xe moto BMW màu bạc của Diệp Thịnh, nhưng nàng không lái về nhà Lưu Thù Hiền, mà muốn đi dạo vài vòng. Rất nhiều thứ ở thời này không thể thiếu, tiền có, xe cũng có, chỉ còn thiếu cái điện thoại di động thôi.

Một chiếc xe moto màu bạc, cực kỳ sang chảnh đậu trước cửa tiệm điện thoại di động, người lái xe là một mỹ nhân dáng người nóng bỏng, ăn mặc rất ngầu. Nhất là, khi nàng tháo bỏ cái nón bảo hiểm nặng nề xuống, đã làm những người qua đường chết lặng. Phong cách này chỉ có thể nhìn thấy trên TV, có nhiều người đã lấy điện thoại ra lén chụp hình cô ấy để đăng lên blog. Bách Hân Dư không thèm để ý, bước thẳng vào tiệm điện thoại, nhanh chóng lựa chọn kiểu điện thoại mình thích.

Ở nhân giới, vẫn có người rất thân thiết với Bách Hân Dư. Vị em họ kia tính tình chẳng thể ưa nổi, nên nàng không thể gần gũi được. Nhưng Lưu Phù em trai Lưu Thù Hiền có một cô con gái, đứa con này được sinh ra nhờ sự đùa dai của Bách Hân Dư. Năm đó, Lưu Phù mang theo Hồ Tiên Bạch Vũ đang bị thương lên tới Thiên Giới. Bách Hân Dư lừa gạt Lưu Phù, nói rằng muốn cứu Bạch Vũ, hắn phải lấy máu hai người nhỏ lên quả của Sinh Mệnh Thụ. Lưu Phù không biết, thật sự nghĩ rằng đó là thuốc cứu mạng, không ngờ nó là "thai nghén" của thần tiên. Rốt cuộc, từ trong quả Sinh Mệnh Thụ chui ra một đứa bé.

Cô bé đó tên là Quả Quả, vừa sinh ra đã được ba bốn tuổi, còn lớn nhanh kinh hồn. Chỉ qua ba năm, Quả Quả đã trở thành một thiếu nữ 16 tuổi. Cô bé được di truyền những đoạn gien ưu tú nhất của gia đình, cô bé tự xem mình như một tiểu công chúa, tính tình ngang ngược. Nói chung, Lưu Quả là một tiểu ma nữ, đời sau của Bách Hân Dư. Cho nên, khi hạ phàm Bách Hân Dư muốn đi tìm cô cháu gái bé nhỏ đáng yêu của mình.

Bách Hân Dư biết, Lưu Quả bị bắt phải đi học, nên khi nàng đến nhà Lưu Thù Hiền không thể nhìn thấy cô bé. Bách Hân Dư dùng di động mới mua gọi cho Lưu Thù Hiền, đừng hỏi tại sao nàng biết số điện thoại Lưu Thù Hiền, dù sao nàng cũng là thần tiên.

"Khi nào Quả Quả tan học?"

"Bà chị đi ra tiệm cướp điện thoại di động của người ta đấy à? Trường học của nhóc đó tổ chức đi du lịch, cuối tuần mới về."

"Đúng là hạ phàm không đúng lúc! Này, đừng nói Lưu Phù cũng trốn ta chạy qua nước ngoài nhé."

"Bà chị cũng hiểu chuyện ấy nhỉ."

"Này! [Shit...]"

Tút tút tút.......

Bách Hân Dư bực mình khi nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại. Nàng cất điện thoại, đội nón bảo hiểm, chuẩn bị đi mua vật dụng hàng ngày. Nếu đã ở đây, thì cứ hưởng thụ một chút niềm vui khi làm người, có nói thêm cũng chẳng thay đổi được gì.

Bởi vì sự xuất hiện của Bách Hân Dư, nên Lưu Thù Hiền không nhận công việc. Hơn nữa, bạn tốt Chu Di Hân lại trở thành hàng xóm với họ, nên nữ vương đại nhân thật hiếm thấy trổ tài bếp núc. Chu Di Hân hiếu kỳ với mọi thứ ở nhân giới, ở Ma Giới nàng chưa từng nhìn thấy người khác nấu ăn. Con người ăn để sống, nhưng cái miệng của thần ma, yêu quái dùng để hưởng thụ. Có điều, đồ ăn Ma Giới khác xa đồ ăn trần gian.

"Đây là cái gì?" - Chu Di Hân chỉ vào cái thứ gì đó đen thui trên bàn.

Lưu Thù Hiền trừng mắt với Hồ Hiểu Tuệ, cái thứ khó nuốt đó mà cũng đem lên, không phải đã bảo đổ đi sao?

"Chỉ là, rất hiếm khi cậu tới nhà, nên muốn cho cậu nếm thử tay nghề của mình một chút. Ai ngờ, không cẩn thận dùng lửa quá tay." - Hồ Hiểu Tuệ cười cười, định đem dĩa đồ ăn bỏ đi, thì Chu Di Hân đã nhanh tay gắp được một miếng.

"Ăn rất ngon." - Nhìn Chu Di Hân rất thật lòng, không phải đang giả vờ.

Hồ Hiểu Tuệ không thể tin được nhìn Chu Di Hân. Trước giờ nàng không thể canh được độ lửa, xào rau không phải nửa sống nửa chín, thì là đen thui. Đôi khi cũng có vài lần ăn được, nhưng cháy đen thui thế này lại bảo "ngon", cứ như Hồ Hiểu Tuệ vừa trúng số độc đắc. Nửa tin nửa ngờ, Hồ Hiểu Tuệ cũng gắp thử một miếng bỏ vào miệng, chút nữa là nàng đi theo tiếng ông bà vẫy gọi, trong lòng hiện lên vô số câu chửi rủa.

"Cảm ơn Tiểu Bao." - Chu Di Hân vẫn tiếp tục ăn cái dĩa thức ăn đen thui, mà còn ăn rất vui vẻ.

Lưu Thù Hiền tỏ lòng kính nể cái bao tử cứng cỏi, bách độc bất xâm của Chu Di Hân. Có thể dùng một câu nói tả về hai người đó thế này: "Một người thì làm cháy đen, một công chúa ma giới vui mừng đi theo sau vui vẻ thanh lý đồ ăn. Hai người thật xứng đôi."

Ngay khi Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ đen mặt, nhìn Chu Di Hân ăn gần hết cái dĩa "than", thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ moto. Nhà không có ai lái xe moto, không phải là...

Hồ Hiểu Tuệ chạy ra mở cửa, quả nhiên chính là vị thần tiên cực ngầu đó, đang cởi nón bảo hiểm, bước xuống xe. Trong tay Bách Hân Dư còn có vài túi đồ, xem ra có rất nhiều tiền.

"Cô em ngoan thật, đứng ở cửa chờ chị à?" - Bách Hân Dư cầm những túi đồ khoác lên vai, một tay còn trống thì nựng mặt Hồ Hiểu Tuệ, cứ như lưu manh. Nàng nhìn lướt qua vai Hồ Hiểu Tuệ, nhìn thấy nhà đang ăn cơm tối.

Mặt Hồ Hiểu Tuệ bị Bách Hân Dư "nựng" rất đau, nhưng tính cách tốt bụng vẫn mãi không đổi. Người lớn không so đo với con nít, nàng hỏi Bách Hân Dư có ăn cơm không? Bách Hân Dư xem Hồ Hiểu Tuệ như kẻ dở hơi, nàng không ăn cơm cũng đâu có chết.

"Phòng chị ở lầu mấy?" - Bách Hân Dư chuẩn bị đi lên lầu, hỏi Lưu Thù Hiền phòng mình ở đâu.

"Phòng cuối cùng trên tầng 3." - Lưu Thù Hiền vẫn lạnh nhạt. Bách Hân Dư không có ý định giữ gìn mối quan hệ của hai người, thì Lưu Thù Hiền cũng chả mong cô ấy nhe răng cười với mình.

"Chị ăn cơm chưa? Có muốn ăn chung không?" - Chu Di Hân rất nhiệt tình mời Bách Hân Dư. Tuy nàng và Bách Hân Dư không quen biết, nhưng đó là chị họ của bạn mình, nàng cũng hy vọng làm tốt quan hệ. Cái chính là, Bách Hân Dư làm Chu Di Hân có cảm giác mình vẫn còn ở Ma Giới.

Bách Hân Dư nhìn một chút cái dĩa đen thùi trên bàn ăn, nhìn chả biết là thứ gì nên dứt khoát từ chối.

"Ta đang giảm cân, mọi người cứ từ từ mà ăn."

"Chị rất gầy, tại sao còn phải giảm cân? Thức ăn Tiểu Bao làm rất ngon, chị nếm thử đi." - Chu Di Hân không biết xem nét mặt người khác, nên liền bưng dĩa "than" đi đến gần Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư hỏi nhỏ Hồ Hiểu Tuệ: "Bạn cô em từ Sao Hỏa tới à?"

Cô gái mỏng manh, mang theo nụ cười rất yên bình, tay cầm dĩa gì đó đen thui, mà nàng gọi nó là "đồ ăn", chân thành mời người khác ăn, muốn làm gì đây? Bách Hân Dư là người thích chỉnh người khác, nhưng nàng lại sợ loại người như Chu Di Hân. Bình thường, chỉ cần vài con nhện sẽ dọa mấy đứa con gái khóc thét lên, không cần bắt nạt Bách Hân Dư cũng có cảm giác thành công. Hơn nữa, cái Bách Hân Dư muốn xem, là nét mặt sợ hãi hoặc nổi giận của người khác, thứ nàng sợ nhất là nhìn thấy người ta khóc. Vì vậy, với tình hình hiện tại Bách Hân Dư phải làm gì đây?

"Chị ăn thử đi, nhất định sẽ rất thích."

"Cô không được đến gần tôi."

"Chị chưa thử làm sao biết không ngon?"

"Chỉ là tôi không muốn ăn, cô cứ tự nhiên."

"Thử đi mà!"

"Ăn đi!"

Xoảng

Một âm thanh vang lên, đồ ăn thì dính đầy áo, cái dĩa thì rơi xuống đất vỡ tan tành. Hoàn cảnh trước mặt làm mọi thứ trở nên yên ắng, tại sao khi Bách Hân Dư và Chu Di Hân ở cùng nhau sẽ xảy ra tình huống vô cùng khó xử. Đây là lần thứ hai trong ngày rồi, Hồ Hiểu Tuệ thật sự rất muốn bật cười, thế nhưng trên ngực bạn tốt của nàng đang dính cả đống bùi nhùi do chính tay nàng làm ra, nàng làm sao có thể cười đây. Như thế là bất lịch sự, nhất định phải nhịn.

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân, bởi vì nàng vô ý vung tay, nên đồ ăn đã dính đầy quần áo Chu Di Hân. Khóe miệng run run lên tiếng: "Tôi có quần áo mới, cô muốn thay không?"

"Chị không thể ăn được thức ăn ngon như vậy, thật đáng tiếc." - Chu Di Hân tiếc rẻ nhìn cái đống đen thui dính ở trên áo mình.

Thì ra cái vẻ mặt đầy đau khổ của cô là vì chuyện này à! Tiểu thư, cô xác định đầu mình vẫn bình thường chứ? Bình thường, không phải người ta sẽ tức giận khi quần áo của mình bị người khác làm dơ sao? Bách Hân Dư thật sự không còn gì để nói, nhìn Chu Di Hân. Thế nhưng, vì lo lắng Kim Oánh Nguyệt sẽ quy chụp cái tội danh nào đó lên đầu mình, nên Bách Hân Dư không thèm nghe ý kiến của Chu Di Hân, lôi cô ấy lên lầu.

"Chị nghĩ hai người đó ổn không?" - Hồ Hiểu Tuệ chỉ hai vị đang lên lầu. Lưu Thù Hiền vẫn ngồi ở bàn ăn, thờ ơ không thèm để ý đến.

Lưu Thù Hiền nở nụ cười nhẹ: "Chị lại thấy mọi chuyện càng lúc càng thú vị. Có thể, Chu Di Hân chính là khắc tinh của Bách Hân Dư."

"Thân Hiền, nhìn chị hình như đang rất vui."

"Thật sự rất vui, ha ha ~~~"

Bách Hân Dư cứ lo kéo Chu Di Hân lên lầu, mà quên hỏi phòng tắm ở chỗ nào. Nàng lôi Chu Di Hân đi một vòng, cuối cùng cũng tìm được. Sẵn đó, Bách Hân Dư lấy một bộ quần áo kín đáo nhất đưa cho Chu Di Hân. Không ngờ quần áo nàng mua hôm nay, đã phát huy công dụng.

"Quần áo bị dơ sẽ rất khó chịu, cô mau đi tắm rửa thay đồ đi." - Bách Hân Dư xin thề, mẹ ruột của nàng còn chưa từng thấy cái dáng vẻ lo lắng cho người khác của nàng. Mặc dù, người ta bị dơ là do lỗi của Bách Hân Dư.

Chu Di Hân nhìn cái phòng tắm to gấp đôi nhà bình thường, không biết thế nào nên hỏi Bách Hân Dư: "Xin hỏi, ở đâu có dung nham để tắm?"

Sau khi câu hỏi được nêu ra, bầu không khí khó xử lại xuất hiện. Bách Hân Dư nghi ngờ tai mình có bị ù hay bị điếc không? Tắm bằng dung nham? Người bình thường ngâm mình trong dung nham thì đến bộ xương cũng không còn.

Khi Chu Di Hân còn ở Ma Giới, nàng thường tắm bằng dung nham nóng chảy. Với nhiệt độ đó, thì cơ thể con người được "tẩy sạch hoàn toàn" không sót chút cặn, nhưng với ác ma thì đó là nhiệt độ vừa đủ. Chu Di Hân không biết gì về nhân giới, nên vô tình hỏi. Khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Bách Hân Dư thì nàng biết, nàng đã nói bậy rồi.

"Ha ha ha, cô nói chuyện buồn cười chết được. Trí tưởng tượng phong phú quá đó" - Bách Hân Dư cười thật sự rất khó coi.

"Xin lỗi, ở ma...Moscow em cũng hay đùa như vậy. Vậy, thứ này phải xài làm sao?" - Chu Di Hân mỉm cười chỉ vào phòng tắm.

Bách Hân Dư nhìn cái người cứ tùy tiện cũng có thể mua cái tiểu biệt thự ba tầng, hẳn là đại tiểu thư. Có lẽ đã quen sống trong nhung lụa, thế mà lại không biết xài phòng tắm sao?

Bách Hân Dư hết cách, đành đi tới giúp Chu Di Hân mở nước nóng. Đặt tay vào nước để thử độ ấm, thấy đã đủ rồi liền đứng dậy quay đầu nói với Chu Di Hân. Bách Hân Dư không nghĩ rằng, động tác của cô ấy cũng thật nhanh, đã cởi sạch. Tiểu thư, cô thật "hào phóng" quá rồi đấy!

"Cảm ơn!" - Chu Di Hân nghĩ đều là con gái, nên có khỏa thân trước mặt Bách Hân Dư cũng không sao. Nhưng nhìn thấy Bách Hân Dư không được tự nhiên, nàng tò mò hỏi: "Chị sao thế?"

"Không sao, cô từ từ tắm, tôi đi trước." - Bách Hân Dư nhắm tịt mắt, chỉ muốn thật nhanh ra khỏi nơi này. Nào có ai lại cởi sạch đồ, khỏa thân đứng trước mặt người vừa mới quen, lại thêm cái gương mặt tỉnh như ruồi kia nữa.

Bách Hân Dư vừa bước tới cửa phòng tắm thì đã nghe Chu Di Hân hét lên, nàng đành phải quay lại. Vừa trở vào, đã nhìn thấy Chu Di Hân ngồi trên nền gạch, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn nàng, nói: "Nước lạnh quá."

What? Tiểu thư, cô thật sự tắm dung nham à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro